Đến Tương Lai Tôi Làm Học Bá

Chương 41

Kỷ Nam Thành

25/10/2020

Edit: Thủy Lưu Ly

Thời gian huấn luyện vừa khổ sở mà cũng vui sướng, đương nhiên khổ sở đều do thể lực không theo kịp, điển hình là Dick, con vui sướng tất nhiên là Mạc Vấn.

Thân là phụ trợ sư, cậu không cần tốn quá nhiều thể lực, đối với huấn luyện cũng chỉ phối hợp với mọi người một chút là được.

Chẳng qua bất kể trong quá trình là khổ hay là hưởng thụ, bây giờ, thời khắc thử thách cũng đến rồi.

Đúng vậy, cuộc thi vòng loại cơ giáp đã bắt đầu.

Vì để chuẩn bị thời điểm tranh tài có thể có mặt bất cứ lúc nào, Mạc Vấn dứt khoát đến gặp giáo sư An tỉ mỉ nói rõ đầu đuôi câu chuyện, bởi vậy cũng đạt được đặc quyền có thể không lên lớp trong thời gian thi đấu.

Lúc này năm người Mạc Vấn đang đứng dưới màn hình thông báo ngẩng đầu nhìn lên trên xem xét, bởi vì mỗi đoàn trưởng đoàn đội đều đã nhận số báo danh cho đoàn đội, cho nên muốn xem ngày thi đấu hôm nay đoàn đội mình có trận đấu hay không, chỉ cần dò số báo danh là được.

Vẫn là Lambert tìm nhanh, anh ta chỉ ngắm vài lần đã phát hiện số báo danh đoàn đội trong một loạt các con số, lập tức lên tiếng nhắc nhở mấy người Mạc Vấn: “Thấy rồi, là hàng thứ ba đếm ngược.”

Ánh mắt Mạc Vấn lập tức dời xuống, quả nhiên nhìn thấy mã số 00162 của đoàn đội xuất hiện ở đó, mà đối thủ là dãy số 00787, nhìn kỹ lại, cũng phát hiện thời gian thi đấu là chín giờ sáng, ở sân đấu số ba.

Thời điểm và địa điểm thi đấu là tách ra, bởi vì khi thi đấu mọi người đều đặc biệt liều mạng, vì phòng ngừa mặt đất bị phá hoại đặc biệt nghiêm trọng mà lựa chọn vật liệu có giá cao trải lên, như vậy cho dù thi đấu xong cũng không phá hỏng mỹ quan của sân đấu.

Thế nhưng cũng không chứng tỏ loại vật liệu này không sợ cơ giáp công kích với cường độ cao, chỉ là khả năng chịu lực mạnh hơn vật liệu thông thường mà thôi, hơn nữa trong vòng một năm nhiều nhất chỉ thi đấu ba lần, bình thường không sử dụng thì duy trì năm năm là không thành vấn đề.

“00787? Biết ai dẫn đầu không?” Mạc Vấn khá tò mò đối với đoàn đội sau lưng số báo danh này, đây là lần đầu cậu tiếp xúc với phương thức thi đấu thần bí như thế.

Bởi vì đây là ngày thi đấu đầu tiên, mỗi người ngoại trừ biết số báo danh của mình và bạn bè, thì không biết gì khác, trừ khi tự mình kiên trì lần lượt hỏi thăm từng đoàn đội, bằng không đến tận khi vào sân đấu mới biết đối thủ của mình là ai.

Cũng giống như sổ số phúc lợi vậy, đối diện là newbie hay là cao thủ chỉ bằng vận may mà thôi.

Nghe thấy Mạc Vấn hỏi, Amber ngẹo đầu, đáp lời: “Tôi không biết, thí sinh tham gia thi đấu quá nhiều, chờ sau ba ngày, còn lại gần như đều là những đoàn đội lợi hại cả.”

Những lúc suy nghĩ cái gì, cậu ta thường làm ra hành động đáng yêu như thế, phối hợp với một đầu tóc xoăn, quả thật giống hệt một chú cún hình người đáng yêu.

Lambert quạt một bàn tay lên ót của Amber: “Nói thì nói, ngẹo đầu làm gì.”

Amber vừa định quay đầu lại phản kích, Warner nhì đã nhìn đồng hồ nói với mọi người: “Bây giờ đến sân đấu số ba đi, còn mười lăm phút nữa là đến giờ thi đấu.”

Sau đó Amber không thể làm gì khác hơn là trừng Lambert hừ hai tiếng rồi bước lên sóng vai với Mạc Vấn.

Dick cũng nhanh chóng sóng vai cùng Lambert, vừa đi vừa không quên nhìn Lambert khinh bỉ: “Sao cậu cứ thích trêu chọc cậu ta làm gì, cậu ta nhỏ mọn như thế…” Nói xong còn dùng ngón trò và ngón cái so đo cho Lambert nhìn, ý chỉ lòng Amber chỉ nhỏ bằng lỗ kim.

“Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ trả thù lại.”

den-tuong-lai-toi-lam-hoc-ba-41-0“Thật sao?” Lambert không thèm để ý cười cợt: “Sự trả thù đến từ chó Poodle*? Không ngờ người lớn như cậu mà còn sợ một con chó Poodle nho nhỏ.” Nói xong anh ta cũng bước nhanh rời đi.

(lời edit: Cảm thấy Lambert so sánh rất hình tượng =)))

Dick đứng tại chỗ chỉ vào Lambert không nói nên lời, trời ạ, có lòng tốt nhắc nhở lại bị cười nhạo, bằng vào loại tính cách này của cậu, đáng đời cậu đến hiện tại cũng không có bạn trai!

Năm người Mạc Vấn nghĩ bọn họ đến sớm, không ngờ khi vào sân số ba đã thấy đối thủ chờ sẵn bên trong.

Đối phương hẳn có quen biết với mấy người Warner, bởi vì khi ánh mắt hai bên chạm nhau, bầu không khí đột nhiên nghiêm nghị hẳn.

Thấy Mạc Vấn mơ mơ hồ hồ, Lambert lặng lẽ ghé sát vào Mạc Vấn, thấp giọng nói: “Là đối thủ cũ trước đây, lần thi đấu loại khi vừa vào học viện đã đụng phải họ.”

Thì ra là vậy, Mạc Vấn bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cũng nhỏ giọng hỏi lại: “Vậy ai thắng ai thua?”

Nghe được câu này, mặt Lambert đỏ lên, âm thanh nhỏ như muỗi, quái dị nhè ra mấy chữ: “Chúng tôi thua.”

Chuyện này thật sự ngoài dự đoán của Mạc Vấn, nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của đối phương còn tưởng rằng bên Warner thắng, ai ngờ lại là bọn họ thắng.



“Còn không phải do phụ trợ sư Dick tìm lúc đó sao, chỉ cần người ta cười với gã là cái gì cũng đồng ý, kết quả là khi Warner đối chiến, gã không để ý đại cục chỉ ưu tiên quăng skill lên người Warner.” Đến tận lúc này khi Lambert nhớ lại cũng còn muốn hung hăng mắng Dick một trận cho hả, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể dùng sức trừng Dick một cái rồi thôi.

Bị Lambert dùng ánh mắt đáng sợ trừng, Dick chột dạ rụt cổ lui về sau một bước, mọi người đứng gần nhau như thế, cho dù nói nhỏ hơn Dick cũng nghe thấy, hơn nữa, lúc trước đúng là vì bản thân mới khiến cả đội không có duyên tiến vào ngũ cường của học viện.

Mạc Vấn âm thầm mặc niệm thay Warner, sắc đẹp lầm người, chỉ một sai lầm như thế đã bở lỡ cơ hội thi đấu, không những thế còn phải đợi hai năm mới có cơ hội rửa sạch nhục nhã.

Đúng, là hai năm.

Cuộc thi tinh anh là cuộc thi quan trọng cỡ nào, sao có thể giống hàng trên phố chợ, mỗi năm tổ chức một lần. Hiện tại học đại học chỉ tốn ba năm, muốn tham gia cuộc thi tinh anh cũng chỉ có hai cơ hội, một lần là năm nhập học, một lần là năm tốt nghiệp.

Nếu như hai lần cơ hội đều bỏ lỡ, vậy chỉ có thể chờ sau khi tốt nghiệp rồi tự mình từ từ phấn đấu.

Trong nơi so tài, sau khi hai bên đối diện một hồi, là đoàn trưởng của đối phương dẫn đần phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, hắn mở miệng trước.

“Là Warner à? Sao lại khéo như vậy?”

Đối phương vừa mở miệng Mạc Vấn đã nghe ra ý khiêu khích Warner trong đó, đúng như dự đoán, ánh mắt đối phương quét một vòng qua mấy người Warner, sau đó mới lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Vị phụ trợ sư trước kia đâu? Sao lại đổi người rồi thế?”

Bị đối phương châm chọc như vậy, Amber là người đầu tiên không nuốt trôi cơn giận này, cậu ta lập tức đứng ra, châm chọc ngược lại: “Terrence, nếu như tôi nhớ không nhầm, vị phụ trợ sư tiên sinh bên cạnh cậu không phải là cái gì kia chứ?”

Nụ cười trên mặt Terrence không hề thay đổi, nhìn Amber mở miệng nói: “Yo, nhóc lông xù, đừng dễ kích động như vậy chứ.” Nói xong còn cố ý nhìn Mạc Vấn một cái mới chuyển tầm nhìn về chỗ Amber, gây xích mích: “Người mới tới đều biết nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, sao kẻ ngốc như cậu lại vội vàng nhảy ra can thiệp thế.”

Warner không chờ Mạc Vấn lên tiếng, đã nhíu mày quát lớn với Terrence: “Cậu nên biết đủ.”

Ánh mắt Warner cực kỳ lạnh lẽo khiến Terrence rét run, giống như bản thân hắn đã rơi vào hầm băng vậy.

Mạc Vấn đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được hơi lạnh bắt đầu lan tỏa từ trên người Warner, không khỏi âm thầm phối hợp phụ đề với Warner.

Player Warner phát động skill chung cực với player Terrence—— Rét lạnh ập tới.

Đúng lúc này thì một nhóm giáo viên học viện đi tới, nhìn thấy bầu không khí giữa hai đoàn đội vô cùng căng thẳng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Thi đấu còn chưa bắt đầu sao lại căng thẳng như thế? Đều lấy cơ giáp ra đi, còn 3 phút nữa.”

Hai bên giật mình, đều có chút không cam lòng trừng nhau, sau đó mới lần lượt xoay người đi lấy cơ giáp.

Không có vật gì cất giữ cơ giáp là bất tiện như thế, lúc trước khi còn đi học Mạc Vấn cũng có đọc không ít tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, trong đó viết cơ giáp người ta đều có thể cất vào vòng cổ hay vòng tay, lúc nào cũng có thể mang theo bên người.

Nhưng có lẽ hiện tại khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển tới mức đó? Hẳn còn chưa có ai nghiên cứu phát minh ra những thứ thần kỳ như vậy, nếu không, lúc trước Warner đã không phải vì không có cơ giáp mà bị người đánh bất tỉnh mang đi.

Hiện nay, người của hai đoàn đội đều đứng trong sân, chỉ chờ giáo viên ra lệnh một tiếng là lập tức vọt vào đả kích đối phương.

Thời gian đếm ngược vừa kết thúc, hai bên lập tức hành động.

Có thể nói là người hai đoàn đội đã tích oán đã lâu, Terrence nhìn Warner không vừa mắt, Warner cũng chưa chắc đã coi trọng Terrence, vì thế vừa mở màn không bao lâu, thi đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ.

Trong thi đấu, mấy người Terrence hoàn toàn không xem phụ trợ sư đối diện là Mạc Vấn vào mắt, bởi vì đa số phụ trợ sư cũng không thể quấy rầy đối thủ, cho nên đối mặt với phụ trợ sư, cho dù có thể tăng thuộc tính cho đối thủ hắn cũng không coi trọng lắm.

Phụ trợ sư trong học viện đều chỉ là phụ trợ sư sơ cấp mà thôi, dù thêm thuộc tính thì có thể thêm tới mức nào chứ? Nếu không phải quy định trong đoàn đội nhất định phải có một phụ trợ sư, Terrence tình nguyện năm người trong đội đều là cơ giáp sư.

Địa vị của phụ trợ sư cao thì thế nào, trong mắt hắn, phụ trợ sư sơ cấp không khác gì rác rưởi cả.

Cho nên dưới tình huống đối phương không cho người quấy rầy mình, Mạc Vấn vui vẻ, ném cho cơ giáp đối thủ mấy skill thương tổn.

Một người điều khiển cơ giáp, nếu Mạc Vấn muốn đánh sẽ có hai lựa chọn, một là trực tiếp đánh người, hai là đánh cơ giáp.

Đánh người thì Mạc Vấn tuyệt đối không dám, bởi dù sao cũng chỉ là thi đấu, nhỡ kéo dài thương tổn khiến đối thủ mất mạng thì sao? Cái chết không rõ lý do này nhất định sẽ lôi kéo sự chú ý của ban ngành liên quan, cho nên nếu không làm thì thôi, nếu làm sẽ tồn tại khả năng nguy hiểm rất lớn.

Cho nên Mạc Vấn dứt khoát nhìn chằm chằm cơ giáp đối thủ mà tập kích, chậm rãi ném skill kéo dài thương tổn cho cơ giáp, đến khi đạt đến điểm giới hạn, cơ giáp đối phương nhất định sẽ không chịu nổi.



Chẳng qua nghề nghiệp viễn trình thế này rất tốt, hoàn toàn không sợ đối phương sẽ biết mình ra chiêu gì, bởi bất kể mấy người Warner hay mấy người Terrence, từ đầu đến cuối trong tai của họ đều chỉ nghe thấy mấy tiếng tinh tang không thành giai điệu do Mạc Vấn đàn ra, nghe vừa khó chịu lại nhứt ‘trứng’.

“Đệt!” Terrence phiền chán dùng sức nện một đấm lên đài điều khiển cơ giáp, chỉ nghe thấy giọng nói phẫn nộ của hắn vang vang trong kênh đoàn đội: “Không phải skill của phụ trợ sư này là chế tạo tạp âm chứ, thật CMN buồn bực!”

Loại tâm tình này không chỉ mình Terrence cảm nhận được, rất nhanh đồng đội của hắn cũng mở miệng hùa theo: “Đúng vậy, chỉ bằng kỹ thuật này còn không bằng đi đàn sợi bông.”

Mạc Vấn cũng không biết mấy người Terrence đều hận không thể kín đáo đưa cho cậu một đống sợi bông để cậu chơi, cậu chỉ cảm thấy chưa bao giờ cậu thả skill mà thoải mái như vậy, hận không thể để tất cả đoàn đội đều không tới quấy rầy phụ trợ sư như đối thủ trước mắt này.

Bởi vì rất nhiều skill thương tổn của Trường Ca đều cần đọc ‘chú ngữ’, một khi bị quấy rầy phải chạy ngay, lúc đó khẳng định không thể thả skill ra được.

Đọc ‘chú ngữ’ cũng có thể hiểu là ngâm xướng một đoạn nội dung nào đó.

Cũng giống như ma pháp thuật trong tiểu thuyết huyền ảo vậy, phải đọc một đoạn chú ngữ thật dài, sau đó skill mới phát ra được, à còn nhân vật chính thì ngoại lệ, không cần đọc chú ngữ cũng có thể phóng ma pháp trong nháy mắt, và tất nhiên nhân vật chính đều là những người đứng trên đỉnh nhân sinh.

Skill thương tổn của Mạc Vấn giống như bên phản diện trong tiểu thuyết ấy, lúc cậu ném skill ra, đối diện sẽ không bị thương tổn ngay lập lức mà còn phải chờ một lúc, cũng giống như phải bỏ thời gian vận công, chờ vận công xong mới có thể đánh đối phương vậy.

Terrence không để skill của Mạc Vấn vào mắt, cũng không phái người đi nhìn chằm chằm cậu, cho nên có thể tưởng tượng lúc này trong lòng cậu có bao nhiêu thoải mái.

Sau khi Terrence dùng một đấm phá hoại ra một vết thương trên cơ giáp của Dick, đồng đội của hắn lập tức theo sát mà lên, khiến chỗ hổng trên cơ giáp Dick càng lúc càng lớn.

Cơ giáp Dick thuộc loại hình nhẹ nhàng, linh hoạt, cũng đại biểu không phải loại hình phòng ngự, cho nên lúc dày nặng đối đầu mềm mại, thì bên chịu thiệt sẽ không phải là bên da dày thịt béo kia.

Thế như dù nói thế nào cũng không thể chỉ đơn giản dùng một đấm đã có thể gây tổn thương lớn như vậy cho cơ giáp khác được.

“Terrence chơi xấu, trên tay cơ giáp của hắn có vật sắc bén!” Những người khác không thấy không có nghĩa là Dick không phát hiện, Dick là người tiếp xúc chính diện với Terrence, cho nên tuy rằng động tác của hắn rất nhanh vẫn bị Dick phát hiện trên nắm đấm của hắn có một loạt các vật bén nhọn nhô ra.

“Hắn dám làm trái quy tắc sửa chữa cơ giáp.” Warner nhíu chặt mày.

Tuy rằng trong thi đấu không có quy định rõ ràng nhưng đều ngầm thừa nhận không được cải tạo cơ giáp, nếu không sẽ bị cưỡng chế xóa bỏ tư cách, danh tiếng cũng sẽ vì chuyện này mà càng truyền càng khó nghe.

Xem ra lần trước Terrence bị dừng lại trong cuộc thi tinh anh làm hắn rất không cam tâm, dự định năm nay không chừa bất cứ thủ đoạn nào để lộ mặt lần nữa.

“Mạc Vấn?” Warner nghi ngờ gọi Mạc Vấn, dựa theo năng lực mà Mạc Vấn đã để lộ trước đó, nếu như cậu muốn, đối phương căn bản không thể chạm vào Dick được, đừng nói chi có thể gây thương tổn lớn như vậy.

“Được rồi tôi biết rồi, sẽ không để Dick rơi vào kết cục báo hỏng.” Mạc Vấn nhanh chóng mở miệng, từ lúc bắt đầu mục tiêu của cậu vẫn luôn là cơ giáp của đối thủ, cậu lần lượt công kích bốn cơ giáp, lúc Dick bị đánh, cậu còn đang đọc ‘chú ngữ’ mà.

Bỗng nhiên ánh mắt Mạc Vấn nhìn thẳng, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong không rõ, độ lửa cũng gần đủ rồi.

“Đừng tập trung công kích như vậy, bốn người phân tán, đều tự tìm đối thủ đi.” Mạc Vấn lên tiếng, chỉ lệnh này rất khó hiểu, cũng không có mục đích rõ ràng, bởi từ trước đến nay chưa có trận thi đấu đoàn đội cơ giáp nào lại PK 1V1 cả.

Thế nhưng uy tín của Mạc Vấn trong đội cũng rất cao, chưa kể cậu còn có những skill xuất thần nhập hóa, nên trong tiềm thức sẽ khiến người khác không tự giác mà đánh giá cậu cao hơn một tầng, huống chi Mạc Vấn là phụ trợ sư của bọn họ, trong tình huống Mạc Vấn không mở miệng, thì không có người nào biết được Mạc Vấn đang giở trò gì.

Sau đó bốn cơ giáp, từng người chọn một người mà liều mạng công kích, đương nhiên Warner sẽ ưu tiên lựa chọn Terrence.

Terrence vừa thấy cánh tay Warner vung tới, không chút nào rụt rè mà đón đầu xông lên, hai cánh tay cơ giáp tráng kiện của hai người lập tức đối chiến với nhau.

‘Răng rắc ‘

Mấy tiếng vang rất nhỏ truyền ra, nếu như không chú ý thì gần như không nghe được, hơn nữa, người ở chỗ này đều hừng hực chiến đấu, cho nên chỉ trừ Mạc Vấn là không còn kẻ nào nghe thấy nữa.

Xa xa, Mạc Vấn dựa vào một thân nội lực hùng hậu, rõ ràng bắt được mấy âm thanh gần tan vỡ của cơ giáp, dù đang cúi đầu đánh đàn, cậu cũng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

Ném sill lâu như vậy, cho dù năng lực phòng ngự của cơ giáp có biến thái đến cỡ nào cũng không chịu được nữa, hiện tại mấy người Terrence đều đã lảo đà lảo đảo trong cơ giáp, chỉ thiếu một cộng cỏ đè chết lạc đà cuối cùng kia…

Rất nhanh, ‘Ầm ầm’ một hồi, tất cả những người ở chỗ này đều có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh này, tất cả học sinh và giáo viên xem thi đấu đều dồn dập mở to hai mắt, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng nào khó tin lắm vậy.

Mà ngay cả mấy người Lambert đang thi đấu cũng không khỏi dừng động tác lại, sững sờ nhìn Amber đang ngốc tại chỗ.

Ngoại trừ Mạc Vấn, tất cả những người trong sân số 3 đều kinh ngạc đến ngây người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Tương Lai Tôi Làm Học Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook