Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 4 - Chương 15

Âu Dương Mặc Tâm

26/12/2015

Một đêm năm người tìm hỏi chuyện,

một lời kinh động phá chân tâm.

Trăng sáng như ban ngày, đèn đuốc tựa ánh sao.

Bận rộn cả ngày trời, phải chịu áp lực sâu sắc cả về tâm sinh lý, sau khi thu dọn xong xuôi đồ đạc trong nhà, cuối cùng Kim Kiền cũng có thể thả lỏng tinh thần, quyết định đi ngủ sớm một chút.

Nhưng vừa mới rửa mặt xong, còn chưa kịp vắt khô khăn mặt, nàng đã thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Kim Kiền thở dài một tiếng, miệng làu bàu đi ra mở cửa: “Ai mà chẳng ý tứ gì hết, nửa đêm canh ba còn đến đập cửa… Triển đại nhân?!”

Người bên ngoài, một thân y phục tuyền màu lam, dáng người thẳng tắp, mi mày như sao, chính là hàng xóm mới của Kim Kiền, Idol số một của Khai Phong phủ, Triển Chiêu.

“Kim Kiền, ngươi đã đi nghỉ chưa?”, Triển Chiêu nhìn Kim Kiền hỏi.

Kim Kiền sửng sốt, miệng hơi lắp bắp: “Đương… đương nhiên chưa ngủ, Triển đại nhân có việc gì sao?”

Ôi cha mẹ ơi, nửa đêm nửa hôm không một bóng người lại có mỹ nam đứng ngay trước cửa thế này… đúng là thử thách tính tự chủ của mình quá đi mất!

Đôi con ngươi lấp lánh như sao của Triển Chiêu thoáng xao động một chút, nhưng vẫn bình thản nhìn Kim Kiền: “Triển mỗ có thể vào phòng ngồi một lát không?”

“Đương… đương nhiên có thể!”, Kim Kiền nuốt khan nước bọt, đứng tránh ra để Triển Chiêu tiến vào phòng.

Các chư Phật thánh thần chiếu rọi ơi! Ánh mắt Tiểu Miêu hôm nay sao mà mê hoặc dữ vậy?!

Triển Chiêu bước vào phòng nhìn quanh một lượt, rồi ngồi xuống bên bàn, nhìn Kim Kiền tay chân luống cuống một cái, khẽ cười: “Kim Kiền, chớ có câu nệ thế, qua đây ngồi đi.”

Này này, rốt cuộc đây là phòng của ai vậy?

Da mặt Kim Kiền giật giật, lệt xà lệt xệt bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cách Triển Chiêu xa nhất.

Nét cười trên khuôn mặt Triển Chiêu nhạt đi đôi chút: “Ngồi xa như vậy, lẽ nào là đang ghét bỏ Triển mỗ?!”

“A!”, Kim Kiền nhảy dựng lên hệt như bị bọ cạp chích, kinh hãi kêu lên, “Ta biết mà, ta đã thấy có chỗ không đúng rồi, ngươi là tên nào hả? Nhất Chi Mai hay Bạch Ngọc Đường, lại dám nửa đêm khuya khoắt cải trang thành Triển đại nhân chạy vào phòng tôi hòng phá hỏng danh dự của Triển đại nhân, còn không mau mau khai nhận đi, niệm tình chúng ta cùng chung hoạn nạn trước kia, tôi sẽ cầu xin Bao đại nhân khoan dung cho anh!”

Vừa hét, Kim Kiền vừa giương nanh múa vuốt xông tới nhéo da mặt Triển Chiêu, thề phải kéo rách cái mặt nạ da người của cái vị nhân sĩ thân phận bất minh trước mặt này.

“Kim hiệu úy, ngươi đây là cớ làm sao?!”, người đến túm chặt cổ tay Kim Kiền, kéo đến trước mặt, hơi hờn giận nói.

Kim Kiền khí thế bừng bừng vừa nãy thoáng cái liền cứng đờ nguyên tại chỗ.

Hương cỏ xanh nhàn nhạt quen thuộc đến không thể quen hơn đưa vào mũi… Kim Kiền dám lấy thân phận quan môn đại đệ tử của Y Tiên Độc Thánh của mình ra để đánh cuộc, người mà trên thân thể có thể tản mát ra loại hương “trong chính thống lại có thêm đôi phần mê hoặc” này, toàn bộ Đại Tống chỉ có duy nhất một mình cái vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó.

Mà hôm nay mùi hương này lại có chút đặc biệt hơn bình thường, trong đó còn xen lẫn hương rượu nhàn nhạt…

Mẹ ơi! Cái tên khốn nào lại dám cho động vật họ mèo tửu lượng không cao này uống rượu thế hả?

Chẳng lẽ còn không biết trên thế gian này có một câu gọi là “rượu say thì đổi tính” hả?!

Kim Kiền hoảng sợ cực độ cứng ngắc bất động nguyên tại chỗ khiến cho Tiểu Miêu đã say nhưng vẫn còn duy trì vài phần tỉnh táo không hài lòng.

“Kim Kiền, không phải bình thường ngươi nói rất nhiều ư?! Vì sao hôm nay lại im lặng như vậy?”, Triển Chiêu chớp chớp mắt, rèm mi tựa cánh quạt, dưới khoảng cách cơ hồ như bằng không này lại càng thêm phần mê hoặc.

Cứu mạng với aaaaaaa!!

Kim Kiền khóc thét trong lòng, theo phản xạ có điều kiện định rút cổ tay ra chạy tới phòng Công Tôn Trúc Tử phía đối diện.

Nhưng cánh tay nắm cổ tay Kim Kiền lại cứng như gọng kìm, chẳng hề lỏng ra nửa phần.

“Ngươi đang giận Triển mỗ ư?”

“Triển… Triển đại nhân nói đùa rồi, thuộc hạ nào có giận Triển đại nhân…”

Sắc mặt Triển Chiêu dần tối đi: “Nhất định là ngươi đang giận Triển mỗ!”

“Không đâu…”

“Nhất định ngươi đang giận chuyện lần này vì cứu Triển mỗ mà hại ngươi phải bộc lộ thân phận đệ tử của Y Tiên Độc Thánh!”

“Triển đại nhân ngài nghĩ nhiều rồi…”

“Mặc dù thân phận của ngươi bây giờ chỉ có mấy người biết, nhưng cũng khó tránh khỏi một ngày nào đó bị lộ ra…”, nói đến đây, Triển Chiêu hơi nhíu mày, nhìn Kim Kiền, “Ngươi võ công không tốt, nội lực chẳng có, khinh công thì tàm tạm, vũ khí ám khí lại không thông thạo…”

Da mặt Kim Kiền nhăn nhúm lại: Cái đồ mèo thối nhà anh, chắc không phải giả say đặc biệt tới để xài xể tôi cho đã nghiền chứ?!

“Tuy có y thuật và độc thuật phòng thân, nhưng nếu thật sự gặp phải kẻ thù lợi hại… Còn có đám người áo đen thân phận bất minh hành tung đáng ngờ kia nữa, bọn chúng dường như đến là vì Y Tiên và Độc Thánh…”

Kim Kiền nhăn mày: Tôi nói này Triển đại nhân, có phải ngài tới là để đạp lên chân tôi vài cái mới an tâm không?

“Chỉ cần Triển mỗ vừa nghĩ đến chuyện ngươi vì cứu Triển mỗ nên mới bộc lộ thân phận, rước lấy những tai họa này… Triển mỗ, Triển mỗ liền cảm thấy trong ngực…”

Nói đến đây, Triển Chiêu hơi chau đôi mày lưỡi mác, khép mắt, khe khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng lộ vẻ khổ sở.

Trái tim Kim Kiền nhất thời đập chậm nửa nhịp… Không, phải là nhanh hơn vài nhịp.

Này này, Tiểu Miêu anh làm cái gì thế? Tôi còn chưa chết đâu đấy! Anh trưng ra bộ dạng như đang đi tảo mộ thắp hương thế để làm gì?!

“Kim Kiền!”, Triển Chiêu đột nhiên mở bừng hai mắt, con ngươi đen sáng lấp lánh trong suốt, cơ hồ khiến người khác bị ảo tưởng rằng người này lúc này đang rất tỉnh táo, “Triển mỗ vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm tạ với ngươi, nhưng Triển mỗ tuyệt không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi cứu Triển mỗ, đại ân này, Triển mỗ không biết lấy gì để báo đáp, duy chỉ có…”

Đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền banh lớn, tim như ngừng đập, tế bào toàn thân đều tập trung chú ý vào đôi môi đang mấp máy của Triển Chiêu, chỉ lo đôi môi kia sẽ phát ra lời thoại kinh điển “lấy thân để ấy ấy” nhàm đến không thể nhàm hơn.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài thình lình lại vang lên tiếng gõ cửa, trong căn phòng tĩnh mịch âm thanh ấy tựa như tiếng sấm vậy.

Triển Chiêu chấn động cả người, vội buông cổ tay Kim Kiền ra, đứng dậy lùi ra sau một bước, hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhún người, phi thân lên xà nhà, không một tiếng động.

Trong lòng im lìm như chết.

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn lên xà nhà lặng lẽ không nói gì, cho đến khi bên ngoài lại tiếp tục vang lên tiếng gõ cửa không chậm cũng không nhanh, nàng mới thở dài một tiếng đi ra mở cửa.

Hiện tại có thể khẳng định con mèo này chắc chắn uống say rồi!

Bằng không Ngự Miêu đại nhân quang minh lỗi lạc là thế sao có thể làm ra loại leo xà nhà khiến người ta xấu hổ nhường này chứ.

Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao một người rồi người thứ hai cũng đều đến gõ cửa vào giờ này? Tiểu Miêu thì coi như không tính, còn cái người kia sao đến kiến thức thông thường nửa đêm gõ cửa là làm phiền người khác mà cũng không có là sao hả!

Nhưng cửa vừa mở, Kim Kiền lập tức phủ định ngay suy đoán của mình.

Người bên ngoài, thân hình cao ráo, một thân vận áo dài nho sinh, đôi mắt trong veo, tuyệt đối là công dân tiên tiến tuân thủ theo pháp luật nhất nước.

“Nhan huynh?!”, Kim Kiền sửng sốt.

Nhan Tra Tán khẽ mỉm cười: “Kim huynh đã đi nghỉ chưa?”

Này này, lời thoại này sao nghe quen tai vậy?

“Vẫn chưa…”

“Nhan mỗ có thể vào trong ngồi một lát không?”

Lời thoại này quả nhiên rất quen thuộc.

“Mời vào…”

Cho đến khi Kim Kiền ngồi xuống đối diện Nhan Tra Tán, vẫn rất căng thẳng đem người đối diện đánh giá kỹ càng từ trên xuống dưới từ dưới lên trên mấy bận, sau đó mới nói với vẻ bất an: “Nhan huynh tối nay có uống rượu không?”

Nhan Tra Tán ngạc nhiên: “Nhan mỗ trước nay chưa từng uống rượu”, sau đó chợt hiểu ra, “Có lẽ Kim huynh nghe nói Bạch thiếu hiệp mời Triển đại nhân và Mai thiếu hiệp đi uống rượu, nên cho rằng Nhan mỗ cũng đi, bởi thế mới hỏi như vậy chăng?”

Kim Kiền nghiến răng: Hay cho con chuột bạch nhà anh, thì ra là anh làm việc “tốt”!

“Vậy không biết Nhan huynh đêm khuya tới tìm, có chuyện gì không?”, Kim Kiền thuận miệng hỏi.

“Đêm hôm quấy quá, đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn báo cho Kim huynh”, Nhan Tra Tán vẻ mặt nghiêm túc đáp, “Nhan mỗ nhận sự ủy thác, đưa thư tới cho Kim huynh.”

“Hả?”

Chỉ thấy Nhan Tra Tán móc từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Kim Kiền: “Kim huynh xem thì sẽ biết.”

Kim Kiền rút lá thư mở ra xem, nhất thời đầu muốn bốc khói:

Bức thư có hai tờ:

Tờ thứ nhất, chữ viết đoan chính, nét bút cứng cáp, hiển nhiên là thư của Đại sư phụ Y Tiên.

Gửi đồ nhi ngoan:

Kẻ tên Hoàng Can này, đố kỵ người tài, về Biện Kinh chuyến này, nhất định sẽ độc chiếm công đầu, nếu như sư phụ đoán không lầm, e rằng y sẽ vu hãm đồ nhi ngoan và Triển Chiêu.

Giải dược Hoàng Can mang đi, trong đó chưa thêm thuốc dẫn, Thái hậu uống vào, nhất định sẽ hôn mê không tỉnh, không thuốc nào trị, duy chỉ có cách mà vi sư dạy đồ nhi mới có thể cứu được.

Đến khi độc của Thái hậu đã ăn vào xương tủy, nếu đồ nhi vẫn mạnh khỏe, Triển Chiêu còn sống, có máu của đồ nhi làm thuốc dẫn, chân khí của Triển Chiêu tương trợ, châm thuật hỗ trợ, Thái hậu nhất định sẽ khỏe lại.

Lúc đó, cho dù Hoàng Can có giảo biện thế nào, cũng khó thoát tội.

Thư này giao cho tiểu ca Nhan gia chuyển, vi sư tin đồ nhi nhất định sẽ biến nguy thành an.

Thầy: Y Tiên



Tờ thứ hai, nét chữ cuồng thảo phóng khoáng, đương nhiên là bút tích của Nhị sư phụ Độc Thánh, cả bức thư chỉ có vẻn vẹn một câu:

Dám cướp công lao của đồ nhi ta, tìm chết!

Thầy: Độc Thánh

Quả nhiên là hai vị sư phụ giở trò quỷ!

Kim Kiền nằm bò ra bàn cơ hồ toàn thân mất hết sức lực.

“Hai vị sư phụ của Kim huynh quả nhiên liệu sự như thần, nếu không phải hai vị tiền bối đã an bài từ sớm, đổi giải dược, thì e Kim huynh và Triển đại nhân khó thoát khỏi kiếp nạn này”, Nhan Tra Tán vẻ mặt cung kính nói.

Kim Kiền ngước lên, dè dặt hỏi: “Có phải Nhan huynh đã biết thân phận của tôi rồi không?”

Nhan Tra Tán mỉm cười: “Khi trao lá thư này rồi rời đi, hai vị tiền bối đã cho Nhan mỗ biết, Kim huynh xin hãy yên tâm, Nhan mỗ nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối, không đem thân phận Kim huynh lộ ra ngoài.”

“Đa tạ Nhan huynh”, Kim Kiền ôm quyền, ngẫm nghĩ một chút lại nói, “Lời của các thôn dân toàn thôn Du Lâm trên công đường kia…”

“Đương nhiên là Nhan mỗ cho họ hay, những ngày đó bà con đều mù mờ không rõ, sự thật rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có thể nghe Nhan mỗ và Tiểu Dật thuật lại thôi.”

Quả nhiên đôi huynh đệ này liên thủ lại thay đổi lời chứng cho chúng thôn dân.

“… Vậy vì sao Nhất Chi Mai lại cùng đi với mọi người?”

Nhan Tra Tán thở dài: ‘Thật may là hai vị tiền bối nhìn xa trông rộng, đã cứu chúng nhân thôn Du Lâm một lần nữa.”

“Lời này nghĩa là như thế nào?”, Kim Kiền kinh ngạc.

“Chưa đầy nửa ngày sau khi Triển đại nhân, Kim huynh và Bạch thiếu hiệp rời đi, Mai huynh liền vội vã trở về, nói rằng hai vị tiền bối lo có người sát hại thôn dân, lệnh cho chúng tôi phải lập tức rời thôn lánh nạn. Kết quả đúng như dự đoán của hai vị tiền bối, chúng tôi chân trước vừa mới rời khỏi thôn, chân sau sát thủ đã đến diệt khẩu, may mắn thay Mai huynh võ nghệ cao siêu, mưu trí siêu quần, một đường hộ tống, chúng tôi mới thoát được một mạng. Hơn nữa hai vị tiền bối đã dặn dò, nếu thật sự có sát thủ tới đột kích, thì ắt hẳn sự việc đưa thuốc đến Khai Phong có biến, lệnh cho chúng tôi tức khắc khởi hành đến Khai Phong phủ làm chứng”, nói đến đây, Nhan Tra Tán thở hắt ra, “Thật may là vẫn kịp, bằng không Nhan mỗ sẽ ân hận cả đời.”

“Thì ra là như vậy”, Kim Kiền nghe tới đây cũng không khỏi vuốt mồ hôi lạnh, đối với hành vi keo kiệt vắt cổ chày ra nước của Nhất Chi Mai cũng khoan dung hơn mấy phần.

Quả nhiên hai vị sư phụ nhìn xa trông rộng, đã cử Nhất Chi Mai, cao thủ chạy trốn với tỉ lệ thành công cao nhất, đến giúp đỡ ngay từ đầu, nếu là tên A Miêu, A Cẩu nào đó trên giang hồ, sợ là còn chẳng có bản lĩnh hộ tống chúng thôn dân bình an ấy chứ.

“Vậy trên công đường huynh và Tiểu Dật nói cái gì mà nội công Hoàng Can không đủ, phải chăng đó cũng là ý tứ của hai vị sư phụ?” Kim Kiền đột nhiên nhớ ra màn biểu diễn đặc sắc của Nhan Tra Tán và Tiểu Dật trên công đường, kẻ xướng người họa, hỏi.

Nhan Tra Tán nhướn môi cười: “Đó là do Nhan mỗ nghĩ ra trên đường đi.”

“Hả?!” Kim Kiền kinh ngạc.

“Trên đường đi Nhan mỗ không có việc gì làm, nên thường tưởng tượng. Nếu mình là Hoàng Can, sau khi hành vi phạm tội bị bại lộ thì phải xảo biện như thế nào để thoát tội, khi ấy mới nghĩ ra giải dược kia là do chính tay Triển đại nhân trao cho Hoàng Can. Nếu Hoàng Can cứ một mực khai là Triển đại nhân đã động tay động chân gì trong đó, thì Triển đại nhân ắt hẳn dù có trăm cái miệng cũng chẳng thể nào biện giải, cho nên mới nghĩ ra lý do nội công không đủ.”

Kim Kiền trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Nhan Tra Tán hồi lâu, nhìn tới nỗi người đối diện da mặt hơi hồng lên, mới thốt ra một câu đầy cảm xúc: “Nhan huynh, huynh và Công Tôn tiên sinh nhất định ít nhiều cũng có tiếng nói chung!”

Đây, đây quả thực là thuộc tính đen tối ẩn tàng mà!

“Tiếng nói chung?”

“Chính là ý chỉ tri kỷ, tri âm, hận sao gặp nhau quá muộn!

Nhan Tra Tán nhíu mày suy tư giây lát, rồi tỏ ra đã hiểu, cười nói: “Lời lẽ của Kim huynh thật huyền diệu, quả thực đúng là kỳ nhân.”

“Nhan huynh khách khí rồi…”

Nhan Tra Tán lắc đầu: “Nhan mỗ không phải nói lời khách sáo. Nhan mỗ vẫn cho rằng, tuy lần này cửu tử nhất sinh hung hiểm dị thường, nhưng lại có thể gặp được Kim huynh, quả thực chính là may mắn cả đời của Nhan mỗ!”

Kim Kiền đột nhiên giật mình đánh thót, chỉ cảm thấy sau lưng khí lạnh lan tràn, mà ngọn nguồn phát ra khí lạnh tựa hồ là ở trên xà nhà.

“Nhan huynh quá khen rồi, Kim Kiền thực hổ thẹn không dám nhận”, Kim Kiền vội ôm quyền khước từ.

Mặc dù không rõ vì sao con mèo kia vì cớ gì lại phát ra hàn khí? Nhưng… người say rượu làm sao mà nói lý lẽ bình thường được chứ!

Nhan Tra Tán cũng đồng thời ôm quyền: “Kim huynh tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư tinh tế kín đáo, hành sự tuy không tuân theo khuôn mẫu bình thường, nhưng tuyệt không kém phần chính trực lỗi lạc, thực là thiếu niên anh hùng, hơn nữa trong lời ăn tiếng nói, bình dị dễ gần, khiến người ta không khỏi cảm thấy thân thiết gần gũi.”

Sặc! Hàn khí hình như tăng lên đột biến!!

“Cái, cái đó, Nhan huynh…”, Kim Kiền mặt mũi trắng bệch nói.

“A! Nhan mỗ đường đột rồi”, Nhan Tra Tán đỏ hồng đôi má, cúi đầu nói, “Chỉ vì mấy ngày nay trong lòng Nhan mỗ tâm sự tích tụ, lại không biết kể với ai, khi đối diện với Kim huynh mới nhất thời nói nhiều hơn, mong Kim huynh đừng trách.”

“Không sao, không sao!” Kim Kiền vội đáp: “Chẳng hay Nhan huynh sầu não không vui vì chuyện gì?”

Phải chuyển chủ đề ngay, chuyển chủ đề ngay!

Nhan Tra Tán thở dài, nhìn Kim Kiền, ngập ngừng hồi lâu mới cất tiếng: “Có vẻ như Tiểu Dật định bái Nhất Chi Mai làm thầy…”

“Cái gì?!”, Kim Kiền cả kinh.

Này này, tin tức này cũng kích động quá đi!

“Mấy ngày nay, Tiểu Dật cứ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng đó giống hệt một năm trước đây, cái hồi chẳng biết từ đâu mà Tiểu Dật học được kỹ nghệ đạo chích.”

“Đợi chút, cái gì một năm trước?”

“Một năm trước, Tiểu Dật ra ngoài cả ngày không quay về, tới khi trở lại thì thường một mình luyện tập loại thân pháp quỷ dị cùng thuật cuốn dây thừng, sau đó trong nhà thường xuyên xuất hiện thêm một số loại gạo, mì, dầu hạt cải, Nhan mỗ tìm hiểu bằng nhiều cách, mới biết thì ra chính là Tiểu Dật trộm từ chỗ một gian thương ỷ thế lừa gạt lũng đoạn giá cả gạo trên chợ. Haizz! Nhan mỗ tuy gia cảnh bần hàn, nhưng gia thế tuyệt đối trong sạch, nay lại nảy ra phường trộm đạo. Điều này khiến Nhan mỗ còn mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông, với phụ mẫu dưới suối vàng đây?! Bởi vậy Nhan mỗ càng nghiêm khắc quở trách Tiểu Dật hơn, mới cắt đứt được ý niệm làm đạo chích của nó, cho tới khi gặp được hai vị tiền bối…”

Nói đến đây, Nhan Tra Tán không khỏi lắc lắc đầu, “Từ sau khi chứng kiến Nhất Chi Mai đánh lui sát thủ trên đường đi, Tiểu Dật thường xuyên có dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, Nhan mỗ sợ nó thấy được bản lĩnh của Nhất Chi Mai, ý tưởng làm đạo chích lại bùng lên…”

“Việc này…”, Kim Kiền quả thực không biết nên dùng lời gì để an ủi vị huynh trưởng mang trong mình “trái tim của bậc làm cha làm mẹ thương cảm cho cả thiên hạ” trước mắt này.

“Kim huynh!”, Nhan Tra Tán đột nhiên xáp người lại, hai mắt lấp lánh nhìn Kim Kiền, “Tiểu Dật và Kim huynh rất hợp nhau, chi bằng xin Kim huynh hãy khuyên nhủ Tiểu Dật, để nó cắt đứt cái suy nghĩ ấy đi!”

“Hả?! Tôi?!”, Kim Kiền choáng váng, “Việc này e là không thích hợp lắm…”

“Nhan mỗ cầu xin huynh!”

“Việc này… Cái đó…”

“Kim huynh…”

“Cộc cộc!”

Đúng lúc Kim Kiền đang không biết thoái thác thế nào, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ lần thứ ba, điều khác hai lần trước là, lần này còn kèm thêm tiếng gọi:

“Kim Kiền, đã ngủ chưa! Mở cửa!”

“Là Tiểu Dật!”, Nhan Tra Tán thình lình nhảy dựng khỏi ghế ngồi, chạy loạn trong phòng, “Nếu để Tiểu Dật biết Nhan mỗ tới đây cầu xin Kim huynh khuyên nhủ nó… chắc chắn nó sẽ tức giận rồi lập tức chạy đi bái Nhất Chi Mai làm thầy? Việc này, việc này, việc này, không thể để Tiểu Dật biết Nhan mỗ đang ở đây!”

Nói đoạn, hai mắt Nhan Tra Tán sáng lên, chạy thẳng tới tủ quần áo bên cạnh giường, mở tủ ra khom người trốn vào trong đó, thân thủ thực mạnh mẽ.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Kim Kiền lặng lẽ trừng mắt nhìn tủ quần áo hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, rồi ủ rũ đi ra kéo then mở cửa.

“Làm gì mà lâu vậy?!”, Tiểu Dật lầu bà lầu bầu đi tới bên bàn ngồi xuống, vô cùng tự nhiên rót cho mình một chén trà, “Làm tôi gọi anh đến khô cả cổ.”

“Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”, Kim Kiền cũng rót một tách trà, một hơi uống cạn.

Đây đã là lần thứ ba tiếp chuyện trong tối nay. thực sự cần phải uống trà cho nhuận giọng.

Tiểu Dật quệt tay lau nước trà bên mép: “Không muộn tôi không tới đâu! Kim Kiền, anh miệng lưỡi dẻo quẹo, giỏi ăn giỏi nói, chi bằng dạy tôi làm thế nào để thuyết phục người khác đi?”

“Hả?”

“Tôi muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy, làm một đạo tặc nổi danh trong thiên hạ, lại sợ ca ca không đồng ý, anh dạy tôi xem nên nói thế nào thì ca ca mới không phản đối đi!”

“Cộp”, Kim Kiền đập trán vào cạnh bàn.

Đồng thời, trong tủ quần áo cũng vang lên một tiếng “lục cục”.

“Tiếng gì thế?”, Tiểu Dật nhíu mày.

“Không, không có gì đâu, chắc là chuột đấy”, Kim Kiền vội xua tay nói, “Cậu vừa nói muốn bái Nhất Chi Mai làm thầy? Vì sao?”

Sự chú ý của Tiểu Dật lập tức được chuyển đi: “Đương nhiên là muốn làm thiên hạ đệ nhất trộm rồi!”

“Khụ khụ, Tiểu Dật này, trộm đạo tựa hồ là những kẻ làm trái pháp luật, tất cả đều không có kết cục tốt đâu?”

“Anh thì biết cái gì?!”, Tiểu Dật nhảy dựng lên, “Tôi muốn làm đạo tặc chính nghĩa trừng trị bọn gian ác, giúp đỡ người tốt, cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo!”

Kim Kiền kiên trì nói tiếp: “Trừng trị bọn gian ác giúp đỡ người tốt, cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo thì làm quan cũng có thể làm được…”

Tiểu Dật nhất thời ỉu xìu: “Tôi không có khả năng đọc sách, cái đám ‘chi, hồ, giả, dã[1]’ đó một chữ tôi cũng chẳng nhớ được, không có bản lĩnh như ca ca chỉ cần nhìn qua một lần là có thể thuộc nằm lòng, nếu nói Nhan gia người có thể làm quan thì nhất định là ca ca!”

[1] “Chi, hồ, giả, dã” là những hư từ trong Hán cổ. Trong văn ngôn cổ đại, rất chú trọng dùng những hư từ này, vì thế khó sử dụng nhất cũng là hư từ. Về sau, “Chi, hồ, giả, dã” cũng được dùng để châm chích mấy kẻ học giả, cứ mở miệng ra là “xổ nho”.

Nói đến đây, Tiểu Dật thình lình lại lên tinh thần, “Có điều, không phải chỉ có làm quan mới có thể giúp đỡ được bách tính! Anh xem lần này đấy, hai lão quái Y Tiên, Độc Thánh, còn có Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường, không phải đều là người trong giang hồ đó thôi?! Còn có Triển đại ca và Kim Kiền anh nữa, tuy thân là người của quan phủ, nhưng tính ra cũng vẫn là một nửa người trong giang hồ! Còn cái tên Hoàng Can gì gì đó ấy, tuy quan cao chức lớn, nhưng vẫn là một tên tép riu tạp nham!”

“Cái này… nói cũng có lý…”, lập trường của Kim Kiền bắt đầu dao động.

“Có thể ra sức vì bách tính, không chỉ có con đường làm quan, mà làm đạo tặc cũng có thể, chỉ cần là thật lòng, không thẹn với lương tâm, với chính mình là được!”, Tiểu Dật vẻ mặt hùng hồn tuôn ra một loạt những từ trần thuật có tính tổng kết.

“Nói hay lắm!”, Kim Kiền cơ hồ vỗ tay cổ vũ.

Trong tủ quần áo lại vang lên tiếng lục cục.



Hai người đồng thời nhìn về phía tủ quần áo phát ra âm thanh lạ thường.

“Con chuột này có vẻ to đấy!”, Tiểu Dật nhíu mày, đứng lên đi về phía tủ quần áo, “Chuột to như vậy, đến đêm làm loạn lên thì ngủ sao được? Tôi giúp anh bắt nó!”

“Hả!! Không, không cần đâu!”, Kim Kiền vội xông tới, chắn trước mặt Tiểu Dật.

“Thế nào? Xem thường tôi hả?”, Tiểu Dật xắn tay áo, “Đừng thấy tôi không cao bằng anh, nếu nói về khả năng bắt chuột, tôi là cao thủ số một trong thôn đấy.”

“Thật, thật sự không cần đâu!”, Kim Kiền sống chết đứng chắn trước tủ quần áo, liều mạng lắc đầu nói.

“Đừng lo lắng, con chuột này tôi bắt dễ như trở bàn tay ấy mà!”

“Thật, thật sự không cần đâu…”

“Cộc cộc.”

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Tiểu Dật kinh hãi nhảy dựng lên: “Muộn như thế này rồi, là ai vậy? Ôi! Không phải là ca ca tôi đấy chứ?! Đúng rồi, hồi sáng hình như huynh ấy nói muốn đưa cho anh bức thư gì ấy! Chết rồi, nếu để huynh ấy nhìn thấy tôi đang ở chỗ anh, nhất định sẽ đoán ra tôi đến đây làm gì! Nguy rồi! Nguy rồi! Tôi phải mau tìm chỗ nào đó trốn mới được, không để cho huynh ấy thấy!”

Nói đoạn, Tiểu Dật quét mắt qua cái tủ quần áo mà Kim Kiền sống chết bảo vệ quyết không thỏa hiệp, thoáng nhìn quanh, đột nhiên dừng lại ở dưới gầm giường, liền nằm xuống lăn vào trong, trốn dưới đó.

“…..”

Kim Kiền trầm mặc nhìn gầm giường hồi lâu, lại nhìn tủ quần áo một cái, cuối cùng thì đưa mắt nhìn lên xà nhà, vô cùng bình tĩnh đi ra mở cửa phòng.

Một trận kình phong ập vào mặt, thoáng cái một bóng đen đảo qua trước mắt, lại chớp mắt cái nữa, trong phòng đã có thêm một vị tự châm trà uống rồi, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, trên đầu có một dải tóc bạc, chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm.

Kim Kiền lặng lẽ đóng cửa phòng, đi đến ngồi trước mặt Nhất Chi Mai, chờ cái kẻ không mời mà đến này lên tiếng.

“Kim huynh, có một mình à?”, Nhất Chi Mai biếng nhác nói.

Da mặt Kim Kiền giật giật.

Một mình? Có thể ngồi đủ một bàn mạt chược đấy!

“Mai huynh muộn thế này rồi có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, chỉ là đến chỗ Kim huynh tìm một nơi yên tĩnh thôi”, Nhất Chi Mai nói.

“Hả?”

“Hôm nay Bạch huynh không biết vì sao, lại kéo tại hạ và Triển đại nhân đi uống rượu, vừa uống hết tám, chín vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, Triển đại nhân thật thông minh, viện cớ bỏ chạy trước tiên, hại Bạch huynh lại kéo tại hạ uống thêm ba vò nữa. Tại hạ bị hành đến không chịu nổi, mới nhân lúc Bạch huynh đi nhà xí trốn đi, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là lánh ở chỗ Kim huynh một lát thì tốt hơn”, nói xong Nhất Chi Mai ợ lên một cái, nhất thời mùi rượu nồng nặc ập vào mặt

Kim Kiền che miệng bịt mũi, hai mắt phát ra lửa giận căm hờn.

Hay cho con chuột bạch nhà anh, đêm đầu tiên vào Khai Phong phủ, đã tạo ra hai con ma men, một kẻ trong đó còn là Tiểu Miêu đại nhân bình thời một giọt rượu cũng không uống, là tấm gương công chức mẫu mực, công lao quả không hề nhỏ!

Kim Kiền hừ lạnh một tiếng: “Mai huynh khiêm nhường quá rồi. Ở Lâm Phong lâu, Mai huynh còn dám bày ra ba ải rượu thử thách cho người tìm đến, tửu lượng như thế ắt phải không tồi!”

“Không đúng! Không đúng!”, Nhất Chi Mai lắc đầu quầy quậy nói, “Rượu, nếu nếm qua rồi tinh tế thưởng thức phẩm ra hương vị của nó thì chính là phong nhã, còn nếu như uống nhiều, thì chính là say rượu hỏng việc…”

“Say rượu hỏng việc?”, Kim Kiền hăng hái hẳn lên, bản tính bà tám hừng hực cháy, “Chắc không phải Mai huynh vì uống say mà đã làm sai chuyện gì đấy chứ?”

Lẽ nào đây là tin hot thứ hai trong tối nay?

“Hỏng việc? Tại hạ là thiên hạ đệ nhất thần trộm, sao có thể vì say rượu mà hỏng việc được?”, Nhất Chi Mai tự hào cười, khua khua cánh tay đã mềm nhũn, “Nào có chuyện… một năm trước… dạy công phu cho một thằng nhóc, lừa nó rằng sẽ thu nhận nó là đồ đệ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ… Loại chuyện này tuyệt đối không bao giờ có… Ha ha ha…”

Cái trán đáng thương của Kim Kiền lần thứ hai trong tối nay lại đập vào cạnh bàn.

Giấc mộng làm thần trộm của Tiểu Dật được manh nha từ một năm trước thì ra lại có nguyên nhân từ đây.

Khoan đã, chẳng trách mình cứ cảm thấy bộ pháp di chuyển của Tiểu Dật còn cả thủ pháp vung dây thừng có chút gì đó tương đồng với Nhất Chi Mai, dè đâu đúng thật do thằng cha này dạy!

Trong tủ quần áo và dưới gầm giường một trước, một sau phát ra hai âm thanh kỳ lạ.

“Tiếng, tiếng gì thế?”, Nhất Chi Mai đột nhiên đứng lên, nheo hai mắt nỗ lực điều chỉnh tiêu cự, cố gắng tìm kiếm xung quanh.

“Không có gì! Mai huynh hãy an tâm ngồi xuống đi!”, Kim Kiền đặt tay lên Nhất Chi Mai ấn về chỗ ngồi, lại nghĩ tới hai vị nhân sĩ dự thính ở dưới gầm giường và trong tủ quần áo, hỏi một câu, “Không biết Mai huynh có ý định thu nhận đồ đệ không?”

“Thu nhận đồ đệ?!”, Nhất Chi Mai tựa như đang nghe câu nói nực cười nhất thiên hạ, vỗ tay cười lớn nói, “Tại hạ một người tiêu dao tự tại, sao lại phải làm cái chuyện ngu xuẩn, phiền phức thu nhận đồ đệ đó chứ.”

Trong tủ quần áo và dưới gầm giường lại đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái.

“Kim huynh, trong phòng này của huynh sao cứ có tiếng gì kỳ lạ vậy?”, Nhất Chi Mai dỏng tai lên nghe ngóng.

Kim Kiền trực tiếp bỏ qua câu hỏi này: “Mai huynh, anh dù gì cũng xem như là chưởng môn của ‘Mai môn’, lẽ nào anh không nghĩ tới việc tìm một đồ đệ vừa ý để bưng trà rót nước, đấm chân, bóp vai cho anh?”

“Nói như vậy, thì có vẻ như có một đồ đệ cũng hay…”, Nhất Chi Mai híp mắt nghĩ ngợi, gật đầu nói, thình lình, lại ra sức lắc đầu, “Đáng tiếc là không được! ‘Mai môn’ từ thuở khai sơn tổ sư đã có lời dạy, bí kíp bản môn chỉ có thể truyền cho đệ tử đứng đầu bản môn, cũng tức là chưởng môn tương lai, nếu tự ý truyền cho kẻ khác, thì… thì cả đời này sẽ không trộm được dù chỉ là nửa phân bạc!”

Quả nhiên là quy củ của môn phái thần trộm, rất cụ thể, thiết thực đánh vào kinh tế!

Kim Kiền nhướn mày: “Chẳng hay môn quy này và chuyện Mai huynh thu nhận đồ đệ thì có liên quan gì đến nhau?”

Nhất Chi Mai thở dài một tiếng, ủ rũ nói: “Một năm trước khi tại hạ uống rượu say đã dạy cho một đứa trẻ bộ pháp khinh công, tuy chỉ là chút da lông bên ngoài, nhưng bộ pháp khinh công đó lại là…”

“Là bí kíp của ‘Mai môn’ các anh?!”, Kim Kiền suy đoán một cách hợp lý.

Nhất Chi Mai gục đầu, uể oải nói: “Theo như môn quy của bản môn, bí kíp này chỉ có thể dạy cho đệ tử đứng đầu của chưởng môn, cho nên, đứa trẻ đó cũng coi như đại đệ tử của tại hạ…”

“… Mai huynh đã nhận đứa trẻ đó làm đồ đệ chưa?”

“Rắc rối chính là ở chỗ này… Ợ!”, Nhất Chi Mai nấc lên một cái, khua khua tay một cách vô thức, “Khi đó tại hạ dịch dung, say rượu quá, sau khi sự việc xảy ra có nhớ lại, thì ngoại trừ chỉ nhớ láng máng bản thân nhất thời hưng phấn dạy hai chiêu bộ pháp, còn lại căn bản chẳng nhớ ra mình đã dịch dung thành tướng mạo gì nữa rồi, đứa trẻ đó gặp ở đâu, hình dáng ra sao cũng không nhớ…”

Kim Kiền đầu đầy mây đen, ánh mắt đưa tới chiếc giường của mình.

Tiểu Dật à, nhóc xác định muốn bái cái loại người này làm thầy hả?

“Cho nên mới nói say rượu hỏng việc đó…”, bộp một tiếng, Nhất Chi Mai nằm bò ra bàn, “Đồ nhi ngoan của ta, con đang ở nơi nào?”

Kim Kiền đỡ trán, thở dài một tiếng, quyết định nói sự thực: “Mai huynh, kỳ thật…”

“Cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa lại vang lên một cách rất không đúng lúc, còn kèm theo đó là tiếng hô: “Nhất Chi Mai, ngươi đang ở trong đó phải không?”

“Bạch Ngọc Đường?!”, Nhất Chi Mai ngẩng phắt dậy khỏi mặt bàn, kinh hãi nói, “Hắn sao lại tìm được đến đây? Không được rồi, không được rồi, tại hạ tuyệt đối không thể uống tiếp nữa!”

Trái ngược lại, Kim Kiền lại rất bình tĩnh ung dung, nhàn nhạt quét mắt về phía cửa một cái, không nhanh không chậm nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Chậc, cứ theo như tình tiết phát triển của vở kịch, thì cũng đã đến phiên chuột bạch lên sàn rồi.

Về phần Nhất Chi Mai, sau một hồi hoảng hốt, liền bắt đầu tìm kiếm chỗ trốn, chỗ trốn đầu tiên Nhất Chi Mai chọn chính là xà nhà. Đang định điểm mũi chân phi lên, may sao Kim Kiền nhanh tay nhanh mắt, túm được đai lưng của Nhất Chi Mai, hét lên: “Xà, xà nhà này không chắc chắn đâu…”

Nhất Chi Mai quét mắt, lại xông về phía tủ quần áo.

“Ây ây!!” Kim Kiền nhanh như chớp đứng chắn trước mặt Nhất Chi Mai, sống chết giữ lấy cửa tủ, “Cái tủ này, bên bên, trong đầy rồi!”

Nhất Chi Mai luống cuống, lại khom người định chui xuống gầm giường.

“Mai huynh!”, Kim Kiền túm chặt lấy cổ áo Nhất Chi Mai kéo lại, “Dưới gầm giường toàn chuột thôi, không chui xuống được đâu, không chui xuống được đâu!”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”, Nhất Chi Mai giậm chân.

“Cái này, cái này…”, Kim Kiền liếc mắt quanh phòng, vừa mới chuyển nhà, trong phòng chỉ có một cái tủ quần áo, một cái giường, thêm cái bàn gỗ đơn điệu cùng bốn cái ghế và vài món đồ linh tinh. Trong tủ quần áo, dưới gầm giường đều đã kín người, xà nhà cũng bị con mèo nào đó chiếm cứ, còn chỗ nào có thể giấu được người nhỉ?

“Dưới gầm bàn, đúng, dưới gầm bàn!”, Nhất Chi Mai thình lình mừng rỡ hô lên, đoạn nhanh như cắt chui xuống gầm bàn đang đặt mấy chiếc chén.

Kim Kiền nhìn bốn chân hở tơ hơ vốn chẳng hề có hiệu quả che giấu, lại nhìn qua tạo hình con rùa thu lu của Nhất Chi Mai dưới gầm bàn, đầu đầy mây đen, túm lấy chiếc chăn mỏng trên giường phủ lên bàn, kéo cho ngay ngắn che kín người dưới gầm bàn một cách cẩn thận.

“Nhất Chi Mai, ta còn không bắt được ngươi sao?!”, Bạch Ngọc Đường một cước đá tung cửa phòng, vô cùng hung hăng xông vào.

“Bạch Ngũ gia, vì sao nửa đêm canh ba lại xông vào phòng người khác?” Kim Kiền da mặt cứng đờ nói.

“Tiểu Kim? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”, Bạch Ngọc Đường hai má đỏ hồng, đôi mắt hoa đào mơ màng, bước chân loạng choạng, vừa nhìn đã biết đúng chuẩn tạo hình xỉn quắc cần câu, “A, đúng rồi, đây là phòng của Tiểu Kim!”, Bạch Ngọc Đường lại nhìn một lượt quanh phòng, “Kỳ quái, vừa rồi ở bên ngoài rõ ràng còn nghe thấy giọng Nhất Chi Mai, sao bây giờ lại không có?”

Kim Kiền trợn trắng mắt, vừa túm lấy cái con chuột say bét nhè này vừa đẩy ra cửa, nói, “Bạch Ngũ gia nếu muốn tìm người, thì đi chỗ khác mà tìm đi!”

“Chỗ khác?”, Bạch Ngọc Đường xoay người, tránh được Kim Kiền, vèo một cái liền ngồi xuống trước bàn, cười ha ha nói, “Ngũ gia ta không đi chỗ khác đấy. Không tìm được tên Đen Đủ Đường kia, thì tìm Tiểu Kim uống rượu cũng được!”

Nói đến đây, chẳng biết Bạch Ngọc Đường lôi từ đâu ra một bình rượu, đặt lên bàn: “Tiểu Kim, cùng Bạch, Bạch Ngũ gia uống rượu!”

Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, ngồi xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, bịt mũi nói: “Bạch Ngũ gia, nghe tôi khuyên một câu này, say rượu hại thân, nom hiện tại ngài cũng đã uống không ít rồi, vẫn nên trở về phòng tắm rửa ngủ sớm đi thì hơn!”

“Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ?”, Bạch Ngọc Đường lắc chén rượu, híp đôi mắt hoa đào lại, thình lình ghé sát Kim Kiền, ý cười mơ màng hiện lên trên khuôn mặt, hại Kim Kiền tim đập loạn nhịp, “Bạch Ngũ gia gần đây trong lòng phiền muộn, không ngủ được…”

“Thoáng cái, một luồng khí tức quen thuộc mãnh liệt ập tới từ sau lưng, Kim Kiền dựng hết cả tóc gáy, cả người run run, lập tức quyết đoán xoay mông đổi một vị trí khác cách xa Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngũ gia, có cái gọi là nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu…”

Có nhầm không đấy?! Sao đột nhiên cái con mèo trên xà nhà kia lại phát ra sát khí vậy?!

“Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu…”, Bạch Ngọc Đường khép đôi mắt hoa đào mơ màng, môi thở ra mùi rượu, vỗ mặt bàn hét lên, “Hay! Nói hay lắm Tiểu Kim, nói hay lắm! Không uống rượu cũng được, vừa uống rượu, trong lòng Bạch Ngũ gia lại chỉ nhớ đến người đó…”

“Ồ…” Kim Kiền vô thức kêu lên một tiếng, bỗng ý thức được Bạch Ngọc Đường vừa nói cái gì, đôi mắt nhỏ liền banh lớn vừa to vừa tròn, một chuỗi những tiếng hô kinh hãi thoát ra khỏi miệng, “Hả?! Hả! Cái gì?!!”

Chuột bạch vừa nói cái gì? Cái gì mà “trong lòng đều nghĩ tới người đó”?!

Tin tức nóng hổi! Đây chắc chắn là tin tức nóng hổi nhất, bùng nổ nhất đêm nay… Tin tình ái hót hòn họt của Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, hiệp khách phong lưu danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook