Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 80: Lựa Chọn

Tuế Kiến

26/01/2024

Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 

Lâm Tiêu không biết Giang Yến đưa cho cô một chiếc điện thoại như thế này từ khi nào, ngày hôm sau khi cô mở khóa thì gỡ cài đặt phần mềm, nhân tiện cô cũng xóa mật khẩu vân tay của Giang Yến trong điện thoại, thậm chí còn đổi mật khẩu số sang cái khác, điện thoại không rời khỏi tay cô suốt 12 tiếng.

Vấn đề này, Giang Yến cũng không nghĩ ra cách nào hay để ứng phó, chỉ là một buổi sáng của một tuần sau, Lâm Tiêu đột nhiên lại đưa điện cho anh.

"Sao vậy?" Tối hôm qua Giang Yến làm đề rất muộn, lúc Lâm Tiêu gõ cửa đi vào, anh vừa mới dậy, mí mắt rũ xuống, nhìn không có chút tinh thần nào, giọng nói cũng đậm chất mệt mỏi, "Không phải lúc trước em thề có chết cũng không đưa điện thoại cho anh nữa mà?"

LâmTiêu phồng má lên, nhìn anh, không lên tiếng.

Giống đang tức giận.

Giống hệt một con cá nóc nín thở.

Giang Yến không khỏi cúi đầu cười, giọng nói trầm thấp, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"

Lâm Tiêu nhẹ nâng cằm lên, ra hiệu: "Anh tự mình xem điện thoại đi."

Nghe cô nhắc đến chuyện nhìn điện thoại, Giang Yến còn tưởng rằng có người gửi cho cô thứ gì đó.

Trong vài giây, Giang Yến nhanh chóng qua dòng hồi tưởng trong đầu, phát hiện ngoại trừ những gì Phương Nghi Tống nói với anh lần trước, dường như anh không có gì giấu cô.

Chỉ là trong cuộc sống có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, Giang Yến sửng sốt nhìn xem có phải mình đã quên chuyện quan trọng hay không, hạ mắt xuống, ấn nút mở khóa lên đầu ngón tay.

Màn hình rung lên trong chốc lát, lóe lên dòng chữ-

- Vân tay không khớp, vui lòng thử lại.

Anh thử lại bằng mật khẩu số.

Vẫn kết quả tương tự.

Giang Yến chỉ màn hình điện thoại về phía cô, nhẹ giọng nói: "Anh không vào được."

"Em biết." Lâm Tiêu nói: "Em đã xóa mật khẩu vân tay của anh rồi, mật khẩu cũng đổi rồi, anh đương nhiên không vào được."

Giang Yến cười giận dữ, lùi lại hai bước, dựa vào tủ sau lưng, "Vậy em còn muốn anh cái gì, mật khẩu là gì?"

Lâm Tiêu im lặng vài giây, giọng nói hơi hạ xuống, "Em quên mất rồi. "

Về phần này, Giang Yến cuối cùng cũng biết cô tức giận vì cái gì, nguyên nhân là cô không nhớ mật khẩu, tìm đến anh để ăn vạ.

"Dấu vân tay thì sao, không phải còn có mở khóa bằng vân tay sao?"

Lâm Tiêu thở dài: "Em không đặt."

Bởi vì sợ Giang Yến sẽ bí mật mở khóa trong lúc cô không chú ý, cho nên Lâm Tiêu trực tiếp tắt mở khóa vân tay, mật khẩu trước đó đều có ý nghĩa, ví dụ như ngày sinh, mã học sinh, số trong thẻ căn cước của cô, Giang Yến cũng biết mấy tổ hợp số này.

Vì vậy, khi đặt mật khẩu mới, Lâm Tiêu đã loại trừ các tổ hợp này, ngẫu nhiên lấy mấy số ghép lại nới nhau, cũng không có ý nghĩa gì.

Không ngờ mới được mấy ngày, cô đột nhiên quên mất rốt cuộc là số nào luôn.

Khóe miệng Giang Yến cong lên, thản nhiên nói: "Vậy em tìm anh làm gì, anh cũng không biết mật khẩu của em là gì"

Nói đến đây, trong lòng Lâm Tiêu đột nhiên dâng lên ngọn lửa, giọng điệu đột nhiên dâng lên: "Anh còn nói, nếu không phải anh muốn thu điện thoại của em, em cũng không đổi mật khẩu!"

Khi hai người dành nhiều thời gian bên nhau hơn, những tính nóng nảy ẩn giấu trong tính cách của Lâm Tiêu sẽ vô tình bộc lộ trước mặt Giang Yến.

Những điều vô lý thường xuyên xảy ra.

Giang Yến căn bản đều thích cô náo, "Em thử nghĩ lại xem, anh thu điện thoại của em để làm gì"

"Còn có thể để làm gì." Lâm Tiêu ngồi trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu hồng bông, vẻ mặt dịu dàng, "Đương nhiên, anh muốn dần lấy đi năng lượng của em."

Bởi vì Lâm Tiêu thử sai nhiều lần, điện thoại đã bị hệ thống tự động khóa, không có cách nào thử những mật khẩu khác.

Lâm Tiêu cảm thấy trời sắp sập rồi.

Cô cũng đã dùng máy tính tra nhiều các mở khóa điện thoại trên Baidu, kết quả không có ngoại lệ.

Câu trả lời được mọi người đưa ra nhiều nhất là đem điện thoại ra tiệm để khôi phục về cài đặt gốc, đây là cách đơn giản và nhanh nhất, với điều kiện kiên quyết là bạn hoàn toàn quên mất khẩu.

Lâm Tiêu có chút bực bội.

Nếu muốn mở máy, thì phải đi khôi phục điện thoại, nhưng cài xong, điện thoại cô sẽ về cài đặt gốc, máy sẽ không còn gì cả.

Vẫn còn một số tài liệu quan trọng và tài liệu ôn tập mà cô đã lưu trong điện thoại, Lâm Tiêu thật sự không muốn lựa chọn đi sửa điện thoại, nhưng điện thoại tạm thời không thể mở khóa.

Lâm Tiêu thở dài, buồn bã nói: "A, em buồn quá, em buồn quá đi."

Nghe vậy, Giang Yến đang ngồi một bên viết đề thi

Nghe vậy, Giang Yến, người đang ngồi làm đề bên cạnh, ngước mắt lên nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, nhẹ nhàng nói." Không cần ra tiệm khôi phục cài đặt, Quan Triệt có cách mở máy."

Lâm Tiêu: "??? "



Lâm Tiểu: "!! "

Nói xong, Giang Yến buông bút, xoay cổ tay, chậm rãi nói: "Cậu ấy nghiên cứu về máy tính, cái này đối với cậu ta mà nói không có gì khó."

Tìm được giải pháp song toàn, Lâm Tiêu cũng nhẹ nhõm trong lòng, nhưng nghĩ lại thì lại thấy có gì đó, cô hơi nghiêng người, duỗi mặt ra trước mặt và hỏi anh: "Vậy tại sao anh không nói với em sớm hơn!?"

Giang Yến thuận tay lấy giấy kiểm tra đặt lên mặt cô, thành thật nói: "Em cũng đâu có hỏi anh."

Được, mẹ nó có đạo lý, ồ .jpg.

Mặc dù đã tìm được cách mở khóa điện thoại di động, nhưng vì Quan Triệt vừa mới tham gia trại huấn luyện khép kín ở Đại học Sư phạm, không ở quán cà phê Internet, nên điện thoại của Lâm Tiêu tạm thời vẫn không được mở khóa.

Nhưng ít nhất không cần phải khôi phục cài đặt, Lâm Tiêu cảm thấy chờ đợi vài ngày cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là mấy ngày qua không có điện thoại, cuộc sống của Lâm Tiêu lại càng khó khăn hơn, tựa như chỉ sau một đêm đã trở về xã hội nguyên thủy.

Cùng lúc đó, Giang Yến kéo dài thời gian dạy kèm cho cô thêm nửa giờ.

Buổi tối lúc làm bài kiểm tra, Lâm Tiêu cũng mang máy tính qua, đặt bên cạnh, tán chuyện cùng Mạnh Hân-

- Lâm Tiêu: Sớm biết sẽ có ngày này, tớ lúc đó đã học văn rồi. [Sống với nụ cười .jpg]-

- Mạnh Hân: Hahahahaha biết đủ đi, đứng đầu khóa bổ túc cho cậu, nếu là tớ có nằm mơ thì có thể cười mà tỉnh-

- Lâm Tiêu: Vậy mời cậu[cười .jpg]-

- Mạnh Hân:

Còn chưa kịp nói vài câu, Giang Yến đã từ bên ngoài đi vào, trong tay mang theo một cái túi.

Khi đi đến trước mặt, Lâm Tiêu ngửi thấy mùi thơm tỏa ra, "Anh đi mua khoai lang nướng à?"

"Là Quan Triệt mua." Giang Yến ngồi xuống bên cạnh cô.

"Hả?" Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên, "Anh Quan Triệt đã về rồi?"

Giang Yến ừm nhẹ, chậm rãi thả một câu, "Vừa đi rồi."

“ ” Lâm Tiêu có chút khó hiểu, "Không đúng, lúc trước em đã nói với anh Quan Triệt chuyện này rồi, anh ấy nói về sẽ sửa cho em luôn mà."

"Không biết, có thể nhiều việc quên mất rồi." Giang Yến bẻ củ khoai lang bốc khói nghi ngút, đưa cho cô: "Ăn đi, chút nữa là không còn nóng nữa."

Trong túi còn có hai chiếc thìa nhựa dùng một lần, Lâm Tiêu lấy ra hỏi: "Anh không ăn sao?"

Giang Yến lắc đầu: "Không ăn, quá ngọt." "

Lâm Tiêu không quan tâm, đưa cho anh tờ đề vừa làm, "Em làm xong rồi, anh xem xem."

Giang Yến nhận lấy.

Lâm Tiêu cầm khoai lang ăn từng miếng nhỏ, hương thơm lan tỏa trong phòng, "Có phải anh sắp phải đi tập huấn phải không?"

Giang Yến và Quan Triệt đều tham gia cuộc thi vật lý và toán học quốc gia năm nay, nhưng cuộc thi toán học của QuanTriêt bắt đầu sớm hơn nửa tháng so với cuộc thi vật lý của Giang Yến, thậm chí thời gian huấn luyện cũng sớm hơn.

"Sắp rồi." Giữa lúc nói chuyện, Giang Yến đã đọc xong câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống trước mặt, "Có lẽ chỉ là chuyện gần đây."

"Anh tập huấn ở đâu, cũng ở Đại học Thanh à?"

"Không rõ, hiện tại chưa có thông tin." Giang Yến lấy bút đỏ trên bàn, đánh dấu vài chỗ trên giấy thi.

Lâm Tiêu quan sát động tác của anh, thận trọng nghiêng người: "Có sai nhiều không?"

"Cũng ổn." Giang Yến lên tiếng, động tác của bút không dừng lại, "Chỉ là anh viết cho em một cách giải đơn giản hơn. "

Lâm Tiêu nhìn câu hỏi anh vừa viết, "Loại câu hỏi này còn có cách giải đơn giản hơn sao, em nghĩ em làm đã đủ ngắn gọn rồi."

"Em như vậy cũng được, nếu em có thể viết đến trình độ em viết bây giờ trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì không sao."

Lâm Tiêu nuốt khoai lang trong miệng, "Vậy tại sao anh lại viết thêm một cách giải khác."

Giang Yến dừng bút, thấp giọng cười: "Quen rồi."

Tối hôm sau, Quan Triệt từ nhà trở lại quán cà phê Internet, tối hôm đó xảy ra sự cố chập mạch điện ở trường trung học số 10, toàn trường bị mất điện, buổi tối tự học kết thúc sớm.

Trước khi đi, Giang Yến thầy Dư gọi đi, bảo Lâm Tiêu quay lại quán cà phê Internet trước.

Vừa bước vào cửa, Lâm Tiêu nhìn thấy Quan Triệt ngồi sau quầy bar, ánh mắt sáng lên, mỉm cười chào hỏi: "Anh Quan Triệt!"

Quan Triệt mỉm cười đáp: "Đúng rồi, anh có mang quà cho em."

"Hả?" Lâm Tiêu nghi ngờ nhìn anh: "Anh rốt cuộc là đi tập huấn hay đi du lịch?"

"Đương nhiên là đi tập huấn." Quan Triệt nói: "Nhưng món quà này cũng không phải anh mua, là bạn cùng phòng tập huấn mua, anh cảm thấy nó khá hợp với em."



Quan Triệt cũng không nói nhiều.

Lâm Tiêu cũng không truy hỏi, quà gì thì cũng để sau rồi nói, điều quan trọng bây giờ là điện thoại của cô, "Đúng rồi, anh Quan Triệt, trước đó em đã nói với anh rồi đó, điện thoại em bị khóa, anh bây giờ có thể giúp em mở khóa không?"

"Điện thoại ?" Quan Triệt có chút khó hiểu, "Em vẫn chưa mở được à?"

"Đúng ah, em không nhớ mật khẩu.”

"Nhưng tối hôm qua lúc anh về, Giang Yến nói với anh rằng điện thoại của em đã mở khóa rồi." Quan Triệt nói: "Nếu không tối qua anh cũng không về nhà."

“ ” Lâm Tiêu mím môi, kìm nén dục vọng lao ra đánh Giang Yến, "Bỏ đi, anh giúp em mở khóa trước đi."

"Được rồi, em mang điện thoại tới đây" Quan Triệt muốn nói mang đến phòng anh, nhưng nghĩ lại nên đổi thành: "Mang đến phòng khách dưới lầu."

"Vâng."

Lâm Tiêu đi lấy điện thoại, Quan Triệt cũng đứng dậy đi lấy máy tính.

Hai người ngồi trong phòng khách nhỏ cạnh quầy bar.

Lâm Tiêu nhìn Quan Sách gõ máy tính, đột nhiên nói: "Anh QuanTriệt."

Sau đó thì không nói gì nữa.

"Hả?" Quan Triệt dừng lại, liếc mắt nhìn cô: "Có chuyện gì?"

Lâm Tiêu thở dài: "Không có gì, em chỉ tò mò không biết tại sao các anh đều có thể tìm được thứ mình thích, hơn nữa cũng có mục tiêu rất rõ ràng."

Và sau đó sẽ vì mục tiêu này mà làm việc rất chăm chỉ.

Giống như có một con đường rõ ràng ở phía trước, biết bước tiếp theo sẽ đi tới đâu, cũng biết mình sẽ phải làm gì.

Hoàn toàn trái ngược với cảm giác mù mờ về tương lai như cô.

Quan Triệt không vội trả lời câu hỏi của cô, đợi đến sau khi viết xong chương trình mở khóa, suy nghĩ cẩn thận, sau đó hỏi cô: "Em có từng nghĩ sau này em làm gì chưa?"

Lâm Tiêu gật đầu rồi lại lắc đầu: "Nghĩ rồi, nhưng em không nghĩ cái gì hay cả."

"Vậy em có biết tại sao Giang Yến lại bắt em học không?"

Lâm Tiêu im lặng vài giây, "Anh ấy muốn em học cùng trường với anh ấy."

"Đó là lý do, nhưng không phải là lý do chính." Quan Triệt dựa lưng vào ghế, dưới anh đèn càng làm nổi bật nét đẹp của anh, "Cậu ấy muốn em sau này có nhiều lựa chọn hơn."

Lâm Tiêu không hiểu, ngước mắt lên nhìn anh.

Quan Triệt liếc nhìn quá trình mở khóa rồi nói tiếp: "Có thể đối với em mà nói, thi vào trường nào cũng không quá quan trọng, anh nói một chuyện vui nhé, em hiện tại là kiểu người nếu không học hành chăm chỉ thì về nhà thừa kế gia sản hàng trăm triệu."

"Nhưng thực tế, Giang Yến và em cũng tự rõ, đây không phải cuộc sống mà em muốn, em cũng đã nghĩ đến việc nên làm gì, chỉ là chưa nghĩ kỹ mà thôi."

"Giang Yến chỉ là tạm thời giúp em đưa ra quyết định." Quan Triệt hiểu Giang Yến, có một số chuyện anh không muốn nói ra "Muốn em vào đại học hàng đầu, bất luận sau này em có muốn là gì hay không, sự lựa chọn của em so với người bình thường sẽ nhiều hơn."

Hơn nữa, môi trường học tập cũng ảnh hưởng sự phát triển của một người.

Đôi khi thành công và thất bại đều nằm trong cùng một suy nghĩ.

"Giang Yến có học cùng trường hay không không quan trọng, một khi cậu ta xác định được một người, đó sẽ là chuyện cả đời."

"Cậu ấy chỉ sợ em sau này hối hận vì lựa chọn của hôm nay."

Quá trình mở khóa đã đạt 100%.

Quan Triệt nhấn chuột, màn hình điện thoại di động đang đặt ở bên cạnh sáng lên.

Lâm Tiêu vô thức liếc mắt nhìn nó rồi nói: "Cảm ơn anh Quan Triệt."

Lời cảm ơn này có hai ý nghĩa.

Mặc dù Lâm Tiêu không nói rõ ràng, nhưng cô biết Quan Triệt có thể hiểu được.

"Không sao." Quan Triệt đóng máy tính lại, cất lại vào túi, "Anh không biết mật khẩu lúc đầu của em, mật khẩu hiện tại là 123456, chút nữa em tự đổi nhé."

"Vâng."

Quan Triệt mỉm cười, không nói gì thêm, đứng dậy cầm máy tính đi ra ngoài.

Lâm Tiêu ngồi trong phòng khách nhỏ ba bốn phút, đặt lại mật khẩu mới cho điện thoại, thêm dấu vân tay để mở khóa.

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn của các tòa nhà cao tầng lấp lánh, bóng lốm đốm của những cái cây đang đung đưa và phản chiếu trong kính.

Ngoài phòng có tiếng bước chân, đến cửa thì dừng.

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên phía phát ra tiếng động.

Người thanh niên đứng dưới ánh đèn, đôi mắt sáng, nụ cười như gió thanh trăng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook