Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 22: Hai mắt Phương Cảnh Hành sáng ngời: "Là cậu ta."

Nhất Thế Hoa Thường

18/08/2021

Edit: Ry

Đã rất nhiều năm Thầy Bói chưa được thấy chân dung của mình, nhìn ảnh thương thân nửa ngày, miêu tả lại chi tiết từng bước trong quá trình tìm đường chết của mình cho các vị khách nghe.

Đại khái chính lão cũng cảm thấy mình không đáng tin cho lắm, thế là dùng cái cuống họng bị hỏng bởi một lần cắn thuốc nào đó mà an ủi bọn họ: "Các người đừng trông ta thế này mà lầm, ta xem bói lợi hại lắm."

Vương Phi Điểu rất ngay thẳng: "Tôi không tin."

Trá Tử: "Không tin thì cũng phải chịu thôi, ông bác trông cửa nhà mình chỉ định Thầy Bói mà."

Cẩu Thịnh: "Tôi hoài nghi giữa bọn họ có giao dịch bẩn thỉu nào đó."

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Ý... Chẳng lẽ lại là người yêu cũ?"

"Có phải người yêu cũ hay không thì tôi không biết." Phương Cảnh Hành quan sát cái mặt của Thầy Bói, mở miệng: "Nhưng căn cứ vào phong cách của cái cốt truyện này, tôi đoán điều kiện để xem bói cho chúng ta là hỗ trợ chữa khỏi cho ông ta."

Đám Vương Phi Điểu đồng loạt nhìn về phía Phương Cảnh Hành: "... Anh vừa nói gì cơ?"

Phương Cảnh Hành nói: "Ông ta mất cả buổi giới thiệu cái mình đầy thương tích này, hẳn là phải có ý nghĩa gì đó."

Vương Phi Điểu đang định giãy giụa tranh luận thêm vài câu, lại thấy Thầy Bói cuối cùng cũng lưu luyến không rời đặt bức chân dung xuống.

Cả đám lập tức sốt sắng ngừng thở, chỉ nghe Thầy Bói khàn giọng nói: "Muốn ta xem bói tìm người cho các ngươi thì cũng được thôi, nhưng ta có một điều kiện."

Đám Vương Phi Điểu im như thóc.

Khương Thần khẽ nhấc mí mắt lên.

Thầy Bói nói: "Ta muốn khôi phục lại dung mạo trước kia, nhưng bây giờ đi đứng không tiện, không thể rời nhà quá xa, chỉ cần các ngươi tìm đủ dược liệu ta muốn, ta sẽ xem bói cho."

Đám Vương Phi Điểu "ồ" một tiếng, cảm thấy cũng ổn.

Có rất nhiều nhiệm vụ cũng là giúp NPC tìm đồ, cốt truyện ẩn thì chắc chỉ phiền toái hơn một chút thôi, không thành vấn đề.

Bên phía Khương Thần được hệ thống tự động cho câu trả lời: "Được, dược liệu gì?"

Thầy Bói vui vẻ cười khà khà mấy tiếng, lấy từ trong ngăn tủ ra một tờ giấy, đưa cho bọn họ.

Mọi người vây lại nhìn, thấy được trên giấy lít nha lít nhít những chữ, ít cũng phải mười mấy loại dược liệu, mà càng đi xuống thì càng khó tìm, e là phải chạy quá nửa cái lục địa này.

Thầy Bói còn rất vui vẻ mà nhắc nhở: "Phía sau còn một cái nữa, là thứ quan trọng nhất đó, đừng để sót."

Mấy người kia nghe vậy thì lật tờ giấy lại, đối diện với sáu chữ như chó bò: Răng của Sư Vương Hồng Văn.

Cái này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Lý trí Vương Phi Điểu "pực" một tiếng đứt đôi, dùng câu mà ông già nhà mình hay mắng mình, quăng thẳng vào mặt Thầy Bói: "Mẹ nó sao ông đéo đòi lên trời luôn đi!"

Khương Thần cũng cảm thấy ghét bỏ cái danh sách dài miên man này, nhưng cậu không có cảm giác gì quá mạnh với thứ cuối cùng.

Ba mươi năm, game đã cho thêm vô số thứ mới, mặc dù trước khi chính thức mở server cậu cũng đã xem qua thông tin, nhưng chủ yếu đều tập trung vào mấy cái chức nghiệp xa lạ, đấu trường, săn tiền thưởng với phó bản, không thể xem hết cả đống quái mới thêm được.

Thế là Khương Thần hỏi: "Cái này khó lắm à?"

Đám Vương Phi Điểu ngỡ ngàng nhìn về phía cậu: "Đại lão, trước kia anh chưa từng chơi Du Mộng à?"

Khương Thần không trả lời.

