Chương 7
Ngẫu Mạch
17/12/2024
15.
Tôi và Chu Châu đấu khẩu một lúc.
Mở lại vòng bạn bè, thấy lượt thích và bình luận đã chất cao như núi.
"Thanh Thanh, sao cậu thoát ế nhanh thế! Khao đi, khao đi!"
"Các nam sinh trong khoa lại sắp khóc ròng rồi."
"Bạn trai là ai vậy? Học Bắc Kinh à?"
Ơ?
Đúng rồi nhỉ.
Tôi còn chưa biết Chu Châu học gì nữa.
"Chu Châu, anh học Bắc Kinh à?"
Chu Châu đang cúi đầu lướt điện thoại, thờ ơ đáp: "Nghiên cứu sinh năm nhất Thanh Hoa."
"Ồ…"
Mình trả lời bạn: "Là nghiên cứu sinh Thanh Hoa."
Nghiên cứu sinh Thanh Hoa…
Sao lại có thời gian làm mấy chuyện trẻ con như theo đuổi trúc mã với đứa năm nhất như tôi chứ?
Ngẩn người một lúc, điện thoại tiếp tục nhận được tin nhắn mới.
Là Ngôn Từ.
Cậu ấy trả lời rồi!
Bài đăng này chủ yếu là đăng cho cậu xem mà.
Ngón tay run run bấm vào thông báo, đập vào mắt là một câu ngắn gọn:
Ngôn Từ: Chúc mừng.
"…"
Tôi bĩu môi.
Đưa điện thoại cho Chu Châu xem, hơi chán nản: "Cậu ấy chẳng nói gì thêm cả."
"Ồ." Chu Châu liếc qua rồi lại nhìn đi chỗ khác, đưa điện thoại của mình cho tôi xem, là giao diện bài viết anh ấy vừa đăng.
Bên dưới cũng là một loạt lời chúc mừng và kinh ngạc.
"Cho em xem làm gì? Em có quen bạn của anh đâu."
Chu Châu dùng ngón tay chỉ vào màn hình, nhấn mạnh: "Dòng thứ ba từ dưới lên."
Ừm…
Nhìn theo hướng ngón tay anh ấy
Ngôn Từ: Đối xử tốt với cô ấy.
Tôi dùng điện thoại mở vòng bạn bè của Chu Châu ra.
Chúng tôi tạm thời chỉ có một người bạn chung là Ngôn Từ.
Vì vậy, tôi chỉ có thể thấy bình luận của cậu ấy.
Ngôn Từ: Đối xử tốt với cô ấy nhé.
Chu Châu trả lời: Ừ, nhất định rồi.
"Bọn anh vừa mới kết bạn", Chu Châu tắt điện thoại, lắc lắc rồi nhét vào túi quần.
"..."
Bình luận của Ngôn Từ phía bên tôi không hề lộ liễu, nhưng bên Chu Châu dường như lại có thể cảm nhận được chút cảm xúc...
Điện thoại lại phát ra tiếng "ting ting".
Tôi mở ra.
Là tin nhắn Wechat của Ngôn Từ, liên tiếp mấy tin:
"Có bạn trai rồi, tiền đủ tiêu không?"
"Nếu ngại không muốn xin chú Lâm, tôi sẽ nói giúp cậu."
"Hôm nay chưa nói chuyện với bạn trai cậu, có dịp gặp lại sau nhé."
...
Tôi cười, hỏi cậu ấy: Chu Châu là học trưởng của cậu đấy, cậu không yên tâm về nhân phẩm của học trưởng cùng ngành à?
Ngôn Từ im lặng một lúc.
Cậu ấy trả lời: Không phải.
16.
Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng tôi đành nuốt vào trong.
Quay sang khen ngợi Chu Châu: "Ngôn Từ nhắn tin cho em, còn lo em không có tiền sinh hoạt!"
"Ừm, tốt lắm."
Tôi đi sang một bên, mỉm cười đọc đi đọc lại tin nhắn của Ngôn Từ.
