Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 83: Ghi Chú
Tuế Kiến
29/01/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo :)
Quan Triệt sớm biết anh muốn hỏi ai, chính là cố ý bóp nghẹt anh, sau khi cười, nhẹ giọng nói: "Rất tốt, đến giờ ăn thì ăn đến giờ ngủ thì ngủ, tôi thấy mặt hình như tròn hơn một chút."
“ ”Giang Yến trợn mắt nhìn anh ta, không nói gì.
Bất quá Quan Triệt lại đưa mắt nhìn anh, sau khi cẩn thận nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: "Tôi thấy cậu cũng tròn hơn một chút, đồ ăn ở Đại học Y ngon thế cơ à."
Giang Yến kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống, nói không chút cảm xúc: "Nói nhảm nhiều vậy. "
Quan Triệt bất lực nhún nhún vai, mỉm cười: "Trời ơi, đại ca của tôi ơi, tôi lâu như vậy không gặp cậu, quan tâm cậu một chút cũng không được à."
"Tôi nghĩ cậu quan tâm những gì tôi đã ăn ở Đại học Y nhiều hơn." Giang Yến thuận tay bấm vào trò chơi bài trên bàn, thản nhiên hỏi: "Khi nào cậu thi?"
Không ngờ anh đột nhiên hỏi đến chuyện này, Quan Triệt vẫn đang trong trạng thái chuẩn bị khai chiến, sững sờ một lát, sau đó đáp: "Ngày 20"
Giang Yến liếc nhìn ngày tháng ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, "Vậy sắp đến rồi."
"Cậu cũng sắp rồi mà." Quan Triệt dựa lưng vào ghế, đôi chân dài tựa máy chủ dưới gầm bàn, đùa giỡn: "Nếu lần thi này chúng ta không đạt được thứ hạng nào thì phải làm sao nhỉ?"
“ ”Giang Yến liếc nhìn lại anh ta, giọng điệu kiên định, "Đừng kéo tôi vào, chỉ có cậu mới không giành được thứ hạng mà thôi."
"Chết tiệt."
Sau một ván bài, Giang Yến giơ tay kéo vai và cổ, không nói chuyện với Quan Triệt nữa, đứng dậy lấy hành lý trở về phòng trên lầu ba.
Mặc dù thời gian này anh không có ở đây, nhưng Lâm Tiêu thỉnh thoảng không có việc gì cũng sẽ vào phòng anh một chút.
Có lúc là làm đề, có lúc là chợp mắt, vì vậy căn phòng khá sạch sẽ, không khí được lưu thông liên tục, không có mùi ngột ngạt như không khí lâu ngày không được lưu thông.
Trong nửa tháng huấn luyện ở Đại học Y, Giang Yến căn bản không ngủ quá tám tiếng một lần, anh trời sinh thông minh, cũng được các huấn luyện viên và giáo viên chú ý nhiều hơn.
Ví dụ như huấn luyện viên Quách Văn cũng đã nói chuyện riêng với anh về một số chuyện liên quan đến đội tuyển quốc gia, mặc dù không đề cập rõ ràng nhưng ý của huấn luyện viên Quách rất rõ ràng.
Chỉ cần Giang Yến giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi lần này, anh có thể trực tiếp vào đội của thầy Quách.
Lấy được thứ hạng rất đơn giản, nhưng để đảm bảo lấy được vị trí thứ nhất, thành thật mà nói, trong lòng Giang Yến không chắc chắn 100%.
Chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức mình.
Kỳ huấn luyện kết thúc, lúc trở về, Quách Văn cũng đến gặp anh để nói tạm biệt và nói vài điều cần chú ý khi thi đấu.
Lúc đó cũng có những giáo viên khác có mặt, khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều cười nói rằng Quách Văn đã coi Giang Yến như học trò của mình.
Quách Văn không phủ nhận hay thừa nhận, chỉ vỗ vỗ vai Giang Yến rồi trịnh trọng nói: "Thi thật tốt, nhớ kỹ những gì tôi đã nói với cậu."
" Trụ cột của đất nước hôm nay đều là những người trẻ chúng ta, người trẻ trí tuệ thì đất nước trí tuệ, người trẻ giàu thì đất nước giàu, người trẻ mạnh thì đất nước mạnh, người trẻ có lòng quyết tâm thì mọi chuyện ắt sẽ thành công. ".
Lời nói của Quách Văn giống như hồi chuông báo động, thỉnh thoảng vang lên, khiến Giang Yến không bao giờ quên.
Giờ tự học buổi tối của Trường THPT số 10 thường kết thúc lúc 10h30. Đêm mùa đông tối tăm, lạnh lẽo, gió buốt như dao cứa vào mặt.
Trong khoảng thời gian Giang Yến không có ở đây, Hồ Hàng Hàng, Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên đều nhớ lời dặn của Giang Yến trước khi đi, mỗi tối sau khi tự học đều đi cùng Lâm Tiêu về quán cà phê Internet.
Con đường trong hẻm dài và tối, mạch đèn đường đã bị hỏng nhiều năm trước, đã xuống cấp, ngay cả khi được sửa chữa, chỉ có thể duy trì trong một thời gian.
Sửa qua sửa lại, đến nỗi đến bây giờ đèn có hỏng cũng không ai báo sửa nữa.
Trên đường trở về, bốn người vừa nói vừa cười.
Lâm Tiêu nghĩ đến một trò đùa mà cô đã xem trong một đoạn video nào đó trong ngày, liền sờ sờ cánh tay Hồ Hàng Hàng, "Mập Mập, cậu đọc ba lần mặt trăng đi"
"Để làm gì." Hồ Hàng Hàng ngoan ngoãn nói mà không suy nghĩ, "Mặt trăng mặt trăng mặt trăng."
Lâm Tiêu cười nói: "Vậy cậu lại đọc ba lần bánh trung thu đi."
Sau đó Hồ Hàng Hàng tiếp tục đọc: "Bánh trung thu, bánh trung thu, bánh trung thu."
Lâm Tiêu quay đầu nhìn cậu: "Vậy để tôi hỏi cậu, Hậu Duệ bắn cái gì?"
Phản ứng của Hồ Hàng Hàng rất nhanh, "Mặt trăng."
Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên ở bên cạnh" "
Lâm Tiêu không nhịn được bật cười, nắm lấy cánh tay Hồ Hàng Hằng, giọng nói run rẩy vì cười, "Vậy hắn bắn mặt trăng rồi, Hằng Nga còn chạy gì nữa?"
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, dường như có chút không phản ứng kịp, "Chẳng lẽ Hậu Duệ bắn không phải mặt trăng?"
Tất cả mọi người" "
Bốn người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đi qua con hẻm dài, quán cà phê Internet ở gần trước mặt, ánh sáng và bóng tối lộ ra qua lớp cửa kính.
Lúc chuẩn bị mở cửa, Tống Viễn quay đầu lại nói với Hồ Hàng Hàng, khi thu hồi ánh mắt, ánh mắt liếc nhìn ngẫu nhiên, rơi vào trên giày của Lâm Tiêu, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: "Lâm Tiêu, dây giày của cậu tuột rồi."
"Ừm" Lâm Tiêu cúi đầu xuống, thấy dây giày màu trắng không biết từ khi nào tuột xuống, kéo dài trên mặt đất.
Cô nhấc chân lên, nhìn kỹ hơn, thấy có mấy vết bẩn.
Lâm Tiêu khẽ cau mày, bước lên bậc thang bên cạnh, dùng khăn giấy quấn dây giày lại rồi lau, ngẩng đầu nhìn thấy ba chàng trai vẫn đứng tại chỗ, liền mỉm cười: "Các cậu đi vào trước đi, dù sao đều ở cửa rồi, tôi lau một chút là sạch rồi."
"Ồ, được rồi."
Ba người bọn họ đẩy mở cánh cửa phía sau rồi bước vào, cửa mở rồi đóng lại, động tĩnh trong phòng chỉ nghe thấy trong chốc lát, sau đó lại bị cánh cửa đóng kín bao phủ.
Đôi giày này được Lâm Tiêu mua mấy ngày trước, là sản phẩm giới hạn của thương hiệu nào đó, bình thường khi mang cô luôn rất cẩn thận, không ngờ hôm nay lại bất cẩn như vậy, dây giày đã bị bẩn rồi.
Cánh cửa trước mặt lại mở ra, một bóng người lóe lên ở ngưỡng cửa.
Lâm Tiêu luôn cúi đầu lau dây giày, cũng không để ý, cho là ai đó đến lướt mạng ra ngoài hít thở không khí một chút, còn đứng lui sang bên cạnh mộ chút.
Chỉ là vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Tiêu vô thức ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy bóng dáng đứng trên bậc thềm thì sững sờ.
Lúc Hồ Hàng Hàng và những người khác bước vào cửa hàng, Giang Yến vừa mới tắm đang từ trên lầu đi xuống, ánh mắt quét xung quanh, chỉ thấy ba người bọn họ, anh hỏi: "Lâm Tiêu đâu?"
Hồ Hàng Hàng vẫn còn rất hưng phấn khi thấy anh đột nhiên xuất hiện, muốn chạy tới đòi ôm, "Anh Yến, anh về khi nào vậy."
"Vừa mới về." Giang Yến ngăn cậu ta ôm anh, lại hỏi: "Bạn gái tôi đâu?"
Hồ Hàng Hàng một mặt bị thương dừng mọi động tác"Anh Yến, anh đã thay đổi rồi, trong mắt anh giờ chỉ có em Tiêu, không còn chỗ cho em nữa."
Giang Yến cười một tiếng: "Cậu ở trong tim tôi, không ở trong mắt tôi."
Vết thương trên mặt Hồ Hàng Hàng vừa định biến thành vui sướng, thì lại nghe Giang Yến hỏi: "Vậy bạn gái tôi đâu?"
Cuối cùng vẫn là Tống Viễn mở miệng, "Đang ở bên ngoài lau dây giày, lúc về, dây giày của cậu ấy không cẩn thận bị tuột. "
"Ừm, các cậu đi chơi đi." Giang Yến vỗ vỗ vai Hồ Hàng Hàng để tỏ vẻ trấn an, sau đó đi về phía cửa.
Giang Yến đi tới cửa, tay đặt trên tay nắm cửa không nhúc nhích, xuyên qua một lớp thủy tinh, nhìn thấy một bóng người nửa đứng nửa ngồi xổm dưới bậc thềm.
Cô gái nhỏ đang cúi đầu, không thể nhìn rõ nét mặt cô.
Lặng lẽ quan sát ba bốn giây, Giang Yến đẩy cửa bước ra ngoài, cô gái nhỏ dường như để ý cũng không để ý, di chuyển một bước nhỏ sang một bên, không hề ngẩng đầu nhìn lên.
Khóe miệng của thiếu niên khẽ giơ lên, nhìn xuống động tác của cô, đứng tại chỗ không phát ra âm thanh, chờ người yêu chủ động nhìn mình.
Anh chờ rồi lại chờ, lại chờ tiếp.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn lên, trông có chút bối rối và choáng váng, như thể cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, chậm rãi mở rộng vòng tay, mỉm cười nói: "Lâu như vậy không gặp nhau, không cho anh một cái ôm sao."
Lời vừa rơi xuống, Lâm Tiêu dường như đã định thần lại, bước hai ba bước, lao vào vòng tay anh.
Gió đêm lạnh và buốt, nhưng vòng tay của anh thật ấm áp.
"Anh về lúc nào vậy" Lâm Tiêu vòng tay qua eo gầy của anh, ngẩng đầu lên, từ cái cằm sắc bén của anh, nhìn thẳng vào đôi mắt như thủy tinh màu hổ phách của anh.
"Buổi tối vừa mới trở về." Cả người Lâm Tiêu như treo trên người anh, Giang Yến đành phải đưa tay ra ôm lấy cô, giữ vững cơ thể, cân nhắc hai lần rồi lẩm bẩm: "Quan Triệt nói rất đúng."
"Hừ" Lâm Tiêu rút khỏi vòng tay của anh"Anh Quan Triệt nói gì?"
Giang Yến cúi đầu nhìn cô, khóe miệnh cong lên, "Nói em mặt tròn hơn."
Lâm Tiêu cảm thấy kiếp trước Giang Yến chắc chắn là một ngôi sao xấu, nếu không tại sao kiếp này anh lại giỏi làm hỏng phong cảnh như vậy.
Cô ho nhẹ và giải thích: "Em không có, chắc là do ảo tưởng của anh Quan Triệt thôi, không tin chút nữa em tìm cân điện tử cân thử."
Giang Yến không quan tâm lắm đến những chuyện nhỏ này, cười lười biếng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lát, sau đó lại đi xuống, cuối cùng dừng lại ở dây giày vừa lau.
Dây giày mới được lau xong, vẫn chưa buộc vào.
Anh không chần chừ, bóng dáng lóe lên trước mắt Lâm Tiêu, khi cô phản ứng lại, người đó đã ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo dây giày lỏng lẻo, lật vài lần, buộc một chiếc nơ xinh đẹp.
Lông mày Lâm Tiêu khẽ động, khóe môi cong lên, "Anh huấn luyện thế nào rồi."
"Khá ổn." Giang Yến buộc dây giày, đứng dậy, nắm lấy tay cô đi vào trong, "Gặp được bạn cùng phòng rất vui." "
"Cậu ấy thế nào ạ" Trong nhà có hệ thống sưởi, Lâm Tiêu cởi áo khoác cầm trong tay, "Em đi lấy sữa chua, anh muốn uống không?"
Giang Yến lắc đầu, dừng lại ở đầu cầu thang chờ cô.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng lấy hai chai sữa chua.
Hai người cùng nhau lên lầu, đi đến phòng Giang Yến.
Lâm Tiêu mở một chai sữa chua cho mình, mở thêm một chai nữa nhét vào tay anh, cả người nép vào ghế sofa, tiếp tục truy hỏi chuyện bạn cùng phòng.
Giang Yến nhấp một ngụm sữa chua trong tay, suy nghĩ một lát, kể lại tất cả những gì xảy ra trong trại huấn luyện.
"Đúng rồi." Nói đến Dư Hàng Hàng, Giang Yến đặt sữa chua xuống, đứng dậy cầm cặp sách lên, "Trước khi đi, bạn cùng phòng tặng em một món quà, nói là cho em."
Nghe thấy có quà, Lâm Tiêu không khỏi nghĩ đến món quà mà Quan Triệt mang về cho cô vào cuối trại huấn luyện lúc trước, cô do dự: "Bạn cùng phòng của anh sẽ không giống như bạn cùng phòng của anh Quan Triệt chứ, quà tặng đều là sổ ghi chú vật lý."
Khi Quan Triệt tham gia huấn luyện, anh cũng gặp một người bạn cùng phòng, hai người có nhiều chuyện rất hợp nhau.
Trong thời gian huấn luyện, Quan Triệt được biết bạn cùng phòng của mình trước kia học chuyên vật lý, nhưng sau đó lại chuyển qua toán học vì cảm thấy thích những con số hơn.
Nói đến vật lý, Quan Triệt cũng tự nhiên nhắc đến người bạn học vật lý từ nhỏ của mình, thế là bạn cùng phòng của anh đưa hết những ghi chú vật lý cho anh, nói dù sao cũng không dùng đến nữa, tặng những ghi chú này cho người cần nó.
Sau đó, Quan Sách xem qua ghi chép vật lý của người bạn cùng phòng này thấy nội dung khá đầy đủ, nhưng nó không phù hợp với Giang Yến, mà phù hợp với người không nắm chắc kiến thức cơ bản – Lâm Tiêu.
Nghe vậy, Giang Yến đè ý cười trong mắt, nhẹ giọng nói: "Không phải trùng hợp. "
"Đúng là vậy."
