Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 95: Kim Cạnh Liên Minh, danh bất hư truyền.
Nhất Thế Hoa Thường
30/11/2021
Nhân viên công tác hỏi: “Cậu biết cậu ta à?”
“Đương nhiên rồi!” Ánh mắt số 10 vẫn ở yên đằng đó không trở lại: “Tôi từng xem anh ấy thi đấu.”
Khương Thần đứng ở bên ngoài không nghe được tiếng của bọn họ, thấy cậu ta nhìn mình thì cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Số 10 thấy là người thật thì lập tức kích động: “Là người thật sao? Anh ấy cũng bị đóng băng à?”
Nhân viên công tác đáp: “Ừ đúng rồi, cậu ấy là người đầu tiên thức tỉnh.”
Số 10 nói: “Tốt quá rồi, anh ấy không chết… Ơ, đi mất rồi.”
Cậu ta vội vàng nói: “Anh, anh anh có thể bảo anh ấy, bảo anh ấy vào đây nói chuyện được không?”
Nhân viên cũng vừa mới kiểm tra xong số liệu, đang chuẩn bị đi, nghe vậy thì ra ngoài hỏi ý Khương Thần.
Đến giờ Khương Thần vẫn luôn chỉ chào hỏi bạn cùng phòng qua lớp kính, chưa từng giáp mặt nói chuyện, thế nên cậu không từ chối, mặc đồ cách ly rồi vào phòng bệnh.
Cậu bắt đầu quan sát ở khoảng cách gần.
Năm đó số 10 cũng bị bệnh, giờ mới tỉnh chưa được bao lâu nên chỉ có thể dùng thuốc để tạm thời khống chế bệnh tình, chờ sức khỏe khá hơn một chút rồi mới phẫu thuật, thế nên sắc mặt cũng không được tốt. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra sự thanh tú, có vẻ cũng xinh trai.
Số 10 vui vẻ nói: “Anh là Thần Huy Lan Nhạc đúng không, em là fan của anh đấy.”
Ban nãy Khương Thần đã nghe nhân viên nói qua, bình tĩnh “ừ” một tiếng, trong đầu nghĩ cậu học sinh xuất sắc này đúng là rảnh thật, ngay cả e-sport cũng đu.
Số 10 rất rảnh bị AI đút một muỗng cơm, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống: “Lúc anh qua đời em buồn lắm ấy, trong lớp em còn có hai bạn nữ cũng là fan của anh, khóc ầm lên luôn.”
Trong lúc nói chuyện, AI đã đưa tiếp một muỗng cơm nữa đến bên miệng, cậu nhóc lại há miệng ăn hết, một phát nuốt luôn: “Mà trường em có nhiều người thích xem các anh thi đấu lắm. Hôm đó trong trường đúng buồn luôn, có người còn đứng trước cửa sổ gọi tên anh… Ặc… Nước nước nước…”
Khương Thần: “…”
Hay thật, tự làm mình nghẹn luôn.
Cậu nhìn AI rót nước, nói một câu: “Ăn từ từ thôi.”
Số 10 uống hết hai cốc nước thì ngoan hơn, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm, hỏi thăm liệu Khương Thần có muốn trở lại thi đấu không, khi được cậu khẳng định chắc chắn sẽ thì nói: “Đây chính là ý trời!”
Khương Thần hỏi: “Ý trời gì cơ?”
Số 10 nói: “Anh xem, trong truyện toàn tình tiết như thế thôi. Anh ngủ say 30 năm, tỉnh lại muốn tìm về vinh quang, tự mình thành lập câu lạc bộ, gặp tân binh thiên tài — ví dụ như em chẳng hạn — sau đó lại tìm thêm vài tân binh, lao vào tựa game hot nhất thời đại này, giành được quán quân, mở ra một vương triều mới.”
Khương Thần nhắc nhở: “Du Mộng chưa sập.”
Số 10: “Dạ?”
Khương Thần nói tiếp: “Vừa mới ra bản thực tế ảo.”
Số 10 chấn động: “Thực tế ảo!”
Cậu ta không thở kịp, ho đến long trời lở đất, AI đặt chén xuống, nhẹ nhàng vỗ ngực cho cậu nhóc.
Khương Thần đứng quan sát thì cảm thấy cậu nhóc này quá dễ kích động, mình nên đi thì hơn, ở lại thì có vẻ khá bất lợi với tình hình hồi phục của cậu ta.
Số 10 không biết mình đang bị chê, nước mắt tuôn đầy mặt: “Đã có thực tế ảo rồi, nhân loại thật vĩ đại!”
