Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Chương 38

Lục Xu

25/02/2015

Trình Gia Đống vừa ra khỏi quán cà phê, cậu đột nhiên nhớ đến ý nghĩa cái tên của mình, Gia Đống, trụ cột của gia đình, cậu lắc đầu cười, cậu cảm thấy bản thân mình thật không xứng với cái tên này. Trời rất lạnh, trên đường mọi người đều mặc quần áo lạnh dày cộm, vô hình chung lại có vẻ hơi cồng kềnh một chút, nhưng chủ yếu vẫn là do ảnh hưởng của tâm lý.

Tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên, nhưng cậu lại cảm thấy thật khó chịu, bởi vì cậu không biết là rốt cục An Diệc Thành có ý gì. Nếu như An Diệc Thành muốn quay lại với chị gái cậu, không biết vì sao lâu như vậy rồi vẫn chưa nói cho chị ấy biết Tiểu Gia là con trai chị ấy, An Diệc Thành đây là muốn làm gì, nghĩ đến thái độ của mẹ với An Diệc Thành năm đó, cậu chỉ hi vọng mọi chuyện sẽ không xảy ra theo chiều hướng xấu nhất.

Cậu thấy do dự, chuyện này, rốt cuộc có nên nói cho chị gái cậu biết hay không? Năm đó cậu đã cùng ba mẹ lừa đối chị ấy, nói là vì muốn tốt cho chị ấy, nhưng lại ép chị ấy phải sống theo những gì họ cho là tốt, chỉ coi những hành động của chị ấy là hành động dại dột của một thời trẻ tuổi không hiểu chuyện, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình cũng là một trong những kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.

Cậu lấy điện thoại di động ra, là chị gái cậu gọi, nhưng cậu lại không muốn nghe điện thoại, vì cậu còn chưa nghĩ ra có nên nói với chị gái cậu hay không.

Cậu không muốn nghe, nhưng chuông điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên.

Cậu đành phải bấm phím nghe điện thoại.

"Bây giờ em đang ở đâu vậy?"

Nghe giọng chị cậu có vẻ rất gấp , Trình Gia Đống hơi nhíu mày, "Sao vậy chị? Có chuyện gì không may xảy ra ư?"

Trình Vũ Phỉ khẽ thở dài một cái, "Công ty em đang thực tập có gọi điện thoại tới, nói là em chưa có quay lại công ty, không phài là hôm qua em đã quay lại đó rồi sao? Em đã đi đâu vậy ?"

". . . . . ."

Lúc này cậu mới nhớ ra, thông tin người nhà để công ty liên lạc khi có việc gấp là chị gái cậu, trước đó, vì nói chuyện với An Diệc Thành, cậu đã tắt máy điện thoại di động, vừa mở lại máy thì chị gái cậu gọi đến.

"Tâm trạng em không tốt, nên không muốn quay về công ty."

Rõ ràng là Trình Vũ Phỉ không thể chấp nhận lý do này, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Trình Gia Đống không quay về công ty, mà chuẩn bị về nhà, lúc ngồi trên xe buýt, cậu cảm thấy phiền não bất an, không hiểu năm đó tại sao cậu lại nghe theo ý kiến của mẹ cậu, hơn nữa còn cho rằng những gì mẹ cậu làm đều đúng, mẹ cậu nói bà đã từng trải qua nhiều rồi, tự nhiên biết nên như thế nào mới có thể sống tốt được. Nhưng trên thực tế thì sao, sau khi ba mẹ cậu qua đời, người đàn ông vẫn luôn nói răng không phải chị gái cậu sẽ không lấy kia, trong nháy mắt đã cưới người khác. Khi đó cậu lại cảm thấy thật may mắn, may mắn là chị gái cậu không thích Lê Hồng Diệu, không thì sẽ rất đau khổ.

Ngồi trên xe, cậu nhớ lại một lần tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong những năm qua, chỉ càng cảm thấy phiền não, đến lúc xuống xe rồi, cậu vẫn không nghĩ ra được cái kết luận.

Về đến nhà, chị gái cậu đang ngồi yên lặng, sau khi thấy cậu đã trở về, mới xoay người nhìn cậu.

"Ở công ty gặp phải chuyện gì không vui sao ?"

Cậu im lặng không nói.

"Nếu thấy khó chịu, thì nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi!"

Cô còn muốn khuyên em trai mình, nhưng nghĩ rằng bây giờ nó cũng đã lớn như vậy rồi, cô càng khuyên nhiều, lại có vẻ như cô lắm mồm, không những nó không nghe vào tai, mà còn có thể cảm thấy chán ghét.



Trình Gia Đống không hề di chuyển, vẫn cứ nhìn chị gái mình, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nói cho chị ấy biết, hay không nói cho chị ấy. . . . . . Cậu điều tra thông tin về An Diệc Thành, biết anh ta có con trai, nhưng vẫn chưa kết hôn, theo như những lời đồn đãi thì anh ta và Hạ Tư Tư có mối quan hệ khá thân thiết, nhưng cậu có cảm giác quan hệ của An Diệc Thành và Hạ Tư Tư cũng không giống như lời đồn. Một người đàn ông, mang theo một đứa bé, chưa từng kết hôn, lại xuất hiện trong cuộc sống của chị gái cậu. . . . . .

Cậu thật sự không biết nên nghĩ như thế nào nữa.

Cậu muốn vào phòng, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nếu như là An Diệc Thành muốn trả thù bọn họ, thì cậu cũng phải nghĩ biện pháp, cậu cũng có thể đưa chị gái cậu rời khỏi đây. . . . . . Nhưng cậu không thể làm vậy, những hành động tự cho là đúng của mẹ cậu nhiều năm trước đã để lại cho cậu một bài học kinh nghiệm nặng nề, đây là cuộc sống của chị cậu, thì nên để cho chính chị ấy làm chủ mới đúng, không cần biết là tốt hay xấu, chị ấy đều có tư cách để quyết định hướng đi trong tương lai của chính mình. Để người khác quyết định cuộc đời, cho dù là đúng, nhưng làm sao có thể bảo đảm, đó là ý muốn của chị ấy đây?

Cậu đã quyết định chủ ý, sau lại nhìn vào ánh mắt chị gái mình thì trở nên rất kiên quyết.

"Chị, em muốn nói cho chị biết một chuyện. . . . . ."

*******************************************

Người bạn nhỏ An Minh Gia đang làm bài tập, cậu phát hiện ra ba cậu từ lúc trở về nhà có chút không yên lòng, cho dù là đang ngồi bên cạnh cậu, cũng giống như hoàn toàn không nhìn thấy cậu vậy, loại cảm giác này thật là kỳ quái, nhưng cậu vẫn cúi đầu tiếp tục làm bài tập, vì việc hoàn thành xong bài tập nghỉ đông là một việc rất có cảm giác thành công, một quyển bài tập vốn dĩ dày như thế này, chỉ nghĩ đến mỗi lần cậu lật qua một tờ thì sẽ ít đi một tờ, rất có cảm giác thành tựu đó, nhất là cuốn sách trên tay cậu, chỉ còn hai ba tờ nữa là hoàn thành rồi.

Tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên, Tiểu Gia không để ý đến, đó là điện thoại cầm tay của ba cậu. . . . . .

Nhưng, tiếng chuông điện thoại di động vẫn đang vang lên, Tiểu Gia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, kết quả thấy ba cậu đang cầm điện thoại di động, nhưng lại không nghe máy.

Tiểu Gia nhíu nhíu lông mày, lại nhíu nhíu lông mày, vẻ mặt ba cậu. . . . . . Cơ bản là không có biểu cảm gì, lại làm cho cậu có loại cảm giác nói không ra lời.

"Ba, sao ba không nhận điện thoại?"

An Diệc Thành nhìn con trai mình một cái, không nói gì, mà lại để điện thoại xuống.

Nhưng điện thoại di động vẫn còn đang vang lên.

Tiểu Gia cảm thấy rất kỳ quái, cầm bút chống lên cằm, nghiêng về phía điện thoại di dộng , là dì Trình gọi điện thoại tới, nhưng ba không có ý định nghe điện thoại.

"Ba, điện thoại di động vẫn đang đổ chuông."

An Diệc Thành không để ý đến lời của con trai, lại đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại di động lên.

Tiểu Gia nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động, "Ba, con nhận điện thoại giúp ba nhé?"

Tiểu Gia nói như vậy, nhưng cũng không nghe điện thoại, cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, ba cậu đã không muốn nghe điện thoại, tại sao lại không tắt máy đi? Cảm giác như là ba cậu đang do dự, cái loại do dự này cũng không khác so với việc mấy ngày hôm trước cậu do dự có nên để ý đến ba cậu hay không.

Tay An Diệc Thành đang đưa ra liền dừng lại, đối với lời nói của con trai, anh không đồng ý, nhưng cũng không có bác bỏ, sau đó anh đứng dậy, đi lên lầu hai. . . . . . Bỗng nhiên anh không muốn quan tâm tới nữa, có ý nghĩ muốn mặc kệ, nhất là sau khi nghe Trình Gia Đống kể lại câu chuyện cũ đó. Lúc lái xe về nhà, anh thậm chí còn ngoài đự đoán mà nhớ lại, anh bị mẹ mình đánh đập bằng mọi thứ, sau khi mẹ của anh qua đời anh lại một mình chăm sóc Tiểu Gia, đó thật sự là những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, thật sự tuyệt vọng, anh là dựa vào lòng tin thời trai trẻ nhất định sau này phải có cuộc sống tốt hơn để sống tiếp, vì lòng tin thời tuổi trẻ này khiến cho bây giờ anh không thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện trong quá khứ. Nhưng còn cô ấy thì sao, cô ấy cố gắng gạt mọi người không để cho người khác biết mình đang mang thai, tâm trạng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, sau đó khi bị phát hiện, lại kiên quyết giữ lại đứa bé này, hành động ngỗ nghịch, không vâng lời ba mẹ, để rồi sinh ra Tiểu Gia, cuộc đời của cô cũng không vì được che giấu mà tốt hơn, cha mẹ cô đều qua đời, sau đó còn phải chăm sóc cho em trai.

Trên đường về nhà, thế nhưng anh vẫn luôn luôn đang nhớ lại những chuyện này, sau đó anh tự nói với bản thân, có lẽ bọn họ rất công bằng, anh gặp phải khổ sở, thì cô cũng đã từng chịu đựng qua - suy nghĩ này, lại khiến anh có cảm giác mình bị điên rồi, anh vậy mà lại lấy lý do an ủi bản thân, để sau đó quên đi mối hận ăn sâu bén rễ trong lòng mình, anh đây là đang tìm lý do để thuyết phục bản thân.



Sau đó ngay cả bản thân mình anh cũng không hiểu nổi, cuối cùng đó chỉ là tự mình tìm một lý do để thuyết phục bản thân mình thôi, chứ thật ra thì không có lý do này, anh cũng sẽ không thể làm gì . . . . . .

Loại cảm giác này, khiến anh mệt mỏi, thậm chí khiến anh cảm thấy hoang mang.

Những hành động và việc làm của anh trong khoảng thời gian trước đó, đến tột cùng là đang làm gì? Nỗi hận của anh đâu rồi, chẳng lẽ chỉ là một loại hành vi lừa gạt bản thân mình thôi sao?

Anh quay người đi lên lầu, cố nén đau đớn nơi ngực.

Tiểu Gia nhìn theo bóng lưng ba mình, cũng không có nghe điện thoại, bởi vì lúc này tiếng chuông điện thoại đã ngừng, cậu để điện thoại di động xuống, nghĩ rằng nếu như dì Trình lại gọi điện thoại tới, cậu sẽ nghe.

Cậu chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nhưng vừa nổi lên suy nghĩ trong đầu, thì điện thoại di động lại vang lên.

Tiểu Gia ngẩn người, đặt cây bút trong tay xuống, rồi cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nhận cuộc gọi, "Dì Trình. . . . . ."

Trình Vũ Phỉ đang có rất nhiều lời muốn nói, sau khi nghe thấy giọng của Tiểu Gia, thì mọi lời muốn nói dường như bị chặn lại, thân thể của cô đang run lên, run rẩy đến mức chính cô đều không thể kiềm chế được. Đã rất nhiều năm cô chưa từng như vậy, trước kia khi ở trong nhóm, mỗi lần nghe thấy các bạn học nói đến ba chữ An Diệc Thành thì cô sẽ bởi vì ba chữ này mà khẩn trương đến phát run, nhưng tình huống bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với trước kia rất nhiều . . . . . .

"Tiểu. . . . . . Tiểu Gia?"

"Vâng, ba con không có ở đây, dì tìm ba con sao?" Tiểu Gia nhớ lại dáng vẻ lúc ba cậu không nhận điện thoại, "Dì Trình có chuyện gì có thể nói với con, con sẽ nói lại với ba con cho."

"Tiểu Gia. . . . . ."

"Vâng, con vẫn đang nghe."

Trình Vũ Phỉ cầm điện thoại di động, lại có cảm giác dường như mình sắp cầm không nổi nữa rồi, "Tiểu Gia. . . . . ."

Tiểu Gia nhăn đầu lông mày lại, chỉ cảm thấy dì Trình thật lạ.

"Tiểu Gia, con đang ở đâu, bây giờ con đang ở đâu vậy?"

"Con đang ở nhà con ạ."

"Con là. . . . . . Địa chỉ ở đâu, con nói cho dì biết. . . . . ."

Tiểu Gia suy nghĩ một chút, hay là đọc địa chỉ, nhưng cậu nói xong rồi, mà dì Trình cũng không tính cúp điện thoại, hơn nữa cậu còn nhận thấy được hình như dì Trình đang khóc. . . . . . Hay là cậu chủ động cúp điện thoại, nếu cúp thì lại có chút áy náy, dì Trình sẽ không cảm thấy là cậu không thích dì ấy chứ?

Tác giả có lời muốn nói: ta tuyệt không am hiểu cảnh tượng cha con gặp nhau, mẹ con gặp nhau. . . . . . Tha thứ cho ta...ta không tưởng tượng ra được sự kích động trong trường hợp đó, cho nên cũng đều là miêu tả bên ngoài mà thôi. . . . . .

Miêu tả không được, thật có lỗi, thật sự rất có lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook