Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 31: Phòng Thi

Tuế Kiến

09/04/2023

Như thường lệ, sáng thứ 2 tiết đầu tiên là tiết chào cờ vừa nhàm chán vừa lê thê, đặc biệt là học kỳ này đã thêm một phần mới——

Thứ sáu hàng tuần, có hai học sinh sẽ được chọn ngẫu nhiên từ top 20 của mỗi lớp và hai học sinh này sẽ phải chia sẻ việc học tập của mình vào tiết chào cờ của thứ 2 tuần tiếp theo.

Nhà trường còn đề ra một khẩu hiệu ngu ngốc cho cuộc gặp gỡ chia sẻ này, "Hôm nay bạn chia sẻ một chút kinh nghiệm học tập, tương lai chúng ta sẽ cùng nhau thi vào Đại học Thanh Hoa ".

Bởi vì có thêm phần chia sẻ này, thời gian nghỉ giữa các tiết học là 35 phút, còn lại năm phút đồng hồ, mọi người đành phải giải tán tại chỗ trở về từng lớp.

Vì lý do này, rất nhiều học sinh trong lúc phát biểu đều lén trốn đi, nếu may mắn thì sẽ thuận lợi về lớp, cũng có thể ở trên đường đi đến một siêu thị nhỏ, nếu không may thì...

"Mấy đứa ở lớp nào? Ai là chủ nhiệm? Quy định không được phép rời khỏi địa điểm tổ chức lễ chào cờ sớm đặt ra là để trưng à? Đều đứng lên cho thầy! Để xem hôm nay ai dám trốn tiết!"

Giọng nói trang nghiêm của nam sinh trên bục chào cờ vẫn đang vang vọng khắp sân trường.

Nhưng lúc này, giọng nói của Hắc nhân lấn át giọng nói này.

Các học sinh ở gần cổng tây của sân trường đều quay đầu lại nhìn sang.

Lâm Tiêu đứng ở hàng sau cũng bị động tác này hấp dẫn, quay đầu nhìn sang, đáng tiếc vị trí lớp của bọn họ không tốt, chỉ có thể mơ hồ nghe được thanh âm của Hắc nhân, mà không thể quan sát tình hình ở đó.

Đứng bên cạnh Lâm Tiêu, Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên cũng đặt chân lên và nhìn lại, nhưng tiếc là họ không thấy gì cả.

Hồ Hàng Hàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với Lâm Tiêu, " Em Tiêu, thứ bảy tuần trước cậu cùng anh Yến đi đâu làm gì? Tại sao không tới ăn cơm? Hứa Nhất Xuyên rất hiếm khi mời khách, cậu bỏ lỡ rồi. Tôi cảm thấy tiếc cho cậu."

Khi nhắc đến chủ đề ăn uống, Đào Gia đang đứng trước mặt Lâm Tiêu cũng quay sang tham gia nhóm trò chuyện: "Đúng rồi, thứ bảy tuần trước các cậu có việc gì à?"

Lâm Tiêu ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô gái phía trên, theo sau là nam sinh đứng trước hàng cầm thẻ lớp, cô trố mắt nói: “Tớ không biết, Giang Yến không đi ăn cơm à? Tớ đã đến bệnh viện để tháo bột, lúc xong thì đã muộn nên không qua nữa."

"..."

Hồ Hàng Hàng không thể tin được, "Anh Yến không đưa cậu đến bệnh viện à? Anh ấy thế mà lại không đi??"

"Không, tôi đi một mình mà." Lâm Tiêu mặt không thay đổi nói.

Hồ Hàng Hàng không thể tin được, "Vậy anh ấy không đi cùng cậu đến bệnh viện, anh ấy đã đi đâu? Chẳng lẽ lại đi thăng điểm sau lưng chúng tôi à?"

Lâm Tiêu lắc đầu, chỉ vào Giang Yến người đang đưa thẻ lớp cho người khác, nhưng quay lại và đi về phía này, "Cậu ta đến rồi, cậu tự hỏi đi ha."

Vừa dứt lời, Giang Yến đã đi tới chỗ họ, đứng giữa Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên, hai người một trước một sau như đánh gọng kìm.

Hồ Hàng Hàng nói: "Anh à, anh nói thật đi, ngày hôm qua anh đã đi đâu?"

Buổi sáng nắng nhiều, sân trường không có mái che, ánh sáng chói mắt, Giang Yến hơi nheo mắt, đang móc túi, nghe vậy chỉ hơi nhướng mi, uể oải nói: “Tao đi cùng bạn cùng bàn đến bệnh viện."

Hứa Nhất Xuyên vẻ mặt rất đau khổ, "Anh à, anh nói thật đi, em gái anh đã nói cậu ấy đến bệnh viện một mình rồi, anh còn có thể giải thích gì nữa?"

Giang Yến liếc xéo Lâm Tiêu đang đứng một bên xem kịch, giơ tay sờ sờ vết tích trên sống mũi còn chưa mờ đi, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng những gì anh nói ban đầu để bác bỏ cô, khi nói lại thành "À, tao nhớ ra rồi, không đến bệnh viện."

Hồ Hàng Hàng chỉ vào anh, "Em biết rồi!!!"

Giang Yến không thèm nhìn hắn một cái, "Tao đi bệnh viện tâm thần."

Mọi người: "..."

Giang Yến đối mặt với ánh mắt của một số người nói "Tôi xem cậu sẽ làm thế nào", nói dối một cách nghiêm túc, "Trên đường đi tôi đụng phải một kẻ ngốc, vừa khéo thuận đường, liền đem cô ấy quay về bệnh viện."

Mọi người: "..."

Lâm Tiêu: "..."

Mẹ nó.

-

Mặc dù Hứa Nhất Xuyên và những người khác không thực sự tin vào những gì anh nói, nhưng trước sức mạnh răn đe to lớn của lão đại, mọi người đều miễn cưỡng chấp nhận lời nói này với suy nghĩ rằng tôi biết cậu đang nói nhảm nhưng tôi phải tin.

Việc ăn cơm đã bị Giang Yến và Hứa bát quái xé nát như vậy.

Chưa qua mấy ngày, cuộc kiểm tra sơ bộ đã diễn ra như dự kiến.

Sau khi chia khoa, các kỳ thi cơ bản đều theo hình thức thi tuyển sinh đại học, hai ngày thứ năm và thứ sáu, sau khi kết thúc ngày thứ sáu là kỳ nghỉ tám ngày của Tết Trung thu và ngày Quốc khánh.

Vì vậy vào ngày thi, tất cả mọi người đều không có một chút cảm giác căng thẳng nào, mà đều sôi nổi thảo luận về kỳ nghỉ tám ngày tiếp theo.

“Mẹ tớ nói thi xong sẽ đưa tớ ra nước ngoài du lịch”.

"Vẫn còn chơi à, bố tớ nói lần này nếu như tớ xếp hạng cuối, ông ấy sẽ sắp xếp tiết mục nam nữ cùng đánh." (Ý nói cả bố và mẹ đều ra tay phạt)

"Bi thảm, quá thảm cho một người ."

"Nếu gặp xui xẻo, tớ sẽ tặng cho cậu những tài khoản game đầy da đó. Đúng rồi, tối hôm qua Vương giả đã ra mắt một anh hùng mới, các cậu chơi chưa?"

"Chơi rồi, hiện tại trò chơi này toàn rác rưởi, không bằng đến Chiến trường của người vô danh và trở thành súng vương."

...



Khung cảnh thoải mái và vui vẻ như vậy khiến Lâm Tiêu có ảo giác rằng cô không phải làm bài kiểm tra khi bước vào lớp vào buổi sáng.

Khi cô xách cặp trở lại chỗ ngồi, Giang Yến vẫn chưa đến, Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn ngồi phía sau cũng vậy.

Lâm Tiêu không thèm để ý, bọn họ mỗi lần đều là sát giờ mới vào phòng học, ngược lại thầy Dư – giáo viên trong lớp lại rất lo lắng.

Sau khi đợi khoảng 10 phút, không đợi được người, thầy Dư đến bên cạnh bàn của Lâm Tiêu, hỏi một câu: "Bạn cùng bàn của em còn chưa tới?"

“À, chưa đến ạ.” Lâm Tiêu uống sữa trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía thầy Dư.

Các loại cảm xúc rối rắm, lo lắng, hoảng sợ phức tạp nhanh chóng hiện lên trên mặt thầy Dư, “Vậy hôm nay em ấy không đến thi à?”

“Có lẽ là đến rồi ạ.” Lâm Tiêu không có nghe Giang Yến nói sẽ bỏ kỳ thi, nhưng lão đại bỏ qua kỳ thi không phải một hai lần, không đến thi là chuyện bình thường.

Hiển nhiên, thầy Dư không nghĩ như vậy, điểm số xuất sắc của Giang Yến khiến ông luôn cảm thấy đứa trẻ này vẫn có thể giáo dục được, nhưng ông vẫn chưa tìm được phương pháp nào thích hợp.

Thầy Dư ở lại phòng học thêm mười phút nữa, cuối cùng trong vài phút cuối cùng trước khi kết thúc lớp tự học, ông rốt cuộc đã nhìn thấy người mà mình đợi.

Giang Yến chắc hẳn vừa mới ngủ dậy, mái tóc bù xù trên trán, khuôn mặt mệt mỏi, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc bộ quần áo như hôm tiễn Lâm Tiêu lên xe.

Lâm Tiêu liếc xuống chân một cái, may mắn lão đại trước khi ra ngoài biết đổi một đôi giày, không đến nỗi đi dép lê ra ngoài.

Khi thầy Dư nhìn thấy Giang Yến, mặt ông như nở hoa, ông nhanh chóng gọi: "Học trò Giang Yến!"

Giang Yến , người vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nheo mắt nhìn quanh phòng học, cuối cùng nhìn thấy thầy Dư ở bên cạnh chỗ ngồi của mình, chào hỏi một cách uể oải, "Chào buổi sáng, thầy Dư."

"Chào buổi sáng! Học trò Giang, kế hoạch một ngày là vào buổi sáng." Thầy Dư vươn tay vỗ vai anh, "Hôm nay thi tốt nhé."

Giang Yến bị thầy Dư vỗ đến mức tỉnh hẳn, anh xoa xoa lông mày và ngồi xuống chỗ của mình, nói điều mà thầy Dư muốn nghe, "Thầy yên tâm, tuyệt đối sẽ không bỏ thi."

“Ừ, chính là như vậy.” Nói xong, thầy Dư liếc nhìn Lâm Tiêu ngồi ở bên cạnh, “Học sinh Lâm Tiêu.”

Lâm Tiêu lập tức trả lời: "Thầy Dư yên tâm đi! Em biết thầy muốn nói cái gì! Em sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình, giúp thầy giám sát bạn học Giang Yến!"

"..."

Thầy Dư thầm nghĩ, bảo em giám sát là một chuyện, em cũng không được bỏ thi mới được a, nhưng những lời này của ông chưa kịp nói ra, chuông báo hết giờ vang lên, lớp học ồn ào như chảo rán, loạn như bầy ong vỡ tổ, hướng ra ngoài đi đến phòng thi của mình

-

Phòng thi đầu tiên là của Lớp 1, ở một tòa nhà khác và trên một tầng khác với Lớp 18.

Mạnh Hân cũng ở trong phòng thi đầu tiên, chuông tan học vừa vang lên, Lâm Tiêu tay xách cặp rời đi, còn Giang Yến thì biến mất không tung tích.

Các học sinh được phân vào phòng thi đầu tiên đều nằm trong top 30 của lớp ngoại trừ lớp tên lửa.

Bầu không khí của phòng thi so với phòng thi lần trước không giống như Lâm Tiêu, người đã đến phòng thi lần trước, khi bước vào phòng thi thứ nhất, cô gần như còn tưởng rằng mình đã bước vào một loại cấm địa nào đó.

Cô căn cứ theo mã số học sinh tìm chỗ ngồi, Mạnh Hân ngồi ở phía sau cô, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm: "Lúc trước khi tới đây sao không phát hiện phòng thi này yên tĩnh như vậy?"

Mạnh Hân lại sơn móng tay, không ngẩng đầu lên nói: "À, đó là bởi vì cậu không thường xuyên đến đây. Với tư cách là người đã nhiều năm vào phòng thi thứ nhất, tớ chỉ có thể nói với cậu rằng đây là bình thường, nói chuyện mới là bất bình thường."

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm móng tay của cô ấy, "Nhìn dáng vẻ này của cậu làm tớ có cảm giác như ở phòng thi cuối cùng."

“Cút.” Mạnh Hân sơn xong chiếc móng tay cuối cùng, giơ lên lau khô, “Bạn cùng bàn của cậu đâu, cậu ta không phải cùng phòng thi với cậu à?”

Nói thật, khi Mạnh Hân nghe Lâm Tiêu nói lão đại ở trong phòng thi với bọn họ, cô thật sự không thể tin được, năng lực nghiệp vụ của lão đại bây giờ mạnh như vậy sao?

Kẻ bắt nạt học đường là kẻ hai mặt, tập trung vào cả học vấn và sự nghiệp.

Nghe Mạnh Hân nói như vậy, Lâm Tiêu mới nhớ tới mình tan học sau mới tới tìm người, hoàn toàn quên mất bạn cùng bàn, không khỏi nhíu mày, "Tớ đoán cậu ta lát nữa sẽ tới, cậu ta lần nào đều sát giờ mới đến."

Quả nhiên, Lâm Tiêu vừa dứt lời không bao lâu, chuông báo chuẩn bị thi vang lên, lão đại giẫm lên tiếng chuông lanh lảnh bước vào lớp.

Chỗ của anh là chỗ duy nhất còn trống trong phòng học, cách Lâm Tiêu không xa, cách nhau một lối đi, tương tự như cuối học kỳ trước, chỉ khác là lần này anh ngồi bên trái Lâm Tiêu.

Các học sinh trong phòng thi đầu tiên cũng không hơn gì so với phòng thi cuối cùng, đều là những học sinh giỏi chỉ đọc sách hiền triết, đối với lão đại cũng chỉ có một nhận thức.

Một đối thủ cạnh tranh khác của tôi.

Đối với những tin đồn và tin đồn về lão đại, mọi người đều không biết và không muốn biết, có thời gian không bằng làm thêm hai câu hỏi trắc nghiệm.

Vì vậy, lão đại vào lớp cũng không gây ra náo động gì lớn, chưa kể nếu có cảnh láo loạn kinh hồn, cũng chỉ có mấy người ngẩng đàu nhìn hắn.

Bản thân Giang Yến không phải là người quan tâm đến loại cảnh này, vì vậy anh ấy bước đến chỗ của mình và ngồi xuống.

Đêm qua anh làm ca đêm, mãi đến hơn ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc này anh vẫn còn hơi buồn ngủ nên dựa vào chiếc bàn phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trở thành một phong cảnh khác thường trong phòng thi.

Lâm Tiêu quay đầu liếc anh một cái, phát hiện người này vẫn có ý thức thi cử, không đến tay không, còn biết mang theo 2 cây bút và giấy nháp.

Hồi chuông thứ 2 báo chuẩn bị vào thi vang lên.



Giang Yến ngái ngủ mở mắt ra, nhìn thấy hai cây bút và một tờ giấy nháp mà Hồ Hàng Hàng đưa cho anh để lên mặt bàn.

Anh cử động cổ tay, nhặt một cây bút lên, mở nắp, viết loạn trên giấy.

Màu đỏ? ? ?

Tại sao nó có màu đỏ? ?

Giang Yến nhặt một cây bút khác đã được bấm và tiếp tục thử.

Tại sao viết không ra?

Đây không phải là bút sao?

Tại sao không thể viết ra chữ gì? Bút không viết được chữ còn được gọi là bút không?

Giang Yến cảm thấy hơi đau đầu, vì vậy anh ném hai cây bút và giấy nháp vào ngăn kéo, đưa tay lên xoa cổ, liếc nhìn cậu bạn cùng bàn ngồi bên cạnh.

Thông thường, giám thị sẽ đến khi chuông báo thi vang lên lần thứ ba và có khoảng cách năm phút giữa lần thứ hai và lần thứ ba.

Tận dụng thời gian năm phút này, Lâm Tiêu đưa tay cho Mạnh Hân, yêu cầu cô sơn móng tay lấp lánh cho mình.

Tay nghề của Mạnh Hân rất thành thạo, dù sao thì cô ấy đã từng thề sẽ bỏ học vào năm thứ hai cấp ba và tự mình mở một tiệm làm móng để tự lực cánh sinh.

Chưa đầy năm phút đã sơn xong, móng nào móng đấy đều sơn rất đẹp, không có một chút sơn nào lem ra ngoài.

Lâm Tiêu rút tay lại và thổi thổi, nhìn thấy ánh mắt của Giang Yến, cô giơ tay về phía anh, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn đẹp không?"

Những ngón tay của cô gái nhỏ trắng nõn và mảnh khảnh, móng tay cân đối và tròn trịa, được phủ một lớp sơn móng tay dạng gel trong suốt, giữa đó còn có một số hạt kim sa lấp lánh không dễ thấy.

Giang Yến đưa mắt sang một bên, bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt cô sáng và tròn, hơi mỉm cười, trong mắt dường như có những ngôi sao ẩn giấu, rất thu hút.

Khoảnh khắc họ nhìn nhau, Giang Yến có chút sững sờ, lúc đầu muốn đáp lại lời cô, nhưng không biết vì sao lại không thể nói ra.

Anh vội quay đi, còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Tiêu đã rút tay lại than thở: "Quên đi, cậu là trai thẳng, chắc cũng không hiểu."

"..."

Hồi chuông thứ 3 báo chuẩn bị thi vang lên.

Giám thị cầm trên tay đề thi đi vào phòng học, "Bây giờ bắt đầu phát đề thi, các em đem những thứ liên quan đến kỳ thi đặt lên bàn đi."

Dù sao bọn họ cũng là học sinh ngoan, kỉ luật thi liền lập tức được tuân thủ, sau đó bắt đầu phát bài.

Giang Yến nhận được đề kiểm tra, khi chuẩn bị viết tên đột nhiên nhớ tới hai cây bút bị ném vào lãnh cung, không thể không chửi thề.

Chết tiệt.

Anh ấn bài thi lên bàn, vươn tay vỗ vỗ nam sinh ngồi ở phía trước, cố gắng không tỏ ra lãnh đạm, "Bạn học, mượn bút?"

Nam sinh ngồi phía trước quay đầu liếc hắn một cái, ý nghĩ trong mắt rất đơn giản, đại khái là ngươi đi thi không mang theo bút, đi thi làm gì.

"..."

Giang Yến bắt gặp ánh mắt của anh ta, nhưng nam sinh không nói gì, từ trên bàn lấy một cây bút mực đen đưa cho anh.

Bài kiểm tra đầu tiên là môn ngữ văn, mỗi lần Giang Yến thi môn ngữ văn đều bị trừ điểm, không phải vì học lệch, mà là do chữ của anh, giáo viên trong nhóm ngữ văn cảm thấy nếu anh không bị trừ điểm thì thật có lỗi với thời gian chấm thi của mình.

Trong phòng thi không có ai xì xào bàn tán, chỉ có tiếng viết.

Hai giám thị ban đầu còn đi loanh quanh trong phòng thi, nhưng sau nửa tiếng, họ đã ngồi trên bục và bắt đầu trò chuyện.

Giang Yến cảm thấy ngữ văn căn bản là một môn học dày vò, liên tục viết từ đầu đến cuối, đằng sau vẫn còn một bài luận dài 800 từ.

Làm xong các câu hỏi trước, anh chuyển sang phần đọc hiểu ở phía sau.

Cái tựa rất thông thường Bạn cùng bàn của tôi, hai chữ "cùng bàn" để trong ngoặc kép, chắc là có ý khác.

Nhìn thấy chủ đề này, Giang Yến dừng lại, theo bản năng liếc nhìn Lâm Tiêu đang ngồi bên phải, thật trùng hợp, Lâm Tiêu vừa viết đến đây cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung qua một lối đi.

Đèn trong phòng thi sáng choang, trong không khí hình như có bụi mù mịt bay lơ lửng, thiếu niên ngồi dưới ánh đèn, hai má tựa hồ được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ tự nhiên, khóe môi nhếch lên, hơi mím lại, tinh thần có vẻ không được thoải mái.

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Giang Yến vài phút, như thể nhận ra điều gì đó, cô giơ tay và đặt phiếu trả lời của mình vào bên trong, đặt đề kiểm tra lên đó.

"?"

Tác giả có lời muốn nói: -Giang Yến: Chết tiệt tôi dành cho cậu một ánh nhìn trìu mến, cậu thế mà lại nghĩ tôi muốn sao chép đáp án của cậu? . .

-Giang Yến: Cậu như thế, chúng ta làm sao phát triển mối quan hệ?

-Giang Yến: Tôi mệt rồi!

Dịch giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tin mình edit truyện nên chỗ nào cần sửa hoặc chưa tốt các bạn cứ bình luận ở dưới nhé. Thời gian này mình vừa học, vừa đi làm nên thời gian dịch không nhiều, mình sẽ cố gắng ra chương mới vào cuối tuần, mong các bạn tiếp tục theo dõi và ủng hộ mình nha Chúc các bạn có cuối tuần vui vẻ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook