Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 4 - Chương 1
Âu Dương Mặc Tâm
26/12/2015
Giải độc hiệu úy sợ hết hồn,
bách tác Đoan Ngọ lại xuất hiện
Bên hàng liễu ve ngân ran, ngày nắng gió nhẹ vờn tóc mây.
Trời trưa, dưới hàng liễu xanh thướt tha bên dòng Biện Hà, gió hiu hiu thổi xua đi cái nóng hè, mặc dù không thể sánh với sự khoan khoái khi dong thuyền hóng mát trên sông, nhưng vẫn dễ chịu hơn hẳn với cái nóng đến bốc hơi kéo dài suốt trong thành Biện Lương.
Trong quán trà được bố trí trang nhã bên bờ sông, người thì thưởng trà, người thì ngắm cảnh, người thì ngâm thơ, rất có khí vị phong lưu. Đột nhiên, tấm vải hiệu treo ở cửa quán khẽ động, mấy bóng người vội vã đi đến. Tiểu nhị thấy khách tới, lập tức tiến lên chào mời, nhưng khi nhìn rõ người đến thì không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy mấy người này, người nào người nấy cao to vạm vỡ, thân vận trang phục đỏ đen, bên phải hông giắt thẻ bài có khắc bốn chữ “Khai Phong phủ nha”.
“Thì ra là các vị quan gia của Khai Phong phủ, mời vào bên trong, mời vào bên trong!”, tiểu nhị liếc mắt một cái là nhận ra thân phận của mấy người này, nhất thời mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình hơn mấy phần.
Nhưng mấy người này lại chẳng thèm liếc nhìn tiểu nhị, chỉ quan sát xung quanh trong quán trà, mồ hôi đầy trán, vẻ mặt lo lắng, hình như họ đang tìm kiếm gì đó.
“Có thấy không?”
“Không thấy.”
“Lẽ nào không có ở đây?”
“Quán trà, trà lâu bên bờ sông này đều đã tìm khắp lượt, đây là quán trà cuối cùng rồi.”
Mấy sai dịch sắc mặt không tốt thì thầm to nhỏ với nhau một hồi, đột nhiên quay người lại túm lấy một sai dịch phía sau, gấp giọng hỏi: “Anh nói đi Trịnh Tiểu Liễu, anh có lừa chúng tôi không đấy?”
Trịnh Tiểu Liễu bị túm, vẻ mặt như nhà có đám, trợn trừng đôi mắt báo, phân bua: “Hôm nay đến phiên cậu ta được nghỉ, cậu ta chỉ nói với tôi muốn tới quán trà bên bờ sông hóng mát, ai mà biết được quán trà nào chứ…”
Chúng sai dịch nhất thời rơi vào bế tắc.
Tiểu nhị liếc nhìn mấy người này, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Phải chăng mấy vị quan gia muốn tìm người?”
“Không sai, không sai, đúng là tìm người!”
“Tiểu nhị, cậu có nhìn thấy một tiểu tử người gầy như cây sậy…”
“Mắt thì nhỏ tí…”
“Toàn thân đầy mùi tỏi…”
“Hễ nhìn thấy bạc là hai mắt phát sáng xanh lè hệt như sói hoang trong núi không?”
Mấy nha dịch liến thoắng, vung tay múa chân hỏi dồn.
Tiểu nhị bị mấy nha dịch vây hỏi, sợ tới nỗi mặt trắng bệch ra: “Mấy… mấy vị quan gia, các ngài muốn tìm sói hay người?”
“Đương nhiên là người!”
“Tiểu nhân, tiểu nhân chưa từng thấy người nào giống sói…”
Chúng nha dịch nghe xong liền ỉu xìu, chán nản, mấy nam nhi thân cao bảy thước mà lại gục đầu ảo não héo rũ như cà ngâm sương vậy.
“Có… có điều, nếu là người gầy như cây sậy, mắt nhỏ tí, người toàn mùi tỏi thì tiểu nhân có thấy một người…”, tiểu nhị ngập ngừng nói.
“Cái gì? Ở đâu?”, chúng nha dịch liền nhất tề trợn trừng mắt lên, cao giọng hỏi.
Tiểu nhị run rẩy giơ ngón tay chỉ chỉ vào trong góc quán trà.
Chúng nha dịch rầm rập lao vội qua, đến khi định thần nhìn kỹ thì nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Chỉ thấy trên chiếc bàn vuông nằm lọt thỏm trong góc quán trà có một người đang nằm bò ra, tay quàng qua mặt bàn, đầu gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng hơi há, khe khẽ phát ra âm thanh, xem chừng người đó đang ngủ rất say. Ánh mặt trời chói chang ngoài kia chiếu lên khuôn mặt lộ rõ đôi má hây hây ngoài trắng trong hồng, mềm mại mịn màng tinh khôi như thể nhìn xuyên qua được, trong trẻo đến động lòng người.
Chúng nha dịch trước là sửng sốt, sau tiến lên hai bước nhìn thật kỹ, sắc mặt bất giác cùng sa sầm lại.
Chợt nghe có người nhỏ giọng làu bàu:
“Đường đường là Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ thế mà lại ngủ chảy nước dãi đầy mặt…”
“Còn ra thể thống gì nữa? Còn ra thể thống gì nữa?”
“May mà hôm nay đến phiên cậu ta nghỉ, không mặc quan phục hiệu úy, bằng không thể diện của Khai Phong phủ chúng ta há chẳng phải đều mất sạch sao…”
Trịnh Tiểu Liễu mây đen bay đầy đầu bước lên khẽ gọi: “Kim Kiền, mau dậy đi.”
Kim Kiền đang úp mặt lên bàn ngủ tợp tợp miệng, rồi quay đầu sang hướng khác, tiếp tục ngủ vùi.
Trên trán chúng nha dịch lập tức nổi đầy gân xanh.
Một người tiến lên, hét vào lỗ tai Kim Kiền: “Kim hiệu úy, đại nhân cho truyền ngài về phủ!”
Người trên bàn vẫn không hề động cựa.
Một người khác tiến lại gần, gào bên cạnh Kim Kiền: “Kim hiệu úy, Kim hiệu úy!”
Vừa mới gào được hai tiếng, đột nhiên có cảm giác không ổn, chỉ thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, mặt nổi mẩn đỏ. Chúng nha dịch xung quanh vừa thấy liền kinh hoàng thất sắc, vội vàng vọt tới bên cạnh xách hai ấm trà xối lên nha dịch bị mẩn đỏ kia, tới khi nha dịch nọ toàn thân ướt sũng như chuột lột mới dừng tay.
Đến tận khi những nốt mẩn đỏ trên mặt nha dịch kia dần dần lặn đi, chúng nha dịch mới thở phào nhẹ nhõm hệt như vừa trải qua một trận đại nạn không chết vậy.
“Là phấn ngứa, may mà mấy chúng ta phản ứng nhanh.”
“May mà Công Tôn tiên sinh đã cho chúng ta biết cách giải…”
“Anh em, phải quý trọng tính mạng của bản thân và gia đình, hãy tránh xa cái tên hiệu úy họ Kim này!”
Luýnh quýnh một hồi, chúng nha dịch liếc nhìn Kim Kiền lại phát sầu, đụng thì không đụng được, gọi thì không dậy, làm thế nào mới được đây?
Chẳng biết người nào đột nhiên nảy ra một ý, bất thình lình đề khí hét váng lên:
“Mang nước tới đây! Mau mau cứu hỏa!”
Không chút phản ứng.
“Hoa khôi của Ỷ Thúy lâu kìa, mỹ nhân đó!!”
Không hiệu quả.
“Vàng, một đĩnh vàng to thật là to!”
Kim Kiền hơi hơi động đậy.
“Phát bổng lộc kìa!”
Lại động đậy một chút… sau đó, tiếp tục ngủ như chết.
“…” Tắc nghẹn.
Chúng nha dịch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt nhất tề bắn về phía Trịnh Tiểu Liễu.
Trịnh Tiểu Liễu giật nảy mình, vò đầu bứt tai hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên, cao giọng hô: “Triển đại nhân!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cái người khắc trước còn nằm bò ra bàn ngủ như lợn chết đột nhiên bật dậy hệt như cá chép quẫy mình, hai chân mở rộng ra theo hình chữ bát, cánh tay duỗi thẳng, lưng thẳng như thân tùng thân bách, hai mắt lấp lánh vừa sáng lại có thần, trưng ra tư thế đứng tấn đúng tiêu chuẩn, tinh thần sáng láng nói: “Triển đại nhân, hôm nay thuộc hạ tuyệt không lười biếng, mong Triển đại nhân minh xét!”
…
Trong quán trà rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy tóc tóc của vị khách nào đó rót trà tràn cả ra mặt bàn ở gian trà lâu bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh.
“Phụt!”
“Ha ha ha…”
Không biết là ai mở đầu trước, chúng nha dịch thấy Kim Kiền đang đứng trung bình tấn vô cùng bài bản liền cười rộ lên, cười đến mức nghiêng ngả, hụt hơi đau bụng.
Kim Kiền trợn trừng đôi mắt nhỏ nhìn bốn phía xung quanh một vòng cứ như địch đến trước mặt vậy, tới khi không thấy bóng dáng màu lam quen thuộc, sắc mặt nhất thời sa sầm xuống, quát lên: “Con bà nó, là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ta trong ngày nghỉ, còn không mau mau ra nhận tội để được khoan hồng, kháng cự tất sẽ bị nghiêm trị. Kẻ nào hả?!”
Chúng nha dịch kẻ thì ôm bụng, kẻ thì lau nước mắt, đều đồng loạt chỉ về phía Trịnh Tiểu Liễu.
“Trịnh Tiểu Liễu!”, Kim Kiền siết nắm tay kêu răng rắc, răng rắc, đôi mắt nhỏ nheo lại, nghiến răng nghiến lợi cất bước tiến về phía Trịnh Tiểu Liễu nói, “Mặc dù hai chúng ta là nghĩa bạn ở chung phòng, nhưng anh dám quấy nhiễu giấc ngủ của tôi, thù này không đội trời chung, anh chớ trách tôi lòng dạ độc ác…”
Trịnh Tiểu Liễu mặt mày trắng bệch, vội vội vàng vàng xua tay kêu lên: “Kim Kiền, cậu đừng hiểu nhầm, là Bao đại nhân triệu cậu về phủ, mấy người chúng tôi đều chạy khắp các quán trà bên bờ sông trong thành Biện Lương mới tìm thấy cậu, e là Bao đại nhân đã chờ lâu lắm rồi…”
“Bao đại nhân tìm tôi?”, Kim Kiền chớp chớp mắt, “Là chuyện gì?”
“Chúng tôi không biết, nói là có người trúng độc bèn lệnh cho mấy người chúng tôi…”
“Trúng độc?”, Kim Kiền kêu lên một tiếng kinh hãi, bắt đầu đi vòng vòng tại chỗ, “Trúng độc, trúng độc, trúng độc! Công việc với mức độ nguy hiểm và độ khó cao như vậy trước nay đều do con mèo nào đó độc quyền thực thi… chậc chậc…”, nói đến đây, Kim Kiền ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhỏ nhìn về phía xa, ánh mắt sáng rực lấp lánh, miệng thì hét lên một tiếng tới quãng tám: “Triển đại nhân, thuộc hạ đến đây…”
“Vút” một tiếng, chỉ trong nháy mắt, thân hình nhỏ gầy đã mất dạng, chỉ để lại một vệt khói bụi lãng đãng trôi dần về phía xa.
Chúng nha dịch đều ngừng cười, há mồm trợn mắt nhìn về phía Kim Kiền biến mất.
Hồi lâu sau, mới có người hoàn hồn, tán thưởng:
“Khinh công của Kim hiệu úy lại tăng tiến không ít.”
“Xem ra Triển đại nhân rèn luyện rất có hiệu quả.”
“Kim hiệu úy có thể được Triển đại nhân đích thân chỉ dạy, quả là có phúc…”
“Khụ khụ, mấy vị quan gia của Khai Phong phủ”, tiểu nhị của quán trà thò đầu qua nói, “Vị vừa rồi chính là quan gia của Khai Phong phủ sao?”
“Đương nhiên là thế rồi, ngoại trừ người của Khai Phong phủ chúng ta, còn ai có thể có thân thủ tốt nhường ấy chứ?”, chúng nha dịch tự hào nói.
“Tốt quá rồi…”, tiểu nhị thở phào một tiếng, nói: “Vị quan gia kia gọi bốn ấm trà Bích Loa Xuân, ba ấm trà Long Tỉnh, ba bát nước cất hoa mai, một bát nước gừng mật ong, tám đĩa bánh hoa quế, sáu bát mì, hai lồng bánh hấp, bốn đĩa rau… tổng cộng là ba lượng tám tiền năm li hai phân bạc trắng, mấy vị quan gia thanh toán cho tiểu nhân!”
“…”
Sóng nước lăn tăn lấp lánh trên dòng Biện Hà, phản chiếu lên gương mặt hơi nhăn nhúm của chúng nha dịch Khai Phong phủ, bên bờ sông gió nhẹ phất phơ, hây hẩy lướt qua thân hình cứng nhắc của họ.
“Kim Kiền!!”, mấy tiếng hét cao vút nhất tề cất lên, rung trời động đất.
Từ đó về sau giang hồ truyền rằng, nha dịch Khai Phong phủ, người nào người nấy nội công thâm hậu, công phu sư tử hống đã luyện lên tới đỉnh điểm, chỉ cần họ hướng về phía bọn trộm đạo, cắp vặt gầm lên một tiếng, ắt sẽ khiến cho kẻ đó thất khiếu chảy máu, đi đời nhà ma.
***
Phía ngoài Tây sương phòng của Phu Tử viện trong Khai Phong phủ, Bao đại nhân sắc mặt u ám, không ngừng đi qua đi lại, bốn vị hiệu úy vây quanh bên ngoài sương phòng, mặt đầy vẻ lo lắng, mồ hôi mỏng phủ khắp mặt, cứ hướng về phía trong sương phòng mà ngóng nhìn.
“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh thấy thương thế của Lý bổ đầu có đáng ngại không?”, Bao đại nhân lo lắng hỏi.
Công Tôn tiên sinh chau mày nói: “Đại nhân, thương thế trên người Lý bổ đầu không đáng ngại, chỉ là chất độc ở miệng vết thương thì hơi nan giải.”
Sắc mặt của Bao đại nhân cùng bốn vị hiệu úy đồng thời trầm xuống.
“Đại nhân đừng quá lo lắng”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói: “Triển hộ vệ đang ở trong phòng vận công ép chất độc trong người Lý bổ đầu ra ngoài, học trò tin rằng với công lực của Triển hộ vệ, nhất định sẽ có thể chế ngự được độc tính.”
Chúng nhân khẽ thở phào một tiếng, lại nhìn đăm đăm vào cánh cửa đóng chặt của Tây sương phòng.
Đột nhiên, cánh cửa khẽ động, một người đẩy cửa bước ra.
Người này với hàng lông mày lưỡi mác nhíu chặt, đôi môi mỏng bợt bạt, trán đẫm mồ hôi, bộ quan phục màu đỏ cũng đầy dấu mồ hôi thấm ướt, đó chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu.
“Triển hộ vệ!”
“Triển đại nhân!”
Triển Chiêu khẽ gật đầu một cái với mọi người, nói: “Thuộc hạ đã vận công đem chất độc trên người Lý bổ đầu ép vào cánh tay, nhưng trước sau vẫn không có cách nào mà ép chất độc ra ngoài…”
Mọi người biến sắc, vội vàng rảo bước vào sương phòng.
Chỉ thấy một người đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, cánh tay trái ẩn hiện sắc đen vắt lên bên ngoài chăn ở mép giường, chính là Lý Thiệu, bổ đầu Khoái ban của Khai Phong phủ.
Công Tôn tiên sinh vội vàng ngồi xuống bắt mạch.
“Công Tôn tiên sinh có thể giải được độc này không?”, khắc sau, Bao đại nhân hỏi.
Công Tôn tiên sinh chậm rãi nói: “Độc này mười phần quỷ dị, vừa rồi xem mạch thấy thế độc ào ạt, vô cùng hung hiểm, nhưng lúc này bắt mạch lại thì thấy độc hệt như độc mãn tính, chẳng hề có động tĩnh gì nữa. Học trò cảm thấy… nó gần giống với đạn độc mà Kim hiệu úy thường dùng… Nếu có Kim hiệu úy ở đây, có lẽ sẽ nắm bắt được mấy phần.”
Bao đại nhân nghiêm mặt, đề tiếng: “Vương Triều, Mã Hán, bản phủ lệnh cho hai ngươi phái người đi tìm Kim hiệu úy, vì sao đã lâu như vậy rồi còn chưa thấy hồi âm gì?”
“Cái này…”, Vương Triều ngập ngừng nói: “Hôm nay là ngày nghỉ luân phiên của Kim hiệu úy, cũng không biết hắn đi tới chỗ nào, thuộc hạ đã phái sáu đội nha dịch tìm kiếm khắp lượt phủ nha, các con đường lân cận, tìm hơn nửa canh giờ rồi mà vẫn chẳng thấy tin tức gì…”
“Sáu đội nha dịch tìm hơn nửa canh giờ mà không tìm nổi một người sao?”, sắc mặt Bao đại nhân có chút không tốt.
Bốn đại hiệu úy nhất thời rụt cổ, trên mặt có chút oan ức, tủi thân.
“Khởi bẩm đại nhân”, Mã Hán ôm quyền tiếp lời, “Kim hiệu úy hành tung bất định, khinh công trác tuyệt, bình thời ngoại trừ Triển đại nhân, không ai có thể tìm thấy tung tích của cậu ta… Triển đại nhân vừa rồi lại đang trị thương cho Lý bổ đầu, không cách nào phân thân, cho nên…”
“Có thể là do mấy ngày nay Kim hiệu úy bị Triển đại nhân… Khụ, là luyện công quá mệt mỏi… nên đã trốn vào xó xỉnh nào đó đánh một giấc…”, Mã Hán liếc trộm Triển Chiêu một cái, lí nhí nói.
Mục quang của mọi người đồng loạt bắn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, rũ mắt ôm quyền nói: “Đại nhân… hay là để thuộc hạ ra ngoài tìm kiếm một…”
Triển Chiêu mới nói được nửa câu, bỗng nghe thấy bên ngoài sương phòng vang lên một trận gà bay chó sủa, khói bụi mù mịt xông tới, kèm theo cả tiếng hô thê lương: “Triển đại nhân ơi… Thuộc hạ đến muộn rồi…”
Chúng nhân cả kinh, bất giác đồng loạt lùi lại một bước.
Chỉ thấy bóng một người xông ra từ làn khói bụi, lao đến trước mặt Triển Chiêu, túm lấy ống tay áo Triển Chiêu, hai mắt trợn trừng, sắc mặt sợ hãi, kinh hoàng kêu lên:
“Sắc mặt bợt bạt, trán có mồ hôi, trung khí không đủ, cước bộ không có lực… Hư hư, Triển đại nhân, ngài trúng độc của cỏ đoạn trường, Hạc đỉnh hồng, thạch tín, xuân dược hoa Tình hay là Miêu Cương cổ độc, kịch độc Đường môn, đại nội mật độc vậy?”
Một chuỗi tên các loại chất độc lưu loát trôi chảy tuôn ra, khiến chúng nhân trong sương phòng trợn tròn mắt, ngu người ngay tại chỗ, lòng đều thầm nghĩ:
Kim hiệu úy phải chăng là đang trù úm Triển hộ vệ chết sớm…
Triển Chiêu trước thì kinh ngạc ngẩn người, sau rũ mắt xuống thấy ống tay áo của mình bị Kim Kiền sống chết túm chặt lấy, đôi mày lưỡi mác hơi nhíu lại, kín đáo rút ống tay áo trở lại. Nhưng hai tay Kim Kiền cứ hệt như tấm lưới quấn chặt ống tay áo Triển Chiêu, một chút cũng không cử động, chủ nhân của đôi tay ấy còn sắt son mà nói rằng.
“Triển đại nhân, ngài hãy yên tâm, bậc đại nhân như ngài là cát nhân thiên tướng, chỉ cần Công Tôn tiên sinh ở đây, nhất định có thể chữa cho Triển đại nhân, thuốc vào mọi bệnh ắt tiêu trừ, diệu thủ hồi xuân, vạn sự đại cát, nhiều phúc nhiều thọ, mệnh dài trăm năm…”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Kim hiệu úy, Triển mỗ vẫn chưa trúng độc, mà là…”
“Không trúng độc?!”, Kim Kiền sửng sốt, “Nhưng nom sắc mặt ngài…”, đoạn đi vòng vòng quanh Triển Chiêu, vụt một cái ngồi xổm xuống, sờ sờ cổ chân Triển Chiêu, “không bị trẹo chân…”, còn chưa đợi Triển Chiêu hoàn hồn, véo một cái đã bay tới sau lưng, rồi sờ loạn một hồi ở eo Triển Chiêu, “cũng không đau lưng…”, véo cái nữa chuyển đến trước mặt, mắt nhìn lom lom, hai tay chụp lên ngực Triển Chiêu, “Chẳng lẽ là nội thương…”
“Kim Kiền!!”
Chợt nghe tiếng gầm đầy tức giận của Triển Chiêu bên tai, Kim Kiền liền thấy đầu váng mắt hoa, thần trí tán loạn, quay mòng mòng, đến khi Kim Kiền khó khăn lắm mới ổn định lại, thì phát hiện mình đã bị Triển Chiêu quăng vào góc sương phòng, mà chúng nhân trong sương phòng, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng bốn vị hiệu úy đều chung vẻ mặt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, hai mắt dại ra, mồm miệng há hốc, đúng chuẩn của thần sắc hoảng hốt.
Kim Kiền thuận theo ánh mắt của chúng nhân nhìn qua, cũng đồng thời ngu người.
Chỉ thấy Triển Chiêu, mi mày dựng ngược, ánh mắt như sóng cuộn tuôn trào, đôi môi mỏng mím chặt, thân hình cứng ngắc, trên khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc lại thêm hai cái lỗ tai mèo như nhuộm ráng chiều, đỏ rực như muốn nhìn xuyên thấu.
Nhất thời một câu rất hợp thời lướt qua đầu Kim Kiền:
Biện thành say gió say hoa, chẳng bằng đôi má bồ quân Mèo này.
Hồi lâu sau, Kim Kiền mới hoàn hồn lại từ trong cơn sửng sốt, bừng tỉnh nhận định: “Thì ra là chứng phong hàn kèm thêm nóng sốt…”
“Triển mỗ rất khỏe!”, Triển Chiêu gắt to, “Là Lý bổ đầu trúng độc!”
“Lý bổ đầu? Ở đâu?”, Kim Kiền ngẩn ra, đôi mắt nhỏ quét một vòng trong sương phòng, lúc này mới nhìn thấy Lý Thiệu đang nằm trên giường, Kim Kiền thẹn thùng gãi gãi đầu, vội vàng lệt xệt bước qua, “Thuộc hạ không có mắt, không có mắt…”
“Công Tôn tiên sinh?!”, đôi mắt sắc bén của Triển Chiêu quét một cái, hướng về phía vị sư gia của Khai Phong phủ.
“Hả? À, đúng đúng đúng, Lý bổ đầu bị thương không nhẹ, không nhẹ…”, Công Tôn tiên sinh ho khẽ hai tiếng, vội vàng tiến đến bên giường.
“Đúng thế, đúng thế, không nhẹ, không nhẹ…”, Bao đại nhân cùng tứ đại hiệu úy lập tức đồng thanh phụ họa, cũng cuống quýt xúm tới bên giường.
Thoáng chốc, bầu không khí trong sương phòng tĩnh mịch tới mức quỷ dị, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Lý bổ đầu Khai Phong phủ đang nằm hôn mê trên giường.
Kim Kiền co người cố núp trong bóng của chúng nhân, qua một hồi cảm thấy ánh nhìn sáng quắc bỏng rát dần dần dịu đi thì mới an tâm, bắt đầu chẩn mạch thăm độc, nhưng Kim Kiền vừa mới bắt mạch, toàn thân đã túa mồ hôi lạnh.
Xem chừng người hạ độc này rất chuyên nghiệp, cẩn thận, hàm lượng kỹ thuật rất cao: Khi mới tới thì thế độc ào ạt cuồn cuộn, đến cuối cùng lại im hơi lặng tiếng, quả thực là một lần mà đạt thành, độc chất giờ đây rất ít, hầu như không thấy; lại nhìn màu sắc, sự sai khác cũng như sắc thái trên cánh tay Lý bổ đầu, sao nom thế nào cũng thấy có phong phạm hạ độc của bản môn nhà mình thế nhỉ…
Bỗng nghe Công Tôn tiên sinh nói bên tai: “Kim hiệu úy thấy thế nào về loại độc này?”
Thấy thế nào? Cái gì thấy thế nào?
Người có kỹ năng hạ độc quái gở khó hiểu thế này, trong thiên hạ, ngoại trừ nhị sư phụ gàn dở, chỉ có đệ tử của ông ta… là mình, một thanh niên ngoan ngoãn, tốt tiêu biểu!
Kim Kiền nhất thời muốn khóc mà không có nước mắt.
Nhị sư phụ, lão nhân gia người không lẽ muốn thọc gậy vô Khai Phong phủ sao?!
“Kim hiệu úy?”, Công Tôn tiên sinh lại gọi một tiếng.
Kim Kiền cứng ngắc cổ, cố gắng từng tấc từng tấc một xoay đầu qua, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh.
“Lẽ nào Kim hiệu úy không cảm thấy thủ pháp hạ độc và thế độc mãn tính này có vài phần tương tự thủ pháp của Kim hiệu úy…”, Công Tôn tiên sinh chậm rãi nói.
