Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 44: Bị Bỏng

Tuế Kiến

27/05/2023

"..."

Bầu không khí có chút ngưng trệ.

Lâm Tiêu ngay lập tức đã phản ứng lại, nhưng thật đáng tiếc từ " yêu sớm" đã được thốt ra một cách rõ ràng.

Cô khẽ hé môi, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của anh, nhịp tim run lên, theo bản năng phủ nhận: "Không phải, tôi không có, đó là những gì tôi nói."

Câu trả lời này nghe có vẻ không có sức thuyết phục chút nào, Giang Yến im lặng một lúc lâu không nói, khi anh nhìn cô, ánh mắt anh có cảm xúc phức tạp.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Tiêu cảm thấy căng thẳng, cố nén ý định nói ra mọi chuyện, tiếp tục giải thích: "Tin tôi đi, tôi thật sự không có yêu sớm."

Khi nói chuyện, cô giơ ba ngón tay về phía anh, chuẩn bị thề một câu có sức thuyết phục, "Tôi thề, nếu tôi yêu sớm, tôi sẽ..."

Nói như vậy hình như cũng không đúng lắm.

Mặc dù hiện tại cô không yêu sớm, nhưng không biết khi nào sẽ yêu, thật sự phải đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba mới nói ra quan hệ của mình với anh sao?

Điều này rõ ràng là không thể.

Sự tạm dừng đột ngột này đã khiến cơn giận của Giang Yến lên một tầm cao mới.

Anh khẽ cắn bên má, im lặng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy kiểm tra mới, cầm lấy cây bút trên tay, dùng sức bóp mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

"..."

Lâm Tiêu cảm thấy bản thân vô tội lắm.

Cô chỉ là không cẩn thận để lộ ý nghĩ yêu sớm của mình thôi mà, còn chưa bắt đầu thực hiện cái gì đã khiến người ta tức giận trước rồi sao.

Mấu chốt là cô vẫn không biết tại sao anh lại tức giận như vậy, cho dù cô thực sự muốn yêu sớm cũng sẽ yêu sớm với anh, lẽ nào cô còn có thể ở bên người khác?

Kỹ năng thả thính của Lâm Tiêu mới dừng lại ở mức gà mờ, sau khi vắt óc suy nghĩ xem tại sao người mình yêu thầm lại tức giận như vậy, cô lén rút điện thoại để đăng nhập vào App thần kỳ đó.

Sau khi tìm kiếm toàn bộ diễn đàn nhưng không tìm thấy bài đăng nào tương tự như hoàn cảnh của mình, Lâm Tiêu quyết định tự mình đăng bài để được giúp đỡ.

Cô đầu tiên là đăng ký làm người đăng trên Diễn đàn thả thính, sau đó đến trợ lý diễn đàn để đọc các yêu cầu đăng bài, sau đó viết ra tình hình hiện tại của cô với Giang Yến.

Mười phút sau, cô đăng bài đầu tiên sau khi tải ứng dụng.

#Tại sao crush lại tức giận khi biết mình muốn yêu sớm? #

App này có cài đặt rất thân thiện với người dùng. Sau khi người dùng mới đăng bài đầu tiên, sẽ nhận được sự thúc đẩy tích cực từ hệ thống, nó sẽ ở trên đầu trang chủ trong một ngày và bản chất sẽ được thêm vào trong ba ngày. Vì vậy, ngay sau khi Lâm Tiêu đăng bài, đã nhận được sự phản hồi nhiệt tình của cư dân mạng.

1L: Tôi mất một phút để đọc xong nội dung của lầu chính, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu đối tượng yêu thầm của lầu chính không thích lầu chính, tôi sẽ phát trực tiếp việc ăn shit.

2L: Hôm nay lại là một ngày ăn chanh[funny.jpg]

3L: Bạn có chắc là hai bạn không phải lòng nhau không?

...

50L: Phản ứng này của đối tượng yêu thầm của bạn sau khi biết bạn muốn yêu sớm, chỉ có thể giải thích hai trường hợp, một là anh ấy thích bạn và ghen nên tức giận, hai là anh ấy thực sự là một người chăm ngoan học giỏi, thực sự phản đối yêu sớm, cũng sẽ phản đối người khác yêu sớm (điều này về cơ bản bị loại trừ).

