Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 8 - Chương 8

Âu Dương Mặc Tâm

19/04/2016

Trí Hoá nhấc mắt, nụ cười tà ý dần hiện rõ, "Biết sai có thể sửa, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện...".

"Thế nhưng hôm nay đồ nhi tất chiến!", một lần nữa, Ngải Hổ lại cắt ngang lời Trí Hoá. Đoạn đao cũng được nhặt lên. Ngải Hổ dứt khoát đứng dậy. Đôi mắt to trong sáng long lanh ánh nước như mới tắm qua mưa, "Thân là đồ nhi, con càng không thể trơ mắt nhìn sư phụ dấn thân vào Tà đạo mà làm lơ không hỏi. Sư phụ! Hôm nay con và sư phụ hãy cược một ván. Nếu con thắng, sư phụ hãy rời khỏi Kỳ Lân Môn!".

Mặt trời soi tỏ tường thiên địa, chiếu bóng thiếu niên, làm bóng dáng Ngải Hổ như rực lên chói chang hơn, tôn thêm ý chí quyết thắng đang càng lúc càng nóng hừng hực.

"Nói hay lắm!"

"Tên tiểu tử này cũng thật là quyết đoán!".

Mọi người dồn dập vỗ tay hưởng ứng.

Nụ cười khẩy của Trí Hoá dần nhạt đi. Con ngươi trong mắt chấn động, tựa sao rơi. Trong chốc lát, một khuôn mặt từ ái thoáng lướt qua trên gương mặt hồ ly.

Tuy nhiên, chỉ một khắc sau, toàn bộ những biểu cảm này đã lại một lần nữa nhường cho nụ cười châm chọc đáng ghét mọi khi.

"Còn nếu ngươi thua?"

"Đồ đệ thua sư phụ thì đó chính là lẽ trời bất di bất dịch, thiên kinh địa nghĩa. Con không có gì oán trách!". Ngải Hổ trịnh trọng nói.

Ngải Hổ này thật cũng biết nói lý cãi chày cãi cối cơ đấy! Quả nhiên Rồng sinh Rồng, Phượng sinh Phượng. Thầy nào trò nấy.

Kim Kiền tấm tắc lấy làm kỳ lạ lắm.

"Xem ra đồ nhi ngoan của ta bây giờ có đánh chết cũng không chịu nhận sai!", Trí Hoá cười gằn từng trận, "Thôi được, nếu ngươi đã có ý như vậy, vi sư cũng đành thuận theo, tiếp ngươi tới cùng!".

Nói xong, xoẹt một cái, một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông Trí Hoá đã rút ra, sẵn sàng nghênh chiến.

"Chỉ cần thắng thanh kiếm trong tay sư phụ, ngươi liền có thể thắng!".

Nắng nhạt toả hồng, phủ lên trường kiếm trong tay Trí Hoá, ánh kiếm sắc lạnh, phảng mùi chết chóc, hệt một con mãnh hổ khát máu, đang khẽ kêu lên.

"Tử Điện Kiếm?!", Chân Trường Đình kinh ngạc, "Tương truyền đây là thanh kiếm thuộc về giang hồ đại đạo Thanh Sam Khách, tước kim đoạn ngọc, sắc bén vô cùng! Sau đó, người này bị Ngải Hổ bắt vào đại lao, Tử Điện Kiếm cũng không cánh mà bay! Hoá ra là Ngải Hổ trao lại cho sư phụ mình!"

Chậc! Nghe ra cũng có mùi vị thảm kịch nhân gian sư đồ tương tàn quá đi!

"Ngải huynh sẽ không sao chứ?", Kim Kiền lo lắng hỏi.

"Không cần quá đa nghĩ!", Chiển Triêu đáp lại một giọng chắc chắn.

"Xem ra tiểu tử kia, hai mắt sáng trong, thần thái thẳng thắn, ắt là đã có dự liệu trước!", Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói.

Kim Kiền gật gù, nhìn tới bên trên lôi tràng, thấy hai thầy trò đứng đối diện, mắt gặp mắt, toé lửa nhìn nhau, chiến ý bùng nổ. Trời cao soi xuống, in lên hai vệt bóng dài trải trên mặt đất, cát cuốn vù vù.

Đột nhiên Ngải Hổ, tung mình phi thân lao tới, Đoạn Đao trong tay loé lên chém xuống một cái, hàn quang sáng loáng, khí thế dũng mãnh tựa như trời đất sụp đổ. Cũng vẫn thanh đao ấy nhưng lần này nhấc lên, cuốn theo một trận cuồng phong dữ dội, nhiễu bụi loạn cát, xoáy lốc ầm ầm nổi lên nuốt chửng lấy hai đấu thủ bên trong nó.

Với trận thế như vậy, bây giờ rất khó để nhận ra bóng người. Chỉ có thể cảm nhận trận đấu thông qua những tiếng đao kiếm xé gió, rít lên từng trận.

Trong cảnh tượng bụi cát hỗn loạn, nháng ra một bóng dáng màu xanh di chuyển nhanh như điện xẹt. Giữa trận thế hô phong hoán vũ, cái bóng Hồ Ly Tinh vẫn nhàn nhã như đang chơi đùa với cuồng phong chớp giật, nhưng bóng dáng lại hư ảo đến độ không ai có thể nắm bắt. Sau một khắc, Ngải Hổ phi thân lao ra từ màn khói bụi. Thế đao giáng xuống tựa sét đánh ùng oàng, xé mưa bụi lao đến bóng dáng màu xanh nhạt nhoà phía trước.



"Đao pháp nặng quá!", Bạch Ngọc Đường cả kinh.

"Thân pháp thật nhanh nhạy!", Triển Chiêu chau mày.

"Gì vậy, gì vậy?!" Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ, khẩn trương nhìn theo diễn biến trận đấu, nhưng có xem thế nào cũng không hiểu.

Nhìn xung quanh cũng thấy mọi người đều bị cuốn theo trận đấu, nét mặt căng thẳng, nín thở dừng nói, làm Kim Kiền lại càng sốt ruột.

"Không ổn rồi!", đột nhiên mọi người đứng dậy, kinh ngạc thốt lên.

Chỉ thấy thân hình Trí Hoá linh hoạt di chuyển, chớp mắt đã tới sau lưng học trò mình. Tử Điện Kiếm vung lên đem theo ánh chớp, chém vào ngay cột sống Ngải Hổ.

"Phụt"... Một tia máu tươi phun ra. Ngải Hổ đột nhiên dừng mọi hoạt động, đứng yên như tượng.

Phía trên thái đài, mọi người nín thở.

Không phải vì thế mà thua chứ?. Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Kim Kiền nhỏ xuống.

Trí Hoá đứng ngược sáng, khuất bóng phía sau Ngải Hổ. Gương mặt hắn được bao phủ bởi một mảng tối, không thể nhìn rõ. Duy chỉ có đôi mắt dài ánh lên tia nhìn lạnh lùng âm hiểm... " Chưa chịu thua sao?"

"Hãy còn sớm!, Ngải Hổ hét lớn, lách gió tung người, lưỡi đao chém ngược lại thành một tia sáng quắc, chốc lát đã tới trước mặt Trí Hoá. Trong mắt Hồ Ly Tinh liền phản chiếu ánh sáng của Đoạn Đao, xanh biếc một mảnh.

Mắt Trí Hoá loé lên, dưới chân khẽ động, biến mất trong nháy mắt. Một đòn sấm sét của Ngải Hổ cũng chỉ sượt qua trước mặt Yêu Hồ chứ không mảy may làm rụng cọng lông mày nào trên mặt y.

Sắc mặt Ngải Hổ chợt biến, tay nắm chặt chuôi đao, ngón tay siết mạnh, thúc giục nội lực xuyên vào lưỡi đao. Đao liền rạch gió, rít ra tiếng hú đinh tai nhức óc, tràn ngập lôi tràng. Lúc này, thanh niên trẻ tuổi liền giống như thiên binh nhập thể. Tay phất đến đâu, đao khí liền theo đó mà xoay vòng uốn lượn. Một đường chém mà Đoạn Đao hoạ ra, đuổi sát Trí Hoá. Hai lưỡi đao quấn lấy cắn xé lẫn nhau, hàn quang văng ngập lối, tạo nên làn sóng dữ dội cuồn cuộn, như muốn đem Trí Hoá nhấn chìm trong đó.

"Ngải Hổ đánh hay lắm!"

"Thừa thắng xông lên, bắt gọn trận nàyyy!"

Mọi người hừng hực khí thế, sổi nổi gào thét trợ uy.

Chịu áp lực một biển công kích từ mọi phía, Trí Hoá dường như cũng không còn thong dong tự tại như lúc khai trận, bước chân có vẻ chệch nhịp luống cuống, tư thế bất ổn. Đột nhiên, thân hình kia chợt biến hoá quỷ dị, lập tức lấy lại cân bằng.

Ngải Hổ cũng không vừa, cướp cơ hội xông lên trước, vung lưỡi đao hệt như rồng ngậm sét, chém ngang. 1 tiếng "keng" nghe rất vang. Tử Điện Đao của Trí Hoá văng khỏi tay, bay lên trời rồi rơi xuống đất.

Ngải Hổ vẫn giữ nguyên tư thế, mặt hồn hậu, xán lạn ý cười: "Đa tạ sư phụ! Đa tạ!"

Trí Hoá sững sờ nhìn trên tay mình một chút. Có vẻ như hắn đang rất ngạc nhiên.

Nhìn từ xa, loạt đòn tấn công của Ngải Hổ cứ ngỡ là tấn công vào hư không.

Nhưng kỳ thực, trên mặt đất xuất hiện lồi lõm, chẳng qua tạm bị cát bụi che lấp.

Giờ gió bụi tan đi, những hố rãnh hiện ra, nông sâu không giống nhau.

"Sư phụ! Người đã từng dạy Thời Tiết không bằng Địa Lợi! Địa Lợi không thắng được Nhân Tình. Đồ nhi hôm nay chính là lợi dụng Địa Lợi", Ngải Hổ nghiêm mặt nói.



Trí Hoá sững sờ nãy giờ mới hoàn hồn. Một bạo gân xanh hiện ra trên trán: "Là Thiên Thời không bằng Địa Lợi. Địa Lợi không thắng được Nhân Hoà!!"

Ngài Hổ cười hì hì: "Thì có khác biệt nhau mấy đâu! Dù sao thì con vẫn thắng!".

Trí Hoá nâng trán thở dài một hơi, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, nhíu mày khẽ nói:

"Cái đấy thì cũng chưa chắc!".

Rồi ung dung đi lên, nhấc tay dúi vào trán Ngải Hổ một cái.

Thiếu niên vừa mấy đây còn dũng mãnh phi thường, lại bị một cái búng tay quật ngã, hơn nữa là lại còn ngã ngửa mặt lên trời, tay chân cứng ngắc. Thân hình chắc nịch đổ xuống, bụi mù tung lên.

"Là vi sư thắng!". Trí Hoá bày ra bộ mặt tươi cười, nói.

Lần này, phía Đông thái đài bùng nổ, loạn lên một trận, nháo nhác hỏi nhau:

"Chuyện gì đang xảy ra?", Hàn Chương kinh hô.

"Là thuốc tê?", Kim Kiền bật nảy người, hoảng sợ kêu lên.

Dứt tiếng này, mọi người đều tức sùi bọt mép, đồng loạt giơ quyền, gầm lên giận dữ.

"Đê tiện!"

"Vô sỉ!"

"Hạ lưu!"

Tuy nhiên người khơi mào ra trận chửi rủa này, là Kim Kiền lại không thốt ra thêm tiếng nào. Toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Không thể như thế! Rõ ràng Ngải Hổ vừa nuốt vào viên Vạn Sự Đại Cát, làm sao lại bị ảnh hưởng bới độc dược khác? Không nhẽ thuốc này đã quá thời hạn?.

Mà không! Không thể như thế được. Thuốc này do chính nàng- Kim Kiền đã kiểm tra kĩ lưỡng. Hoàn toàn không có vấn đề! Vậy là sao?!

Đầu Kim Kiền như muốn nở tung ra với một mớ những ký ức hỗn độn lướt nhanh qua tâm trí.

Thời gian Biện Lương, lúc thi hành công tác Tróc Quỷ Án, rõ ràng là đã uống viên Vạn Sự Đại Cát, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn trúng phải mê hương. (*)

--- ----

(*) hồi 3 Tróc Quỷ Án

--- ----

Rồi tại phủ đệ của Thương Trực, có cả một quân đoàn cương thi Thập Tuyệt Quân tuyệt nhiên không hề hấn ảnh hưởng bởi thuốc. (*)

--- ----

(*) án Phiến Trung Phiến

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook