Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
Chương 43: Anh ấy là của tôi (2)
Thiên Sơn Táp Đạp
20/08/2020
Công việc vào buổi chiều không hối hả và gấp rút như buổi sáng.
Một là vì chỗ trống có hạn, cần bàn bạc sử dụng với người khác, sẽ thường xuyên nhìn thấy cả mấy đội ngũ tán dốc với nhau ở những khu vực khá hot; hai là “ảnh bìa” trong truyền thuyết được điều chỉnh sang buổi chiều, để tránh cho hai người họ mệt quá sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy, Amy còn dẫn theo hai nhóc vào phòng nghỉ đánh một giấc, nhân tiện ăn chút điểm tâm bổ sung đường.
Một lần nữa vào khu quay chụp, nhân viên đã chờ sẵn ở đó. Thấy họ đến, chị gái phụ trách trang điểm bèn cười tít mắt vẫy tay với Kình Phong.
Kình Phong vâng lời đi qua dặm phấn lại, sau đó cởi áo theo chỉ đạo của đối phương, để lộ ngực và lưng săn chắc, hình dáng và đường cong đều hoàn hảo, chẳng chút thịt thừa. Qua màu da hơi ngăm, có thể nhìn thấy những dấu vết do thường xuyên vận động ngoài trời, những vết thương nhỏ càng tôn thêm nét nam tính khiến hai mắt chị gái nọ như phát sáng, muốn vươn tay thoa chút dầu nhưng ngại, thế là cầm phấn che khuyết điểm trước cho anh.
Xem ra vì để khiến ảnh bìa thật xuất sắc, phòng làm việc đã rất nghiêm túc và dồn rất nhiều công sức.
Tìm xung quanh một vòng, Diệp Luân chọn một góc không gây chú ý để thay đồ, trùng hợp bên cạnh là nửa tấm bình phong che được ánh mắt tò mò của người xung quanh. Cậu cởi từng chiếc nút áo, bỗng dưng nghe thấy tiếng đối thoại của hai cô gái từ phía bên kia bình phong, giọng lạ, không giống nhân viên trong công ty.
Một người trong đó nói: “Mình cảm thấy người ban nãy khá tốt, chân đủ dài, mặt cũng đẹp. Có cậu là kén thôi, cứ chê này chê nọ.”
“Không phải mình kén mà là cậu trẻ con quá, chọn qua chọn lại đều là dạng phổ biến trên mạng, không đẳng cấp chút nào.” Cô gái trả lời có tông giọng khá trầm, tốc độ nói chuyện cũng chậm, nghe vào hơi hờ hững, cứ như nhân vật đã quen làm chị đại.
“Được rồi, cậu có đẳng cấp, vậy ai lọt được vào mắt cậu?”
“Ừm, người đối diện.” Chắc đối phương đang chỉ về phía Kình Phong, vì trong khu vực này cũng chỉ có mỗi anh là người mẫu: “Khác với đám ‘lẳng lơ đê tiện’ tầng dưới, cậu ấy mới là ‘thật thà không giả dối’, hôm nay mình không thấy cậu ấy nói gì, xem ra vừa lạnh lùng vừa ngầu, thú vị đây, mình thích.”
Em gái dịu dàng im lặng một lúc, dường như hơi lo: “Ngoại hình cũng được, nhưng hình như không phải làm nghề người mẫu nhỉ?”
“Ai nói bắt buộc phải là người mẫu, chúng ta cũng đâu phải thương nhân, thích lấy ai thì lấy thôi.” Chị gái mạnh mẽ càng nhìn càng hài lòng, không nhịn được buông lời khen: “Vả lại chàng trai ngầu như thế, quyến rũ cậu ấy sẽ thích thú lắm.”
Những lời trước đó còn đỡ, chỉ đánh giá bình thường thôi, nhưng câu này thì hơi quá rồi. Diệp Luân im lặng nghe, bất giác nhíu mày: Có gan nói thêm lần nữa xem, cô muốn quyến rũ ai?
Em gái dịu dàng “ồ” một tiếng đầy thâm ý như nghe thấy điều gì bất ngờ lắm: “Nhìn không ra cậu thích loại như vậy đó.”
“Cậu thì biết gì, con nít con nôi, còn non lắm.” Chị gái mạnh mẽ chẳng để tâm, dường như không sợ bị lộ: “Chờ sau này cậu quyến rũ qua rồi sẽ biết, bề ngoài càng trầm thì lúc bùng nổ sẽ càng thú vị. Nhiều chàng trai bây giờ đều ẻo lả quá, cứ õng õng ẹo ẹo, chẳng thú vị chút nào, vẫn là mấy chàng trai mạnh mẽ vui hơn.”
Diệp Luân cũng từng nói mấy lời như “trai trầm tính quyến rũ vui”, còn bị bọn đại ca trêu ghẹo rất lâu. Nhưng bấy giờ đột nhiên gặp vị “anh hùng” có cùng ý kiến, cậu lại chẳng “vui vẻ” chút nào, nhất là khi đối phương đang ám chỉ Kình Phong khiến cậu chẳng những không “vui” mà ngược lại còn muốn giúp cô ấy lắc lại cái não, đừng ngấp nghé đồ của người khác.
Cả em gái dịu dàng cũng hơi kinh ngạc: “Vậy cậu định ra tay thật á?”
Chị gái mạnh mẽ chẳng chút nghĩ ngợi đã thẳng thắn thừa nhận: “Hẹn ra chơi trước đã, ăn nằm với loại công tử bột nhiều rồi, thi thoảng đổi khẩu vị cũng thích. Hơn nữa cậu nhìn dáng người cậu ấy xem, còn trẻ tuổi, chắc chắn thể lực tốt lắm, chị đây cũng không ngại giúp cậu ấy tích lũy thêm chút kinh nghiệm đâu…”
Chưa nói xong những lời trắng trợn không phù hợp nhi đồng thì Diệp Luân đã chẳng lọt tai nổi nữa. Ngay sau câu “dáng người đẹp” thì lửa giận của cậu đã cháy “phừng phừng” lên, sau đó gần như đột phá giới hạn, tức đến mức máu dồn lên não, nếu không vì kiêng kỵ thời gian địa điểm và thân phận của đối phương, cậu đã nhảy ra khỏi bình phong đấm một cú qua rồi.
Nếu trước mặt có một tấm gương, cả bản thân cậu cũng sẽ bị dọa bởi ánh mắt như muốn ăn thịt người của mình.
Song, xúc động chỉ là cảm xúc nhất thời, đến nhanh, đi cũng nhanh, Diệp Luân vội ép bản thân mình phải bình tĩnh lại. Cậu là người khá nhanh trí, sau khi điều chỉnh cảm xúc, cậu nhanh chóng nhận ra mấu chốt của vấn đề này không phải ở đối phương, mà là ở Kình Phong.
Anh là một cá thể tự do thuộc về bản thân anh, thuộc về cả thế giới, chỉ mỗi điều duy nhất là không thuộc về “một ai khác”. Thợ trang điểm nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng không hề sai, cô gái muốn được một đêm xuân tình với anh cũng chẳng sai, họ có thể bày tỏ thiện cảm của mình một cách quang minh chính đại, vì chẳng có một giới hạn quy tắc nào buộc họ “không thể làm vậy” cả.
Còn khi đối mặt với những thiện cảm này, Kình Phong có quyền chấp nhận, cũng có quyền từ chối, người xung quanh không có bất cứ lập trường và quyền hạn nào xen vào.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng, sự thật thì Diệp Luân cũng nằm trong số những “người xung quanh” này.
Cậu luôn hồn nhiên cho rằng mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, chỉ mỗi cậu có ánh mắt tài năng giỏi giang, nhưng nào biết giữa biển người mênh mang này, đâu đâu cũng là Bá Nhạc, đâu đâu cũng là những cám dỗ. Thái độ của chị gái mạnh mẽ đã cảnh báo và khiến cậu nhận ra rằng, rồi sẽ có người dùng ánh mắt nóng bỏng để đánh giá anh chàng không hay nói cười kia thôi.
Mỗi lần nghĩ đến việc một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ dành những bá đạo và dịu dàng cho người khác, dùng bút lông vẽ một cái đuôi thỏ lông xù lên xương cụt của người khác, thì Diệp Luân cảm thấy khó chịu như muốn phát điên.
Thật ra cậu luôn rất rõ ràng bản thân mình muốn gì.
Lúc vòng qua bình phong ra khỏi góc, Diệp Luân hoang mang nghĩ, chỉ là hôm nay mới đột ngột chuẩn bị hành động mà thôi.
Sau khi đi được mấy bước, cậu từng quay đầu liếc nhìn, không ngoài dự đoán, đó là hai cô gái trắng giàu đẹp trong câu lạc bộ xe sang, thảo nào nói năng lại tùy ý chẳng chút cố kỵ như thế, trong xã hội hiện giờ, có tiền mới có thể làm theo ý thích của mình.
Nhưng Diệp Luân cũng chỉ nhìn một lần mà không nghĩ ngợi gì thêm. Về bản chất, họ cũng chẳng khác gì người bình thường, không đáng để lãng phí thời gian.
Cuối cùng thợ trang điểm cũng sửa soạn xong cho Kình Phong, bèn gọi cậu qua dặm thêm phấn. Diệp Luân khá thân với cô, thế là ngoan ngoãn ngồi phía trước, đầu tiên là kéo vạt áo đối phương. Chị gái nọ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, cúi đầu hỏi: “Cậu chủ nhỏ sao vậy, có gì cần dặn dò à?”
Diệp Luân khẽ giọng lén lút hỏi: “Chị có mang theo đống trang sức chưa?”
“Có mang mà.” Chị gái gật đầu, tìm một hộp trang sức bằng vải nhung trong thùng xách tay, mở ra đưa sang: “Thích cái nào cứ chọn.”
Diệp Luân như đã có dự tính trước, cậu kéo thẳng tầng hai rồi lấy một bông tai kim cương màu đỏ tươi trong đống bông tai đang phát sáng, đoạn đưa cho chị gái giúp sửa sang rồi kẹp lên vành tai trái.
Cậu không xỏ lỗ tai, ngày thường cũng không có thói quen đeo trang sức, từ trên xuống dưới chẳng có lấy một món, là một cậu chàng cực kỳ mộc mạc. Lúc trước khi chụp ảnh, thợ trang điểm từng đề cử trang sức cho cậu nhưng đều bị cậu chê bai từ chối, không ngờ hôm nay lại chủ động chịu đổi phong cách, thật sự rất bất ngờ.
Nhưng hiệu quả cũng rõ ràng.
“Bảnh bao lắm.” Chị gái bưng mặt nhìn qua nhìn lại, cuối cùng khẳng định chắc nịch: “Đẹp thật đó.”
Diệp Luân cạn lời, cậu trợn mắt một cách nghịch ngợm: “Chị có thể chỉ nói vế sau.” Chọc cho đối phương cười ha ha mãi.
Thay đồ, đổi tạo hình, dặm thêm phấn, một chuỗi lưu trình đã hoàn tất, thế là bắt đầu chụp ảnh.
Về thiết kế động tác ảnh bìa, Amy đã giới thiệu tỉ mỉ cho hai người họ trong giờ ăn trưa rảnh rỗi. Khi biết mình không cần lộ mặt, Kình Phong thở phào, trái tim cứ lơ lửng mãi cuối cùng cũng đáp xuống một cách vững vàng. Dù nghề chính không phải người mẫu, anh cũng chẳng có thành kiến với chuyện “bối cảnh hình người”, mà ngược lại còn vui vẻ nữa, chỉ ước sao tấm nào cũng được chụp như vậy.
Có lẽ cảm xúc vui mừng rõ ràng quá, biểu hiện cả lên mặt, Diệp Luân thấy dáng vẻ như gặp may của anh thì thở dài: “Cậu tỏ ra mình có triển vọng chút được không?”
Sinh viên Thể thao hoàn toàn không hiểu ẩn ý của cậu, chỉ nhìn sang với ánh mắt khó hiểu.
Diệp Luân càng cạn lời hơn, cậu túm tay người ta kéo đến trước mặt, bất đắc dĩ vỗ vai anh: “Không có gì không có gì, khen cậu đẹp trai, đừng trốn xa như vậy, đứng sang bên này nè.”
Cùng lúc đó, Phùng Khôn cũng vẫy tay ra hiệu: “Các đơn vị chú ý, bắt đầu đợt điều chỉnh cuối cùng… Bên trái tối quá, thêm một ngọn đèn nữa… Tấm hắt sáng nhỏ quá, đổi sang tấm lớn hơn… Đặt gần chút, không thấy mặt còn tối à… Được rồi vậy đi, giữ yên.”
Chị gái thợ trang điểm bên cạnh luôn rướn đầu nhìn, thấy có chỗ chưa ổn bèn lập tức chạy sang làm rối tóc của Diệp Luân hơn một chút, sau đó lại nhanh chóng chạy ra.
Phông nền chụp đã được chuẩn bị xong, Phùng Khôn về lại phía sau máy chụp ảnh được đặt trên giá đỡ ba chân, chỉ đạo người mẫu điều chỉnh vị trí đứng.
Ảnh bìa lần này chọn phông nền một màu giản dị nhất, tấm màn màu gang xám được treo bao trùm lên bức tường phía sau, mang cho người khác trải nghiệm thị giác lạnh lùng và cá tính.
Kình Phong đã cởi áo trên từ trước, chỉ mặc mỗi chiếc quần thoải mái màu xám sẫm, bấy giờ đang đứng ở trung tâm phông nền, có máy điều hòa thổi nên cũng không thấy lạnh.
Anh quay lưng với ống kính, đứng ngay giữa, mấy vết sẹo nhạt màu trên lưng đã bị kem che khuyết điểm che đi một cách hoàn hảo, để lộ tấm lưng không tỳ vết trước mặt mọi người, vai rộng, hông hẹp, eo thon, tiêu chuẩn của tam giác ngược, cơ vai săn chắc đẹp đẽ tạo ra một đường hõm thẳng ở giữa.
Để làm tăng hiệu quả ảnh chụp, thợ trang điểm đã thoa một lớp dầu ô liu mỏng lên người anh, vừa khiến da loáng hơn nhưng cũng không trông quá bóng mỡ. Làn da ngăm đen khỏe khoắn đầy sức mạnh khiến đa số “công tử bột” ở đây đố kỵ đến nhức nhối, chỉ ước được đổi cơ thể với anh.
Nhiệm vụ của chàng sinh viên Thể thao rất đơn giản, đứng thẳng người quay lưng ở đó là được, mấy việc khiêu chiến còn lại cứ để cộng sự của anh hoàn thành thôi.
Diệp Luân đã thay sang chiếc áo sơ mi bằng vải lanh “kiểu bạn trai”, phần vạt trước chỉ buộc hờ hai nút dưới cùng, phần trên thì mở rộng, bộ ngực bằng phẳng ẩn hiện qua từng động tác.
Cậu xắn hờ hai bên tay áo lên đến phần khuỷu tay, để lộ đôi tay với cẳng tay thon dài và khung xương nhỏ. Phía trên được bôi một lớp dưỡng dày trông càng trắng trẻo mịn màng, cứ như miếng ngọc trắng cao cấp nhất, vừa ấm vừa mịn, khiến người ta yêu mến nâng niu.
Thiếu niên trốn sau người Kình Phong, bị chàng trai cao to che hơn nửa người, rồi lại trùng hợp làm sao mà chỉ lộ một nửa vạt áo và eo, khiến “sơ mi trắng” và”da ngăm đen” của cả hai trở thành đối lập rõ rệt, tăng thêm kích thích thị giác cho hình ảnh này.
“Vị trí đối lập này cực tốt!” Anh Khôn vừa lớn tiếng khen ngợi vừa kích động nhấn nút. Mức độ ăn ý của hai chàng trai này khá cao, anh tự tin rằng sẽ cho ra được tác phẩm tốt tuyệt vời, thế nên toàn thân đều trở nên phấn khích: “Tiếp theo tiếp theo, nào, đừng xấu hổ, choàng qua cậu ấy đi.”
Diệp Luân nghe thế nâng tay trái. Nhưng cậu không áp dụng tạo hình vốn đã định sẵn đó là choàng qua cổ cộng sự của mình, mà bỗng dưng chuyển hướng vòng từ dưới cánh tay lên, đặt hờ lên vai Kình Phong, như vậy trông như đang trèo lên người sinh viên Thể thao trước mặt, cơ thể hai người cũng kề sát hơn qua động tác này.
Kình Phong không ngờ cậu lại đổi động tác, anh sượng người lại trong thoáng chốc. Nhưng do nhiếp ảnh gia không hô dừng, chứng tỏ anh ta cực kỳ hài lòng với trạng thái này.
Dưới hành vi ngầm thừa nhận của Phùng Khôn, tay trái của Diệp Luân cũng lần mò rồi choàng qua eo Kình Phong, tạo ra không khí mập mờ như gần như xa.
“Tốt, cực tốt, đừng động đậy nhé, giữ nguyên tư thế.” Anh Khôn vỗ tay, khích lệ: “Nào, nhìn vào ống kính.”
Diệp Luân chớp mắt, sau đó thở dài một hơi rồi mới chầm chậm ngước mặt lên.
Cậu thấp hơn Kình Phong nửa cái đầu, sự chênh lệch nhiều cao tuyệt diệu này khiến cằm của cậu vừa lúc bị vai của đối phương che lại, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Nhìn vào hình ảnh này, không giống như cậu không muốn lộ mà là vì sinh viên Thể thao cứ che lại, sợ tất cả dáng vẻ của cậu đều bị người khác thấy.
Mà trạng thái “che giấu” như vậy là thứ mà Phùng Khôn muốn nhất, cũng dốc sức theo đuổi.
Mọi người đều biết từ xưa đến nay chụp ảnh đôi khó hơn chụp ảnh đơn nhiều, anh ta từng gặp vô số cặp cộng sự bằng mặt không bằng lòng, thậm chí có cả tình nhân, nhưng một tấm ảnh đẹp mà chụp ra cảm giác như photoshop ghép vào vậy. Giữa hai người chẳng có chút giao lưu, cũng chẳng ẩn chứa câu chuyện, cứ như vớ bừa một người xa lạ đi trên đường vào, chẳng hề ăn ý gì.
Đúng thế, câu chuyện, đó là thứ mà nghe vào có vẻ vô lý, nhưng được công nhận là linh hồn của tấm ảnh.
Anh ta vốn không mong mỏi hai chàng trai trẻ tuổi vừa mọc lông sẽ phát huy được tố chất siêu phàm gì, nhưng biểu hiện của họ quá bất ngờ: Kình Phong trông như đã quên mệnh lệnh “đứng im không động đậy là được”, khi Tiểu Diệp Tử “sà vào lòng”, anh cũng nhanh tay phản ứng một cách tự nhiên: Ôm lại cậu ấy, và giấu cậu ấy đi.
Chi tiết nhỏ này không gây chú ý lắm, không thể nhìn thấy qua biểu cảm gương mặt, nhưng lại cảm nhận qua sự thay đổi về tư thế cơ thể.
Mà phản hồi tích cực của anh cũng khiến công việc nháy mắt như được rót một sinh mệnh mới mẻ.
Giống cậu bé nhặt được kẹo, Phùng Khôn kích động đến mức cả giọng nói cũng run run: “Tiểu Phong, cậu có thể nghiêng đầu qua một chút, nhìn Tiểu Diệp Tử đi.”
Kình Phong hơi sửng sốt nhưng không hỏi vì sao, chỉ làm theo lời dặn.
“Tốt, đừng nhiều quá, chỉ một chút thôi, nhìn thấy phần tóc mai là được… Tốt lắm, vậy chúng ta chuẩn bị chụp nhé.” Phùng Khôn vẫn chưa yên tâm, nhịn không được nhắc thêm: “Tiểu Diệp Tử, tuy vóc dáng bạn em đẹp, rất bắt mắt, nhưng trọng điểm vẫn ở chỗ em, đừng để bị anh chàng lõa thể cướp mất sự chú ý của mọi người đấy. Hãy nghĩ đến câu chuyện mà em muốn truyền đạt, hoặc cảm giác muốn biểu đạt, ấp ủ nhiều cảm xúc vào, bất kể là gì cũng được, cho anh chút cảm xúc đi, làm được không?”
Diệp Luân không tiện nói chuyện, bèn chớp mắt ra hiệu ok.
“Được rồi, vậy anh đếm ba tiếng, một…”
Lo lắng của Phùng Khôn không hề vô cớ, với người thường, “cảm giác” là thứ hư vô mờ mịt nhất, rất khó để định hình và xác nhận rõ chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng với Diệp Luân thì dễ như trở bàn tay thôi. Vì cậu có quá nhiều lời muốn nói, với tất cả mọi người ở đây, với tất cả những người đang nhìn, và cũng với tất cả những người sẽ nhìn vào tấm ảnh.
Nói lên một câu. Một câu mà cậu đã muốn nói từ lâu, nên nói từ lâu, nhưng vẫn luôn không nói được.
Theo khẩu lệnh đếm đến “hai”, Diệp Luân đang cúi đầu ấp ủ cảm xúc đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt sắc bén, ngón tay đang vắt trên vai Kình Phong cũng chợt co lại, lộ ra tư thế đầy tính chiếm hữu.
Có lẽ cậu đang cười, nhưng khóe miệng đã bị che đi nên chỉ có thể nhìn thấy ý cười quyến rũ đầy kiêu ngạo và thách thức qua đôi mắt xinh đẹp, như con hồ ly tinh mê hoặc những tướng lĩnh anh hùng thời cổ, nằng nặc chiếm lấy con mồi của mình không chịu buông ra.
Sao có thể buông được? Cậu muốn hút máu anh, muốn ăn xương anh, làm người của anh, sống chung với anh, chết bên nhau, để linh hồn và thể xác giao hòa.
Dưới ánh đèn, chiếc bông tai đỏ thắm lóe lên ánh lạnh âm u, trở thành màu sắc khác biệt duy nhất trong bức tranh ảm đạm này, lạnh băng như máu, cũng nhiệt liệt như lửa, và càng giống những món trang sức dây nhợ đỏ tươi tung bay đầy trời vào dịp cưới gả.
Phùng Khôn không kịp phản ứng, theo bản năng nhấn nút chụp liên hồi.
Trong ảnh, Diệp Luân chẳng nói lời nào, nhưng ánh mắt cậu lại đang tuyên bố với cả thế giới rằng:
Đừng nhìn anh ấy, đừng mơ tưởng anh ấy, cũng đừng khát khao anh ấy.
Anh ấy là của tôi.
Một là vì chỗ trống có hạn, cần bàn bạc sử dụng với người khác, sẽ thường xuyên nhìn thấy cả mấy đội ngũ tán dốc với nhau ở những khu vực khá hot; hai là “ảnh bìa” trong truyền thuyết được điều chỉnh sang buổi chiều, để tránh cho hai người họ mệt quá sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy, Amy còn dẫn theo hai nhóc vào phòng nghỉ đánh một giấc, nhân tiện ăn chút điểm tâm bổ sung đường.
Một lần nữa vào khu quay chụp, nhân viên đã chờ sẵn ở đó. Thấy họ đến, chị gái phụ trách trang điểm bèn cười tít mắt vẫy tay với Kình Phong.
Kình Phong vâng lời đi qua dặm phấn lại, sau đó cởi áo theo chỉ đạo của đối phương, để lộ ngực và lưng săn chắc, hình dáng và đường cong đều hoàn hảo, chẳng chút thịt thừa. Qua màu da hơi ngăm, có thể nhìn thấy những dấu vết do thường xuyên vận động ngoài trời, những vết thương nhỏ càng tôn thêm nét nam tính khiến hai mắt chị gái nọ như phát sáng, muốn vươn tay thoa chút dầu nhưng ngại, thế là cầm phấn che khuyết điểm trước cho anh.
Xem ra vì để khiến ảnh bìa thật xuất sắc, phòng làm việc đã rất nghiêm túc và dồn rất nhiều công sức.
Tìm xung quanh một vòng, Diệp Luân chọn một góc không gây chú ý để thay đồ, trùng hợp bên cạnh là nửa tấm bình phong che được ánh mắt tò mò của người xung quanh. Cậu cởi từng chiếc nút áo, bỗng dưng nghe thấy tiếng đối thoại của hai cô gái từ phía bên kia bình phong, giọng lạ, không giống nhân viên trong công ty.
Một người trong đó nói: “Mình cảm thấy người ban nãy khá tốt, chân đủ dài, mặt cũng đẹp. Có cậu là kén thôi, cứ chê này chê nọ.”
“Không phải mình kén mà là cậu trẻ con quá, chọn qua chọn lại đều là dạng phổ biến trên mạng, không đẳng cấp chút nào.” Cô gái trả lời có tông giọng khá trầm, tốc độ nói chuyện cũng chậm, nghe vào hơi hờ hững, cứ như nhân vật đã quen làm chị đại.
“Được rồi, cậu có đẳng cấp, vậy ai lọt được vào mắt cậu?”
“Ừm, người đối diện.” Chắc đối phương đang chỉ về phía Kình Phong, vì trong khu vực này cũng chỉ có mỗi anh là người mẫu: “Khác với đám ‘lẳng lơ đê tiện’ tầng dưới, cậu ấy mới là ‘thật thà không giả dối’, hôm nay mình không thấy cậu ấy nói gì, xem ra vừa lạnh lùng vừa ngầu, thú vị đây, mình thích.”
Em gái dịu dàng im lặng một lúc, dường như hơi lo: “Ngoại hình cũng được, nhưng hình như không phải làm nghề người mẫu nhỉ?”
“Ai nói bắt buộc phải là người mẫu, chúng ta cũng đâu phải thương nhân, thích lấy ai thì lấy thôi.” Chị gái mạnh mẽ càng nhìn càng hài lòng, không nhịn được buông lời khen: “Vả lại chàng trai ngầu như thế, quyến rũ cậu ấy sẽ thích thú lắm.”
Những lời trước đó còn đỡ, chỉ đánh giá bình thường thôi, nhưng câu này thì hơi quá rồi. Diệp Luân im lặng nghe, bất giác nhíu mày: Có gan nói thêm lần nữa xem, cô muốn quyến rũ ai?
Em gái dịu dàng “ồ” một tiếng đầy thâm ý như nghe thấy điều gì bất ngờ lắm: “Nhìn không ra cậu thích loại như vậy đó.”
“Cậu thì biết gì, con nít con nôi, còn non lắm.” Chị gái mạnh mẽ chẳng để tâm, dường như không sợ bị lộ: “Chờ sau này cậu quyến rũ qua rồi sẽ biết, bề ngoài càng trầm thì lúc bùng nổ sẽ càng thú vị. Nhiều chàng trai bây giờ đều ẻo lả quá, cứ õng õng ẹo ẹo, chẳng thú vị chút nào, vẫn là mấy chàng trai mạnh mẽ vui hơn.”
Diệp Luân cũng từng nói mấy lời như “trai trầm tính quyến rũ vui”, còn bị bọn đại ca trêu ghẹo rất lâu. Nhưng bấy giờ đột nhiên gặp vị “anh hùng” có cùng ý kiến, cậu lại chẳng “vui vẻ” chút nào, nhất là khi đối phương đang ám chỉ Kình Phong khiến cậu chẳng những không “vui” mà ngược lại còn muốn giúp cô ấy lắc lại cái não, đừng ngấp nghé đồ của người khác.
Cả em gái dịu dàng cũng hơi kinh ngạc: “Vậy cậu định ra tay thật á?”
Chị gái mạnh mẽ chẳng chút nghĩ ngợi đã thẳng thắn thừa nhận: “Hẹn ra chơi trước đã, ăn nằm với loại công tử bột nhiều rồi, thi thoảng đổi khẩu vị cũng thích. Hơn nữa cậu nhìn dáng người cậu ấy xem, còn trẻ tuổi, chắc chắn thể lực tốt lắm, chị đây cũng không ngại giúp cậu ấy tích lũy thêm chút kinh nghiệm đâu…”
Chưa nói xong những lời trắng trợn không phù hợp nhi đồng thì Diệp Luân đã chẳng lọt tai nổi nữa. Ngay sau câu “dáng người đẹp” thì lửa giận của cậu đã cháy “phừng phừng” lên, sau đó gần như đột phá giới hạn, tức đến mức máu dồn lên não, nếu không vì kiêng kỵ thời gian địa điểm và thân phận của đối phương, cậu đã nhảy ra khỏi bình phong đấm một cú qua rồi.
Nếu trước mặt có một tấm gương, cả bản thân cậu cũng sẽ bị dọa bởi ánh mắt như muốn ăn thịt người của mình.
Song, xúc động chỉ là cảm xúc nhất thời, đến nhanh, đi cũng nhanh, Diệp Luân vội ép bản thân mình phải bình tĩnh lại. Cậu là người khá nhanh trí, sau khi điều chỉnh cảm xúc, cậu nhanh chóng nhận ra mấu chốt của vấn đề này không phải ở đối phương, mà là ở Kình Phong.
Anh là một cá thể tự do thuộc về bản thân anh, thuộc về cả thế giới, chỉ mỗi điều duy nhất là không thuộc về “một ai khác”. Thợ trang điểm nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng không hề sai, cô gái muốn được một đêm xuân tình với anh cũng chẳng sai, họ có thể bày tỏ thiện cảm của mình một cách quang minh chính đại, vì chẳng có một giới hạn quy tắc nào buộc họ “không thể làm vậy” cả.
Còn khi đối mặt với những thiện cảm này, Kình Phong có quyền chấp nhận, cũng có quyền từ chối, người xung quanh không có bất cứ lập trường và quyền hạn nào xen vào.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng, sự thật thì Diệp Luân cũng nằm trong số những “người xung quanh” này.
Cậu luôn hồn nhiên cho rằng mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, chỉ mỗi cậu có ánh mắt tài năng giỏi giang, nhưng nào biết giữa biển người mênh mang này, đâu đâu cũng là Bá Nhạc, đâu đâu cũng là những cám dỗ. Thái độ của chị gái mạnh mẽ đã cảnh báo và khiến cậu nhận ra rằng, rồi sẽ có người dùng ánh mắt nóng bỏng để đánh giá anh chàng không hay nói cười kia thôi.
Mỗi lần nghĩ đến việc một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ dành những bá đạo và dịu dàng cho người khác, dùng bút lông vẽ một cái đuôi thỏ lông xù lên xương cụt của người khác, thì Diệp Luân cảm thấy khó chịu như muốn phát điên.
Thật ra cậu luôn rất rõ ràng bản thân mình muốn gì.
Lúc vòng qua bình phong ra khỏi góc, Diệp Luân hoang mang nghĩ, chỉ là hôm nay mới đột ngột chuẩn bị hành động mà thôi.
Sau khi đi được mấy bước, cậu từng quay đầu liếc nhìn, không ngoài dự đoán, đó là hai cô gái trắng giàu đẹp trong câu lạc bộ xe sang, thảo nào nói năng lại tùy ý chẳng chút cố kỵ như thế, trong xã hội hiện giờ, có tiền mới có thể làm theo ý thích của mình.
Nhưng Diệp Luân cũng chỉ nhìn một lần mà không nghĩ ngợi gì thêm. Về bản chất, họ cũng chẳng khác gì người bình thường, không đáng để lãng phí thời gian.
Cuối cùng thợ trang điểm cũng sửa soạn xong cho Kình Phong, bèn gọi cậu qua dặm thêm phấn. Diệp Luân khá thân với cô, thế là ngoan ngoãn ngồi phía trước, đầu tiên là kéo vạt áo đối phương. Chị gái nọ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, cúi đầu hỏi: “Cậu chủ nhỏ sao vậy, có gì cần dặn dò à?”
Diệp Luân khẽ giọng lén lút hỏi: “Chị có mang theo đống trang sức chưa?”
“Có mang mà.” Chị gái gật đầu, tìm một hộp trang sức bằng vải nhung trong thùng xách tay, mở ra đưa sang: “Thích cái nào cứ chọn.”
Diệp Luân như đã có dự tính trước, cậu kéo thẳng tầng hai rồi lấy một bông tai kim cương màu đỏ tươi trong đống bông tai đang phát sáng, đoạn đưa cho chị gái giúp sửa sang rồi kẹp lên vành tai trái.
Cậu không xỏ lỗ tai, ngày thường cũng không có thói quen đeo trang sức, từ trên xuống dưới chẳng có lấy một món, là một cậu chàng cực kỳ mộc mạc. Lúc trước khi chụp ảnh, thợ trang điểm từng đề cử trang sức cho cậu nhưng đều bị cậu chê bai từ chối, không ngờ hôm nay lại chủ động chịu đổi phong cách, thật sự rất bất ngờ.
Nhưng hiệu quả cũng rõ ràng.
“Bảnh bao lắm.” Chị gái bưng mặt nhìn qua nhìn lại, cuối cùng khẳng định chắc nịch: “Đẹp thật đó.”
Diệp Luân cạn lời, cậu trợn mắt một cách nghịch ngợm: “Chị có thể chỉ nói vế sau.” Chọc cho đối phương cười ha ha mãi.
Thay đồ, đổi tạo hình, dặm thêm phấn, một chuỗi lưu trình đã hoàn tất, thế là bắt đầu chụp ảnh.
Về thiết kế động tác ảnh bìa, Amy đã giới thiệu tỉ mỉ cho hai người họ trong giờ ăn trưa rảnh rỗi. Khi biết mình không cần lộ mặt, Kình Phong thở phào, trái tim cứ lơ lửng mãi cuối cùng cũng đáp xuống một cách vững vàng. Dù nghề chính không phải người mẫu, anh cũng chẳng có thành kiến với chuyện “bối cảnh hình người”, mà ngược lại còn vui vẻ nữa, chỉ ước sao tấm nào cũng được chụp như vậy.
Có lẽ cảm xúc vui mừng rõ ràng quá, biểu hiện cả lên mặt, Diệp Luân thấy dáng vẻ như gặp may của anh thì thở dài: “Cậu tỏ ra mình có triển vọng chút được không?”
Sinh viên Thể thao hoàn toàn không hiểu ẩn ý của cậu, chỉ nhìn sang với ánh mắt khó hiểu.
Diệp Luân càng cạn lời hơn, cậu túm tay người ta kéo đến trước mặt, bất đắc dĩ vỗ vai anh: “Không có gì không có gì, khen cậu đẹp trai, đừng trốn xa như vậy, đứng sang bên này nè.”
Cùng lúc đó, Phùng Khôn cũng vẫy tay ra hiệu: “Các đơn vị chú ý, bắt đầu đợt điều chỉnh cuối cùng… Bên trái tối quá, thêm một ngọn đèn nữa… Tấm hắt sáng nhỏ quá, đổi sang tấm lớn hơn… Đặt gần chút, không thấy mặt còn tối à… Được rồi vậy đi, giữ yên.”
Chị gái thợ trang điểm bên cạnh luôn rướn đầu nhìn, thấy có chỗ chưa ổn bèn lập tức chạy sang làm rối tóc của Diệp Luân hơn một chút, sau đó lại nhanh chóng chạy ra.
Phông nền chụp đã được chuẩn bị xong, Phùng Khôn về lại phía sau máy chụp ảnh được đặt trên giá đỡ ba chân, chỉ đạo người mẫu điều chỉnh vị trí đứng.
Ảnh bìa lần này chọn phông nền một màu giản dị nhất, tấm màn màu gang xám được treo bao trùm lên bức tường phía sau, mang cho người khác trải nghiệm thị giác lạnh lùng và cá tính.
Kình Phong đã cởi áo trên từ trước, chỉ mặc mỗi chiếc quần thoải mái màu xám sẫm, bấy giờ đang đứng ở trung tâm phông nền, có máy điều hòa thổi nên cũng không thấy lạnh.
Anh quay lưng với ống kính, đứng ngay giữa, mấy vết sẹo nhạt màu trên lưng đã bị kem che khuyết điểm che đi một cách hoàn hảo, để lộ tấm lưng không tỳ vết trước mặt mọi người, vai rộng, hông hẹp, eo thon, tiêu chuẩn của tam giác ngược, cơ vai săn chắc đẹp đẽ tạo ra một đường hõm thẳng ở giữa.
Để làm tăng hiệu quả ảnh chụp, thợ trang điểm đã thoa một lớp dầu ô liu mỏng lên người anh, vừa khiến da loáng hơn nhưng cũng không trông quá bóng mỡ. Làn da ngăm đen khỏe khoắn đầy sức mạnh khiến đa số “công tử bột” ở đây đố kỵ đến nhức nhối, chỉ ước được đổi cơ thể với anh.
Nhiệm vụ của chàng sinh viên Thể thao rất đơn giản, đứng thẳng người quay lưng ở đó là được, mấy việc khiêu chiến còn lại cứ để cộng sự của anh hoàn thành thôi.
Diệp Luân đã thay sang chiếc áo sơ mi bằng vải lanh “kiểu bạn trai”, phần vạt trước chỉ buộc hờ hai nút dưới cùng, phần trên thì mở rộng, bộ ngực bằng phẳng ẩn hiện qua từng động tác.
Cậu xắn hờ hai bên tay áo lên đến phần khuỷu tay, để lộ đôi tay với cẳng tay thon dài và khung xương nhỏ. Phía trên được bôi một lớp dưỡng dày trông càng trắng trẻo mịn màng, cứ như miếng ngọc trắng cao cấp nhất, vừa ấm vừa mịn, khiến người ta yêu mến nâng niu.
Thiếu niên trốn sau người Kình Phong, bị chàng trai cao to che hơn nửa người, rồi lại trùng hợp làm sao mà chỉ lộ một nửa vạt áo và eo, khiến “sơ mi trắng” và”da ngăm đen” của cả hai trở thành đối lập rõ rệt, tăng thêm kích thích thị giác cho hình ảnh này.
“Vị trí đối lập này cực tốt!” Anh Khôn vừa lớn tiếng khen ngợi vừa kích động nhấn nút. Mức độ ăn ý của hai chàng trai này khá cao, anh tự tin rằng sẽ cho ra được tác phẩm tốt tuyệt vời, thế nên toàn thân đều trở nên phấn khích: “Tiếp theo tiếp theo, nào, đừng xấu hổ, choàng qua cậu ấy đi.”
Diệp Luân nghe thế nâng tay trái. Nhưng cậu không áp dụng tạo hình vốn đã định sẵn đó là choàng qua cổ cộng sự của mình, mà bỗng dưng chuyển hướng vòng từ dưới cánh tay lên, đặt hờ lên vai Kình Phong, như vậy trông như đang trèo lên người sinh viên Thể thao trước mặt, cơ thể hai người cũng kề sát hơn qua động tác này.
Kình Phong không ngờ cậu lại đổi động tác, anh sượng người lại trong thoáng chốc. Nhưng do nhiếp ảnh gia không hô dừng, chứng tỏ anh ta cực kỳ hài lòng với trạng thái này.
Dưới hành vi ngầm thừa nhận của Phùng Khôn, tay trái của Diệp Luân cũng lần mò rồi choàng qua eo Kình Phong, tạo ra không khí mập mờ như gần như xa.
“Tốt, cực tốt, đừng động đậy nhé, giữ nguyên tư thế.” Anh Khôn vỗ tay, khích lệ: “Nào, nhìn vào ống kính.”
Diệp Luân chớp mắt, sau đó thở dài một hơi rồi mới chầm chậm ngước mặt lên.
Cậu thấp hơn Kình Phong nửa cái đầu, sự chênh lệch nhiều cao tuyệt diệu này khiến cằm của cậu vừa lúc bị vai của đối phương che lại, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Nhìn vào hình ảnh này, không giống như cậu không muốn lộ mà là vì sinh viên Thể thao cứ che lại, sợ tất cả dáng vẻ của cậu đều bị người khác thấy.
Mà trạng thái “che giấu” như vậy là thứ mà Phùng Khôn muốn nhất, cũng dốc sức theo đuổi.
Mọi người đều biết từ xưa đến nay chụp ảnh đôi khó hơn chụp ảnh đơn nhiều, anh ta từng gặp vô số cặp cộng sự bằng mặt không bằng lòng, thậm chí có cả tình nhân, nhưng một tấm ảnh đẹp mà chụp ra cảm giác như photoshop ghép vào vậy. Giữa hai người chẳng có chút giao lưu, cũng chẳng ẩn chứa câu chuyện, cứ như vớ bừa một người xa lạ đi trên đường vào, chẳng hề ăn ý gì.
Đúng thế, câu chuyện, đó là thứ mà nghe vào có vẻ vô lý, nhưng được công nhận là linh hồn của tấm ảnh.
Anh ta vốn không mong mỏi hai chàng trai trẻ tuổi vừa mọc lông sẽ phát huy được tố chất siêu phàm gì, nhưng biểu hiện của họ quá bất ngờ: Kình Phong trông như đã quên mệnh lệnh “đứng im không động đậy là được”, khi Tiểu Diệp Tử “sà vào lòng”, anh cũng nhanh tay phản ứng một cách tự nhiên: Ôm lại cậu ấy, và giấu cậu ấy đi.
Chi tiết nhỏ này không gây chú ý lắm, không thể nhìn thấy qua biểu cảm gương mặt, nhưng lại cảm nhận qua sự thay đổi về tư thế cơ thể.
Mà phản hồi tích cực của anh cũng khiến công việc nháy mắt như được rót một sinh mệnh mới mẻ.
Giống cậu bé nhặt được kẹo, Phùng Khôn kích động đến mức cả giọng nói cũng run run: “Tiểu Phong, cậu có thể nghiêng đầu qua một chút, nhìn Tiểu Diệp Tử đi.”
Kình Phong hơi sửng sốt nhưng không hỏi vì sao, chỉ làm theo lời dặn.
“Tốt, đừng nhiều quá, chỉ một chút thôi, nhìn thấy phần tóc mai là được… Tốt lắm, vậy chúng ta chuẩn bị chụp nhé.” Phùng Khôn vẫn chưa yên tâm, nhịn không được nhắc thêm: “Tiểu Diệp Tử, tuy vóc dáng bạn em đẹp, rất bắt mắt, nhưng trọng điểm vẫn ở chỗ em, đừng để bị anh chàng lõa thể cướp mất sự chú ý của mọi người đấy. Hãy nghĩ đến câu chuyện mà em muốn truyền đạt, hoặc cảm giác muốn biểu đạt, ấp ủ nhiều cảm xúc vào, bất kể là gì cũng được, cho anh chút cảm xúc đi, làm được không?”
Diệp Luân không tiện nói chuyện, bèn chớp mắt ra hiệu ok.
“Được rồi, vậy anh đếm ba tiếng, một…”
Lo lắng của Phùng Khôn không hề vô cớ, với người thường, “cảm giác” là thứ hư vô mờ mịt nhất, rất khó để định hình và xác nhận rõ chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng với Diệp Luân thì dễ như trở bàn tay thôi. Vì cậu có quá nhiều lời muốn nói, với tất cả mọi người ở đây, với tất cả những người đang nhìn, và cũng với tất cả những người sẽ nhìn vào tấm ảnh.
Nói lên một câu. Một câu mà cậu đã muốn nói từ lâu, nên nói từ lâu, nhưng vẫn luôn không nói được.
Theo khẩu lệnh đếm đến “hai”, Diệp Luân đang cúi đầu ấp ủ cảm xúc đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt sắc bén, ngón tay đang vắt trên vai Kình Phong cũng chợt co lại, lộ ra tư thế đầy tính chiếm hữu.
Có lẽ cậu đang cười, nhưng khóe miệng đã bị che đi nên chỉ có thể nhìn thấy ý cười quyến rũ đầy kiêu ngạo và thách thức qua đôi mắt xinh đẹp, như con hồ ly tinh mê hoặc những tướng lĩnh anh hùng thời cổ, nằng nặc chiếm lấy con mồi của mình không chịu buông ra.
Sao có thể buông được? Cậu muốn hút máu anh, muốn ăn xương anh, làm người của anh, sống chung với anh, chết bên nhau, để linh hồn và thể xác giao hòa.
Dưới ánh đèn, chiếc bông tai đỏ thắm lóe lên ánh lạnh âm u, trở thành màu sắc khác biệt duy nhất trong bức tranh ảm đạm này, lạnh băng như máu, cũng nhiệt liệt như lửa, và càng giống những món trang sức dây nhợ đỏ tươi tung bay đầy trời vào dịp cưới gả.
Phùng Khôn không kịp phản ứng, theo bản năng nhấn nút chụp liên hồi.
Trong ảnh, Diệp Luân chẳng nói lời nào, nhưng ánh mắt cậu lại đang tuyên bố với cả thế giới rằng:
Đừng nhìn anh ấy, đừng mơ tưởng anh ấy, cũng đừng khát khao anh ấy.
Anh ấy là của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.