Kim Kiền giật mình đánh thót một cái, đôi mắt nhỏ nhìn quanh bốn phía, trong lòng toát mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy hai mắt Công Tôn tiên sinh phát sáng, đôi mắt sắc bén của Bao đại nhân chiếu thẳng tới, tám con mắt của tứ đại hiệu úy đồng loạt trừng lên, còn khóe mắt Triển Chiêu như lóe lên…
Kim Kiền chỉ thấy mình như bị đèn pha chiếu rọi toàn thân, không chỗ nào che giấu.
Đây là nguy cơ lớn nhất kể từ khi Kim Kiền gia nhập phủ Khai Phong đến nay.
Nhân chứng (một cây gậy trúc họ Công Tôn, trưởng hội bác sĩ gia đình của Khai Phong phủ), vật chứng (cánh tay trúng độc đen thui của Lý bổ đầu) tất cả đều nói lên độc này và mình có liên quan đến nhau!
Làm thế nào bây giờ?
Thề thốt phủ nhận, nói dối ngụy biện, than trời khóc đất hay là giả ngây giả dại…
Các loại sách lược vin cớ mượn lời đều lướt một vòng qua đầu Kim Kiền, từng cái một từng cái một bị phủ quyết.
Kim Kiền chớp chớp đôi mắt nhỏ, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Là một nhân viên công vụ có thâm niên của Khai Phong phủ, Kim Kiền đương nhiên hiểu được trong trường hợp có nhân chứng, vật chứng vô cùng xác đáng, kế tiếp trước mặt một mèo, một trắng, một đen của Khai Phong phủ cho dù Kim Kiền có làm cái gì, giảo biện ra sao cũng đều là hành động không sáng suốt!
Sinh ra ở đất nước Trung Quốc tiên tiến hiện đại, lớn lên dưới lá cờ đỏ của một xã hội văn mình, Kim Kiền tất nhiên nhận thức được một cách sâu sắc chính sách cơ bản “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị”!
Cho nên, rất nhanh trong một thoáng, Kim Kiền liền ra một quyết định… quyết định nói vài câu chân thật, mặc dù bình thời Kim Kiền từng nói vô số lời nói thật, nhưng mấy câu này, Kim Kiền tự nhận là thành khẩn nhất, hàng thật giá thật nhất, thái độ nghiêm túc nhất, giải thích gấp đến độ lửa cháy sém lông mày nhất…
Kim Kiền mở trừng đôi mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Lý bổ đầu từng là thượng cấp tiền nhiệm của thuộc hạ, là người chính trực, có lòng xót thương thuộc hạ, đối với thuộc hạ lại càng bảo vệ có thừa, thực ấm áp như ngày xuân, thuộc hạ đối với Lý bổ đầu, tựa như nước sông ào ạt chảy mãi không ngừng… khụ (Tiêu rồi, bình thường cứ quen thói nói với Tiểu Miêu, bây giờ không cẩn thận là thuận miệng tuôn ra), là vô cùng kính trọng.”
… Điều này chứng tỏ tôi không có động cơ gây án đâu nhá.
“Cả ngày hôm nay thuộc hạ đều ở trong quán trà bên sông Biện Hà để thể nghiệm và quan sát dân tình, tiểu nhị, chưởng quỹ ở quán trà đều có thể làm chứng.”
… Điều này chứng tỏ tôi có nhân chứng ở hiện trường rất xác thực đấy nhá.
“Hôm nay là ngày nghỉ luân phiên của thuộc hạ, cho nên thuộc hạ không mang theo túi thuốc bên người, hơn nữa lúc xuất môn hình như còn quên khóa cửa…”
… Điều này chứng tỏ tôi không có công cụ gây án, hơn nữa có thể là bị người khác giá họa gieo rắc hiềm nghi.
“Cho nên, thuộc hạ…”
“Kim hiệu úy có thấy quen thuộc với thủ pháp hạ độc này không?”, đột nhiên, Bao đại nhân hỏi một câu chặn đứng lời biện giải của Kim Kiền.
Kim Kiền cả kinh, ngước lên nhìn gương mặt đen như mực của Bao đại nhân, chỉ cảm thấy trước mắt mình cũng là một màn tối đen, chỉ đành kiên trì nói: “Thủ pháp hạ độc này, độc tính phóng ra… cũng tương tự như thuộc hạ.”
Thốt ra những lời này, Kim Kiền lập tức rụt cổ nhắm mắt, đợi chờ chúng nhân sẽ lôi mình ra khỏi sương phòng, dùng nghiêm hình bức cung, lấy đại hình để hầu hạ, ném vào giữa bọn cặn bã, giang hồ…
Nhưng đợi hồi lâu, lại chẳng thấy có động tĩnh gì.
Kim Kiền len lén hé một mắt, nhìn xung quanh, nhất thời ngẩn ra.
Chỉ thấy chúng nhân xung quanh đều mang vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía mình với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Hả?
“Nói như thế, Kim hiệu úy chắc hẳn có thể giải được độc này!”, Bao đại nhân kinh ngạc, vui mừng nói.
“Hở? A, vâng, vâng…”, Kim Kiền ngơ ngẩn đáp.
Công Tôn tiên sinh thở phào một cái: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của học trò, thủ pháp của kẻ hạ độc cũng tương tự như Kim hiệu úy, Kim hiệu úy ắt có thể giải được độc này.”
“Hả, a, Công Tôn tiên sinh quá khen…”, Kim Kiền vẫn ngơ ngác đáp lời, đôi mắt nhỏ lại nhìn mọi người vẻ khó hiểu, lòng thầm nghĩ:
Không đúng tí nào, sao nhìn thế nào cũng hệt như chẳng có ai hoài nghi mình vậy?!
Thủ pháp hạ độc tương đồng, vậy thì mình chính là nghi can số một, vì sao không ai hoài nghi mình?
Lẽ nào…
Hai mắt Kim Kiền sáng lên.
Lẽ nào việc mình đã từng trà trộn vào Khai Phong phủ bây giờ chỉ như gió lay mặt hồ, già trẻ đều không nghi ngờ, nhận được sự tín nhiệm của toàn bộ Khai Phong phủ?!
Chúng nhân thấy vẻ mặt biến đổi chợt lo sợ chợt vui mừng của Kim Kiền, không hẹn mà cùng thở dài.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh vuốt râu nói: “Kim hiệu úy, hiệu úy đã nhìn thấy miệng vết thương trên người Lý bổ đầu chưa?”
“Miệng vết thương?”, Kim Kiền vội vàng cúi đầu kiểm tra.
“Có nhìn ra điều gì không?”
“Miệng vết thương nhỏ, sâu, vết chém rất nhanh gọn, sắc bén…”
“Cho nên…”
“Cho nên?”, Kim Kiền bày ra vẻ mặt không hiểu, quay đầu nhìn mọi người.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đều khẽ lắc đầu, thầm thở dài.
Triển Chiêu lại càng nhíu chặt đôi mày, lộ ra thần sắc “gỗ mục chẳng thể đẽo gọt”, lườm Kim Kiền một cái.
“Cho nên, kẻ ra tay làm Lý bổ đầu bị thương hạ thủ nhanh, chuẩn, độc, chiêu thức gọn ghẽ lưu loát, nhất định là kẻ có võ nghệ cao cường”, Vương Triều vỗ vai Kim Kiền nói.
Kim Kiền bừng tỉnh: Rất có lý!
“Cho nên, với công phu hoa chân múa tay của Kim hiệu úy thì không thể làm Lý bổ đầu bị thương”, Mã Hán phụ họa nói.
Kim Kiền trợn mắt: Công phu hoa… hoa chân múa tay…
“Cho nên, tuy rằng Kim hiệu úy đi theo Triển đại nhân luyện công đã lâu, nhưng vẫn không có tiến bộ gì cả”, Trương Long oang oang cất tiếng.
Da mặt Kim Kiền giật giật: Sao nghe thế nào cũng thấy có chút vượt ngoài chủ đề đang bàn vậy?
“Cho nên, Kim hiệu úy…”, Triệu Hổ cười ngây thơ nói, “luyện công cần phải dụng tâm đấy.”
Chuyện này với chuyện đó thì liên quan vẹo gì?!
“Cho nên…”, Công Tôn tiên sinh mỉm cười nói, “Chúng ta tin tưởng Kim hiệu úy!”
“Thuộc hạ cảm tạ…”, Kim Kiền ôm quyền vái dài, hai mắt ngấn lệ, khóe miệng mang ý cười, da mặt lại giật giật, đúng là vẻ mặt dở khóc dở cười điển hình.
Hừ hừ, cũng bởi công phu dốt nát của mình, cho nên mình mới sớm được loại khỏi vòng nghi vấn! Biết thế thì mình chả cần phải tốn ngần ấy nước bọt với tế bào não…
Chúng nhân nhìn Kim Kiền, vui mừng gật gật đầu.
bách tác Đoan Ngọ lại xuất hiện
Bên hàng liễu ve ngân ran, ngày nắng gió nhẹ vờn tóc mây.
Trời trưa, dưới hàng liễu xanh thướt tha bên dòng Biện Hà, gió hiu hiu thổi xua đi cái nóng hè, mặc dù không thể sánh với sự khoan khoái khi dong thuyền hóng mát trên sông, nhưng vẫn dễ chịu hơn hẳn với cái nóng đến bốc hơi kéo dài suốt trong thành Biện Lương.
Trong quán trà được bố trí trang nhã bên bờ sông, người thì thưởng trà, người thì ngắm cảnh, người thì ngâm thơ, rất có khí vị phong lưu. Đột nhiên, tấm vải hiệu treo ở cửa quán khẽ động, mấy bóng người vội vã đi đến. Tiểu nhị thấy khách tới, lập tức tiến lên chào mời, nhưng khi nhìn rõ người đến thì không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy mấy người này, người nào người nấy cao to vạm vỡ, thân vận trang phục đỏ đen, bên phải hông giắt thẻ bài có khắc bốn chữ “Khai Phong phủ nha”.
“Thì ra là các vị quan gia của Khai Phong phủ, mời vào bên trong, mời vào bên trong!”, tiểu nhị liếc mắt một cái là nhận ra thân phận của mấy người này, nhất thời mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình hơn mấy phần.
Nhưng mấy người này lại chẳng thèm liếc nhìn tiểu nhị, chỉ quan sát xung quanh trong quán trà, mồ hôi đầy trán, vẻ mặt lo lắng, hình như họ đang tìm kiếm gì đó.
“Có thấy không?”
“Không thấy.”
“Lẽ nào không có ở đây?”
“Quán trà, trà lâu bên bờ sông này đều đã tìm khắp lượt, đây là quán trà cuối cùng rồi.”
Mấy sai dịch sắc mặt không tốt thì thầm to nhỏ với nhau một hồi, đột nhiên quay người lại túm lấy một sai dịch phía sau, gấp giọng hỏi: “Anh nói đi Trịnh Tiểu Liễu, anh có lừa chúng tôi không đấy?”
Trịnh Tiểu Liễu bị túm, vẻ mặt như nhà có đám, trợn trừng đôi mắt báo, phân bua: “Hôm nay đến phiên cậu ta được nghỉ, cậu ta chỉ nói với tôi muốn tới quán trà bên bờ sông hóng mát, ai mà biết được quán trà nào chứ…”
Chúng sai dịch nhất thời rơi vào bế tắc.
Tiểu nhị liếc nhìn mấy người này, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Phải chăng mấy vị quan gia muốn tìm người?”
“Không sai, không sai, đúng là tìm người!”
“Tiểu nhị, cậu có nhìn thấy một tiểu tử người gầy như cây sậy…”
“Mắt thì nhỏ tí…”
“Toàn thân đầy mùi tỏi…”
“Hễ nhìn thấy bạc là hai mắt phát sáng xanh lè hệt như sói hoang trong núi không?”
Mấy nha dịch liến thoắng, vung tay múa chân hỏi dồn.
Tiểu nhị bị mấy nha dịch vây hỏi, sợ tới nỗi mặt trắng bệch ra: “Mấy… mấy vị quan gia, các ngài muốn tìm sói hay người?”
“Đương nhiên là người!”
“Tiểu nhân, tiểu nhân chưa từng thấy người nào giống sói…”
Chúng nha dịch nghe xong liền ỉu xìu, chán nản, mấy nam nhi thân cao bảy thước mà lại gục đầu ảo não héo rũ như cà ngâm sương vậy.
“Có… có điều, nếu là người gầy như cây sậy, mắt nhỏ tí, người toàn mùi tỏi thì tiểu nhân có thấy một người…”, tiểu nhị ngập ngừng nói.
“Cái gì? Ở đâu?”, chúng nha dịch liền nhất tề trợn trừng mắt lên, cao giọng hỏi.
Tiểu nhị run rẩy giơ ngón tay chỉ chỉ vào trong góc quán trà.
Chúng nha dịch rầm rập lao vội qua, đến khi định thần nhìn kỹ thì nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Chỉ thấy trên chiếc bàn vuông nằm lọt thỏm trong góc quán trà có một người đang nằm bò ra, tay quàng qua mặt bàn, đầu gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng hơi há, khe khẽ phát ra âm thanh, xem chừng người đó đang ngủ rất say. Ánh mặt trời chói chang ngoài kia chiếu lên khuôn mặt lộ rõ đôi má hây hây ngoài trắng trong hồng, mềm mại mịn màng tinh khôi như thể nhìn xuyên qua được, trong trẻo đến động lòng người.
Chúng nha dịch trước là sửng sốt, sau tiến lên hai bước nhìn thật kỹ, sắc mặt bất giác cùng sa sầm lại.
Chợt nghe có người nhỏ giọng làu bàu:
“Đường đường là Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ thế mà lại ngủ chảy nước dãi đầy mặt…”
“Còn ra thể thống gì nữa? Còn ra thể thống gì nữa?”
“May mà hôm nay đến phiên cậu ta nghỉ, không mặc quan phục hiệu úy, bằng không thể diện của Khai Phong phủ chúng ta há chẳng phải đều mất sạch sao…”
Trịnh Tiểu Liễu mây đen bay đầy đầu bước lên khẽ gọi: “Kim Kiền, mau dậy đi.”
Kim Kiền đang úp mặt lên bàn ngủ tợp tợp miệng, rồi quay đầu sang hướng khác, tiếp tục ngủ vùi.
Trên trán chúng nha dịch lập tức nổi đầy gân xanh.
Một người tiến lên, hét vào lỗ tai Kim Kiền: “Kim hiệu úy, đại nhân cho truyền ngài về phủ!”
Người trên bàn vẫn không hề động cựa.
Một người khác tiến lại gần, gào bên cạnh Kim Kiền: “Kim hiệu úy, Kim hiệu úy!”
Vừa mới gào được hai tiếng, đột nhiên có cảm giác không ổn, chỉ thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, mặt nổi mẩn đỏ. Chúng nha dịch xung quanh vừa thấy liền kinh hoàng thất sắc, vội vàng vọt tới bên cạnh xách hai ấm trà xối lên nha dịch bị mẩn đỏ kia, tới khi nha dịch nọ toàn thân ướt sũng như chuột lột mới dừng tay.
Đến tận khi những nốt mẩn đỏ trên mặt nha dịch kia dần dần lặn đi, chúng nha dịch mới thở phào nhẹ nhõm hệt như vừa trải qua một trận đại nạn không chết vậy.
“Là phấn ngứa, may mà mấy chúng ta phản ứng nhanh.”
“May mà Công Tôn tiên sinh đã cho chúng ta biết cách giải…”
“Anh em, phải quý trọng tính mạng của bản thân và gia đình, hãy tránh xa cái tên hiệu úy họ Kim này!”
Luýnh quýnh một hồi, chúng nha dịch liếc nhìn Kim Kiền lại phát sầu, đụng thì không đụng được, gọi thì không dậy, làm thế nào mới được đây?
Chẳng biết người nào đột nhiên nảy ra một ý, bất thình lình đề khí hét váng lên:
“Mang nước tới đây! Mau mau cứu hỏa!”
Không chút phản ứng.
“Hoa khôi của Ỷ Thúy lâu kìa, mỹ nhân đó!!”
Không hiệu quả.
“Vàng, một đĩnh vàng to thật là to!”
Kim Kiền hơi hơi động đậy.
“Phát bổng lộc kìa!”
Lại động đậy một chút… sau đó, tiếp tục ngủ như chết.
“…” Tắc nghẹn.
Chúng nha dịch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt nhất tề bắn về phía Trịnh Tiểu Liễu.
Trịnh Tiểu Liễu giật nảy mình, vò đầu bứt tai hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên, cao giọng hô: “Triển đại nhân!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cái người khắc trước còn nằm bò ra bàn ngủ như lợn chết đột nhiên bật dậy hệt như cá chép quẫy mình, hai chân mở rộng ra theo hình chữ bát, cánh tay duỗi thẳng, lưng thẳng như thân tùng thân bách, hai mắt lấp lánh vừa sáng lại có thần, trưng ra tư thế đứng tấn đúng tiêu chuẩn, tinh thần sáng láng nói: “Triển đại nhân, hôm nay thuộc hạ tuyệt không lười biếng, mong Triển đại nhân minh xét!”
…
Trong quán trà rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy tóc tóc của vị khách nào đó rót trà tràn cả ra mặt bàn ở gian trà lâu bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh.
“Phụt!”
“Ha ha ha…”
Không biết là ai mở đầu trước, chúng nha dịch thấy Kim Kiền đang đứng trung bình tấn vô cùng bài bản liền cười rộ lên, cười đến mức nghiêng ngả, hụt hơi đau bụng.
Kim Kiền trợn trừng đôi mắt nhỏ nhìn bốn phía xung quanh một vòng cứ như địch đến trước mặt vậy, tới khi không thấy bóng dáng màu lam quen thuộc, sắc mặt nhất thời sa sầm xuống, quát lên: “Con bà nó, là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ta trong ngày nghỉ, còn không mau mau ra nhận tội để được khoan hồng, kháng cự tất sẽ bị nghiêm trị. Kẻ nào hả?!”
Chúng nha dịch kẻ thì ôm bụng, kẻ thì lau nước mắt, đều đồng loạt chỉ về phía Trịnh Tiểu Liễu.
“Trịnh Tiểu Liễu!”, Kim Kiền siết nắm tay kêu răng rắc, răng rắc, đôi mắt nhỏ nheo lại, nghiến răng nghiến lợi cất bước tiến về phía Trịnh Tiểu Liễu nói, “Mặc dù hai chúng ta là nghĩa bạn ở chung phòng, nhưng anh dám quấy nhiễu giấc ngủ của tôi, thù này không đội trời chung, anh chớ trách tôi lòng dạ độc ác…”
Trịnh Tiểu Liễu mặt mày trắng bệch, vội vội vàng vàng xua tay kêu lên: “Kim Kiền, cậu đừng hiểu nhầm, là Bao đại nhân triệu cậu về phủ, mấy người chúng tôi đều chạy khắp các quán trà bên bờ sông trong thành Biện Lương mới tìm thấy cậu, e là Bao đại nhân đã chờ lâu lắm rồi…”
“Bao đại nhân tìm tôi?”, Kim Kiền chớp chớp mắt, “Là chuyện gì?”
“Chúng tôi không biết, nói là có người trúng độc bèn lệnh cho mấy người chúng tôi…”
“Trúng độc?”, Kim Kiền kêu lên một tiếng kinh hãi, bắt đầu đi vòng vòng tại chỗ, “Trúng độc, trúng độc, trúng độc! Công việc với mức độ nguy hiểm và độ khó cao như vậy trước nay đều do con mèo nào đó độc quyền thực thi… chậc chậc…”, nói đến đây, Kim Kiền ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhỏ nhìn về phía xa, ánh mắt sáng rực lấp lánh, miệng thì hét lên một tiếng tới quãng tám: “Triển đại nhân, thuộc hạ đến đây…”
“Vút” một tiếng, chỉ trong nháy mắt, thân hình nhỏ gầy đã mất dạng, chỉ để lại một vệt khói bụi lãng đãng trôi dần về phía xa.
Chúng nha dịch đều ngừng cười, há mồm trợn mắt nhìn về phía Kim Kiền biến mất.
Hồi lâu sau, mới có người hoàn hồn, tán thưởng:
“Khinh công của Kim hiệu úy lại tăng tiến không ít.”
“Xem ra Triển đại nhân rèn luyện rất có hiệu quả.”
“Kim hiệu úy có thể được Triển đại nhân đích thân chỉ dạy, quả là có phúc…”
“Khụ khụ, mấy vị quan gia của Khai Phong phủ”, tiểu nhị của quán trà thò đầu qua nói, “Vị vừa rồi chính là quan gia của Khai Phong phủ sao?”
“Đương nhiên là thế rồi, ngoại trừ người của Khai Phong phủ chúng ta, còn ai có thể có thân thủ tốt nhường ấy chứ?”, chúng nha dịch tự hào nói.
“Tốt quá rồi…”, tiểu nhị thở phào một tiếng, nói: “Vị quan gia kia gọi bốn ấm trà Bích Loa Xuân, ba ấm trà Long Tỉnh, ba bát nước cất hoa mai, một bát nước gừng mật ong, tám đĩa bánh hoa quế, sáu bát mì, hai lồng bánh hấp, bốn đĩa rau… tổng cộng là ba lượng tám tiền năm li hai phân bạc trắng, mấy vị quan gia thanh toán cho tiểu nhân!”
“…”
Sóng nước lăn tăn lấp lánh trên dòng Biện Hà, phản chiếu lên gương mặt hơi nhăn nhúm của chúng nha dịch Khai Phong phủ, bên bờ sông gió nhẹ phất phơ, hây hẩy lướt qua thân hình cứng nhắc của họ.
“Kim Kiền!!”, mấy tiếng hét cao vút nhất tề cất lên, rung trời động đất.
Từ đó về sau giang hồ truyền rằng, nha dịch Khai Phong phủ, người nào người nấy nội công thâm hậu, công phu sư tử hống đã luyện lên tới đỉnh điểm, chỉ cần họ hướng về phía bọn trộm đạo, cắp vặt gầm lên một tiếng, ắt sẽ khiến cho kẻ đó thất khiếu chảy máu, đi đời nhà ma.
***
Phía ngoài Tây sương phòng của Phu Tử viện trong Khai Phong phủ, Bao đại nhân sắc mặt u ám, không ngừng đi qua đi lại, bốn vị hiệu úy vây quanh bên ngoài sương phòng, mặt đầy vẻ lo lắng, mồ hôi mỏng phủ khắp mặt, cứ hướng về phía trong sương phòng mà ngóng nhìn.
“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh thấy thương thế của Lý bổ đầu có đáng ngại không?”, Bao đại nhân lo lắng hỏi.
Công Tôn tiên sinh chau mày nói: “Đại nhân, thương thế trên người Lý bổ đầu không đáng ngại, chỉ là chất độc ở miệng vết thương thì hơi nan giải.”
Sắc mặt của Bao đại nhân cùng bốn vị hiệu úy đồng thời trầm xuống.
“Đại nhân đừng quá lo lắng”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói: “Triển hộ vệ đang ở trong phòng vận công ép chất độc trong người Lý bổ đầu ra ngoài, học trò tin rằng với công lực của Triển hộ vệ, nhất định sẽ có thể chế ngự được độc tính.”
Chúng nhân khẽ thở phào một tiếng, lại nhìn đăm đăm vào cánh cửa đóng chặt của Tây sương phòng.
Đột nhiên, cánh cửa khẽ động, một người đẩy cửa bước ra.
Người này với hàng lông mày lưỡi mác nhíu chặt, đôi môi mỏng bợt bạt, trán đẫm mồ hôi, bộ quan phục màu đỏ cũng đầy dấu mồ hôi thấm ướt, đó chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu.
“Triển hộ vệ!”
“Triển đại nhân!”
Triển Chiêu khẽ gật đầu một cái với mọi người, nói: “Thuộc hạ đã vận công đem chất độc trên người Lý bổ đầu ép vào cánh tay, nhưng trước sau vẫn không có cách nào mà ép chất độc ra ngoài…”
Mọi người biến sắc, vội vàng rảo bước vào sương phòng.
Chỉ thấy một người đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, cánh tay trái ẩn hiện sắc đen vắt lên bên ngoài chăn ở mép giường, chính là Lý Thiệu, bổ đầu Khoái ban của Khai Phong phủ.
Công Tôn tiên sinh vội vàng ngồi xuống bắt mạch.
“Công Tôn tiên sinh có thể giải được độc này không?”, khắc sau, Bao đại nhân hỏi.
Công Tôn tiên sinh chậm rãi nói: “Độc này mười phần quỷ dị, vừa rồi xem mạch thấy thế độc ào ạt, vô cùng hung hiểm, nhưng lúc này bắt mạch lại thì thấy độc hệt như độc mãn tính, chẳng hề có động tĩnh gì nữa. Học trò cảm thấy… nó gần giống với đạn độc mà Kim hiệu úy thường dùng… Nếu có Kim hiệu úy ở đây, có lẽ sẽ nắm bắt được mấy phần.”
Bao đại nhân nghiêm mặt, đề tiếng: “Vương Triều, Mã Hán, bản phủ lệnh cho hai ngươi phái người đi tìm Kim hiệu úy, vì sao đã lâu như vậy rồi còn chưa thấy hồi âm gì?”
“Cái này…”, Vương Triều ngập ngừng nói: “Hôm nay là ngày nghỉ luân phiên của Kim hiệu úy, cũng không biết hắn đi tới chỗ nào, thuộc hạ đã phái sáu đội nha dịch tìm kiếm khắp lượt phủ nha, các con đường lân cận, tìm hơn nửa canh giờ rồi mà vẫn chẳng thấy tin tức gì…”
“Sáu đội nha dịch tìm hơn nửa canh giờ mà không tìm nổi một người sao?”, sắc mặt Bao đại nhân có chút không tốt.
Bốn đại hiệu úy nhất thời rụt cổ, trên mặt có chút oan ức, tủi thân.
“Khởi bẩm đại nhân”, Mã Hán ôm quyền tiếp lời, “Kim hiệu úy hành tung bất định, khinh công trác tuyệt, bình thời ngoại trừ Triển đại nhân, không ai có thể tìm thấy tung tích của cậu ta… Triển đại nhân vừa rồi lại đang trị thương cho Lý bổ đầu, không cách nào phân thân, cho nên…”
“Có thể là do mấy ngày nay Kim hiệu úy bị Triển đại nhân… Khụ, là luyện công quá mệt mỏi… nên đã trốn vào xó xỉnh nào đó đánh một giấc…”, Mã Hán liếc trộm Triển Chiêu một cái, lí nhí nói.
Mục quang của mọi người đồng loạt bắn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, rũ mắt ôm quyền nói: “Đại nhân… hay là để thuộc hạ ra ngoài tìm kiếm một…”
Triển Chiêu mới nói được nửa câu, bỗng nghe thấy bên ngoài sương phòng vang lên một trận gà bay chó sủa, khói bụi mù mịt xông tới, kèm theo cả tiếng hô thê lương: “Triển đại nhân ơi… Thuộc hạ đến muộn rồi…”
Chúng nhân cả kinh, bất giác đồng loạt lùi lại một bước.
Chỉ thấy bóng một người xông ra từ làn khói bụi, lao đến trước mặt Triển Chiêu, túm lấy ống tay áo Triển Chiêu, hai mắt trợn trừng, sắc mặt sợ hãi, kinh hoàng kêu lên:
“Sắc mặt bợt bạt, trán có mồ hôi, trung khí không đủ, cước bộ không có lực… Hư hư, Triển đại nhân, ngài trúng độc của cỏ đoạn trường, Hạc đỉnh hồng, thạch tín, xuân dược hoa Tình hay là Miêu Cương cổ độc, kịch độc Đường môn, đại nội mật độc vậy?”
Một chuỗi tên các loại chất độc lưu loát trôi chảy tuôn ra, khiến chúng nhân trong sương phòng trợn tròn mắt, ngu người ngay tại chỗ, lòng đều thầm nghĩ:
Kim hiệu úy phải chăng là đang trù úm Triển hộ vệ chết sớm…
Triển Chiêu trước thì kinh ngạc ngẩn người, sau rũ mắt xuống thấy ống tay áo của mình bị Kim Kiền sống chết túm chặt lấy, đôi mày lưỡi mác hơi nhíu lại, kín đáo rút ống tay áo trở lại. Nhưng hai tay Kim Kiền cứ hệt như tấm lưới quấn chặt ống tay áo Triển Chiêu, một chút cũng không cử động, chủ nhân của đôi tay ấy còn sắt son mà nói rằng.
“Triển đại nhân, ngài hãy yên tâm, bậc đại nhân như ngài là cát nhân thiên tướng, chỉ cần Công Tôn tiên sinh ở đây, nhất định có thể chữa cho Triển đại nhân, thuốc vào mọi bệnh ắt tiêu trừ, diệu thủ hồi xuân, vạn sự đại cát, nhiều phúc nhiều thọ, mệnh dài trăm năm…”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Kim hiệu úy, Triển mỗ vẫn chưa trúng độc, mà là…”
“Không trúng độc?!”, Kim Kiền sửng sốt, “Nhưng nom sắc mặt ngài…”, đoạn đi vòng vòng quanh Triển Chiêu, vụt một cái ngồi xổm xuống, sờ sờ cổ chân Triển Chiêu, “không bị trẹo chân…”, còn chưa đợi Triển Chiêu hoàn hồn, véo một cái đã bay tới sau lưng, rồi sờ loạn một hồi ở eo Triển Chiêu, “cũng không đau lưng…”, véo cái nữa chuyển đến trước mặt, mắt nhìn lom lom, hai tay chụp lên ngực Triển Chiêu, “Chẳng lẽ là nội thương…”
“Kim Kiền!!”
Chợt nghe tiếng gầm đầy tức giận của Triển Chiêu bên tai, Kim Kiền liền thấy đầu váng mắt hoa, thần trí tán loạn, quay mòng mòng, đến khi Kim Kiền khó khăn lắm mới ổn định lại, thì phát hiện mình đã bị Triển Chiêu quăng vào góc sương phòng, mà chúng nhân trong sương phòng, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng bốn vị hiệu úy đều chung vẻ mặt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, hai mắt dại ra, mồm miệng há hốc, đúng chuẩn của thần sắc hoảng hốt.
Kim Kiền thuận theo ánh mắt của chúng nhân nhìn qua, cũng đồng thời ngu người.
Chỉ thấy Triển Chiêu, mi mày dựng ngược, ánh mắt như sóng cuộn tuôn trào, đôi môi mỏng mím chặt, thân hình cứng ngắc, trên khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc lại thêm hai cái lỗ tai mèo như nhuộm ráng chiều, đỏ rực như muốn nhìn xuyên thấu.
Nhất thời một câu rất hợp thời lướt qua đầu Kim Kiền:
Biện thành say gió say hoa, chẳng bằng đôi má bồ quân Mèo này.
Hồi lâu sau, Kim Kiền mới hoàn hồn lại từ trong cơn sửng sốt, bừng tỉnh nhận định: “Thì ra là chứng phong hàn kèm thêm nóng sốt…”
“Triển mỗ rất khỏe!”, Triển Chiêu gắt to, “Là Lý bổ đầu trúng độc!”
“Lý bổ đầu? Ở đâu?”, Kim Kiền ngẩn ra, đôi mắt nhỏ quét một vòng trong sương phòng, lúc này mới nhìn thấy Lý Thiệu đang nằm trên giường, Kim Kiền thẹn thùng gãi gãi đầu, vội vàng lệt xệt bước qua, “Thuộc hạ không có mắt, không có mắt…”
“Công Tôn tiên sinh?!”, đôi mắt sắc bén của Triển Chiêu quét một cái, hướng về phía vị sư gia của Khai Phong phủ.
“Hả? À, đúng đúng đúng, Lý bổ đầu bị thương không nhẹ, không nhẹ…”, Công Tôn tiên sinh ho khẽ hai tiếng, vội vàng tiến đến bên giường.
“Đúng thế, đúng thế, không nhẹ, không nhẹ…”, Bao đại nhân cùng tứ đại hiệu úy lập tức đồng thanh phụ họa, cũng cuống quýt xúm tới bên giường.
Thoáng chốc, bầu không khí trong sương phòng tĩnh mịch tới mức quỷ dị, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Lý bổ đầu Khai Phong phủ đang nằm hôn mê trên giường.
Kim Kiền co người cố núp trong bóng của chúng nhân, qua một hồi cảm thấy ánh nhìn sáng quắc bỏng rát dần dần dịu đi thì mới an tâm, bắt đầu chẩn mạch thăm độc, nhưng Kim Kiền vừa mới bắt mạch, toàn thân đã túa mồ hôi lạnh.
Xem chừng người hạ độc này rất chuyên nghiệp, cẩn thận, hàm lượng kỹ thuật rất cao: Khi mới tới thì thế độc ào ạt cuồn cuộn, đến cuối cùng lại im hơi lặng tiếng, quả thực là một lần mà đạt thành, độc chất giờ đây rất ít, hầu như không thấy; lại nhìn màu sắc, sự sai khác cũng như sắc thái trên cánh tay Lý bổ đầu, sao nom thế nào cũng thấy có phong phạm hạ độc của bản môn nhà mình thế nhỉ…
Bỗng nghe Công Tôn tiên sinh nói bên tai: “Kim hiệu úy thấy thế nào về loại độc này?”
Thấy thế nào? Cái gì thấy thế nào?
Người có kỹ năng hạ độc quái gở khó hiểu thế này, trong thiên hạ, ngoại trừ nhị sư phụ gàn dở, chỉ có đệ tử của ông ta… là mình, một thanh niên ngoan ngoãn, tốt tiêu biểu!
Kim Kiền nhất thời muốn khóc mà không có nước mắt.
Nhị sư phụ, lão nhân gia người không lẽ muốn thọc gậy vô Khai Phong phủ sao?!
“Kim hiệu úy?”, Công Tôn tiên sinh lại gọi một tiếng.
Kim Kiền cứng ngắc cổ, cố gắng từng tấc từng tấc một xoay đầu qua, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh.
“Lẽ nào Kim hiệu úy không cảm thấy thủ pháp hạ độc và thế độc mãn tính này có vài phần tương tự thủ pháp của Kim hiệu úy…”, Công Tôn tiên sinh chậm rãi nói.
Kim Kiền giật mình đánh thót một cái, đôi mắt nhỏ nhìn quanh bốn phía, trong lòng toát mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy hai mắt Công Tôn tiên sinh phát sáng, đôi mắt sắc bén của Bao đại nhân chiếu thẳng tới, tám con mắt của tứ đại hiệu úy đồng loạt trừng lên, còn khóe mắt Triển Chiêu như lóe lên…
Kim Kiền chỉ thấy mình như bị đèn pha chiếu rọi toàn thân, không chỗ nào che giấu.
Đây là nguy cơ lớn nhất kể từ khi Kim Kiền gia nhập phủ Khai Phong đến nay.
Nhân chứng (một cây gậy trúc họ Công Tôn, trưởng hội bác sĩ gia đình của Khai Phong phủ), vật chứng (cánh tay trúng độc đen thui của Lý bổ đầu) tất cả đều nói lên độc này và mình có liên quan đến nhau!
Làm thế nào bây giờ?
Thề thốt phủ nhận, nói dối ngụy biện, than trời khóc đất hay là giả ngây giả dại…
Các loại sách lược vin cớ mượn lời đều lướt một vòng qua đầu Kim Kiền, từng cái một từng cái một bị phủ quyết.
Kim Kiền chớp chớp đôi mắt nhỏ, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Là một nhân viên công vụ có thâm niên của Khai Phong phủ, Kim Kiền đương nhiên hiểu được trong trường hợp có nhân chứng, vật chứng vô cùng xác đáng, kế tiếp trước mặt một mèo, một trắng, một đen của Khai Phong phủ cho dù Kim Kiền có làm cái gì, giảo biện ra sao cũng đều là hành động không sáng suốt!
Sinh ra ở đất nước Trung Quốc tiên tiến hiện đại, lớn lên dưới lá cờ đỏ của một xã hội văn mình, Kim Kiền tất nhiên nhận thức được một cách sâu sắc chính sách cơ bản “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị”!
Cho nên, rất nhanh trong một thoáng, Kim Kiền liền ra một quyết định… quyết định nói vài câu chân thật, mặc dù bình thời Kim Kiền từng nói vô số lời nói thật, nhưng mấy câu này, Kim Kiền tự nhận là thành khẩn nhất, hàng thật giá thật nhất, thái độ nghiêm túc nhất, giải thích gấp đến độ lửa cháy sém lông mày nhất…
Kim Kiền mở trừng đôi mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Lý bổ đầu từng là thượng cấp tiền nhiệm của thuộc hạ, là người chính trực, có lòng xót thương thuộc hạ, đối với thuộc hạ lại càng bảo vệ có thừa, thực ấm áp như ngày xuân, thuộc hạ đối với Lý bổ đầu, tựa như nước sông ào ạt chảy mãi không ngừng… khụ (Tiêu rồi, bình thường cứ quen thói nói với Tiểu Miêu, bây giờ không cẩn thận là thuận miệng tuôn ra), là vô cùng kính trọng.”
… Điều này chứng tỏ tôi không có động cơ gây án đâu nhá.
“Cả ngày hôm nay thuộc hạ đều ở trong quán trà bên sông Biện Hà để thể nghiệm và quan sát dân tình, tiểu nhị, chưởng quỹ ở quán trà đều có thể làm chứng.”
… Điều này chứng tỏ tôi có nhân chứng ở hiện trường rất xác thực đấy nhá.
“Hôm nay là ngày nghỉ luân phiên của thuộc hạ, cho nên thuộc hạ không mang theo túi thuốc bên người, hơn nữa lúc xuất môn hình như còn quên khóa cửa…”
… Điều này chứng tỏ tôi không có công cụ gây án, hơn nữa có thể là bị người khác giá họa gieo rắc hiềm nghi.
“Cho nên, thuộc hạ…”
“Kim hiệu úy có thấy quen thuộc với thủ pháp hạ độc này không?”, đột nhiên, Bao đại nhân hỏi một câu chặn đứng lời biện giải của Kim Kiền.
Kim Kiền cả kinh, ngước lên nhìn gương mặt đen như mực của Bao đại nhân, chỉ cảm thấy trước mắt mình cũng là một màn tối đen, chỉ đành kiên trì nói: “Thủ pháp hạ độc này, độc tính phóng ra… cũng tương tự như thuộc hạ.”
Thốt ra những lời này, Kim Kiền lập tức rụt cổ nhắm mắt, đợi chờ chúng nhân sẽ lôi mình ra khỏi sương phòng, dùng nghiêm hình bức cung, lấy đại hình để hầu hạ, ném vào giữa bọn cặn bã, giang hồ…
Nhưng đợi hồi lâu, lại chẳng thấy có động tĩnh gì.
Kim Kiền len lén hé một mắt, nhìn xung quanh, nhất thời ngẩn ra.
Chỉ thấy chúng nhân xung quanh đều mang vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía mình với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Hả?
“Nói như thế, Kim hiệu úy chắc hẳn có thể giải được độc này!”, Bao đại nhân kinh ngạc, vui mừng nói.
“Hở? A, vâng, vâng…”, Kim Kiền ngơ ngẩn đáp.
Công Tôn tiên sinh thở phào một cái: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của học trò, thủ pháp của kẻ hạ độc cũng tương tự như Kim hiệu úy, Kim hiệu úy ắt có thể giải được độc này.”
“Hả, a, Công Tôn tiên sinh quá khen…”, Kim Kiền vẫn ngơ ngác đáp lời, đôi mắt nhỏ lại nhìn mọi người vẻ khó hiểu, lòng thầm nghĩ:
Không đúng tí nào, sao nhìn thế nào cũng hệt như chẳng có ai hoài nghi mình vậy?!
Thủ pháp hạ độc tương đồng, vậy thì mình chính là nghi can số một, vì sao không ai hoài nghi mình?
Lẽ nào…
Hai mắt Kim Kiền sáng lên.
Lẽ nào việc mình đã từng trà trộn vào Khai Phong phủ bây giờ chỉ như gió lay mặt hồ, già trẻ đều không nghi ngờ, nhận được sự tín nhiệm của toàn bộ Khai Phong phủ?!
Chúng nhân thấy vẻ mặt biến đổi chợt lo sợ chợt vui mừng của Kim Kiền, không hẹn mà cùng thở dài.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh vuốt râu nói: “Kim hiệu úy, hiệu úy đã nhìn thấy miệng vết thương trên người Lý bổ đầu chưa?”
“Miệng vết thương?”, Kim Kiền vội vàng cúi đầu kiểm tra.
“Có nhìn ra điều gì không?”
“Miệng vết thương nhỏ, sâu, vết chém rất nhanh gọn, sắc bén…”
“Cho nên…”
“Cho nên?”, Kim Kiền bày ra vẻ mặt không hiểu, quay đầu nhìn mọi người.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đều khẽ lắc đầu, thầm thở dài.
Triển Chiêu lại càng nhíu chặt đôi mày, lộ ra thần sắc “gỗ mục chẳng thể đẽo gọt”, lườm Kim Kiền một cái.
“Cho nên, kẻ ra tay làm Lý bổ đầu bị thương hạ thủ nhanh, chuẩn, độc, chiêu thức gọn ghẽ lưu loát, nhất định là kẻ có võ nghệ cao cường”, Vương Triều vỗ vai Kim Kiền nói.
Kim Kiền bừng tỉnh: Rất có lý!
“Cho nên, với công phu hoa chân múa tay của Kim hiệu úy thì không thể làm Lý bổ đầu bị thương”, Mã Hán phụ họa nói.
Kim Kiền trợn mắt: Công phu hoa… hoa chân múa tay…
“Cho nên, tuy rằng Kim hiệu úy đi theo Triển đại nhân luyện công đã lâu, nhưng vẫn không có tiến bộ gì cả”, Trương Long oang oang cất tiếng.
Da mặt Kim Kiền giật giật: Sao nghe thế nào cũng thấy có chút vượt ngoài chủ đề đang bàn vậy?
“Cho nên, Kim hiệu úy…”, Triệu Hổ cười ngây thơ nói, “luyện công cần phải dụng tâm đấy.”
Chuyện này với chuyện đó thì liên quan vẹo gì?!
“Cho nên…”, Công Tôn tiên sinh mỉm cười nói, “Chúng ta tin tưởng Kim hiệu úy!”
“Thuộc hạ cảm tạ…”, Kim Kiền ôm quyền vái dài, hai mắt ngấn lệ, khóe miệng mang ý cười, da mặt lại giật giật, đúng là vẻ mặt dở khóc dở cười điển hình.
Hừ hừ, cũng bởi công phu dốt nát của mình, cho nên mình mới sớm được loại khỏi vòng nghi vấn! Biết thế thì mình chả cần phải tốn ngần ấy nước bọt với tế bào não…
Chúng nhân nhìn Kim Kiền, vui mừng gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.