Cậu từng keo kiệt thừa nhận một câu với Phương Cảnh Hành việc mình lớn tuổi hơn, trở thành bậc cha chú, nhưng dù sao thì thể xác lẫn tâm tính đều còn trẻ, nên trước mặt đám thanh thiếu niên, cậu không muốn thừa nhận là mình "già".

Lúc chơi beta Phương Cảnh Hành đã xác nhận được việc cậu chưa từng chơi Du Mộng, bèn giải đáp: "Sư Vương Hồng Văn là quái hoang lợi hại nhất."

Vương Phi Điểu bổ sung: "Nó là quái max cấp đó!"

Cẩu Thịnh: "Thật ra Sư Tử Hồng Văn đánh dễ lắm, nhưng Sư Vương của bọn nó thì khó thôi rồi."

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Bình thường đều phải tổ đội để đánh chứ không solo nổi đâu."

Trá Tử: "Solo thì vẫn solo được, có lần đội trưởng Phương đã livestream cho mọi người xem một mình ảnh giã chết nó đấy."

Đám Vương Phi Điểu trăm miệng một lời: "Ông tưởng bọn này là Phương Cảnh Hành à!"

Dật Tâm Nhân liếc sang bạn tốt, cười phụ họa: "Đúng đấy, cậu tưởng bọn tôi là Phương Cảnh Hành à."

Cẩu Thịnh nói: "Mà hiện giờ bọn mình chỉ có một người level 40, còn lại đều là ba mươi mấy, Sư Vương là level 99 đấy, tất cả đều phải có trình độ như Phương Cảnh Hành thì may ra có hi vọng giết chết được nó."

Hắn nhìn sang đại lão: "Nói chung, nó không phải là boss hoang dã, nhưng cấp bậc cũng không khác gì boss hoang dã hết, người đầu tiên giết nó sẽ được hệ thống thông báo cho toàn server."

Nghĩ ngợi một lát, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn hỏi Khương Thần: "Đại lão, anh có biết săn tiền thưởng của Du Mộng không?"



Khương Thần gật đầu.

Săn tiền thưởng đã có từ bản cũ, mặc dù những năm qua đã cho thêm rất nhiều thứ, nhưng cậu cũng không lạ gì chế độ này.

Cẩu Thịnh nói: "Sư Vương mạnh đến mức, chỉ mình nó thôi đã có độ khó năm sao của săn tiền thưởng rồi."

Khương Thần nói: "Ồ."

Kiểu nói này, có lẽ trong lòng cậu đã có tính toán.

Cẩu Thịnh nghe cái tiếng "ồ" không mặn không nhạt này, rất dở khóc dở cười.

Nói từ nãy tới giờ hoá ra cũng vô ích, đại lão chưa từng chơi Du Mộng, cũng chưa từng đánh Sư Vương, bọn họ có miêu tả cỡ nào thì cũng thế cả, để cậu ta đánh một lần là sẽ biết lợi hại ngay.

Hắn không thể làm gì khác ngoài nói: "Tóm lại ở giai đoạn hiện giờ chúng ta không thể đánh nổi Sư Vương, đống dược liệu kia cũng có mấy cái hơi quá sức vì đều phải kiếm từ quái max cấp, trước hết chúng ta tìm những gì có thể đi đã."

Khương Thần lại nhìn tờ đơn, thầm nhẩm không được sát sinh không được sát sinh, cầm lấy.

Thầy Bói thấy cậu nhận tờ đơn, lại khặc khặc cười, càng thêm vui vẻ, chậm rãi giơ lên một ngón tay: "Đây là dược liệu cần thiết cho một vết thương của ta."

Nhóm bảy người: "..."

Thầy Bói lấy tờ giấy thứ hai từ trong ngăn kéo ra, phía trên lại là một đống chữ, cười nói: "Đây là dược liệu cần thiết cho..."

Khương Thần không thèm nghe hết đã lạnh mặt đi qua đạp lão một phát.

Tiếc là không đạp được NPC này, Thầy Bói không hề bị ảnh hưởng, dùng chất giọng như cái cồng vỡ nói tiếp: "Một vết thương khác."

Lão giơ tay, đợi bọn họ nhận lấy.

Sắc mặt đám Vương Phi Điểu lập tức trở nên xấu xí.

Đù má lão khọm này vừa mới kể lể bao nhiêu vết thương cơ? Mà mỗi chỗ lại là một đơn thuốc, muốn bọn này tìm tới kiếp sau à!

Phương Cảnh Hành suy tư một lát: "Tôi cảm thấy..."

Anh còn chưa kịp nói hết, Khương Thần đã thẳng tay mở chế độ báo thù.

Phù phong ấn sắc bén lao tới, cái mặt nhăn nheo của Thầy Bói lập tức phun đầy máu.

Đám Vương Phi Điểu ngỡ ngàng: "Vãi cả nồi!"

Ở trong game, có vài NPC không đánh được, dù có tấn công thế nào thì nó vẫn sẽ sừng sững đứng đó không mất một sợi tóc.

Nhưng có vài NPC có thể đánh, ví dụ như thành chủ hay lính thủ thành, nếu người chơi chủ động tấn công, bọn họ sẽ ngay lập tức phản đòn. NPC máu siêu dày, lực chiến cũng cao, đánh bọn họ không khác nào rảnh rỗi sinh nông nổi mà nghịch ngu, lại còn không được phần thưởng gì.

NPC trước mặt này đổ máu, chứng tỏ lão sẽ phản kích.

Quả nhiên, Thầy Bói sửng sốt hai giây với cái mặt đầy máu, ngay sau đó đập bàn đứng dậy thét lên: "Ông đây liều mạng với mi!"

Phù phong ấn của Khương Thần chuẩn xác bay vào miệng lão.

Thầy Bói mới thò được nửa bước chân ra đã lại phun tiếp một búng máu, trông càng thêm thê thảm.

Đám Vương Phi Điểu tròn mắt há hốc.

Phương Cảnh Hành cũng theo đó mà mở báo thù, ném một cái nguyền rủa hắc ám qua, toàn thân Thầy Bói bắt đầu bốc lên khói đen.

Đám Vương Phi Điểu tiếp tục vãi nồi thêm một tiếng, thấy Thầy Bói lao tới gần thì cả đám mới hoàn hồn, nhao nhao mở báo thù, chuẩn bị sẵn tinh thần về với đất mẹ.

Ai ngờ đánh được năm phút, Thầy Bói gào lên một tiếng "á hự" rồi lăn ra giữa đường.

Sau đó lão khóc sướt mướt đứng dậy, run rẩy bò về ghế, cất tờ giấy thứ hai đi: "Được rồi, ta chỉ cần một đơn thuốc kia thôi."

Đám Vương Phi Điểu: "???"

Vcl vậy cũng được nữa hả?

Bọn họ im lặng trong vài giây, không đợi đại lão mở miệng đã xông lên đè lão già kia ra mà vùi dập.

Nhưng lần này thì vô dụng, Thầy Bói quỷ khóc sói gào vẫn nhất quyết không chịu, ngắc ngoải mà hét: "Không thương lượng gì hết, không chịu thì các ngươi cút đi, ta sẽ không giúp các ngươi tìm người nữa!"

Bọn Vương Phi Điểu tiếc nuối đặt vũ khí xuống, nhìn về phía hai vị đại lão: "Cứ chịu như vậy sao?"

Phương Cảnh Hành cười nói: "Ừ, ban đầu chẳng phải ông ta nói là muốn khôi phục dung mạo sao? Đây là ranh giới cuối cùng của ông ta rồi, 80% đơn thuốc này là để chữa mặt cho ông ta."

Nhóm bảy người rời khỏi nhà gỗ.



Đám Cẩu Thịnh chậm rãi hồi tưởng lại, không nhịn được mà bắt đầu nịnh nọt hai vị đại lão hết lời.

Cốt truyện ẩn luôn chồng chất đau thương.

NPC ban sáng có thể đá, tức nó đã cho người chơi ám chỉ rằng để qua được cốt truyện không thể dùng cách thức thông thường. NPC lần này mặc dù không đạp được, nhưng có thể mở báo thù để đánh, sao bọn họ lại không nghĩ ra nhỉ!

Không hổ là đại lão có thể phát hiện ra cốt truyện ẩn!

Trá Tử: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao mấy thánh kia chơi hơn hai mươi ngày cũng không phá nổi cái cốt truyện trong beta rồi."

Bổn Cung Đẹp Nhất: "Quá gò bó theo khuôn phép."

Cẩu Thịnh: "Không biết linh hoạt gì cả."

Vương Phi Điểu vẫn chưa hiểu được then chốt của vấn đề, chỉ cảm thấy hai người kia đỉnh vãi, phụ hoạ: "Đúng đúng đúng!"

Dật Tâm Nhân cười một tiếng, không hùa theo bọn họ, mà mở thanh nhiệm vụ ra xem tờ đơn.

Khương Thần nghe cơn mưa lời khen từ bọn họ, bình tĩnh nói: "Không đến mức đó, tôi chỉ là muốn đánh lão ta thôi."

Nhưng đúng là cậu đã mơ hồ đoán được một chút, Phương Cảnh Hành vừa mở miệng là cậu đã biết hai người có cùng chung ý tưởng.

Nhưng cái này chiếm một phần rất nhỏ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cậu muốn sát sinh, lão Thầy Bói kia tự phá mình thành cái dạng này, giờ lại bắt bọn họ thanh toán cho lão, dáng vẻ thì hèn thôi rồi, cậu phải đập lão một trận mới thấy thoải mái được.

Khương Thần vừa đi về phía trận truyền tống, vừa nhìn đơn thuốc, cảm thấy có thể thuê người thu thập.

Tài khoản game này của cậu có kết nối với thẻ ngân hàng của ba, nhưng trong thẻ là tiền của cậu.

Tiền lương thưởng thi đấu khá ít, nhưng tiền livestream lại rất nhiều, đến mấy triệu, cộng thêm ba mươi năm gửi tiết kiệm lãi mẹ đẻ lãi con, đã nhiều còn nhiều thêm. Ba cậu nghe chuyện cậu chơi game muốn liên kết thẻ ngân hàng vào, lập tức chuyển vào thẻ này năm trăm nghìn*, giờ dùng để thu mua chút vật liệu mà thôi, cũng không đắt, cậu dư sức trả.

*Theo tỉ giá hiện giờ thì 500 nghìn CNY vào khoảng gần 1 tỉ 8 VND, 1 triệu CNY là gần 3 tỉ 6 VND.

Ý nghĩ vừa mới nhen nhóm, Khương Thần đã thấy một cái loa xuất hiện trên kênh.

Dật Tâm Nhân ra giá cao, thu mua toàn server tất cả những dược liệu bọn họ có thể kiếm được vào giai đoạn hiện tại.

Y cười nói: "Đi thôi, nghĩ cách thu thập nốt mấy thứ còn lại."

Bang chúng đều đã quen với phong cách này của y, ngoan ngoãn đi theo.

Khương Thần thấy thế thì cũng không sĩ diện nữa, bước vào trận truyền tống.

Vài dược liệu còn lại đều tương đối khó, bọn họ đánh nguyên buổi trưa mới kiếm được một cái.

Khương Thần đúng giờ offline, bảy giờ tối mới xuất hiện, thấy bọn họ trong khoảng thời gian này dưới sự chỉ đạo của Phương Cảnh Hành đã giết thêm được một con quái max cấp, kiếm được thêm một vật liệu, tức khắc hài lòng.

Chạy nhiệm vụ vừa buồn vừa chán, bọn họ bèn bỏ chút thời gian đi đánh phó bản, điều hoà lại tâm trạng.

Ba ngày sau, cả tờ đơn chỉ còn lại răng của Sư Vương Hồng Văn là chưa kiếm được.

Vương Phi Điểu nói: "Bó tay thật rồi, chúng ta chỉ có thể cày cấp thôi."

Phương Cảnh Hành nghiên cứu bản đồ, nhìn về phía Phong Ấn Sư: "Anh lấy cái bùa triệu hồi kia ra xem thử đi."

Khương Thần nói: "Không viết là hạn chế bao nhiêu lần."

Phương Cảnh Hành nghe cậu nói vậy thì biết suy nghĩ của bọn họ giống nhau, cười nói với bọn Vương Phi Điểu: "Thật ra chúng ta có thể thử xem sao."

Đám Vương Phi Điểu một chút lòng tin cũng không có: "Sao bọn tôi đánh nổi cái này chứ?"

Phương Cảnh Hành nói: "Đợi tôi về rồi bàn tiếp, giờ có việc phải đi rồi, hẹn tối gặp lại mọi người."

Anh treo máy, lái xe tới sân bay, đón ảnh đế Tạ đi công tác về.

Hai người không ăn tối ở ngoài mà về thẳng nhà họ Tạ. Tạ Thừa Nhan dẫn Phương Cảnh Hành về phòng ngủ của mình, cầm kính mắt đặt trên tủ đầu giường lên: "Acc cậu ta có kí tự gì?"

Phương Cảnh Hành đáp: "Có số có chữ latinh có chữ phồn thể có kí tự tiếng Nhật với dấu câu."

Tạ Thừa Nhan vừa nghe đã thấy nhức đầu, quét vân mắt mở khoá thiết bị xong thì đưa cho Phương Cảnh Hành, để anh tự xem.

Phương Cảnh Hành nhận lấy đeo vào, vừa vào đã thấy thiết bị tự động đăng nhập vào tài khoản thích khách của Tạ Thừa Nhan. Anh thoát ra giao diện chính, tìm kiếm lịch sử đăng nhập, nhanh chóng tìm được một tài khoản đánh dấu beta, vội vàng mở ra, lập tức đối diện với dòng chữ.

{xu-5cc yêu の!, Phong Ấn Sư, cấp 53.

Phương Cảnh Hành tháo kính xuống, nhìn về phía Tạ Thừa Nhan đang đợi kết quả, hai mắt sáng ngời: "Là cậu ta."

__________________________________

Má ơi chương sau 10k chữ, và từ đó về sau toàn chương 5-6k chữ:)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook