Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 68: Lời Đường Mật
Tuế Kiến
12/01/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo:)
Đến 15 phút nghỉ giữa hiệp sau khi trận đấu thứ 2 kết thúc, Giang Yến đã cho bọn họ những bổ sung và phân tích toàn diện hơn về đặc điểm của cầu thủ lớp ba.
"Không cần quan tâm Hà Văn, cứ để tao." Giang Yến nhìn thành viên lớp ba đối diện, chỉ vào cuốn sổ tay, "Số 3 kia cao nhưng không theo kịp tốc độ, đừng quá đề phòng hắn."
"Số 11 là tấn công chính, Hứa Nhất Xuyên và Trần Tư Nhuận, chúng mày chú ý đề phòng hắn, trận tiếp theo, tao sẽ hoán đổi vị trí với Tống Viễn, lúc đó tôi sẽ lấy bóng, Liễu Thanh, mày chú ý vị trí số 5 bên phía đối diện."
"Được."
"Còn lại số 8 là của Phương Thành Lương, chúng mày chú ý một chút, hắn hay chơi bẩn, thích phạm lỗi chỗ khuất tầm nhìn." Giang Yến liếc nhìn bảng điểm, khẽ cau mày, "Đặc biệt là khi điểm số đã giảm nhiều như vậy, động tác của hắn sẽ càng nhiều hơn."
Liễu Thanh liếc nhìn phía bên kia, "Trận sau bọn họ sẽ thay người sao?"
Hứa Nhất Xuyên khoác vai hắn, "Đổi người cũng không không sao, nhớ rõ mình đang ở vị trí nào, chỉ cần làm theo sự sắp xếp vừa rồi của anh Yến và phòng ngự là được."
"Được rồi, không thành vấn đề."
Chỉ còn vài phút nữa là đến hiệp ba của trận đấu, ở đây lớp 18 vẫn đang nói cười.
Giang Yến cúi đầu chỉnh bao cổ tay.
Mặt dây chuyền đồng xu vốn đeo ở cổ tay đã được đeo lên cổ, đồng xu được giấu trong quần áo, chỉ lộ ra một sợi dây màu đen.
Anh có làn da trắng, đeo màu này, trắng đen rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Lâm Tiêu chọc chọc cánh tay anh, đợi anh nhìn sang một bên, thấp giọng hỏi: "Có muốn em cầm dây chuyền giúp anh không, đợi kết thúc sẽ trả lại cho anh."
Nghe cô nhắc đến sợi dây chuyền, Giang Yến vô thức đưa tay ra sờ sờ, bởi vì xuyên qua quần áo, anh chỉ có thể chạm vào đường viền của đồng xu.
Anh nhanh chóng buông tay, không để ý lắm, "Không, không ảnh hưởng."
Khi bắt đầu trận đấu thứ 3, lớp 3 đã thay thế số 3 cao nhưng chậm chạp mà Giang Yến đề cập bằng số 6 khác có chiều cao không kém.
Giang Yến không quan tâm lắm, chỉ để bọn họ phân tâm rời khỏi số 6.
Lúc bắt đầu trận đấu, đúng như Giang Yến nói, Phương Thành Lương lớp 3 thật sự bắt đầu di chuyển nhiều hơn, không biết Hà Văn nói gì với hắn, hắn rất ít khi ghi bàn trong suốt trận đấu, căn bản xoay quanh Giang Yến, chỉ cần Giang Yến có bóng, hắn ta liền vây đến.
Kỹ thuật chuyền bóng cho người khác của Giang Yến rất tốt, nhưng anh không thể chống lại cái nhìn chằm chằm của hắn ta, có mấy lần hắn chạy qua người, khuỷu tay của Phương Thành Lương đập vào phần tim của anh, vừa nhìn liền biết là cố ý, nhưng mỗi lần động tác đều không rõ ràng, rất khó bị phát hiện, từ góc nhìn của người ngoài, có vẻ như Giang Yến tự mình va phải.
Khi Giang Yến một lần nữa nhận bóng và chuẩn bị ghi bàn, Phương Thành Lương lại nhanh chóng chen lấn, cả người như uy hiếp.
Giang Yến chế nhạo: "Chỉ dán mắt vào tao thôi à?"
Phương Thành Lương cũng cười, nhưng là cười đạo đức giả: "Chỉ là một trò chơi thôi, ai có bóng thì tao nhìn người đó."
"Được, vậy thì nhìn cho kĩ."
Giang Yến nhìn vào mắt hắn, làm ra tư thế chuyền bóng giống như lúc nãy, Phương Thành Lương dường như có thể đoán trước được tình huống hắn va vào anh ở giây tiếp theo.
Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, ngay lúc Giang Yến chuẩn bị chuyền bóng như trước, anh đột nhiên đổi bóng từ tay phải sang tay trái mà không hề báo trước, sau đó vung tay ra sau và chuyền bóng ra ngoài.
Hứa Nhất Xuyên, người đã đợi ở đó từ sớm, khi mọi người trong lớp 3 vội vã chạy tới chỗ Hứa Nhất Xuyên, Giang Yến vẫn duy trì tư thế chạy về phía trước, nhưng khi chạy ngang qua, cánh tay của anh vung tay lên, nhưng biên độ hơi lớn, nắm đấm đánh thẳng vào cằm Phương Thành Lương.
Lực của anh không nhẹ, Phương Thành Lương khịt mũi.
Giang Yến tiếp tục chạy về phía trước, không ai chú ý tới động tác của anh.
Ở phía bên kia, Hứa Nhất Xuyên nhận bóng theo kế hoạch và chuyển bóng cho Liễu Thanh, người đang ở một vị trí cố định, trước khi lớp 3 lao tới, Liễu Thanh đã tận dụng chiều cao của anh và rê bóng vào vạch vôi, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ ném bóng trực tiếp vào khung thành, Liễu Thanh bất ngờ chuyền bóng cho Giang Yến, người đã chạy đến vạch ba điểm.
Không có người bảo vệ, Giang Yến thành công nhận bóng, sau đó giơ tay ném về phía trước, khoảnh khắc quả bóng bay ra ngoài, mọi người trong lớp 3 đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Bóng đi vào, nhưng nó vẫn không chạm vào rổ mà đi thẳng vào lưới.
Lại 3 điểm trong dự liệu.
Sự phối hợp này đã được Giang Yến huấn luyện cho mọi người trước đó, chỉ vì anh sợ gặp phải một người như Phương Thành Lương.
Theo cách này, kết quả có vẻ tốt.
Khoảnh khắc bóng vào khung thành, tiếng hò reo trên sân cao hơn một độ, hai nam sinh cầm biểu ngữ ở lớp 18 háo hức chạy quanh sân.
Lá cờ lớn màu đỏ tung bay trong gió, thiếu niên mặc áo đỏ rực chạy thoải mái trên sân, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Mỗi khoảnh khắc là một dấu vết của tuổi trẻ.
Giang Yến trở thành tâm điểm chú ý, khiến Hà Văn hét vào mặt Phương Thành Lương, "Sao mày kèm hắn, mà không thấy hắn muốn chuyền bóng sao?"
Phương Thành Lương trong lòng cũng tức giận, chỉ cản Hà Văn, cũng không quay đầu lại, "Tao đảm bảo, không có lần sau."
"Có lần sau thì đừng đánh nữa." Hà Văn tức giận nói.
Phương Thành Lương nghiến răng nghiến lợi, khóa chặt ánh mắt trên người Giang Yến.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lớp 18 dường như không quan tâm đến hành vi kèm chặt có chủ ý của Phương Thành Lương, vẫn để Giang Yến lấy bóng, nhưng lần này lớp 3 đã thông minh hơn, sắp xếp người để mắt tới Hứa Nhất Xuyên.
Thật đáng tiếc.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Giang Yến chuyền bóng cho Trần Tư Nhuận, lần này đang đứng phía sau bên phải.
"Được lắm" Hà Văn mắng, "Trở về phòng ngự"
Lớp 3 nghĩ đó là thói quen cũ của bọn họ, Phương Thành Lương nhanh chóng quay đầu lại đuổi kịp Giang Yến, nhưng đáng tiếc, Trần Tư Nhuận chỉ giữ bóng trong ba giây, sau đó nhanh chóng chuyền cho Tống Viễn, người ở gần anh nhất, Tống Viễn trực tiếp nhảy lên tại chỗ, giơ tay ấn nhẹ, một quả bóng hai điểm đẹp mắt.
Chiến thuật rất khó đề phòng.
Hà Văn lau mặt, chỉ vào Giang Yến không nói gì.
Giang Yến hoàn toàn không quan tâm đến sự khiêu khích của hắn, anh mở hai tay nhún vai thờ ơ, với vẻ mặt kiêu ngạo như kiểm “Tao là bố của mày”.
Không thể phủ nhận rằng ngoài sự kiêu ngạo, trùm trường còn rất đẹp trai.
Lâm Tiêu sắp vỡ màng nhĩ vì tiếng la hét của các cô gái xung quanh, nhìn anh chăm chú.
Mặt dây chuyền tiền xu được anh giấu trong quần áo đã lộ ra khi anh chạy, nảy lên nảy xuống trên chiếc áo đỏ rực.
Giang Yến có lẽ đã chú ý, đưa tay ra sờ sờ đồng xu, xoa đầu ngón tay, lại mở đường viền cổ áo, cất đồng xu vào.
Cất xong, anh liếc mắt nhìn Lâm Tiêu trong đám người, sau đó ngang nhiên nghiêng đầu.
Vừa đáng yêu vừa soái khí.
Trước khi Lâm Tiêu kịp phản ứng, đám đông bên cạnh đột nhiên cảm thán.
"AAAAA”
"Mẹ nó tớ đập phải kẹo rồi "
"Wow"
"Mùa Vọng thật ngọt."
Lâm Tiêu thậm chí có thể tưởng tượng được nội dung thảo luận trên diễn đàn tuần sau rồi.
[Trùm trường quá đẹp trai, chỉ nghiêng đầu thôi cũng đẹp]
[Trùm trường và bạn học Lâm cùng bàn ra vào cùng lúc]
[Bạn học Lâm ngọt ngào xem trùm trường thi đấu]
[Cuộc sống yêu thương hàng ngày của trùm trường và bạn học Lâm]
Khi đó, ước tính sẽ lại là một cơn bão đẫm máu khác.
Tuy nhiên, Lâm Tiêu không có gì phải lo lắng.
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được chính thức thừa nhận, nhưng xét tình hình hiện tại, ngoại trừ thầy Dư tin tưởng chắc chắn rằng họ là bạn cùng lớp trong sáng, nhưng sợ rằng rất ít người trong toàn trường tin rằng cô và Giang Yến vẫn còn trong sáng.
Dù sao thì, bài đăng về tình yêu thầm của trùm trường trên diễn đàn cũng là bài đăng có lượt tương tác cao nhất trong lịch sử diễn đàn trường.
Mặc dù cô và Giang Yến chưa công khai, nhưng bạn học trên diễn đàn có thể so sánh với Sherlock Holmes, họ liên tục đăng tải những tin tức mới nhất.
Bọn họ phân tích một vài manh mối, thậm chí có người còn đăng tải cuộc sống thường ngày của cô và Giang Yến trong lớp học, theo phân tích của một chuyên gia nào đó, ngày ngày bọn họ đều ăn đường.
Có một số chỗ phân tích chi tiết, bản thân Lâm Tiêu cũng không biết tình hình lúc đó như thế nào, nhưng trong mắt một số bạn học ưu tú trên diễn đàn hành động đó có một chút đường.
Lâm Tiêu cũng nhìn thấy người trong đó vài lần phân tích khởi đầu của cô và Giang Yến ở bên nhau, phân tích vài điểm hoàn toàn giống với tình huống thực tế.
Với điểm này, cô không thể không phục.
Điều này thực sự lợi hại.
Lâm Tiêu không khỏi nghĩ đến những bài phân tích về một CP nào đó thường xuất hiện trên một số diễn đàn trong nước, nếu cô so sánh hoàn cảnh của mình với Giang Yến, một số trong đó có lẽ sẽ đúng.
Có lẽ cô thực sự hiểu nó.
Nhưng đây không phải gió tanh mưa máu thực sự, trên sân bóng lúc này mới thực sự là gió tanh mưa máu.
Sau khi Hà Văn thua liên tiếp hai bàn, cơn giận của hắn tăng vọt, thay thế Phương Thành Lương, nhìn chằm chằm vào Giang Yến.
Giang Yến không thể phủ nhận hành động của hắn, "Thích tao vậy sao."
Hà Văn nghiến răng, giọng nói dường như rít qua kẽ răng, "Ông đây thích mẹ mày."
"Xin lỗi, mẹ tao không thích câu nói này của mày." Giang Yến vẫn luôn không tha, "Nhìn, bố sẽ dạy mày chơi như thế nào."
Nói xong, anh đổi bóng từ phải sang trái như lúc đầu, Hà Văn ra hiệu cho đồng đội chú ý đến Hứa Nhất Xuyên ở bên trái phía sau, muốn đánh chặn bóng của anh.
Nhưng Giang Yến lại di chuyển linh hoạt để đổi bóng sang cánh phải, đúng lúc Hà Văn nghĩ sẽ chuyền bóng cho Trần Tư Nhuận.
Anh lắc người, trực tiếp thực hiện một động tác, dẫn bóng qua người hắn.
Hà Văn cáu kỉnh mắng: "Mẹ kiếp."
Lớp ba nhanh chóng trở lại phòng ngự, nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ chạy của Giang Yến, cho nên họ chỉ có thể nhìn anh ghi thêm ba điểm.
Tiếng hò reo của lớp 18 như muốn rung chuyển cả sân vận động.
Vào đầu hiệp ba, lớp ba đã để bóng qua lưới 3 bàn liên tiếp, mười điểm cách biệt ban đầu giờ đã lên 18 điểm.
Sắc mặt của đội viên lớp 3 đều rất khó coi.
Ngược lại, ở lớp mười tám, mọi người đều cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng, như thể họ đã thắng trò chơi.
Giang Yến chạy, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, chóp tóc bị gió thổi ngược lại, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, từng chi tiết trên khuôn mặt dường như đều được chạm khắc cẩn thận, không tìm được một khuyết điểm nào.
Mồ hôi nhỏ giọt xuống ngọn tóc và lên mí mắt.
Anh không quan tâm, mỉm cười và đập tay với đồng đội, không quên khen ngợi, "Hay lắm."
Những đợi viên lớp 3 hoàn toàn tức giận, họ kêu tạm dừng và thay người, hai người họ vạm vỡ và cao lớn,trong rất uy hiếp.
Hồ Hàng Hàng đang ngồi trong khán đài nheo mắt nhìn, không khỏi mắng: "Chết tiệt, sao những người ở lớp 3 lại vô liêm sỉ như vậy, thế mà lại tìm người trong đội của trường."
Đội bóng chuyên nghiệp của Trường Trung học phổ thông 10 sẽ đại diện cho Trường tham gia giải bóng rổ trung học ở nhiều tỉnh thành khác nhau hàng năm, điều này đi đúng hướng hơn nhiều so với loại hình thi đấu này trong khuôn viên trường.
Các đội viên trong đội của trường đều là những người được tuyển chọn kỹ càng và đánh giá chuyên môn, trình độ chuyên môn và trình độ phối hợp của họ tốt hơn rất nhiều với đội thường.
Lâm Tiêu cũng thấy bên kia có sự thay đổi người, tò mò hỏi: "Không phải cậu nói không được tìm học sinh từ lớp khác đến giúp sao?"
"Bọn họ đều là học sinh của lớp 3." Hồ Hàng Hàng siết chặt chai nước khoáng trong tay, "Tìm họ cũng không phạm quy, chỉ là những trận thi đấu trước đây đội viên trong đội của trường luôn không tham gia."
"Suy cho cùng, vẫn sẽ có một khoảng cách nhất định giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư." Ngô Vãng bên cạnh trả lời: "Những người trong đội tuyển của trường không thích tham gia vào loại cuộc thi nhỏ này. "
" Có lẽ lần này các bạn ở lớp 3 cũng buộc phải lo lắng rồi."
Ngoài sân không ngừng nói chuyện, trên sân Giang Yến và những người khác cũng nhận ra người bị thay thế ở lớp ba là người của đội trường.
Tống Viễn vò đầu, khịt mũi: "Đây là chó gấp đến mức nhảy tường rồi."
"Vậy phải để xem có thể nhảy ra ngoài không đã." Giang Yến lau mồ hôi trên hàm dưới bằng dây dưới cổ tay, anh nghiêng đầu, đường nét quai hàm và tai sắc bén.
Trông vừa gợi cảm vừa phóng khoáng, từ góc độ ấy đã cung cấp hết bức ảnh này đến bức ảnh khác cho các cô gái đang cầm điện thoại.
Các cầu thủ số 8 và số 9 xuất hiện trong lớp 3 là những người tấn công chính, cả hai nhanh chóng đuổi theo cách biệt tám điểm với sự hiểu ngầm và kỹ năng mà họ đã mài giũa trên sân.
Không khí trong sân vận động đang trở nên căng thẳng.
Lối chơi trước đây của Giang Yến trở nên vô dụng, lớp ba cũng đã thay đổi thói quen, căn bản là chuyền bóng cho số 8 và số 9, chỉ cần một trong số họ nhận được bóng, ngoại trừ Giang Yến và Tống Viễn hầu như ai cũng không thể chặn bóng, những người khác đều khó có thể bắt kịp.
Sau khi phá bóng thất bại, Giang Yến lên tiếng bên cạnh Hứa Nhất Xuyên: "Tao và Tống Viễn đều là mục tiêu, rất khó có cơ hội ghi bàn nữa, đổi sang cách khác."
"Mày chịu trách nhiệm ghi bàn, đưa bóng vào rổ." Giang Yến hít một hơi, nắm lấy một nắm tóc về phía sau, "Tống Viễn và tao sẽ phá bóng của bọn họ, để cho Vu Nhất Phàm và Liễu Thanh làm tốt công tác phòng ngự."
Chuyên môn của Hứa Nhất Xuyên là ghi bàn dưới rổ, anh có khả năng bật lên mạnh mẽ và ít người có thể ngăn cản anh khi ở dưới rổ.
Ngay cả Giang Yến và Tống Viễn cũng hợp lực tám lần trong số mười lần, cũng không thể ngăn cản.
Chỉ là một thời gian dài nảy sẽ làm tổn thương mắt cá chân của anh, vì vậy Hứa Nhất Xuyên hiếm khi chơi như thế này khi anh khi luyện tập, trong một trận đấu chỉ có thể thể hiện hai ba lần.
Bình thường, anh cũng làm tốt vai trò hậu vệ, chịu trách nhiệm thực hiện những đường chuyền chính xác và nhanh chóng để tạo cơ hội ghi bàn cho đồng đội.
Nhưng Giang Yến thì khác, anh có thể chơi bất cứ vị trí nào ngoại trừ vị trí tiền đạo, thậm chí khi thường chơi với mọi người, anh cũng sẽ để mọi người chơi ở các vị trí khác nhau.
Bằng cách này, bất kể tình huống nào sẽ xảy ra trên sân, họ cũng có thể điều chỉnh chiến lược kịp thời và khiến đối thủ mất cảnh giác.
Hứa Nhất Xuyên nhanh chóng nói cho hai người kia biết về sự sắp xếp của Giang Yến, khi Giang Yến chạy, anh khoanh tay ấn vào khớp.
Khi đi ngang qua tiền đạo đối phương, cả hai đều ngầm hiểu chuyện, đồng thời va vào vai đối phương, đầy khiêu khích.
Giang Yến liếc mắt nhìn hắn.
Bên kia cũng không chịu thua kém.
Ánh mắt của hai người tương tác giữa không trung, Lâm Tiêu đang ngồi trong khán đài dường như có thể nhìn thấy tia lửa lách tách giữa ánh mắt của họ.
Có người bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm: "Bộ dạng này của Giang Yến, ai không biết còn tưởng đối phương muốn cướp là bạn gái của cậu ấy."
Lâm Tiêu"..."
Trận đấu vẫn đang diễn ra ác liệt.
Những người trong lớp ba không biết rằng lớp mười tám đã thay đổi mục tiêu tấn công, họ vẫn tập trung sự chú ý phòng thủ chính của mình vào Giang Yến và Tống Viễn.
Giang Yến cũng nhanh chóng đáp ứng được kỳ vọng của bọn họ, nhận được bóng, tiền đạo số 8 của đối phương nhanh chóng lao tới, bóng dáng cao lớn đột ngột đè xuống.
Giang Yến không hoảng sợ chút nào, bóng dáng chớp động nhanh chóng trước mắt, đưa bóng cho Hứa Nhất Xuyên ngay phía sau lưng, đồng thời, Tống Viễn cũng chạy đến bên cạnh Hứa Nhất Xuyên, làm ra tư thế chuẩn bị bắt bóng.
"Cản hắn," số 8 của lớp ba hét lên, sau đó chạy đến.
Lớp thứ ba vốn tưởng Hứa Nhất Xuyên sẽ chuyền bóng, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp lấy bóng và tấn công nhanh, những cầu thủ lớp ba dưới rổ hoàn toàn không để ý Hứa Nhất Xuyên, anh nhảy qua, đưa bóng trực tiếp vào rổ rồi khóa lại, dùng ngón tay nắm lấy mép rổ, lắc lắc dáng người, lại đứng trên mặt đất.
"A A A”
Hồ Hàng Hàng hóa thân là fan hâm mộ lớn nhất của Hứa Nhất Xuyên vào lúc này, làm hình kèn với hai tay đặt trên môi, hét lên: "Hứa Nhất Xuyên thật tuyệt vời"
"Lão Tử yêu mày"
Sau đó, các nam sinh lớp 18 lần lượt như được tiêm máu gà, tiếng cổ vũ từng đợt.
Một nhóm hô to: "Hứa Nhất Xuyên"
Một nhóm khác hét lên "Tuyệt vời"
Nam sinh cầm biểu ngữ ở hàng ghế sau không chịu thua kém, "Lớp 18"
"Văn giả xưng hùng"
"Vũ giả xưng bá "
"Hùng bá Thập trung"
Không chịu thua kém, học sinh của lớp ba đối diện cũng hét, "Lớp 3 cố lên."
Không có sự mới lạ, cũng không có hiệu quả chiến đấu.
Không chịu nổi đả kích.
Nhưng cũng không thể trách được bọn họ.
Dù sao giáo viên chủ nhiệm như thầy Dư cơ bản trăm năm khó gặp được, tám kiếp gặp được một lần là may mắn.
Tiếng reo hò trên sân vẫn tiếp tục.
Giang Yến giơ tay lên, làm một động tác tay thể hiện sự im lặng.
Lớp 18 ngay lập tức nhận ra hành động này liền im lặng, ngầm hiểu ý.
Trong nửa sau của hiệp 3, lớp 18 dựa vào cú ném bóng dưới rổ của Hứa Nhất Xuyên và sự hợp tác ngầm của các đồng đội để ổn định thành công cách biệt điểm ở 8 điểm cuối trận.
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, các cầu thủ của cả hai bên đang nghỉ ngơi.
Lâm Tiêu lấy một chai nước đưa cho Giang Yến đang đứng trước mặt, "Anh không muốn ngồi một chút à. "
"Không ngồi, người toàn mồ hôi." Giang Yến lấy nước, vặn nắp uống một ngụm lớn, yết hầu lăn nhanh, có những giọt nước tràn ra từ từ trượt xuống đường cổ.
Lúc này đã gần tối, nhiệt độ không quá cao, gió thổi tứ phía.
Lâm Tiêu nhìn anh, mồ hôi trên mặt, lấy ra một gói khăn ướt từ trong túi xách mở ra, ngước lên nhìn anh, "Anh cúi đầu."
"Hả" Giang Yến không nói gì, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Lâm Tiêu véo khăn giấy ướt, lau chóp trán và mũi, không để ý đến những người xung quanh bỗng chốc đã yên tĩnh lại.
Giang Yến không nhắc nhở cô, mãi cho đến khi thoáng nhìn thấy ai đó đang dùng điện thoại di động chụp ảnh, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Bạn gái, em không cảm thấy có chút quá lộ liễu hay sao?"
Giọng nói của anh trầm thấp đến mức chỉ có thể nghe rõ.
Lâm Tiêu ngừng động tác, tay vẫn trên mặt anh, nhất thời không thể dời ra, nếu không làm vậy thì có vẻ không ổn.
Cô nhìn Giang Yến, răng hàm sau siết chặt, cô ép ra một giọng nói từ giữa hai hàm răng, "Anh cố ý."
Giang Yến chống hai tay lên đầu gối, khi nghe thấy lời này, anh nhanh chóng cúi đầu xuống mỉm cười, đầu ngón tay chọc vào xương mày dưới của mình, sau đó lấy khăn giấy ướt ra khỏi tay cô, "Đừng đổ oan cho anh."
"Vừa rồi em bảo anh cúi đầu mà."
Nhóm cổ vũ trung niên đến xem trận đấu vẫn chưa rời đi, mà đứng chéo sau đám đông, dõi theo ánh mắt của những người xung quanh.
Lão Dương ở cùng nhóm lớn tiếng nhắc nhở: "Lão Dư, lớp của thầy có một tình huống nha."
Lão Dư nhìn như đã hiểu hết mọi chuyện, "Không có tình huống, ai cũng có tính huống, hai đứa nó tuyệt đối sẽ không có tình huống."
Lâm Tiêu và Giang Yến cũng chú ý tới ba bóng dáng nhóm thầy Dư, cũng như ánh mắt bọn họ lộ ra đầy ý niệm khác nhau.
Xung quanh dần dần có những tiếng thì thầm.
Hồ Hàng Hàng đang ngồi ở bên cạnh cũng tìm được khăn giấy ướt rồi tự mình đứng về phía Tống Viễn trước mặt vẫy vẫy tay: "Đến đây, Viễn Viễn cúi đầu xuống, anh lau mồ hôi cho mày"
Tống Viễn kịp thời nhận được tín hiệu, cúi đầu xuống.
Các đồng đội xung quanh phối hợp ngầm, họ lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi cho các thành viên trong đội đang đứng trước mặt, toàn bộ khung cảnh trông thân thiện và hài hòa.
Nhưng nhìn cảnh này, ban đầu Lão Dư cũng không lo lắng nhiều, nhưng giờ ông thật sự có chút lo lắng.
Những đứa trẻ này sẽ không bị Giang Yến ảnh hưởng, không có hứng thú với con gái đấy chứ.
Lão Dư chưa từng thấy cảnh này, cảm thấy mình có chút lỗi thời, suy nghĩ một lúc cũng có chút rối rắm, khó hiểu.
Xem ra sau khi trận đấu bóng kết thúc, ông thật sự phải nói chuyện với Giang Yến một lúc.
Trong hiệp cuối cùng của trận đấu, Hứa Nhất Xuyên nghỉ ngơi ngoài sân, Hồ Hàng Hàng thế chỗ.
Mặc dù Hồ Hàng Hàng không có sức bật mạnh mẽ như Hứa Nhất Xuyên nhưng anh linh hoạt và dễ thay đổi, và cách chuyền bóng rất kỳ lạ.
Sau khi vào sân, Giang Yến vẫn chiến thuật cũ, anh và Tống Viễn chịu trách nhiệm ghi bàn tấn công, ba người còn lại chịu trách nhiệm đánh chặn và phòng ngự.
Đây là hiệp cuối của trận đấu, lớp 18 hoàn toàn chơi với tâm thế thong rong, về mặt tâm lý hoàn toàn vượt qua cầu thủ ở lớp 3.
Hà Văn vẫn như trước, ban đầu bám lấy Giang Yến.
Giang Yến không thèm lãng phí thời gian với hắn, cũng không nói gì với hắn, anh trực tiếp rê bóng qua người khi chạm vào, anh rất nhanh, thường thì Hà Văn chưa nhìn rõ, anh đã rời đi rồi, hoặc là bóng trong tay bay ra ngoài.
Tống Viễn đã chơi với Giang Yến từ khi còn nhỏ, có độ hiểu ngầm cao, khi nhận bóng thì chạy sang rổ đối diện, nếu không chạy được thì trực tiếp ném bóng từ xa.
Thực sự không còn cách nào khác, thì sẽ chuyền bóng cho Liễu Thanh hoặc Vu Nhất Phàm, đôi khi anh bị chặn bởi trung tâm và tiền đạo ở phía đối diện.
Nhưng thường vào lúc này, Giang Yến và Hồ Hàng Hàng đã nhanh chóng đứng ở vị trí phòng thủ.
Sự khác biệt giữa lớp thứ ba và lớp mười tám là tám điểm, công việc hiện tại của bọn họ là có thể vào thì vào, nếu không vào thì cũng đừng nghĩ tới.
Hoàn toàn đẩy lớp 3 vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hà Văn trong lòng ngay từ đầu đã có một ngọn lửa, lần này hắn bị ép đánh như thế này, ngọn lửa trong lòng hắn bùng cháy thành lửa trên đồng cỏ.
Khi hắn cố gắng chặn bóng của Giang Yến nhưng không thành công, hắn trực tiếp xoay người lại dùng cánh tay túm lấy nó về phía sau, đúng lúc nắm lấy sợi dây mà Giang Yến đang đeo trên cổ.
Hắn cố ý kéo mạnh.
Giang Yến không phòng bị, cả người lảo đảo lui về phía sau, quả bóng suýt nữa rơi khỏi tay anh, sợi dây thừng màu đen không chịu nổi lực đã đứt.
Hà Văn nhân cơ hội rút sợi dây chuyền ra, khi nhìn thấy đồng xu rơi xuống bên dưới, hắn cười mỉa mai: "Nhìn không ra, mày vẫn thích đeo loại đồ này"
Giang Yến đứng vững, xoay người lại, trực tiếp đập quả bóng trong tay xuống chân,vươn tay giật lấy sợi dây chuyền trong tay hắn, tức giận mắng đến muốn đánh hắn, "Mẹ mày đầu mày có bệnh à."
Những người khác cũng nhanh chóng vây xung quanh, Lâm Tiêu và những người thay thế khác đang ngồi trong khán phòng đột nhiên đứng lên.
Trên sân, trọng tài thổi còi và chạy tới: "Chuyện gì đang xảy ra vậy"
Giáo viên chủ nhiệm của hai lớp đã có mặt tại hiện trường, họ vừa định chạy đến để xem tình hình, nhưng hai đội tập trung trên sân nhanh chóng giải tán.
Trước khi giải tán, Giang Yến tiến lên một bước túm lấy Hà Văn, Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng kịp thời chặn tầm nhìn của trọng tài, Giang Yến trực tiếp giơ tay lên đánh mạnh vào tim hắn.
Hà Văn khịt mũi, đang định lên tiếng, nhưng Giang Yến đột nhiên lùi lại một bước, nắm lấy tay hắn, bắt tay hắn, mỉm cười nhưng không chạm đến đáy mắt.
Anh lắc lắc cánh tay nói: "Chơi cho tốt."
Dưới góc nhìn của trọng tài, hai người dường như đã bắt tay nhau, làm hòa, trọng tài thổi còi rút lui khỏi sân, ra hiệu trận đấu nên tiếp tục.
Lâm Tiêu và những người khác cũng ngồi xuống.
Giang Yến cởi bỏ bảo vệ cổ tay và sợi dây chuyền trên tay rồi đưa ra sân.
"Không sao chứ" Lâm Tiêu nhìn anh.
Giang Yến mỉm cười: "Không sao."
Anh nhanh chóng trở lại sân, mảnh khảnh và thẳng tắp, chiếc áo đỏ rực của anh phồng lên theo gió.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lần này.
Giang Yến trở thành cầu thủ tấn công duy nhất trong lớp 18, bốn người còn lại chuyền cho anh miễn là họ có bóng, các tiền đạo và phòng ngự lớp 3 bám lấy anh, tìm kiếm cơ hội để đánh chặn bóng.
Còn năm phút nữa thì kết thúc trận đấu.
Giang Yến không cho họ thêm bất kỳ cơ hội nào để chạm bóng, về cơ bản anh là người duy nhất trên toàn sân tiếp tục lấy bóng và ném bóng để ghi bàn.
Còn ba mươi giây nữa.
Lớp 18 tung ra đòn tấn công nhanh cuối cùng, Tống Viễn rê bóng vào khu vực đối phương, hậu vệ đối phương chặn trước mặt anh, Tống Viễn mím môi mỉm cười, chuyền bóng cho Giang Yến từ phía dưới bên phải.
Giang Yến nhận bóng rồi tiến lại gần rổ.
Lúc này, có ba người chơi đang đến gần rổ của đối phương, hai người trong số họ đứng trước mặt Giang Yến, cố gắng ngăn cản anh .
Giang Yến không phản ứng, từ đà chạy, anh nhảy lên tại chỗ, cách nhau bởi hai người chơi ở phía bên kia, dùng một tay đập mạnh xuống.
Quả bóng màu đỏ cam rơi thẳng vào lưới.
Tiếng còi vang lên.
Trận đấu chính thức kết thúc.
“A a aaaaaaa”
Khán giả vỡ òa trong tiếng reo hò.
Hồ Hàng Hàng chạy đến cuối sân và yêu cầu các nam sinh trong lớp ném biểu ngữ qua, anh lấy biểu ngữ, kéo nó sang một bên với Liễu Thanh, và chạy quanh sân hai lần.
Cuối cùng, trực tiếp dừng lại ở khu vực nghỉ của lớp 3.
Giang Yến đứng dưới biểu ngữ, ngước mắt lên nhìn Hà Văn với khuôn tối sầm chậm rãi giơ cánh tay lên, cất nhẫn và ngón út đi, đặt ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, ngón cái giơ lên, đầu ngón tay áp vào đầu.
Sau đó, như thể cầm súng, anh bóp cò và búng ngón trỏ và ngón giữa vào nhau.
"Bùm"
Hành động cực kỳ khiêu khích của Giang Yến đã hoàn toàn thắp lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Hà Văn.
Chỉ thấy hắn hung hăng đẩy đám bạn học đang chen chúc trước mặt mình ra, bay về phía Giang Yến như một viên đạn đại bác.
Những người xung quanh chỉ nhìn thấy một bóng người đang lao tới trước mặt, còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy bóng người đã chạy qua trước đó đã bị cú đấm của Giang Yến đập ngược ra sau, cả người ngã quỵ xuống đất.
Mặc dù động tác của Hà Văn rất nhanh, nhưng Giang Yến nhanh hơn hắn, ngay khi Hà Văn dùng nắm đấm lao tới, anh đã nhận ra động tác tiếp theo của mình là gì.
Phản công nhẹ nhàng và khéo léo.
Giang Yến dùng mười phần lực cho cú đấm vừa rồi, khi Hà Văn ngã xuống đất, máu cũng chảy ra từ miệng, rất nhanh đã sưng lên.
Sở dĩ anh làm ra động tác tàn nhẫn như vậy là để trả thù cho trận đòn mà anh đã nhận được trong quá khứ, thứ hai, để dạy cho Hà Văn một bài học về cách chơi bẩn của hắn hôm nay.
Giang Yến thẳng thắn và ngang bướng, chú ý mối quan hệ tốt với mọi người, điều anh ghét nhất trong cuộc đời mình là loại hành vi như đâm dao sau lưng, giở trò bẩn thỉu này.
Anh cử động cổ tay nhìn Hạ Văn một cách trịnh thượng, giọng nói trầm trầm, "Đừng tưởng ai cũng giống như mày, đầu óc ngu si tứ chi phát triển."
Hà Văn vừa tức giận vừa im lặng, người của lớp ba đã sớm bao vây hắn, người của lớp mười tám cũng không chịu thua kém, hai lớp xô đẩy nhau.
Ngay sau khi trận đấu kết thúc, ba người nhóm thầy Dư đã rời sân cùng với trọng tài và giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, chỉ còn lại học sinh trên sân, bầu không khí căng thẳng.
Thấy đại chiến sắp nổ ra, Giang Yến duỗi tay ngăn cản đám người lớp mười tám, "Hồ Hàng Hàng, bảo bọn họ đừng động tay, đều về đi."
"Anh Yến" Hồ Hàng Hàng vẫn đang cầm cán cờ, bối rối nhìn anh.
Sắp đánh nhau rồi, làm sao rút được, ít nhất chúng ta phải có hàng ghế đầu chứ.
Giang Yến biết mình đang nghĩ gì, cúi đầu xoa xoa cổ tay, "An oán cá nhân, đừng lôi kéo cả lớp, về cả đi."
Hứa Nhất Xuyên đi theo rồi dừng lại, "Được rồi, được rồi, chúng ta trở về thôi. "
Không có nam sinh lớp mười tám nào nhúc nhích, mặc dù bình thường không tiếp xúc nhiều với Giang Yến, nhưng bọn họ đã là bạn học lâu như vậy, hơn nữa Giang Yến vừa dẫn bọn họ thắng thêm một ván nữa, bất kể thế nào, bọn họ cũng không thể rời đi vào lúc này.
Ai đó hét lên, "Chúng tôi không về, là con trai thì hôm nay không thể quay về."
Giang Yến ngẩng đầu nhìn nam sinh đang nói chuyện, sau đó nhìn vào người lớp mười tám đang háo hức thử sức bên cạnh mình
Đầu lưỡi đẩy chóp má, bình tĩnh nói: "Trở về đi, tôi không muốn bị tố cáo với Hắc nhân tôi là người cầm đầu cuộc đánh nhau đâu."
Trùm trường đã nói như vậy, người khác thật sự rất khó ở lại, người nọ nhìn người kia, chậm rãi tản ra.
Hồ Hàng Hàng, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn vẫn còn trên sân.
Lâm Tiêu đang đứng trên sân, thấy Giang Yến quay đầu lại nói gì đó với ba người bọn họ, sau đó ba người bọn họ cũng lui ra khỏi sân.
"Giang Yến, bọn họ làm sao vậy" Lâm Tiêu túm lấy Hồ Hàng Hàng hỏi.
Đôi mắt to của Hồ Hàng Hằng chớp chớp nhăn nheo, "Không sao, anh Yến muốn trao đổi tình cảm với bọn họ."
Lâm Tiêu vô cảm nhìn hắn: "Rốt cuộc là cậu bị khờ khạo, hay là cậu cảm thấy nhà tôi và nhà cậu đều khờ khạo giống nhau?"
Hồ Hàng Hàng duỗi tay ra, lớn tiếng nói: "Tôi sẽ chọn cái thứ hai."
Tất cả mọi người "..."
Lâm Tiêu không cười nổi.
Tống Viễn kịp thời giải thích: "Đừng lo lắng, Giang Yến rất có chừng mực, sẽ không để cho mình chịu khổ."
"Không phải." Lâm Tiêu nhìn trên sân, nói với giọng nghiêm túc: "Tôi lo lắng đối phương bị thương thôi."
Trên sân.
Hà Văn nhìn Giang Yến một mình, nhổ máu vào nơi bên cạnh, "Mày muốn một chọi một?"
"Ân oán cá nhân, đừng liên lụy đến người khác." Giang Yến cười như không cười: "Lời tao đã nói trước tới nay đều không nói lần hai, nhưng mày là ngoại lệ, bởi vì mày là người khuyết tật, tao phải khoan dung hơn. "
"Mẹ mày" Hà Văn chuẩn bị dùng nắm đấm đập đánh qua.
Giang Yến không nhúc nhích, nắm đấm dừng lại ở một centimet trước mặt, anh duỗi ra một ngón tay đẩy tay Hà Văn ra, nhẹ giọng nói: "Nghiêm túc mà nói, chuyện này không có ý nghĩa."
"Cho dù có thử lại bao nhiêu lần, Quan Triệt sẽ vẫn từ chối em gái mày như vậy và mày mãi mãi là kẻ thua cuộc dưới tay tao."
Ai có thể chịu đựng được điều này.
Cho dù là ai có thể chịu đựng được, dù sao Hà Văn cũng không chịu nổi, hắn lại dùng một đấm nữa đập xuống, lần này hành động không dừng lại, nắm đấm của hắn như gió.
Giang Yến nghiến răng, giơ tay khống chế động tác của mình, ánh mắt sắc bén, giọng điệu không kiên nhẫn, "Đừng động tay với tao, nếu không thì mày thậm chí còn không biết mày chết như thế nào."
Nói xong, Giang Yến đẩy mạnh hắn ra, Hà Văn không đứng vững mà lùi lại hai bước, cuối cùng được người khác giúp đỡ để có chỗ đứng vững chắc.
Có vài nam sinh tụ tập xung quanh.
Giang Yến giơ tay chọc chọc xương mày, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn Hà Ôn: "Nếu thật sự muốn đánh nhau, đừng đánh nhau trước mặt nhiều người như vậy, đừng ở trường học, chúng ta chọn một chỗ đánh một trận."
"Tao không mang thêm người, mày có thể mang theo bao nhiêu người tùy thích, đánh cho đến khi mày phục thì thôi."
Giang Yến thực sự nói như vậy.
_____________________
Ngày 12/01/2024
6180
Đến 15 phút nghỉ giữa hiệp sau khi trận đấu thứ 2 kết thúc, Giang Yến đã cho bọn họ những bổ sung và phân tích toàn diện hơn về đặc điểm của cầu thủ lớp ba.
"Không cần quan tâm Hà Văn, cứ để tao." Giang Yến nhìn thành viên lớp ba đối diện, chỉ vào cuốn sổ tay, "Số 3 kia cao nhưng không theo kịp tốc độ, đừng quá đề phòng hắn."
"Số 11 là tấn công chính, Hứa Nhất Xuyên và Trần Tư Nhuận, chúng mày chú ý đề phòng hắn, trận tiếp theo, tao sẽ hoán đổi vị trí với Tống Viễn, lúc đó tôi sẽ lấy bóng, Liễu Thanh, mày chú ý vị trí số 5 bên phía đối diện."
"Được."
"Còn lại số 8 là của Phương Thành Lương, chúng mày chú ý một chút, hắn hay chơi bẩn, thích phạm lỗi chỗ khuất tầm nhìn." Giang Yến liếc nhìn bảng điểm, khẽ cau mày, "Đặc biệt là khi điểm số đã giảm nhiều như vậy, động tác của hắn sẽ càng nhiều hơn."
Liễu Thanh liếc nhìn phía bên kia, "Trận sau bọn họ sẽ thay người sao?"
Hứa Nhất Xuyên khoác vai hắn, "Đổi người cũng không không sao, nhớ rõ mình đang ở vị trí nào, chỉ cần làm theo sự sắp xếp vừa rồi của anh Yến và phòng ngự là được."
"Được rồi, không thành vấn đề."
Chỉ còn vài phút nữa là đến hiệp ba của trận đấu, ở đây lớp 18 vẫn đang nói cười.
Giang Yến cúi đầu chỉnh bao cổ tay.
Mặt dây chuyền đồng xu vốn đeo ở cổ tay đã được đeo lên cổ, đồng xu được giấu trong quần áo, chỉ lộ ra một sợi dây màu đen.
Anh có làn da trắng, đeo màu này, trắng đen rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Lâm Tiêu chọc chọc cánh tay anh, đợi anh nhìn sang một bên, thấp giọng hỏi: "Có muốn em cầm dây chuyền giúp anh không, đợi kết thúc sẽ trả lại cho anh."
Nghe cô nhắc đến sợi dây chuyền, Giang Yến vô thức đưa tay ra sờ sờ, bởi vì xuyên qua quần áo, anh chỉ có thể chạm vào đường viền của đồng xu.
Anh nhanh chóng buông tay, không để ý lắm, "Không, không ảnh hưởng."
Khi bắt đầu trận đấu thứ 3, lớp 3 đã thay thế số 3 cao nhưng chậm chạp mà Giang Yến đề cập bằng số 6 khác có chiều cao không kém.
Giang Yến không quan tâm lắm, chỉ để bọn họ phân tâm rời khỏi số 6.
Lúc bắt đầu trận đấu, đúng như Giang Yến nói, Phương Thành Lương lớp 3 thật sự bắt đầu di chuyển nhiều hơn, không biết Hà Văn nói gì với hắn, hắn rất ít khi ghi bàn trong suốt trận đấu, căn bản xoay quanh Giang Yến, chỉ cần Giang Yến có bóng, hắn ta liền vây đến.
Kỹ thuật chuyền bóng cho người khác của Giang Yến rất tốt, nhưng anh không thể chống lại cái nhìn chằm chằm của hắn ta, có mấy lần hắn chạy qua người, khuỷu tay của Phương Thành Lương đập vào phần tim của anh, vừa nhìn liền biết là cố ý, nhưng mỗi lần động tác đều không rõ ràng, rất khó bị phát hiện, từ góc nhìn của người ngoài, có vẻ như Giang Yến tự mình va phải.
Khi Giang Yến một lần nữa nhận bóng và chuẩn bị ghi bàn, Phương Thành Lương lại nhanh chóng chen lấn, cả người như uy hiếp.
Giang Yến chế nhạo: "Chỉ dán mắt vào tao thôi à?"
Phương Thành Lương cũng cười, nhưng là cười đạo đức giả: "Chỉ là một trò chơi thôi, ai có bóng thì tao nhìn người đó."
"Được, vậy thì nhìn cho kĩ."
Giang Yến nhìn vào mắt hắn, làm ra tư thế chuyền bóng giống như lúc nãy, Phương Thành Lương dường như có thể đoán trước được tình huống hắn va vào anh ở giây tiếp theo.
Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, ngay lúc Giang Yến chuẩn bị chuyền bóng như trước, anh đột nhiên đổi bóng từ tay phải sang tay trái mà không hề báo trước, sau đó vung tay ra sau và chuyền bóng ra ngoài.
Hứa Nhất Xuyên, người đã đợi ở đó từ sớm, khi mọi người trong lớp 3 vội vã chạy tới chỗ Hứa Nhất Xuyên, Giang Yến vẫn duy trì tư thế chạy về phía trước, nhưng khi chạy ngang qua, cánh tay của anh vung tay lên, nhưng biên độ hơi lớn, nắm đấm đánh thẳng vào cằm Phương Thành Lương.
Lực của anh không nhẹ, Phương Thành Lương khịt mũi.
Giang Yến tiếp tục chạy về phía trước, không ai chú ý tới động tác của anh.
Ở phía bên kia, Hứa Nhất Xuyên nhận bóng theo kế hoạch và chuyển bóng cho Liễu Thanh, người đang ở một vị trí cố định, trước khi lớp 3 lao tới, Liễu Thanh đã tận dụng chiều cao của anh và rê bóng vào vạch vôi, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ ném bóng trực tiếp vào khung thành, Liễu Thanh bất ngờ chuyền bóng cho Giang Yến, người đã chạy đến vạch ba điểm.
Không có người bảo vệ, Giang Yến thành công nhận bóng, sau đó giơ tay ném về phía trước, khoảnh khắc quả bóng bay ra ngoài, mọi người trong lớp 3 đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Bóng đi vào, nhưng nó vẫn không chạm vào rổ mà đi thẳng vào lưới.
Lại 3 điểm trong dự liệu.
Sự phối hợp này đã được Giang Yến huấn luyện cho mọi người trước đó, chỉ vì anh sợ gặp phải một người như Phương Thành Lương.
Theo cách này, kết quả có vẻ tốt.
Khoảnh khắc bóng vào khung thành, tiếng hò reo trên sân cao hơn một độ, hai nam sinh cầm biểu ngữ ở lớp 18 háo hức chạy quanh sân.
Lá cờ lớn màu đỏ tung bay trong gió, thiếu niên mặc áo đỏ rực chạy thoải mái trên sân, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Mỗi khoảnh khắc là một dấu vết của tuổi trẻ.
Giang Yến trở thành tâm điểm chú ý, khiến Hà Văn hét vào mặt Phương Thành Lương, "Sao mày kèm hắn, mà không thấy hắn muốn chuyền bóng sao?"
Phương Thành Lương trong lòng cũng tức giận, chỉ cản Hà Văn, cũng không quay đầu lại, "Tao đảm bảo, không có lần sau."
"Có lần sau thì đừng đánh nữa." Hà Văn tức giận nói.
Phương Thành Lương nghiến răng nghiến lợi, khóa chặt ánh mắt trên người Giang Yến.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lớp 18 dường như không quan tâm đến hành vi kèm chặt có chủ ý của Phương Thành Lương, vẫn để Giang Yến lấy bóng, nhưng lần này lớp 3 đã thông minh hơn, sắp xếp người để mắt tới Hứa Nhất Xuyên.
Thật đáng tiếc.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Giang Yến chuyền bóng cho Trần Tư Nhuận, lần này đang đứng phía sau bên phải.
"Được lắm" Hà Văn mắng, "Trở về phòng ngự"
Lớp 3 nghĩ đó là thói quen cũ của bọn họ, Phương Thành Lương nhanh chóng quay đầu lại đuổi kịp Giang Yến, nhưng đáng tiếc, Trần Tư Nhuận chỉ giữ bóng trong ba giây, sau đó nhanh chóng chuyền cho Tống Viễn, người ở gần anh nhất, Tống Viễn trực tiếp nhảy lên tại chỗ, giơ tay ấn nhẹ, một quả bóng hai điểm đẹp mắt.
Chiến thuật rất khó đề phòng.
Hà Văn lau mặt, chỉ vào Giang Yến không nói gì.
Giang Yến hoàn toàn không quan tâm đến sự khiêu khích của hắn, anh mở hai tay nhún vai thờ ơ, với vẻ mặt kiêu ngạo như kiểm “Tao là bố của mày”.
Không thể phủ nhận rằng ngoài sự kiêu ngạo, trùm trường còn rất đẹp trai.
Lâm Tiêu sắp vỡ màng nhĩ vì tiếng la hét của các cô gái xung quanh, nhìn anh chăm chú.
Mặt dây chuyền tiền xu được anh giấu trong quần áo đã lộ ra khi anh chạy, nảy lên nảy xuống trên chiếc áo đỏ rực.
Giang Yến có lẽ đã chú ý, đưa tay ra sờ sờ đồng xu, xoa đầu ngón tay, lại mở đường viền cổ áo, cất đồng xu vào.
Cất xong, anh liếc mắt nhìn Lâm Tiêu trong đám người, sau đó ngang nhiên nghiêng đầu.
Vừa đáng yêu vừa soái khí.
Trước khi Lâm Tiêu kịp phản ứng, đám đông bên cạnh đột nhiên cảm thán.
"AAAAA”
"Mẹ nó tớ đập phải kẹo rồi "
"Wow"
"Mùa Vọng thật ngọt."
Lâm Tiêu thậm chí có thể tưởng tượng được nội dung thảo luận trên diễn đàn tuần sau rồi.
[Trùm trường quá đẹp trai, chỉ nghiêng đầu thôi cũng đẹp]
[Trùm trường và bạn học Lâm cùng bàn ra vào cùng lúc]
[Bạn học Lâm ngọt ngào xem trùm trường thi đấu]
[Cuộc sống yêu thương hàng ngày của trùm trường và bạn học Lâm]
Khi đó, ước tính sẽ lại là một cơn bão đẫm máu khác.
Tuy nhiên, Lâm Tiêu không có gì phải lo lắng.
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được chính thức thừa nhận, nhưng xét tình hình hiện tại, ngoại trừ thầy Dư tin tưởng chắc chắn rằng họ là bạn cùng lớp trong sáng, nhưng sợ rằng rất ít người trong toàn trường tin rằng cô và Giang Yến vẫn còn trong sáng.
Dù sao thì, bài đăng về tình yêu thầm của trùm trường trên diễn đàn cũng là bài đăng có lượt tương tác cao nhất trong lịch sử diễn đàn trường.
Mặc dù cô và Giang Yến chưa công khai, nhưng bạn học trên diễn đàn có thể so sánh với Sherlock Holmes, họ liên tục đăng tải những tin tức mới nhất.
Bọn họ phân tích một vài manh mối, thậm chí có người còn đăng tải cuộc sống thường ngày của cô và Giang Yến trong lớp học, theo phân tích của một chuyên gia nào đó, ngày ngày bọn họ đều ăn đường.
Có một số chỗ phân tích chi tiết, bản thân Lâm Tiêu cũng không biết tình hình lúc đó như thế nào, nhưng trong mắt một số bạn học ưu tú trên diễn đàn hành động đó có một chút đường.
Lâm Tiêu cũng nhìn thấy người trong đó vài lần phân tích khởi đầu của cô và Giang Yến ở bên nhau, phân tích vài điểm hoàn toàn giống với tình huống thực tế.
Với điểm này, cô không thể không phục.
Điều này thực sự lợi hại.
Lâm Tiêu không khỏi nghĩ đến những bài phân tích về một CP nào đó thường xuất hiện trên một số diễn đàn trong nước, nếu cô so sánh hoàn cảnh của mình với Giang Yến, một số trong đó có lẽ sẽ đúng.
Có lẽ cô thực sự hiểu nó.
Nhưng đây không phải gió tanh mưa máu thực sự, trên sân bóng lúc này mới thực sự là gió tanh mưa máu.
Sau khi Hà Văn thua liên tiếp hai bàn, cơn giận của hắn tăng vọt, thay thế Phương Thành Lương, nhìn chằm chằm vào Giang Yến.
Giang Yến không thể phủ nhận hành động của hắn, "Thích tao vậy sao."
Hà Văn nghiến răng, giọng nói dường như rít qua kẽ răng, "Ông đây thích mẹ mày."
"Xin lỗi, mẹ tao không thích câu nói này của mày." Giang Yến vẫn luôn không tha, "Nhìn, bố sẽ dạy mày chơi như thế nào."
Nói xong, anh đổi bóng từ phải sang trái như lúc đầu, Hà Văn ra hiệu cho đồng đội chú ý đến Hứa Nhất Xuyên ở bên trái phía sau, muốn đánh chặn bóng của anh.
Nhưng Giang Yến lại di chuyển linh hoạt để đổi bóng sang cánh phải, đúng lúc Hà Văn nghĩ sẽ chuyền bóng cho Trần Tư Nhuận.
Anh lắc người, trực tiếp thực hiện một động tác, dẫn bóng qua người hắn.
Hà Văn cáu kỉnh mắng: "Mẹ kiếp."
Lớp ba nhanh chóng trở lại phòng ngự, nhưng vẫn không thể bắt kịp tốc độ chạy của Giang Yến, cho nên họ chỉ có thể nhìn anh ghi thêm ba điểm.
Tiếng hò reo của lớp 18 như muốn rung chuyển cả sân vận động.
Vào đầu hiệp ba, lớp ba đã để bóng qua lưới 3 bàn liên tiếp, mười điểm cách biệt ban đầu giờ đã lên 18 điểm.
Sắc mặt của đội viên lớp 3 đều rất khó coi.
Ngược lại, ở lớp mười tám, mọi người đều cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng, như thể họ đã thắng trò chơi.
Giang Yến chạy, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, chóp tóc bị gió thổi ngược lại, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, từng chi tiết trên khuôn mặt dường như đều được chạm khắc cẩn thận, không tìm được một khuyết điểm nào.
Mồ hôi nhỏ giọt xuống ngọn tóc và lên mí mắt.
Anh không quan tâm, mỉm cười và đập tay với đồng đội, không quên khen ngợi, "Hay lắm."
Những đợi viên lớp 3 hoàn toàn tức giận, họ kêu tạm dừng và thay người, hai người họ vạm vỡ và cao lớn,trong rất uy hiếp.
Hồ Hàng Hàng đang ngồi trong khán đài nheo mắt nhìn, không khỏi mắng: "Chết tiệt, sao những người ở lớp 3 lại vô liêm sỉ như vậy, thế mà lại tìm người trong đội của trường."
Đội bóng chuyên nghiệp của Trường Trung học phổ thông 10 sẽ đại diện cho Trường tham gia giải bóng rổ trung học ở nhiều tỉnh thành khác nhau hàng năm, điều này đi đúng hướng hơn nhiều so với loại hình thi đấu này trong khuôn viên trường.
Các đội viên trong đội của trường đều là những người được tuyển chọn kỹ càng và đánh giá chuyên môn, trình độ chuyên môn và trình độ phối hợp của họ tốt hơn rất nhiều với đội thường.
Lâm Tiêu cũng thấy bên kia có sự thay đổi người, tò mò hỏi: "Không phải cậu nói không được tìm học sinh từ lớp khác đến giúp sao?"
"Bọn họ đều là học sinh của lớp 3." Hồ Hàng Hàng siết chặt chai nước khoáng trong tay, "Tìm họ cũng không phạm quy, chỉ là những trận thi đấu trước đây đội viên trong đội của trường luôn không tham gia."
"Suy cho cùng, vẫn sẽ có một khoảng cách nhất định giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư." Ngô Vãng bên cạnh trả lời: "Những người trong đội tuyển của trường không thích tham gia vào loại cuộc thi nhỏ này. "
" Có lẽ lần này các bạn ở lớp 3 cũng buộc phải lo lắng rồi."
Ngoài sân không ngừng nói chuyện, trên sân Giang Yến và những người khác cũng nhận ra người bị thay thế ở lớp ba là người của đội trường.
Tống Viễn vò đầu, khịt mũi: "Đây là chó gấp đến mức nhảy tường rồi."
"Vậy phải để xem có thể nhảy ra ngoài không đã." Giang Yến lau mồ hôi trên hàm dưới bằng dây dưới cổ tay, anh nghiêng đầu, đường nét quai hàm và tai sắc bén.
Trông vừa gợi cảm vừa phóng khoáng, từ góc độ ấy đã cung cấp hết bức ảnh này đến bức ảnh khác cho các cô gái đang cầm điện thoại.
Các cầu thủ số 8 và số 9 xuất hiện trong lớp 3 là những người tấn công chính, cả hai nhanh chóng đuổi theo cách biệt tám điểm với sự hiểu ngầm và kỹ năng mà họ đã mài giũa trên sân.
Không khí trong sân vận động đang trở nên căng thẳng.
Lối chơi trước đây của Giang Yến trở nên vô dụng, lớp ba cũng đã thay đổi thói quen, căn bản là chuyền bóng cho số 8 và số 9, chỉ cần một trong số họ nhận được bóng, ngoại trừ Giang Yến và Tống Viễn hầu như ai cũng không thể chặn bóng, những người khác đều khó có thể bắt kịp.
Sau khi phá bóng thất bại, Giang Yến lên tiếng bên cạnh Hứa Nhất Xuyên: "Tao và Tống Viễn đều là mục tiêu, rất khó có cơ hội ghi bàn nữa, đổi sang cách khác."
"Mày chịu trách nhiệm ghi bàn, đưa bóng vào rổ." Giang Yến hít một hơi, nắm lấy một nắm tóc về phía sau, "Tống Viễn và tao sẽ phá bóng của bọn họ, để cho Vu Nhất Phàm và Liễu Thanh làm tốt công tác phòng ngự."
Chuyên môn của Hứa Nhất Xuyên là ghi bàn dưới rổ, anh có khả năng bật lên mạnh mẽ và ít người có thể ngăn cản anh khi ở dưới rổ.
Ngay cả Giang Yến và Tống Viễn cũng hợp lực tám lần trong số mười lần, cũng không thể ngăn cản.
Chỉ là một thời gian dài nảy sẽ làm tổn thương mắt cá chân của anh, vì vậy Hứa Nhất Xuyên hiếm khi chơi như thế này khi anh khi luyện tập, trong một trận đấu chỉ có thể thể hiện hai ba lần.
Bình thường, anh cũng làm tốt vai trò hậu vệ, chịu trách nhiệm thực hiện những đường chuyền chính xác và nhanh chóng để tạo cơ hội ghi bàn cho đồng đội.
Nhưng Giang Yến thì khác, anh có thể chơi bất cứ vị trí nào ngoại trừ vị trí tiền đạo, thậm chí khi thường chơi với mọi người, anh cũng sẽ để mọi người chơi ở các vị trí khác nhau.
Bằng cách này, bất kể tình huống nào sẽ xảy ra trên sân, họ cũng có thể điều chỉnh chiến lược kịp thời và khiến đối thủ mất cảnh giác.
Hứa Nhất Xuyên nhanh chóng nói cho hai người kia biết về sự sắp xếp của Giang Yến, khi Giang Yến chạy, anh khoanh tay ấn vào khớp.
Khi đi ngang qua tiền đạo đối phương, cả hai đều ngầm hiểu chuyện, đồng thời va vào vai đối phương, đầy khiêu khích.
Giang Yến liếc mắt nhìn hắn.
Bên kia cũng không chịu thua kém.
Ánh mắt của hai người tương tác giữa không trung, Lâm Tiêu đang ngồi trong khán đài dường như có thể nhìn thấy tia lửa lách tách giữa ánh mắt của họ.
Có người bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm: "Bộ dạng này của Giang Yến, ai không biết còn tưởng đối phương muốn cướp là bạn gái của cậu ấy."
Lâm Tiêu"..."
Trận đấu vẫn đang diễn ra ác liệt.
Những người trong lớp ba không biết rằng lớp mười tám đã thay đổi mục tiêu tấn công, họ vẫn tập trung sự chú ý phòng thủ chính của mình vào Giang Yến và Tống Viễn.
Giang Yến cũng nhanh chóng đáp ứng được kỳ vọng của bọn họ, nhận được bóng, tiền đạo số 8 của đối phương nhanh chóng lao tới, bóng dáng cao lớn đột ngột đè xuống.
Giang Yến không hoảng sợ chút nào, bóng dáng chớp động nhanh chóng trước mắt, đưa bóng cho Hứa Nhất Xuyên ngay phía sau lưng, đồng thời, Tống Viễn cũng chạy đến bên cạnh Hứa Nhất Xuyên, làm ra tư thế chuẩn bị bắt bóng.
"Cản hắn," số 8 của lớp ba hét lên, sau đó chạy đến.
Lớp thứ ba vốn tưởng Hứa Nhất Xuyên sẽ chuyền bóng, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp lấy bóng và tấn công nhanh, những cầu thủ lớp ba dưới rổ hoàn toàn không để ý Hứa Nhất Xuyên, anh nhảy qua, đưa bóng trực tiếp vào rổ rồi khóa lại, dùng ngón tay nắm lấy mép rổ, lắc lắc dáng người, lại đứng trên mặt đất.
"A A A”
Hồ Hàng Hàng hóa thân là fan hâm mộ lớn nhất của Hứa Nhất Xuyên vào lúc này, làm hình kèn với hai tay đặt trên môi, hét lên: "Hứa Nhất Xuyên thật tuyệt vời"
"Lão Tử yêu mày"
Sau đó, các nam sinh lớp 18 lần lượt như được tiêm máu gà, tiếng cổ vũ từng đợt.
Một nhóm hô to: "Hứa Nhất Xuyên"
Một nhóm khác hét lên "Tuyệt vời"
Nam sinh cầm biểu ngữ ở hàng ghế sau không chịu thua kém, "Lớp 18"
"Văn giả xưng hùng"
"Vũ giả xưng bá "
"Hùng bá Thập trung"
Không chịu thua kém, học sinh của lớp ba đối diện cũng hét, "Lớp 3 cố lên."
Không có sự mới lạ, cũng không có hiệu quả chiến đấu.
Không chịu nổi đả kích.
Nhưng cũng không thể trách được bọn họ.
Dù sao giáo viên chủ nhiệm như thầy Dư cơ bản trăm năm khó gặp được, tám kiếp gặp được một lần là may mắn.
Tiếng reo hò trên sân vẫn tiếp tục.
Giang Yến giơ tay lên, làm một động tác tay thể hiện sự im lặng.
Lớp 18 ngay lập tức nhận ra hành động này liền im lặng, ngầm hiểu ý.
Trong nửa sau của hiệp 3, lớp 18 dựa vào cú ném bóng dưới rổ của Hứa Nhất Xuyên và sự hợp tác ngầm của các đồng đội để ổn định thành công cách biệt điểm ở 8 điểm cuối trận.
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, các cầu thủ của cả hai bên đang nghỉ ngơi.
Lâm Tiêu lấy một chai nước đưa cho Giang Yến đang đứng trước mặt, "Anh không muốn ngồi một chút à. "
"Không ngồi, người toàn mồ hôi." Giang Yến lấy nước, vặn nắp uống một ngụm lớn, yết hầu lăn nhanh, có những giọt nước tràn ra từ từ trượt xuống đường cổ.
Lúc này đã gần tối, nhiệt độ không quá cao, gió thổi tứ phía.
Lâm Tiêu nhìn anh, mồ hôi trên mặt, lấy ra một gói khăn ướt từ trong túi xách mở ra, ngước lên nhìn anh, "Anh cúi đầu."
"Hả" Giang Yến không nói gì, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Lâm Tiêu véo khăn giấy ướt, lau chóp trán và mũi, không để ý đến những người xung quanh bỗng chốc đã yên tĩnh lại.
Giang Yến không nhắc nhở cô, mãi cho đến khi thoáng nhìn thấy ai đó đang dùng điện thoại di động chụp ảnh, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Bạn gái, em không cảm thấy có chút quá lộ liễu hay sao?"
Giọng nói của anh trầm thấp đến mức chỉ có thể nghe rõ.
Lâm Tiêu ngừng động tác, tay vẫn trên mặt anh, nhất thời không thể dời ra, nếu không làm vậy thì có vẻ không ổn.
Cô nhìn Giang Yến, răng hàm sau siết chặt, cô ép ra một giọng nói từ giữa hai hàm răng, "Anh cố ý."
Giang Yến chống hai tay lên đầu gối, khi nghe thấy lời này, anh nhanh chóng cúi đầu xuống mỉm cười, đầu ngón tay chọc vào xương mày dưới của mình, sau đó lấy khăn giấy ướt ra khỏi tay cô, "Đừng đổ oan cho anh."
"Vừa rồi em bảo anh cúi đầu mà."
Nhóm cổ vũ trung niên đến xem trận đấu vẫn chưa rời đi, mà đứng chéo sau đám đông, dõi theo ánh mắt của những người xung quanh.
Lão Dương ở cùng nhóm lớn tiếng nhắc nhở: "Lão Dư, lớp của thầy có một tình huống nha."
Lão Dư nhìn như đã hiểu hết mọi chuyện, "Không có tình huống, ai cũng có tính huống, hai đứa nó tuyệt đối sẽ không có tình huống."
Lâm Tiêu và Giang Yến cũng chú ý tới ba bóng dáng nhóm thầy Dư, cũng như ánh mắt bọn họ lộ ra đầy ý niệm khác nhau.
Xung quanh dần dần có những tiếng thì thầm.
Hồ Hàng Hàng đang ngồi ở bên cạnh cũng tìm được khăn giấy ướt rồi tự mình đứng về phía Tống Viễn trước mặt vẫy vẫy tay: "Đến đây, Viễn Viễn cúi đầu xuống, anh lau mồ hôi cho mày"
Tống Viễn kịp thời nhận được tín hiệu, cúi đầu xuống.
Các đồng đội xung quanh phối hợp ngầm, họ lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi cho các thành viên trong đội đang đứng trước mặt, toàn bộ khung cảnh trông thân thiện và hài hòa.
Nhưng nhìn cảnh này, ban đầu Lão Dư cũng không lo lắng nhiều, nhưng giờ ông thật sự có chút lo lắng.
Những đứa trẻ này sẽ không bị Giang Yến ảnh hưởng, không có hứng thú với con gái đấy chứ.
Lão Dư chưa từng thấy cảnh này, cảm thấy mình có chút lỗi thời, suy nghĩ một lúc cũng có chút rối rắm, khó hiểu.
Xem ra sau khi trận đấu bóng kết thúc, ông thật sự phải nói chuyện với Giang Yến một lúc.
Trong hiệp cuối cùng của trận đấu, Hứa Nhất Xuyên nghỉ ngơi ngoài sân, Hồ Hàng Hàng thế chỗ.
Mặc dù Hồ Hàng Hàng không có sức bật mạnh mẽ như Hứa Nhất Xuyên nhưng anh linh hoạt và dễ thay đổi, và cách chuyền bóng rất kỳ lạ.
Sau khi vào sân, Giang Yến vẫn chiến thuật cũ, anh và Tống Viễn chịu trách nhiệm ghi bàn tấn công, ba người còn lại chịu trách nhiệm đánh chặn và phòng ngự.
Đây là hiệp cuối của trận đấu, lớp 18 hoàn toàn chơi với tâm thế thong rong, về mặt tâm lý hoàn toàn vượt qua cầu thủ ở lớp 3.
Hà Văn vẫn như trước, ban đầu bám lấy Giang Yến.
Giang Yến không thèm lãng phí thời gian với hắn, cũng không nói gì với hắn, anh trực tiếp rê bóng qua người khi chạm vào, anh rất nhanh, thường thì Hà Văn chưa nhìn rõ, anh đã rời đi rồi, hoặc là bóng trong tay bay ra ngoài.
Tống Viễn đã chơi với Giang Yến từ khi còn nhỏ, có độ hiểu ngầm cao, khi nhận bóng thì chạy sang rổ đối diện, nếu không chạy được thì trực tiếp ném bóng từ xa.
Thực sự không còn cách nào khác, thì sẽ chuyền bóng cho Liễu Thanh hoặc Vu Nhất Phàm, đôi khi anh bị chặn bởi trung tâm và tiền đạo ở phía đối diện.
Nhưng thường vào lúc này, Giang Yến và Hồ Hàng Hàng đã nhanh chóng đứng ở vị trí phòng thủ.
Sự khác biệt giữa lớp thứ ba và lớp mười tám là tám điểm, công việc hiện tại của bọn họ là có thể vào thì vào, nếu không vào thì cũng đừng nghĩ tới.
Hoàn toàn đẩy lớp 3 vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hà Văn trong lòng ngay từ đầu đã có một ngọn lửa, lần này hắn bị ép đánh như thế này, ngọn lửa trong lòng hắn bùng cháy thành lửa trên đồng cỏ.
Khi hắn cố gắng chặn bóng của Giang Yến nhưng không thành công, hắn trực tiếp xoay người lại dùng cánh tay túm lấy nó về phía sau, đúng lúc nắm lấy sợi dây mà Giang Yến đang đeo trên cổ.
Hắn cố ý kéo mạnh.
Giang Yến không phòng bị, cả người lảo đảo lui về phía sau, quả bóng suýt nữa rơi khỏi tay anh, sợi dây thừng màu đen không chịu nổi lực đã đứt.
Hà Văn nhân cơ hội rút sợi dây chuyền ra, khi nhìn thấy đồng xu rơi xuống bên dưới, hắn cười mỉa mai: "Nhìn không ra, mày vẫn thích đeo loại đồ này"
Giang Yến đứng vững, xoay người lại, trực tiếp đập quả bóng trong tay xuống chân,vươn tay giật lấy sợi dây chuyền trong tay hắn, tức giận mắng đến muốn đánh hắn, "Mẹ mày đầu mày có bệnh à."
Những người khác cũng nhanh chóng vây xung quanh, Lâm Tiêu và những người thay thế khác đang ngồi trong khán phòng đột nhiên đứng lên.
Trên sân, trọng tài thổi còi và chạy tới: "Chuyện gì đang xảy ra vậy"
Giáo viên chủ nhiệm của hai lớp đã có mặt tại hiện trường, họ vừa định chạy đến để xem tình hình, nhưng hai đội tập trung trên sân nhanh chóng giải tán.
Trước khi giải tán, Giang Yến tiến lên một bước túm lấy Hà Văn, Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng kịp thời chặn tầm nhìn của trọng tài, Giang Yến trực tiếp giơ tay lên đánh mạnh vào tim hắn.
Hà Văn khịt mũi, đang định lên tiếng, nhưng Giang Yến đột nhiên lùi lại một bước, nắm lấy tay hắn, bắt tay hắn, mỉm cười nhưng không chạm đến đáy mắt.
Anh lắc lắc cánh tay nói: "Chơi cho tốt."
Dưới góc nhìn của trọng tài, hai người dường như đã bắt tay nhau, làm hòa, trọng tài thổi còi rút lui khỏi sân, ra hiệu trận đấu nên tiếp tục.
Lâm Tiêu và những người khác cũng ngồi xuống.
Giang Yến cởi bỏ bảo vệ cổ tay và sợi dây chuyền trên tay rồi đưa ra sân.
"Không sao chứ" Lâm Tiêu nhìn anh.
Giang Yến mỉm cười: "Không sao."
Anh nhanh chóng trở lại sân, mảnh khảnh và thẳng tắp, chiếc áo đỏ rực của anh phồng lên theo gió.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lần này.
Giang Yến trở thành cầu thủ tấn công duy nhất trong lớp 18, bốn người còn lại chuyền cho anh miễn là họ có bóng, các tiền đạo và phòng ngự lớp 3 bám lấy anh, tìm kiếm cơ hội để đánh chặn bóng.
Còn năm phút nữa thì kết thúc trận đấu.
Giang Yến không cho họ thêm bất kỳ cơ hội nào để chạm bóng, về cơ bản anh là người duy nhất trên toàn sân tiếp tục lấy bóng và ném bóng để ghi bàn.
Còn ba mươi giây nữa.
Lớp 18 tung ra đòn tấn công nhanh cuối cùng, Tống Viễn rê bóng vào khu vực đối phương, hậu vệ đối phương chặn trước mặt anh, Tống Viễn mím môi mỉm cười, chuyền bóng cho Giang Yến từ phía dưới bên phải.
Giang Yến nhận bóng rồi tiến lại gần rổ.
Lúc này, có ba người chơi đang đến gần rổ của đối phương, hai người trong số họ đứng trước mặt Giang Yến, cố gắng ngăn cản anh .
Giang Yến không phản ứng, từ đà chạy, anh nhảy lên tại chỗ, cách nhau bởi hai người chơi ở phía bên kia, dùng một tay đập mạnh xuống.
Quả bóng màu đỏ cam rơi thẳng vào lưới.
Tiếng còi vang lên.
Trận đấu chính thức kết thúc.
“A a aaaaaaa”
Khán giả vỡ òa trong tiếng reo hò.
Hồ Hàng Hàng chạy đến cuối sân và yêu cầu các nam sinh trong lớp ném biểu ngữ qua, anh lấy biểu ngữ, kéo nó sang một bên với Liễu Thanh, và chạy quanh sân hai lần.
Cuối cùng, trực tiếp dừng lại ở khu vực nghỉ của lớp 3.
Giang Yến đứng dưới biểu ngữ, ngước mắt lên nhìn Hà Văn với khuôn tối sầm chậm rãi giơ cánh tay lên, cất nhẫn và ngón út đi, đặt ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, ngón cái giơ lên, đầu ngón tay áp vào đầu.
Sau đó, như thể cầm súng, anh bóp cò và búng ngón trỏ và ngón giữa vào nhau.
"Bùm"
Hành động cực kỳ khiêu khích của Giang Yến đã hoàn toàn thắp lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Hà Văn.
Chỉ thấy hắn hung hăng đẩy đám bạn học đang chen chúc trước mặt mình ra, bay về phía Giang Yến như một viên đạn đại bác.
Những người xung quanh chỉ nhìn thấy một bóng người đang lao tới trước mặt, còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy bóng người đã chạy qua trước đó đã bị cú đấm của Giang Yến đập ngược ra sau, cả người ngã quỵ xuống đất.
Mặc dù động tác của Hà Văn rất nhanh, nhưng Giang Yến nhanh hơn hắn, ngay khi Hà Văn dùng nắm đấm lao tới, anh đã nhận ra động tác tiếp theo của mình là gì.
Phản công nhẹ nhàng và khéo léo.
Giang Yến dùng mười phần lực cho cú đấm vừa rồi, khi Hà Văn ngã xuống đất, máu cũng chảy ra từ miệng, rất nhanh đã sưng lên.
Sở dĩ anh làm ra động tác tàn nhẫn như vậy là để trả thù cho trận đòn mà anh đã nhận được trong quá khứ, thứ hai, để dạy cho Hà Văn một bài học về cách chơi bẩn của hắn hôm nay.
Giang Yến thẳng thắn và ngang bướng, chú ý mối quan hệ tốt với mọi người, điều anh ghét nhất trong cuộc đời mình là loại hành vi như đâm dao sau lưng, giở trò bẩn thỉu này.
Anh cử động cổ tay nhìn Hạ Văn một cách trịnh thượng, giọng nói trầm trầm, "Đừng tưởng ai cũng giống như mày, đầu óc ngu si tứ chi phát triển."
Hà Văn vừa tức giận vừa im lặng, người của lớp ba đã sớm bao vây hắn, người của lớp mười tám cũng không chịu thua kém, hai lớp xô đẩy nhau.
Ngay sau khi trận đấu kết thúc, ba người nhóm thầy Dư đã rời sân cùng với trọng tài và giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, chỉ còn lại học sinh trên sân, bầu không khí căng thẳng.
Thấy đại chiến sắp nổ ra, Giang Yến duỗi tay ngăn cản đám người lớp mười tám, "Hồ Hàng Hàng, bảo bọn họ đừng động tay, đều về đi."
"Anh Yến" Hồ Hàng Hàng vẫn đang cầm cán cờ, bối rối nhìn anh.
Sắp đánh nhau rồi, làm sao rút được, ít nhất chúng ta phải có hàng ghế đầu chứ.
Giang Yến biết mình đang nghĩ gì, cúi đầu xoa xoa cổ tay, "An oán cá nhân, đừng lôi kéo cả lớp, về cả đi."
Hứa Nhất Xuyên đi theo rồi dừng lại, "Được rồi, được rồi, chúng ta trở về thôi. "
Không có nam sinh lớp mười tám nào nhúc nhích, mặc dù bình thường không tiếp xúc nhiều với Giang Yến, nhưng bọn họ đã là bạn học lâu như vậy, hơn nữa Giang Yến vừa dẫn bọn họ thắng thêm một ván nữa, bất kể thế nào, bọn họ cũng không thể rời đi vào lúc này.
Ai đó hét lên, "Chúng tôi không về, là con trai thì hôm nay không thể quay về."
Giang Yến ngẩng đầu nhìn nam sinh đang nói chuyện, sau đó nhìn vào người lớp mười tám đang háo hức thử sức bên cạnh mình
Đầu lưỡi đẩy chóp má, bình tĩnh nói: "Trở về đi, tôi không muốn bị tố cáo với Hắc nhân tôi là người cầm đầu cuộc đánh nhau đâu."
Trùm trường đã nói như vậy, người khác thật sự rất khó ở lại, người nọ nhìn người kia, chậm rãi tản ra.
Hồ Hàng Hàng, Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn vẫn còn trên sân.
Lâm Tiêu đang đứng trên sân, thấy Giang Yến quay đầu lại nói gì đó với ba người bọn họ, sau đó ba người bọn họ cũng lui ra khỏi sân.
"Giang Yến, bọn họ làm sao vậy" Lâm Tiêu túm lấy Hồ Hàng Hàng hỏi.
Đôi mắt to của Hồ Hàng Hằng chớp chớp nhăn nheo, "Không sao, anh Yến muốn trao đổi tình cảm với bọn họ."
Lâm Tiêu vô cảm nhìn hắn: "Rốt cuộc là cậu bị khờ khạo, hay là cậu cảm thấy nhà tôi và nhà cậu đều khờ khạo giống nhau?"
Hồ Hàng Hàng duỗi tay ra, lớn tiếng nói: "Tôi sẽ chọn cái thứ hai."
Tất cả mọi người "..."
Lâm Tiêu không cười nổi.
Tống Viễn kịp thời giải thích: "Đừng lo lắng, Giang Yến rất có chừng mực, sẽ không để cho mình chịu khổ."
"Không phải." Lâm Tiêu nhìn trên sân, nói với giọng nghiêm túc: "Tôi lo lắng đối phương bị thương thôi."
Trên sân.
Hà Văn nhìn Giang Yến một mình, nhổ máu vào nơi bên cạnh, "Mày muốn một chọi một?"
"Ân oán cá nhân, đừng liên lụy đến người khác." Giang Yến cười như không cười: "Lời tao đã nói trước tới nay đều không nói lần hai, nhưng mày là ngoại lệ, bởi vì mày là người khuyết tật, tao phải khoan dung hơn. "
"Mẹ mày" Hà Văn chuẩn bị dùng nắm đấm đập đánh qua.
Giang Yến không nhúc nhích, nắm đấm dừng lại ở một centimet trước mặt, anh duỗi ra một ngón tay đẩy tay Hà Văn ra, nhẹ giọng nói: "Nghiêm túc mà nói, chuyện này không có ý nghĩa."
"Cho dù có thử lại bao nhiêu lần, Quan Triệt sẽ vẫn từ chối em gái mày như vậy và mày mãi mãi là kẻ thua cuộc dưới tay tao."
Ai có thể chịu đựng được điều này.
Cho dù là ai có thể chịu đựng được, dù sao Hà Văn cũng không chịu nổi, hắn lại dùng một đấm nữa đập xuống, lần này hành động không dừng lại, nắm đấm của hắn như gió.
Giang Yến nghiến răng, giơ tay khống chế động tác của mình, ánh mắt sắc bén, giọng điệu không kiên nhẫn, "Đừng động tay với tao, nếu không thì mày thậm chí còn không biết mày chết như thế nào."
Nói xong, Giang Yến đẩy mạnh hắn ra, Hà Văn không đứng vững mà lùi lại hai bước, cuối cùng được người khác giúp đỡ để có chỗ đứng vững chắc.
Có vài nam sinh tụ tập xung quanh.
Giang Yến giơ tay chọc chọc xương mày, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn Hà Ôn: "Nếu thật sự muốn đánh nhau, đừng đánh nhau trước mặt nhiều người như vậy, đừng ở trường học, chúng ta chọn một chỗ đánh một trận."
"Tao không mang thêm người, mày có thể mang theo bao nhiêu người tùy thích, đánh cho đến khi mày phục thì thôi."
Giang Yến thực sự nói như vậy.
_____________________
Ngày 12/01/2024
6180
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.