51L: Như lầu trên.

52L: A, khuôn viên tình yêu xinh đẹp như vậy, không cần nhiều lời, ta đào hố trước, chờ qwq tiếp theo.

"..."

Số lượng phản hồi cho bài đăng nhanh chóng đạt đến yêu cầu sàng lọc tự động, và nó đã được treo cao trên trang chủ của Diễn đàn thả thính, thu hút vô số cư dân mạng theo dõi.

Ngoài cài đặt cá nhân hóa đầu tiên, App này còn có cài đặt thứ hai, đó là sửa đổi và cập nhật nội dung của bài đăng gốc mà không bị hạn chế.

Lâm Tiêu đã cập nhật nội dung sau khi đọc câu trả lời của mọi người.

Lầu chính: Vậy thì làm sao tôi có thể chắc chắc anh ấy thích tôi không?

1L: Trực tiếp tiến lên đi! ! ! ! Bạn còn chần chừ gì nữa! Nói với anh ấy ngay bây giờ, ngay lập tức! Bố mày thích mày! Bố mày muốn yêu sớm với mày! ! ! !

2L: Em nghĩ chủ nhà và crush đang thiếu người chọc thủng giấy cửa sổ (Không được thì để em!!!!!!!!)

...

58L: Quả chanh trên cây chanh, anh với em dưới gốc cây chanh [chanh jpg]

...

108L: Á á á á á á á á áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Chủ nhà làm ơn! Bất kể kết quả như thế nào, hãy nhớ cập nhật phần tiếp theo! ! ! ! !

109L: Lầu chính là học sinh trường nào? Nếu không được, ta bay qua giúp ngươi tỏ tình! ! ! !

Cư dân mạng trên diễn đàn sôi nổi buôn chuyện, đáp lại rất đúng lúc, buôn chuyện cũng đúng lúc, sau khi đọc xong nội dung bài đăng chính của Lâm Tiêu, họ đã quên mất đây là bài đăng cầu cứu, đồng loạt nhờ Lâm Tiêu đừng quên cập nhật theo dõi.

Lâm Tiêu cúi đầu lướt câu trả lời.



Trong lớp một nữ sinh đi tới gõ bàn của cô, "LâmTiêu, thầy Dư gọi cậu lên văn phòng."

Cô gái vừa nói đứng thứ bảy trong lớp trong kỳ thi này, hơn cả Lâm Tiêu, cô ngẩng đầu tắt điện thoại, "Được, cảm ơn cậu nha."

"Không có gì."

Sau khi cô gái rời đi, Lâm Tiêu cúi đầu mở khóa điện thoại, gửi một tin nhắn dưới bài đăng.

-Thầy giáo đang tìm mình, mọi người chờ mình rồi tiếp tục nhé[mặt cười khóc.jpg]

Ngay sau đó, một số cư dân mạng đã trả lời: "Được rồi, cậu đi đi, tôi ăn chanh."

Phun.

Lâm Tiêu không khỏi bật cười, nhưng rất nhanh lại im bặt.

Cô ngước mắt liếc nhìn Giang Yến đang ở bên cạnh, thiếu niên hơi cúi đầu xuống, từ gáy vẽ một đường thẳng từ gáy đến lưng.

Cô cứ nhìn, còn anh thì không hề ngước lên.

Lâm Tiêu trong lòng thở dài, cất điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Trong lớp học.

Sau khi cô đi, Giang Yến buông bút, dựa lưng vào bàn của Hồ Hàng Hàng, trong lòng vô số buồn bực và không thỏa mái.

Hồ Hàng Hàng từ phía sau thò đầu ra, "Anh Yến, lớp 16 tìm chúng ta đánh bóng, anh có đi không?"

Buổi chiều chỉ có ba tiết học, tiết cuối cùng là tiết tự học, dùng để cho giáo viên chủ nhiệm phát biểu mỗi tuần, thầy Dư bình thường thích cằn nhằn, nhưng đến lúc dành riêng để ông cằn nhằn, ông thế mà lại không nói gì, cơ bản mỗi lần lên lớp đều cho cả lớp tự quản.

Hồ Hàng Hàng buổi sáng đã hẹn người đi đánh bóng, lúc đầu không muốn gọi Giang Yến, nhưng người lớp 16 cứ muốn hắn gọi, nói không có Giang Yến lớp bọn họ không đánh được cái gì.

Hồ Hàng Hàng không chịu bị nói như thế, định gọi Giang Yến báo thù cho bọn họ.

Giang Yến nhét bài kiểm tra trở lại ngăn kéo, cởi đồng phục học sinh ném lên bàn, đứng dậy, không có gì đặc biệt hào hứng, "Đi thôi."

-

Trong văn phòng.

Lâm Tiêu đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào các đồ dùng trên bàn của Dư Bỉnh Sơn, với vẻ mặt tích cực thừa nhận sai lầm của mình, "Thầy Dư, em biết kì thi lần này em tụt hạng rất nhiều. Em đã sâu sắc tự kiểm điểm, thầy yên tâm, kì thi sau em nhất định sẽ lấy lại thành tích ban đầu."

Dư Bỉnh Sơn cảm thấy Giang Yến và Lâm Tiêu thực sự là một cặp cùng bàn ăn ý, ông chưa nói lời nào, một người chủ động khen mình, người kia chủ động nhận lỗi.

Một lần nữa, ông cảm thấy quyết định để hai người ngồi bàn hết sức đúng đắn.

“Lâm Tiêu này, thật ra một lần thất bại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần có thể nhận ra khuyết điểm của bản thân, tích cực sửa chữa thì vẫn rất tốt.” Dư BỉnhSơn đứng dậy, rót thêm nước nóng vào tách trà, tha thiết nói: "Thất bại là mẹ thành công. Thầy vẫn rất tin em."

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên với một khuôn mặt kiên quyết, "Cảm ơn sự tín nhiệm của thầy, em nhất định sẽ cố gắng cho kỳ thi tiếp theo."

"Được! Thầy cũng rất tin em."

"Vậy nếu như thầy cũng tin em, em cũng rất tin bản thân, vì vậy em có thể đi về phải không?" Lâm Diêu thăm dò hỏi.

"..."

Thầy Dư cười tủm tỉm nói: "Đừng vội, thầy còn vài điều muốn nói với em."

Lâm Tiêu đứng đó, dùng ngón tay xoắn quần áo, cô thực sự không hiểu thầy Dư muốn nói gì với cô, nhưng không thể từ chối, vì vậy cô ngoan ngoãn gật đầu, "Thầy Dư, vậy thầy muốn nói gì với em ạ?"

“Cài này à.” Trước khi gọi Lâm Tiêu tới đây, Dư Bỉnh Sơn đã tìm kiếm trên mạng vài thứ về việc học sinh yêu sớm và cách đối phó với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, nhưng không cái nào phù hợp với cách làm việc của ông, ông nhất thời cũng không tìm ra cách nào thích hợp, "Không có việc gì, thầy chỉ là muốn hỏi em—— "

Đang định nói, Dư Bỉnh Sơn không biết nên tiếp tục như thế nào, Lâm Tiêu nghi hoặc nhìn ông.

Ông suy nghĩ hồi lâu, tạm thời từ bỏ, "Thôi, cũng không phải việc gì quan trọng, em về lớp đi, nhân tiện gọi Trình Tùng tới."

"Vâng, tạm biệt thầy Dư."

Lâm Tiêu nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, thầy Dư từ cửa sổ thò đầu ra ngoài, nhìn thấy cô gái nhỏ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bộ dạng như nghiện Internet, trong lòng tràn đầy u uất, không biết phải làm gì.

Lâm Tiêu vừa rời khỏi văn phòng, liền nóng lòng mở ứng dụng, kinh ngạc phát hiện bài viết của mình đã bị đẩy lên trang chủ của diễn đàn chính, phía dưới phản hồi cũng đã vượt quá 1000.

Cô vừa đi vừa quan sát, khi trở lại phòng học thì phát hiện chỗ ngồi bên cạnh đã trống, bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng bị vứt bừa bãi trên bàn, một ống tay áo buông thõng dưới đất.

Lâm Diêu nghiêng người nhặt lên, vỗ vỗ bả vai Hứa Hoan Hoan, thấp giọng hỏi: "Hoan Hoan, cậu nhìn thấy bạn cùng bàn của tôi không?"

“Hình như đi đánh bóng rồi.” Hứa Hoan Hoan ăn kẹo trong miệng, lạch cạch, “Tôi vừa nghe Hồ Hàng Hàng hỏi cậu ấy có đi đánh bóng không, sau đó cùng nhau đi rồi.”

Lâm Tiêu hơi mím môi, "Biết rồi, cảm ơn nha."

"A, không có gì, thầy Dư tìm cậu nói gì vậy?" Hứa Hoan Hoan lần này thi cũng bị điểm kém không ít, đối với việc bị thầy Dư gọi đến nói chuyện trong lòng có chút lo lắng.

"Không nói gì, chỉ nói mấy câu về việc thi cử thôi. Kì thi lần này không phải tôi thụt lùi sao, thầy Dư bảo tôi sau này phải chú ý học tập."

"Cậu cũng gọi là thụt lùi...Vậy như tôi từ vị trí 20 xuống 30, chẳng phải phải mời phụ huynh đến nói chuyện sao?"



Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô gái nhỏ, Lâm Tiêu không khỏi cười lên, an ủi nói: "Không sao, thầy Dư sẽ không mời phụ huynh, thầy cũng không có làm như vậy, cùng lắm chỉ là cùng cậu nói vài câu."

"Hi vọng là vậy."

Giờ nghỉ trưa rất nhanh trôi qua, học sinh trong lớp đã có một nửa đã đến văn phòng của thầy Dư, nửa còn lại được sắp xếp đến tiết tự học buổi chiều.

Chuông vào lớp reo, nhưng Giang Yến từ đầu đến cuối vẫn không quay lại.

Lâm Tiêu lấy sách tiếng Anh trên bàn ra, thoát khỏi diễn đàn và gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

[Vào học rồi, bao giờ cậu quay về lớp?

Sau hai tiết học tiếng Anh liên tiếp kết thúc, Lâm Tiêu vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi.

Mấy ngày nay nhiệt độ càng ngày càng lạnh, Lâm Tiêu rất ít uống coca, cơ bản đều là tự mình mang cốc đi lấy nước nóng. Trước giờ học vài phút, cô cất điện thoại di động vào túi, đứng dậy cầm cốc đi lấy nước.

Phòng nước ở cuối hành lang, đối diện là hành lang, bên cạnh hành lang là lớp 16. Lúc này, giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, người qua kẻ lại, các nữ sinh đi lấy nước đều đi theo cặp, một mình Lâm Tiêu đang đứng ở cuối hàng nghịch điện thoại, nhìn có vẻ lẻ loi một mình.

Trong hành lang truyền đến giọng của mấy nam sinh, càng ngày càng gần, "ĐM đây có thể gọi là đánh bóng? Tao đây là đi nhặt bóng cho người ta."

"Mày còn có gan nói, không phải mày khăng khăng muốn gọi người ta đến à." Nam sinh nhớ lại cảnh tượng ở sân vận động lúc trưa, không nhịn được quay đầu lại nhìn nam sinh đi phía sau, "Anh, từ giờ đến già anh đừng đến đánh bóng với chúng em nữa, nỗi đau này chúng em chịu không nổi."

Thiếu niên vừa từ sân vận động trở về, toàn thân ướt sũng, mái tóc đen trên trán ướt sũng nước, khóe mắt, chân mày còn đọng lại những giọt nước.

Đi lên hơn chục bước, nam sinh ôm bóng rổ đứng ở cửa lớp, "Anh Yến, chúng em đi đây, hẹn gặp lần sau."

"Hẹn em gái mày ý, tao mẹ nó không hẹn! Tao sẽ cho mày hẹn!!" Người bạn đồng hành đánh vào đầu nam sinh và đẩy cậu ta vào lớp.

Giang Yến cúi đầu mỉm cười, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vô tình liếc sang một bên, thấy Lâm Tiêu đang đứng ở đó.

Ánh mắt chăm chăm.

Giây tiếp theo.

Lâm Tiêu lấy nước xong, khi cô quay người, nhìn thấy anh liền dừng lại, cô gái đứng phía sau không để ý mà chen lên phía trước.

Nước nóng trong cốc dao động, một chút tràn ra ngoài làm bỏng mu bàn tay của cô, nước nóng đến mức Lâm Tiêu nhất thời không cầm được, cốc rơi xuống đất.

Với một âm thanh chói tai, vành cốc rơi xuống, nước nóng tràn ra sàn nhà, vô tình bắn tung tóe vào mấy nữ sinh xung quanh, có những tiếng la hét.

Lâm Tiêu vội vàng xin lỗi, "Thực xin lỗi."

Cô gái va phải cô lên tiếng thay cô: "Không, không, không phải lỗi của cậu ấy, vừa rồi tôi vô tình đụng phải cậu ấy, cậu không sao chứ?"

Hai người đã xin lỗi, cũng không phải cố ý, những người khác cũng không nhiều lời, "Không sao, may mà mặc áo dày."

Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, đám đông dần giải tán.

Lâm Tiêu cúi xuống, vừa định nhặt cốc nước rơi trên mặt đất lên, thì một đôi giày thể thao màu trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, sau đó, cốc nước được cầm lên trước.

Bàn tay vươn ra của thiếu niên trắng, mảnh khảnh, có các khớp xương rõ ràng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu trắng, hào quang bao trùm lấy.

Lâm Tiêu đứng thẳng người, hai người không ngờ cách rất gần, trong mắt cô toàn là quai hàm lạnh lùng của anh, cô lùi về phía sau một chút.

Thiếu niên cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng xa cách, ngữ khí không tốt lắm, "Cậu ngốc sao?"

"..."

Lâm Tiêu vô cớ cảm thấy có chút ủy khuất, không nói lời nào, cô tức giận vươn tay giật lấy ly nước trên tay anh, để lộ ra một vết đỏ lớn trên mu bàn tay, tạo thành một sự tương phản rất lớn với khuôn mặt trắng, nhìn thấy mà giật mình.

Ngay khi cô rút tay lại, cổ tay đã bị người giữ lại, lòng bàn tay ấm áp ấn vào mạch đập của cô.

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhưng anh không nhìn cô, mà nhìn chằm chằm vào mu bàn tay bị bỏng của cô, với hàng mi dài che khuất, không biểu lộ cảm xúc.

Cô muốn rút tay về.

Giang Yến không buông mà có chút siết chặt, nhất thời không để ý liền kéo cô, trán cô chạm vào cằm anh, cánh tay áp vào lồng ngực ấm áp của anh.

Sự tiếp xúc đột ngột khiến cả hai giật mình.

Giang Yến là người phản ứng đầu tiên, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô đến một bên bồn rửa, vặn vòi, nước lạnh ào ạt chảy xuống, tất cả đều ở trên mu bàn tay cô.

Nước bắn tung tóe.

Lâm Tiêu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh.

Chàng trai nghiêng mặt sang một bên, ánh sáng lốm đốm và bóng tối từ cửa sổ chiếu vào, trên lông mi đuôi của anh ta treo một tia sáng nhỏ, đổ bóng xuống một bên, anh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của cô, thể hiện sự nghiêm túc ngoài dự kiến.

Trầm lặng một lúc lâu.

Thiếu niên tựa hồ đã ý thức được điều gì, ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng xa xăm dừng lại, giơ tay tắt vòi nước.

Anh nhìn cô một lúc, cuối cùng thở dài, giơ tay lên, dùng ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng gạt lên mắt cô, giọng điệu trầm thấp bất đắc dĩ, "Tôi còn chưa nói gì, cậu khóc cái gì?"

Tác giả có lời muốn nói: -Anh Yến: Nhắm mắt lại, thế giới này không liên quan gì đến tôi :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook