Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 51: Tôi có người bạn hôm nay ăn sinh nhật
Nhất Thế Hoa Thường
05/09/2021
"... Cả gian phòng ngủ chỉ leo lét một ngòn đèn, Thập Phương Câu Diệt còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Ám Minh ôm lấy từ phía sau. Y phục ướt đẫm cũng không ngăn được nhiệt độ cơ thể hắn truyền tới..."
"Ngoài cửa mưa tí tách, phòng ngủ lại như một thế giới nhỏ riêng biệt, hai người cùng sưởi ấm cho nhau. Tất cả kiềm chế và đắng chát, giờ phút này được giải phóng toàn bộ..."
"Tóc đen tản ra trên gối đầu màu trắng, sự đối lập quá rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được cả hạt mưa chưa khô trên đuôi tóc..."
"... Nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi xuống, Thập Phương Câu Diệt hơi nghiêng đầu, khẽ nói đừng làm vậy."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Hình như anh đọc thiếu chữ rồi?"
Khương Thần dừng lại một giây, rét căm căm mà nói: "A... Đừng làm vậy."
[...]
Giữa trưa tổ trưởng Tần đi ngang qua, nghe thấy cậu phổ cập khoa học cho mấy con vịt: "Da vịt nhúng đường trắng hoặc mật ong, thịt vịt nhúng nước mì, cuốn thành bánh, bỏ thêm hành với dưa leo..."
Tổ trưởng Tần: "..."
Khương Thần nói được một nửa thì thấy ông ta, bèn nhìn sang.
Tổ trưởng Tần nói: "Muộn rồi, cậu đi ngủ trưa đi."
Khương Thần hỏi: "Chiều nay ông có muốn chơi mạt chược không? Chơi ăn tiền ấy."
Tổ trưởng Tần đáp: "... Để tôi xem."
Khương Thần nghĩ có khi buổi chiều rủ cả số 7 đánh cùng luôn, thế là trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ một giấc đến hai giờ chiều, cậu rời giường đi tìm số 7 đã được thả, kết quả lại không thấy người. Nghĩ là người ta ở dưới lầu, cậu bèn đi vào thang máy.
Vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy trong sân có một chiếc xe đang đỗ, số 7 lên xe ngồi, đóng cửa lại, phóng đi.
Đám tổ trưởng Tần đều đang đứng trong sân nhìn bọn họ rời đi, tập thể quay lại, đối diện với cái nhìn của cậu.
Khương Thần nhìn bọn họ.
Bọn họ cũng nhìn Khương Thần.
Hai bên nhìn nhau mấy giây, Khương Thần mở miệng: "Sao bảo là không được ra ngoài?"
Thật ra tổ trưởng Tần cũng là bị đánh cho trở tay không kịp, ông ta nói: "Bọn họ có giấy phép."
Rồi bổ sung: "Mấy ngày nữa anh ta sẽ trở lại, cậu tiếp tục chơi game đi."
Tình thế xoay chuyển, bỗng thấy được hi vọng trong bóng đêm*.
Khương Thần đứng im không nhúc nhích: "Tôi có người bạn hôm nay ăn sinh nhật."
Tổ trưởng Tần nhìn cậu, đợi đoạn tiếp theo.
Khương Thần nói: "Tôi muốn mua một món quà sinh nhật gửi sang cho cậu ta."
Tổ trưởng Tần đồng ý: "Được."
Khương Thần nói tiếp: "Ông nói xem tôi nên tặng gì thì được?"
Tổ trưởng Tần: "..."
Sao tôi biết được?
"Ngoài cửa mưa tí tách, phòng ngủ lại như một thế giới nhỏ riêng biệt, hai người cùng sưởi ấm cho nhau. Tất cả kiềm chế và đắng chát, giờ phút này được giải phóng toàn bộ..."
"Tóc đen tản ra trên gối đầu màu trắng, sự đối lập quá rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được cả hạt mưa chưa khô trên đuôi tóc..."
"... Nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi xuống, Thập Phương Câu Diệt hơi nghiêng đầu, khẽ nói đừng làm vậy."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Hình như anh đọc thiếu chữ rồi?"
Khương Thần dừng lại một giây, rét căm căm mà nói: "A... Đừng làm vậy."
[...]
Giữa trưa tổ trưởng Tần đi ngang qua, nghe thấy cậu phổ cập khoa học cho mấy con vịt: "Da vịt nhúng đường trắng hoặc mật ong, thịt vịt nhúng nước mì, cuốn thành bánh, bỏ thêm hành với dưa leo..."
Tổ trưởng Tần: "..."
Khương Thần nói được một nửa thì thấy ông ta, bèn nhìn sang.
Tổ trưởng Tần nói: "Muộn rồi, cậu đi ngủ trưa đi."
Khương Thần hỏi: "Chiều nay ông có muốn chơi mạt chược không? Chơi ăn tiền ấy."
Tổ trưởng Tần đáp: "... Để tôi xem."
Khương Thần nghĩ có khi buổi chiều rủ cả số 7 đánh cùng luôn, thế là trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ một giấc đến hai giờ chiều, cậu rời giường đi tìm số 7 đã được thả, kết quả lại không thấy người. Nghĩ là người ta ở dưới lầu, cậu bèn đi vào thang máy.
Vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy trong sân có một chiếc xe đang đỗ, số 7 lên xe ngồi, đóng cửa lại, phóng đi.
Đám tổ trưởng Tần đều đang đứng trong sân nhìn bọn họ rời đi, tập thể quay lại, đối diện với cái nhìn của cậu.
Khương Thần nhìn bọn họ.
Bọn họ cũng nhìn Khương Thần.
Hai bên nhìn nhau mấy giây, Khương Thần mở miệng: "Sao bảo là không được ra ngoài?"
Thật ra tổ trưởng Tần cũng là bị đánh cho trở tay không kịp, ông ta nói: "Bọn họ có giấy phép."
Rồi bổ sung: "Mấy ngày nữa anh ta sẽ trở lại, cậu tiếp tục chơi game đi."
Tình thế xoay chuyển, bỗng thấy được hi vọng trong bóng đêm*.
Khương Thần đứng im không nhúc nhích: "Tôi có người bạn hôm nay ăn sinh nhật."
Tổ trưởng Tần nhìn cậu, đợi đoạn tiếp theo.
Khương Thần nói: "Tôi muốn mua một món quà sinh nhật gửi sang cho cậu ta."
Tổ trưởng Tần đồng ý: "Được."
Khương Thần nói tiếp: "Ông nói xem tôi nên tặng gì thì được?"
Tổ trưởng Tần: "..."
Sao tôi biết được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.