Chương 56
Cư Ni Nhĩ Tư
15/02/2017
Edit: Lam Anh
Vào thời điểm Tô Dã Nghi đau đến khó chịu, Dịch Tự một giây cũng không nhàn rỗi, anh cực kỳ cố gắng, dùng hết khả năng an ủi cô, cho dù anh hoàn toàn không hề có kinh nghiệm, cho dù anh cũng đau…
Nước mắt của cô khiến anh kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, động tác của anh vô tình chậm lại, cho dù trong lòng, trên người giống như đốm lửa, anh vẫn cực kỳ chiều theo, cực kỳ bối rối… chậm lại.
Sau khi nhận thấy động tác của Dịch Tự dừng lại, Tô Dã Nghi có chút buồn bực khàn giọng hỏi: “Anh… Anh không cần chuyển động à?” Trong giọng nói còn kèm theo tiếng nghẹn ngào. Nhưng cô thật sự chỉ là xuất phát từ sự tò mò với lại chưa kịp suy nghĩ mới hỏi ra vấn đề này thôi, chưa ăn thịt heo cô đã từng thấy heo chạy, tất cả trong “Phim giáo dục giới tính”, những người đàn ông này đều chuyển động như motor chạy bằng điện trên người phụ nữ vậy, Tô Dã Nghi biết, như vậy sẽ làm cho bọn họ cực kỳ dễ chịu. Cô cũng từng tìm tài liệu liên quan, biết một cách vô cùng khách quan, giờ khắc này nếu Dịch Tự không chuyển động, chắc chắn anh sẽ rất khó chịu.
Có trời mới biết Tô Dã Nghi nói những lời này nghiêm trọng bao nhiêu.
Dù sao Dịch Tự nghe xong cũng thiếu chút nữa…
Anh vẫn rất kiên nhẫn hỏi: “Còn đau không?”
Tô Dã Nghi nghe giọng nói của anh, chỉ cảm thấy trái tim mình đều run rẩy, khóe mắt vừa mới chảy nước mắt, cô vừa vẫn cảm giác nơi đó khô cằn, lúc này nước mắt mới chảy qua, lập tức ươn ướt, mắt thấy Dịch Tự càng lo lắng hơn, cô vội vàng ôm lấy lưng anh, muốn chứng minh mình không muốn chùn bước, nào ngờ, chạm vào tay đều trơn bóng.d;đ/l;q;đ
Hóa ra anh chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Anh rất khó chịu sao? Tô Dã Nghi ôm suy nghĩ này, rất thông cảm đáp: “Em không đau, không đau nữa.”
Dịch Tự đang ở ranh giới gần như sụp đổ, khó khăn lặp lại một câu: “Em chắc chắn?”
Tô Dã Nghi gật mạnh đầu ngay ở trên gối: “Chắc chắn chắc chắn.”
Câu “Chắc chắn” này giống như một ngọn lửa, trong khoảnh khắc liền đốt lên củi lửa khô ráo kia. Tô Dã Nghi trước đó tiếp nhận rất nhiều kiến thức “khoa học giáo dục” hoàn toàn thật sự không ngờ, một chút tiến vào khiến cô đau đớn kia chỉ mới là bắt đầu…
Một đêm không đóng cửa sổ.
Sáng sớm, khi không khí mát rượi trên ca giang thổi vào phòng, Tô Dã Nghi đang mở to hai con mắt nhìn trần nhà. Ý thức từ mơ hồ đến rõ ràng, lại cẩn thận suy nghĩ một lúc, cô vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình ngủ khi nào, di chuyển, cơn đau dữ dội dưới thân truyền đến, Tô Dã Nghi hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, khi cơn đau truyền tới cô theo bản năng “A” một tiếng.“Dậy rồi?” Giọng nói truyền đến cùng lúc là một chuỗi tiếng bước chân, Tô Dã Nghi mở lớn con mắt, mắt thấy Dịch Tự mặc một cái áo sơ mi đen đi đến trước mặt mình.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt Tô Dã Nghi trong vòng một giây trở nên đỏ vô cùng, trực giác liền muốn kéo chăn che đầu lại.
Dịch Tự nhanh tay, đè lại tay cô trước một bước, sau đó, anh nâng cánh tay kia lên mắt nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ là mười một giờ mười lăm phút rồi.”
Tại thời điểm Dịch Tự nói với cô, điều Tô Dã Nghi nghĩ đến chính là phản ứng của anh. Tại sao anh một tia khác d;đ.lqd thường cũng không có? Chẳng lẽ anh thật sự đã quên chuyện xảy ra giữa anh và cô tối hôm qua sao?
Tô Dã Nghi buồn khổ nhìn anh.
Qua một lúc lâu, Dịch Tự buông tay cô ra, ngược lại đưa tới mặt cô.
Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy ngón tay anh mang theo cảm giác mát lạnh lưu luyến trên mặt cô, cái cảm giác này ngưa ngứa, kết hợp với gió từ bên ngoài tiến vào, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng thoải mái.
Khiến cô cảm thấy thoải mái, thật ra là ánh mắt của Dịch Tự lúc này.
Vừa rồi còn oán giận anh không hề khác thường, nhưng hiện tại, Tô Dã Nghi nhìn anh, chỉ cảm thấy tình cảm dịu dàng như dòng nước chảy trong mắt anh.
Không biết như thế nào, liền mong trên tay mình có một chiếc máy ảnh, sau đó cô chụp lại, lưu lại thưởng thức lâu dài.
Dịch Tự nhìn gương mặt màu đỏ của cô, giúp cô vén mái tóc rối bời trên mặt, cuối cùng lấy lại bình tĩnh nói: “Nước ấm đun rồi, đi tắm bồn một chút đi.”
“Tắm… tắm bồn?”
Dịch Tự mỉm cười gật đầu.
Tô Dã Nghi cũng gật đầu. Nhưng cô hồi lâu không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Dịch Tự… Tại sao anh vẫn chưa đi ra ngoài? Bây giờ cô không mặc quần áo, anh nhìn như vậy, muốn cô đi tắm rửa thế nào đây?
Vào thời điểm Tô Dã Nghi đau đến khó chịu, Dịch Tự một giây cũng không nhàn rỗi, anh cực kỳ cố gắng, dùng hết khả năng an ủi cô, cho dù anh hoàn toàn không hề có kinh nghiệm, cho dù anh cũng đau…
Nước mắt của cô khiến anh kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, động tác của anh vô tình chậm lại, cho dù trong lòng, trên người giống như đốm lửa, anh vẫn cực kỳ chiều theo, cực kỳ bối rối… chậm lại.
Sau khi nhận thấy động tác của Dịch Tự dừng lại, Tô Dã Nghi có chút buồn bực khàn giọng hỏi: “Anh… Anh không cần chuyển động à?” Trong giọng nói còn kèm theo tiếng nghẹn ngào. Nhưng cô thật sự chỉ là xuất phát từ sự tò mò với lại chưa kịp suy nghĩ mới hỏi ra vấn đề này thôi, chưa ăn thịt heo cô đã từng thấy heo chạy, tất cả trong “Phim giáo dục giới tính”, những người đàn ông này đều chuyển động như motor chạy bằng điện trên người phụ nữ vậy, Tô Dã Nghi biết, như vậy sẽ làm cho bọn họ cực kỳ dễ chịu. Cô cũng từng tìm tài liệu liên quan, biết một cách vô cùng khách quan, giờ khắc này nếu Dịch Tự không chuyển động, chắc chắn anh sẽ rất khó chịu.
Có trời mới biết Tô Dã Nghi nói những lời này nghiêm trọng bao nhiêu.
Dù sao Dịch Tự nghe xong cũng thiếu chút nữa…
Anh vẫn rất kiên nhẫn hỏi: “Còn đau không?”
Tô Dã Nghi nghe giọng nói của anh, chỉ cảm thấy trái tim mình đều run rẩy, khóe mắt vừa mới chảy nước mắt, cô vừa vẫn cảm giác nơi đó khô cằn, lúc này nước mắt mới chảy qua, lập tức ươn ướt, mắt thấy Dịch Tự càng lo lắng hơn, cô vội vàng ôm lấy lưng anh, muốn chứng minh mình không muốn chùn bước, nào ngờ, chạm vào tay đều trơn bóng.d;đ/l;q;đ
Hóa ra anh chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Anh rất khó chịu sao? Tô Dã Nghi ôm suy nghĩ này, rất thông cảm đáp: “Em không đau, không đau nữa.”
Dịch Tự đang ở ranh giới gần như sụp đổ, khó khăn lặp lại một câu: “Em chắc chắn?”
Tô Dã Nghi gật mạnh đầu ngay ở trên gối: “Chắc chắn chắc chắn.”
Câu “Chắc chắn” này giống như một ngọn lửa, trong khoảnh khắc liền đốt lên củi lửa khô ráo kia. Tô Dã Nghi trước đó tiếp nhận rất nhiều kiến thức “khoa học giáo dục” hoàn toàn thật sự không ngờ, một chút tiến vào khiến cô đau đớn kia chỉ mới là bắt đầu…
Một đêm không đóng cửa sổ.
Sáng sớm, khi không khí mát rượi trên ca giang thổi vào phòng, Tô Dã Nghi đang mở to hai con mắt nhìn trần nhà. Ý thức từ mơ hồ đến rõ ràng, lại cẩn thận suy nghĩ một lúc, cô vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình ngủ khi nào, di chuyển, cơn đau dữ dội dưới thân truyền đến, Tô Dã Nghi hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, khi cơn đau truyền tới cô theo bản năng “A” một tiếng.“Dậy rồi?” Giọng nói truyền đến cùng lúc là một chuỗi tiếng bước chân, Tô Dã Nghi mở lớn con mắt, mắt thấy Dịch Tự mặc một cái áo sơ mi đen đi đến trước mặt mình.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt Tô Dã Nghi trong vòng một giây trở nên đỏ vô cùng, trực giác liền muốn kéo chăn che đầu lại.
Dịch Tự nhanh tay, đè lại tay cô trước một bước, sau đó, anh nâng cánh tay kia lên mắt nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ là mười một giờ mười lăm phút rồi.”
Tại thời điểm Dịch Tự nói với cô, điều Tô Dã Nghi nghĩ đến chính là phản ứng của anh. Tại sao anh một tia khác d;đ.lqd thường cũng không có? Chẳng lẽ anh thật sự đã quên chuyện xảy ra giữa anh và cô tối hôm qua sao?
Tô Dã Nghi buồn khổ nhìn anh.
Qua một lúc lâu, Dịch Tự buông tay cô ra, ngược lại đưa tới mặt cô.
Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy ngón tay anh mang theo cảm giác mát lạnh lưu luyến trên mặt cô, cái cảm giác này ngưa ngứa, kết hợp với gió từ bên ngoài tiến vào, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng thoải mái.
Khiến cô cảm thấy thoải mái, thật ra là ánh mắt của Dịch Tự lúc này.
Vừa rồi còn oán giận anh không hề khác thường, nhưng hiện tại, Tô Dã Nghi nhìn anh, chỉ cảm thấy tình cảm dịu dàng như dòng nước chảy trong mắt anh.
Không biết như thế nào, liền mong trên tay mình có một chiếc máy ảnh, sau đó cô chụp lại, lưu lại thưởng thức lâu dài.
Dịch Tự nhìn gương mặt màu đỏ của cô, giúp cô vén mái tóc rối bời trên mặt, cuối cùng lấy lại bình tĩnh nói: “Nước ấm đun rồi, đi tắm bồn một chút đi.”
“Tắm… tắm bồn?”
Dịch Tự mỉm cười gật đầu.
Tô Dã Nghi cũng gật đầu. Nhưng cô hồi lâu không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Dịch Tự… Tại sao anh vẫn chưa đi ra ngoài? Bây giờ cô không mặc quần áo, anh nhìn như vậy, muốn cô đi tắm rửa thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.