Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng
Chương 46
Thảo Trang
15/07/2021
Lục Tranh ăn tối xong liền cùng cả nhà xem tin tức. Lúc đang chuẩn bị chuyển kênh thì có tin tức mới từ Đế quốc. Đối với Lục Tranh và mọi người không cảm thấy quá lạ, bởi vì phần đầu nói đến việc côn trùng và động vật biến dị tấn công và tập trung lại gần những người có thực lực mạnh. Đến thời điểm hiện tại vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao côn trùng và động vật biến dị lại có hành động này, tại sao côn trùng và động vật biến dị lại có thể tìm ra chính xác đối tượng cần tấn công cũng là một nan đề chưa được giải quyết. Theo đó đứng đầu trong tiêu chí săn đón của côn trùng và động vật biến dị là dị năng giả đa hệ, cấp bậc cao, thể chất mạnh, tinh thần lực mạnh.
Đến ngày thứ ba, Đế quốc phát thêm một lời kêu gọi tình nguyện. Để không làm ảnh hưởng đến những người bình thường và môi trường diện rộng, Đế quốc đề nghị những người sẵn sàng và có khả năng chiến đấu tốt, thích nghi với môi trường khắc nghiệt cùng di chuyển đến các khu vực từ S01 đến S09. Các khu vực này đều là khu vực hoang dã, điều kiện khắc nghiệt, không có dân cư. Những người tình nguyện sẽ đến đây cùng với người trong quân đội để thu hút côn trùng và động vật biến dị đến nơi này, sau đó tiêu diệt trong nhiều ngày. Theo đó phi hạm chở người đi về và mọi vật dụng, thức ăn cần thiết cho hoạt động hằng ngày đều sẽ do Đế quốc chi trả, sau khi thành công, mỗi người không chỉ có số tiền tương đương cống hiến mà Khiết gia sẽ chi trả cho mỗi người một viên tinh hạch tuỳ theo cống hiến của người đó. Tất nhiên, để đảm bảo an ninh, Đế quốc không kêu gọi toàn bộ mà chỉ trêи tinh thần tự nguyện, ai có thể đi đến các khu vực này thì đi, không đi thì ở lại khu vực cũ cùng mọi người diệt côn trùng và động vật biến dị.
Nếu đơn giản chỉ là kêu gọi hẳn sẽ ít ai tham gia nhưng có viên tinh hạch kia, Lục Tranh không tin sẽ không có người rục rịch tâm tư. Theo như lời tuyên bố thì càng cống hiến nhiều càng có khả năng nhận được tinh hạch cấp cao, mà giá trị của một viên tinh hạch cấp cao lại có thể khiến cho người ta sẵn sàng đánh cược cả tính mạng. Khiết gia đưa ra phần thưởng này cũng quá là hấp dẫn. Phần thưởng lớn như vậy, có cảm giác như họ đang chiêu mộ tử sĩ và lính đánh thuê hơn là kêu gọi người tình nguyện nhưng không thể nghi ngờ một điều rằng cách này khiến cho những người tham gia trở nên nhiều hơn, sự việc sẽ giải quyết nhanh hơn.
Các khu vực từ S01 đến S09 không phải nơi có thể tuỳ tiện ra vào, các nơi này nổi danh là vùng đất cấm. Không phải vì có cái gì bí mật hay liên quan đến nhiều phương diện, chẳng qua là vì độ nguy hiểm nơi đó cao mà thôi. Các khu vực này nơi thì rừng rậm toàn thực vật ăn thịt; nơi là sa mạc bao la, bất cứ lúc nào cũng bão cát, cát lún; nơi là biển hồ mênh ʍôиɠ với thủy quái cấp 8, cấp 9; có nơi lại là bình nguyên với thú triều; có nơi quanh năm băng giá, lạnh thấu xương thấu thịt. Điều kiện khắc nghiệt là thế, nhưng đó là còn chưa nói đến các loài động vật hung mãnh sở hữu dị năng và có sức tấn công rất mạnh. Ngay cả dị năng giả có dị năng tương thích với môi trường cũng chưa chắc đã sống được trong đó trong một khoảng thời gian dài, người đến nơi đó mà không cẩn thận lạc đường thì có thể nói là một đi không trở về.
Các nơi từ S01 đến S09 giống như một thế giới khác và không có cái gì giống với điều kiện môi trường bên ngoài nơi này, giống như có ngăn cách bởi một kết giới khổng lồ. Bên trong các khu vực này không bao giờ nhìn thấy mặt trời hay mặt trăng nhưng luôn luôn duy trì tình trạng 10 giờ là ban ngày, 14 giờ là ban đêm. Ngày nào cũng giống ngày nào, không bao giờ thay đổi, cho dù bên ngoài khu vực này đang được mặt trời chiếu sáng chăng nữa, bên trong khu vực đến khoảnh khắc chuyển sang ban đêm thì sẽ chuyển sang ban đêm trong chớp mắt. Nơi phụ cận phần tiếp giáp các nơi này thì tương đối an toàn, căn bản có thể ra ra vào vào bên trong và bên ngoài nhưng càng vào trong thì càng nguy hiểm.
Lần này mọi chi phí ăn ở lẫn chỗ ngủ nghỉ đều được Đế quốc lo. Độ nguy hiểm của chuyến đi này đã được hạ xuống đáng kể, việc duy nhất cần suy nghĩ là làm sao có thể đánh nhanh và nhiều côn trùng và động vật biến dị nhất nhưng lại sử dụng ít dị năng nhất, bảo toàn thực lực tốt nhất.
Lục Tranh cho rằng chính mình nên đi, dẫu sao cậu càng ở lại đây thì càng kéo thêm số lượng không nhỏ các côn trùng và động vật biến dị. Lục Tranh biết cho dù côn trùng và động vật biến dị tới và chúng tới cũng chỉ tấn công mỗi cậu là chính nhưng cảnh tượng ấy cũng quá dọa người, cũng khiến người nhà càng sợ hãi và lo lắng hơn, chưa kể đến việc côn trùng và động vật biến dị di chuyển sẽ phá hoại không ít vật tư, công trình, quang cảnh. Thôi thì đằng nào dị năng đạt đỉnh cấp của cậu cũng sẽ thu hút một số lượng rất lớn côn trùng và động vật biến dị, ở đâu thì cũng vậy thôi; chi bằng tránh khỏi đây xa xa một thời gian, diệt hết chúng rồi về.
Sau khi nghe xong tin kêu gọi tình nguyện viên, Lục Tranh nói: "Ngày mai con sẽ đi"
Không phải hỏi ý kiến hay đề nghị mà chỉ là một câu thông báo. Lục Tranh đã quyết định sẽ đi đến khu vực kia, cậu đến đây lâu như vậy cũng chưa từng đến mấy khu vực cấm kia bao giờ, cũng chưa từng khiêu chiến chính mình với sự khắc nghiệt của thiên nhiên ra sao. Quan trọng hơn, lần này ngoài tham gia công tác tình nguyện, cậu còn có thể gặp nhiều cao thủ, mọi chuyện kết thúc cũng có thể tìm người ta đánh vài trận, nếu không thì Lục Tranh hi vọng điều kiện khắc nghiệt ở các khu vực cấm có thể trợ giúp cậu đạt đỉnh cấp trung kì, cậu kẹt lại đỉnh cấp sơ kì cũng lâu lắm rồi.
Sau đó cũng có vài thanh niên có dị năng cấp bốn cũng biểu lộ ý định sẽ tham gia hoạt động nơi này.
Ông cụ nói: "Ông cũng muốn đi"
Ngay sau đó liền bị Lục Tranh và những người còn lại phản đối ngay, trăm miệng một lời nói: "Không được"
Trán ông cụ nổi gân xanh: "Vì cái gì ông không thể đi, dẫu sao ông cũng là dị năng giả cấp năm sơ kì. Có phản đối thì một mình thằng Tranh phản đối thì còn tạm được, dù sao nó cũng mạnh hơn ông nhiều nhưng mấy đứa thì sao? Có đứa nào có cấp bậc dị năng cao hơn ông hửm?"
Việc này không liên quan đến cấp bậc gì năng gì cả, mà là ông cụ tuổi cao rồi, ai nỡ để ông đến cái nơi khắc nghiệt mang tiếng "không dành cho con người sống" kia chứ.
Nhưng mà lấy lý do này ra, rất có thể đổi lại cơn giận của ông cụ, mấy thanh liên nháy mắt láo liên, người này bảo người kia tìm cách thuyết phục ông cụ ở lại.
Lục Tranh thở dài nói: "Ông à, nếu ông đi thì ai trấn thủ Lục gia đây, khuôn viên Lục gia toàn là biến dị thực vật của ông, ông đi rồi ai điều khiển chúng, những người không có dị năng phải làm sao?"
Không hẹn mà toàn bộ những người khác đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Tranh, nơi ông cụ không nhìn đến, mấy người giơ ngón cái về phía cậu, ý bảo: "Nói hay lắm"
Ông cụ nghĩ nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy đúng. Sau đó từ bỏ ý định tham gia "hoạt động tình nguyện" kia.
Lục Tranh cùng mấy người đã quyết định sẽ đi vào khu vực cấm liền về phòng chuẩn bị hành lý. Cũng chẳng chuẩn bị gì quá kĩ lưỡng, Lục Tranh dùng một va li nhỏ có vài bộ quần áo tiện dụng lại dễ vận động thôi. Dẫu sao cậu cũng có không gian, mọi thứ có thể cho vào không gian cho tiện. Nhưng mà tủ quần áo của nguyên chủ chỉ có vài bộ là phù hợp với vận động và vài bộ mặc ở nhà, còn lại nếu không là áo sơ mi quần tây cũng là mấy bộ đồ vest cao cấp dùng để dự tiệc.
Những bộ này không hợp để tham gia chiến đấu, nhìn thế nào cũng thấy không hợp hoàn cảnh, mặc dù Lục Tranh tự tin với dị năng của mình, cậu không nhất thiết phải sử dụng kĩ năng cận chiến bởi đám côn trùng và động vật biến dị kia chỉ hơn ở số lượng chứ chất lượng của chúng lại chẳng đâu vào đâu nhưng mặc mấy kiểu đồ nghiêm túc như tinh anh xã hội có vẻ hơi giống như đang làm màu.
À mà khoan, sao cậu lại để ý đến việc có hợp hoàn cảnh hay không như vậy? Hay là do bây giờ là con người nên suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng và suy nghĩ như con người? Lục Tranh nhớ trước kia, ngay thời mạt thế chết chóc, bản thân vẫn thường mặc mấy thứ sơ mi quần tây cũng không cảm thấy có cái gì lạ.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !
Đến ngày thứ ba, Đế quốc phát thêm một lời kêu gọi tình nguyện. Để không làm ảnh hưởng đến những người bình thường và môi trường diện rộng, Đế quốc đề nghị những người sẵn sàng và có khả năng chiến đấu tốt, thích nghi với môi trường khắc nghiệt cùng di chuyển đến các khu vực từ S01 đến S09. Các khu vực này đều là khu vực hoang dã, điều kiện khắc nghiệt, không có dân cư. Những người tình nguyện sẽ đến đây cùng với người trong quân đội để thu hút côn trùng và động vật biến dị đến nơi này, sau đó tiêu diệt trong nhiều ngày. Theo đó phi hạm chở người đi về và mọi vật dụng, thức ăn cần thiết cho hoạt động hằng ngày đều sẽ do Đế quốc chi trả, sau khi thành công, mỗi người không chỉ có số tiền tương đương cống hiến mà Khiết gia sẽ chi trả cho mỗi người một viên tinh hạch tuỳ theo cống hiến của người đó. Tất nhiên, để đảm bảo an ninh, Đế quốc không kêu gọi toàn bộ mà chỉ trêи tinh thần tự nguyện, ai có thể đi đến các khu vực này thì đi, không đi thì ở lại khu vực cũ cùng mọi người diệt côn trùng và động vật biến dị.
Nếu đơn giản chỉ là kêu gọi hẳn sẽ ít ai tham gia nhưng có viên tinh hạch kia, Lục Tranh không tin sẽ không có người rục rịch tâm tư. Theo như lời tuyên bố thì càng cống hiến nhiều càng có khả năng nhận được tinh hạch cấp cao, mà giá trị của một viên tinh hạch cấp cao lại có thể khiến cho người ta sẵn sàng đánh cược cả tính mạng. Khiết gia đưa ra phần thưởng này cũng quá là hấp dẫn. Phần thưởng lớn như vậy, có cảm giác như họ đang chiêu mộ tử sĩ và lính đánh thuê hơn là kêu gọi người tình nguyện nhưng không thể nghi ngờ một điều rằng cách này khiến cho những người tham gia trở nên nhiều hơn, sự việc sẽ giải quyết nhanh hơn.
Các khu vực từ S01 đến S09 không phải nơi có thể tuỳ tiện ra vào, các nơi này nổi danh là vùng đất cấm. Không phải vì có cái gì bí mật hay liên quan đến nhiều phương diện, chẳng qua là vì độ nguy hiểm nơi đó cao mà thôi. Các khu vực này nơi thì rừng rậm toàn thực vật ăn thịt; nơi là sa mạc bao la, bất cứ lúc nào cũng bão cát, cát lún; nơi là biển hồ mênh ʍôиɠ với thủy quái cấp 8, cấp 9; có nơi lại là bình nguyên với thú triều; có nơi quanh năm băng giá, lạnh thấu xương thấu thịt. Điều kiện khắc nghiệt là thế, nhưng đó là còn chưa nói đến các loài động vật hung mãnh sở hữu dị năng và có sức tấn công rất mạnh. Ngay cả dị năng giả có dị năng tương thích với môi trường cũng chưa chắc đã sống được trong đó trong một khoảng thời gian dài, người đến nơi đó mà không cẩn thận lạc đường thì có thể nói là một đi không trở về.
Các nơi từ S01 đến S09 giống như một thế giới khác và không có cái gì giống với điều kiện môi trường bên ngoài nơi này, giống như có ngăn cách bởi một kết giới khổng lồ. Bên trong các khu vực này không bao giờ nhìn thấy mặt trời hay mặt trăng nhưng luôn luôn duy trì tình trạng 10 giờ là ban ngày, 14 giờ là ban đêm. Ngày nào cũng giống ngày nào, không bao giờ thay đổi, cho dù bên ngoài khu vực này đang được mặt trời chiếu sáng chăng nữa, bên trong khu vực đến khoảnh khắc chuyển sang ban đêm thì sẽ chuyển sang ban đêm trong chớp mắt. Nơi phụ cận phần tiếp giáp các nơi này thì tương đối an toàn, căn bản có thể ra ra vào vào bên trong và bên ngoài nhưng càng vào trong thì càng nguy hiểm.
Lần này mọi chi phí ăn ở lẫn chỗ ngủ nghỉ đều được Đế quốc lo. Độ nguy hiểm của chuyến đi này đã được hạ xuống đáng kể, việc duy nhất cần suy nghĩ là làm sao có thể đánh nhanh và nhiều côn trùng và động vật biến dị nhất nhưng lại sử dụng ít dị năng nhất, bảo toàn thực lực tốt nhất.
Lục Tranh cho rằng chính mình nên đi, dẫu sao cậu càng ở lại đây thì càng kéo thêm số lượng không nhỏ các côn trùng và động vật biến dị. Lục Tranh biết cho dù côn trùng và động vật biến dị tới và chúng tới cũng chỉ tấn công mỗi cậu là chính nhưng cảnh tượng ấy cũng quá dọa người, cũng khiến người nhà càng sợ hãi và lo lắng hơn, chưa kể đến việc côn trùng và động vật biến dị di chuyển sẽ phá hoại không ít vật tư, công trình, quang cảnh. Thôi thì đằng nào dị năng đạt đỉnh cấp của cậu cũng sẽ thu hút một số lượng rất lớn côn trùng và động vật biến dị, ở đâu thì cũng vậy thôi; chi bằng tránh khỏi đây xa xa một thời gian, diệt hết chúng rồi về.
Sau khi nghe xong tin kêu gọi tình nguyện viên, Lục Tranh nói: "Ngày mai con sẽ đi"
Không phải hỏi ý kiến hay đề nghị mà chỉ là một câu thông báo. Lục Tranh đã quyết định sẽ đi đến khu vực kia, cậu đến đây lâu như vậy cũng chưa từng đến mấy khu vực cấm kia bao giờ, cũng chưa từng khiêu chiến chính mình với sự khắc nghiệt của thiên nhiên ra sao. Quan trọng hơn, lần này ngoài tham gia công tác tình nguyện, cậu còn có thể gặp nhiều cao thủ, mọi chuyện kết thúc cũng có thể tìm người ta đánh vài trận, nếu không thì Lục Tranh hi vọng điều kiện khắc nghiệt ở các khu vực cấm có thể trợ giúp cậu đạt đỉnh cấp trung kì, cậu kẹt lại đỉnh cấp sơ kì cũng lâu lắm rồi.
Sau đó cũng có vài thanh niên có dị năng cấp bốn cũng biểu lộ ý định sẽ tham gia hoạt động nơi này.
Ông cụ nói: "Ông cũng muốn đi"
Ngay sau đó liền bị Lục Tranh và những người còn lại phản đối ngay, trăm miệng một lời nói: "Không được"
Trán ông cụ nổi gân xanh: "Vì cái gì ông không thể đi, dẫu sao ông cũng là dị năng giả cấp năm sơ kì. Có phản đối thì một mình thằng Tranh phản đối thì còn tạm được, dù sao nó cũng mạnh hơn ông nhiều nhưng mấy đứa thì sao? Có đứa nào có cấp bậc dị năng cao hơn ông hửm?"
Việc này không liên quan đến cấp bậc gì năng gì cả, mà là ông cụ tuổi cao rồi, ai nỡ để ông đến cái nơi khắc nghiệt mang tiếng "không dành cho con người sống" kia chứ.
Nhưng mà lấy lý do này ra, rất có thể đổi lại cơn giận của ông cụ, mấy thanh liên nháy mắt láo liên, người này bảo người kia tìm cách thuyết phục ông cụ ở lại.
Lục Tranh thở dài nói: "Ông à, nếu ông đi thì ai trấn thủ Lục gia đây, khuôn viên Lục gia toàn là biến dị thực vật của ông, ông đi rồi ai điều khiển chúng, những người không có dị năng phải làm sao?"
Không hẹn mà toàn bộ những người khác đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Tranh, nơi ông cụ không nhìn đến, mấy người giơ ngón cái về phía cậu, ý bảo: "Nói hay lắm"
Ông cụ nghĩ nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy đúng. Sau đó từ bỏ ý định tham gia "hoạt động tình nguyện" kia.
Lục Tranh cùng mấy người đã quyết định sẽ đi vào khu vực cấm liền về phòng chuẩn bị hành lý. Cũng chẳng chuẩn bị gì quá kĩ lưỡng, Lục Tranh dùng một va li nhỏ có vài bộ quần áo tiện dụng lại dễ vận động thôi. Dẫu sao cậu cũng có không gian, mọi thứ có thể cho vào không gian cho tiện. Nhưng mà tủ quần áo của nguyên chủ chỉ có vài bộ là phù hợp với vận động và vài bộ mặc ở nhà, còn lại nếu không là áo sơ mi quần tây cũng là mấy bộ đồ vest cao cấp dùng để dự tiệc.
Những bộ này không hợp để tham gia chiến đấu, nhìn thế nào cũng thấy không hợp hoàn cảnh, mặc dù Lục Tranh tự tin với dị năng của mình, cậu không nhất thiết phải sử dụng kĩ năng cận chiến bởi đám côn trùng và động vật biến dị kia chỉ hơn ở số lượng chứ chất lượng của chúng lại chẳng đâu vào đâu nhưng mặc mấy kiểu đồ nghiêm túc như tinh anh xã hội có vẻ hơi giống như đang làm màu.
À mà khoan, sao cậu lại để ý đến việc có hợp hoàn cảnh hay không như vậy? Hay là do bây giờ là con người nên suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng và suy nghĩ như con người? Lục Tranh nhớ trước kia, ngay thời mạt thế chết chóc, bản thân vẫn thường mặc mấy thứ sơ mi quần tây cũng không cảm thấy có cái gì lạ.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.