Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 71: Nhớ
Tuế Kiến
21/01/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Không khí học tập sôi nổi ở lớp 18 không bị uổng phí.
Kết quả thi giữa kỳ của lớp 18 có bước nhảy vọt về chất, điểm trung bình của lớp thậm chí còn cao hơn điểm trung bình của một số lớp trọng điểm.
Lần đầu tiên trong số 100 học sinh xếp từ dưới lên trên của khóa không có học sinh lớp 18.
Vì lý do này, thầy Dư còn cố ý in ra danh sách 100 người dưới cùng trong danh sách điểm rồi dán lên bảng đen phía sau phòng học lớp mười tám, đồng thời cũng viết một câu bên cạnh.
- Quân hậu vạn bất khả tái luân vi hạ giả (Vua không bao giờ rơi xuống lần nữa)
Danh sách này là do chính thầy Dư dán lêm, lúc đó Lâm Tiêu cũng đang ở trong phòng học, sau khi đọc xong những gì thầy Dư viết, cô quay đầu hỏi Giang Yến: "Anh nói xem nếu danh sách này bị lộ ra ngoài, liệu có thu hút những người có tên trên danh sách đến ám sát không?"
Giang Yến gần đây nghiện chơi rubik, mỗi lần sau giờ học anh lại cầm điện thoại và chơi rubik, khi nghe thấy lời này anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười: "Có lẽ đến cổng trường còn không ra nổi. "
Thầy Dư có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, nhiều việc xảy ra cùng một lúc, mọi người chỉ coi danh sách đó là trò vui để xem, cũng không có nhiều người để ý tới .
Khi người lớp khác biết danh sách cũng đến xem náo nhiệt, nhưng không làm gì nhiều, nhiều nhất chỉ buông ra những lời lẽ gay gắt, nói muốn đem thầy Dư đánh một trận.
Nhưng đều là đùa thôi, không ai coi là thật.
Chiều thứ ba, lớp tiếng Anh.
Học kỳ này, lớp 18 có một giáo viên tiếng Anh mới, một nữ giáo viên vừa xinh đẹp vừa thanh nhã, họ Trần, tên là Văn Kinh, riêng các nam sinh trong lớp gọi cô là Nữ thần Trần.
Lâm Tiêu cũng rất thích giáo viên này, có lẽ là do cô còn khá trẻ, không khí trong lớp rất thoải mái, thỉnh thoảng cô lại kể một vài câu chuyện cười ngắn nổi tiếng mà cô đã chuyển thể sang tiếng Anh, người hiểu trước thì cười, người không hiểu sau khi hỏi người hiểu thì cũng cười .
Sau nhiều lần, một số học sinh luôn không hiểu được những câu chuyện cười cũng sẽ muốn học tiếng Anh tốt hơn, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu không theo kịp những câu chuyện cười.
Tiết học hôm nay là một bài kiểm tra ngẫu nhiên.
Tiếng Anh của Lâm Tiêu rất tốt, làm xong bài cũng không mất nhiều thời gian, đến khi ngừng viết thì phát hiện Giang Yến vẫn đang chơi rubik.
"Anh không làm bài sao?" Lâm Tiêu nghiêng người, nhìn tờ đáp án trên bàn, chưa làm một câu nào, "Anh là đồ nghiện game, nghiện hơi nặng rồi đó"
Giang Yến vừa mới chơi xong một ván, màn hình đầy những khối bị hỏng.
Anh cất điện thoại, lấy bút trên bàn, "Bây giờ làm, anh có quan niệm về thời gian mà."
"Người ta thì làm xong chơi." Lâm Tiêu gãi gãi cằm, cười nói: "Trùm trường thì khác người, chơi xong thì làm. "
“” Giang Yến liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Trong lớp dần dần vang lên những tiếng xào xạc.
Các học sinh ngồi hàng ghế sau vô tư vứt vở, thậm chí có người còn ngủ gục trên bàn, giữa hai tiết thi có mười phút nghỉ giải lao.
Đến giờ ra chơi, giáo viên tiếng Anh rời khỏi phòng học, lớp học không còn yên tĩnh như trước, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân liên tục.
Nam sinh ngồi ở hàng ghế sau thò đầu ra và nói chuyện với những người bên ngoài.
Không biết từ đâu có một nam sinh chạy đến, "Này! Cậu biết không, thầy Dư lớp cậu bị người đánh, hiện tại đang ở phòng y tế! "
Giọng nói của nam sinh tương đối lớn, bản thân phòng học cũng không quá ồn ào, cho nên những người tỉnh táo trong phòng học căn bản có thể nghe thấy.
Những người không tỉnh táo cũng bị đánh thức, "ĐM!" Đừng ngủ nữa! Thầy Dư bị người ta đánh rồi! "
Hứa Nhất Xuyên ở gần cửa sổ hỏi lại một câu: "Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật! Không tin thì các cậu tự lên phòng y tế mà xem.”Nam sinh chống eo, "Đầu bị người ta dùng đá ném. "
"Chết tiệt!" Người trong lớp mười tám không nhịn được, lần lượt xắn tay áo lên, "Mẹ nó, tao phải xem xem là người của lớp nào, gan lớn như vậy !"
Mọi người nói chuyện rôm rả.
Với tư cách là lớp trưởng, Giang Yến cuối cùng cũng biết cách phát huy vai trò của mình, liền đứng dậy ngăn đám nam sinh đang chuẩn bị động đậy, "Các cậu làm bài thi, tôi đi phòng y tế xem tình hình. "
Có nam sinh còn muốn đi theo, Giang Yến liếc nhìn mộ cái, thì rụt lại luôn.
Giang Yến cầm điện thoại trên bàn, mắt nhìn xuống nói với Lâm Tiêu: "Anh đi xem một chút, liên lạc qua WeChat."
"Được."
Giang Yến rời khỏi phòng học.
Tai nạn này đến bất ngờ, không ai ngờ một giáo viên tốt bụng như vậy lại có thể bị tấn công.
Trong lớp có rất nhiều cuộc thảo luận.
Phòng y tế nằm ở phía sau tòa dạy học của trường.
Khi Giang Yến đến, không chỉ có thầy Dư ở đó, mà thầy Dương và Hắc nhân cũng ở đó, còn có hai nam sinh mặc đồng phục trung học đứng bên cạnh.
"Thầy Dư." Giang Yến gõ cửa.
Mọi người trong phòng đều nhìn ra.
"Sao em lại ở đây?"Hắc nhân tránh ra một chút.
Giang Yến bước vài bước vào bên trong rồi đứng sang một bên, " Có người nói thầy Dư bị thương, trong lớp các bạn học đều lo lắng cho thầy, nên em đến thăm một chút."
Thầy Dư đang xử lý vết thương, mỉm cười: "Không phải chuyện gì lớn, không cẩn thận bị đập vào đầu thôi."
Giang Yến thở dài, liếc nhìn hai nam sinh đứng ở bên cạnh, không lên tiếng, đứng sang một bên.
Đợi thầy Dư xử lý vết thương xong, Hắc nhân đưa hai nam sinh đến phòng giáo vụ, lão Dương cũng vì tiết học tiếp theo cũng rời đi trước.
Phòng y tế, lúc đầu hơi đông, đột nhiên trở nên rộng rãi.
Giang Yến ngồi trên chiếc giường trống đối diện với thầy Dư, đôi chân dài tùy ý duỗi về phía trước, nhìn chằm chằm thầy Dư một lúc rồi mới lên tiếng: "Nghe nói, thầy bị học sinh đánh? Có phải hai người vừa nãy không?"
Thầy Dư mỉm cười xua tay: "Không tính là bị đánh, là tai nạn, hai đứa đó trốn học, trèo tường thì bị thầy bắt được, lúc trèo xuống vô tình va vào thầy."
"Tuổi cũng già rồi, đứng không vững."
Thầy Dư là người không để bụng, có chuyện thì nói thẳng, đối xử bình đẳng với học sinh, dù sai lầm có lớn đến đâu cũng đặt giáo dục lý thuyết lên hàng đầu.
Giang Yến biết ông chắc chắn không nói thật, nhưng cũng không hỏi: "Vậy thầy nghỉ ngơi đi, em phải về báo bình an cho mọi người. "
"Em đợi một chút." Thầy Dư đứng dậy đi đến bồn rửa bên cạnh rửa tay, "Hiếm mới bắt được em, chúng ta nói chuyện một chút. "
"Nói gì ạ?" Giang Yến nghĩ đến cảnh tượng thầy Dư nói chuyện trước đây, không khỏi cau mày: "Thầy vẫn nên nghỉ ngơi đi ạ, có chuyện gì đợi thầy khỏe nói với em cũng được."
Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thầy Dư vung những giọt nước trong tay rồi ngăn anh lại, " Chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. "
Giang Yến không còn cách nào khác đành phải ngồi trở lại.
Thầy Dư rất ý thức tình hình bệnh của mình, vén chăn bông lên giường bệnh, nằm xuống nửa dựa vào đầu giường, "Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn."
"Vâng." Giang Yến nhìn xuống vết nứt gạch trên mặt đất, "Dù sao cũng không nghiêm trọng."
"Thằng nhóc này." Thầy Dư đắp chăn bông lên, khoanh tay trên chăn bông, "Thầy chỉ muốn hỏi em, mấy đứa chơi cùng nhóm với em, ngoài em ra, còn có người khác không?" "
"Dạ?" Giang Yến nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu.
Thầy Dư nhìn anh, nhất thời không biết nên nói như thế nào, nhưng cảnh tượng lúc trước trên sân bóng rổ lại có tác động quá mạnh đến ông.
Nếu ông không hỏi rõ ràng, sẽ cảm thấy có một nút thắt trong tim không thể nào tháo bỏ.
Sau khi do dự một lát, thầy Dư lựa chọn hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngoại trừ em thích con trai, còn có ai khác thích không? "
“” Giang Yến đang suy nghĩ lời nói của ông, choáng váng hơn mười giây trước khi nhận ra ông muốn nói gì: ""
"Hả? Có không?” Thầy Dư nghiêng người lại gần, "Thầy không có ý khác, chỉ hỏi thôi, tốt xấu gì cũng là giáo viên chủ nhiệm, quan tâm các em là điều nên làm."
Nếu hôm nay Lão Dư không đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy, Giang Ngôn suýt chút nữa đã quên mất hắn chính là một gã gay nhỏ ở đây..
Anh thật sự không thể hiểu được.
Anh rốt cuộc giống người thích con trai ở chỗ nào?
Bài đăng trên diễn đàn trường về tình yêu thầm của trùm trường không phải đã rõ ràng rồi sao?
Giang Yến lúc này chỉ cảm thấy đầu đau nhức, giơ tay ấn thái dương, đè nén suy nghĩ phản nghịch trong lòng, chậm rãi nói: "Thầy Dư, em cảm thấy em nên thành thật với thầy."
"Hả?" Lão Dư nhìn hắn: "Em nói đi."
"Thật ra." Giang Yến im lặng một hồi, "Em đang yêu."
"Hả?"
Thầy Dư còn chưa kịp nghĩ đó là nam sinh nào, Giang Yến đã nhìn ông, nới lỏng lông mày cau lại, " Nhưng không phải yêu con trai"
"Là bạn cùng bàn của em, Lâm Tiêu." Giang Yến mím môi dưới, "Bài đăng trên diễn đàn là thật, không phải giả, ban đầu vì muốn giấu chuyện yêu sớm nên bọn em mới không thừa nhận."
Nghe vậy, thầy Dư im lặng.
Chính lúc Giang Yến cảm thấy ông sẽ nổi giận như thế nào, ông lại đột nhiên ngẩng đầu và nói với giọng kinh ngạc: "Vậy Lâm Tiêu có biết chuyện em thích con trai không?"
Mẹ kiếp.
Chiều hôm đó, Giang Yến đã dành hơn nửa tiếng đồng hồ để giải thích về giới tính của mình cho thầy Dư, nhưng dù có nói gì, anh vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của thầy Dư về anh.
Cuối cùng, Giang Yến cũng không biết nên nói như thế nào.
Ngược lại, thầy Dư cuối cùng cũng nói một câu nghiêm túc, "Việc ép chia tay hay gì đó thầy sẽ không làm, nhưng các em phải có chừng mực, tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng các em cũng đừng ỷ bản thân còn nhỏ mà không thành tâm đối đãi. Mọi mối quan hệ đều đáng được coi trọng. "
Hiếm khi thấy thầy Dư nghiêm túc như vậy, Giang Yến nhất thời không phản ứng.
"Đã nghe thấy chưa?" Lão Dư hét lên.
"Hiểu rồi ạ, cảm ơn thầy."
Lão Dư mỉm cười: "Được rồi, trở về đi, việc hôm nay đừng nói linh tinh, nói với các bạn trong lớp là thầy không cẩn thận bị ngã"
"Vâng."
Sau khi trở lại phòng học, Giang Yến cũng nghe theo lời dặn của thầy Dư, cũng không nói gì nhiều, người trong lớp 18 có người tin cũng có người không tin.
Nhưng cho dù che giấu như thế nào, tin tức về vết thương của thầy Dư đã sớm lan truyền, nhưng phiên bản thì khác nhau, có người nói ông bị mấy học sinh trên danh sách đánh, cũng có người nói ông đang đi bộ không cẩn thận bị ngã, ý kiến khác nhau, không ai tin ai.
Giang Yến không thèm để ý đến những điều này.
Ngược lại Lâm Tiêu lại rất tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì vậy cô túm lấy tay Giang Yến hỏi đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng không chỉ biết chân tướng thầy Dư bị thương, mà còn biết thầy Dư đã biết chuyện cô và Giang Yến yêu sớm.
"Thầy Dư không nói gì chứ?"
Giang Yến nhìn chằm chằm cô một lúc, "Em nghĩ thầy sẽ nói gì?"
"Không cho chúng ta bên nhau?" Lâm Tiêu dùng trí tưởng tượng của mình, "Chuẩn bị tách hai chúng ta ra, không cho ngồi cùng bàn? Mời phụ huynh? Phê bình trước toàn trường?”
Nói xong, Lâm Tiêu phủ nhận bản thân: "Chắc không đâu, thầy Dư không giống người không tốt như vậy."
"Ừm." Giang Yến đáp: "Đúng là không phải người không tốt như vậy, không chỉ không sao, mà còn bảo chúng ta yêu nhau cho tốt, không được làm càn, còn hỏi anh"
Anh dừng lại.
Lâm Tiêu nghiêng người một chút, "Hỏi anh cái gì?"
"Hỏi anh." Giang Yến cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến tình huống ngày hôm đó, nhưng sau đó anh nghĩ rằng nguồn gốc của mọi thứ là do người trước mặt, không thể không nghiến răng nói, "Em có biết chuyện anh thích con trai không."
"Hả?" Lâm Tiêu nhìn anh, có lẽ không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, nhất thời cũng không biết nói gì.
Thực tế mà nói, khi thầy Dương nhìn thấy bài viết đó, ngoại trừ cảm thấy có chút sai lầm, Lâm Tiêu cũng không cho rằng có người nghĩ sai.
Nhưng cô quên mất, thầy Dư là một người khác người, suy nghĩ và ý tưởng của ông không thể so sánh với người bình thường.
Giang Yến vì sự việc này mà khá tức giận, cũng không có tâm trạng bận tâm đến chuyện này.
Lâm Tiêu chậm chạp, dần dần chuyển từ hoài nghi sang bình tĩnh chấp nhận, nghiêng người an ủi: "Hay là em đến chỗ thầy Dư giải thích một chút?"
“” Giang Yến lật bút, ấn nửa cánh tay lên tờ thi, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô, "Anh cảm ơn em."
Lâm Tiêu không nhịn được, cười một tiếng, ngón tay gãi trên cánh tay anh hai lần, "Ai da, anh sao lại thế này chứ."
Phỏng chừng tay phải đeo sợi dây chuyền tiền xu cũng bất tiện, Giang Yến vừa mới đeo mặt dây chuyền này lên cổ tay trái, Lâm Tiêu gãi vài lần, ngón tay móc sợi dây, "Nhưng, nói thật cho em biết, thầy Dư thực sự không nói gì về việc chúng ta yêu nhau, phải không?"
Giang Yến đã bắt đầu viết đề thi, ngón tay cầm bút, ánh mắt quét qua câu hỏi, nhanh chóng chọn đáp án đúng, "Em còn mong đợi ông sẽ nói gì nữa?"
"Chúc các em trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử?"
Giang Yến ngừng viết, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Em không cảm thấy điều này làm khó thầy sao? "
"Anh cút đi."
Khi rút tay về, Lâm Tiêu véo mạnh cổ tay hắn, dùng mười phần sức lực.
Giang Yến không phải là người không cảm thấy gì, anh rít nhẹ, ngước mắt lên nhìn ánh mắt độc đoán của Lâm Tiêu, cười bất lực, không nói gì, cầm bút lên tiếp tục viết đề thi.
Bạn gái của mình, không có cách nào, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Chuyện thầy Dư bị thương rất nhanh đã sang trang mới, ngoại trừ Giang Yến và Lâm Tiêu, không ai biết ông bị thương như thế nào, thầy Dư cũng biết tính tình của Giang Yến, biết anh sẽ không nói linh tinh, nhưng không biết anh có đi gặp người gây phiền toái hay không, ông cũng gặp riêng Giang Yến vài lần, dặn anh đừng để trong lòng.
Tai Giang Yến bị chai sần luôn rồi.
Lần gần nhất ông tin anh, Giang Yến không chịu nổi nữa, "Thầy Dư, gần đây em thực sự rất bận, em thề với thầy, em thực sự sẽ không tìm hai nam sinh đó gây chuyện."
Gần đến mùa hạ, thầy Dư đã thay trà hoa cúc bằng trà lá sen và hạt sen, có tác dụng thanh nhiệt, giải nhiệt, "Thầy biết, thầy biết, lần này thầy tìm em không phải vì chuyện này, thầy chỉ muốn hỏi em có hứng thú tham gia cuộc thi không."
Nghe vậy, Giang Yến buông lông mày cau lại, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, "Cuộc thi gì ạ?"
"Giải vật lý của Hồ Đại." Thầy Dư lấy mẫu đăng ký từ trên bàn, "Cuộc thi năm nay đã thay đổi thể thức, ba người đứng đầu có thể được chọn trước để vào đội tuyển quốc gia, nếu có cơ hội, họ cũng có thể đại diện cho đất nước đi thi đấu.Thầy thấy đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi khi ở sơ trung, không biết em có hứng thú không? "
"Không ạ." Giang Yến từ chối rất rõ ràng.
“” Lão Dư vẫn muốn thử lần nữa, "Ba người đứng đầu có cơ hội sơ tuyển vào đội tuyển quốc gia học tập, em thật sự không cân nhắc lại sao?"
Giang Yến nghịch đồ dùng trên bàn của thầy Dư, nhẹ giọng nói: "Thầy Dư, đừng khuyên em, đó không phải là tham vọng của em, đương nhiên sẽ không dành thời gian cho việc này."
Nghe vậy, thầy Dư có chút hứng thú, "Vậy tham vọng em không ở việc này, thì ở đâu?"
Giang Yến im lặng một lúc, nhìn ánh mắt rực lửa của thầy Dư, không kìm được, cười một tiếng, nói: " Nam tử hán, tham vọng bốn phương."
Về cuộc thi, thầy Dư cũng không ép Giang Yến tham gia hay không tham gia, đối với anh rốt cuộc tham vọng việc gì, ông cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Sau khi vào hè ngày tháng càng trôi nhanh hơn.
Bên ngoài cửa sổ, tán lá rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua bóng cây, cây leo lên càng lúc càng cao, dần dần bao phủ toàn bộ bức tường.
Những ngày hè ve sầu kêu không ngừng, nhiệt độ tăng lên, những đợt nắng nóng nối tiếp nhau, không khi cũng rất nóng bức.
Tòa nhà dạy học của năm hai và năm ba cách tương đối xa.
Sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí trong toàn khối năm ba đều rất căng thẳng, Lâm Tiêu có một lần theo đội vệ sinh kiểm tra vệ sinh tòa nhà dạy học năm ba.
Nó không đáng sợ như tưởng tượng, có người đang vùi đầu học tập, có người đang ngủ trên bàn, thậm chí có người còn đang chơi điện thoại.
Mặc dù bầu không khí không căng thẳng và gấp rút thời gian như thầy cô nói, nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể cảm nhận được gánh nặng đè lên vai bọn họ.
Một số thứ không thể nhìn thấy cũng không thể chạm được, nhưng không đồng nghĩa nó không tồn tại.
Khi đi ngang qua một lớp học, Lâm Tiêu nhìn thấy tấm bảng đen ở cuối lớp dán đầy những tờ giấy dán khác nhau, trên đó viết tên trường đại học mà mọi người muốn vào.
Phía trên bảng đen còn viết một câu.
- Khi bạn muốn bỏ cuộc, hãy nghĩ đến điều ban đầu khiến bạn kiên trì đến lúc này.
Mặc dù cuộc sống của năm ba trung học đắng và vô vị, nhưng sau này nhìn lại, đó có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6 sắp diễn ra, giáo viên và học sinh toàn trường được nghỉ.
Trường trung học số 10 là một trong những trường thi, trước khi học sinh rời trường, các phòng học cần được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế phải được sắp xếp gọn gàng.
Chạng vạng, khuôn viên trường được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, mây đan nhau thành từng mảng, mặt trời lơ lửng ở giữa, tỏa ánh sáng màu cam ấm áp.
Tất cả học sinh lớp 18 đều phải ở lại để dọn vệ sinh.
Mỗi nhóm được giao một nhiệm vụ dọn dẹp khác nhau, nhóm thứ tư bao gồm Giang Yến và Lâm Tiêu thì phụ trách lau kính ở các phòng học.
Mỗi phòng có tổng cộng bốn cửa sổ.
Theo phân chia, một cửa sổ có thể có nhiều người cùng lau.
Lâm Tiêu ban đầu đã đứng lên, lại bị Giang Yến cầm giẻ đến trực tiếp ôm xuống, "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đứng ở dưới đất. "
Nói xong, anh vươn tay lấy một miếng giẻ từ bên cạnh, giẫm lên ghế đẩu bên cạnh, đứng lên.
Lâm Tiêu cũng không đi xa, chỉ đứng dưới cửa sổ, "Bạn học Giang, anh như vậy em rất ngại nha."
Giang Yến không trả lời, sau khi giơ tay lau một ô kính nhỏ, mới cúi đầu xuống nhìn cô: "Ở đây bẩn, em lên phía trước đứng một chút. "
Lâm Tiêu thở dài, di chuyển sang một bên một chút.
Xung quanh mọi người đều bận rộn, cô xấu hổ không dám nghỉ ngơi nên chỉ kéo một chiếc ghế đẩu đến đứng cạnh anh, "Em đứng thế này rất kỳ lạ nha."
Giang Yến liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, nhưng động tác tay nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Tiêu cũng ra dáng làm việc, lau chỗ này lau chỗ kia, nhân tiện nói chuyện với anh, "Nghỉ hè anh có sắp xếp gì chưa?"
Kỳ thi cuối kỳ của Thập trung được xếp vào cuối tháng 6, và chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Những kỳ nghỉ hè trước kia, Lâm Tiêu đều ở nhà chơi game, hoặc cùng Mạnh Hân đi chơi ở thành phố khác, thời gian hai tháng cứ trôi qua như vậy.
"Không biết." Giang Yến không có khái niệm nghỉ hè, năm nào cũng giống nhau, cũng không thú vị, "Em có sắp xếp gì không?" "
"Em cũng không có." LâmTiêu dừng động tác, ngước mắt nhìn anh: "Hay là năm nay chúng ta cùng tổ chức một đội đi chơi đi, giống hồi đi Hải Thành, mấy người chúng ta cùng đi. "
"Ừm." Giang Yến nhìn cô: "Ra ngoài chơi anh không có ý kiến, nhưng tại sao còn phải mang theo người khác?"
Lâm Tiêu không có gì để nói.
Giang Yến cúi đầu xuống, gấp miếng giẻ thành hình khối đậu phụ, nghĩ đến cái gì đó, "Đúng rồi."
"Hả?"
"Năm nay em định đón sinh nhật như thế nào?" Giang Yến từ trên bàn nhảy xuống, đứng giữa hai bàn, tay đặt lên mép bàn, "Cùng đón với bố mẹ em à?"
Sinh nhật của Lâm Tiêu vào tháng 8, đúng lúc nghỉ hè.
Phương Nghi Tống rất coi trọng sinh nhật của Lâm Tiêu, ngoại trừ những năm vợ chồng họ không ở Tây Thành, những năm này sinh nhật Lâm Tiêu luôn được tổ chức ở nhà.
"Ừm, vẫn nên ở cùng họ." Lâm Tiêu quay đầu lại đối mặt với anh: "Lúc trước em bảy tuổi, bọn họ luôn ở Tây Thành, mỗi năm sinh nhật của em ở chỗ họ không bị tổ chức muộn thì cũng tổ chức sớm hơn, hiện tại bọn họ ở bên ạnh em rồi, có lẽ sẽ coi trọng hơn một chút. "
"Ban ngày thì sao, có thời gian không?"
Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi hai người yêu nhau, trong lòng Giang Yến rất muốn cùng cô ăn một bữa cơm, cho cô một sinh nhật chính thức.
Bên ngoài, sắc trời hoàn toàn tối.
Ánh sáng vàng ấm áp và mềm mại.
Lâm Tiêu nhìn anh, mỉm cười: "Có nha."
Hai ngày thi đại học rất nhanh qua đi.
Lúc quay lại học, học sinh năm ba quay lại trường để dự lễ tốt nghiệp, cả tòa dạy học năm ba đều là một màu trắng.
Giấy kiểm tra và sách giáo khoa nát ở khắp mọi nơi.
Có người la hét, có người khóc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự nghiệp trung học của họ đã kết thúc.
Kỳ thi đại học kết thúc, học sinh năm thứ hai trung học đã bước vào năm thứ ba trung học, Lâm Tiêu cảm nhận rõ ràng sự cấp bách của thầy cô.
Nhưng thầy Dư vẫn cầm cốc trà như mọi khi, nhàn nhã vui vẻ, như thể không phải chủ nhiệm lớp sắp tốt nghiệp.
Bầu không khí học tập trước đây của lớp 18 không còn được duy trì nữa.
Lớp học lại quay lại trạng thái trước kia.
Sau kỳ kiểm tra giữa kỳ, năm thứ hai trung học đã bắt đầu vòng ôn tập cho kỳ thi đại học, những khuyết điểm về vật lý của Lâm Tiêu ngày càng lộ rõ.
Sau mấy bài kiểm tra tuần, thành tích vật lý chỉ dừng lại mức qua môn.
Trước kỳ thi cuối kỳ, lại có một bài kiểm tra tuần, Lâm Tiêu lại một lầm nữa ở mức đạt tiêu chuẩn.
Lâm Tiêu vốn không quan tâm nhiều đến điểm số, nhưng thất bại mấy lần liên tiếp không tránh khỏi khiến cô có chút thất vọng, "Tại sao vật lý lại khó như vậy?"
Tây Thành đã hoàn toàn bước vào mùa hè, nhiệt độ rất cao, điều hòa trong phòng học được bật từ sớm, trong phòng học luôn mát mẻ.
Giang Yến mặc một chiếc áo phông trắng tinh, cánh tay lộ ra ngoài lạnh lẽo, khi nghe thấy cũng không nói gì, nhìn xuống bài kiểm tra của mình.
Nói ra thì thật lỳ lạ, Lâm Tiêu học toán không tính là tệ, thậm chí có thể nói là hơn người, nói một cách logic thì tư duy logic không có vấn đề gì, nhưng điều kỳ lạ là điểm vật lý của cô chưa bao giờ được cải thiện.
Giang Yến vẫn luôn bổ túc cho cô, hiệu quả không quá tốt, nhưng không phải là không có tác dụng gì cả, chỉ là lúc tốt lúc xấu.
"Anh cũng hết cách với em." Giang Yến chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm trên bài kiểm tra, "Anh nhớ là anh đã nói cho em câu hỏi về bảo toàn năng lượng sáu bảy lần rồi."
Lâm Tiêu không nói nên lời.
Thực ra, có vài câu hỏi cô thực sự có ấn tượng, nhưng thường sẽ bị sai kết quả trong quá trình tính, nếu đó là câu hỏi tính toán hoặc câu hỏi phân tích thì không sao, có thể tính điểm các bước, nhưng nếu là chọn đáp án đúng hoặc điền đáp án cuối cùng thì hay bị mất điểm.
Giống như câu hỏi Giang Yến vừa nói, cô đã viết ra các bước, cách làm đúng, nhưng cuối cùng, thay sai công thức, dẫn đến kết quả rất khác.
Đề thi đại học có tổng cộng 33 câu hỏi, mỗi câu bốn điểm, Lâm Tiêu có thể mất điểm ở bảy tám câu chọn đáp án đúng, cộng với năm câu phần điền vào chỗ trống.
Về cơ bản, trước những câu hỏi khách quan này cô không nhận được điểm nào.
"Anh thật sự không thể trách em được." Lâm Tiêu cảm thấy nóng, mặt áp vào bàn, "Thật mà. "
Giang Yến cười tủm tỉm: "Không trách em, chẳng lẽ lại trách anh sao?"
Lâm Tiêu thở dài, đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh: "Đừng nói như vậy, thật sự trách anh."
Trong giờ nghỉ trưa, vì thời tiết quá nóng nên các nam sinh không ra ngoài đánh bóng, ngồi ở hàng ghế sau của lớp để chơi game, âm thanh khá lớn.
Có người còn chửi mấy câu tục tữu.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghiêng người về phía anh, đôi mắt dường như bị che lấp bởi một ánh sáng nhỏ, rất sáng.
" Triết gia nổi tiếng Shakir Huchevsky từng nói rằng một gia đình chỉ có thể có một người học giỏi ". Cô ở rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai Giang Yến, "Anh xem anh giỏi vật lý như vậy, nhất định là ông trời đã lấy thiên phú vật lý của em cho anh hết rồi."
Lời nói gà mù của Lâm Tiêu không được Giang Yến chấp nhận, cuối cùng, Giang Yến đã lấy cho cô vài bộ bài tập vật lý.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kế hoạch học bổ túc cho học sinh năm ba của Thập trung bị hoãn vô thời hạn do thời tiết nắng nóng ở Tây Thành.
Ban đầu, trước kỳ nghỉ hè, Giang Yến và Lâm Tiêu nói bọn họ định tranh thủ kỳ nghỉ hè để giúp cô củng cố môn vật lý, nhưng không ngờ ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Lâm Tiêu đã bị Phương Nghe Tống đưa đến Nam Thành nghỉ mát.
Đến lúc quay lại thì đã việc của nửa tháng sau.
Tháng 7, Tây Thành nóng như đổ lửa, mặt trời dường như có sức nóng vô tận, cây cối bên cạnh đường phố đều héo, thậm chí gió còn mang hơi nóng.
Lâm Tiêu bỏ bạn trai đi chơi nửa tháng mới trở về, biết mình có lỗi, ngày trở về Tây Thành, cô không về nhà, trực tiếp xách vali đến quán cà phê Internet.
Nghỉ hè quán cà phê Internet vẫn mở cửa.
Lâm Tiêu đẩy cửa kính ra, khí mát liền phả vào, ban ngày người trong quán cũng không nhiều, mấy quản trị viên mạng làm thời vụ không có việc gì làm đang tụ tập chơi bài.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, tiểu Thất – người dựa vào cửa gần nhất ngó đầu ra: "Này, chị dâu đến rồi, anh Yến đang ở trên lầu."
Lâm Tiêu thở ra một tiếng, đem hành lý mang vào, "Các cậu chơi đi, tôi tự mình đi lên là được."
"Được."
Phòng của Giang Yến nằm trên lầu ba.
Lâm Tiêu đặt vali phía sau quầy bar ở lầu một, khi lên lầu hai thì gặp được Chu Minh vừa mới từ lầu ba đi xuống.
Mắt cô sáng lên, "Chu Minh! "
Chu Minh đang cúi đầu suy nghĩ, dừng lại, nhìn nơi phát ra âm thanh, trên mặt hiện lên nụ cười: "Chị Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu tiến lên hai bước, nhìn thấy tờ giấy kiểm tra đang cầm trong tay của cậu, "Em vừa ở chỗ của anh Yến à?"
"Vâng." Chu Minh giơ tờ giấy thi trong tay lên, "Có mấy câu không biết làm."
Lâm Tiêu “à” một tiếng, gõ ngón tay lên cằm mấy cái, ngập ngừng hỏi: "Dạo này tâm trạng Giang Yến thế nào?"
Chu Minh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Lâm Tiêu, trả lời rất trịnh trọng: "Rất tốt."
Lâm Tiêu không nhịn được cười, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu, "Thôi, em đi làm việc của em đi, chị đi tìm anh Giang Yến. "
"À, vâng." Chu Minh đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại, "Chị Lâm Tiêu."
"Hả?" Lâm Tiêu dừng lại, lại nhìn anh: "Có chuyện gì?"
"Anh Giang Yến nói nhớ chị."
Nói xong, Chu Minh chạy xuống lầu không thèm nhìn lại.
Lâm Tiêu không ngờ Giang Yến lại nói với Chu Minh một chuyện như vậy, nhất thời không phản ứng lại, vì thế đứng đó vài phút mới nhớ ra, tiếp tục đi lên lầu.
Phòng của Giang Yến ở cuối hành lang, có lẽ Chu Minh đã quên đóng chặt cửa khi đi ra, để lại một khe hở rộng ba ngón tay.
Lâm Tiêu dừng lại ở cửa, khí lạnh thổi ra, khá lạnh.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không phát ra âm thanh nào, căn phòng đầy ánh nắng, không thấy bóng người.
Trên chiếc bàn dựa vào tường, có một chồng sách giáo khoa, đề thi và laptop, máy tính đang chạy, Lâm Tiêu lại gần, mới thấy rõ trên màn hình đang phát trực tiếp cuộc thi vật lý năm nay.
Lâm Tiêu bây giờ cứ nhìn thấy vật lý là đau đầu, vì vậy cô bị mù có chọn lọc, giả vờ không nhìn thấy gì, nhưng vào lúc cô muốn rời đi, thoáng thấy một cái tên quen thuộc.
- Đỗ Văn Bác của trường trung học số 10 Tây Thành.
Đỗ Văn Bác là bạn cùng bàn của Lâm Tiêu khi mới đến lớp 18, hai người ngồi cùng bàn chưa đầy một tuần, tổng cộng nói không quá bảy câu.
Ấn tượng sâu nhất với anh là khi đó cô nghi ngờ thành tích của Giang Yến, Giang Yến đưa cho cô xem danh sách những người đạt giải những năm trước.
Cô nhớ vị trí thứ hai là Đỗ Văn Bác.
Không ngờ năm nay anh cũng tham gia.
Lâm Tiêu cất chiếc túi nhỏ đang mang sang một bên, dời ghế ngồi xuống một lúc, thì nghe thấy tiếng xả nước trong phòng vệ sinh.
Cô quay đầu nhìn.
Giang Yến từ trong đi ra.
Dường như quần áo của anh không có màu khác, vẫn như cũ áo phông trắng quần đen, chân đi dép lê, tóc lại dài thêm một chút, lông mày và mắt bị tóc che khuất .
Tối hôm qua Giang Yến thức cả đêm, lúc trước Chu Minh đến, anh vừa mới dậy xem trực tiếp trận đấu, đầu choáng váng, vẫn chưa hồi thần.
Đến khi ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tiêu đang ngồi ở bàn, anh dừng bước, đứng sững tại chỗ.
Lâm Tiêu xoay người sang một bên, lấy cánh tay đỡ đầu, tay cong lại khẽ vẫy vẫy, mỉm cười: "Chào buổi chiều, bạn trai."
Giang Yến hồi thần.
Anh nhận ra người ngồi trước mặt mình không ai khác chính là cô bạn gái nhỏ vô tâm và vô trách nhiệm của mình.
Thay vì đi về phía cô, anh bước đến giường và rút phích cắm điện thoại đang sạc.
Lâm Tiêu quan sát động tác của anh, cố ý nịnh nọt: "Bạn trai, em vừa xuống máy bay liền tới tìm anh luôn, đến nhà còn chưa về."
"Ồ." Giang Yến nhìn cô, lông mày nhàn nhạt, không có biểu cảm gì, "Anh phải khen em sao?"
Lâm Tiêu nhìn vẻ khó chịu của anh, muốn cười nhưng không dám cười, "Em vừa gặp Chu Minh ở cầu thang."
Anh ngồi ở cuối giường, không phản ứng, nhìn xuống điện thoại, "Sao em không nói em còn gặp tiểu Lục tiểu Thất ở dưới lầu?"
"Giang Yến!" Lâm Tiêu nhìn anh, hét lớn, hét xong lại cảm thấy hơi chột dạ, đứng dậy đi tới trước mặt anh, khẽ nói: "Anh đoán xem Chu Minh vừa nói gì với em?"
Giang Yến ngước mắt lên nhìn cô, không lên tiếng.
"Em ấy với với em," Lâm Tiêu đứng trước mặt hắn, đầu gốichạm vào đầu gói của anh, ánh mắt nhìn anh một lát, "Anh nhớ em."
“” Giang Yến nhìn đi chỗ khác, "Lời thằng nhóc đó em cũng tin."
"Vậy anh không nhớ em sao?" Lâm Tiêu cẩn thận nhìn anh, cố ý cúi đầu trước mặt anh, "Anh thật sự không nhớ em chút nào sao?"
Giang Yến không lên tiếng.
"Vậy em chịu thiệt rồi." Lâm Tiêu đứng thẳng dậy, thở dài có chút tiếc nuối: "Em lúc nào cũng nhớ anh."
Giang Yến cuối cùng cũng không kìm được, cười một tiếng.
"Khụ khụ!" Ánh mắt Lâm Tiêu cong lên, lại nói với anh: "Không giận nữa sao?"
"Không tức giận." Giang Yến giang hai tay ôm người về phía trước, trán hai người chạm nhẹ, hơi thở ấm áp, "Trêu em thôi."
Hai người dựa rất gần.
Lâm Tiêu có thể nhìn anh rõ ràng hơn, lông mi của anh dày cong cong, đôi mắt màu hổ phách dường như ngập nước, mềm mại ẩm ướt, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt giống như chạm xong, rất hấp dẫn.
Sắc đẹp trước mặt.
Lâm Tiêu có chút không kìm được, cúi đầu hôn vào khóe mắt cảu anh.
Môi mềm mại vừa dán lên.
Lâm Tiêu cảm thấy thân thể người trước mặt cứng đờ rất rõ ràng, cánh tay ôm cô cũng chặt hơn rất nhiều.
"Gan to hơn rồi." Giang Yến không nhúc nhích, giọng nói có chút trầm thấp.
Lâm Tiêu cũng nhất thời bốc đồng, đến khi hôn xong cũng có chút choáng váng, nghe thấy lời anh nói nhanh chóng lui lại, cả mặt đỏ lên.
Ngay cả những ngón tay cũng nóng và cuộn tròn.
Giang Yến cười tủm tỉm, nghiêng đầu cắn môi cô.
Răng cứng chạm vào môi mềm.
Trong khi môi và răng đang cọ xát với nhau, anh buông cánh tay ra, đưa tay nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn của cô, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo của mình tách từng ngón tay của cô ra từng chút một.
Mười ngón tay siết chặt vào nhau, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của cô.
Động tác trên môi Giang Yến luôn nhẹ nhàng.
Nhưng Lâm Tiêu cảm thấy anh giống sinh năm chó, luôn thích dùng răng cắn môi dưới của cô, nhưng anh không cắn mạnh lắm, chỗ bị cắn tê dại.
Hơi thở đan xen, các ngón tay được siết chặt hơn.
Đầu óc Lâm Tiêu trở nên trống rỗng.
Đến khi cờ im trống lặng, Lâm Tiêu mơ hồ không thở nổi, thở hổn hển nặng nề, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Giang Yến giơ tay xoa dịu cho cô, áp lòng bàn tay vào lưng cô, cười nhẹ: "Đã lâu như vậy, em còn chưa học được cách thở?"
Lâm Tiêu không khỏi trợn mắt nhìn anh, giọng nói có chút vô thức khàn khàn, "Anh cho rằng người ta đều giống anh sao?"
"Anh làm sao?" Giang Yến giơ tay giúp cô lấy sợi tóc dính trên môi, đầu ngón tay chạm vào khóe môi hơi sưng của cô.
Lưng Lâm Tiêu cứng đờ, hất tay anh ra, " Giống anh không làm người"
Giang Yến cười nói: "Anh thế này đã không làm người nữa?"
Một lúc sau, Giang Yến đứng dậy đi xuống lầu lấy nước.
"Anh giúp em xách vali lên đây đi." Lâm Tiêu phủi quần áo nhàu nát của mình, "Ở quán bar dưới lầu."
"Được."
Giang Yến mở cửa đi ra ngoài.
Máy tính vẫn đang phát sóng trực tiếp, Lâm Tiêu đứng dậy ngồi xuống, tăng âm lượng.
Giải vật lý này đã được tổ chức mấy năm, mấy năm gần đây thể thức thi đấu đều được điều chỉnh, Lâm Tiêu không biết cuộc thi diễn ra ở đâu, thậm chí còn đổi góc quay mấy lần, cũng không nhìn thấy Đỗ Văn Bác nữa.
Lúc Giang Yến xách vali lên, cô đang ngồi dưới sàn, nghe truyền hình trực tiếp, cô thản nhiên hỏi: "Anh có biết Đỗ Văn Bác thăm gia giải đấu không?"
"Biết chứ, thầy Dư có nhắc qua." Giang Yến đứng dậy, lấy một cái đệm trên ghế sofa đưa cho cô, "Lót đệm, mặt sàn lạnh."
"Ồ." Lâm Tiêu nhận lấy, đặt dưới mông, "Em có mang quà cho anh."
Cô dùng tay mở vali, bên trong có đủ thứ, đồ ăn, đồ uống, đồ chơi.
Giang Yến ngồi ở bên cạnh nhìn cô lục lọi, cuối cùng cũng tìm được một gói đồ được bọc trong giấy nâu từ dưới đáy vali.
Phong cách và hình dạng quen thuộc không thể giải thích được.
Mí mắt Giang Yến nhảy lên, hắn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
Lâm Tiêu không để ý đến anh, lấy một chiếc kéo từ ngăn kéo bên cạnh, cắt sợi dây bên ngoài rồi bóc lớp giấy kraft bên ngoài để lộ ra thứ được giấu bên trong .
- XXXXXXXX bút máy.
Cô giống như đang hiến trân bảo, "Tác phẩm nổi tiếng địa phương, người luyện qua đều khen tốt.”
"Anh thích không?"
Giang Yến cụp mắt xuống, nhìn bạn gái với vẻ mặt như thể cô đã mua được báu vật nào đó, rồi nuốt lại những lời mà chỉ có kẻ ngốc mới thích trong lòng.
Anh gật đầu: "Thích, rất thích, cực kì thích"
"Cái người này." Lâm Tiêu đặt bút vào quyển sổ bên cạnh, phân tích hợp lý, "Hai lần phủ định là khẳng định, theo đó, hai lần khẳng định là phủ định. "
“” Giang Yến cố gắng giải thích: " Anh không khẳng định hai lần, anh nói ba lần khẳng định, sau phủ định là khẳng định "
Lâm Tiêu xua tay, "Được rồi, anh không cần giải thích nữa, em biết anh không thích món quà này."
Nghe vậy, khóe môi Giang Yến nhúc nhích, vừa định nói gì đó để giải thích, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên cao giọng, giọng điệu rất cứng rắn, "Anh không thích cũng không được!"
Giang Yến bị tiếng hét của cô làm cho sững sờ hơn mười giây, khi tỉnh táo lại, anh nghiêng người cầm lấy một cuốn sổ trong tay, thản nhiên lật xem: "Nói thật, anh thật sự không thích lắm."
Nói xong, anh nhận được một cái tát vào chân.
Giang Yến nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt đã biết, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Nhưng cái này là do bạn gái tặng, filter của bạn gái anh quá tối, không thích cũng biến thành rất thích."
Ngày 21/01/2024
6944
Không khí học tập sôi nổi ở lớp 18 không bị uổng phí.
Kết quả thi giữa kỳ của lớp 18 có bước nhảy vọt về chất, điểm trung bình của lớp thậm chí còn cao hơn điểm trung bình của một số lớp trọng điểm.
Lần đầu tiên trong số 100 học sinh xếp từ dưới lên trên của khóa không có học sinh lớp 18.
Vì lý do này, thầy Dư còn cố ý in ra danh sách 100 người dưới cùng trong danh sách điểm rồi dán lên bảng đen phía sau phòng học lớp mười tám, đồng thời cũng viết một câu bên cạnh.
- Quân hậu vạn bất khả tái luân vi hạ giả (Vua không bao giờ rơi xuống lần nữa)
Danh sách này là do chính thầy Dư dán lêm, lúc đó Lâm Tiêu cũng đang ở trong phòng học, sau khi đọc xong những gì thầy Dư viết, cô quay đầu hỏi Giang Yến: "Anh nói xem nếu danh sách này bị lộ ra ngoài, liệu có thu hút những người có tên trên danh sách đến ám sát không?"
Giang Yến gần đây nghiện chơi rubik, mỗi lần sau giờ học anh lại cầm điện thoại và chơi rubik, khi nghe thấy lời này anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười: "Có lẽ đến cổng trường còn không ra nổi. "
Thầy Dư có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, nhiều việc xảy ra cùng một lúc, mọi người chỉ coi danh sách đó là trò vui để xem, cũng không có nhiều người để ý tới .
Khi người lớp khác biết danh sách cũng đến xem náo nhiệt, nhưng không làm gì nhiều, nhiều nhất chỉ buông ra những lời lẽ gay gắt, nói muốn đem thầy Dư đánh một trận.
Nhưng đều là đùa thôi, không ai coi là thật.
Chiều thứ ba, lớp tiếng Anh.
Học kỳ này, lớp 18 có một giáo viên tiếng Anh mới, một nữ giáo viên vừa xinh đẹp vừa thanh nhã, họ Trần, tên là Văn Kinh, riêng các nam sinh trong lớp gọi cô là Nữ thần Trần.
Lâm Tiêu cũng rất thích giáo viên này, có lẽ là do cô còn khá trẻ, không khí trong lớp rất thoải mái, thỉnh thoảng cô lại kể một vài câu chuyện cười ngắn nổi tiếng mà cô đã chuyển thể sang tiếng Anh, người hiểu trước thì cười, người không hiểu sau khi hỏi người hiểu thì cũng cười .
Sau nhiều lần, một số học sinh luôn không hiểu được những câu chuyện cười cũng sẽ muốn học tiếng Anh tốt hơn, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu không theo kịp những câu chuyện cười.
Tiết học hôm nay là một bài kiểm tra ngẫu nhiên.
Tiếng Anh của Lâm Tiêu rất tốt, làm xong bài cũng không mất nhiều thời gian, đến khi ngừng viết thì phát hiện Giang Yến vẫn đang chơi rubik.
"Anh không làm bài sao?" Lâm Tiêu nghiêng người, nhìn tờ đáp án trên bàn, chưa làm một câu nào, "Anh là đồ nghiện game, nghiện hơi nặng rồi đó"
Giang Yến vừa mới chơi xong một ván, màn hình đầy những khối bị hỏng.
Anh cất điện thoại, lấy bút trên bàn, "Bây giờ làm, anh có quan niệm về thời gian mà."
"Người ta thì làm xong chơi." Lâm Tiêu gãi gãi cằm, cười nói: "Trùm trường thì khác người, chơi xong thì làm. "
“” Giang Yến liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Trong lớp dần dần vang lên những tiếng xào xạc.
Các học sinh ngồi hàng ghế sau vô tư vứt vở, thậm chí có người còn ngủ gục trên bàn, giữa hai tiết thi có mười phút nghỉ giải lao.
Đến giờ ra chơi, giáo viên tiếng Anh rời khỏi phòng học, lớp học không còn yên tĩnh như trước, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân liên tục.
Nam sinh ngồi ở hàng ghế sau thò đầu ra và nói chuyện với những người bên ngoài.
Không biết từ đâu có một nam sinh chạy đến, "Này! Cậu biết không, thầy Dư lớp cậu bị người đánh, hiện tại đang ở phòng y tế! "
Giọng nói của nam sinh tương đối lớn, bản thân phòng học cũng không quá ồn ào, cho nên những người tỉnh táo trong phòng học căn bản có thể nghe thấy.
Những người không tỉnh táo cũng bị đánh thức, "ĐM!" Đừng ngủ nữa! Thầy Dư bị người ta đánh rồi! "
Hứa Nhất Xuyên ở gần cửa sổ hỏi lại một câu: "Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật! Không tin thì các cậu tự lên phòng y tế mà xem.”Nam sinh chống eo, "Đầu bị người ta dùng đá ném. "
"Chết tiệt!" Người trong lớp mười tám không nhịn được, lần lượt xắn tay áo lên, "Mẹ nó, tao phải xem xem là người của lớp nào, gan lớn như vậy !"
Mọi người nói chuyện rôm rả.
Với tư cách là lớp trưởng, Giang Yến cuối cùng cũng biết cách phát huy vai trò của mình, liền đứng dậy ngăn đám nam sinh đang chuẩn bị động đậy, "Các cậu làm bài thi, tôi đi phòng y tế xem tình hình. "
Có nam sinh còn muốn đi theo, Giang Yến liếc nhìn mộ cái, thì rụt lại luôn.
Giang Yến cầm điện thoại trên bàn, mắt nhìn xuống nói với Lâm Tiêu: "Anh đi xem một chút, liên lạc qua WeChat."
"Được."
Giang Yến rời khỏi phòng học.
Tai nạn này đến bất ngờ, không ai ngờ một giáo viên tốt bụng như vậy lại có thể bị tấn công.
Trong lớp có rất nhiều cuộc thảo luận.
Phòng y tế nằm ở phía sau tòa dạy học của trường.
Khi Giang Yến đến, không chỉ có thầy Dư ở đó, mà thầy Dương và Hắc nhân cũng ở đó, còn có hai nam sinh mặc đồng phục trung học đứng bên cạnh.
"Thầy Dư." Giang Yến gõ cửa.
Mọi người trong phòng đều nhìn ra.
"Sao em lại ở đây?"Hắc nhân tránh ra một chút.
Giang Yến bước vài bước vào bên trong rồi đứng sang một bên, " Có người nói thầy Dư bị thương, trong lớp các bạn học đều lo lắng cho thầy, nên em đến thăm một chút."
Thầy Dư đang xử lý vết thương, mỉm cười: "Không phải chuyện gì lớn, không cẩn thận bị đập vào đầu thôi."
Giang Yến thở dài, liếc nhìn hai nam sinh đứng ở bên cạnh, không lên tiếng, đứng sang một bên.
Đợi thầy Dư xử lý vết thương xong, Hắc nhân đưa hai nam sinh đến phòng giáo vụ, lão Dương cũng vì tiết học tiếp theo cũng rời đi trước.
Phòng y tế, lúc đầu hơi đông, đột nhiên trở nên rộng rãi.
Giang Yến ngồi trên chiếc giường trống đối diện với thầy Dư, đôi chân dài tùy ý duỗi về phía trước, nhìn chằm chằm thầy Dư một lúc rồi mới lên tiếng: "Nghe nói, thầy bị học sinh đánh? Có phải hai người vừa nãy không?"
Thầy Dư mỉm cười xua tay: "Không tính là bị đánh, là tai nạn, hai đứa đó trốn học, trèo tường thì bị thầy bắt được, lúc trèo xuống vô tình va vào thầy."
"Tuổi cũng già rồi, đứng không vững."
Thầy Dư là người không để bụng, có chuyện thì nói thẳng, đối xử bình đẳng với học sinh, dù sai lầm có lớn đến đâu cũng đặt giáo dục lý thuyết lên hàng đầu.
Giang Yến biết ông chắc chắn không nói thật, nhưng cũng không hỏi: "Vậy thầy nghỉ ngơi đi, em phải về báo bình an cho mọi người. "
"Em đợi một chút." Thầy Dư đứng dậy đi đến bồn rửa bên cạnh rửa tay, "Hiếm mới bắt được em, chúng ta nói chuyện một chút. "
"Nói gì ạ?" Giang Yến nghĩ đến cảnh tượng thầy Dư nói chuyện trước đây, không khỏi cau mày: "Thầy vẫn nên nghỉ ngơi đi ạ, có chuyện gì đợi thầy khỏe nói với em cũng được."
Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thầy Dư vung những giọt nước trong tay rồi ngăn anh lại, " Chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. "
Giang Yến không còn cách nào khác đành phải ngồi trở lại.
Thầy Dư rất ý thức tình hình bệnh của mình, vén chăn bông lên giường bệnh, nằm xuống nửa dựa vào đầu giường, "Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn."
"Vâng." Giang Yến nhìn xuống vết nứt gạch trên mặt đất, "Dù sao cũng không nghiêm trọng."
"Thằng nhóc này." Thầy Dư đắp chăn bông lên, khoanh tay trên chăn bông, "Thầy chỉ muốn hỏi em, mấy đứa chơi cùng nhóm với em, ngoài em ra, còn có người khác không?" "
"Dạ?" Giang Yến nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu.
Thầy Dư nhìn anh, nhất thời không biết nên nói như thế nào, nhưng cảnh tượng lúc trước trên sân bóng rổ lại có tác động quá mạnh đến ông.
Nếu ông không hỏi rõ ràng, sẽ cảm thấy có một nút thắt trong tim không thể nào tháo bỏ.
Sau khi do dự một lát, thầy Dư lựa chọn hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngoại trừ em thích con trai, còn có ai khác thích không? "
“” Giang Yến đang suy nghĩ lời nói của ông, choáng váng hơn mười giây trước khi nhận ra ông muốn nói gì: ""
"Hả? Có không?” Thầy Dư nghiêng người lại gần, "Thầy không có ý khác, chỉ hỏi thôi, tốt xấu gì cũng là giáo viên chủ nhiệm, quan tâm các em là điều nên làm."
Nếu hôm nay Lão Dư không đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy, Giang Ngôn suýt chút nữa đã quên mất hắn chính là một gã gay nhỏ ở đây..
Anh thật sự không thể hiểu được.
Anh rốt cuộc giống người thích con trai ở chỗ nào?
Bài đăng trên diễn đàn trường về tình yêu thầm của trùm trường không phải đã rõ ràng rồi sao?
Giang Yến lúc này chỉ cảm thấy đầu đau nhức, giơ tay ấn thái dương, đè nén suy nghĩ phản nghịch trong lòng, chậm rãi nói: "Thầy Dư, em cảm thấy em nên thành thật với thầy."
"Hả?" Lão Dư nhìn hắn: "Em nói đi."
"Thật ra." Giang Yến im lặng một hồi, "Em đang yêu."
"Hả?"
Thầy Dư còn chưa kịp nghĩ đó là nam sinh nào, Giang Yến đã nhìn ông, nới lỏng lông mày cau lại, " Nhưng không phải yêu con trai"
"Là bạn cùng bàn của em, Lâm Tiêu." Giang Yến mím môi dưới, "Bài đăng trên diễn đàn là thật, không phải giả, ban đầu vì muốn giấu chuyện yêu sớm nên bọn em mới không thừa nhận."
Nghe vậy, thầy Dư im lặng.
Chính lúc Giang Yến cảm thấy ông sẽ nổi giận như thế nào, ông lại đột nhiên ngẩng đầu và nói với giọng kinh ngạc: "Vậy Lâm Tiêu có biết chuyện em thích con trai không?"
Mẹ kiếp.
Chiều hôm đó, Giang Yến đã dành hơn nửa tiếng đồng hồ để giải thích về giới tính của mình cho thầy Dư, nhưng dù có nói gì, anh vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của thầy Dư về anh.
Cuối cùng, Giang Yến cũng không biết nên nói như thế nào.
Ngược lại, thầy Dư cuối cùng cũng nói một câu nghiêm túc, "Việc ép chia tay hay gì đó thầy sẽ không làm, nhưng các em phải có chừng mực, tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng các em cũng đừng ỷ bản thân còn nhỏ mà không thành tâm đối đãi. Mọi mối quan hệ đều đáng được coi trọng. "
Hiếm khi thấy thầy Dư nghiêm túc như vậy, Giang Yến nhất thời không phản ứng.
"Đã nghe thấy chưa?" Lão Dư hét lên.
"Hiểu rồi ạ, cảm ơn thầy."
Lão Dư mỉm cười: "Được rồi, trở về đi, việc hôm nay đừng nói linh tinh, nói với các bạn trong lớp là thầy không cẩn thận bị ngã"
"Vâng."
Sau khi trở lại phòng học, Giang Yến cũng nghe theo lời dặn của thầy Dư, cũng không nói gì nhiều, người trong lớp 18 có người tin cũng có người không tin.
Nhưng cho dù che giấu như thế nào, tin tức về vết thương của thầy Dư đã sớm lan truyền, nhưng phiên bản thì khác nhau, có người nói ông bị mấy học sinh trên danh sách đánh, cũng có người nói ông đang đi bộ không cẩn thận bị ngã, ý kiến khác nhau, không ai tin ai.
Giang Yến không thèm để ý đến những điều này.
Ngược lại Lâm Tiêu lại rất tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì vậy cô túm lấy tay Giang Yến hỏi đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng không chỉ biết chân tướng thầy Dư bị thương, mà còn biết thầy Dư đã biết chuyện cô và Giang Yến yêu sớm.
"Thầy Dư không nói gì chứ?"
Giang Yến nhìn chằm chằm cô một lúc, "Em nghĩ thầy sẽ nói gì?"
"Không cho chúng ta bên nhau?" Lâm Tiêu dùng trí tưởng tượng của mình, "Chuẩn bị tách hai chúng ta ra, không cho ngồi cùng bàn? Mời phụ huynh? Phê bình trước toàn trường?”
Nói xong, Lâm Tiêu phủ nhận bản thân: "Chắc không đâu, thầy Dư không giống người không tốt như vậy."
"Ừm." Giang Yến đáp: "Đúng là không phải người không tốt như vậy, không chỉ không sao, mà còn bảo chúng ta yêu nhau cho tốt, không được làm càn, còn hỏi anh"
Anh dừng lại.
Lâm Tiêu nghiêng người một chút, "Hỏi anh cái gì?"
"Hỏi anh." Giang Yến cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến tình huống ngày hôm đó, nhưng sau đó anh nghĩ rằng nguồn gốc của mọi thứ là do người trước mặt, không thể không nghiến răng nói, "Em có biết chuyện anh thích con trai không."
"Hả?" Lâm Tiêu nhìn anh, có lẽ không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, nhất thời cũng không biết nói gì.
Thực tế mà nói, khi thầy Dương nhìn thấy bài viết đó, ngoại trừ cảm thấy có chút sai lầm, Lâm Tiêu cũng không cho rằng có người nghĩ sai.
Nhưng cô quên mất, thầy Dư là một người khác người, suy nghĩ và ý tưởng của ông không thể so sánh với người bình thường.
Giang Yến vì sự việc này mà khá tức giận, cũng không có tâm trạng bận tâm đến chuyện này.
Lâm Tiêu chậm chạp, dần dần chuyển từ hoài nghi sang bình tĩnh chấp nhận, nghiêng người an ủi: "Hay là em đến chỗ thầy Dư giải thích một chút?"
“” Giang Yến lật bút, ấn nửa cánh tay lên tờ thi, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô, "Anh cảm ơn em."
Lâm Tiêu không nhịn được, cười một tiếng, ngón tay gãi trên cánh tay anh hai lần, "Ai da, anh sao lại thế này chứ."
Phỏng chừng tay phải đeo sợi dây chuyền tiền xu cũng bất tiện, Giang Yến vừa mới đeo mặt dây chuyền này lên cổ tay trái, Lâm Tiêu gãi vài lần, ngón tay móc sợi dây, "Nhưng, nói thật cho em biết, thầy Dư thực sự không nói gì về việc chúng ta yêu nhau, phải không?"
Giang Yến đã bắt đầu viết đề thi, ngón tay cầm bút, ánh mắt quét qua câu hỏi, nhanh chóng chọn đáp án đúng, "Em còn mong đợi ông sẽ nói gì nữa?"
"Chúc các em trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử?"
Giang Yến ngừng viết, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Em không cảm thấy điều này làm khó thầy sao? "
"Anh cút đi."
Khi rút tay về, Lâm Tiêu véo mạnh cổ tay hắn, dùng mười phần sức lực.
Giang Yến không phải là người không cảm thấy gì, anh rít nhẹ, ngước mắt lên nhìn ánh mắt độc đoán của Lâm Tiêu, cười bất lực, không nói gì, cầm bút lên tiếp tục viết đề thi.
Bạn gái của mình, không có cách nào, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Chuyện thầy Dư bị thương rất nhanh đã sang trang mới, ngoại trừ Giang Yến và Lâm Tiêu, không ai biết ông bị thương như thế nào, thầy Dư cũng biết tính tình của Giang Yến, biết anh sẽ không nói linh tinh, nhưng không biết anh có đi gặp người gây phiền toái hay không, ông cũng gặp riêng Giang Yến vài lần, dặn anh đừng để trong lòng.
Tai Giang Yến bị chai sần luôn rồi.
Lần gần nhất ông tin anh, Giang Yến không chịu nổi nữa, "Thầy Dư, gần đây em thực sự rất bận, em thề với thầy, em thực sự sẽ không tìm hai nam sinh đó gây chuyện."
Gần đến mùa hạ, thầy Dư đã thay trà hoa cúc bằng trà lá sen và hạt sen, có tác dụng thanh nhiệt, giải nhiệt, "Thầy biết, thầy biết, lần này thầy tìm em không phải vì chuyện này, thầy chỉ muốn hỏi em có hứng thú tham gia cuộc thi không."
Nghe vậy, Giang Yến buông lông mày cau lại, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, "Cuộc thi gì ạ?"
"Giải vật lý của Hồ Đại." Thầy Dư lấy mẫu đăng ký từ trên bàn, "Cuộc thi năm nay đã thay đổi thể thức, ba người đứng đầu có thể được chọn trước để vào đội tuyển quốc gia, nếu có cơ hội, họ cũng có thể đại diện cho đất nước đi thi đấu.Thầy thấy đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi khi ở sơ trung, không biết em có hứng thú không? "
"Không ạ." Giang Yến từ chối rất rõ ràng.
“” Lão Dư vẫn muốn thử lần nữa, "Ba người đứng đầu có cơ hội sơ tuyển vào đội tuyển quốc gia học tập, em thật sự không cân nhắc lại sao?"
Giang Yến nghịch đồ dùng trên bàn của thầy Dư, nhẹ giọng nói: "Thầy Dư, đừng khuyên em, đó không phải là tham vọng của em, đương nhiên sẽ không dành thời gian cho việc này."
Nghe vậy, thầy Dư có chút hứng thú, "Vậy tham vọng em không ở việc này, thì ở đâu?"
Giang Yến im lặng một lúc, nhìn ánh mắt rực lửa của thầy Dư, không kìm được, cười một tiếng, nói: " Nam tử hán, tham vọng bốn phương."
Về cuộc thi, thầy Dư cũng không ép Giang Yến tham gia hay không tham gia, đối với anh rốt cuộc tham vọng việc gì, ông cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Sau khi vào hè ngày tháng càng trôi nhanh hơn.
Bên ngoài cửa sổ, tán lá rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua bóng cây, cây leo lên càng lúc càng cao, dần dần bao phủ toàn bộ bức tường.
Những ngày hè ve sầu kêu không ngừng, nhiệt độ tăng lên, những đợt nắng nóng nối tiếp nhau, không khi cũng rất nóng bức.
Tòa nhà dạy học của năm hai và năm ba cách tương đối xa.
Sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí trong toàn khối năm ba đều rất căng thẳng, Lâm Tiêu có một lần theo đội vệ sinh kiểm tra vệ sinh tòa nhà dạy học năm ba.
Nó không đáng sợ như tưởng tượng, có người đang vùi đầu học tập, có người đang ngủ trên bàn, thậm chí có người còn đang chơi điện thoại.
Mặc dù bầu không khí không căng thẳng và gấp rút thời gian như thầy cô nói, nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể cảm nhận được gánh nặng đè lên vai bọn họ.
Một số thứ không thể nhìn thấy cũng không thể chạm được, nhưng không đồng nghĩa nó không tồn tại.
Khi đi ngang qua một lớp học, Lâm Tiêu nhìn thấy tấm bảng đen ở cuối lớp dán đầy những tờ giấy dán khác nhau, trên đó viết tên trường đại học mà mọi người muốn vào.
Phía trên bảng đen còn viết một câu.
- Khi bạn muốn bỏ cuộc, hãy nghĩ đến điều ban đầu khiến bạn kiên trì đến lúc này.
Mặc dù cuộc sống của năm ba trung học đắng và vô vị, nhưng sau này nhìn lại, đó có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6 sắp diễn ra, giáo viên và học sinh toàn trường được nghỉ.
Trường trung học số 10 là một trong những trường thi, trước khi học sinh rời trường, các phòng học cần được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế phải được sắp xếp gọn gàng.
Chạng vạng, khuôn viên trường được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, mây đan nhau thành từng mảng, mặt trời lơ lửng ở giữa, tỏa ánh sáng màu cam ấm áp.
Tất cả học sinh lớp 18 đều phải ở lại để dọn vệ sinh.
Mỗi nhóm được giao một nhiệm vụ dọn dẹp khác nhau, nhóm thứ tư bao gồm Giang Yến và Lâm Tiêu thì phụ trách lau kính ở các phòng học.
Mỗi phòng có tổng cộng bốn cửa sổ.
Theo phân chia, một cửa sổ có thể có nhiều người cùng lau.
Lâm Tiêu ban đầu đã đứng lên, lại bị Giang Yến cầm giẻ đến trực tiếp ôm xuống, "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đứng ở dưới đất. "
Nói xong, anh vươn tay lấy một miếng giẻ từ bên cạnh, giẫm lên ghế đẩu bên cạnh, đứng lên.
Lâm Tiêu cũng không đi xa, chỉ đứng dưới cửa sổ, "Bạn học Giang, anh như vậy em rất ngại nha."
Giang Yến không trả lời, sau khi giơ tay lau một ô kính nhỏ, mới cúi đầu xuống nhìn cô: "Ở đây bẩn, em lên phía trước đứng một chút. "
Lâm Tiêu thở dài, di chuyển sang một bên một chút.
Xung quanh mọi người đều bận rộn, cô xấu hổ không dám nghỉ ngơi nên chỉ kéo một chiếc ghế đẩu đến đứng cạnh anh, "Em đứng thế này rất kỳ lạ nha."
Giang Yến liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, nhưng động tác tay nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Tiêu cũng ra dáng làm việc, lau chỗ này lau chỗ kia, nhân tiện nói chuyện với anh, "Nghỉ hè anh có sắp xếp gì chưa?"
Kỳ thi cuối kỳ của Thập trung được xếp vào cuối tháng 6, và chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Những kỳ nghỉ hè trước kia, Lâm Tiêu đều ở nhà chơi game, hoặc cùng Mạnh Hân đi chơi ở thành phố khác, thời gian hai tháng cứ trôi qua như vậy.
"Không biết." Giang Yến không có khái niệm nghỉ hè, năm nào cũng giống nhau, cũng không thú vị, "Em có sắp xếp gì không?" "
"Em cũng không có." LâmTiêu dừng động tác, ngước mắt nhìn anh: "Hay là năm nay chúng ta cùng tổ chức một đội đi chơi đi, giống hồi đi Hải Thành, mấy người chúng ta cùng đi. "
"Ừm." Giang Yến nhìn cô: "Ra ngoài chơi anh không có ý kiến, nhưng tại sao còn phải mang theo người khác?"
Lâm Tiêu không có gì để nói.
Giang Yến cúi đầu xuống, gấp miếng giẻ thành hình khối đậu phụ, nghĩ đến cái gì đó, "Đúng rồi."
"Hả?"
"Năm nay em định đón sinh nhật như thế nào?" Giang Yến từ trên bàn nhảy xuống, đứng giữa hai bàn, tay đặt lên mép bàn, "Cùng đón với bố mẹ em à?"
Sinh nhật của Lâm Tiêu vào tháng 8, đúng lúc nghỉ hè.
Phương Nghi Tống rất coi trọng sinh nhật của Lâm Tiêu, ngoại trừ những năm vợ chồng họ không ở Tây Thành, những năm này sinh nhật Lâm Tiêu luôn được tổ chức ở nhà.
"Ừm, vẫn nên ở cùng họ." Lâm Tiêu quay đầu lại đối mặt với anh: "Lúc trước em bảy tuổi, bọn họ luôn ở Tây Thành, mỗi năm sinh nhật của em ở chỗ họ không bị tổ chức muộn thì cũng tổ chức sớm hơn, hiện tại bọn họ ở bên ạnh em rồi, có lẽ sẽ coi trọng hơn một chút. "
"Ban ngày thì sao, có thời gian không?"
Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi hai người yêu nhau, trong lòng Giang Yến rất muốn cùng cô ăn một bữa cơm, cho cô một sinh nhật chính thức.
Bên ngoài, sắc trời hoàn toàn tối.
Ánh sáng vàng ấm áp và mềm mại.
Lâm Tiêu nhìn anh, mỉm cười: "Có nha."
Hai ngày thi đại học rất nhanh qua đi.
Lúc quay lại học, học sinh năm ba quay lại trường để dự lễ tốt nghiệp, cả tòa dạy học năm ba đều là một màu trắng.
Giấy kiểm tra và sách giáo khoa nát ở khắp mọi nơi.
Có người la hét, có người khóc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự nghiệp trung học của họ đã kết thúc.
Kỳ thi đại học kết thúc, học sinh năm thứ hai trung học đã bước vào năm thứ ba trung học, Lâm Tiêu cảm nhận rõ ràng sự cấp bách của thầy cô.
Nhưng thầy Dư vẫn cầm cốc trà như mọi khi, nhàn nhã vui vẻ, như thể không phải chủ nhiệm lớp sắp tốt nghiệp.
Bầu không khí học tập trước đây của lớp 18 không còn được duy trì nữa.
Lớp học lại quay lại trạng thái trước kia.
Sau kỳ kiểm tra giữa kỳ, năm thứ hai trung học đã bắt đầu vòng ôn tập cho kỳ thi đại học, những khuyết điểm về vật lý của Lâm Tiêu ngày càng lộ rõ.
Sau mấy bài kiểm tra tuần, thành tích vật lý chỉ dừng lại mức qua môn.
Trước kỳ thi cuối kỳ, lại có một bài kiểm tra tuần, Lâm Tiêu lại một lầm nữa ở mức đạt tiêu chuẩn.
Lâm Tiêu vốn không quan tâm nhiều đến điểm số, nhưng thất bại mấy lần liên tiếp không tránh khỏi khiến cô có chút thất vọng, "Tại sao vật lý lại khó như vậy?"
Tây Thành đã hoàn toàn bước vào mùa hè, nhiệt độ rất cao, điều hòa trong phòng học được bật từ sớm, trong phòng học luôn mát mẻ.
Giang Yến mặc một chiếc áo phông trắng tinh, cánh tay lộ ra ngoài lạnh lẽo, khi nghe thấy cũng không nói gì, nhìn xuống bài kiểm tra của mình.
Nói ra thì thật lỳ lạ, Lâm Tiêu học toán không tính là tệ, thậm chí có thể nói là hơn người, nói một cách logic thì tư duy logic không có vấn đề gì, nhưng điều kỳ lạ là điểm vật lý của cô chưa bao giờ được cải thiện.
Giang Yến vẫn luôn bổ túc cho cô, hiệu quả không quá tốt, nhưng không phải là không có tác dụng gì cả, chỉ là lúc tốt lúc xấu.
"Anh cũng hết cách với em." Giang Yến chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm trên bài kiểm tra, "Anh nhớ là anh đã nói cho em câu hỏi về bảo toàn năng lượng sáu bảy lần rồi."
Lâm Tiêu không nói nên lời.
Thực ra, có vài câu hỏi cô thực sự có ấn tượng, nhưng thường sẽ bị sai kết quả trong quá trình tính, nếu đó là câu hỏi tính toán hoặc câu hỏi phân tích thì không sao, có thể tính điểm các bước, nhưng nếu là chọn đáp án đúng hoặc điền đáp án cuối cùng thì hay bị mất điểm.
Giống như câu hỏi Giang Yến vừa nói, cô đã viết ra các bước, cách làm đúng, nhưng cuối cùng, thay sai công thức, dẫn đến kết quả rất khác.
Đề thi đại học có tổng cộng 33 câu hỏi, mỗi câu bốn điểm, Lâm Tiêu có thể mất điểm ở bảy tám câu chọn đáp án đúng, cộng với năm câu phần điền vào chỗ trống.
Về cơ bản, trước những câu hỏi khách quan này cô không nhận được điểm nào.
"Anh thật sự không thể trách em được." Lâm Tiêu cảm thấy nóng, mặt áp vào bàn, "Thật mà. "
Giang Yến cười tủm tỉm: "Không trách em, chẳng lẽ lại trách anh sao?"
Lâm Tiêu thở dài, đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh: "Đừng nói như vậy, thật sự trách anh."
Trong giờ nghỉ trưa, vì thời tiết quá nóng nên các nam sinh không ra ngoài đánh bóng, ngồi ở hàng ghế sau của lớp để chơi game, âm thanh khá lớn.
Có người còn chửi mấy câu tục tữu.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghiêng người về phía anh, đôi mắt dường như bị che lấp bởi một ánh sáng nhỏ, rất sáng.
" Triết gia nổi tiếng Shakir Huchevsky từng nói rằng một gia đình chỉ có thể có một người học giỏi ". Cô ở rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai Giang Yến, "Anh xem anh giỏi vật lý như vậy, nhất định là ông trời đã lấy thiên phú vật lý của em cho anh hết rồi."
Lời nói gà mù của Lâm Tiêu không được Giang Yến chấp nhận, cuối cùng, Giang Yến đã lấy cho cô vài bộ bài tập vật lý.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kế hoạch học bổ túc cho học sinh năm ba của Thập trung bị hoãn vô thời hạn do thời tiết nắng nóng ở Tây Thành.
Ban đầu, trước kỳ nghỉ hè, Giang Yến và Lâm Tiêu nói bọn họ định tranh thủ kỳ nghỉ hè để giúp cô củng cố môn vật lý, nhưng không ngờ ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Lâm Tiêu đã bị Phương Nghe Tống đưa đến Nam Thành nghỉ mát.
Đến lúc quay lại thì đã việc của nửa tháng sau.
Tháng 7, Tây Thành nóng như đổ lửa, mặt trời dường như có sức nóng vô tận, cây cối bên cạnh đường phố đều héo, thậm chí gió còn mang hơi nóng.
Lâm Tiêu bỏ bạn trai đi chơi nửa tháng mới trở về, biết mình có lỗi, ngày trở về Tây Thành, cô không về nhà, trực tiếp xách vali đến quán cà phê Internet.
Nghỉ hè quán cà phê Internet vẫn mở cửa.
Lâm Tiêu đẩy cửa kính ra, khí mát liền phả vào, ban ngày người trong quán cũng không nhiều, mấy quản trị viên mạng làm thời vụ không có việc gì làm đang tụ tập chơi bài.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, tiểu Thất – người dựa vào cửa gần nhất ngó đầu ra: "Này, chị dâu đến rồi, anh Yến đang ở trên lầu."
Lâm Tiêu thở ra một tiếng, đem hành lý mang vào, "Các cậu chơi đi, tôi tự mình đi lên là được."
"Được."
Phòng của Giang Yến nằm trên lầu ba.
Lâm Tiêu đặt vali phía sau quầy bar ở lầu một, khi lên lầu hai thì gặp được Chu Minh vừa mới từ lầu ba đi xuống.
Mắt cô sáng lên, "Chu Minh! "
Chu Minh đang cúi đầu suy nghĩ, dừng lại, nhìn nơi phát ra âm thanh, trên mặt hiện lên nụ cười: "Chị Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu tiến lên hai bước, nhìn thấy tờ giấy kiểm tra đang cầm trong tay của cậu, "Em vừa ở chỗ của anh Yến à?"
"Vâng." Chu Minh giơ tờ giấy thi trong tay lên, "Có mấy câu không biết làm."
Lâm Tiêu “à” một tiếng, gõ ngón tay lên cằm mấy cái, ngập ngừng hỏi: "Dạo này tâm trạng Giang Yến thế nào?"
Chu Minh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Lâm Tiêu, trả lời rất trịnh trọng: "Rất tốt."
Lâm Tiêu không nhịn được cười, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu, "Thôi, em đi làm việc của em đi, chị đi tìm anh Giang Yến. "
"À, vâng." Chu Minh đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại, "Chị Lâm Tiêu."
"Hả?" Lâm Tiêu dừng lại, lại nhìn anh: "Có chuyện gì?"
"Anh Giang Yến nói nhớ chị."
Nói xong, Chu Minh chạy xuống lầu không thèm nhìn lại.
Lâm Tiêu không ngờ Giang Yến lại nói với Chu Minh một chuyện như vậy, nhất thời không phản ứng lại, vì thế đứng đó vài phút mới nhớ ra, tiếp tục đi lên lầu.
Phòng của Giang Yến ở cuối hành lang, có lẽ Chu Minh đã quên đóng chặt cửa khi đi ra, để lại một khe hở rộng ba ngón tay.
Lâm Tiêu dừng lại ở cửa, khí lạnh thổi ra, khá lạnh.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không phát ra âm thanh nào, căn phòng đầy ánh nắng, không thấy bóng người.
Trên chiếc bàn dựa vào tường, có một chồng sách giáo khoa, đề thi và laptop, máy tính đang chạy, Lâm Tiêu lại gần, mới thấy rõ trên màn hình đang phát trực tiếp cuộc thi vật lý năm nay.
Lâm Tiêu bây giờ cứ nhìn thấy vật lý là đau đầu, vì vậy cô bị mù có chọn lọc, giả vờ không nhìn thấy gì, nhưng vào lúc cô muốn rời đi, thoáng thấy một cái tên quen thuộc.
- Đỗ Văn Bác của trường trung học số 10 Tây Thành.
Đỗ Văn Bác là bạn cùng bàn của Lâm Tiêu khi mới đến lớp 18, hai người ngồi cùng bàn chưa đầy một tuần, tổng cộng nói không quá bảy câu.
Ấn tượng sâu nhất với anh là khi đó cô nghi ngờ thành tích của Giang Yến, Giang Yến đưa cho cô xem danh sách những người đạt giải những năm trước.
Cô nhớ vị trí thứ hai là Đỗ Văn Bác.
Không ngờ năm nay anh cũng tham gia.
Lâm Tiêu cất chiếc túi nhỏ đang mang sang một bên, dời ghế ngồi xuống một lúc, thì nghe thấy tiếng xả nước trong phòng vệ sinh.
Cô quay đầu nhìn.
Giang Yến từ trong đi ra.
Dường như quần áo của anh không có màu khác, vẫn như cũ áo phông trắng quần đen, chân đi dép lê, tóc lại dài thêm một chút, lông mày và mắt bị tóc che khuất .
Tối hôm qua Giang Yến thức cả đêm, lúc trước Chu Minh đến, anh vừa mới dậy xem trực tiếp trận đấu, đầu choáng váng, vẫn chưa hồi thần.
Đến khi ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tiêu đang ngồi ở bàn, anh dừng bước, đứng sững tại chỗ.
Lâm Tiêu xoay người sang một bên, lấy cánh tay đỡ đầu, tay cong lại khẽ vẫy vẫy, mỉm cười: "Chào buổi chiều, bạn trai."
Giang Yến hồi thần.
Anh nhận ra người ngồi trước mặt mình không ai khác chính là cô bạn gái nhỏ vô tâm và vô trách nhiệm của mình.
Thay vì đi về phía cô, anh bước đến giường và rút phích cắm điện thoại đang sạc.
Lâm Tiêu quan sát động tác của anh, cố ý nịnh nọt: "Bạn trai, em vừa xuống máy bay liền tới tìm anh luôn, đến nhà còn chưa về."
"Ồ." Giang Yến nhìn cô, lông mày nhàn nhạt, không có biểu cảm gì, "Anh phải khen em sao?"
Lâm Tiêu nhìn vẻ khó chịu của anh, muốn cười nhưng không dám cười, "Em vừa gặp Chu Minh ở cầu thang."
Anh ngồi ở cuối giường, không phản ứng, nhìn xuống điện thoại, "Sao em không nói em còn gặp tiểu Lục tiểu Thất ở dưới lầu?"
"Giang Yến!" Lâm Tiêu nhìn anh, hét lớn, hét xong lại cảm thấy hơi chột dạ, đứng dậy đi tới trước mặt anh, khẽ nói: "Anh đoán xem Chu Minh vừa nói gì với em?"
Giang Yến ngước mắt lên nhìn cô, không lên tiếng.
"Em ấy với với em," Lâm Tiêu đứng trước mặt hắn, đầu gốichạm vào đầu gói của anh, ánh mắt nhìn anh một lát, "Anh nhớ em."
“” Giang Yến nhìn đi chỗ khác, "Lời thằng nhóc đó em cũng tin."
"Vậy anh không nhớ em sao?" Lâm Tiêu cẩn thận nhìn anh, cố ý cúi đầu trước mặt anh, "Anh thật sự không nhớ em chút nào sao?"
Giang Yến không lên tiếng.
"Vậy em chịu thiệt rồi." Lâm Tiêu đứng thẳng dậy, thở dài có chút tiếc nuối: "Em lúc nào cũng nhớ anh."
Giang Yến cuối cùng cũng không kìm được, cười một tiếng.
"Khụ khụ!" Ánh mắt Lâm Tiêu cong lên, lại nói với anh: "Không giận nữa sao?"
"Không tức giận." Giang Yến giang hai tay ôm người về phía trước, trán hai người chạm nhẹ, hơi thở ấm áp, "Trêu em thôi."
Hai người dựa rất gần.
Lâm Tiêu có thể nhìn anh rõ ràng hơn, lông mi của anh dày cong cong, đôi mắt màu hổ phách dường như ngập nước, mềm mại ẩm ướt, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt giống như chạm xong, rất hấp dẫn.
Sắc đẹp trước mặt.
Lâm Tiêu có chút không kìm được, cúi đầu hôn vào khóe mắt cảu anh.
Môi mềm mại vừa dán lên.
Lâm Tiêu cảm thấy thân thể người trước mặt cứng đờ rất rõ ràng, cánh tay ôm cô cũng chặt hơn rất nhiều.
"Gan to hơn rồi." Giang Yến không nhúc nhích, giọng nói có chút trầm thấp.
Lâm Tiêu cũng nhất thời bốc đồng, đến khi hôn xong cũng có chút choáng váng, nghe thấy lời anh nói nhanh chóng lui lại, cả mặt đỏ lên.
Ngay cả những ngón tay cũng nóng và cuộn tròn.
Giang Yến cười tủm tỉm, nghiêng đầu cắn môi cô.
Răng cứng chạm vào môi mềm.
Trong khi môi và răng đang cọ xát với nhau, anh buông cánh tay ra, đưa tay nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn của cô, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo của mình tách từng ngón tay của cô ra từng chút một.
Mười ngón tay siết chặt vào nhau, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của cô.
Động tác trên môi Giang Yến luôn nhẹ nhàng.
Nhưng Lâm Tiêu cảm thấy anh giống sinh năm chó, luôn thích dùng răng cắn môi dưới của cô, nhưng anh không cắn mạnh lắm, chỗ bị cắn tê dại.
Hơi thở đan xen, các ngón tay được siết chặt hơn.
Đầu óc Lâm Tiêu trở nên trống rỗng.
Đến khi cờ im trống lặng, Lâm Tiêu mơ hồ không thở nổi, thở hổn hển nặng nề, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Giang Yến giơ tay xoa dịu cho cô, áp lòng bàn tay vào lưng cô, cười nhẹ: "Đã lâu như vậy, em còn chưa học được cách thở?"
Lâm Tiêu không khỏi trợn mắt nhìn anh, giọng nói có chút vô thức khàn khàn, "Anh cho rằng người ta đều giống anh sao?"
"Anh làm sao?" Giang Yến giơ tay giúp cô lấy sợi tóc dính trên môi, đầu ngón tay chạm vào khóe môi hơi sưng của cô.
Lưng Lâm Tiêu cứng đờ, hất tay anh ra, " Giống anh không làm người"
Giang Yến cười nói: "Anh thế này đã không làm người nữa?"
Một lúc sau, Giang Yến đứng dậy đi xuống lầu lấy nước.
"Anh giúp em xách vali lên đây đi." Lâm Tiêu phủi quần áo nhàu nát của mình, "Ở quán bar dưới lầu."
"Được."
Giang Yến mở cửa đi ra ngoài.
Máy tính vẫn đang phát sóng trực tiếp, Lâm Tiêu đứng dậy ngồi xuống, tăng âm lượng.
Giải vật lý này đã được tổ chức mấy năm, mấy năm gần đây thể thức thi đấu đều được điều chỉnh, Lâm Tiêu không biết cuộc thi diễn ra ở đâu, thậm chí còn đổi góc quay mấy lần, cũng không nhìn thấy Đỗ Văn Bác nữa.
Lúc Giang Yến xách vali lên, cô đang ngồi dưới sàn, nghe truyền hình trực tiếp, cô thản nhiên hỏi: "Anh có biết Đỗ Văn Bác thăm gia giải đấu không?"
"Biết chứ, thầy Dư có nhắc qua." Giang Yến đứng dậy, lấy một cái đệm trên ghế sofa đưa cho cô, "Lót đệm, mặt sàn lạnh."
"Ồ." Lâm Tiêu nhận lấy, đặt dưới mông, "Em có mang quà cho anh."
Cô dùng tay mở vali, bên trong có đủ thứ, đồ ăn, đồ uống, đồ chơi.
Giang Yến ngồi ở bên cạnh nhìn cô lục lọi, cuối cùng cũng tìm được một gói đồ được bọc trong giấy nâu từ dưới đáy vali.
Phong cách và hình dạng quen thuộc không thể giải thích được.
Mí mắt Giang Yến nhảy lên, hắn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
Lâm Tiêu không để ý đến anh, lấy một chiếc kéo từ ngăn kéo bên cạnh, cắt sợi dây bên ngoài rồi bóc lớp giấy kraft bên ngoài để lộ ra thứ được giấu bên trong .
- XXXXXXXX bút máy.
Cô giống như đang hiến trân bảo, "Tác phẩm nổi tiếng địa phương, người luyện qua đều khen tốt.”
"Anh thích không?"
Giang Yến cụp mắt xuống, nhìn bạn gái với vẻ mặt như thể cô đã mua được báu vật nào đó, rồi nuốt lại những lời mà chỉ có kẻ ngốc mới thích trong lòng.
Anh gật đầu: "Thích, rất thích, cực kì thích"
"Cái người này." Lâm Tiêu đặt bút vào quyển sổ bên cạnh, phân tích hợp lý, "Hai lần phủ định là khẳng định, theo đó, hai lần khẳng định là phủ định. "
“” Giang Yến cố gắng giải thích: " Anh không khẳng định hai lần, anh nói ba lần khẳng định, sau phủ định là khẳng định "
Lâm Tiêu xua tay, "Được rồi, anh không cần giải thích nữa, em biết anh không thích món quà này."
Nghe vậy, khóe môi Giang Yến nhúc nhích, vừa định nói gì đó để giải thích, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên cao giọng, giọng điệu rất cứng rắn, "Anh không thích cũng không được!"
Giang Yến bị tiếng hét của cô làm cho sững sờ hơn mười giây, khi tỉnh táo lại, anh nghiêng người cầm lấy một cuốn sổ trong tay, thản nhiên lật xem: "Nói thật, anh thật sự không thích lắm."
Nói xong, anh nhận được một cái tát vào chân.
Giang Yến nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt đã biết, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Nhưng cái này là do bạn gái tặng, filter của bạn gái anh quá tối, không thích cũng biến thành rất thích."
Ngày 21/01/2024
6944
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.