Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 73: Nhà Ma
Tuế Kiến
21/01/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Công viên giải trí chiếm một diện tích rất lớn, sau khi Hồ Hàng Hàng và những người khác nghỉ ngơi, lấy bản đồ ra nhìn một hồi, định đến nhà ma ở góc công viên chơi một lần.
Nhà ma ở đây không giống nhà ma ở chỗ khác, rất nhân văn phù hợp với nhiều cấp độ và có nhiều bối cảnh khác nhau.
Bảy người đều không phải người nhát gan, trực tiếp chọn Bệnh viện Fujiki, nơi có mức độ kinh hoàng cao nhất.
Bệnh viện Fujiki là ngôi nhà ma khá nổi tiếng ở Trung Quốc, thường đi lưu diễn khắp cả nước, người đã vào chơi không ai là không khóc thét chạy ra.
Công viên giải trí này chắc chắn đã mua bản quyền của bộ truyện này, bối cảnh của câu chuyện giống hệt như chuyến tham quan mà Lâm Tiêu đã xem trên mạng trước đó, một chữ cũng không thay đổi.
Sau khi mua vé, nhân viên ở cửa đã giải thích chi tiết toàn bộ bối cảnh của câu chuyện và các biện pháp phòng ngừa trong đó cho họ một cách chi tiết.
"Nếu bạn không thể đi nữa, hãy nhấn đèn tín hiệu vừa đưa cho bạn, sau đó ở nguyên vị trí đợi, một sẽ có nhân viên đến đưa bạn ra ngoài."Nhân viên nhìn mấy người họ, lại dặn dò, "Hãy nhớ , bất kể điều gì xảy ra, đừng đánh các NPC(*) trong bệnh viện. "
(*)NPC: Non player – character
Giọng điệu của nhân viên có chút bất lực, có lẽ vì đã có trường hợp khách du lịch đánh NPC do hoảng loạn quá mức.
Bảy người đều biết để tạo cảm giác chân thực hơn, các nhân viên thường đóng một số vai trong nhà ma, thỉnh thoảng đi qua đi lại để tạo kịch tính.
Một vài NPC diễn quá chân thật, làm người chơi không chịu đựng được, NPC bị đấm đá, những trường hợp này cũng thường được đưa lên mạng.
"Đảm bảo không động tay." Hồ Hàng Hàng vỗ vỗ ngực, trịnh trọng thề: "Mấy người bọn em đều đã ăn mật báo gan hùm rồi. "
Mọi người: ""
Hứa Nhất Xuyên bước lên phía trước che miệng hắn, "Cậu tốt nhất nói ít hai câu đi."
Bảy người lần lượt được kiểm tra vé, nhận đèn và đèn tín hiệu từ nhân viên.
Đèn pin mỗi người một cái, nhưng chỉ có một đèn tín hiệu, vì để đảm bảo an toàn, mọi người quyết định giao đèn tín hiệu cho Giang Yến giữ.
"Anh Yến, mạng sống của chúng em nằm trong tay anh." Hồ Hàng Hàng nhìn anh nói: "Anh nhất định phải sống sót."
Trước khi bước vào, nhân viên hỏi lại: "Mức độ kinh dị ở đây được nâng cấp, cực kỳ đáng sợ, các bạn có thực sự chắc chắn không?"
"Chắc chắn rồi!"
Thấy vậy, nhân viên không nói gì thêm, vén rèm ở cửa cho bọn họ vào.
Lối vào Bệnh viện Fujiki là cửa của một phòng bệnh, lối đi tối và hẹp, chỉ có thể một người qua.
Bảy người xếp hàng ở cửa, Hồ Hàng Hàng đi trước để thể hiện sự gan dạ của mình, theo sau là Quan Triệt, Lâm Tiêu, Giang Yến, Mạnh Hân, Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên cuối cùng.
Đến trước cửa, Hồ Hàng Hàng đứng ở đó, khoảnh khắc cầm nắm cửa, anh đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh ùa lên từ sau lưng.
Anh không nhịn được nuốt nước bọt, lại nhìn Quan Triệt: "Anh Triệt, lưng anh có cảm thấy ớn lạnh không?"
Quan Triệt dựa vào bức tường bên cạnh, lông mi dài ể oải rũ xuống, "Đừng nói nhảm, nhìn xem trên đầu cậu có cái gì."
“” Hồ Hàng Hàng bị những lời nói đầy ẩn ý của anh làm cho sợ hãi, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Trên đầu em có cái gì?"
Nói xong, hắn vừa lúc cũng ngẩng đầu lên.
Đèn ở lối đi chập chờn, khoảnh khắc bật sáng, Hồ Hàng Hàng thấy điều hòa đang chạy trên đầu, khí lạnh thổi xuống từ lỗ thông gió.
Lâm Tiếu thấy anh vẫn chưa đi vào mà đã sợ như vậy, không nhịn được nở nụ cười: "Mập Mập, hay là cậu đi đằng sau đi."
"Không sao, Hồ Hàng Hàng là ai, tôi có thể mà."
Hồ Hàng Hàng lại nắm chặt tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng ấn xuống, không biết thiết kế của series này có như thế này không, hay cánh cửa này bị hư hỏng, khoảnh khắc nhấn tay nắm cửa, có một âm thanh "rít gào" dài, rồi một cơn gió lạnh kỳ lạ thổi ra.
Gió lạnh, cũng không giống loại gió từ điều hòa.
Lâm Tiêu không khỏi xoa xoa cánh tay.
Cửa bị đẩy vào.
Hồ Hàng Hàng nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, cho đến khi cánh cửa va vào tường không thể đẩy được nữa, anh nhìn lại mọi người, "Được rồi, vào đi." "
Phía sau cánh cửa là một hành lang dài, không có đèn, chỉ có một tấm biển ghi "Lối đi an toàn", phát ra ánh sáng trắng và xanh lục kỳ quái.
Sau khi Hồ Hàng Hàng mở cửa, hắn không chần chừ nữa, sải bước thẳng vào.
Quan Triệt đi theo hắn vừa tiến lên một bước, liền thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên, sau đó lại nghe thấy tiếng hét khàn khàn của Hồ Hàng Hàng.
"Ahh!!h Đụ!!!!! Ahh!!Ahh!!”
Hồ Hàng Hàng nhảy lùi lại vài bước liên tiếp, cuối cùng giẫm lên chân Quan Triệt rồi mới dừng lại.
Sáu người đi phía sau nhìn thấy thứ vừa lóe lên trước mặt.
Ngay trước nơi Hồ Hàng Hàng vừa đứng, có một người mặc áo choàng bệnh viện dính đầy máu lơ lửng trên không trung, mái tóc dài rủ xuống, che kín mặt, không giấu được chiếc lưỡi dài thè ra khỏi miệng.
Vị trí treo của đạo cụ này được thiết kế vừa phải, vừa rồi Hồ Hàng Hàng suýt chút nữa đập trúng cánh tay. Chỉ trong chốc lát, Hồ Hàng Hàng thậm chí còn cảm giác được đầu lưỡi của nó liếm đến mặt mình.
Quan Triệt gần ma nữ nhất, không khỏi líu lưỡi, "Ngôi nhà ma này quá chân thực đúng không?"
Ngay cả Lâm Tiêu, người đã xem nhiều phim ma và phim kinh dị, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bàng hoàng.
Mới chỉ ở lối cửa vào đã kinh dị như vậy rồi, ai biết những điều đáng sợ hơn sẽ xuất hiện tiếp theo.
Trong lúc nhất thời, bảy người dừng lại tại chỗ, ngơ ngác, Hứa Nhất Xuyên đi cuối đội tựa lưng vào cửa, vô thức đặt tay lên tay nắm cửa, "Hay chúng ta đổi một trò khác? Mẹ nó quá đáng sợ rồi."
Lời vừa rơi xuống, hắn ấn xuống nắm cửa, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, "Mẹ kiếp! Cừa này bị khóa rồi, không mở được. "
Ngay lúc mọi người bị lời nói của Hứa Nhất Xuyên thu hút, ma nữ vốn dĩ đang treo trên đầu như bị cái gì kích hoạt, đột nhiên ngẩng đầu lên, cái lưỡi dài trong miệng run rẩy, chậm dãi hướng về nhóm người trước cửa.
Cùng lúc đó, một giọng nói lạ truyền đến, "Kha kha kha các bạn đến chơi cùng tôi nào, lưỡi tôi rất dài kha kha kha để tôi xem lưỡi các bạn có dài không nào."
"Mẹ kiếp!"
Bảy người sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, để ngăn con ma nữ chạm vào người, họ chỉ có thể bám vào tường và chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Khi họ chạy qua hành lang dài, bảy người dựa vào tường thở hổn hển.
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhà ma thật đến vậy." Hứa Nhất Xuyên vỗ vỗ ngực, chỉ cảm thấy nhịp tim sắp bật ra, "Lần này không đánh giá tốt thì không được."
Giang Yến không nghĩ những đạo cụ này đáng sợ, chỉ là bị tiếng hét của mấy người trong đám mà không báo trước làm cho giật mình.
Đợi đến khi một vài người lấy lại được hơi thở rồi mới bắt đầu đi về phía trước, không thể quay lại, ngay từ đầu dừng lại là không thể.
Nghĩ đến lời thề của mấy người trước khi bước vào, phương án dừng lại tại chỗ ngay lập tức được họ thông qua.
Không có đường ở cuối hành lang, bảy người phải rẽ trái để vào phòng phẫu thuật bên cạnh.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi mở cửa, Hồ Hàng Hàng không còn dám là người đầu tiên mở cửa nữa, Tống Viễn liền lên thay.
Chỉ là cửa phòng mổ không dễ mở như vậy.
Tống Viễn ấn tay nắm cửa, đẩy tới đẩy lui nhưng không đẩy được.
Lâm Tiêu và Giang Yến đứng cạnh nhau, ánh mắt rơi vào động tác của tay Tống Viễn, Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Sao cậu không thử di chuyển trái phải?"
"À, đúng rồi."
Tống Viễn lại ấn tay nắm cửa, đẩy mạnh sang hai bên, thật sự mở ra.
Sau khi cánh cửa này mở ra, mấy người cố tình đứng đợi vài phút, đảm bảo không có gì đột nhiên rơi xuống mới bắt đầu đi vào.
Đèn trong phòng phẫu thuật thậm chí còn tối hơn, xung quanh đều là tường, gần như không có cách nào nhìn thấy, mọi người đều bật đèn pin lên.
Trong bóng tối, Giang Yến nắm lấy tay Lâm Tiêu, thì thầm: "Đừng tách ra."
"Được."
Lâm Tiêu lấy đèn pin chiếu xung quanh phòng giải phẫu, phát hiện không có gì ghê gớm, khi nhìn thấy Giang Yến đang đứng cúi đầu nhìn dao mổ, lại có suy nghĩ không tốt.
Cô lặng lẽ nghiêng người, lấy đèn pin chiếu lên mặt, vỗ nhẹ lên vai anh, cố ý hạ giọng, "Giang Yến"
Giang Yến: ""
Giang Yến buông dao mổ bằng nhựa vừa nhặt trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô, chỉ muốn lên tiếng, ánh mắt thoáng nhìn bàn mổ phía sau cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
"Mẹ kiếp!" Anh duỗi tay kéo Lâm Tiêu qua, nhắc nhở những người khác: "Có ma!"
Lâm Tiêu được anh ôm trong tay, khi xoay người lại thì thấy "người" đang ở trên bàn mổ đột nhiên ngồi dậy, ánh sáng lờ mờ, không thể phân biệt được đó là người thật hay đạo cụ.
Dù sao, bắt đầu gọi là đúng.
"Ahh!!!!h”
Phòng phẫu thuật, vốn có chút yên tĩnh, lại tràn ngập tiếng la hét.
Vừa bước vào họ đã nhìn thấy “người” trên giường mổ, chỉ được phủ một tấm vải trắng, không ai dám tùy ý cử động, nếu nó chạm vào bất kỳ cơ quan nào nữa sẽ rất đáng sợ.
Hứa Nhất Xuyên tò mò mở ra xem thử, nhưng lớp trang điểm trên mặt "người" này quá dày, không nhìn ra là thật hay giả.
Anh lấy một chiếc đèn pin, chiếu lên mặt của "người", nhưng anh không thấy mí mắt của "người" di chuyển hay bất cứ điều gì, anh cũng không quá để ý nữa.
Ai ngờ "người" này lại đột nhiên ngồi dậy.
"Dám hỏi anh, là người hay ma?"
Bảy người đều đứng cùng nhau, Quan Triệt vẫn đang cầm dao mổ trong tay, có lẽ là vì sợ một số khách sẽ kích động làm tổn thương mọi người, dao mổ là bằng nhựa, khi cầm trong tay lưỡi dao mềm mại, không có chút sát thương nào.
Ngay sau khi Quan Triệt hỏi xong, "người" vốn đang ngồi trên giường đột nhiên lại bắt đầu cử động, nghiêng cổ phát ra âm thanh "lách cách".
Sau đó, bảy người nhìn thấy "người" trước mặt họ nhảy ra khỏi giường, cổ vẹo vẹo, khuôn mặt được trang điểm đáng sợ, toàn bộ mọi thứ trông giống như một thây ma trong "Resident Evil", khập khiễng về phía họ.
"Chạy!"
Quan Triệt hét lên, kéo Mạnh Hân sang một bên rồi chạy ra khỏi cửa, những người còn lại chạy ra ngoài như vừa phản ứng lại.
Nhưng hành lang là một ngõ cụt, chỉ có phòng phẫu thuật là con đường duy nhất để tiến về phía trước.
Bảy người đứng ở góc hành lang, khóe mắt thấy "người" trong phòng phẫu thuật cũng chạy ra ngoài, nhìn về phía trước, đạo cụ treo ở đó lúc trước vẫn còn nguyên vẹn.
"Vừa rồi trong phòng phẫu thuật các cậu có thấy lối ra không?" Giang Yến bình tĩnh lại, buông tay Lâm Tiêu, trong lòng bàn tay hai người đều toát mồ hôi.
"Có một cánh cửa, có một cánh cửa nhỏ trong phòng phẫu thuật." Mạnh Hân thở chậm lại, "Tôi vừa mới nhìn thấy, chưa kịp đến, thì đã nghe thấy các cậu nói có ma, kích động liền quên mất."
Lâm Tiêu xoa xoa mồ hôi trên lòng bàn tay ở góc quần áo, "Vậy chúng ta không phải nên quay lại sao?"
Vừa nói xong, cô thò đầu ra khỏi góc tường thì một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện.
Đó là "người đàn ông" vừa mới vào phòng phẫu thuật, không biết anh ta đến từ lúc nào, một tiếng cười kỳ lạ phát ra từ miệng anh ta.
Lâm Tiêu sợ tới mức bật miệng chửi thề, "Khốn kiếp!!!!! "
Hành lang sáng hơn phòng phẫu thuật một chút, những người khác đều có thể nhìn thấy và nghe thấy chuyển động.
Những tiếng la hét lớn hơn bao giờ hết.
Giang Yến kéo Lâm Tiêu sang một bên, "Trở về phòng phẫu thuật trước đi!"
Lúc này, mấy người mới hiểu đây là người giả ma, không chỉ rất giống ma, mà còn rất giỏi diễn, vẫn luôn khập khiễng đi sau lưng họ.
Động tác anh ta chậm, đương nhiên không theo kịp sức chạy của họ.
Tống Viễn là người cuối cùng bước vào cửa, vừa bước vào liền nhanh chóng đóng cửa lại, Hồ Hàng Hàng đẩy bàn mổ qua dựa vào cửa.
Mấy người thở phào nhẹ nhõm.
“Người đàn ông” trong hành lang đột nhiên đập cửa, khiến lá cửa vốn đã yếu ớt phát ra tiếng kêu leng keng.
Hồ Hàng Hàng không khỏi mắng: "Mẹ nó anh có thể đừng gõ cửa nữa được không!! "
Nói xong, "người" ngoài cửa thật sự không gõ cửa.
Lâm Tiêu vừa rồi bị tiếp xúc gần như vậy làm cho hoảng sợ, lưng đầy mồ hôi, Giang Yến dùng khăn giấy ướt lau mặt, "Sợ không?"
"Ừm, có một chút." Lâm Tiêu bình tĩnh lại, nhớ lại lời nhắc nhở ân cần của nhân viên trước khi đi vào, "Bây giờ em biết nhân viên đó nói cực kì đáng sợ là đáng sợ đến mức nào rồi."
Cô liếm liếm khóe môi khô khốc, dùng từ ngữ cường điệu, "Sợ đến mất mạng luôn."
Hồ Hàng Hàng khá đồng ý với lời nói của cô: "Nói thật, lần đầu tiên bước vào cửa gặp ma nữ, tôi suýt chút nữa không nhịn được tè ra quần."
Sau khi nghỉ ngơi trong phòng phẫu thuật, họ bước ra khỏi cánh cửa mà Mạnh Hân đã nhìn thấy trước đó, cửa vừa mở ra, một cơn gió thổi tới.
Gió thổi làm tim ớn lạnh.
Lúc này, không có sự phân biệt giới tính, bảy người ở gần nhau, Lâm Tiêu được Giang Yến bảo vệ trong vòng tay, lưng dựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
Mấy người bọn đi sát vào nhau qua đoạn hành lang, cuối cùng bị chặn lại bởi một cánh cửa đầy dấu tay đẫm máu.
Hành lang cũng không có ánh sáng.
Quan Triệt giơ đèn pin lên chiếu quanh cửa, nhìn thấy hai chữ trên tấm bảng phía trên tay vịn, ""
Những người khác cũng nhìn theo, ""
Chỉ thấy hai chữ được viết trên tấm bảng phủ đầy bụi và dấu tay đẫm máu.
-Nhà xác.
Ngày 21/01/2024
2644
Công viên giải trí chiếm một diện tích rất lớn, sau khi Hồ Hàng Hàng và những người khác nghỉ ngơi, lấy bản đồ ra nhìn một hồi, định đến nhà ma ở góc công viên chơi một lần.
Nhà ma ở đây không giống nhà ma ở chỗ khác, rất nhân văn phù hợp với nhiều cấp độ và có nhiều bối cảnh khác nhau.
Bảy người đều không phải người nhát gan, trực tiếp chọn Bệnh viện Fujiki, nơi có mức độ kinh hoàng cao nhất.
Bệnh viện Fujiki là ngôi nhà ma khá nổi tiếng ở Trung Quốc, thường đi lưu diễn khắp cả nước, người đã vào chơi không ai là không khóc thét chạy ra.
Công viên giải trí này chắc chắn đã mua bản quyền của bộ truyện này, bối cảnh của câu chuyện giống hệt như chuyến tham quan mà Lâm Tiêu đã xem trên mạng trước đó, một chữ cũng không thay đổi.
Sau khi mua vé, nhân viên ở cửa đã giải thích chi tiết toàn bộ bối cảnh của câu chuyện và các biện pháp phòng ngừa trong đó cho họ một cách chi tiết.
"Nếu bạn không thể đi nữa, hãy nhấn đèn tín hiệu vừa đưa cho bạn, sau đó ở nguyên vị trí đợi, một sẽ có nhân viên đến đưa bạn ra ngoài."Nhân viên nhìn mấy người họ, lại dặn dò, "Hãy nhớ , bất kể điều gì xảy ra, đừng đánh các NPC(*) trong bệnh viện. "
(*)NPC: Non player – character
Giọng điệu của nhân viên có chút bất lực, có lẽ vì đã có trường hợp khách du lịch đánh NPC do hoảng loạn quá mức.
Bảy người đều biết để tạo cảm giác chân thực hơn, các nhân viên thường đóng một số vai trong nhà ma, thỉnh thoảng đi qua đi lại để tạo kịch tính.
Một vài NPC diễn quá chân thật, làm người chơi không chịu đựng được, NPC bị đấm đá, những trường hợp này cũng thường được đưa lên mạng.
"Đảm bảo không động tay." Hồ Hàng Hàng vỗ vỗ ngực, trịnh trọng thề: "Mấy người bọn em đều đã ăn mật báo gan hùm rồi. "
Mọi người: ""
Hứa Nhất Xuyên bước lên phía trước che miệng hắn, "Cậu tốt nhất nói ít hai câu đi."
Bảy người lần lượt được kiểm tra vé, nhận đèn và đèn tín hiệu từ nhân viên.
Đèn pin mỗi người một cái, nhưng chỉ có một đèn tín hiệu, vì để đảm bảo an toàn, mọi người quyết định giao đèn tín hiệu cho Giang Yến giữ.
"Anh Yến, mạng sống của chúng em nằm trong tay anh." Hồ Hàng Hàng nhìn anh nói: "Anh nhất định phải sống sót."
Trước khi bước vào, nhân viên hỏi lại: "Mức độ kinh dị ở đây được nâng cấp, cực kỳ đáng sợ, các bạn có thực sự chắc chắn không?"
"Chắc chắn rồi!"
Thấy vậy, nhân viên không nói gì thêm, vén rèm ở cửa cho bọn họ vào.
Lối vào Bệnh viện Fujiki là cửa của một phòng bệnh, lối đi tối và hẹp, chỉ có thể một người qua.
Bảy người xếp hàng ở cửa, Hồ Hàng Hàng đi trước để thể hiện sự gan dạ của mình, theo sau là Quan Triệt, Lâm Tiêu, Giang Yến, Mạnh Hân, Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên cuối cùng.
Đến trước cửa, Hồ Hàng Hàng đứng ở đó, khoảnh khắc cầm nắm cửa, anh đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh ùa lên từ sau lưng.
Anh không nhịn được nuốt nước bọt, lại nhìn Quan Triệt: "Anh Triệt, lưng anh có cảm thấy ớn lạnh không?"
Quan Triệt dựa vào bức tường bên cạnh, lông mi dài ể oải rũ xuống, "Đừng nói nhảm, nhìn xem trên đầu cậu có cái gì."
“” Hồ Hàng Hàng bị những lời nói đầy ẩn ý của anh làm cho sợ hãi, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Trên đầu em có cái gì?"
Nói xong, hắn vừa lúc cũng ngẩng đầu lên.
Đèn ở lối đi chập chờn, khoảnh khắc bật sáng, Hồ Hàng Hàng thấy điều hòa đang chạy trên đầu, khí lạnh thổi xuống từ lỗ thông gió.
Lâm Tiếu thấy anh vẫn chưa đi vào mà đã sợ như vậy, không nhịn được nở nụ cười: "Mập Mập, hay là cậu đi đằng sau đi."
"Không sao, Hồ Hàng Hàng là ai, tôi có thể mà."
Hồ Hàng Hàng lại nắm chặt tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng ấn xuống, không biết thiết kế của series này có như thế này không, hay cánh cửa này bị hư hỏng, khoảnh khắc nhấn tay nắm cửa, có một âm thanh "rít gào" dài, rồi một cơn gió lạnh kỳ lạ thổi ra.
Gió lạnh, cũng không giống loại gió từ điều hòa.
Lâm Tiêu không khỏi xoa xoa cánh tay.
Cửa bị đẩy vào.
Hồ Hàng Hàng nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, cho đến khi cánh cửa va vào tường không thể đẩy được nữa, anh nhìn lại mọi người, "Được rồi, vào đi." "
Phía sau cánh cửa là một hành lang dài, không có đèn, chỉ có một tấm biển ghi "Lối đi an toàn", phát ra ánh sáng trắng và xanh lục kỳ quái.
Sau khi Hồ Hàng Hàng mở cửa, hắn không chần chừ nữa, sải bước thẳng vào.
Quan Triệt đi theo hắn vừa tiến lên một bước, liền thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên, sau đó lại nghe thấy tiếng hét khàn khàn của Hồ Hàng Hàng.
"Ahh!!h Đụ!!!!! Ahh!!Ahh!!”
Hồ Hàng Hàng nhảy lùi lại vài bước liên tiếp, cuối cùng giẫm lên chân Quan Triệt rồi mới dừng lại.
Sáu người đi phía sau nhìn thấy thứ vừa lóe lên trước mặt.
Ngay trước nơi Hồ Hàng Hàng vừa đứng, có một người mặc áo choàng bệnh viện dính đầy máu lơ lửng trên không trung, mái tóc dài rủ xuống, che kín mặt, không giấu được chiếc lưỡi dài thè ra khỏi miệng.
Vị trí treo của đạo cụ này được thiết kế vừa phải, vừa rồi Hồ Hàng Hàng suýt chút nữa đập trúng cánh tay. Chỉ trong chốc lát, Hồ Hàng Hàng thậm chí còn cảm giác được đầu lưỡi của nó liếm đến mặt mình.
Quan Triệt gần ma nữ nhất, không khỏi líu lưỡi, "Ngôi nhà ma này quá chân thực đúng không?"
Ngay cả Lâm Tiêu, người đã xem nhiều phim ma và phim kinh dị, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bàng hoàng.
Mới chỉ ở lối cửa vào đã kinh dị như vậy rồi, ai biết những điều đáng sợ hơn sẽ xuất hiện tiếp theo.
Trong lúc nhất thời, bảy người dừng lại tại chỗ, ngơ ngác, Hứa Nhất Xuyên đi cuối đội tựa lưng vào cửa, vô thức đặt tay lên tay nắm cửa, "Hay chúng ta đổi một trò khác? Mẹ nó quá đáng sợ rồi."
Lời vừa rơi xuống, hắn ấn xuống nắm cửa, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, "Mẹ kiếp! Cừa này bị khóa rồi, không mở được. "
Ngay lúc mọi người bị lời nói của Hứa Nhất Xuyên thu hút, ma nữ vốn dĩ đang treo trên đầu như bị cái gì kích hoạt, đột nhiên ngẩng đầu lên, cái lưỡi dài trong miệng run rẩy, chậm dãi hướng về nhóm người trước cửa.
Cùng lúc đó, một giọng nói lạ truyền đến, "Kha kha kha các bạn đến chơi cùng tôi nào, lưỡi tôi rất dài kha kha kha để tôi xem lưỡi các bạn có dài không nào."
"Mẹ kiếp!"
Bảy người sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, để ngăn con ma nữ chạm vào người, họ chỉ có thể bám vào tường và chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Khi họ chạy qua hành lang dài, bảy người dựa vào tường thở hổn hển.
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhà ma thật đến vậy." Hứa Nhất Xuyên vỗ vỗ ngực, chỉ cảm thấy nhịp tim sắp bật ra, "Lần này không đánh giá tốt thì không được."
Giang Yến không nghĩ những đạo cụ này đáng sợ, chỉ là bị tiếng hét của mấy người trong đám mà không báo trước làm cho giật mình.
Đợi đến khi một vài người lấy lại được hơi thở rồi mới bắt đầu đi về phía trước, không thể quay lại, ngay từ đầu dừng lại là không thể.
Nghĩ đến lời thề của mấy người trước khi bước vào, phương án dừng lại tại chỗ ngay lập tức được họ thông qua.
Không có đường ở cuối hành lang, bảy người phải rẽ trái để vào phòng phẫu thuật bên cạnh.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi mở cửa, Hồ Hàng Hàng không còn dám là người đầu tiên mở cửa nữa, Tống Viễn liền lên thay.
Chỉ là cửa phòng mổ không dễ mở như vậy.
Tống Viễn ấn tay nắm cửa, đẩy tới đẩy lui nhưng không đẩy được.
Lâm Tiêu và Giang Yến đứng cạnh nhau, ánh mắt rơi vào động tác của tay Tống Viễn, Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Sao cậu không thử di chuyển trái phải?"
"À, đúng rồi."
Tống Viễn lại ấn tay nắm cửa, đẩy mạnh sang hai bên, thật sự mở ra.
Sau khi cánh cửa này mở ra, mấy người cố tình đứng đợi vài phút, đảm bảo không có gì đột nhiên rơi xuống mới bắt đầu đi vào.
Đèn trong phòng phẫu thuật thậm chí còn tối hơn, xung quanh đều là tường, gần như không có cách nào nhìn thấy, mọi người đều bật đèn pin lên.
Trong bóng tối, Giang Yến nắm lấy tay Lâm Tiêu, thì thầm: "Đừng tách ra."
"Được."
Lâm Tiêu lấy đèn pin chiếu xung quanh phòng giải phẫu, phát hiện không có gì ghê gớm, khi nhìn thấy Giang Yến đang đứng cúi đầu nhìn dao mổ, lại có suy nghĩ không tốt.
Cô lặng lẽ nghiêng người, lấy đèn pin chiếu lên mặt, vỗ nhẹ lên vai anh, cố ý hạ giọng, "Giang Yến"
Giang Yến: ""
Giang Yến buông dao mổ bằng nhựa vừa nhặt trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô, chỉ muốn lên tiếng, ánh mắt thoáng nhìn bàn mổ phía sau cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
"Mẹ kiếp!" Anh duỗi tay kéo Lâm Tiêu qua, nhắc nhở những người khác: "Có ma!"
Lâm Tiêu được anh ôm trong tay, khi xoay người lại thì thấy "người" đang ở trên bàn mổ đột nhiên ngồi dậy, ánh sáng lờ mờ, không thể phân biệt được đó là người thật hay đạo cụ.
Dù sao, bắt đầu gọi là đúng.
"Ahh!!!!h”
Phòng phẫu thuật, vốn có chút yên tĩnh, lại tràn ngập tiếng la hét.
Vừa bước vào họ đã nhìn thấy “người” trên giường mổ, chỉ được phủ một tấm vải trắng, không ai dám tùy ý cử động, nếu nó chạm vào bất kỳ cơ quan nào nữa sẽ rất đáng sợ.
Hứa Nhất Xuyên tò mò mở ra xem thử, nhưng lớp trang điểm trên mặt "người" này quá dày, không nhìn ra là thật hay giả.
Anh lấy một chiếc đèn pin, chiếu lên mặt của "người", nhưng anh không thấy mí mắt của "người" di chuyển hay bất cứ điều gì, anh cũng không quá để ý nữa.
Ai ngờ "người" này lại đột nhiên ngồi dậy.
"Dám hỏi anh, là người hay ma?"
Bảy người đều đứng cùng nhau, Quan Triệt vẫn đang cầm dao mổ trong tay, có lẽ là vì sợ một số khách sẽ kích động làm tổn thương mọi người, dao mổ là bằng nhựa, khi cầm trong tay lưỡi dao mềm mại, không có chút sát thương nào.
Ngay sau khi Quan Triệt hỏi xong, "người" vốn đang ngồi trên giường đột nhiên lại bắt đầu cử động, nghiêng cổ phát ra âm thanh "lách cách".
Sau đó, bảy người nhìn thấy "người" trước mặt họ nhảy ra khỏi giường, cổ vẹo vẹo, khuôn mặt được trang điểm đáng sợ, toàn bộ mọi thứ trông giống như một thây ma trong "Resident Evil", khập khiễng về phía họ.
"Chạy!"
Quan Triệt hét lên, kéo Mạnh Hân sang một bên rồi chạy ra khỏi cửa, những người còn lại chạy ra ngoài như vừa phản ứng lại.
Nhưng hành lang là một ngõ cụt, chỉ có phòng phẫu thuật là con đường duy nhất để tiến về phía trước.
Bảy người đứng ở góc hành lang, khóe mắt thấy "người" trong phòng phẫu thuật cũng chạy ra ngoài, nhìn về phía trước, đạo cụ treo ở đó lúc trước vẫn còn nguyên vẹn.
"Vừa rồi trong phòng phẫu thuật các cậu có thấy lối ra không?" Giang Yến bình tĩnh lại, buông tay Lâm Tiêu, trong lòng bàn tay hai người đều toát mồ hôi.
"Có một cánh cửa, có một cánh cửa nhỏ trong phòng phẫu thuật." Mạnh Hân thở chậm lại, "Tôi vừa mới nhìn thấy, chưa kịp đến, thì đã nghe thấy các cậu nói có ma, kích động liền quên mất."
Lâm Tiêu xoa xoa mồ hôi trên lòng bàn tay ở góc quần áo, "Vậy chúng ta không phải nên quay lại sao?"
Vừa nói xong, cô thò đầu ra khỏi góc tường thì một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện.
Đó là "người đàn ông" vừa mới vào phòng phẫu thuật, không biết anh ta đến từ lúc nào, một tiếng cười kỳ lạ phát ra từ miệng anh ta.
Lâm Tiêu sợ tới mức bật miệng chửi thề, "Khốn kiếp!!!!! "
Hành lang sáng hơn phòng phẫu thuật một chút, những người khác đều có thể nhìn thấy và nghe thấy chuyển động.
Những tiếng la hét lớn hơn bao giờ hết.
Giang Yến kéo Lâm Tiêu sang một bên, "Trở về phòng phẫu thuật trước đi!"
Lúc này, mấy người mới hiểu đây là người giả ma, không chỉ rất giống ma, mà còn rất giỏi diễn, vẫn luôn khập khiễng đi sau lưng họ.
Động tác anh ta chậm, đương nhiên không theo kịp sức chạy của họ.
Tống Viễn là người cuối cùng bước vào cửa, vừa bước vào liền nhanh chóng đóng cửa lại, Hồ Hàng Hàng đẩy bàn mổ qua dựa vào cửa.
Mấy người thở phào nhẹ nhõm.
“Người đàn ông” trong hành lang đột nhiên đập cửa, khiến lá cửa vốn đã yếu ớt phát ra tiếng kêu leng keng.
Hồ Hàng Hàng không khỏi mắng: "Mẹ nó anh có thể đừng gõ cửa nữa được không!! "
Nói xong, "người" ngoài cửa thật sự không gõ cửa.
Lâm Tiêu vừa rồi bị tiếp xúc gần như vậy làm cho hoảng sợ, lưng đầy mồ hôi, Giang Yến dùng khăn giấy ướt lau mặt, "Sợ không?"
"Ừm, có một chút." Lâm Tiêu bình tĩnh lại, nhớ lại lời nhắc nhở ân cần của nhân viên trước khi đi vào, "Bây giờ em biết nhân viên đó nói cực kì đáng sợ là đáng sợ đến mức nào rồi."
Cô liếm liếm khóe môi khô khốc, dùng từ ngữ cường điệu, "Sợ đến mất mạng luôn."
Hồ Hàng Hàng khá đồng ý với lời nói của cô: "Nói thật, lần đầu tiên bước vào cửa gặp ma nữ, tôi suýt chút nữa không nhịn được tè ra quần."
Sau khi nghỉ ngơi trong phòng phẫu thuật, họ bước ra khỏi cánh cửa mà Mạnh Hân đã nhìn thấy trước đó, cửa vừa mở ra, một cơn gió thổi tới.
Gió thổi làm tim ớn lạnh.
Lúc này, không có sự phân biệt giới tính, bảy người ở gần nhau, Lâm Tiêu được Giang Yến bảo vệ trong vòng tay, lưng dựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
Mấy người bọn đi sát vào nhau qua đoạn hành lang, cuối cùng bị chặn lại bởi một cánh cửa đầy dấu tay đẫm máu.
Hành lang cũng không có ánh sáng.
Quan Triệt giơ đèn pin lên chiếu quanh cửa, nhìn thấy hai chữ trên tấm bảng phía trên tay vịn, ""
Những người khác cũng nhìn theo, ""
Chỉ thấy hai chữ được viết trên tấm bảng phủ đầy bụi và dấu tay đẫm máu.
-Nhà xác.
Ngày 21/01/2024
2644
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.