Cậu nhóc nhìn Khương Thần: “Thần Thần, anh muốn tiếp tục thi đấu bên Du Mộng à, anh thấy em thế nào? Anh có nhớ hồi trước có một tuyển thủ chơi khá thân với anh tên là Đại Đường Thời Đại không? Em họ Tống nè, lấy ID là Mộng Hồi Đại Tống, anh nói xem có phải là duyên phận không?*”
*Đại loại là Đường và Tống là hai triều đại của Trung Hoa, Đường trước Tống sau.
“…” Khương Thần nói: “Không định chơi cờ à?”
Số 10 đáp: “Có chứ, nhưng em nghe là con người hiện giờ có thể sống rất lâu, đợi nghỉ thi đấu rồi em lại chơi.”
Khương Thần hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Số 10 nói: “16 ạ.”
Khương Thần: “Người ta cấm vị thành niên thi đấu từ lâu rồi.”
Số 10: “À, em 46.”
Khương Thần: “…”
Hai người mặt đối mặt.
Số 10 há miệng cắn một cọng rau xanh, như con thỏ mà chậm rãi nhai nhai, đầy mong đợi nhìn cậu.
Khương Thần nhìn nhóc con 46 tuổi này, hỏi: “Kĩ thuật của cậu thế nào?”
Số 10 đáp: “Em không biết, vẫn cần đại thần kiểm tra một chút.”
Cậu nhóc cực kì lạc quan: “Biết đâu em có tài năng thì sao?”
Khương Thần nhớ cậu nhóc này học rất giỏi, thế là gật đầu, yêu cầu cậu khỏe lại rồi bàn tiếp.
Số 10 rất vui, đến ăn cơm cũng có động lực hơn. Khương Thần hàn huyên với cậu nhóc thêm một hồi, thấy AI tới nhắc cậu về ăn cơm thì chào tạm biệt.
Trải qua một hồi như vậy, Khương Thần online trễ hơn mọi khi nửa tiếng.
Phương Cảnh Hành đã chờ cậu một lúc lâu, đang định dùng điện thoại liên lạc thì thấy nhân vật của cậu hiện lên, bèn tươi cười cho Khương Thần một cái ôm: “Bé yêu, chào buổi sáng.”
Khương Thần đáp: “Chào buổi sáng.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Hôm nay anh dậy trễ à?”
Khương Thần: “Không, gặp được một nhóc fan.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày: “Ở đó mà anh cũng gặp được fan sao?”
Đầu óc anh luôn nhạy bén, hỏi xong đã nghĩ đến một trường hợp: “Là bạn cùng phòng bệnh à?”
Khương Thần nói: “Ừ, học sinh cấp 3.”
Cậu xem chat trên kênh, thấy mấy người kia vẫn đang đánh phó bản núi Lỗ Già là biết bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng vẫn chưa vượt qua. Bởi vì giành được tiên phong rồi thì đại khái bọn họ sẽ thẳng thừng công khai điều kiện kích hoạt, không đến mức giấu giếm kĩ như vậy.
Để đề phòng có chuyện, cậu vẫn hỏi thêm một câu: “Từ nửa đêm đến giờ bên Huỳnh Hoặc vẫn đánh à?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Vẫn đánh, nhưng không qua được.”
Khương Thần gật đầu, biết đây mới trạng thái bình thường của khai hoang.
Cẩn thận tính ra thì bọn họ đã đánh tổng cộng 3 lần, nếu may mắn thì lần thứ hai có thể đến được tới chỗ boss cuối, nhưng đến đó rồi thì vẫn phải thí nghiệm để kiểm tra đòn tấn công và cơ chế nộ của boss. Nếu như sau 0 giờ hôm nay mà thăm dò được hết mấy thứ đó thì hẳn cũng sắp rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Em nghe nói là bên đó chia sẻ thông tin cho tất cả các đội, nên chỉ còn thiếu một hai lần nữa thôi.”
Chúng người chơi cũng có cùng quan điểm, nhao nhao cổ vũ trên kênh, muốn mau chóng tìm ra phó bản.
Hôm nay là ngày nghỉ, người chơi đông hơn bình thường nhiều, đội thích ngủ nướng cũng kiên cường dậy sớm đăng nhập vào game, khí thế ngất trời, ngay cả người không thích đánh phó bản cũng đi đánh thử một cái.
Buổi sáng mấy ông chú kia có việc nên tầm mười giờ hơn mới online, thế là bọn họ quyết định 10 rưỡi mới đánh.
Trước hết cả hai xem lại kết quả thí nghiệm của các người chơi, phát hiện lại có thêm đủ trò mới.
Khương Thần hỏi: “Nộp tiền mất mạng cũng không được à?”
Cậu còn định hôm nay thử lại, không ngờ đã có người thử rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Bọn họ đoán có thể là do số tiền không đúng, đang thử ném các loại tiền khác.”
Khương Thần hỏi: “Vậy thử đến bao giờ thì ra?”
Phương Cảnh Hành cười: “Hên xui.”
Khương Thần hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Cái điện lớn chỗ boss cuối ngồi rất trống, ngoài một cái ghế ra thì không còn gì khác, rất có thể mọi người đã tìm thử rồi, nhưng Khương Thần vẫn hỏi: “Đã kiểm tra khu vực quanh cái ghế chưa?”
Phương Cảnh Hành nói: “Em nghĩ hẳn là đám Mộc Gia Tỏa đã kiểm tra rồi.”
Anh đề nghị: “Hôm nay bọn mình đánh chậm lại, thử quan sát mấy chỗ khác xem.”
Hai người bàn xong thì định đi đánh săn tiền thưởng, đúng lúc này, thông báo màu vàng lại nhẹ nhàng bay lên.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Cô Vấn, Kim Thập Lục, Kim Thập Bát, Kim Bài Sát Thủ, Tiền Thưởng Hành Tẩu đã phát hiện ra phó bản ẩn [Rừng Bất Quy]!
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Toàn thể người chơi: “…”
Kênh chat lập tức nổ.
[Loa] Kim Thập Lục: Á há há há há há há há!
[Thế giới] Người Trong Gương: ???
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đỉnh!
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Có nằm mơ cũng không ngờ được lại là đám Cô Vấn…
[Thế giới] Bóng hamster: Tưởng là bọn họ không đánh phó bản chứ?
[Thế giới] Dưa chín: Đây chính là tình yêu đấy.
[Thế giới] Ma Diệt: Cảm động, vì vinh quang của cả server mà ngay cả Kim Cạnh Liên Minh cũng đi đánh phó bản [thút thít]
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Thật sự là rất khó khăn đó [che miệng rơi lệ]
[Thế giới] Cà chua trứng gà: Để em đăng lên diễn đàn.
Không cần cô nàng đăng, ngay từ khoảnh khắc thông báo hiện lên đã có người chụp ảnh lại mang lên diễn đàn gào thét.
Một đám người chạy tới xem, nhao nhao thắp nến cho Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng.
Thôi xong, nghe nói hôm nay máy ủi vẫn chưa đánh phó bản này đâu, chuẩn bị khởi động rồi đấy.
Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng thì phát điên rồi.
Nếu như Thần Tinh Ánh Duyên giành tiên phong thì có khác nào vả bôm bốp vào mặt họ không, chỉ nghĩ thôi đã thấy thảm.
Lúc này bỗng có người nhảy ra nói Phương Cảnh Hành là tuyển thủ chuyên nghiệp, giành danh hiệu với người chơi bình thường mà còn không biết ngại, chọc cho một đám fan phản pháo lại, nói tuyển thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ rồi thì không được chơi game à, Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng cũng có tuyển thủ giải nghệ đấy thôi, có giỏi thì bảo bọn họ đánh đi. Lại nói, có giành danh hiệu thì cũng là danh hiệu của Thần Tinh Ánh Duyên, liên quan gì đến Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng? Càng miễn bàn đến việc còn chưa có bằng chứng chứng minh người đó là Phương Cảnh Hành thật, lỡ không phải thì sao?
Người chơi của Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng: “Các người đúng là không biết xấu hổ!”
Diễn đàn càng náo nhiệt thì càng có nhiều người tới lót dép ngồi hóng kết quả.
Trong Thần Tinh Ánh Duyên, chúng người chơi đi vào núi Lỗ Già đợi, thấy đám Cô Vấn lần lượt chui ra thì vỗ tay tung hoa cho bọn họ, nghênh đón công thần của cả server.
Kim Thập Bát khiêm tốn xua tay: “Đều là người một nhà cả, chuyện nên làm thôi.”
Kim Thập Lục: “Góp chút sức mọn ấy mà, không dám không dám, tiếp đó giao lại cho đại lão của chúng ta thôi.”
Hành Tẩu Tiền Thưởng: “Bọn tôi cũng là may mắn thôi.”
Cô Vấn lạnh lùng đi đầu, dẫn người tới trước mặt hai vị đại lão.
Toàn thể server tự phát động phong trào đánh phó bản ẩn, ngay cả Kim Cạnh Liên Minh cũng ra trận. Khương Thần và Phương Cảnh Hành đương nhiên sẽ tới xem, không chỉ có bọn họ, mấy vị bang chủ như Mộc Gia Tỏa cũng đến.
Cả đoàn người tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xếp thành vòng tròn mở họp, hỏi điều kiện kích hoạt.
Cô Vấn: “Ném tiền.”
Mộc Gia Tỏa hỏi: “Ném bao nhiêu?”
Cô Vấn: “Một đồng vàng.”
Cả đám sửng sốt.
Người Trong Gương nói: “Nhưng có người ném rồi, không được mà.”
Nhóm Cô Vấn cũng sửng sốt.
Bọn họ chỉ xem cái đống thí nghiệm dài như sớ ngày hôm qua rồi tổ đội vào đánh phó bản, hoàn toàn không nhìn mấy thứ hôm nay.
Phương Cảnh Hành nói: “Hẳn là còn có điều kiện khác nữa, là gì vậy?”
Nhóm năm người Cô Vấn đồng loạt nhìn bọn họ.
Đám Khương Thần cũng nhìn lại năm người kia.
Sự im lặng dần lan tràn trong bầu không khí, phối hợp với sự mừng vui rộn ràng trên kênh chat, chúng bổ sung cho nhau, cùng ập tới bọn họ.
Mấy giây sau, Kim Thập Lục yếu ớt nói: “… Cái gì khác cơ?”
Đám Khương Thần: “…”
Kim Cạnh Liên Minh, danh bất hư truyền.
Phương Cảnh Hành bất đắc dĩ cười một tiếng: “Các cậu kể lại toàn bộ quá trình đi.”
Thế là Kim Thập Lục bắt đầu bắn liến thoắng về những gì đã trải qua, tổng kết lại chỉ có một chữ: Đánh!
Cả đám Mộc Gia Tỏa nhìn năm người kia, cũng muốn đánh bọn họ.
Cái này thì khó chỗ quái nào? Núi Lỗ Già là phó bản năm người đơn giản nhất trong tất cả các phó bản max cấp đó!
Kim Thập Lục cố gắng kéo điểm lên: “Bọn em có chụp lại mấy ải trong phó bản ẩn đó, để gửi cho mấy anh xem nhé.”
Cả đám tiếp tục nhìn bọn họ chằm chằm.
Điều kiện kích hoạt còn không biết thì xem hình làm cái gì?
Phương Cảnh Hành suy nghĩ một lát: “Các cậu suýt thì thất bại à?”
Kim Thập Lúc nói: “Đúng rồi, may mà bọn em đã mua sẵn một ít thuốc trong thương thành, phải cắn thuốc mới qua được.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Có phải lúc đó bị loạn thù hận không?”
Kim Thập Lục nói: “Cái này em chịu, lúc đó cuống chết đi được, có để ý đâu.”
Cả đám: “…”
Cô Vấn chịu đựng cái nhìn của bọn họ, mặt mày hững hờ ngồi đó, có phần hối hận vì đã đi đánh phó bản.
Mỗi lần đánh phó bản đều sẽ khiến bọn họ trông cực kì thiểu năng.
Bạch Long Cốt nhìn sang Phi Tinh Trọng Mộc: “Lần trước chẳng phải ông dẫn Cô Vấn đi đánh phó bản suốt sao, không dạy gì cho người ta à?”
Phi Tinh Trọng Mộc thở dài: “Thì về sau bận đánh cốt truyện ẩn đó? Lấy được danh hiệu tiên phong xong tôi trân trọng tình hữu nghị cách mạng này lắm, nên miễn cho tên đó mấy ngày còn lại.”
Người Trong Gương đau đớn vô cùng: “Thấy chưa, gặp quả báo rồi đấy!”
Phi Tinh Trọng Mộc nói: “Thôi đừng nói nữa, muốn rớt nước mắt rồi đây này.”
Cô Vấn lườm bọn họ: “Không phục?”
Cả đám đồng thanh nói: “Phục chứ phục chứ, nhờ có mấy ông đánh ra nên bọn tôi cũng nắm được đại khái hướng đi.”
Phương Cảnh Hành thấy buồn cười: “Cho một đội đi thử đi, đừng để tổng sát thương của số một với số hai chênh lệch quá nhiều, loạn thù hận xong phải nhanh chóng cướp về.”
Đám Mộc Gia Tỏa đồng ý, phái một nhóm vào phó bản.
Một lát sau nhận được phản hồi, bọn họ đánh ra rồi, cho nên điều kiện kích hoạt chính là một đồng vàng cộng thêm loạn thù hận.
Đạt được cái kết luận này, mấy bang lớn lập tức kêu dàn cốt cán vào phó bản, cố gắng khai hoang.
Kim Thập Lục tiếc nuối: “Nếu bọn mình còn lượt đánh thì tốt.”
Cô Vấn: “Vẫn muốn đánh à?”
Kim Thập Lục: “Đánh chứ, đây là phó bản bọn mình phát hiện ra mà anh!”
Kim Thập Bát: “Đúng đấy, server mình còn đang đợi tiên phong kìa, đây là chiến trường của chúng ta, phải quyết chiến đến cùng!”
Hành Tẩu Tiền Thưởng: “Tự dưng thấy đánh phó bản cũng vui ghê.”
Kim Bài Sát Thủ: “Ừ ý!”