Ngẫm nghĩ thật kỹ.
Cộng thêm câu trả lời của cậu ấy bên Chu Châu nữa.
Tôi mơ hồ cảm thấy: Chắc cậu ấy hết giận rồi.
Chuyện tôi lén hôn cậu lúc ngủ trưa có lẽ đã được bỏ qua.
Vì mấy lần gặp gần đây, không hiểu sao, tôi và Ngôn Từ cứ như đang đấu khẩu, chẳng thể nào nói chuyện tử tế được.
Tôi lo cậu ấy vẫn còn giận nên chẳng dám nói gì thêm.
Ngôn Từ cũng không chủ động tìm tôi, quan hệ của hai đứa cứ sượng sượng thế nào ấy.
Nhưng sau khi đăng bài viết này lên...
Cảm giác, mọi chuyện đã dịu đi rồi.
Tôi đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch cưa đổ Ngôn Từ.
Nhưng nếu cậu ấy thật sự thích Giang Mỹ Mỹ, thì cùng lắm, đến lúc đó bỏ cuộc thôi...
Bây giờ tôi muốn nghiêm túc theo đuổi người ta.
Tôi không tin.
Là thanh mai chơi với Ngôn Từ gần 20 năm, lại thua kém Giang Mỹ Mỹ, người con gái từ trên trời rơi xuống mới quen cậu ấy chưa được nửa năm!
Nghe khả thi thật.
17.
Thứ Hai, tôi đến lớp Trí tuệ Nhân tạo của Thanh Hoa từ sớm.
Lần trước Ngôn Từ ngồi hàng thứ ba.
Tôi cố tình ngồi ngay cạnh cậu ấy.
Còn xịt chút nước hoa lên cổ tay và sau tai, mặc bộ đồ được chuẩn bị kỹ càng.
Quyết tâm toàn lực chinh phục cậu!
Ngồi ôn bài được mười phút thì Ngôn Từ đã đến.
Cậu ấy thấy tôi ngồi cạnh thì hơi sững người, rồi mỉm cười: "Sớm thế?"
"Ừm." Tôi vén tóc.
Có người ngồi xuống bên cạnh, tôi cảm nhận được cả chiếc ghế hơi lún xuống.
Rồi khuỷu tay tôi và Ngôn Từ vô tình chạm vào nhau.
Mùi hương nam tính bên phải thật nồng nàn.
Tôi hơi căng thẳng, l.i.ế.m môi.
Đầu óc đang rối bời.
Bỗng có người bước vào lớp, tôi vội vàng tập trung.
"Chào các bạn, tôi là trợ giảng của lớp, đang học Thạc sĩ năm nhất. Mọi người có thể gọi tôi là trợ giảng Chu..."
Trí Ban, viết tắt của "Lớp Trí tuệ Nhân tạo Học đường Thanh Hoa", việc thành lập Trí Ban là một bước đi quan trọng trong chiến lược phát triển tổng thể ngành Trí tuệ Nhân tạo của Đại học Thanh Hoa.
Mà đã làm trợ giảng của Trí Ban thì điểm tích lũy chắc chắn không phải dạng vừa.
Hơn nữa...
Tôi bỗng sững người vì giọng nói quen thuộc của anh chàng trợ giảng họ Chu.
Ngẩng đầu lên nhìn——
Trời ơi, Chu Châu!
Chu Châu đeo kính, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở khép nói về nội dung buổi học, vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ bông đùa với tôi hôm qua!
Tay anh còn kẹp theo một chiếc máy tính.
Mặc áo sơ mi trắng, quần âu, ống tay áo xắn cao, trông...
Tôi thầm nghĩ: Đúng chất một tên "trai hư" trí thức.
Cùng lúc đó, ngay từ khoảnh khắc anh cất tiếng, các cô nàng trong lớp cũng không khỏi đồng loạt hít sâu một hơi.
Khoác lên mình chiếc áo sơ mi, anh không còn chỉ mang dáng vẻ thiếu niên nữa, mà toát lên vẻ trưởng thành hơn.
Tôi và Chu Châu đấu khẩu một lúc.
Mở lại vòng bạn bè, thấy lượt thích và bình luận đã chất cao như núi.
"Thanh Thanh, sao cậu thoát ế nhanh thế! Khao đi, khao đi!"
"Các nam sinh trong khoa lại sắp khóc ròng rồi."
"Bạn trai là ai vậy? Học Bắc Kinh à?"
Ơ?
Đúng rồi nhỉ.
Tôi còn chưa biết Chu Châu học gì nữa.
"Chu Châu, anh học Bắc Kinh à?"
Chu Châu đang cúi đầu lướt điện thoại, thờ ơ đáp: "Nghiên cứu sinh năm nhất Thanh Hoa."
"Ồ…"
Mình trả lời bạn: "Là nghiên cứu sinh Thanh Hoa."
Nghiên cứu sinh Thanh Hoa…
Sao lại có thời gian làm mấy chuyện trẻ con như theo đuổi trúc mã với đứa năm nhất như tôi chứ?
Ngẩn người một lúc, điện thoại tiếp tục nhận được tin nhắn mới.
Là Ngôn Từ.
Cậu ấy trả lời rồi!
Bài đăng này chủ yếu là đăng cho cậu xem mà.
Ngón tay run run bấm vào thông báo, đập vào mắt là một câu ngắn gọn:
Ngôn Từ: Chúc mừng.
"…"
Tôi bĩu môi.
Đưa điện thoại cho Chu Châu xem, hơi chán nản: "Cậu ấy chẳng nói gì thêm cả."
"Ồ." Chu Châu liếc qua rồi lại nhìn đi chỗ khác, đưa điện thoại của mình cho tôi xem, là giao diện bài viết anh ấy vừa đăng.
Bên dưới cũng là một loạt lời chúc mừng và kinh ngạc.
"Cho em xem làm gì? Em có quen bạn của anh đâu."
Chu Châu dùng ngón tay chỉ vào màn hình, nhấn mạnh: "Dòng thứ ba từ dưới lên."
Ừm…
Nhìn theo hướng ngón tay anh ấy
Ngôn Từ: Đối xử tốt với cô ấy.
Tôi dùng điện thoại mở vòng bạn bè của Chu Châu ra.
Chúng tôi tạm thời chỉ có một người bạn chung là Ngôn Từ.
Vì vậy, tôi chỉ có thể thấy bình luận của cậu ấy.
Ngôn Từ: Đối xử tốt với cô ấy nhé.
Chu Châu trả lời: Ừ, nhất định rồi.
"Bọn anh vừa mới kết bạn", Chu Châu tắt điện thoại, lắc lắc rồi nhét vào túi quần.
"..."
Bình luận của Ngôn Từ phía bên tôi không hề lộ liễu, nhưng bên Chu Châu dường như lại có thể cảm nhận được chút cảm xúc...
Điện thoại lại phát ra tiếng "ting ting".
Tôi mở ra.
Là tin nhắn Wechat của Ngôn Từ, liên tiếp mấy tin:
"Có bạn trai rồi, tiền đủ tiêu không?"
"Nếu ngại không muốn xin chú Lâm, tôi sẽ nói giúp cậu."
"Hôm nay chưa nói chuyện với bạn trai cậu, có dịp gặp lại sau nhé."
...
Tôi cười, hỏi cậu ấy: Chu Châu là học trưởng của cậu đấy, cậu không yên tâm về nhân phẩm của học trưởng cùng ngành à?
Ngôn Từ im lặng một lúc.
Cậu ấy trả lời: Không phải.
16.
Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng tôi đành nuốt vào trong.
Quay sang khen ngợi Chu Châu: "Ngôn Từ nhắn tin cho em, còn lo em không có tiền sinh hoạt!"
"Ừm, tốt lắm."
Tôi đi sang một bên, mỉm cười đọc đi đọc lại tin nhắn của Ngôn Từ.
Ngẫm nghĩ thật kỹ.
Cộng thêm câu trả lời của cậu ấy bên Chu Châu nữa.
Tôi mơ hồ cảm thấy: Chắc cậu ấy hết giận rồi.
Chuyện tôi lén hôn cậu lúc ngủ trưa có lẽ đã được bỏ qua.
Vì mấy lần gặp gần đây, không hiểu sao, tôi và Ngôn Từ cứ như đang đấu khẩu, chẳng thể nào nói chuyện tử tế được.
Tôi lo cậu ấy vẫn còn giận nên chẳng dám nói gì thêm.
Ngôn Từ cũng không chủ động tìm tôi, quan hệ của hai đứa cứ sượng sượng thế nào ấy.
Nhưng sau khi đăng bài viết này lên...
Cảm giác, mọi chuyện đã dịu đi rồi.
Tôi đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch cưa đổ Ngôn Từ.
Nhưng nếu cậu ấy thật sự thích Giang Mỹ Mỹ, thì cùng lắm, đến lúc đó bỏ cuộc thôi...
Bây giờ tôi muốn nghiêm túc theo đuổi người ta.
Tôi không tin.
Là thanh mai chơi với Ngôn Từ gần 20 năm, lại thua kém Giang Mỹ Mỹ, người con gái từ trên trời rơi xuống mới quen cậu ấy chưa được nửa năm!
Nghe khả thi thật.
17.
Thứ Hai, tôi đến lớp Trí tuệ Nhân tạo của Thanh Hoa từ sớm.
Lần trước Ngôn Từ ngồi hàng thứ ba.
Tôi cố tình ngồi ngay cạnh cậu ấy.
Còn xịt chút nước hoa lên cổ tay và sau tai, mặc bộ đồ được chuẩn bị kỹ càng.
Quyết tâm toàn lực chinh phục cậu!
Ngồi ôn bài được mười phút thì Ngôn Từ đã đến.
Cậu ấy thấy tôi ngồi cạnh thì hơi sững người, rồi mỉm cười: "Sớm thế?"
"Ừm." Tôi vén tóc.
Có người ngồi xuống bên cạnh, tôi cảm nhận được cả chiếc ghế hơi lún xuống.
Rồi khuỷu tay tôi và Ngôn Từ vô tình chạm vào nhau.
Mùi hương nam tính bên phải thật nồng nàn.
Tôi hơi căng thẳng, l.i.ế.m môi.
Đầu óc đang rối bời.
Bỗng có người bước vào lớp, tôi vội vàng tập trung.
"Chào các bạn, tôi là trợ giảng của lớp, đang học Thạc sĩ năm nhất. Mọi người có thể gọi tôi là trợ giảng Chu..."
Trí Ban, viết tắt của "Lớp Trí tuệ Nhân tạo Học đường Thanh Hoa", việc thành lập Trí Ban là một bước đi quan trọng trong chiến lược phát triển tổng thể ngành Trí tuệ Nhân tạo của Đại học Thanh Hoa.
Mà đã làm trợ giảng của Trí Ban thì điểm tích lũy chắc chắn không phải dạng vừa.
Hơn nữa...
Tôi bỗng sững người vì giọng nói quen thuộc của anh chàng trợ giảng họ Chu.
Ngẩng đầu lên nhìn——
Trời ơi, Chu Châu!
Chu Châu đeo kính, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở khép nói về nội dung buổi học, vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ bông đùa với tôi hôm qua!
Tay anh còn kẹp theo một chiếc máy tính.
Mặc áo sơ mi trắng, quần âu, ống tay áo xắn cao, trông...
Tôi thầm nghĩ: Đúng chất một tên "trai hư" trí thức.
Cùng lúc đó, ngay từ khoảnh khắc anh cất tiếng, các cô nàng trong lớp cũng không khỏi đồng loạt hít sâu một hơi.
Khoác lên mình chiếc áo sơ mi, anh không còn chỉ mang dáng vẻ thiếu niên nữa, mà toát lên vẻ trưởng thành hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.