Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 40: Hút Thuốc

Tuế Kiến

12/05/2023

Editor: Linh nhạt nhẽo

Bão đến nhanh và dữ dội, trời mưa liên tục trong bốn, năm ngày, kế hoạch ngắm mặt trời mọc của bảy người đã hoàn toàn bị mưa phá hỏng.

Hai ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ, trời tạnh mưa, đoàn người trở về Tây Thành.

Không giống như Hải Thành mây mù mưa, Tây Thành nắng ấm, bầu trời trong xanh như gột rửa, chỉ có gió thoảng mây bay.

Bảy người về nhà theo các hướng khác nhau, bắt 3 chiếc xe.

Lâm Tiêu và Mạnh Hân bắt một chiếc ô tô, ba chiếc xe lần lượt rời sân bay, tách ra ở đường cao tốc trên cao, lái theo ba hướng khác nhau.

Bước sang tháng mười, nhiệt độ trong Tây Thành giảm đi rất nhiều, cửa sổ ô tô mở hờ thổi gió lạnh, Lâm Tiêu giơ tay đóng lại, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Thời gian này bố mẹ Mạnh Hân vẫn đang ở nước ngoài, cô dứt khoát về nhà Lâm Tiêu.

Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống dường như cũng không ở nhà, hai đôi dép lê trên giá giày ở cửa vẫn giống như trước khi Lâm Tiêu rời đi.

Lâm Tiêu đã quen với cảnh tượng này, sau khi đổi giày xong, cô mang cho Mạnh Hân một đôi dép sạch, thay xong, hai người cùng nhau trở về phòng.

“A —— mệt quá.” Vừa vào phòng, Mạnh Hân liền ngã trên sô pha, “Ra ngoài vui chơi thật là vui, chịu khổ cũng thật là khổ.”

“Nhưng lần sau có cơ hội, cậu vẫn muốn ra ngoài.” Lâm Tiêu mở vali ra, ngồi dưới đất sắp xếp đồ đạc bên trong, “Cậu có muốn tắm trước không, chúng ta ngủ một giấc, sau đó buổi tối ra ngoài ăn cơm."

Mạnh Hân một chút cũng không muốn động, phất phất tay, "Cậu đi tắm trước đi, tớ sẽ đợi một lúc."

“Được.” Lâm Tiêu lấy hết quần áo trong vali ra, bỏ vào sọt quần áo trong phòng tắm, thoải mái tắm rửa.

Lúc đi ra, cô thấy Mạnh Hân đang bật máy tính, cô bước tới, nhìn thấy trang web.

Đó là một bức ảnh chụp bảy người ở Hải Thành, Hồ Hàng Hàng đăng lên vòng bạn bè.

Bảy người đứng trên bờ biển, sau lưng là biển cả vô tận, mặt trời đang lặn, ánh sáng bao phủ khắp mặt đất, toàn bộ bức tranh vừa dịu dàng vừa lộn xộn.

"Hahaha,Tiêu Tiêu cậu nhìn bức ảnh này!" Mạnh Hân ở trong nhóm hỏi Hồ Hàng Hàng các bức ảnh khác của hắn, Hồ Hàng Hàng đã gửi một bức ảnh chụp năm người họ mặc quần áo đi biển, mỗi người tay cầm một quả dừa xanh.

Giang Yến đứng ở giữa, mái tóc đen trên trán bị gió biển thổi tung, vẻ mặt thản nhiên, cho dù mặc quần áo sặc sỡ như vậy, lông mày và đôi mắt của anh vẫn rất đẹp trai.

Hai người ngồi đó xem ảnh hơn mười phút, Mạnh Hân đứng dậy đi tắm, Lâm Tiêu lau tóc, lại bấm chuột xem ảnh lần nữa.

Cô cúi người nhặt điện thoại trên bàn, lúc này mới nhận ra rằng Giang Yến đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat hơn nửa giờ trước.

-[Về đến rồi].

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm ba chữ này mấy phút, khó hiểu cười cười, cũng không trả lời tin nhắn, cô thoát ra bấm vào nhóm bảy người, đồng thời lưu toàn bộ ảnh Hồ Hàng Hàng gửi đến.

Bức ảnh cuối cùng là ảnh của cô ấy và Giang Yến.

Mấy người đang tổ chức tiệc nướng trong sân, xung quanh là hàng rào bằng trúc, dây leo bao phủ, tràn ngập cây xanh.

Trong sân có một chiếc xích đu, cô ngồi trên đó, Giang Yến tựa vào khung xích đu, cúi đầu nói chuyện với cô, lộ ra nửa khuôn mặt ôn nhu.

Cả hai đều cười và trông hơi ngớ ngẩn.

Lâm Tiêu ôm điện thoại nhìn hồi lâu, không thèm để ý Mạnh Hân đang đứng sau lưng mình, "Tớ phát hiện tình hình của cậu có chút nghiêm trọng."

Một âm thanh bất ngờ, dọa cô buông điện thoại rơi xuống sàn nhà.

Lâm Tiêu cúi người nhặt lên, mặt đỏ bừng không tự nhiên, "Cậu ra lúc nào vậy, tại sao tớ không nghe thấy?"

Mạnh Hân dài dài hừ một tiếng, tựa hồ là có ý giễu cợt nàng, "Ngay lúc cậu vừa nhìn vào bức ảnh với vẻ mặt mê trai."

"..." Lâm Tiêu không muốn cùng nàng nói chuyện này, liền từ phía dưới lấy ra máy sấy tóc, trong phòng rất nhanh liền vang lên một tiếng "ù ù".

Khi hai người thu dọn đồ đạc nằm xuống giường, bên ngoài trời đã tối, Lâm Tiêu trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài.

Mạnh Hân cũng không buồn ngủ, trở mình trên giường, vẫn cảm thấy rất kỳ quái, "Cậu thực sự thích bạn cùng bàn?"

"..."

Lâm Tiêu không muốn nói, liền kéo chăn trùm lên đầu, Mạnh Hân không ngừng mà cào qua chăn của cô, "Được lắm Tiêu Tiêu, cậu nói tớ nghe, rốt cuộc vì sao cậu thích bạn cùng bàn của cậu?."

Lâm Tiêu chịu không nổi nàng công kích, vén chăn lên, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, thật dài lông mi rũ xuống, ngón tay búng một cách vô thức, trong mắt hiện lên ý cười.

"Thì thích đó, có rất nhiều lý do."



Lâm Tiêu trước đây cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được đáp án có thể giải đáp được vấn đề này.

Nhưng thực sự muốn nhớ lại, có rất nhiều khoảnh khắc ở bên cạnh Giang Yến, đều đủ để trở thành lý do cô thích anh.

Có lẽ thích là một điều vô lý như vậy.

Rõ ràng không nói ra được lý do là gì, nhưng nếu thực sự muốn nói về nó, thì có vẻ như có rất nhiều lý do mà không thể nói hết.

-

Giang Yến và Quan Triệt trở lại nơi ở là quán cà phê Internet, bây giờ cả hai đều coi đó như nhà của mình, trừ những dịp đặc biệt, bình thường đều ở đó.

Vẫn còn là một ngày nghỉ, trong quán có rất nhiều người.

Quan Triệt gặp một người bạn ở tầng dưới, Giang Yến đi thẳng trở lại phòng trên lầu, trước khi đi quên đóng cửa sổ, đồ đạc trên bàn đều bị thổi bay thành từng mảnh.

Anh đi tới, nhặt từng thứ một, sau khi thu dọn xong, anh dựa vào ghế sofa bật TV, lấy điện thoại ra và gửi cho Lâm Tiêu một tin nhắn WeChat.

Đợi mười phút cũng không có hồi âm, anh sạc điện thoại, thu dọn quần áo đi tắm, khi trở ra lần nữa, tin nhắn điện thoại đã là 99.

Anh dùng khăn lau tóc, rút điện thoại di động dựa vào đầu giường, trên đó toàn là tin nhắn nhóm, lật qua thì thấy một bức ảnh bị tin nhắn che mất.

Bức ảnh chụp gần đây nhất của anh và Lâm Tiêu.

Cô gái mỉm cười với anh, để lộ một chiếc răng khểnh.

Giang Yến nhìn một lúc, cúi đầu mỉm cười, lưu lại bức ảnh trước khi đi ra ngoài, để điện thoại trên giường, đứng dậy thay quần áo, tắt TV và đi xuống lầu.

Lúc 9:30, Giang Yến vừa ăn xong và đang ngồi sau quầy bar trò chuyện với quản trị viên mạng mới đến, anh và Quan Triệt hàng ngày phải đến lớp, không thể lúc nào cũng ở đây, gần đây quán đã nhận không ít người.

Quản trị viên mạng mới đến cũng mới mười sáu tuổi, còn chưa trưởng thành, mới tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, trước đây ở trường học cũng không nhiều, nhìn thấy nơi này tuyển dụng, liền tính thử trước.

Trước đây anh ta không sống ở khu này, không biết về các tin đồn của Giang Yến, khi nói chuyện cũng không có quá nhiều lo lắng.

Nhưng anh ta không nói nhiều, về cơ bản Giang Yến hỏi một câu, anh ta trả lời một câu, trò chuyện một lúc, Giang Yến đứng dậy, lên lầu lấy bộ sạc.

Đúng lúc này, có hai người từ ngoài cửa đi vào.

Nghe được động tĩnh, quản trị viên mạng vội vàng đứng dậy, nhìn thấy hai cô gái đi vào, sửng sốt một chút, sau đó nói: "Chào buổi tối, lên mạng à?"

“Đúng vậy, cho chúng tôi một phòng bao đi.” Lâm Tiêu tiến lên một bước, đưa chứng minh thư qua.

Quản trị viên cầm lấy xem qua, đếm năm, lại đem trả lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xin lỗi, chúng tôi không cho phép trẻ vị thành niên vào đây."

"..." Lâm Tiêu sửng sốt một chút, cùng Mạnh Hân liếc mắt một cái, cười nói: "Không có ạ, trước đây bọn em đến rồi."

Quản trị viên lời lẽ đanh thép, "Không được đâu, đó là bọn họ không có trách nhiệm."

"..."

Bất kể Lâm Tiêu và Mạnh Hân nói gì, người quản trị viên vẫn không buông tha, cuối cùng, Lâm Tiêu gửi cho Giang Yến một tin nhắn WeChat.

Rất nhanh, người nhận WeChat đã xuống lầu.

Lâm Tiêu dựa vào quầy bar giơ tay lên chào: "Chào buổi tối, bạn học Giang."

Vẫn cầm bộ sạc trên tay, Giang Yến duỗi đôi chân dài của mình, bước xuống những bậc thang cuối cùng, đi đến gần cô, bóng dáng bao phủ.

Anh không nói gì, quay người sang một bên, giơ tay gõ vào bức tường đá cẩm thạch của quầy bar, nhẹ giọng nói: "Đưa thẻ từ cho tôi."

Quản trị viên web ngoan ngoãn giao thẻ.

Trước khi đi, Lâm Tiêu cười trêu chọc hắn, "Đây, cậu ta chính là người không có trách nhiệm."

Quản trị viên: "..."

-

Vẫn là phòng bao lúc trước.

Giang Yến bật đèn, Mạnh Hân đi vào trước, cúi xuống bật máy, đột nhiên nói: "Tiêu Tiêu, tớ muốn uống nước, cậu xuống lầu lấy giúp tớ một chai nhé."

Lâm Tiêu vừa vặn cũng cảm thấy có chút khát nước, gật đầu nói: "Được."



Cô quay đầu lại, thấy Giang Yến vẫn đứng đó, lòng bàn tay lấm tấm một tầng mồ hôi, cô cố nén ý nghĩ muốn lau tay, bình tĩnh lại: “Cùng đi xuống không?”

Giang Yến gật đầu, "Đi thôi."

Bên ngoài trời lộng gió, có tiếng va đập mạnh vào kính.

Lâm Tiêu đi ra đóng cửa lại, nhưng vẫn là không nhịn được cọ cọ vào vạt áo, "Tối nay cậu không nghỉ ngơi sao, vẫn trực ca đêm à?"

“Ừm, ngày mai cũng không có việc gì.” Giang Yến cúi đầu nhìn cô, “Sao lại nghĩ chạy ra ngoài lên mạng?”

“Ở nhà chán lắm, đúng lúc ngày mai không phải đến lớp.”

"Ra ngoài chơi không thấy mệt sao?"

“Không mệt.” Mấy ngày nay ở Hải Thành, bởi vì mưa lớn, bọn họ cũng không đi nhiều nơi, cơ bản đều ở quanh quẩn trong biệt thự, “Cậu mệt không?”

"Vẫn ổn." Giọng điệu của Giang Yến thờ ơ, nghe không ra thật giả.

Hai người đi xuống lầu, Quan Triệt cũng thu dọn đồ đạc dưới lầu, nghe quản trị viên báo cáo, ngước mắt nhìn thấy Lâm Tiêu, liền cười chào hỏi: "Chào buổi tối, em gái."

Anh ta hiện tại cơ thể rắn chắc rồi, bắt được Lâm Tiêu cả ngày đều gọi em gái.

Sau khi Lâm Tiêu nói vài câu với anh ta, cô đi theo Giang Yến vào phòng khách nhỏ bên trong lấy nước, Quan Triệt nhìn bóng dáng hai người thì cười đầy ẩn ý.

Quản trị viên mới đứng bên cạnh đi tới, "Anh, anh Yến không phải đã nói rằng quán cà phê Internet không cho phép trẻ vị thành niên vào lướt Internet sao? Tại sao anh Yến lại cho cậu ấy đến khi chưa đủ tuổi?"

“Cái này à.” Quan Triệt cười cười, đôi mắt đào hoa mở to, “Sau này cậu chỉ cần nhớ kỹ, cô gái này tới, cậu tỏ thái độ như tiếp đãi bà chủ, anh Yến của cậu sẽ rất cảm kích cậu. "

"..."

-

Giang Yến đưa cho Lâm Tiêu hai chai nước khoáng ở nhiệt độ phòng, khi đưa cho cô, anh hỏi: "Cậu ăn tối chưa, có muốn ăn chút gì không?"

Lâm Tiêu bưng nước đi, "Không cần, chúng tôi ăn xong mới tới."

"Được, vậy cậu đi lên đi."

Lâm Tiêu gật đầu, xoay người bưng nước đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy anh vẫn đứng đó, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngày đó lúc gặp cậu ở quán bar, tôi cảm thấy cậu hình như không được vui, đã xảy ra chuyện gì sao ?"

Lâm Tiêu không định hỏi khi trước cô không nhận ra tâm tư của mình, nhưng bây giờ thì khác, cô thích anh, cô chỉ muốn quan tâm anh.

Đại khái là không ngờ cô lại nhớ tới chuyện như vậy, Giang Yến sửng sốt vài giây mới ý thức được, tựa vào cánh cửa bên cạnh, lông mi khẽ rũ xuống, ngữ khí ôn nhu: "Không có gì, chỉ là một chút vấn đề gia đình."

"Vậy cậu giải quyết xong rồi à?"

“Ừ.” Anh gật đầu, “Đã giải quyết xong.”

Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, thanh âm mềm mại mềm mại: "Giang Yến."

"Hả?"

Cô mím môi, "Sau này cậu hút ít đi, không tốt cho sức khỏe đâu."

Ngoài cửa sổ gió rít gào, Giang Yến ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt cô một hồi, sau đó cong môi cười cười, trong mắt cảm xúc tản ra, tản ra một tầng ấm áp.

Anh dựa vào lan can cửa, với phong thái lười biếng, lười biếng nói: "Được, đều nghe cậu."

Tác giả có lời muốn nói: - Rạp hát nhỏ vô trách nhiệm:

Sau khi ở bên nhau, Giang Yến yêu Lâm Tiêu vô điều kiện.

Bất kể Lâm Tiêu làm gì hay nói gì, anh đều nghe cô, không có một chút nguyên tắc nào.

Nhiều năm sau, trong vô số đêm không ngủ.

Lâm Tiêu bị một kẻ vô nhân đạo tra tấn đến kiệt sức, nhưng dù cô có khóc lóc, gây ồn ào hay cầu xin lòng thương xót, ai đó vẫn không chịu dừng lại.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mắng anh, "Anh không nghe lời em sao??"

Giang Yến, người đang bị ám ảnh bởi điều gì đó, cúi xuống, áp những ngón tay nóng hổi lên chiếc cổ trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp kéo dài: "Chuyện này, nghe anh."

Em Tiêu: "..."

Mẹ ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook