Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 38: Rung Động
Tuế Kiến
07/05/2023
Editor: Linh nhạt nhẽo
Đầu ngón tay của thiếu niên vừa ấm vừa mềm, khi chạm vào tai cô, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đúng lúc ngừng lại, thanh âm của anh kề sát bên tai cô, tất cả xúc giác đều được khuếch đại vô tận.
Lâm Tiêu cảm thấy một giây nữa bản thân có thể ngất đi vì nhịp tim, cơ thể cô cứng đờ không dám cử động, giọng nói càng cứng đờ, “......Vậy không đeo nữa."
Giang Yến ah nhẹ một tiếng, lúc thu tay, không biết cố ý hay vô tình, lại véo nhẹ tai cô một chút.
“……”
Lâm Tiêu lúc này thật muốn lật bàn, cạy đầu của hắn ra, xem xem bên trong rốt cuộc có thứ lộn xộn gì.
Suy tính của người đàn ông chó má này ngày càng trở nên khó đoán hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ rơi vào tay hắn, nếu cứ như vậy thì quá xui xẻo, còn xui xẻo hơn tất cả những gì cô gặp phải trong mười sáu năm qua.
Lâm Tiêu tưởng tượng một cảnh trong đầu— —
Trong lớp học, thiếu niên có ngoại hình thanh tú, đang cúi đầu ghi chép, dưới gầm bàn, anh đưa tay ra, mặt không một chút thay đổi, lén lút nắm tay cô.
“……”
Chết tiệt.
Tại sao cô lại cảm thấy cảnh tượng khó hiểu này có chút ngọt chứ.
Lâm Tiêu càng nghĩ càng nhíu mày, cô căn bản không chú ý tới người ngồi bên cạnh, không biết từ lúc nào đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vẻ mặt mê mang của cô quá rõ ràng, Mạnh Hân ngồi ở bên cạnh sờ lên vai cô, "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Lâm Tiêu hồi thân “A” một tiếng, lắc đầu, “Không nghĩ gì."
Cô liếc mắt thấy chỗ trống bên cạnh, lại hỏi một câu, “Giang Yến đâu?"
“Không biết, vừa mới ở đây mà, chắc đi vệ sinh rồi." Mạnh Hân cúi đầu bóc xong con tôm cuối cùng, tay dính đầy dầu, "Tiêu Tiêu, cậu đi phòng vệ sinh cùng tớ đi, tớ đi rửa tay."
“Được."
Hai cô gái sau khi báo cho mấy nam sinh biết, liền đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh.
Phía sau quán bar có chỗ rửa tay công cộng, có người trông nom và dọn dẹp, môi trường so với các khu thắng cảnh thông thường sạch sẽ hơn rất nhiều.
Mạnh Hân rửa tay xong, lại cảm thấy bụng không thoải mái, “Chẹp, tớ vào trong giải quyết một chút, cậu đợi tớ ở bên ngoài nhé."
Lâm Tiêu không có cảm nhận gì, chỉ gật đầu, “Được, cậu đi đi."
Sau khi Mạnh Hân đi vào, Lâm Tiêu đứng ở bên ngoài dưới gốc cây dừa, cúi đầu nhìn điện thoại.
Gió đêm xào xạc, trong gió mang theo hơi nóng còn sót lại của ban ngày.
Cô gửi cho Giang Yến một tin nhắn.
[Cậu đi đâu rồi?]
Rất nhanh liền nhận được phản hồi.
[Ngẩng đầu.]
Lâm Tiêu ngừng lại một chút, như thể đã cài đặt một công tắc, sau đó ngẩng đầu lên.
Cửa phòng vệ sinh mấy mét vuông, thiếu niên cầm điện thoại đứng ở đó, ánh đàn nhàn nhạt chiếu xuống, chiếu rõ biểu cảm khuôn mặt của anh.
Thiếu niên nhấc chân đi hướng bên này, bước đi vững vàng, ánh đèn cùng bóng người đều rơi ở sau lưng.
Lâm Tiêu đứng tại chỗ bất động, cất điện thoại nhìn anh.
Giang Yến cách cô một bước thì dừng lại, gió thổi tung sợi tóc lòa xòa trên trán, anh giơ tay gãi gãi, giọng nói cũng bị gió tản đi một chút, "Về chưa?"
“Cậu về trước đi, tôi đợi Mạnh Hân."
Gió biển thổi vào có mùi khói thuốc nhàn nhạt, Lâm Tiêu híp mắt nhìn anh, thanh niên thần sắc rất bình tĩnh, giữa mi tâm có một chút cô đơn khó có thể nhận ra, tựa hồ có chút bận tâm.
Dáng vẻ này của anh với Giang Yến véo tai cô vài phút trước, như hai người khác nhau.
“Được."
Một lúc sau, anh gật đầu, khi đi ngang qua cô, Lâm Tiêu ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc hơn.
Anh từ trước đến nay không hút thuốc.
Ít nhất Lâm Tiêu và anh cùng bàn lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, cũng chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy.
Lâm Tiêu mím môi dưới, đột nhiên quay đầu ngăn cản anh, "Giang Yến."
“Hả?" Anh quay đầu lại, người đứng trong bóng tối, ánh đèn nhiều màu lập lòe sau lưng khiến vẻ mặt anh càng thêm đơn điệu.
“Cậu.....” Lâm Tiêu do dự, sau khi đấu tranh vài giây, thở dài, “Bỏ đi, không có gì, cậu quay về trước đi."
Mỗi người đều có lúc tậm trạng không tốt, có người thích bộc lộ hết, cũng có người càng muốn giấu ở trong lòng, anh có thể nghiêng về kiểu thứ hai hơn.
Cô không thể mỗi lần đều hỏi đến tận cùng được.
Giang Yến đứng nguyên tại chỗ, khá lâu không lên tiếng.
Trên sân khấu cách đó không xa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khi bị gió biển thổi tới đây, vẫn còn dư âm thật dài.
Rất lâu sau, Giang Yến cuối cùng cũng cất bước, nhưng không phải hướng về phía sau, mà là hướng đến trước mặt cô, không đầu không đuôi nói một câu: “Tôi không sao."
“Tôi biết." Lâm Tiêu ngước mắt, nhìn khuôn mặt sắc như dao của anh, lặp lại một câu, “Tôi biết cậu không sao."
“Hả."
“.....Vậy cậu không quay lại à?"
“Đi cùng cậu." Anh thì thầm.
-
Mạnh Hân không biết gặp phải vấn đề gì, vào trong hơn 10 phút rồi vẫn chưa ra, Lâm Tiêu đứng chân bị mỏi, không nhịn nổi động động chân.
Giang Yến theo chuyển động của cô nhìn sang.
Cô gái mặc quần đùi bò, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, toàn bộ vòng cung thẳng tắp nhẵn nhụi, đầu gối tròn trịa trắng nõn, dừng ở mắt cá chân, xương mắt cá tinh xảo, hai bên sườn có chút trũng xuống, có hai vết lõm nông.
Giang Yến bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Không thể nhìn.
Hôm nay tắm nhiều nước lạnh cũng không tốt.
Tiếng nhạc bên tai bỗng trở nên êm dịu, đó là một bài hát nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm, Lâm Tiêu khi còn là học sinh năm nhất trung học đã nghe rất nhiều lần, giai điệu rất quen thuộc.
Lúc này chỉ nghe thấy một chút âm thanh, cũng có thể ngâm nga theo giai điệu.
“.....Làm sao đi......một mùa hè........khi một cơn gió....nếu......"
Âm thanh không to cũng không nhỏ, cô vẫn ngâm nga từ đầu đến cuối.
Giang Yến cúi đầu, lắng nghe âm thanh này, trái tim anh đột nhiên tràn ngập sự dịu dàng vô hạn.
Lại 5 phút nữa trôi qua.
Ngay khi Lâm Tiêu tự hỏi liệu Mạnh Hân có định mắc màn trong đó hay không, cô ấy cuối cùng đã đi ra, cả người mất đi thần sắc không như lúc trước vào, có chút không hài lòng.
Tâm trạng oán trách của Lâm Tiêu lập tức tiêu tan, cô đi tới đỡ lấy cô ấy, "Cậu không sao chứ?"
“Không....chỉ là ngồi xổm lâu quá, chân tê rần rồi." Mạnh Hân rửa sạch tay, cả người treo trên người Lâm Tiêu, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Yến đang đứng dưới bóng cây, “Ơ? Sao lão đại lại ở đây?”
“Đợi cậu đó."
“Vậy tớ thực sự là được sủng ái mà lo sợ rồi." Mạnh Hân di chuyển hai chân như bị đánh bằng máu gà, “Được rồi, tớ sống lại rồi."
“……”
Ba người rất nhanh quay về chỗ ăn cơm.
Bọn người Quan Triệt ăn gần xong, ngẩng đầu nhìn thấy ba người bọn họ, vui mừng khôn xiết: "Các cậu còn không trở lại, chúng tôi liền báo cảnh sát tìm người."
"Tiêu đề là [Tìm trẻ lớn mất tích]."
Giang Yến nheo mắt nhìn Quan Triệt đang nói.
Người này nhanh chóng dừng lại, đặt tay lên môi làm động tác khóa kéo, im lặng, im lặng ngay lập tức.
Lâm Tiêu cũng không để ý lắm, sau khi ngồi xuống, cô liếc nhìn sân khấu yên tĩnh, dừng lại một chút: "Kia không phải Hồ Hàng Hàng sao? Cậu ấy đang làm gì vậy? Định ở trên đó làm nghệ sĩ ghi-ta hả?"
Tống Viễn ở bên cạnh lên tiếng giải thích, “Vừa rồi ca sĩ chính nói tiếp theo đây là thời gian của khách du lịch, hỏi có ai muốn lên hát không, thế là Hàng lên luôn. "
“......."Lâm Tiêu liếc nhìn Hồ Hàng Hàng còn đang chỉnh đàn trên sân khấu, "Tôi bắt đầu lo lắng cho khách hàng của nhà hàng này rồi."
Mạnh Hân đồng ý, “Tớ cũng thấy thế."
Khúc nhạc dạo đầu vang lên, Lâm Tiêu nhìn thấy những ngón tay đặt trên bàn của Giang Yến đang gõ nhịp theo tiết tấu, thế mà cũng không sai.
“.......Đi trong gió/Nắng hôm nay/Bỗng dịu dàng quá/....."
Lâm Tiêu còn đang ngây người, nhưng Hồ Hàng Hàng đang đứng trên sân khấu đã cất giọng.
Cô đứng hình luôn.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, Hồ Hàng Hàng bình thường nhìn có vẻ cợt nhả, không đàng hoàng như thế, giọng hát thế mà lại hay đến bất ngờ.
Bài hát vừa kết thúc, còn dành được rất nhiều tiếng vỗ tay.
Hồ Hàng Hàng quay lại ngồi xuống với ý cười trên mặt, Lâm Tiêu thành thật xin lỗi, “Xin lỗi Hồ Hàng Hàng, tôi rút lại sự hiểu lầm đối với cậu trước đây, cậu là một Hồ Hàng Hàng tuyệt vời."
Hồ Hàng Hàng cười gãi gãi tóc, cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp: "Trình độ của tôi cũng bình thường thôi, cậu chưa được nghe anh Giang Yến hát, đó mới gọi là hát hay."
“Quả là âm thanh của tạo hóa." Hắn lại bổ sung một câu.
Lâm Tiêu liếc nhìn Giang Yến, hỏi một câu thăm dò, “Vậy cậu có muốn lên cho chúng tôi thấy giọng hát tuyệt vời của cậu không?"
Kỳ thật Lâm Tiêu cũng có thể đoán được, kỹ thuật ca hát của người này hẳn là không tồi, ca khúc vừa rồi, ít nhất anh đã theo nhịp điệu của nửa bài hát mà không mắc lỗi.
Giang Yến bộ dạng lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lấy anh, cả khuôn mặt hiện đường nét lạnh lùng cứng rắn, anh nhẹ nhàng lắc đầu, " Không hát."
Lâm Tiêu không hề thất vọng trước câu trả lời như mong đợi, cô chỉ nhún vai và bình tĩnh nói: "Được thôi, tôi đoán được cậu cũng không biết hát."
“Vì sao lại nghĩ như vậy?" Anh hỏi với giọng hạ thấp.
Lâm Tiêu nghiêng người, hai tay chống lên bàn cúi đầu, đôi mắt quả hạnh lộ rõ ý cười: "Bởi vì cậu sợ đi lên hát sẽ bại lộ sự thật là mình hát không hay chút nào."
Đây rõ ràng là một điều hiển nhiên và đầy sơ hở, nhưng Giang Yến rất thoải mái, "Muốn nghe tôi hát đến vậy sao?"
Lâm Tiêu nhìn anh chằm chằm, giả bộ tiếc nuối, “Muốn nghe cũng vô dụng, dù sao cậu cũng không biết hát."
“Vậy cậu có muốn nghe không?" Hình như anh bị ám ảnh bởi câu hỏi này.
Trầm mặc ba giây, Lâm Tiêu gật gật đầu, “Muốn nghe."
“Được." Anh nói.
“?”
“Vậy tôi hát cho cậu nghe."
-
Hải Thành vào tháng 10 vẫn còn nóng, gió từ biển thổi vào mát lạnh, tản đi hơi nóng trong không khí khiến nơi đây trở nên ẩm ướt hơn.
Thiếu niên nói xong câu này, đứng lên bước về hướng sân khấu, ánh đèn quảng trường soi bóng dáng anh thon dài.
Lâm Tiêu nhanh chóng lướt qua cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi trong đầu.
- Vậy cậu có muốn nghe không?
- Muốn nghe.
- Được.
-?
- Vậy tôi hát cho cậu nghe.
“……”
Cái người này hát thì hát đi.
Vì sao còn nói muốn hát! cho! cô! nghe!
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân xong rồi.
Hiện tại cô lại trở về trạng thái lúc trước ngồi trong xe, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, không biết nên suy nghĩ cái gì.
Cứ tua đi tua lại đoạn đối thoại vừa nãy trong đầu.
Nó giống như xem đi xem lại một bộ phim, hết lần này đến lần khác, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đang đứng trên sân khấu, đang cúi đầu nói chuyện với nghệ sĩ ghi-ta bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, ánh đèn đủ màu sắc thỉnh thoảng chiếu xuống mặt.
Như thể đã nói điều gì đó, thiếu niên mỉm cười, nhận lấy chiếc micrô được người khác đưa cho, đặt nó lên giá trước mặt.
Anh cúi đầu xuống, điều chỉnh vị trí hướng lên trên.
Anh quay ngang, đánh nhịp thời gian với những người phía sau.
Anh cười, anh nói.
Mỗi chuyển động của anh ta đều được phóng đại vô hạn trước mắt Lâm Tiêu, một người quá chói mắt không có cách nào xem nhẹ được.
Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên tối đi, người thiếu niên dáng người mảnh khảnh, vẻ mặt lười biếng đứng đó, một tay cầm micro, mấp máy môi.
“/I found a love for me /Darling, just dive right in and follow my lead/”
Giọng nam trầm chậm rãi vang vọng trên bầu trời theo hệ thống âm thanh, tiếng nói chuyện xung quanh cũng dần trở nên yên tĩnh.
Lâm Tiêu vừa mở miệng liền sững sờ, bài hát này cô đã nghe rất nhiều lần, nhưng điều khiến cô khó quên hơn chính là MV của bài hát này.
Sự bẽn lẽn của nam chính khi nhìn thấy người yêu, nụ cười của hai người trong tuyết, và cái ôm giữa hai người giữa núi tuyết bao la ở đoạn cuối.
……
Mỗi một đoạn đều không thể nào quên đối với Lâm Tiêu.
Khoảnh khắc này.
Người thiếu niên dịu dàng và chói lọi đứng trên sân khấu, bầu trời đêm đầy sao, anh đứng đó, ngước nhìn cô cho đến khi anh nhìn vào trái tim cô.
Lúc này, Lâm Tiêu rốt cục hiểu được.
Hóa ra nhịp tim hỗn loạn, không thể kiểm soát khi đối mặt với anh.
Không phải bệnh.
Mà nó tên là — —
Rung động.
Tác giả có lời muốn nói: - Anh Yến: Cuối cùng đợi được cậu rồi, vẫn may tôi chưa bỏ cuộc.
- Để chúc mừng sự giác ngộ của Lâm Tiêu, Giang Yến tiên sinh đã đặc biệt mời tác giả điêu khắc cát nổi tiếng Tuế Kiến phát bao lì xì cho mọi người qwq
-Tên bài hát là Perfect, tôi thực sự khuyên mọi người nên nghe nó! !
Dịch giả có điều muốn nói: Mình thực sự rất thích những bài hát ẩn chứa những tình cảm đẹp, mỗi khi nghe nó khiến mình xúc động vô cùng, Perfect cũng là một bài hát như thế, một bản tình ca tuyệt đẹp. Mong mỗi người chúng ta đều tìm thấy một người có thể cùng viết lên một bản tình ca như thế. Chúc cuối tuần vui vẻ!
Đầu ngón tay của thiếu niên vừa ấm vừa mềm, khi chạm vào tai cô, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đúng lúc ngừng lại, thanh âm của anh kề sát bên tai cô, tất cả xúc giác đều được khuếch đại vô tận.
Lâm Tiêu cảm thấy một giây nữa bản thân có thể ngất đi vì nhịp tim, cơ thể cô cứng đờ không dám cử động, giọng nói càng cứng đờ, “......Vậy không đeo nữa."
Giang Yến ah nhẹ một tiếng, lúc thu tay, không biết cố ý hay vô tình, lại véo nhẹ tai cô một chút.
“……”
Lâm Tiêu lúc này thật muốn lật bàn, cạy đầu của hắn ra, xem xem bên trong rốt cuộc có thứ lộn xộn gì.
Suy tính của người đàn ông chó má này ngày càng trở nên khó đoán hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ rơi vào tay hắn, nếu cứ như vậy thì quá xui xẻo, còn xui xẻo hơn tất cả những gì cô gặp phải trong mười sáu năm qua.
Lâm Tiêu tưởng tượng một cảnh trong đầu— —
Trong lớp học, thiếu niên có ngoại hình thanh tú, đang cúi đầu ghi chép, dưới gầm bàn, anh đưa tay ra, mặt không một chút thay đổi, lén lút nắm tay cô.
“……”
Chết tiệt.
Tại sao cô lại cảm thấy cảnh tượng khó hiểu này có chút ngọt chứ.
Lâm Tiêu càng nghĩ càng nhíu mày, cô căn bản không chú ý tới người ngồi bên cạnh, không biết từ lúc nào đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vẻ mặt mê mang của cô quá rõ ràng, Mạnh Hân ngồi ở bên cạnh sờ lên vai cô, "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Lâm Tiêu hồi thân “A” một tiếng, lắc đầu, “Không nghĩ gì."
Cô liếc mắt thấy chỗ trống bên cạnh, lại hỏi một câu, “Giang Yến đâu?"
“Không biết, vừa mới ở đây mà, chắc đi vệ sinh rồi." Mạnh Hân cúi đầu bóc xong con tôm cuối cùng, tay dính đầy dầu, "Tiêu Tiêu, cậu đi phòng vệ sinh cùng tớ đi, tớ đi rửa tay."
“Được."
Hai cô gái sau khi báo cho mấy nam sinh biết, liền đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh.
Phía sau quán bar có chỗ rửa tay công cộng, có người trông nom và dọn dẹp, môi trường so với các khu thắng cảnh thông thường sạch sẽ hơn rất nhiều.
Mạnh Hân rửa tay xong, lại cảm thấy bụng không thoải mái, “Chẹp, tớ vào trong giải quyết một chút, cậu đợi tớ ở bên ngoài nhé."
Lâm Tiêu không có cảm nhận gì, chỉ gật đầu, “Được, cậu đi đi."
Sau khi Mạnh Hân đi vào, Lâm Tiêu đứng ở bên ngoài dưới gốc cây dừa, cúi đầu nhìn điện thoại.
Gió đêm xào xạc, trong gió mang theo hơi nóng còn sót lại của ban ngày.
Cô gửi cho Giang Yến một tin nhắn.
[Cậu đi đâu rồi?]
Rất nhanh liền nhận được phản hồi.
[Ngẩng đầu.]
Lâm Tiêu ngừng lại một chút, như thể đã cài đặt một công tắc, sau đó ngẩng đầu lên.
Cửa phòng vệ sinh mấy mét vuông, thiếu niên cầm điện thoại đứng ở đó, ánh đàn nhàn nhạt chiếu xuống, chiếu rõ biểu cảm khuôn mặt của anh.
Thiếu niên nhấc chân đi hướng bên này, bước đi vững vàng, ánh đèn cùng bóng người đều rơi ở sau lưng.
Lâm Tiêu đứng tại chỗ bất động, cất điện thoại nhìn anh.
Giang Yến cách cô một bước thì dừng lại, gió thổi tung sợi tóc lòa xòa trên trán, anh giơ tay gãi gãi, giọng nói cũng bị gió tản đi một chút, "Về chưa?"
“Cậu về trước đi, tôi đợi Mạnh Hân."
Gió biển thổi vào có mùi khói thuốc nhàn nhạt, Lâm Tiêu híp mắt nhìn anh, thanh niên thần sắc rất bình tĩnh, giữa mi tâm có một chút cô đơn khó có thể nhận ra, tựa hồ có chút bận tâm.
Dáng vẻ này của anh với Giang Yến véo tai cô vài phút trước, như hai người khác nhau.
“Được."
Một lúc sau, anh gật đầu, khi đi ngang qua cô, Lâm Tiêu ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc hơn.
Anh từ trước đến nay không hút thuốc.
Ít nhất Lâm Tiêu và anh cùng bàn lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, cũng chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy.
Lâm Tiêu mím môi dưới, đột nhiên quay đầu ngăn cản anh, "Giang Yến."
“Hả?" Anh quay đầu lại, người đứng trong bóng tối, ánh đèn nhiều màu lập lòe sau lưng khiến vẻ mặt anh càng thêm đơn điệu.
“Cậu.....” Lâm Tiêu do dự, sau khi đấu tranh vài giây, thở dài, “Bỏ đi, không có gì, cậu quay về trước đi."
Mỗi người đều có lúc tậm trạng không tốt, có người thích bộc lộ hết, cũng có người càng muốn giấu ở trong lòng, anh có thể nghiêng về kiểu thứ hai hơn.
Cô không thể mỗi lần đều hỏi đến tận cùng được.
Giang Yến đứng nguyên tại chỗ, khá lâu không lên tiếng.
Trên sân khấu cách đó không xa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khi bị gió biển thổi tới đây, vẫn còn dư âm thật dài.
Rất lâu sau, Giang Yến cuối cùng cũng cất bước, nhưng không phải hướng về phía sau, mà là hướng đến trước mặt cô, không đầu không đuôi nói một câu: “Tôi không sao."
“Tôi biết." Lâm Tiêu ngước mắt, nhìn khuôn mặt sắc như dao của anh, lặp lại một câu, “Tôi biết cậu không sao."
“Hả."
“.....Vậy cậu không quay lại à?"
“Đi cùng cậu." Anh thì thầm.
-
Mạnh Hân không biết gặp phải vấn đề gì, vào trong hơn 10 phút rồi vẫn chưa ra, Lâm Tiêu đứng chân bị mỏi, không nhịn nổi động động chân.
Giang Yến theo chuyển động của cô nhìn sang.
Cô gái mặc quần đùi bò, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, toàn bộ vòng cung thẳng tắp nhẵn nhụi, đầu gối tròn trịa trắng nõn, dừng ở mắt cá chân, xương mắt cá tinh xảo, hai bên sườn có chút trũng xuống, có hai vết lõm nông.
Giang Yến bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Không thể nhìn.
Hôm nay tắm nhiều nước lạnh cũng không tốt.
Tiếng nhạc bên tai bỗng trở nên êm dịu, đó là một bài hát nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm, Lâm Tiêu khi còn là học sinh năm nhất trung học đã nghe rất nhiều lần, giai điệu rất quen thuộc.
Lúc này chỉ nghe thấy một chút âm thanh, cũng có thể ngâm nga theo giai điệu.
“.....Làm sao đi......một mùa hè........khi một cơn gió....nếu......"
Âm thanh không to cũng không nhỏ, cô vẫn ngâm nga từ đầu đến cuối.
Giang Yến cúi đầu, lắng nghe âm thanh này, trái tim anh đột nhiên tràn ngập sự dịu dàng vô hạn.
Lại 5 phút nữa trôi qua.
Ngay khi Lâm Tiêu tự hỏi liệu Mạnh Hân có định mắc màn trong đó hay không, cô ấy cuối cùng đã đi ra, cả người mất đi thần sắc không như lúc trước vào, có chút không hài lòng.
Tâm trạng oán trách của Lâm Tiêu lập tức tiêu tan, cô đi tới đỡ lấy cô ấy, "Cậu không sao chứ?"
“Không....chỉ là ngồi xổm lâu quá, chân tê rần rồi." Mạnh Hân rửa sạch tay, cả người treo trên người Lâm Tiêu, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Yến đang đứng dưới bóng cây, “Ơ? Sao lão đại lại ở đây?”
“Đợi cậu đó."
“Vậy tớ thực sự là được sủng ái mà lo sợ rồi." Mạnh Hân di chuyển hai chân như bị đánh bằng máu gà, “Được rồi, tớ sống lại rồi."
“……”
Ba người rất nhanh quay về chỗ ăn cơm.
Bọn người Quan Triệt ăn gần xong, ngẩng đầu nhìn thấy ba người bọn họ, vui mừng khôn xiết: "Các cậu còn không trở lại, chúng tôi liền báo cảnh sát tìm người."
"Tiêu đề là [Tìm trẻ lớn mất tích]."
Giang Yến nheo mắt nhìn Quan Triệt đang nói.
Người này nhanh chóng dừng lại, đặt tay lên môi làm động tác khóa kéo, im lặng, im lặng ngay lập tức.
Lâm Tiêu cũng không để ý lắm, sau khi ngồi xuống, cô liếc nhìn sân khấu yên tĩnh, dừng lại một chút: "Kia không phải Hồ Hàng Hàng sao? Cậu ấy đang làm gì vậy? Định ở trên đó làm nghệ sĩ ghi-ta hả?"
Tống Viễn ở bên cạnh lên tiếng giải thích, “Vừa rồi ca sĩ chính nói tiếp theo đây là thời gian của khách du lịch, hỏi có ai muốn lên hát không, thế là Hàng lên luôn. "
“......."Lâm Tiêu liếc nhìn Hồ Hàng Hàng còn đang chỉnh đàn trên sân khấu, "Tôi bắt đầu lo lắng cho khách hàng của nhà hàng này rồi."
Mạnh Hân đồng ý, “Tớ cũng thấy thế."
Khúc nhạc dạo đầu vang lên, Lâm Tiêu nhìn thấy những ngón tay đặt trên bàn của Giang Yến đang gõ nhịp theo tiết tấu, thế mà cũng không sai.
“.......Đi trong gió/Nắng hôm nay/Bỗng dịu dàng quá/....."
Lâm Tiêu còn đang ngây người, nhưng Hồ Hàng Hàng đang đứng trên sân khấu đã cất giọng.
Cô đứng hình luôn.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, Hồ Hàng Hàng bình thường nhìn có vẻ cợt nhả, không đàng hoàng như thế, giọng hát thế mà lại hay đến bất ngờ.
Bài hát vừa kết thúc, còn dành được rất nhiều tiếng vỗ tay.
Hồ Hàng Hàng quay lại ngồi xuống với ý cười trên mặt, Lâm Tiêu thành thật xin lỗi, “Xin lỗi Hồ Hàng Hàng, tôi rút lại sự hiểu lầm đối với cậu trước đây, cậu là một Hồ Hàng Hàng tuyệt vời."
Hồ Hàng Hàng cười gãi gãi tóc, cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp: "Trình độ của tôi cũng bình thường thôi, cậu chưa được nghe anh Giang Yến hát, đó mới gọi là hát hay."
“Quả là âm thanh của tạo hóa." Hắn lại bổ sung một câu.
Lâm Tiêu liếc nhìn Giang Yến, hỏi một câu thăm dò, “Vậy cậu có muốn lên cho chúng tôi thấy giọng hát tuyệt vời của cậu không?"
Kỳ thật Lâm Tiêu cũng có thể đoán được, kỹ thuật ca hát của người này hẳn là không tồi, ca khúc vừa rồi, ít nhất anh đã theo nhịp điệu của nửa bài hát mà không mắc lỗi.
Giang Yến bộ dạng lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lấy anh, cả khuôn mặt hiện đường nét lạnh lùng cứng rắn, anh nhẹ nhàng lắc đầu, " Không hát."
Lâm Tiêu không hề thất vọng trước câu trả lời như mong đợi, cô chỉ nhún vai và bình tĩnh nói: "Được thôi, tôi đoán được cậu cũng không biết hát."
“Vì sao lại nghĩ như vậy?" Anh hỏi với giọng hạ thấp.
Lâm Tiêu nghiêng người, hai tay chống lên bàn cúi đầu, đôi mắt quả hạnh lộ rõ ý cười: "Bởi vì cậu sợ đi lên hát sẽ bại lộ sự thật là mình hát không hay chút nào."
Đây rõ ràng là một điều hiển nhiên và đầy sơ hở, nhưng Giang Yến rất thoải mái, "Muốn nghe tôi hát đến vậy sao?"
Lâm Tiêu nhìn anh chằm chằm, giả bộ tiếc nuối, “Muốn nghe cũng vô dụng, dù sao cậu cũng không biết hát."
“Vậy cậu có muốn nghe không?" Hình như anh bị ám ảnh bởi câu hỏi này.
Trầm mặc ba giây, Lâm Tiêu gật gật đầu, “Muốn nghe."
“Được." Anh nói.
“?”
“Vậy tôi hát cho cậu nghe."
-
Hải Thành vào tháng 10 vẫn còn nóng, gió từ biển thổi vào mát lạnh, tản đi hơi nóng trong không khí khiến nơi đây trở nên ẩm ướt hơn.
Thiếu niên nói xong câu này, đứng lên bước về hướng sân khấu, ánh đèn quảng trường soi bóng dáng anh thon dài.
Lâm Tiêu nhanh chóng lướt qua cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi trong đầu.
- Vậy cậu có muốn nghe không?
- Muốn nghe.
- Được.
-?
- Vậy tôi hát cho cậu nghe.
“……”
Cái người này hát thì hát đi.
Vì sao còn nói muốn hát! cho! cô! nghe!
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân xong rồi.
Hiện tại cô lại trở về trạng thái lúc trước ngồi trong xe, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, không biết nên suy nghĩ cái gì.
Cứ tua đi tua lại đoạn đối thoại vừa nãy trong đầu.
Nó giống như xem đi xem lại một bộ phim, hết lần này đến lần khác, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đang đứng trên sân khấu, đang cúi đầu nói chuyện với nghệ sĩ ghi-ta bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, ánh đèn đủ màu sắc thỉnh thoảng chiếu xuống mặt.
Như thể đã nói điều gì đó, thiếu niên mỉm cười, nhận lấy chiếc micrô được người khác đưa cho, đặt nó lên giá trước mặt.
Anh cúi đầu xuống, điều chỉnh vị trí hướng lên trên.
Anh quay ngang, đánh nhịp thời gian với những người phía sau.
Anh cười, anh nói.
Mỗi chuyển động của anh ta đều được phóng đại vô hạn trước mắt Lâm Tiêu, một người quá chói mắt không có cách nào xem nhẹ được.
Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên tối đi, người thiếu niên dáng người mảnh khảnh, vẻ mặt lười biếng đứng đó, một tay cầm micro, mấp máy môi.
“/I found a love for me /Darling, just dive right in and follow my lead/”
Giọng nam trầm chậm rãi vang vọng trên bầu trời theo hệ thống âm thanh, tiếng nói chuyện xung quanh cũng dần trở nên yên tĩnh.
Lâm Tiêu vừa mở miệng liền sững sờ, bài hát này cô đã nghe rất nhiều lần, nhưng điều khiến cô khó quên hơn chính là MV của bài hát này.
Sự bẽn lẽn của nam chính khi nhìn thấy người yêu, nụ cười của hai người trong tuyết, và cái ôm giữa hai người giữa núi tuyết bao la ở đoạn cuối.
……
Mỗi một đoạn đều không thể nào quên đối với Lâm Tiêu.
Khoảnh khắc này.
Người thiếu niên dịu dàng và chói lọi đứng trên sân khấu, bầu trời đêm đầy sao, anh đứng đó, ngước nhìn cô cho đến khi anh nhìn vào trái tim cô.
Lúc này, Lâm Tiêu rốt cục hiểu được.
Hóa ra nhịp tim hỗn loạn, không thể kiểm soát khi đối mặt với anh.
Không phải bệnh.
Mà nó tên là — —
Rung động.
Tác giả có lời muốn nói: - Anh Yến: Cuối cùng đợi được cậu rồi, vẫn may tôi chưa bỏ cuộc.
- Để chúc mừng sự giác ngộ của Lâm Tiêu, Giang Yến tiên sinh đã đặc biệt mời tác giả điêu khắc cát nổi tiếng Tuế Kiến phát bao lì xì cho mọi người qwq
-Tên bài hát là Perfect, tôi thực sự khuyên mọi người nên nghe nó! !
Dịch giả có điều muốn nói: Mình thực sự rất thích những bài hát ẩn chứa những tình cảm đẹp, mỗi khi nghe nó khiến mình xúc động vô cùng, Perfect cũng là một bài hát như thế, một bản tình ca tuyệt đẹp. Mong mỗi người chúng ta đều tìm thấy một người có thể cùng viết lên một bản tình ca như thế. Chúc cuối tuần vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.