Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 11: Sờ Đầu
Tuế Kiến
11/03/2023
Sự thật rằng Giang Yến là vị cứu tinh của Đào Gia bắt đầu từ học kỳ trước, đó là ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ.
Bốn người Giang Yến và những người khác sau khi ăn xong vẫn chưa quay lại lớp học, họ chơi trò chơi trong một quán cà phê Internet nhỏ bên ngoài trường học, khi họ quay lại thì gặp phải Hắc nhân đang kiểm tra bảo vệ ở cổng trường.
Bốn người lại đi vòng qua cổng cũ phía tây, định trèo qua bức tường mục nát bên cạnh vào, lại đụng phải mấy nam sinh trường trung học dạy nghề bên cạnh.
Một vài người đang trò chuyện với cô gái nhỏ, không có nhiều người trên đường phố vào thời điểm đó, cô gái nhỏ chỉ bị kéo vào ngõ giữa thanh thiên bạch nhật.
Cũng có vài tiếng kêu cứu.
Giang Yến vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, dù sao người ở trường dạy nghề cũng không trong sạch lắm, một khi nhúng tay vào, sau này sẽ rất phiền phức.
Nhưng cứ mặc kệ nó thì có vẻ không ổn nhỉ?
Thấy một số người chuẩn bị đi vào con hẻm, Giang Yến đã giơ tay và ném chai nước của điện thoại di động vào một trong số họ.
Hồ Hàng Hàng dùng giọng khẳng định hét lên: "Làm gì vậy! Làm gì vậy! Ở nơi công cộng chú ý một chút!"
Đầu ngõ có mấy nam sinh quay đầu nhìn lại, trong đó có một người tóc màu vàng thiếu kiên nhẫn nói: "Không quản việc của người khác, hiểu chưa?"
Giang Yến nhướng mày, nhặt một cây gậy từ đống phế liệu gần đó và gõ vào tường vài cái, "Thật xin lỗi, việc của mày, anh đây nhất định phải quản rồi."
Có vẻ như họ đến đây để khiêu khích, một số nam sinh từ trường trung học dạy nghề chưa từng thấy gì, lập tức bùng nổ, giơ nắm đấm và đấm vào mặt Giang Yến.
Giang Yến cũng phản ứng nhanh chóng, né sang một bên và dùng gậy đánh vào lưng người đàn ông, phát ra âm thanh bị bóp nghẹt, đòn tấn công rất nghiêm trọng.
Đằng sau họ, Hứa Nhất Xuyên và những người khác cũng nhanh chóng tham gia chiến đấu, sự hiểu biết ngầm được tích lũy bởi đội bốn người chiến đấu quanh năm đã không lợi dụng các nhân viên trường trung học dạy nghề.
Biết không được lợi lộc gì, anh ta nghĩ kế dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Lợi dụng lúc Giang Yến không chú ý, kẻ có mái tóc màu vàng đã giơ cây gậy bóng chày mà anh ta tìm thấy ở đâu đó lên và đánh vào đầu Giang Yến.
"Anh Yến! Phía sau!"
Hứa Nhất Xuyên hét lên, Giang Yến quay đầu lại để trốn, nhưng anh ta bị đập mạnh vào vai sau, Tống Viễn ở gần đến nỗi anh ta dường như có thể nghe thấy tiếng xương gãy bên trong.
“Tao ghét mẹ mày!” Hồ Hàng Hàng đấm cho cả người đầy thịt vào mũi Hoàng Mao, sau đó kéo cổ áo của anh ta và đập đầu người đàn ông này vào đầu gối của anh ta.
Mặt Hoàng Mao bê bết máu.
Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn nhanh chóng đến để chỉnh lại vài chân.
Trong một cuộc chiến, cả hai đều bị thương.
Giang Yến được đưa đến bệnh viện, Hoàng Mao và những người khác đã bị cảnh sát đến sau đó đưa đi, và cô gái được giải cứu cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Sau đó, cô gái làm chứng rằng Giang Yến và những người khác đã hành động dũng cảm, và vụ việc kết thúc với việc Hoàng Mao và những người khác bị giam giữ.
Và cô gái được cứu là Đào Gia, lúc đó đang ở cùng phòng thi với Lâm Tiêu và Giang Yến.
-
Lâm Tiêu nghe được câu chuyện về chính nghĩa và dũng cảm từ Hồ Hàng Hàng, liền tô điểm thêm cho đẹp mắt ở giữa, "... thời gian trôi nhanh, thời gian cũng nhanh, tôi thấy mình đã dùng Vịnh Xuân quyền tiêu chuẩn để hạ gục kẻ ác, và sau đó tôi đã sử dụng Cú đá Phật Sơn để đánh bại hoàn toàn kẻ thù, tôi ..."
"..." Lâm Tiêu trợn mắt nhìn hắn, "Cậu chết rồi."
“Phì.” Hồ Hàng Hàng không nhịn được cười ra tiếng, “Em gái, này, câu không thể nghiêm túc nghe tôi nói hết à.”
"Nếu có thời gian này, tôi vẫn nên tận dụng nó để học tập chăm chỉ." Lâm Tiêu bỏ nghe những lời đàm tiếu, lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra và trải nó lên bàn.
Giang Yến, người đang im lặng theo dõi bộ phim, nhìn cô với thành tích và danh vọng sâu sắc, và nói đầy ẩn ý: "Những con chim ngu ngốc bay trước và làm việc chăm chỉ để bù đắp cho sự vụng về của chúng, nhưng sự học hỏi và chăm chỉ có thể bù đắp cho một vạn dặm."
(Nguyên văn là: 跛鳖千里 có nghĩa là kiến tha lâu đầy tổ, rùa thọt cũng đi được nghìn dặm, có công mài sắt có ngày nên kim)
Lâm Tiêu lập tức nổi giận, "Cậu mới là một con rùa què!"
"..."Quả nhiên, chắc chắn sẽ không thể hiểu những gì nói với tên cặn bã.
-
Thứ ba là một ngày nắng đẹp, nhưng sau cơn mưa, nhiệt độ đã giảm đáng kể, những cơn gió thổi mang theo một chút mát mẻ.
Lâm Tiêu đến lớp vào buổi sáng khá sớm, chỉ có một nửa phòng học đã được lấp đầy.
Khi lớp học sắp bắt đầu, một nhóm người của Giang Yến từ bên ngoài lao vào, hầu hết đều cầm trên tay bữa sáng, đang cắn sữa đậu nành và sữa chua.
Giang Yến ngồi xuống chỗ của mình, ném một túi sữa đậu nành lên bàn của Lâm Tiêu, "Thức dậy sớm uống một cốc sữa đậu nành để sảng khoái cả ngày."
"..."
Không biết vì sao, Lâm Tiêu luôn cảm thấy sau khi quen người này, dường như anh ta luôn coi cô như một kẻ ngốc.
Cô không biết mình từ đâu cho anh ảo giác cần bổ não, rõ ràng người cần bổ não là chính mình.
Tất nhiên, điều này không thể được nói.
Cô phải cúi đầu dưới mái hiên, Lâm Tiêu cầm sữa đậu nành còn nóng hổi trên bàn lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Cám ơn.”
Giang Yến: "..."
Tiếng chuông tiết học đầu reo lên.
Lý Giang, ủy viên ban y tế của lớp, đi đến nhóm đầu tiên với danh sách trực, "Này, Hứa Hoan Hoan hôm nay mấy bạn trực nhật, bạn có thể phân công một số công việc, Lâm Tiêu có một cánh tay bị thương, cho nên trong khoảng thời gian này không trực nhật cũng không sao.
“Được, hiểu rồi.” Hứa Hoan Hoan nhận danh sách từ tay Lý Giang, liếc nhìn chữ “Giang Yến” phía sau, bắt tay cầm danh sách.
Phân phát?
Cô ấy có dám giao việc cho lão đại không?
Vì vậy, buổi sáng vừa đọc xong, Hứa Hoan Hoan liền kéo Lâm Tiêu nhờ giúp đỡ, "cậu có biết không nay mấy người bọn mình phải trực nhật không?"
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
“GiangYến cũng cùng đội với chúng ta.” Hứa Hoan Hoan nằm trên bàn, “Vậy cậu có thể giúp—“
“Giúp hắn làm việc?!” Lâm Tiêu không đợi cô ấy nói xong đã cắt đứt lời của nàng, “Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cũng không phải hắn không có tay.”
Nghe thấy tiếng động, Giang Yến đang đứng ngoài cửa sổ nhìn vào vì không biết.
"..." Không, chị à, người nhà chị có biết chị hay cáu gắt như vậy không?
Hứa Hoan Hoan sắp khóc: "Không phải, tớ nhờ cậu giúp tớ giao một số việc cho Giang Yến. Mấy người chúng ta đều không thể dọn dẹp hết phòng học, hơn nữa cánh tay cậu còn đang bị thương, Lý Giang đã bàn giao là cậu không cần làm."
"Được a, vậy để cậu ta đi đổ rác."
"À... có thể không?"
Lâm Tiêu xoa xoa lông mày, "Sao lại không được, ai cũng được, cậu ấy cũng vậy, cậu yên tâm, tan học tớ sẽ nói với cậu ấy."
Hứa Hoan Hoan cảm động đến sắp khóc.
-
Sau giờ học buổi trưa, những người phụ trách trong ngày nên ở lại lớp học để dọn dẹp, Lâm Tiêu nhớ lại lời dặn dò của Hứa Hoan Hoan, kể cho Giang Yến sau giờ học.
"Hôm nay chúng ta cùng nhau trực nhật, cậu phụ trách đổ rác."
Giang Yến vừa nghe đã cười, "Nhiệm vụ gì, trực nhật? Cậu có thấy tôi ở trường trung học số 10 làm trực nhật bao giờ chưa?"
"Trước đây chưa thấy, hôm nay định nhìn một chút." Lâm Tiêu biết lão đại đang hạ mình đi đổ rác, vì vậy cô đã lấy đôi găng tay dùng một lần còn sót lại từ đồ ăn mang đi từ trong túi xách từ sáng sớm, "Cho cậu, sợ cậu không quen, đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.”
“Không phải.” Giang Yến dựa vào tường, trán rũ xuống, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, cười lạnh một tiếng, “Người trong đội trực nhật nhiều như vậy, cậu làm sao muốn tôi đi đổ rác?”
"Chỉ có cậu chưa làm gì a ."
Lâm Tiêu thực sự không lừa dối anh, bảy người cùng nhau trực nhật, Hứa Hoan Hoan cùng với bàn của cô, Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng phụ trách một nhóm nhỏ vệ sinh.
Đào Gia, người đang ở một mình, đang lau bảng đen.
Điều đó có nghĩa là anh ta không có gì để làm khi đứng ở đây.
Ừm?
Giang Yến sực tỉnh, "Cậu cũng chưa làm gì?"
Lâm Tiêu giơ cánh tay lên, "Tôi bị thương."
"Tôi cũng bị thương mà, chỉ là cánh tay tháo bột sớm hơn một chút."
Lâm Tiêu nhìn hắn rên rỉ rên rỉ, lạnh lùng nói: "Gà yếu."
“…?” Lần này Giang Yến cười thật tươi, dùng đầu lưỡi chạm vào má hắn một cái rồi buông ra, “Không đúng, vì sao đi vứt rác liền biến thành công kích cá nhân?”
"Đúng vậy, chỉ là vứt rác mà thôi, cậu còn có thể cằn nhà cằn nhằn đến nửa ngày, thật không biết sau này cậu làm được cái gì."
"..." Giang Yến nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô, "Tôi không biết sau này sẽ làm được cái gì, nhưng có một chuyện, tôi nhất định sẽ không lề mề."
"?"
Giang Yến cong môi và móc tay về phía cô, Lâm Tiêu thận trọng tiến lên một bước, anh cúi người lại gần, nhìn cô bằng đôi mắt đen, và nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong mắt cô.
Đột nhiên, anh không thể nói ra trò đùa bẩn thỉu mà anh sắp buột miệng nói ra, như thể nói với cô ấy là một điều tội lỗi.
“Quên đi, tôi không nói cho cậu biết đâu.” Giang Yến ngồi thẳng dậy, dùng bàn tay khô nóng của anh xoa xoa đỉnh đầu cô, “Nhường một chút, tôi đi đổ rác.”
Lâm Tiêu đợi Giang Yến rời khỏi lớp trước khi nhận ra rằng cô ấy vừa bị vỗ đến chết.
Chết tiệt.
Cô sẽ đánh anh ta đến chết.
Không biết sờ đầu người ta sẽ không cao được à?
-
Bảy người bọn họ dọn dẹp xong lớp học thì đã hơn mười hai giờ, Hứa Hoan Hoan và bạn cùng bàn định tùy tiện ăn gì đó ở căng tin, nhưng Lâm Tiêu đi vào vệ sinh vẫn chưa quay lại.
Cô gái duy nhất còn lại Đào Gia đứng cùng bốn nam sinh, "Các cậu định ăn trưa ở đâu, chúng ta cùng đi."
Hứa Nhất Xuyên khoác vai Hồ Hàng Hàng, "Được, chúng ta đi Trần thúc ăn cơm đi, đồ ăn của chú rất ngon."
Đào Gia liếc nhìn thời gian, "Đã gần mười hai giờ rưỡi, chúng ta mau tới đó đi, lúc này có thể không có chỗ."
“Ừ, ừ, mập mập, nhanh lên.” Hứa Nhất Xuyên đẩy Hồ Hàng Hàng, Tống Viễn ở một bên chen qua, Đào Gia tụt lại phía sau.
Đi được hai bước, cô phát hiện Giang Yến vẫn đứng phía sau, cười nói: "GiangYến, sao cậu còn chưa đi?"
Hứa Nhất Xuyên ở phía trước cắt ngang, "Anh ấy à, đang chờ bạn cùng bàn."
Nghe vậy, Giang Yến ngẩng đầu lên, "Tốt, các cậu đi trước, tôi sẽ đợi cô ấy đi cùng."
Đào Gia gật đầu, "Được, vậy thì các cậu nhanh qua nhé."
Giang Yến không trả lời, Hồ Hàng Hàng bảo Đào Gia nhanh lên, cô ấy cười theo sau, "Tôi thấy các cậu rất thân thiết với Lâm Tiêu, trước đây các cậu là bạn cùng lớp à?"
"Không, tất cả chúng đều được phân học cùng nhau trong học kỳ này."
“Vậy thì Giang…” Đào Gia muốn hỏi gì đó, lại vô tình bị Hồ Hàng Hàng cắt ngang, “Tống Viễn, trước tiên gọi điện thoại cho chú Trần, nếu không chú thật sự không có chỗ ngồi thì xấu hổ lắm."
"ĐƯỢC RỒI."
Chủ đề đã bị cắt đứt như thế.
Đào Gia thẳng tắp bả vai hơi thả lỏng, làm bộ như không có ý tứ, nhìn lại vị trí vừa rồi, khóe môi hơi cong xuống.
Bốn người Giang Yến và những người khác sau khi ăn xong vẫn chưa quay lại lớp học, họ chơi trò chơi trong một quán cà phê Internet nhỏ bên ngoài trường học, khi họ quay lại thì gặp phải Hắc nhân đang kiểm tra bảo vệ ở cổng trường.
Bốn người lại đi vòng qua cổng cũ phía tây, định trèo qua bức tường mục nát bên cạnh vào, lại đụng phải mấy nam sinh trường trung học dạy nghề bên cạnh.
Một vài người đang trò chuyện với cô gái nhỏ, không có nhiều người trên đường phố vào thời điểm đó, cô gái nhỏ chỉ bị kéo vào ngõ giữa thanh thiên bạch nhật.
Cũng có vài tiếng kêu cứu.
Giang Yến vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, dù sao người ở trường dạy nghề cũng không trong sạch lắm, một khi nhúng tay vào, sau này sẽ rất phiền phức.
Nhưng cứ mặc kệ nó thì có vẻ không ổn nhỉ?
Thấy một số người chuẩn bị đi vào con hẻm, Giang Yến đã giơ tay và ném chai nước của điện thoại di động vào một trong số họ.
Hồ Hàng Hàng dùng giọng khẳng định hét lên: "Làm gì vậy! Làm gì vậy! Ở nơi công cộng chú ý một chút!"
Đầu ngõ có mấy nam sinh quay đầu nhìn lại, trong đó có một người tóc màu vàng thiếu kiên nhẫn nói: "Không quản việc của người khác, hiểu chưa?"
Giang Yến nhướng mày, nhặt một cây gậy từ đống phế liệu gần đó và gõ vào tường vài cái, "Thật xin lỗi, việc của mày, anh đây nhất định phải quản rồi."
Có vẻ như họ đến đây để khiêu khích, một số nam sinh từ trường trung học dạy nghề chưa từng thấy gì, lập tức bùng nổ, giơ nắm đấm và đấm vào mặt Giang Yến.
Giang Yến cũng phản ứng nhanh chóng, né sang một bên và dùng gậy đánh vào lưng người đàn ông, phát ra âm thanh bị bóp nghẹt, đòn tấn công rất nghiêm trọng.
Đằng sau họ, Hứa Nhất Xuyên và những người khác cũng nhanh chóng tham gia chiến đấu, sự hiểu biết ngầm được tích lũy bởi đội bốn người chiến đấu quanh năm đã không lợi dụng các nhân viên trường trung học dạy nghề.
Biết không được lợi lộc gì, anh ta nghĩ kế dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Lợi dụng lúc Giang Yến không chú ý, kẻ có mái tóc màu vàng đã giơ cây gậy bóng chày mà anh ta tìm thấy ở đâu đó lên và đánh vào đầu Giang Yến.
"Anh Yến! Phía sau!"
Hứa Nhất Xuyên hét lên, Giang Yến quay đầu lại để trốn, nhưng anh ta bị đập mạnh vào vai sau, Tống Viễn ở gần đến nỗi anh ta dường như có thể nghe thấy tiếng xương gãy bên trong.
“Tao ghét mẹ mày!” Hồ Hàng Hàng đấm cho cả người đầy thịt vào mũi Hoàng Mao, sau đó kéo cổ áo của anh ta và đập đầu người đàn ông này vào đầu gối của anh ta.
Mặt Hoàng Mao bê bết máu.
Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn nhanh chóng đến để chỉnh lại vài chân.
Trong một cuộc chiến, cả hai đều bị thương.
Giang Yến được đưa đến bệnh viện, Hoàng Mao và những người khác đã bị cảnh sát đến sau đó đưa đi, và cô gái được giải cứu cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Sau đó, cô gái làm chứng rằng Giang Yến và những người khác đã hành động dũng cảm, và vụ việc kết thúc với việc Hoàng Mao và những người khác bị giam giữ.
Và cô gái được cứu là Đào Gia, lúc đó đang ở cùng phòng thi với Lâm Tiêu và Giang Yến.
-
Lâm Tiêu nghe được câu chuyện về chính nghĩa và dũng cảm từ Hồ Hàng Hàng, liền tô điểm thêm cho đẹp mắt ở giữa, "... thời gian trôi nhanh, thời gian cũng nhanh, tôi thấy mình đã dùng Vịnh Xuân quyền tiêu chuẩn để hạ gục kẻ ác, và sau đó tôi đã sử dụng Cú đá Phật Sơn để đánh bại hoàn toàn kẻ thù, tôi ..."
"..." Lâm Tiêu trợn mắt nhìn hắn, "Cậu chết rồi."
“Phì.” Hồ Hàng Hàng không nhịn được cười ra tiếng, “Em gái, này, câu không thể nghiêm túc nghe tôi nói hết à.”
"Nếu có thời gian này, tôi vẫn nên tận dụng nó để học tập chăm chỉ." Lâm Tiêu bỏ nghe những lời đàm tiếu, lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra và trải nó lên bàn.
Giang Yến, người đang im lặng theo dõi bộ phim, nhìn cô với thành tích và danh vọng sâu sắc, và nói đầy ẩn ý: "Những con chim ngu ngốc bay trước và làm việc chăm chỉ để bù đắp cho sự vụng về của chúng, nhưng sự học hỏi và chăm chỉ có thể bù đắp cho một vạn dặm."
(Nguyên văn là: 跛鳖千里 có nghĩa là kiến tha lâu đầy tổ, rùa thọt cũng đi được nghìn dặm, có công mài sắt có ngày nên kim)
Lâm Tiêu lập tức nổi giận, "Cậu mới là một con rùa què!"
"..."Quả nhiên, chắc chắn sẽ không thể hiểu những gì nói với tên cặn bã.
-
Thứ ba là một ngày nắng đẹp, nhưng sau cơn mưa, nhiệt độ đã giảm đáng kể, những cơn gió thổi mang theo một chút mát mẻ.
Lâm Tiêu đến lớp vào buổi sáng khá sớm, chỉ có một nửa phòng học đã được lấp đầy.
Khi lớp học sắp bắt đầu, một nhóm người của Giang Yến từ bên ngoài lao vào, hầu hết đều cầm trên tay bữa sáng, đang cắn sữa đậu nành và sữa chua.
Giang Yến ngồi xuống chỗ của mình, ném một túi sữa đậu nành lên bàn của Lâm Tiêu, "Thức dậy sớm uống một cốc sữa đậu nành để sảng khoái cả ngày."
"..."
Không biết vì sao, Lâm Tiêu luôn cảm thấy sau khi quen người này, dường như anh ta luôn coi cô như một kẻ ngốc.
Cô không biết mình từ đâu cho anh ảo giác cần bổ não, rõ ràng người cần bổ não là chính mình.
Tất nhiên, điều này không thể được nói.
Cô phải cúi đầu dưới mái hiên, Lâm Tiêu cầm sữa đậu nành còn nóng hổi trên bàn lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Cám ơn.”
Giang Yến: "..."
Tiếng chuông tiết học đầu reo lên.
Lý Giang, ủy viên ban y tế của lớp, đi đến nhóm đầu tiên với danh sách trực, "Này, Hứa Hoan Hoan hôm nay mấy bạn trực nhật, bạn có thể phân công một số công việc, Lâm Tiêu có một cánh tay bị thương, cho nên trong khoảng thời gian này không trực nhật cũng không sao.
“Được, hiểu rồi.” Hứa Hoan Hoan nhận danh sách từ tay Lý Giang, liếc nhìn chữ “Giang Yến” phía sau, bắt tay cầm danh sách.
Phân phát?
Cô ấy có dám giao việc cho lão đại không?
Vì vậy, buổi sáng vừa đọc xong, Hứa Hoan Hoan liền kéo Lâm Tiêu nhờ giúp đỡ, "cậu có biết không nay mấy người bọn mình phải trực nhật không?"
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
“GiangYến cũng cùng đội với chúng ta.” Hứa Hoan Hoan nằm trên bàn, “Vậy cậu có thể giúp—“
“Giúp hắn làm việc?!” Lâm Tiêu không đợi cô ấy nói xong đã cắt đứt lời của nàng, “Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cũng không phải hắn không có tay.”
Nghe thấy tiếng động, Giang Yến đang đứng ngoài cửa sổ nhìn vào vì không biết.
"..." Không, chị à, người nhà chị có biết chị hay cáu gắt như vậy không?
Hứa Hoan Hoan sắp khóc: "Không phải, tớ nhờ cậu giúp tớ giao một số việc cho Giang Yến. Mấy người chúng ta đều không thể dọn dẹp hết phòng học, hơn nữa cánh tay cậu còn đang bị thương, Lý Giang đã bàn giao là cậu không cần làm."
"Được a, vậy để cậu ta đi đổ rác."
"À... có thể không?"
Lâm Tiêu xoa xoa lông mày, "Sao lại không được, ai cũng được, cậu ấy cũng vậy, cậu yên tâm, tan học tớ sẽ nói với cậu ấy."
Hứa Hoan Hoan cảm động đến sắp khóc.
-
Sau giờ học buổi trưa, những người phụ trách trong ngày nên ở lại lớp học để dọn dẹp, Lâm Tiêu nhớ lại lời dặn dò của Hứa Hoan Hoan, kể cho Giang Yến sau giờ học.
"Hôm nay chúng ta cùng nhau trực nhật, cậu phụ trách đổ rác."
Giang Yến vừa nghe đã cười, "Nhiệm vụ gì, trực nhật? Cậu có thấy tôi ở trường trung học số 10 làm trực nhật bao giờ chưa?"
"Trước đây chưa thấy, hôm nay định nhìn một chút." Lâm Tiêu biết lão đại đang hạ mình đi đổ rác, vì vậy cô đã lấy đôi găng tay dùng một lần còn sót lại từ đồ ăn mang đi từ trong túi xách từ sáng sớm, "Cho cậu, sợ cậu không quen, đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.”
“Không phải.” Giang Yến dựa vào tường, trán rũ xuống, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, cười lạnh một tiếng, “Người trong đội trực nhật nhiều như vậy, cậu làm sao muốn tôi đi đổ rác?”
"Chỉ có cậu chưa làm gì a ."
Lâm Tiêu thực sự không lừa dối anh, bảy người cùng nhau trực nhật, Hứa Hoan Hoan cùng với bàn của cô, Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng phụ trách một nhóm nhỏ vệ sinh.
Đào Gia, người đang ở một mình, đang lau bảng đen.
Điều đó có nghĩa là anh ta không có gì để làm khi đứng ở đây.
Ừm?
Giang Yến sực tỉnh, "Cậu cũng chưa làm gì?"
Lâm Tiêu giơ cánh tay lên, "Tôi bị thương."
"Tôi cũng bị thương mà, chỉ là cánh tay tháo bột sớm hơn một chút."
Lâm Tiêu nhìn hắn rên rỉ rên rỉ, lạnh lùng nói: "Gà yếu."
“…?” Lần này Giang Yến cười thật tươi, dùng đầu lưỡi chạm vào má hắn một cái rồi buông ra, “Không đúng, vì sao đi vứt rác liền biến thành công kích cá nhân?”
"Đúng vậy, chỉ là vứt rác mà thôi, cậu còn có thể cằn nhà cằn nhằn đến nửa ngày, thật không biết sau này cậu làm được cái gì."
"..." Giang Yến nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô, "Tôi không biết sau này sẽ làm được cái gì, nhưng có một chuyện, tôi nhất định sẽ không lề mề."
"?"
Giang Yến cong môi và móc tay về phía cô, Lâm Tiêu thận trọng tiến lên một bước, anh cúi người lại gần, nhìn cô bằng đôi mắt đen, và nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong mắt cô.
Đột nhiên, anh không thể nói ra trò đùa bẩn thỉu mà anh sắp buột miệng nói ra, như thể nói với cô ấy là một điều tội lỗi.
“Quên đi, tôi không nói cho cậu biết đâu.” Giang Yến ngồi thẳng dậy, dùng bàn tay khô nóng của anh xoa xoa đỉnh đầu cô, “Nhường một chút, tôi đi đổ rác.”
Lâm Tiêu đợi Giang Yến rời khỏi lớp trước khi nhận ra rằng cô ấy vừa bị vỗ đến chết.
Chết tiệt.
Cô sẽ đánh anh ta đến chết.
Không biết sờ đầu người ta sẽ không cao được à?
-
Bảy người bọn họ dọn dẹp xong lớp học thì đã hơn mười hai giờ, Hứa Hoan Hoan và bạn cùng bàn định tùy tiện ăn gì đó ở căng tin, nhưng Lâm Tiêu đi vào vệ sinh vẫn chưa quay lại.
Cô gái duy nhất còn lại Đào Gia đứng cùng bốn nam sinh, "Các cậu định ăn trưa ở đâu, chúng ta cùng đi."
Hứa Nhất Xuyên khoác vai Hồ Hàng Hàng, "Được, chúng ta đi Trần thúc ăn cơm đi, đồ ăn của chú rất ngon."
Đào Gia liếc nhìn thời gian, "Đã gần mười hai giờ rưỡi, chúng ta mau tới đó đi, lúc này có thể không có chỗ."
“Ừ, ừ, mập mập, nhanh lên.” Hứa Nhất Xuyên đẩy Hồ Hàng Hàng, Tống Viễn ở một bên chen qua, Đào Gia tụt lại phía sau.
Đi được hai bước, cô phát hiện Giang Yến vẫn đứng phía sau, cười nói: "GiangYến, sao cậu còn chưa đi?"
Hứa Nhất Xuyên ở phía trước cắt ngang, "Anh ấy à, đang chờ bạn cùng bàn."
Nghe vậy, Giang Yến ngẩng đầu lên, "Tốt, các cậu đi trước, tôi sẽ đợi cô ấy đi cùng."
Đào Gia gật đầu, "Được, vậy thì các cậu nhanh qua nhé."
Giang Yến không trả lời, Hồ Hàng Hàng bảo Đào Gia nhanh lên, cô ấy cười theo sau, "Tôi thấy các cậu rất thân thiết với Lâm Tiêu, trước đây các cậu là bạn cùng lớp à?"
"Không, tất cả chúng đều được phân học cùng nhau trong học kỳ này."
“Vậy thì Giang…” Đào Gia muốn hỏi gì đó, lại vô tình bị Hồ Hàng Hàng cắt ngang, “Tống Viễn, trước tiên gọi điện thoại cho chú Trần, nếu không chú thật sự không có chỗ ngồi thì xấu hổ lắm."
"ĐƯỢC RỒI."
Chủ đề đã bị cắt đứt như thế.
Đào Gia thẳng tắp bả vai hơi thả lỏng, làm bộ như không có ý tứ, nhìn lại vị trí vừa rồi, khóe môi hơi cong xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.