Chương 4: Dụ hoặc [1]
Triêu Tiểu Thành
22/07/2013
Hoàng hôn mặt trời lặn, lại một ngày trôi qua.
Làm một người phụ nữ đối mặt với thời gian, kết cục đơn giản có hai loại: Hoặc là biến điên, hoặc là bình tĩnh.
Không thể nghi ngờ Kỉ Dĩ Ninh là người chiến thắng.
Cô đủ thông minh cũng đủ tỉnh táo, tỉnh táo để biết đối thủ cô gặp phải là Đường Dịch. Người đàn ông này là một bí ẩn, không ai có thể giải đáp, anh cũng không mở con đường nhỏ nào đi đến trái tim mình cho bất kì ai.
Cô dọn dẹp thư phòng cho anh, các loại văn kiện tuyệt mật tùy tiện mở ra trên bàn, đó là văn kiện về nội dung kinh tế tài chính khổng lồ, anh cứ như vậy, đem toàn bộ các loại bí mật của Đường gia phân tán ngay trước mắt cô, như thể không hề cố kỵ, quả thực không kiêng nể gì, dường như liệu định cô đối với anh tuyệt đối trung thành, hay là, có lẽ anh căn bản không thèm để ý. Dựa vào hiểu biết của cô về anh, nếu anh dám đem tất cả nhược điểm đều bại lộ trước mặt cô, vậy thì cho thấy, anh đồng thời cũng có thủ đoạn đối phó với khả năng cô phản bội mình.
Quả thực vô pháp vô thiên.
Khoảng thời gian đầu đó, trong đầu Kỉ Dĩ Ninh không ngừng hiện lên câu chuyện về ‘Tiểu la bốc đầu’[1] và ‘Chị Giang’[2], không ngừng nghĩ đến vô số cuộc cách mạng tiên liệt bị phái phản động nhốt cuối cùng thành công giải phóng toàn Trung Quốc, mỗi khi nhìn đến bộ tiểu thuyết cách mạng Hồng nham [3], Kỉ Dĩ Ninh đều cảm thấy toàn bộ linh hồn mình lại hừng hực bốc cháy một cách kì lạ.
Nghĩ đến những liệt sĩ đó, cô liền trở lại bình thường. Dù sao Đường Dịch cũng tốt với cô, cho cô ăn ngon cho cô chỗ ở tốt, mặc dù cô cảm thấy mình như đang bị nhốt, nhưng người bên ngoài nhìn vào, rõ ràng thấy cô đang được: Sống trong giàu sang.
Thật ra Đường Dịch cảm thấy vô cùng thú vị đối với việc cô có ý tưởng học tập theo những tư tưởng cách mạng này, tuy rằng không biết tại sao anh biết được cô đang làm những gì, nhưng có một ngày thấy anh bỗng nhiên hứng thú, còn có lòng tốt khuyên nhủ cô:‘Nếu tương lai có một ngày, em bị anh đuổi giết, nhớ rõ trăm ngàn lần không được học theo Lang Nha sơn ngũ tráng sĩ [4], bởi vì anh so với tiểu quỷ còn ác hơn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, em nhảy xuống thì anh cũng sẽ nhảy xuống mà tìm……’
Kỉ Dĩ Ninh sợ hãi lập tức cất hết toàn bộ sách về cách mạng đi, từ nay về sau không dám có ý nghĩ không an phận nữa.
Đối với một người đàn ông thay đổi thất thường như vậy, Kỉ Dĩ Ninh tuyệt đối không dám nói mình chưa từng có ý niệm phản kháng trong đầu, khi anh bộc lộ rõ khí thế, cô cũng từng nghĩ ‘Nếu mình mà chết, lại có người thứ hai!’ cứ luân phiên như vậy.
Nhưng hai năm nay, cái gì cô cũng không làm, thậm chí cô đã từ bỏ ý nghĩ phản kháng.
Đơn giản là, trong lúc vô ý gặp qua một lần, anh một mình khiêu vũ.
Đó là một đêm mùa đông.
Anh ôm cô ở phòng ngủ yêu cô, biểu hiện khác thường, vô cùng trầm mặc.
Bình thường anh đều cười đến yêu diễm, nói những lời không nhanh không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ dữ dằn của anh.
Mỗi lần cao triều, trong làn sương mù cô nhìn thấy khuôn mặt yêu diễm của anh, cảm thấy mình không thể chống lại: Một người đàn ông không có tình cảm, làm sao có thể có một mặt ôn nhu thế này được.
Cô không nhớ rõ ngày đó mình ngủ đi như thế nào, chỉ cảm thấy anh bế cô thật lâu, lo lắng tay anh sẽ bị tê, nhưng cô bị anh biến thành tình trạng kiệt sức, nhất thời tham luyến vòng ôm ấm áp của anh, cứ như vậy nặng nề ngủ.
Nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh. Sờ sang bên cạnh, anh đã không có ở đó.
Nói không rõ cảm xúc bỗng nổi lên trong tim mình, ở chung lâu ngày với anh cũng làm cô hiểu anh hai ba phần, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng cô đơn xoay người xuống giường của anh.
Anh là người dụ hoặc cô, dẫn cô không ngừng bước đi.
Cô đứng dậy, mặc thêm áo ngủ, rời khỏi phòng. Giật mình thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, cô yên lặng đi đến đó không một tiếng động, vốn tưởng rằng anh đang làm việc trên bàn, lại không dự đoán được, một màn cô thấy được đó lại là chuyện khiến cô khó có thể quên trong cuộc đời.
Anh đang khiêu vũ.
Một mình.
Biệt thự này cách âm tốt đến kinh ngạc, vì thế cô lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, mới nghe thấy vũ khúc bên trong, đinh tai nhức óc.
Là điệu Samba xinh đẹp, mãnh liệt, nóng bỏng, gợi cảm, gợi tình.
Bước chân của cô lập tức bị một người đàn ông xa lạ như vậy dụ hoặc.
Cô sinh ra trong một gia đình quyền thế được dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, tuy rằng cuối cùng cửa nát nhà tan, nhưng những gì cô học được thì mãi mãi không đổi. Cô cũng chưa từng học những điệu nhảy Latin, bởi vì bố mẹ cô không cho phép, bạn bè cô không đồng ý, tất cả những điệu nhảy Latin trong mắt họ đều mang theo hơi thở nguyên thủy lỗ mãng, nam nữ hoan ái gợi tình, tuyệt đối không thích hợp với một cô gái có gia thế tốt như cô.
Chưa từng dự đoán được, anh cũng là cao thủ.
Lễ giáo ràng buộc đối với anh mà nói chỉ như tờ giấy bỏ đi không bao giờ nhìn xuống, ngay cả quy định pháp luật anh cũng không để vào mắt, căn bản sẽ không để ý ánh mắt của người bên ngoài. Anh chỉ làm những gì anh muốn, mặc kệ đúng sai, vô pháp vô thiên.
Vì thế, giữa đêm đông này, cô nhìn thấy một Đường Dịch hoàn toàn xa lạ. Tinh tế, nhiệt tình, rung động lòng người.
Đôi dép bị anh đá sang một bên, hai bàn chân trần và sàn nhà tiếp xúc thân mật. Anh cũng không có mặc âu phục áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơmi, đóng hai ba cúc áo, rộng thùng thình tùy ý mặc trên người, thân thể vừa bứt ra trong tình dục, giống như còn lưu lại dư vị cao triều, lộ ra hương vị của cô, phối hợp với vũ bước Samba độc đáo quyến rũ, dễ dàng làm người ta rung động.
Không có cách nào thừa nhận hình ảnh đó.
Cô không thể không thừa nhận, cô không có gặp qua người đàn ông nào so với anh càng xinh đẹp càng dụ hoặc.
Anh cứ im lặng cô đơn trong đêm khuya mùa đông như thế, một mình một người ở thư phòng mà khiêu vũ, bước nhảy quyến rũ điêu luyện, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy giống như ảo giác.
Đúng, là ảo giác. Nhưng nếu giả sử không có ảo giác, làm sao có thể biến mất?
Anh luôn là người lạnh lùng, tự mình bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, lại không ngờ, một người như vậy, cũng có những động tác nhiệt tình, cũng sẽ có lúc ôn nhu.
Cô vẫn luôn tin tưởng, người có thể nhảy được điệu Samba là người có thể khống chế và vận dụng tay chân linh hoạt một cách tốt nhất, nói cách khác, có thể phóng túng và say mê cực hạn, chân chính phóng thích mình.
Cô như bị trúng tà ngốc nghếch bất động, trong đêm khuya chăm chú nhìn người đàn ông tên Đường Dịch này. Trong thế giới của mình, trong ánh sáng thiên la địa võng [5], đang ở ranh giới giữa thiện và ác, anh một mình khiêu vũ. Không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng quần áo lây dính ánh sáng mờ nhạt tăm tối, mỗi bước nhảy như vẩy ra sương mù dày đặc, cô thấy bóng dáng cao gầy của anh nhịp nhàng chuyển động theo từng tiết tấu, tạm ngừng và rút lui, khi lại xoay tròn nhanh đến mức dường như không thấy điểm dừng, cứ như vậy nhảy lên một điệu Samba hoàn mỹ không hề lỡ nhịp.
Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy ánh mắt mình đã mờ đi.
Điệu Samba sao có thể nhảy một mình, nhất là, vào lúc này, tại đây.
Không khỏi cảm thấy, thật sự rất cô đơn.
Cuối cùng, cô lẳng lặng rời khỏi, đóng lại cửa thư phòng, không quấy rầy thế giới của riêng anh.
Trở về phòng, lòng cô lặng yên như nước.
Nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho một người.
Mặc dù là đêm khuya, giọng nói của Đường Kính ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như trước, không hề thấy cảm giác bị quấy rầy, anh có chút không chắc chắn hỏi một câu:“Dĩ Ninh?”
“Là em.” Cô ôm điện thoại, nhịp tim rối loạn, rốt cục cũng hỏi vào vấn đề:“Hôm nay, đối với Đường Dịch, là một ngày rất đặc biệt?”
Nếu không, làm sao có thể thấy một Đường Dịch xa lạ như vậy.
“Em không biết sao?” Đường Kính kinh ngạc hỏi lại:“Hôm nay là ngày giỗ mẹ của anh ấy……”
Cô lập tức hiểu ra.
Khó trách, khó trách anh lại giống một người như vậy, cũng sẽ có một mặt ôn nhu như vậy.
Thì ra, không phải anh không có tình yêu, chỉ là anh yêu quá sâu, ý định làm cho tất cả mọi người nhìn không thấy.
Dù sao cô cũng rất thiện lương, vì thế trong lúc vô tình nhìn thấy một mặt khác của anh đó cô đã lưu nó trong lòng, màu trắng dày đặc, giống như ánh sáng.
Vì vậy sau đó, cô bắt đầu mơ thấy anh.
Mơ thấy khuôn mặt anh, mơ thấy tất cả mọi thứ về anh, anh là người lạnh lùng luôn một mình chịu đựng mà không bao giờ biểu hiện ra ngoài. Cô thật sự là ngốc, không biết bảo vệ chính mình, ở trong mơ cũng vẫn bị thương.
Tại sao người ta có cảm xúc?
Nước mắt tuôn ra, cô hoảng loạn cúi gập người xuống.
Làm một người phụ nữ đối mặt với thời gian, kết cục đơn giản có hai loại: Hoặc là biến điên, hoặc là bình tĩnh.
Không thể nghi ngờ Kỉ Dĩ Ninh là người chiến thắng.
Cô đủ thông minh cũng đủ tỉnh táo, tỉnh táo để biết đối thủ cô gặp phải là Đường Dịch. Người đàn ông này là một bí ẩn, không ai có thể giải đáp, anh cũng không mở con đường nhỏ nào đi đến trái tim mình cho bất kì ai.
Cô dọn dẹp thư phòng cho anh, các loại văn kiện tuyệt mật tùy tiện mở ra trên bàn, đó là văn kiện về nội dung kinh tế tài chính khổng lồ, anh cứ như vậy, đem toàn bộ các loại bí mật của Đường gia phân tán ngay trước mắt cô, như thể không hề cố kỵ, quả thực không kiêng nể gì, dường như liệu định cô đối với anh tuyệt đối trung thành, hay là, có lẽ anh căn bản không thèm để ý. Dựa vào hiểu biết của cô về anh, nếu anh dám đem tất cả nhược điểm đều bại lộ trước mặt cô, vậy thì cho thấy, anh đồng thời cũng có thủ đoạn đối phó với khả năng cô phản bội mình.
Quả thực vô pháp vô thiên.
Khoảng thời gian đầu đó, trong đầu Kỉ Dĩ Ninh không ngừng hiện lên câu chuyện về ‘Tiểu la bốc đầu’[1] và ‘Chị Giang’[2], không ngừng nghĩ đến vô số cuộc cách mạng tiên liệt bị phái phản động nhốt cuối cùng thành công giải phóng toàn Trung Quốc, mỗi khi nhìn đến bộ tiểu thuyết cách mạng Hồng nham [3], Kỉ Dĩ Ninh đều cảm thấy toàn bộ linh hồn mình lại hừng hực bốc cháy một cách kì lạ.
Nghĩ đến những liệt sĩ đó, cô liền trở lại bình thường. Dù sao Đường Dịch cũng tốt với cô, cho cô ăn ngon cho cô chỗ ở tốt, mặc dù cô cảm thấy mình như đang bị nhốt, nhưng người bên ngoài nhìn vào, rõ ràng thấy cô đang được: Sống trong giàu sang.
Thật ra Đường Dịch cảm thấy vô cùng thú vị đối với việc cô có ý tưởng học tập theo những tư tưởng cách mạng này, tuy rằng không biết tại sao anh biết được cô đang làm những gì, nhưng có một ngày thấy anh bỗng nhiên hứng thú, còn có lòng tốt khuyên nhủ cô:‘Nếu tương lai có một ngày, em bị anh đuổi giết, nhớ rõ trăm ngàn lần không được học theo Lang Nha sơn ngũ tráng sĩ [4], bởi vì anh so với tiểu quỷ còn ác hơn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, em nhảy xuống thì anh cũng sẽ nhảy xuống mà tìm……’
Kỉ Dĩ Ninh sợ hãi lập tức cất hết toàn bộ sách về cách mạng đi, từ nay về sau không dám có ý nghĩ không an phận nữa.
Đối với một người đàn ông thay đổi thất thường như vậy, Kỉ Dĩ Ninh tuyệt đối không dám nói mình chưa từng có ý niệm phản kháng trong đầu, khi anh bộc lộ rõ khí thế, cô cũng từng nghĩ ‘Nếu mình mà chết, lại có người thứ hai!’ cứ luân phiên như vậy.
Nhưng hai năm nay, cái gì cô cũng không làm, thậm chí cô đã từ bỏ ý nghĩ phản kháng.
Đơn giản là, trong lúc vô ý gặp qua một lần, anh một mình khiêu vũ.
Đó là một đêm mùa đông.
Anh ôm cô ở phòng ngủ yêu cô, biểu hiện khác thường, vô cùng trầm mặc.
Bình thường anh đều cười đến yêu diễm, nói những lời không nhanh không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ dữ dằn của anh.
Mỗi lần cao triều, trong làn sương mù cô nhìn thấy khuôn mặt yêu diễm của anh, cảm thấy mình không thể chống lại: Một người đàn ông không có tình cảm, làm sao có thể có một mặt ôn nhu thế này được.
Cô không nhớ rõ ngày đó mình ngủ đi như thế nào, chỉ cảm thấy anh bế cô thật lâu, lo lắng tay anh sẽ bị tê, nhưng cô bị anh biến thành tình trạng kiệt sức, nhất thời tham luyến vòng ôm ấm áp của anh, cứ như vậy nặng nề ngủ.
Nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh. Sờ sang bên cạnh, anh đã không có ở đó.
Nói không rõ cảm xúc bỗng nổi lên trong tim mình, ở chung lâu ngày với anh cũng làm cô hiểu anh hai ba phần, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng cô đơn xoay người xuống giường của anh.
Anh là người dụ hoặc cô, dẫn cô không ngừng bước đi.
Cô đứng dậy, mặc thêm áo ngủ, rời khỏi phòng. Giật mình thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, cô yên lặng đi đến đó không một tiếng động, vốn tưởng rằng anh đang làm việc trên bàn, lại không dự đoán được, một màn cô thấy được đó lại là chuyện khiến cô khó có thể quên trong cuộc đời.
Anh đang khiêu vũ.
Một mình.
Biệt thự này cách âm tốt đến kinh ngạc, vì thế cô lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, mới nghe thấy vũ khúc bên trong, đinh tai nhức óc.
Là điệu Samba xinh đẹp, mãnh liệt, nóng bỏng, gợi cảm, gợi tình.
Bước chân của cô lập tức bị một người đàn ông xa lạ như vậy dụ hoặc.
Cô sinh ra trong một gia đình quyền thế được dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, tuy rằng cuối cùng cửa nát nhà tan, nhưng những gì cô học được thì mãi mãi không đổi. Cô cũng chưa từng học những điệu nhảy Latin, bởi vì bố mẹ cô không cho phép, bạn bè cô không đồng ý, tất cả những điệu nhảy Latin trong mắt họ đều mang theo hơi thở nguyên thủy lỗ mãng, nam nữ hoan ái gợi tình, tuyệt đối không thích hợp với một cô gái có gia thế tốt như cô.
Chưa từng dự đoán được, anh cũng là cao thủ.
Lễ giáo ràng buộc đối với anh mà nói chỉ như tờ giấy bỏ đi không bao giờ nhìn xuống, ngay cả quy định pháp luật anh cũng không để vào mắt, căn bản sẽ không để ý ánh mắt của người bên ngoài. Anh chỉ làm những gì anh muốn, mặc kệ đúng sai, vô pháp vô thiên.
Vì thế, giữa đêm đông này, cô nhìn thấy một Đường Dịch hoàn toàn xa lạ. Tinh tế, nhiệt tình, rung động lòng người.
Đôi dép bị anh đá sang một bên, hai bàn chân trần và sàn nhà tiếp xúc thân mật. Anh cũng không có mặc âu phục áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơmi, đóng hai ba cúc áo, rộng thùng thình tùy ý mặc trên người, thân thể vừa bứt ra trong tình dục, giống như còn lưu lại dư vị cao triều, lộ ra hương vị của cô, phối hợp với vũ bước Samba độc đáo quyến rũ, dễ dàng làm người ta rung động.
Không có cách nào thừa nhận hình ảnh đó.
Cô không thể không thừa nhận, cô không có gặp qua người đàn ông nào so với anh càng xinh đẹp càng dụ hoặc.
Anh cứ im lặng cô đơn trong đêm khuya mùa đông như thế, một mình một người ở thư phòng mà khiêu vũ, bước nhảy quyến rũ điêu luyện, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy giống như ảo giác.
Đúng, là ảo giác. Nhưng nếu giả sử không có ảo giác, làm sao có thể biến mất?
Anh luôn là người lạnh lùng, tự mình bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, lại không ngờ, một người như vậy, cũng có những động tác nhiệt tình, cũng sẽ có lúc ôn nhu.
Cô vẫn luôn tin tưởng, người có thể nhảy được điệu Samba là người có thể khống chế và vận dụng tay chân linh hoạt một cách tốt nhất, nói cách khác, có thể phóng túng và say mê cực hạn, chân chính phóng thích mình.
Cô như bị trúng tà ngốc nghếch bất động, trong đêm khuya chăm chú nhìn người đàn ông tên Đường Dịch này. Trong thế giới của mình, trong ánh sáng thiên la địa võng [5], đang ở ranh giới giữa thiện và ác, anh một mình khiêu vũ. Không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng quần áo lây dính ánh sáng mờ nhạt tăm tối, mỗi bước nhảy như vẩy ra sương mù dày đặc, cô thấy bóng dáng cao gầy của anh nhịp nhàng chuyển động theo từng tiết tấu, tạm ngừng và rút lui, khi lại xoay tròn nhanh đến mức dường như không thấy điểm dừng, cứ như vậy nhảy lên một điệu Samba hoàn mỹ không hề lỡ nhịp.
Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy ánh mắt mình đã mờ đi.
Điệu Samba sao có thể nhảy một mình, nhất là, vào lúc này, tại đây.
Không khỏi cảm thấy, thật sự rất cô đơn.
Cuối cùng, cô lẳng lặng rời khỏi, đóng lại cửa thư phòng, không quấy rầy thế giới của riêng anh.
Trở về phòng, lòng cô lặng yên như nước.
Nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho một người.
Mặc dù là đêm khuya, giọng nói của Đường Kính ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như trước, không hề thấy cảm giác bị quấy rầy, anh có chút không chắc chắn hỏi một câu:“Dĩ Ninh?”
“Là em.” Cô ôm điện thoại, nhịp tim rối loạn, rốt cục cũng hỏi vào vấn đề:“Hôm nay, đối với Đường Dịch, là một ngày rất đặc biệt?”
Nếu không, làm sao có thể thấy một Đường Dịch xa lạ như vậy.
“Em không biết sao?” Đường Kính kinh ngạc hỏi lại:“Hôm nay là ngày giỗ mẹ của anh ấy……”
Cô lập tức hiểu ra.
Khó trách, khó trách anh lại giống một người như vậy, cũng sẽ có một mặt ôn nhu như vậy.
Thì ra, không phải anh không có tình yêu, chỉ là anh yêu quá sâu, ý định làm cho tất cả mọi người nhìn không thấy.
Dù sao cô cũng rất thiện lương, vì thế trong lúc vô tình nhìn thấy một mặt khác của anh đó cô đã lưu nó trong lòng, màu trắng dày đặc, giống như ánh sáng.
Vì vậy sau đó, cô bắt đầu mơ thấy anh.
Mơ thấy khuôn mặt anh, mơ thấy tất cả mọi thứ về anh, anh là người lạnh lùng luôn một mình chịu đựng mà không bao giờ biểu hiện ra ngoài. Cô thật sự là ngốc, không biết bảo vệ chính mình, ở trong mơ cũng vẫn bị thương.
Tại sao người ta có cảm xúc?
Nước mắt tuôn ra, cô hoảng loạn cúi gập người xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.