Cô Vấn nhìn bốn tên không biết tự lượng sức mình, im lặng đứng dậy, quay đầu bước đi.
“Đương nhiên rồi!” Ánh mắt số 10 vẫn ở yên đằng đó không trở lại: “Tôi từng xem anh ấy thi đấu.”
Khương Thần đứng ở bên ngoài không nghe được tiếng của bọn họ, thấy cậu ta nhìn mình thì cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Số 10 thấy là người thật thì lập tức kích động: “Là người thật sao? Anh ấy cũng bị đóng băng à?”
Nhân viên công tác đáp: “Ừ đúng rồi, cậu ấy là người đầu tiên thức tỉnh.”
Số 10 nói: “Tốt quá rồi, anh ấy không chết… Ơ, đi mất rồi.”
Cậu ta vội vàng nói: “Anh, anh anh có thể bảo anh ấy, bảo anh ấy vào đây nói chuyện được không?”
Nhân viên cũng vừa mới kiểm tra xong số liệu, đang chuẩn bị đi, nghe vậy thì ra ngoài hỏi ý Khương Thần.
Đến giờ Khương Thần vẫn luôn chỉ chào hỏi bạn cùng phòng qua lớp kính, chưa từng giáp mặt nói chuyện, thế nên cậu không từ chối, mặc đồ cách ly rồi vào phòng bệnh.
Cậu bắt đầu quan sát ở khoảng cách gần.
Năm đó số 10 cũng bị bệnh, giờ mới tỉnh chưa được bao lâu nên chỉ có thể dùng thuốc để tạm thời khống chế bệnh tình, chờ sức khỏe khá hơn một chút rồi mới phẫu thuật, thế nên sắc mặt cũng không được tốt. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra sự thanh tú, có vẻ cũng xinh trai.
Số 10 vui vẻ nói: “Anh là Thần Huy Lan Nhạc đúng không, em là fan của anh đấy.”
Ban nãy Khương Thần đã nghe nhân viên nói qua, bình tĩnh “ừ” một tiếng, trong đầu nghĩ cậu học sinh xuất sắc này đúng là rảnh thật, ngay cả e-sport cũng đu.
Số 10 rất rảnh bị AI đút một muỗng cơm, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống: “Lúc anh qua đời em buồn lắm ấy, trong lớp em còn có hai bạn nữ cũng là fan của anh, khóc ầm lên luôn.”
Trong lúc nói chuyện, AI đã đưa tiếp một muỗng cơm nữa đến bên miệng, cậu nhóc lại há miệng ăn hết, một phát nuốt luôn: “Mà trường em có nhiều người thích xem các anh thi đấu lắm. Hôm đó trong trường đúng buồn luôn, có người còn đứng trước cửa sổ gọi tên anh… Ặc… Nước nước nước…”
Khương Thần: “…”
Hay thật, tự làm mình nghẹn luôn.
Cậu nhìn AI rót nước, nói một câu: “Ăn từ từ thôi.”
Số 10 uống hết hai cốc nước thì ngoan hơn, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm, hỏi thăm liệu Khương Thần có muốn trở lại thi đấu không, khi được cậu khẳng định chắc chắn sẽ thì nói: “Đây chính là ý trời!”
Khương Thần hỏi: “Ý trời gì cơ?”
Số 10 nói: “Anh xem, trong truyện toàn tình tiết như thế thôi. Anh ngủ say 30 năm, tỉnh lại muốn tìm về vinh quang, tự mình thành lập câu lạc bộ, gặp tân binh thiên tài — ví dụ như em chẳng hạn — sau đó lại tìm thêm vài tân binh, lao vào tựa game hot nhất thời đại này, giành được quán quân, mở ra một vương triều mới.”
Khương Thần nhắc nhở: “Du Mộng chưa sập.”
Số 10: “Dạ?”
Khương Thần nói tiếp: “Vừa mới ra bản thực tế ảo.”
Số 10 chấn động: “Thực tế ảo!”
Cậu ta không thở kịp, ho đến long trời lở đất, AI đặt chén xuống, nhẹ nhàng vỗ ngực cho cậu nhóc.
Khương Thần đứng quan sát thì cảm thấy cậu nhóc này quá dễ kích động, mình nên đi thì hơn, ở lại thì có vẻ khá bất lợi với tình hình hồi phục của cậu ta.
Số 10 không biết mình đang bị chê, nước mắt tuôn đầy mặt: “Đã có thực tế ảo rồi, nhân loại thật vĩ đại!”
Cậu nhóc nhìn Khương Thần: “Thần Thần, anh muốn tiếp tục thi đấu bên Du Mộng à, anh thấy em thế nào? Anh có nhớ hồi trước có một tuyển thủ chơi khá thân với anh tên là Đại Đường Thời Đại không? Em họ Tống nè, lấy ID là Mộng Hồi Đại Tống, anh nói xem có phải là duyên phận không?*”
*Đại loại là Đường và Tống là hai triều đại của Trung Hoa, Đường trước Tống sau.
“…” Khương Thần nói: “Không định chơi cờ à?”
Số 10 đáp: “Có chứ, nhưng em nghe là con người hiện giờ có thể sống rất lâu, đợi nghỉ thi đấu rồi em lại chơi.”
Khương Thần hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Số 10 nói: “16 ạ.”
Khương Thần: “Người ta cấm vị thành niên thi đấu từ lâu rồi.”
Số 10: “À, em 46.”
Khương Thần: “…”
Hai người mặt đối mặt.
Số 10 há miệng cắn một cọng rau xanh, như con thỏ mà chậm rãi nhai nhai, đầy mong đợi nhìn cậu.
Khương Thần nhìn nhóc con 46 tuổi này, hỏi: “Kĩ thuật của cậu thế nào?”
Số 10 đáp: “Em không biết, vẫn cần đại thần kiểm tra một chút.”
Cậu nhóc cực kì lạc quan: “Biết đâu em có tài năng thì sao?”
Khương Thần nhớ cậu nhóc này học rất giỏi, thế là gật đầu, yêu cầu cậu khỏe lại rồi bàn tiếp.
Số 10 rất vui, đến ăn cơm cũng có động lực hơn. Khương Thần hàn huyên với cậu nhóc thêm một hồi, thấy AI tới nhắc cậu về ăn cơm thì chào tạm biệt.
Trải qua một hồi như vậy, Khương Thần online trễ hơn mọi khi nửa tiếng.
Phương Cảnh Hành đã chờ cậu một lúc lâu, đang định dùng điện thoại liên lạc thì thấy nhân vật của cậu hiện lên, bèn tươi cười cho Khương Thần một cái ôm: “Bé yêu, chào buổi sáng.”
Khương Thần đáp: “Chào buổi sáng.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Hôm nay anh dậy trễ à?”
Khương Thần: “Không, gặp được một nhóc fan.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày: “Ở đó mà anh cũng gặp được fan sao?”
Đầu óc anh luôn nhạy bén, hỏi xong đã nghĩ đến một trường hợp: “Là bạn cùng phòng bệnh à?”
Khương Thần nói: “Ừ, học sinh cấp 3.”
Cậu xem chat trên kênh, thấy mấy người kia vẫn đang đánh phó bản núi Lỗ Già là biết bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng vẫn chưa vượt qua. Bởi vì giành được tiên phong rồi thì đại khái bọn họ sẽ thẳng thừng công khai điều kiện kích hoạt, không đến mức giấu giếm kĩ như vậy.
Để đề phòng có chuyện, cậu vẫn hỏi thêm một câu: “Từ nửa đêm đến giờ bên Huỳnh Hoặc vẫn đánh à?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Vẫn đánh, nhưng không qua được.”
Khương Thần gật đầu, biết đây mới trạng thái bình thường của khai hoang.
Cẩn thận tính ra thì bọn họ đã đánh tổng cộng 3 lần, nếu may mắn thì lần thứ hai có thể đến được tới chỗ boss cuối, nhưng đến đó rồi thì vẫn phải thí nghiệm để kiểm tra đòn tấn công và cơ chế nộ của boss. Nếu như sau 0 giờ hôm nay mà thăm dò được hết mấy thứ đó thì hẳn cũng sắp rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Em nghe nói là bên đó chia sẻ thông tin cho tất cả các đội, nên chỉ còn thiếu một hai lần nữa thôi.”
Chúng người chơi cũng có cùng quan điểm, nhao nhao cổ vũ trên kênh, muốn mau chóng tìm ra phó bản.
Hôm nay là ngày nghỉ, người chơi đông hơn bình thường nhiều, đội thích ngủ nướng cũng kiên cường dậy sớm đăng nhập vào game, khí thế ngất trời, ngay cả người không thích đánh phó bản cũng đi đánh thử một cái.
Buổi sáng mấy ông chú kia có việc nên tầm mười giờ hơn mới online, thế là bọn họ quyết định 10 rưỡi mới đánh.
Trước hết cả hai xem lại kết quả thí nghiệm của các người chơi, phát hiện lại có thêm đủ trò mới.
Khương Thần hỏi: “Nộp tiền mất mạng cũng không được à?”
Cậu còn định hôm nay thử lại, không ngờ đã có người thử rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Bọn họ đoán có thể là do số tiền không đúng, đang thử ném các loại tiền khác.”
Khương Thần hỏi: “Vậy thử đến bao giờ thì ra?”
Phương Cảnh Hành cười: “Hên xui.”
Khương Thần hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Cái điện lớn chỗ boss cuối ngồi rất trống, ngoài một cái ghế ra thì không còn gì khác, rất có thể mọi người đã tìm thử rồi, nhưng Khương Thần vẫn hỏi: “Đã kiểm tra khu vực quanh cái ghế chưa?”
Phương Cảnh Hành nói: “Em nghĩ hẳn là đám Mộc Gia Tỏa đã kiểm tra rồi.”
Anh đề nghị: “Hôm nay bọn mình đánh chậm lại, thử quan sát mấy chỗ khác xem.”
Hai người bàn xong thì định đi đánh săn tiền thưởng, đúng lúc này, thông báo màu vàng lại nhẹ nhàng bay lên.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Cô Vấn, Kim Thập Lục, Kim Thập Bát, Kim Bài Sát Thủ, Tiền Thưởng Hành Tẩu đã phát hiện ra phó bản ẩn [Rừng Bất Quy]!
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Toàn thể người chơi: “…”
Kênh chat lập tức nổ.
[Loa] Kim Thập Lục: Á há há há há há há há!
[Thế giới] Người Trong Gương: ???
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đỉnh!
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Có nằm mơ cũng không ngờ được lại là đám Cô Vấn…
[Thế giới] Bóng hamster: Tưởng là bọn họ không đánh phó bản chứ?
[Thế giới] Dưa chín: Đây chính là tình yêu đấy.
[Thế giới] Ma Diệt: Cảm động, vì vinh quang của cả server mà ngay cả Kim Cạnh Liên Minh cũng đi đánh phó bản [thút thít]
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Thật sự là rất khó khăn đó [che miệng rơi lệ]
[Thế giới] Cà chua trứng gà: Để em đăng lên diễn đàn.
Không cần cô nàng đăng, ngay từ khoảnh khắc thông báo hiện lên đã có người chụp ảnh lại mang lên diễn đàn gào thét.
Một đám người chạy tới xem, nhao nhao thắp nến cho Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng.
Thôi xong, nghe nói hôm nay máy ủi vẫn chưa đánh phó bản này đâu, chuẩn bị khởi động rồi đấy.
Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng thì phát điên rồi.
Nếu như Thần Tinh Ánh Duyên giành tiên phong thì có khác nào vả bôm bốp vào mặt họ không, chỉ nghĩ thôi đã thấy thảm.
Lúc này bỗng có người nhảy ra nói Phương Cảnh Hành là tuyển thủ chuyên nghiệp, giành danh hiệu với người chơi bình thường mà còn không biết ngại, chọc cho một đám fan phản pháo lại, nói tuyển thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ rồi thì không được chơi game à, Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng cũng có tuyển thủ giải nghệ đấy thôi, có giỏi thì bảo bọn họ đánh đi. Lại nói, có giành danh hiệu thì cũng là danh hiệu của Thần Tinh Ánh Duyên, liên quan gì đến Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng? Càng miễn bàn đến việc còn chưa có bằng chứng chứng minh người đó là Phương Cảnh Hành thật, lỡ không phải thì sao?
Người chơi của Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng: “Các người đúng là không biết xấu hổ!”
Diễn đàn càng náo nhiệt thì càng có nhiều người tới lót dép ngồi hóng kết quả.
Trong Thần Tinh Ánh Duyên, chúng người chơi đi vào núi Lỗ Già đợi, thấy đám Cô Vấn lần lượt chui ra thì vỗ tay tung hoa cho bọn họ, nghênh đón công thần của cả server.
Kim Thập Bát khiêm tốn xua tay: “Đều là người một nhà cả, chuyện nên làm thôi.”
Kim Thập Lục: “Góp chút sức mọn ấy mà, không dám không dám, tiếp đó giao lại cho đại lão của chúng ta thôi.”
Hành Tẩu Tiền Thưởng: “Bọn tôi cũng là may mắn thôi.”
Cô Vấn lạnh lùng đi đầu, dẫn người tới trước mặt hai vị đại lão.
Toàn thể server tự phát động phong trào đánh phó bản ẩn, ngay cả Kim Cạnh Liên Minh cũng ra trận. Khương Thần và Phương Cảnh Hành đương nhiên sẽ tới xem, không chỉ có bọn họ, mấy vị bang chủ như Mộc Gia Tỏa cũng đến.
Cả đoàn người tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xếp thành vòng tròn mở họp, hỏi điều kiện kích hoạt.
Cô Vấn: “Ném tiền.”
Mộc Gia Tỏa hỏi: “Ném bao nhiêu?”
Cô Vấn: “Một đồng vàng.”
Cả đám sửng sốt.
Người Trong Gương nói: “Nhưng có người ném rồi, không được mà.”
Nhóm Cô Vấn cũng sửng sốt.
Bọn họ chỉ xem cái đống thí nghiệm dài như sớ ngày hôm qua rồi tổ đội vào đánh phó bản, hoàn toàn không nhìn mấy thứ hôm nay.
Phương Cảnh Hành nói: “Hẳn là còn có điều kiện khác nữa, là gì vậy?”
Nhóm năm người Cô Vấn đồng loạt nhìn bọn họ.
Đám Khương Thần cũng nhìn lại năm người kia.
Sự im lặng dần lan tràn trong bầu không khí, phối hợp với sự mừng vui rộn ràng trên kênh chat, chúng bổ sung cho nhau, cùng ập tới bọn họ.
Mấy giây sau, Kim Thập Lục yếu ớt nói: “… Cái gì khác cơ?”
Đám Khương Thần: “…”
Kim Cạnh Liên Minh, danh bất hư truyền.
Phương Cảnh Hành bất đắc dĩ cười một tiếng: “Các cậu kể lại toàn bộ quá trình đi.”
Thế là Kim Thập Lục bắt đầu bắn liến thoắng về những gì đã trải qua, tổng kết lại chỉ có một chữ: Đánh!
Cả đám Mộc Gia Tỏa nhìn năm người kia, cũng muốn đánh bọn họ.
Cái này thì khó chỗ quái nào? Núi Lỗ Già là phó bản năm người đơn giản nhất trong tất cả các phó bản max cấp đó!
Kim Thập Lục cố gắng kéo điểm lên: “Bọn em có chụp lại mấy ải trong phó bản ẩn đó, để gửi cho mấy anh xem nhé.”
Cả đám tiếp tục nhìn bọn họ chằm chằm.
Điều kiện kích hoạt còn không biết thì xem hình làm cái gì?
Phương Cảnh Hành suy nghĩ một lát: “Các cậu suýt thì thất bại à?”
Kim Thập Lúc nói: “Đúng rồi, may mà bọn em đã mua sẵn một ít thuốc trong thương thành, phải cắn thuốc mới qua được.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Có phải lúc đó bị loạn thù hận không?”
Kim Thập Lục nói: “Cái này em chịu, lúc đó cuống chết đi được, có để ý đâu.”
Cả đám: “…”
Cô Vấn chịu đựng cái nhìn của bọn họ, mặt mày hững hờ ngồi đó, có phần hối hận vì đã đi đánh phó bản.
Mỗi lần đánh phó bản đều sẽ khiến bọn họ trông cực kì thiểu năng.
Bạch Long Cốt nhìn sang Phi Tinh Trọng Mộc: “Lần trước chẳng phải ông dẫn Cô Vấn đi đánh phó bản suốt sao, không dạy gì cho người ta à?”
Phi Tinh Trọng Mộc thở dài: “Thì về sau bận đánh cốt truyện ẩn đó? Lấy được danh hiệu tiên phong xong tôi trân trọng tình hữu nghị cách mạng này lắm, nên miễn cho tên đó mấy ngày còn lại.”
Người Trong Gương đau đớn vô cùng: “Thấy chưa, gặp quả báo rồi đấy!”
Phi Tinh Trọng Mộc nói: “Thôi đừng nói nữa, muốn rớt nước mắt rồi đây này.”
Cô Vấn lườm bọn họ: “Không phục?”
Cả đám đồng thanh nói: “Phục chứ phục chứ, nhờ có mấy ông đánh ra nên bọn tôi cũng nắm được đại khái hướng đi.”
Phương Cảnh Hành thấy buồn cười: “Cho một đội đi thử đi, đừng để tổng sát thương của số một với số hai chênh lệch quá nhiều, loạn thù hận xong phải nhanh chóng cướp về.”
Đám Mộc Gia Tỏa đồng ý, phái một nhóm vào phó bản.
Một lát sau nhận được phản hồi, bọn họ đánh ra rồi, cho nên điều kiện kích hoạt chính là một đồng vàng cộng thêm loạn thù hận.
Đạt được cái kết luận này, mấy bang lớn lập tức kêu dàn cốt cán vào phó bản, cố gắng khai hoang.
Kim Thập Lục tiếc nuối: “Nếu bọn mình còn lượt đánh thì tốt.”
Cô Vấn: “Vẫn muốn đánh à?”
Kim Thập Lục: “Đánh chứ, đây là phó bản bọn mình phát hiện ra mà anh!”
Kim Thập Bát: “Đúng đấy, server mình còn đang đợi tiên phong kìa, đây là chiến trường của chúng ta, phải quyết chiến đến cùng!”
Hành Tẩu Tiền Thưởng: “Tự dưng thấy đánh phó bản cũng vui ghê.”
Kim Bài Sát Thủ: “Ừ ý!”
Cô Vấn nhìn bốn tên không biết tự lượng sức mình, im lặng đứng dậy, quay đầu bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.