Quan Triệt sớm biết anh muốn hỏi ai, chính là cố ý bóp nghẹt anh, sau khi cười, nhẹ giọng nói: "Rất tốt, đến giờ ăn thì ăn đến giờ ngủ thì ngủ, tôi thấy mặt hình như tròn hơn một chút."
“ ”Giang Yến trợn mắt nhìn anh ta, không nói gì.
Bất quá Quan Triệt lại đưa mắt nhìn anh, sau khi cẩn thận nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: "Tôi thấy cậu cũng tròn hơn một chút, đồ ăn ở Đại học Y ngon thế cơ à."
Giang Yến kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống, nói không chút cảm xúc: "Nói nhảm nhiều vậy. "
Quan Triệt bất lực nhún nhún vai, mỉm cười: "Trời ơi, đại ca của tôi ơi, tôi lâu như vậy không gặp cậu, quan tâm cậu một chút cũng không được à."
"Tôi nghĩ cậu quan tâm những gì tôi đã ăn ở Đại học Y nhiều hơn." Giang Yến thuận tay bấm vào trò chơi bài trên bàn, thản nhiên hỏi: "Khi nào cậu thi?"
Không ngờ anh đột nhiên hỏi đến chuyện này, Quan Triệt vẫn đang trong trạng thái chuẩn bị khai chiến, sững sờ một lát, sau đó đáp: "Ngày 20"
Giang Yến liếc nhìn ngày tháng ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, "Vậy sắp đến rồi."
"Cậu cũng sắp rồi mà." Quan Triệt dựa lưng vào ghế, đôi chân dài tựa máy chủ dưới gầm bàn, đùa giỡn: "Nếu lần thi này chúng ta không đạt được thứ hạng nào thì phải làm sao nhỉ?"
“ ”Giang Yến liếc nhìn lại anh ta, giọng điệu kiên định, "Đừng kéo tôi vào, chỉ có cậu mới không giành được thứ hạng mà thôi."
"Chết tiệt."
Sau một ván bài, Giang Yến giơ tay kéo vai và cổ, không nói chuyện với Quan Triệt nữa, đứng dậy lấy hành lý trở về phòng trên lầu ba.
Mặc dù thời gian này anh không có ở đây, nhưng Lâm Tiêu thỉnh thoảng không có việc gì cũng sẽ vào phòng anh một chút.
Có lúc là làm đề, có lúc là chợp mắt, vì vậy căn phòng khá sạch sẽ, không khí được lưu thông liên tục, không có mùi ngột ngạt như không khí lâu ngày không được lưu thông.
Trong nửa tháng huấn luyện ở Đại học Y, Giang Yến căn bản không ngủ quá tám tiếng một lần, anh trời sinh thông minh, cũng được các huấn luyện viên và giáo viên chú ý nhiều hơn.
Ví dụ như huấn luyện viên Quách Văn cũng đã nói chuyện riêng với anh về một số chuyện liên quan đến đội tuyển quốc gia, mặc dù không đề cập rõ ràng nhưng ý của huấn luyện viên Quách rất rõ ràng.
Chỉ cần Giang Yến giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi lần này, anh có thể trực tiếp vào đội của thầy Quách.
Lấy được thứ hạng rất đơn giản, nhưng để đảm bảo lấy được vị trí thứ nhất, thành thật mà nói, trong lòng Giang Yến không chắc chắn 100%.
Chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức mình.
Kỳ huấn luyện kết thúc, lúc trở về, Quách Văn cũng đến gặp anh để nói tạm biệt và nói vài điều cần chú ý khi thi đấu.
Lúc đó cũng có những giáo viên khác có mặt, khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều cười nói rằng Quách Văn đã coi Giang Yến như học trò của mình.
Quách Văn không phủ nhận hay thừa nhận, chỉ vỗ vỗ vai Giang Yến rồi trịnh trọng nói: "Thi thật tốt, nhớ kỹ những gì tôi đã nói với cậu."
" Trụ cột của đất nước hôm nay đều là những người trẻ chúng ta, người trẻ trí tuệ thì đất nước trí tuệ, người trẻ giàu thì đất nước giàu, người trẻ mạnh thì đất nước mạnh, người trẻ có lòng quyết tâm thì mọi chuyện ắt sẽ thành công. ".
Lời nói của Quách Văn giống như hồi chuông báo động, thỉnh thoảng vang lên, khiến Giang Yến không bao giờ quên.
Giờ tự học buổi tối của Trường THPT số 10 thường kết thúc lúc 10h30. Đêm mùa đông tối tăm, lạnh lẽo, gió buốt như dao cứa vào mặt.
Trong khoảng thời gian Giang Yến không có ở đây, Hồ Hàng Hàng, Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên đều nhớ lời dặn của Giang Yến trước khi đi, mỗi tối sau khi tự học đều đi cùng Lâm Tiêu về quán cà phê Internet.
Con đường trong hẻm dài và tối, mạch đèn đường đã bị hỏng nhiều năm trước, đã xuống cấp, ngay cả khi được sửa chữa, chỉ có thể duy trì trong một thời gian.
Sửa qua sửa lại, đến nỗi đến bây giờ đèn có hỏng cũng không ai báo sửa nữa.
Trên đường trở về, bốn người vừa nói vừa cười.
Lâm Tiêu nghĩ đến một trò đùa mà cô đã xem trong một đoạn video nào đó trong ngày, liền sờ sờ cánh tay Hồ Hàng Hàng, "Mập Mập, cậu đọc ba lần mặt trăng đi"
"Để làm gì." Hồ Hàng Hàng ngoan ngoãn nói mà không suy nghĩ, "Mặt trăng mặt trăng mặt trăng."
Lâm Tiêu cười nói: "Vậy cậu lại đọc ba lần bánh trung thu đi."
Sau đó Hồ Hàng Hàng tiếp tục đọc: "Bánh trung thu, bánh trung thu, bánh trung thu."
Lâm Tiêu quay đầu nhìn cậu: "Vậy để tôi hỏi cậu, Hậu Duệ bắn cái gì?"
Phản ứng của Hồ Hàng Hàng rất nhanh, "Mặt trăng."
Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên ở bên cạnh" "
Lâm Tiêu không nhịn được bật cười, nắm lấy cánh tay Hồ Hàng Hằng, giọng nói run rẩy vì cười, "Vậy hắn bắn mặt trăng rồi, Hằng Nga còn chạy gì nữa?"
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, dường như có chút không phản ứng kịp, "Chẳng lẽ Hậu Duệ bắn không phải mặt trăng?"
Tất cả mọi người" "
Bốn người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đi qua con hẻm dài, quán cà phê Internet ở gần trước mặt, ánh sáng và bóng tối lộ ra qua lớp cửa kính.
Lúc chuẩn bị mở cửa, Tống Viễn quay đầu lại nói với Hồ Hàng Hàng, khi thu hồi ánh mắt, ánh mắt liếc nhìn ngẫu nhiên, rơi vào trên giày của Lâm Tiêu, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: "Lâm Tiêu, dây giày của cậu tuột rồi."
"Ừm" Lâm Tiêu cúi đầu xuống, thấy dây giày màu trắng không biết từ khi nào tuột xuống, kéo dài trên mặt đất.
Cô nhấc chân lên, nhìn kỹ hơn, thấy có mấy vết bẩn.
Lâm Tiêu khẽ cau mày, bước lên bậc thang bên cạnh, dùng khăn giấy quấn dây giày lại rồi lau, ngẩng đầu nhìn thấy ba chàng trai vẫn đứng tại chỗ, liền mỉm cười: "Các cậu đi vào trước đi, dù sao đều ở cửa rồi, tôi lau một chút là sạch rồi."
"Ồ, được rồi."
Ba người bọn họ đẩy mở cánh cửa phía sau rồi bước vào, cửa mở rồi đóng lại, động tĩnh trong phòng chỉ nghe thấy trong chốc lát, sau đó lại bị cánh cửa đóng kín bao phủ.
Đôi giày này được Lâm Tiêu mua mấy ngày trước, là sản phẩm giới hạn của thương hiệu nào đó, bình thường khi mang cô luôn rất cẩn thận, không ngờ hôm nay lại bất cẩn như vậy, dây giày đã bị bẩn rồi.
Cánh cửa trước mặt lại mở ra, một bóng người lóe lên ở ngưỡng cửa.
Lâm Tiêu luôn cúi đầu lau dây giày, cũng không để ý, cho là ai đó đến lướt mạng ra ngoài hít thở không khí một chút, còn đứng lui sang bên cạnh mộ chút.
Chỉ là vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Tiêu vô thức ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy bóng dáng đứng trên bậc thềm thì sững sờ.
Lúc Hồ Hàng Hàng và những người khác bước vào cửa hàng, Giang Yến vừa mới tắm đang từ trên lầu đi xuống, ánh mắt quét xung quanh, chỉ thấy ba người bọn họ, anh hỏi: "Lâm Tiêu đâu?"
Hồ Hàng Hàng vẫn còn rất hưng phấn khi thấy anh đột nhiên xuất hiện, muốn chạy tới đòi ôm, "Anh Yến, anh về khi nào vậy."
"Vừa mới về." Giang Yến ngăn cậu ta ôm anh, lại hỏi: "Bạn gái tôi đâu?"
Hồ Hàng Hàng một mặt bị thương dừng mọi động tác"Anh Yến, anh đã thay đổi rồi, trong mắt anh giờ chỉ có em Tiêu, không còn chỗ cho em nữa."
Giang Yến cười một tiếng: "Cậu ở trong tim tôi, không ở trong mắt tôi."
Vết thương trên mặt Hồ Hàng Hàng vừa định biến thành vui sướng, thì lại nghe Giang Yến hỏi: "Vậy bạn gái tôi đâu?"
Cuối cùng vẫn là Tống Viễn mở miệng, "Đang ở bên ngoài lau dây giày, lúc về, dây giày của cậu ấy không cẩn thận bị tuột. "
"Ừm, các cậu đi chơi đi." Giang Yến vỗ vỗ vai Hồ Hàng Hàng để tỏ vẻ trấn an, sau đó đi về phía cửa.
Giang Yến đi tới cửa, tay đặt trên tay nắm cửa không nhúc nhích, xuyên qua một lớp thủy tinh, nhìn thấy một bóng người nửa đứng nửa ngồi xổm dưới bậc thềm.
Cô gái nhỏ đang cúi đầu, không thể nhìn rõ nét mặt cô.
Lặng lẽ quan sát ba bốn giây, Giang Yến đẩy cửa bước ra ngoài, cô gái nhỏ dường như để ý cũng không để ý, di chuyển một bước nhỏ sang một bên, không hề ngẩng đầu nhìn lên.
Khóe miệng của thiếu niên khẽ giơ lên, nhìn xuống động tác của cô, đứng tại chỗ không phát ra âm thanh, chờ người yêu chủ động nhìn mình.
Anh chờ rồi lại chờ, lại chờ tiếp.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn lên, trông có chút bối rối và choáng váng, như thể cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, chậm rãi mở rộng vòng tay, mỉm cười nói: "Lâu như vậy không gặp nhau, không cho anh một cái ôm sao."
Lời vừa rơi xuống, Lâm Tiêu dường như đã định thần lại, bước hai ba bước, lao vào vòng tay anh.
Gió đêm lạnh và buốt, nhưng vòng tay của anh thật ấm áp.
"Anh về lúc nào vậy" Lâm Tiêu vòng tay qua eo gầy của anh, ngẩng đầu lên, từ cái cằm sắc bén của anh, nhìn thẳng vào đôi mắt như thủy tinh màu hổ phách của anh.
"Buổi tối vừa mới trở về." Cả người Lâm Tiêu như treo trên người anh, Giang Yến đành phải đưa tay ra ôm lấy cô, giữ vững cơ thể, cân nhắc hai lần rồi lẩm bẩm: "Quan Triệt nói rất đúng."
"Hừ" Lâm Tiêu rút khỏi vòng tay của anh"Anh Quan Triệt nói gì?"
Giang Yến cúi đầu nhìn cô, khóe miệnh cong lên, "Nói em mặt tròn hơn."
Lâm Tiêu cảm thấy kiếp trước Giang Yến chắc chắn là một ngôi sao xấu, nếu không tại sao kiếp này anh lại giỏi làm hỏng phong cảnh như vậy.
Cô ho nhẹ và giải thích: "Em không có, chắc là do ảo tưởng của anh Quan Triệt thôi, không tin chút nữa em tìm cân điện tử cân thử."
Giang Yến không quan tâm lắm đến những chuyện nhỏ này, cười lười biếng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lát, sau đó lại đi xuống, cuối cùng dừng lại ở dây giày vừa lau.
Dây giày mới được lau xong, vẫn chưa buộc vào.
Anh không chần chừ, bóng dáng lóe lên trước mắt Lâm Tiêu, khi cô phản ứng lại, người đó đã ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo dây giày lỏng lẻo, lật vài lần, buộc một chiếc nơ xinh đẹp.
Lông mày Lâm Tiêu khẽ động, khóe môi cong lên, "Anh huấn luyện thế nào rồi."
"Khá ổn." Giang Yến buộc dây giày, đứng dậy, nắm lấy tay cô đi vào trong, "Gặp được bạn cùng phòng rất vui." "
"Cậu ấy thế nào ạ" Trong nhà có hệ thống sưởi, Lâm Tiêu cởi áo khoác cầm trong tay, "Em đi lấy sữa chua, anh muốn uống không?"
Giang Yến lắc đầu, dừng lại ở đầu cầu thang chờ cô.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng lấy hai chai sữa chua.
Hai người cùng nhau lên lầu, đi đến phòng Giang Yến.
Lâm Tiêu mở một chai sữa chua cho mình, mở thêm một chai nữa nhét vào tay anh, cả người nép vào ghế sofa, tiếp tục truy hỏi chuyện bạn cùng phòng.
Giang Yến nhấp một ngụm sữa chua trong tay, suy nghĩ một lát, kể lại tất cả những gì xảy ra trong trại huấn luyện.
"Đúng rồi." Nói đến Dư Hàng Hàng, Giang Yến đặt sữa chua xuống, đứng dậy cầm cặp sách lên, "Trước khi đi, bạn cùng phòng tặng em một món quà, nói là cho em."
Nghe thấy có quà, Lâm Tiêu không khỏi nghĩ đến món quà mà Quan Triệt mang về cho cô vào cuối trại huấn luyện lúc trước, cô do dự: "Bạn cùng phòng của anh sẽ không giống như bạn cùng phòng của anh Quan Triệt chứ, quà tặng đều là sổ ghi chú vật lý."
Khi Quan Triệt tham gia huấn luyện, anh cũng gặp một người bạn cùng phòng, hai người có nhiều chuyện rất hợp nhau.
Trong thời gian huấn luyện, Quan Triệt được biết bạn cùng phòng của mình trước kia học chuyên vật lý, nhưng sau đó lại chuyển qua toán học vì cảm thấy thích những con số hơn.
Nói đến vật lý, Quan Triệt cũng tự nhiên nhắc đến người bạn học vật lý từ nhỏ của mình, thế là bạn cùng phòng của anh đưa hết những ghi chú vật lý cho anh, nói dù sao cũng không dùng đến nữa, tặng những ghi chú này cho người cần nó.
Sau đó, Quan Sách xem qua ghi chép vật lý của người bạn cùng phòng này thấy nội dung khá đầy đủ, nhưng nó không phù hợp với Giang Yến, mà phù hợp với người không nắm chắc kiến thức cơ bản – Lâm Tiêu.
Nghe vậy, Giang Yến đè ý cười trong mắt, nhẹ giọng nói: "Không phải trùng hợp. "
"Đúng là vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.