Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
Chương 16: Một đêm tuyệt vời? … Xin đừng nhắc nữa!
Thiên Sơn Táp Đạp
20/08/2020
Các chàng trai trong phòng 319 đã có thói quen tốt đẹp nhờ sự dạy dỗ của Phương Vĩ, đó là trước khi có việc gì ra ngoài thì phải nói với đại ca một tiếng.
Đại ca ngủ rồi thì sao? Thì nhắn tin wechat.
Điện thoại của Kình Phong để chế độ im lặng, của Diệp Luân thì hết pin tự động tắt nguồn, phòng khách sạn yên tĩnh giúp họ thuận lợi ngủ thẳng đến khi tự tỉnh giấc.
Báo cáo và đi học thì sao?
Không cần phải lo, sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Phương Vĩ đã nhìn thấy tin nhắn của Kình Phong, lại thấy hai người họ không về phòng ngủ, bèn tự động cho rằng: ra ngoài chơi bời rồi.
Sinh viên mà, đi suốt đêm không về là chuyện rất đỗi bình thường, hoàn toàn không đáng để ngạc nhiên.
Nhắn tin trả lời Kình Phong, Phương Vĩ tự giác lấy báo cáo thí nghiệm của anh, nhắc nhở hai em trai còn lại đi học. May mà không bị giảng viên nào điểm danh.
Tuy Nhà Của Mèo ở con phố buôn bán nhưng do gần trường đại học nên khách hàng chủ yếu đều đang đi học, xung quanh cũng xem như yên tĩnh.
Hơn mười giờ sáng, Diệp Luân đã quậy suốt đêm mở mắt trước.
Cảm giác sau khi say không ổn chút nào, nửa phút đầu tiên, cậu cảm thấy đầu óc mình choáng váng lắm. Chờ một lúc sau, muốn ngồi dậy rồi mới phát hiện trên eo mình có vật nặng.
Diệp Luân ra sức chớp mắt, cố khiến mình tỉnh táo hơn, cúi đầu nhìn, thấy “vật nặng” đó là cánh tay của Kình Phong.
Đã ngủ chung giường hết một tuần rồi, Diệp Luân không hề bất ngờ trước tình trạng này.
Cậu vươn tay dời cánh tay anh đặt sang bên cạnh một cách tự nhiên, sau đó ngồi dậy.
Rèm cửa sổ của phòng rất dày, chỉ loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng chiếu vào mà thôi. Diệp Luân ngồi quỳ trên giường, rướn người qua cơ thể cường tráng phía trước đến chỗ khung cửa sổ, kéo nhẹ rèm ra.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, bầu trời trong vắt, mặt trời đã lên cao ba sào rồi.
Ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt, Diệp Luân không nhìn thẳng vào được, bèn dụi mắt ngồi trở về. Vừa cúi đầu mới chậm chạp nhận ra có chỗ nào đó sai sai…
Sao mình chỉ mặc có mỗi cái quần lót vậy?
Thôi được, với con trai thì việc này chẳng là gì. Vấn đề là…
Sao Kình Phong cũng chỉ mặc mỗi cái quần lót vậy!
Đầu óc Diệp Luân rối tung lên, trực giác mách rằng: Chuyện lớn lắm!
Trong mấy quyển tiểu thuyết thành thị máu chó, nhân vật chính tỉnh giấc thì có đến tám mươi, chín mươi phần trăm là sẽ quên mất những chuyện ngu ngốc mình đã làm vào đêm qua.
Bấy giờ Diệp Luân cũng cực kỳ muốn có kỹ năng giống vậy.
Vì nó tồi tệ quá, cũng bí ẩn quá, cậu chẳng những nhớ mà còn nhớ rất rõ ràng, bao gồm cả từng chi tiết đáng xấu hổ, không thể miêu tả và xin tĩnh lược mười nghìn chữ…
Á á á, chết mất thôi.
Nếu cuộc sống này có phim hoạt hình, Diệp Luân cảm thấy mình chắc chắn sẽ là một thiếu niên bồng bột đang ôm một cục đậu hũ để đập đầu…
Thế gian này có gì mất mặt hơn việc bản thân cởi hết quần áo lao vào vòng tay của người khác không?
Diệp Luân lau khuôn mặt đầy máu: Đáp án chắc chắn là “không có” rồi!
Cậu chủ Diệp ngồi quỳ trên giường, ngửa mặt nhìn trời, muốn đấm giường, muốn gào to, còn muốn ngưỡng cổ hú một tiếng thật dài nữa… nhưng sợ tiếng động lớn quá sẽ làm ồn đến “bạn giường” đang ngủ, thế là chỉ có thể cất giấu trong suy nghĩ chứ không hành động thực tế được.
Rối rắm một lúc, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Thôi được thôi được, chuyện mất mặt cũng làm rồi, tai họa cũng gây ra rồi, hối hận cũng vô ích, tốt nhất là nghĩ xem phải làm sao để giải quyết mới đúng.
Đang buồn bực thì Kình Phong bên cạnh đột ngột xoay người, từ nằm nghiêng sang nằm ngửa, còn vô thức sờ ga giường đã lạnh bên cạnh mình.
Anh động đậy như thế khiến Diệp Luân bị dọa hú vía, bắp thịt cậu căng chặt như một bé mèo con bị dọa giật mình, lông toàn thân dựng đứng cả lên. Hai mắt không dám chớp nhìn anh chằm chằm trọn ba phút, xác nhận đối phương không tỉnh giấc mới khẽ thở phào.
Cậu chủ Diệp suy đi nghĩ lại, vẫn chưa tìm được cách hay để xóa đi chuyện đã xảy ra đêm qua ra khỏi sinh mệnh của cả hai, trên đời này không có nước quên tình, cũng chẳng có cỗ máy thời gian.
Nếu không được nữa…
Suy nghĩ một lúc, hai mắt Diệp Luân dần trở nên nguy hiểm, siết chặt nắm đấm:
Giết người diệt khẩu thôi!
Tục ngữ nói ham muốn sẽ sinh ra tà ác, sự thật chứng minh ngượng quá cũng sẽ sinh ra “giết chóc”.
Ví dụ nếu thêm hình ảnh truyện tranh minh họa, thì có lẽ trên đỉnh đầu Diệp Luân sẽ mọc lên đôi tai nhỏ xinh nhòn nhọn, dưới mông có thêm một cái đuôi màu đen, nhỏng lên và cũng nhòn nhọn, lắc lư qua lại trong không trung.
Diệp ác ma cúi người chống lên giường, eo lưng và cánh mông dẻo dai tạo ra đường cong trập trùng, chậm rãi đến gần, dùng ánh mắt để đốt cháy phần cổ của Kình Phong.
Ngay khi tiếp cận đến cực hạn, thì anh lại đột nhiên mở choàng mắt trong im lặng.
Bấy giờ khoảng cách giữa hai người đã gần lắm rồi, gần đến mức chỉ cần Kình Phong nâng đầu lên là môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Tiếc rằng khoảng cách mập mờ thế đấy, nhưng bầu không khí lại chẳng gây phấn khích chút nào, ngược lại còn loáng thoáng ảnh ảo của đao kiếm.
Kình Phong vừa thức dậy, giọng nói khàn đi khác thường, vừa trầm vừa khiến người ngây ngất, anh nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên xinh đẹp đang gần ngay trước mắt, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Muốn…” Diệp Luân phản ứng cực nhanh, quả quyết tự động đổi hai chữ “giết chết” thành: “Cậu…”
Kình Phong nhướng mày đầy khí thế, rõ ràng không tin: “Muốn tôi?”
Diệp Luân lúng túng, cũng không biết vì nôn nóng hay tức giận mà hai má ửng đỏ, dời mắt nhìn chỗ khác: “Ừm, ý tôi là… muốn cảm ơn cậu.”
Kế hoạch bị phá dỡ, Diệp Luân như quả cầu bị đâm xì hơi, tai và đuôi rơi thẳng xuống đất, trông ủ rũ hẳn đi.
Mím môi, cậu hậm hực lùi ra sau, ngồi xuống ở một khoảng cách an toàn.
Thấy dáng vẻ sầu thảm của cậu, Kình Phong cũng đau lòng lắm, anh vô cùng rộng lượng đổi đề tài: “Cậu nhớ bao nhiêu về chuyện đêm qua?”
Diệp Luân run rẩy.
… Nhớ, nhớ là được à? Tất nhiên không thể nói thật được rồi!
Thế là cậu chủ Diệp lắc đầu một cách cực kỳ chân thành: “Không… không bao nhiêu.”
Bấy giờ Kình Phong đã tỉnh táo hẳn, anh chống người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường. Đôi chân với bắp thịt săn chắc cường tráng, một bên duỗi thẳng, bên còn lại cong lên, sau đó đặt cánh tay lên.
Anh không cố ý bày ra tư thế đẹp trai khiến người ta xỉu lên xỉu xuống mà chỉ đơn thuần vì cảm thấy như vậy thoải mái thôi. Nhưng cảnh tượng này phải xem người ngồi, nếu vóc dáng đẹp, nhan sắc tốt, sức sát thương của nó sẽ không phải lớn bình thường thôi đâu.
Ít ra thì Diệp Luân nhìn cực kỳ no mắt: vừa thích vừa ngưỡng mộ. Trái tim rục rịch, rất muốn vươn tay ra sờ soạng nhưng tiếc là không có lý do, nên không dám ra tay bậy bạ.
Kình Phong trông rất nhàn nhã: “Nếu cậu đã không nhớ thì để tôi kể lại cho cậu nghe nhé.”
Diệp Luân chớp mắt đầy đáng thương, quả thật khóc không ra nước mắt: Tôi không muốn nghe có được không?
Lương tâm của Kình Phong đã hỏng hết rồi, xem như không nhìn thấy, còn nói tiếp: “Cậu muốn xùy xùy vào tủ áo, làm đổ sữa, ôm tôi không chịu buông, còn sai tôi tắm cho cậu…”
Từng điều anh nói đều khiến gương mặt xinh đẹp của Diệp Luân đỏ thêm một chút, chờ đến khi nói xong hết thì đã đỏ đến mức sắp bốc khói luôn rồi.
“Điều quá đáng hơn nữa là…” Kình Phong nói thật chậm: “Tôi lau người giúp cậu, cậu không cảm ơn thì thôi, còn đè tôi xuống đất đánh một trận nữa.”
Diệp Luân: Hu hu hu… Hả?
Chờ một lát, những lời trước đó xem như đúng sự thật, nhưng sao cái cuối hình như có gì đó sai sai?
“Tôi không đánh cậu.” Diệp Luân đỏ mặt, giận dữ nhấn mạnh: “Hơn nữa cậu còn uy hiếp đòi đánh mông tôi trước.”
Kình Phong nhướng mày đầy ung dung, nở nụ cười đã thực hiện được mưu kế: “Chẳng phải cậu nhớ hết đó sao?”
Diệp Luân sửng sốt, vẻ mặt vô hồn trong thoáng chốc, cứ như một bé thỏ trắng bước hụt một chân rơi xuống hố, hoang mang vô tội biết nhường nào.
Chẳng nói được gì, dứt khoát quỳ xuống van nài, giọng điệu rầu rĩ: “Tôi sai rồi… xin tha cho tôi, xin đừng nhắc nữa…”
Kình Phong là một chàng trai tốt, tính cách thật thà, biết chừng mực, nói đến đây là vừa đủ, thêm nữa thì quá đáng. Thế nên anh không nói thêm nữa, chỉ im lặng nhìn Diệp Luân đang cố gắng cuộn mình thành quả bóng, nhịn không được bật cười.
Anh vén chăn lên, dịch người đến cạnh Diệp Luân, trông có vẻ định chuẩn bị xuống giường đánh răng rửa mặt.
Trước khi đứng dậy đi, còn vươn tay xoa đầu Diệp Luân, giọng nói trầm thấp dịu dàng chưa từng có: “Sau này uống bia ít thôi.”
Diệp Luân còn đang nằm sấp, bị chiêu sờ đầu đột ngột này dọa cho sững sờ.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng Kình Phong. Trước đây không chú ý, hôm nay ánh sáng trong phòng rõ ràng mới phát hiện cơ bắp sau lưng anh cực kỳ đẹp, vừa nhìn đã thấy tràn trề sức mạnh.
Diệp Luân thèm muốn không thôi, nhìn chằm chằm một lúc mới dời mắt đi, gãi cằm, không biết sao mặt lại hơi nóng.
Kình Phong đi đến cuối giường, mặc quần vào, tiện tay ném áo thun của Diệp Luân sang, cậu nhận lấy, nhớ ra phía trên còn dính sữa tươi mật ong, tuy đã khô nhưng vẫn không thích.
Kình Phong như đọc hiểu được vẻ mặt của cậu: “Mặc tạm trước đi, về rồi thay.”
Cũng đành thế…
Diệp Luân thở dài như ông cụ non, xuống giường mặc quần áo.
Sửa soạn xong, hai người cùng ra cửa. Đi thang máy xuống lầu, đến quầy tiếp tân trả thẻ phòng, lấy lại tiền cọc.
Kình Phong đi thẳng phía trước, Diệp Luân im lặng ngáp đi theo phía sau. Trông cậu như một bé vịt vậy, người phía trước đi thế nào cậu đi lẽo đẽo theo hệt thế ấy, chẳng hề suy nghĩ gì nhiều.
Chỗ quầy tiếp tân đã được đổi thành chị gái khác, trông cực kỳ quyến rũ bởi bộ ngực của cô ấy cực to, mặc đồng phục vào, nút áo sơ mi tưởng chừng như sắp văng ra đến nơi…
Lúc Kình Phong đứng trước quầy làm thủ tục, Diệp Luân không có gì làm bèn đứng ngó nghiêng xung quanh. Khách sạn này được trang hoàng khá đặc sắc, trông vô cùng đáng yêu, thú vị phết.
Nhìn một lúc, Diệp Luân chợt cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
Bấy giờ không chỉ mỗi Kình Phong đang ở dưới sảnh trả phòng, mà những người khác cũng đều là một chàng trai dắt theo một cô gái, có đôi có cặp cả. Hai chàng trai cao to như họ đứng cạnh nhau trông cực kỳ bắt mắt giữa một rừng hoa.
Diệp Luân chớp mắt, đang khó hiểu thì liếc thấy một tấm bảng lớn được treo trên tường.
Viền màu hồng, chữ to ánh kim, không muốn thấy cũng khó…
Khách sạn chủ đề tình nhân, Nhà Của Mèo.
May mà không phải đang uống nước, không thì đã phun hết ra rồi.
Diệp Luân ngượng chín người, mất tự nhiên hẳn đi. Tình, tình nhân? Ai với ai!
Nếu không phải vì xung quanh có nhiều người, thì chắc chắn cậu đã túm ống tay áo của Kình Phong hỏi cho ra lẽ rồi.
Nhưng điều kỳ lạ là dường như tất cả mọi người ở đây đều không bất ngờ; người khác, bất kể là khách hay nhân viên đều mang dáng vẻ không để tâm. Điều này khiến Diệp Luân cảm thấy có lẽ do mình cả nghĩ quá thôi…
Nhân viên kiểm phòng xong xác nhận không mất mát gì, chị gái bèn trả lại số tiền cọc dư hai trăm đồng. Lúc đưa sang còn có một sự việc nhỏ xen giữa:
Kình Phong và Diệp Luân đang đứng cạnh nhau, hai người đều trong “phạm vi tấn công” của cô ấy, nên theo lẽ thường thì cho ai cũng được cả.
Nhưng xưa nay mấy nhân viên làm ngành dịch vụ đều như thành tinh cả, đầu tiên cô liếc nhìn Diệp Luân rồi lại nhìn Kình Phong, sau đó dứt khoát đưa cho anh.
Vì chị gái có mắt hai mí, mắt vừa to lại lanh lợi nên cô nhìn đi đâu cũng rất rõ ràng. Tất nhiên Diệp Luân cũng thấy, cậu nhướng mày, bỗng có hơi không vui lắm:
Sao, nhìn ông đây không giống người giàu có hả?
Giống, tất nhiên giống rồi, cậu ấm nhà quân nhân đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết mà. Nhưng đứng cùng với Kình Phong thì chị gái vẫn cho rằng chàng trai nam tính với vóc dáng cao, cường tráng, khí chất thì giống người sẽ trả tiền hơn.
Còn Kình Phong, suốt quá trình anh đều chẳng nhận thấy gì, chỉ nhận tiền lại, không hề chú ý đến diễn biến tâm lý của cậu chủ Diệp, sau đó choàng vai kéo người ra ngoài.
Nửa ngày kế tiếp lại trở về với lối sống học tập bình thường.
Cùng nhau đến phố thương mại ăn bữa cơm, hai người cùng về phòng. Đại ca và Khỉ Còi khá bình tĩnh, chỉ mỗi Chu Dật thích hóng hớt là chạy đến hỏi này hỏi nọ, ví dụ như đêm qua hai người họ lén la lén lút đi làm gì các thứ.
Diệp Luân lúng túng cực kỳ, nói lắp mãi thôi, còn nhìn lén Kình Phong nữa. Anh thì vờ như không nghe thấy gì, cũng không định đáp, chỉ im lặng cầm quần áo thay đi vào phòng tắm.
Diệp Luân thở phào, nói tóm tắt vài câu rồi đuổi cục cưng Chu đi. Cậu ta bất mãn lắm, bĩu môi dài thượt: “Này, hai cậu có bí mật à!”
Cậu chủ Diệp toát mồ hôi đầy đầu, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến sáu chữ “khách sạn chủ đề tình nhân” khổng lồ kia.
… Đây có được xem là bí mật không?
“Không… không hề!” Diệp Luân quả quyết.
Chu Dật híp mắt: “Cậu nói lắp!”
“… Cậu nghe nhầm rồi.” Thấy Kình Phong bước nhanh ra khỏi phòng tắm, Diệp Luân vội túm lấy chiếc áo thun sạch, quay đầu chạy trối chết vào trong: “Các cậu cứ trò chuyện, tôi đi tắm.”
Chu Dật cũng là một cậu nhóc thật thà, tuổi còn nhỏ, nói gì nghe nấy, Diệp Luân bảo họ tự trò chuyện với nhau, thế là cậu nhóc dời mắt, nhìn chằm chằm chàng sinh viên Thể thao đang lau tóc.
“Kình Phong.”
Đối phương quay đầu nhìn cậu ta, không thích nói chuyện nên chỉ dùng ánh mắt hỏi: Sao?
Chu Dật cười hì hì, vẻ mặt lấy lòng: “Đêm qua các cậu làm gì vậy?”
Kình Phong nghiêm túc suy nghĩ, việc này à, hôn, ôm, lăn giường vân vân… sau đó nhún vai: “Không làm gì cả.”
…
Gạt ma sao, cục cưng Chu thông minh can trường chẳng tin đâu nhé: “Vậy hai người các cậu về rồi thay phiên nhau tắm là sao!”
Kình Phong chỉ vào phòng tắm với vẻ mặt điềm nhiên: “Cậu ấy làm đổ sữa, dính vào người.”
“Vậy thôi à?”
Kình Phong gật đầu một cách chân thành: “Chỉ vậy thôi.”
Hơn nửa đêm, thêm nửa buổi sáng, gộp lại tận mười giờ đồng hồ mà chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn cỏn con này thôi đó hả? Quả là đáng ngờ.
Linh cảm Chu Dật mách rằng còn chuyện ẩn giấu trong đó, nhưng cậu ta không đủ năng lực để cậy miệng Kình Phong, thế là đành bỏ qua một cách miễn cưỡng, ôm gối chuẩn bị ngủ trưa một lúc.
Cậu ta thì bỏ qua rồi, nhưng nào ngờ người bên kia lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Chu Dật.” Kình Phong gọi cậu ta.
Cục cưng Chu ngước mặt: “Chuyện gì?”
Đối phương không nói, chỉ ngoắt tay. Bàn tay của Kình Phong cực hợp chuẩn, ngón tay thon dài, do rèn luyện nhiều năm nên không thon lắm, ngược lại khá thô.
Nhưng càng thô mới càng có khí khái đàn ông. Thêm việc anh thường đeo đồng hồ màu lam trên cổ tay, chỉ mỗi động tác ngoắt tay thế này thôi trông đã đẹp trai hết nấc rồi.
Chu Dật nhìn mà nuốt nước bọt, bắt đầu ngấm ngầm ảo tưởng một ngày nào đó trong tương lai, nếu mình cũng trở thành một chàng trai cơ bắp mạnh mẽ oai hùng như thế thì muốn cô gái nào mà chẳng được!
Thần tượng kêu gọi, cục cưng Chu có buồn ngủ cách mấy cũng phải bò dậy. Vứt gối đi, hí ha hí hửng chạy sang, kéo ghế ngồi xuống: “Chuyện gì?”
“Tôi có một câu hỏi.” Cứ như sợ bị nghe thấy, giọng Kình Phong hạ rất thấp.
Cục cưng Chu nghiêng đầu: “Câu hỏi gì?”
Kình Phong cực kỳ nghiêm túc: “Bé sói con là ai?”
Chu Dật nghe thế chớp mắt, ngơ ngác một lúc thì bật cười: “Tôi còn tưởng là chuyện quốc gia đại sự gì chứ, hóa ra là cái này!”
Sau đó, Chu nhiều chuyện bèn huơ tay múa chân kể tỉ mỉ tiền căn hậu quả của cái xưng hô này.
Chẳng phải bạn gái cũ gì, cũng không phải bạn nối khố nào hết, “bé sói con” là đang chỉ con chó lai giữa chó chăn cừu Đức và chó chăn cừu Côn Minh thôi, con mà ông ngoại Diệp nuôi đợt trước có nhắc đến.
Xuất thân chó nghiệp vụ, tên thật là Thiên Lang, tên cũng như chó, oai phong lại cực kỳ bá đạo, đi đường mạnh mẽ như tạo ra tiếng gió luôn. Từ nhỏ Diệp Luân đã ở chung với nó đến lớn, thường chơi chung với nhau nên đã đặt một biệt danh đáng yêu như thế đó.
Mấy năm trước, Thiên Lang đã hưởng hết thọ, để kỷ niệm, Diệp Luân còn cất công đặt người ta làm một cái gối ôm to giống hệt đó đặt trên giường, suốt ngày ôm ngủ.
Hồi cấp ba, Chu Dật thường đến nhà Diệp Luân chơi, hai người chơi game với nhau nên từng thấy, cũng có hỏi thăm về quá khứ của Thiên Lang.
Với một Diệp Luân thiếu thốn tình yêu của bố và có một người mẹ bận rộn, bé sói con không chỉ là một cái gối ôm mà hơn nữa, nó mang ý nghĩa của lòng ỷ lại và sự vỗ về.
Nên…
Chu Dật kể chuyện xong, chống hai tay lên cằm hỏi với giọng tò mò: “Sao cậu biết, A Luân gọi cậu như vậy à?”
Kình Phong không giấu giếm, thật thà gật đầu: “Đúng vậy.”
Cục cưng Chu vừa nghe tức thì híp mắt lại, như một chú mèo đã rình bắt chuột cả ngày trời rồi:
“Còn bảo không làm gì, A Luân đã gọi cậu như vậy rồi, chắc chắn xem cậu như gối ôm, ôm ngủ chung!”
Đại ca ngủ rồi thì sao? Thì nhắn tin wechat.
Điện thoại của Kình Phong để chế độ im lặng, của Diệp Luân thì hết pin tự động tắt nguồn, phòng khách sạn yên tĩnh giúp họ thuận lợi ngủ thẳng đến khi tự tỉnh giấc.
Báo cáo và đi học thì sao?
Không cần phải lo, sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Phương Vĩ đã nhìn thấy tin nhắn của Kình Phong, lại thấy hai người họ không về phòng ngủ, bèn tự động cho rằng: ra ngoài chơi bời rồi.
Sinh viên mà, đi suốt đêm không về là chuyện rất đỗi bình thường, hoàn toàn không đáng để ngạc nhiên.
Nhắn tin trả lời Kình Phong, Phương Vĩ tự giác lấy báo cáo thí nghiệm của anh, nhắc nhở hai em trai còn lại đi học. May mà không bị giảng viên nào điểm danh.
Tuy Nhà Của Mèo ở con phố buôn bán nhưng do gần trường đại học nên khách hàng chủ yếu đều đang đi học, xung quanh cũng xem như yên tĩnh.
Hơn mười giờ sáng, Diệp Luân đã quậy suốt đêm mở mắt trước.
Cảm giác sau khi say không ổn chút nào, nửa phút đầu tiên, cậu cảm thấy đầu óc mình choáng váng lắm. Chờ một lúc sau, muốn ngồi dậy rồi mới phát hiện trên eo mình có vật nặng.
Diệp Luân ra sức chớp mắt, cố khiến mình tỉnh táo hơn, cúi đầu nhìn, thấy “vật nặng” đó là cánh tay của Kình Phong.
Đã ngủ chung giường hết một tuần rồi, Diệp Luân không hề bất ngờ trước tình trạng này.
Cậu vươn tay dời cánh tay anh đặt sang bên cạnh một cách tự nhiên, sau đó ngồi dậy.
Rèm cửa sổ của phòng rất dày, chỉ loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng chiếu vào mà thôi. Diệp Luân ngồi quỳ trên giường, rướn người qua cơ thể cường tráng phía trước đến chỗ khung cửa sổ, kéo nhẹ rèm ra.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, bầu trời trong vắt, mặt trời đã lên cao ba sào rồi.
Ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt, Diệp Luân không nhìn thẳng vào được, bèn dụi mắt ngồi trở về. Vừa cúi đầu mới chậm chạp nhận ra có chỗ nào đó sai sai…
Sao mình chỉ mặc có mỗi cái quần lót vậy?
Thôi được, với con trai thì việc này chẳng là gì. Vấn đề là…
Sao Kình Phong cũng chỉ mặc mỗi cái quần lót vậy!
Đầu óc Diệp Luân rối tung lên, trực giác mách rằng: Chuyện lớn lắm!
Trong mấy quyển tiểu thuyết thành thị máu chó, nhân vật chính tỉnh giấc thì có đến tám mươi, chín mươi phần trăm là sẽ quên mất những chuyện ngu ngốc mình đã làm vào đêm qua.
Bấy giờ Diệp Luân cũng cực kỳ muốn có kỹ năng giống vậy.
Vì nó tồi tệ quá, cũng bí ẩn quá, cậu chẳng những nhớ mà còn nhớ rất rõ ràng, bao gồm cả từng chi tiết đáng xấu hổ, không thể miêu tả và xin tĩnh lược mười nghìn chữ…
Á á á, chết mất thôi.
Nếu cuộc sống này có phim hoạt hình, Diệp Luân cảm thấy mình chắc chắn sẽ là một thiếu niên bồng bột đang ôm một cục đậu hũ để đập đầu…
Thế gian này có gì mất mặt hơn việc bản thân cởi hết quần áo lao vào vòng tay của người khác không?
Diệp Luân lau khuôn mặt đầy máu: Đáp án chắc chắn là “không có” rồi!
Cậu chủ Diệp ngồi quỳ trên giường, ngửa mặt nhìn trời, muốn đấm giường, muốn gào to, còn muốn ngưỡng cổ hú một tiếng thật dài nữa… nhưng sợ tiếng động lớn quá sẽ làm ồn đến “bạn giường” đang ngủ, thế là chỉ có thể cất giấu trong suy nghĩ chứ không hành động thực tế được.
Rối rắm một lúc, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Thôi được thôi được, chuyện mất mặt cũng làm rồi, tai họa cũng gây ra rồi, hối hận cũng vô ích, tốt nhất là nghĩ xem phải làm sao để giải quyết mới đúng.
Đang buồn bực thì Kình Phong bên cạnh đột ngột xoay người, từ nằm nghiêng sang nằm ngửa, còn vô thức sờ ga giường đã lạnh bên cạnh mình.
Anh động đậy như thế khiến Diệp Luân bị dọa hú vía, bắp thịt cậu căng chặt như một bé mèo con bị dọa giật mình, lông toàn thân dựng đứng cả lên. Hai mắt không dám chớp nhìn anh chằm chằm trọn ba phút, xác nhận đối phương không tỉnh giấc mới khẽ thở phào.
Cậu chủ Diệp suy đi nghĩ lại, vẫn chưa tìm được cách hay để xóa đi chuyện đã xảy ra đêm qua ra khỏi sinh mệnh của cả hai, trên đời này không có nước quên tình, cũng chẳng có cỗ máy thời gian.
Nếu không được nữa…
Suy nghĩ một lúc, hai mắt Diệp Luân dần trở nên nguy hiểm, siết chặt nắm đấm:
Giết người diệt khẩu thôi!
Tục ngữ nói ham muốn sẽ sinh ra tà ác, sự thật chứng minh ngượng quá cũng sẽ sinh ra “giết chóc”.
Ví dụ nếu thêm hình ảnh truyện tranh minh họa, thì có lẽ trên đỉnh đầu Diệp Luân sẽ mọc lên đôi tai nhỏ xinh nhòn nhọn, dưới mông có thêm một cái đuôi màu đen, nhỏng lên và cũng nhòn nhọn, lắc lư qua lại trong không trung.
Diệp ác ma cúi người chống lên giường, eo lưng và cánh mông dẻo dai tạo ra đường cong trập trùng, chậm rãi đến gần, dùng ánh mắt để đốt cháy phần cổ của Kình Phong.
Ngay khi tiếp cận đến cực hạn, thì anh lại đột nhiên mở choàng mắt trong im lặng.
Bấy giờ khoảng cách giữa hai người đã gần lắm rồi, gần đến mức chỉ cần Kình Phong nâng đầu lên là môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Tiếc rằng khoảng cách mập mờ thế đấy, nhưng bầu không khí lại chẳng gây phấn khích chút nào, ngược lại còn loáng thoáng ảnh ảo của đao kiếm.
Kình Phong vừa thức dậy, giọng nói khàn đi khác thường, vừa trầm vừa khiến người ngây ngất, anh nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên xinh đẹp đang gần ngay trước mắt, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Muốn…” Diệp Luân phản ứng cực nhanh, quả quyết tự động đổi hai chữ “giết chết” thành: “Cậu…”
Kình Phong nhướng mày đầy khí thế, rõ ràng không tin: “Muốn tôi?”
Diệp Luân lúng túng, cũng không biết vì nôn nóng hay tức giận mà hai má ửng đỏ, dời mắt nhìn chỗ khác: “Ừm, ý tôi là… muốn cảm ơn cậu.”
Kế hoạch bị phá dỡ, Diệp Luân như quả cầu bị đâm xì hơi, tai và đuôi rơi thẳng xuống đất, trông ủ rũ hẳn đi.
Mím môi, cậu hậm hực lùi ra sau, ngồi xuống ở một khoảng cách an toàn.
Thấy dáng vẻ sầu thảm của cậu, Kình Phong cũng đau lòng lắm, anh vô cùng rộng lượng đổi đề tài: “Cậu nhớ bao nhiêu về chuyện đêm qua?”
Diệp Luân run rẩy.
… Nhớ, nhớ là được à? Tất nhiên không thể nói thật được rồi!
Thế là cậu chủ Diệp lắc đầu một cách cực kỳ chân thành: “Không… không bao nhiêu.”
Bấy giờ Kình Phong đã tỉnh táo hẳn, anh chống người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường. Đôi chân với bắp thịt săn chắc cường tráng, một bên duỗi thẳng, bên còn lại cong lên, sau đó đặt cánh tay lên.
Anh không cố ý bày ra tư thế đẹp trai khiến người ta xỉu lên xỉu xuống mà chỉ đơn thuần vì cảm thấy như vậy thoải mái thôi. Nhưng cảnh tượng này phải xem người ngồi, nếu vóc dáng đẹp, nhan sắc tốt, sức sát thương của nó sẽ không phải lớn bình thường thôi đâu.
Ít ra thì Diệp Luân nhìn cực kỳ no mắt: vừa thích vừa ngưỡng mộ. Trái tim rục rịch, rất muốn vươn tay ra sờ soạng nhưng tiếc là không có lý do, nên không dám ra tay bậy bạ.
Kình Phong trông rất nhàn nhã: “Nếu cậu đã không nhớ thì để tôi kể lại cho cậu nghe nhé.”
Diệp Luân chớp mắt đầy đáng thương, quả thật khóc không ra nước mắt: Tôi không muốn nghe có được không?
Lương tâm của Kình Phong đã hỏng hết rồi, xem như không nhìn thấy, còn nói tiếp: “Cậu muốn xùy xùy vào tủ áo, làm đổ sữa, ôm tôi không chịu buông, còn sai tôi tắm cho cậu…”
Từng điều anh nói đều khiến gương mặt xinh đẹp của Diệp Luân đỏ thêm một chút, chờ đến khi nói xong hết thì đã đỏ đến mức sắp bốc khói luôn rồi.
“Điều quá đáng hơn nữa là…” Kình Phong nói thật chậm: “Tôi lau người giúp cậu, cậu không cảm ơn thì thôi, còn đè tôi xuống đất đánh một trận nữa.”
Diệp Luân: Hu hu hu… Hả?
Chờ một lát, những lời trước đó xem như đúng sự thật, nhưng sao cái cuối hình như có gì đó sai sai?
“Tôi không đánh cậu.” Diệp Luân đỏ mặt, giận dữ nhấn mạnh: “Hơn nữa cậu còn uy hiếp đòi đánh mông tôi trước.”
Kình Phong nhướng mày đầy ung dung, nở nụ cười đã thực hiện được mưu kế: “Chẳng phải cậu nhớ hết đó sao?”
Diệp Luân sửng sốt, vẻ mặt vô hồn trong thoáng chốc, cứ như một bé thỏ trắng bước hụt một chân rơi xuống hố, hoang mang vô tội biết nhường nào.
Chẳng nói được gì, dứt khoát quỳ xuống van nài, giọng điệu rầu rĩ: “Tôi sai rồi… xin tha cho tôi, xin đừng nhắc nữa…”
Kình Phong là một chàng trai tốt, tính cách thật thà, biết chừng mực, nói đến đây là vừa đủ, thêm nữa thì quá đáng. Thế nên anh không nói thêm nữa, chỉ im lặng nhìn Diệp Luân đang cố gắng cuộn mình thành quả bóng, nhịn không được bật cười.
Anh vén chăn lên, dịch người đến cạnh Diệp Luân, trông có vẻ định chuẩn bị xuống giường đánh răng rửa mặt.
Trước khi đứng dậy đi, còn vươn tay xoa đầu Diệp Luân, giọng nói trầm thấp dịu dàng chưa từng có: “Sau này uống bia ít thôi.”
Diệp Luân còn đang nằm sấp, bị chiêu sờ đầu đột ngột này dọa cho sững sờ.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng Kình Phong. Trước đây không chú ý, hôm nay ánh sáng trong phòng rõ ràng mới phát hiện cơ bắp sau lưng anh cực kỳ đẹp, vừa nhìn đã thấy tràn trề sức mạnh.
Diệp Luân thèm muốn không thôi, nhìn chằm chằm một lúc mới dời mắt đi, gãi cằm, không biết sao mặt lại hơi nóng.
Kình Phong đi đến cuối giường, mặc quần vào, tiện tay ném áo thun của Diệp Luân sang, cậu nhận lấy, nhớ ra phía trên còn dính sữa tươi mật ong, tuy đã khô nhưng vẫn không thích.
Kình Phong như đọc hiểu được vẻ mặt của cậu: “Mặc tạm trước đi, về rồi thay.”
Cũng đành thế…
Diệp Luân thở dài như ông cụ non, xuống giường mặc quần áo.
Sửa soạn xong, hai người cùng ra cửa. Đi thang máy xuống lầu, đến quầy tiếp tân trả thẻ phòng, lấy lại tiền cọc.
Kình Phong đi thẳng phía trước, Diệp Luân im lặng ngáp đi theo phía sau. Trông cậu như một bé vịt vậy, người phía trước đi thế nào cậu đi lẽo đẽo theo hệt thế ấy, chẳng hề suy nghĩ gì nhiều.
Chỗ quầy tiếp tân đã được đổi thành chị gái khác, trông cực kỳ quyến rũ bởi bộ ngực của cô ấy cực to, mặc đồng phục vào, nút áo sơ mi tưởng chừng như sắp văng ra đến nơi…
Lúc Kình Phong đứng trước quầy làm thủ tục, Diệp Luân không có gì làm bèn đứng ngó nghiêng xung quanh. Khách sạn này được trang hoàng khá đặc sắc, trông vô cùng đáng yêu, thú vị phết.
Nhìn một lúc, Diệp Luân chợt cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
Bấy giờ không chỉ mỗi Kình Phong đang ở dưới sảnh trả phòng, mà những người khác cũng đều là một chàng trai dắt theo một cô gái, có đôi có cặp cả. Hai chàng trai cao to như họ đứng cạnh nhau trông cực kỳ bắt mắt giữa một rừng hoa.
Diệp Luân chớp mắt, đang khó hiểu thì liếc thấy một tấm bảng lớn được treo trên tường.
Viền màu hồng, chữ to ánh kim, không muốn thấy cũng khó…
Khách sạn chủ đề tình nhân, Nhà Của Mèo.
May mà không phải đang uống nước, không thì đã phun hết ra rồi.
Diệp Luân ngượng chín người, mất tự nhiên hẳn đi. Tình, tình nhân? Ai với ai!
Nếu không phải vì xung quanh có nhiều người, thì chắc chắn cậu đã túm ống tay áo của Kình Phong hỏi cho ra lẽ rồi.
Nhưng điều kỳ lạ là dường như tất cả mọi người ở đây đều không bất ngờ; người khác, bất kể là khách hay nhân viên đều mang dáng vẻ không để tâm. Điều này khiến Diệp Luân cảm thấy có lẽ do mình cả nghĩ quá thôi…
Nhân viên kiểm phòng xong xác nhận không mất mát gì, chị gái bèn trả lại số tiền cọc dư hai trăm đồng. Lúc đưa sang còn có một sự việc nhỏ xen giữa:
Kình Phong và Diệp Luân đang đứng cạnh nhau, hai người đều trong “phạm vi tấn công” của cô ấy, nên theo lẽ thường thì cho ai cũng được cả.
Nhưng xưa nay mấy nhân viên làm ngành dịch vụ đều như thành tinh cả, đầu tiên cô liếc nhìn Diệp Luân rồi lại nhìn Kình Phong, sau đó dứt khoát đưa cho anh.
Vì chị gái có mắt hai mí, mắt vừa to lại lanh lợi nên cô nhìn đi đâu cũng rất rõ ràng. Tất nhiên Diệp Luân cũng thấy, cậu nhướng mày, bỗng có hơi không vui lắm:
Sao, nhìn ông đây không giống người giàu có hả?
Giống, tất nhiên giống rồi, cậu ấm nhà quân nhân đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết mà. Nhưng đứng cùng với Kình Phong thì chị gái vẫn cho rằng chàng trai nam tính với vóc dáng cao, cường tráng, khí chất thì giống người sẽ trả tiền hơn.
Còn Kình Phong, suốt quá trình anh đều chẳng nhận thấy gì, chỉ nhận tiền lại, không hề chú ý đến diễn biến tâm lý của cậu chủ Diệp, sau đó choàng vai kéo người ra ngoài.
Nửa ngày kế tiếp lại trở về với lối sống học tập bình thường.
Cùng nhau đến phố thương mại ăn bữa cơm, hai người cùng về phòng. Đại ca và Khỉ Còi khá bình tĩnh, chỉ mỗi Chu Dật thích hóng hớt là chạy đến hỏi này hỏi nọ, ví dụ như đêm qua hai người họ lén la lén lút đi làm gì các thứ.
Diệp Luân lúng túng cực kỳ, nói lắp mãi thôi, còn nhìn lén Kình Phong nữa. Anh thì vờ như không nghe thấy gì, cũng không định đáp, chỉ im lặng cầm quần áo thay đi vào phòng tắm.
Diệp Luân thở phào, nói tóm tắt vài câu rồi đuổi cục cưng Chu đi. Cậu ta bất mãn lắm, bĩu môi dài thượt: “Này, hai cậu có bí mật à!”
Cậu chủ Diệp toát mồ hôi đầy đầu, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến sáu chữ “khách sạn chủ đề tình nhân” khổng lồ kia.
… Đây có được xem là bí mật không?
“Không… không hề!” Diệp Luân quả quyết.
Chu Dật híp mắt: “Cậu nói lắp!”
“… Cậu nghe nhầm rồi.” Thấy Kình Phong bước nhanh ra khỏi phòng tắm, Diệp Luân vội túm lấy chiếc áo thun sạch, quay đầu chạy trối chết vào trong: “Các cậu cứ trò chuyện, tôi đi tắm.”
Chu Dật cũng là một cậu nhóc thật thà, tuổi còn nhỏ, nói gì nghe nấy, Diệp Luân bảo họ tự trò chuyện với nhau, thế là cậu nhóc dời mắt, nhìn chằm chằm chàng sinh viên Thể thao đang lau tóc.
“Kình Phong.”
Đối phương quay đầu nhìn cậu ta, không thích nói chuyện nên chỉ dùng ánh mắt hỏi: Sao?
Chu Dật cười hì hì, vẻ mặt lấy lòng: “Đêm qua các cậu làm gì vậy?”
Kình Phong nghiêm túc suy nghĩ, việc này à, hôn, ôm, lăn giường vân vân… sau đó nhún vai: “Không làm gì cả.”
…
Gạt ma sao, cục cưng Chu thông minh can trường chẳng tin đâu nhé: “Vậy hai người các cậu về rồi thay phiên nhau tắm là sao!”
Kình Phong chỉ vào phòng tắm với vẻ mặt điềm nhiên: “Cậu ấy làm đổ sữa, dính vào người.”
“Vậy thôi à?”
Kình Phong gật đầu một cách chân thành: “Chỉ vậy thôi.”
Hơn nửa đêm, thêm nửa buổi sáng, gộp lại tận mười giờ đồng hồ mà chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn cỏn con này thôi đó hả? Quả là đáng ngờ.
Linh cảm Chu Dật mách rằng còn chuyện ẩn giấu trong đó, nhưng cậu ta không đủ năng lực để cậy miệng Kình Phong, thế là đành bỏ qua một cách miễn cưỡng, ôm gối chuẩn bị ngủ trưa một lúc.
Cậu ta thì bỏ qua rồi, nhưng nào ngờ người bên kia lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Chu Dật.” Kình Phong gọi cậu ta.
Cục cưng Chu ngước mặt: “Chuyện gì?”
Đối phương không nói, chỉ ngoắt tay. Bàn tay của Kình Phong cực hợp chuẩn, ngón tay thon dài, do rèn luyện nhiều năm nên không thon lắm, ngược lại khá thô.
Nhưng càng thô mới càng có khí khái đàn ông. Thêm việc anh thường đeo đồng hồ màu lam trên cổ tay, chỉ mỗi động tác ngoắt tay thế này thôi trông đã đẹp trai hết nấc rồi.
Chu Dật nhìn mà nuốt nước bọt, bắt đầu ngấm ngầm ảo tưởng một ngày nào đó trong tương lai, nếu mình cũng trở thành một chàng trai cơ bắp mạnh mẽ oai hùng như thế thì muốn cô gái nào mà chẳng được!
Thần tượng kêu gọi, cục cưng Chu có buồn ngủ cách mấy cũng phải bò dậy. Vứt gối đi, hí ha hí hửng chạy sang, kéo ghế ngồi xuống: “Chuyện gì?”
“Tôi có một câu hỏi.” Cứ như sợ bị nghe thấy, giọng Kình Phong hạ rất thấp.
Cục cưng Chu nghiêng đầu: “Câu hỏi gì?”
Kình Phong cực kỳ nghiêm túc: “Bé sói con là ai?”
Chu Dật nghe thế chớp mắt, ngơ ngác một lúc thì bật cười: “Tôi còn tưởng là chuyện quốc gia đại sự gì chứ, hóa ra là cái này!”
Sau đó, Chu nhiều chuyện bèn huơ tay múa chân kể tỉ mỉ tiền căn hậu quả của cái xưng hô này.
Chẳng phải bạn gái cũ gì, cũng không phải bạn nối khố nào hết, “bé sói con” là đang chỉ con chó lai giữa chó chăn cừu Đức và chó chăn cừu Côn Minh thôi, con mà ông ngoại Diệp nuôi đợt trước có nhắc đến.
Xuất thân chó nghiệp vụ, tên thật là Thiên Lang, tên cũng như chó, oai phong lại cực kỳ bá đạo, đi đường mạnh mẽ như tạo ra tiếng gió luôn. Từ nhỏ Diệp Luân đã ở chung với nó đến lớn, thường chơi chung với nhau nên đã đặt một biệt danh đáng yêu như thế đó.
Mấy năm trước, Thiên Lang đã hưởng hết thọ, để kỷ niệm, Diệp Luân còn cất công đặt người ta làm một cái gối ôm to giống hệt đó đặt trên giường, suốt ngày ôm ngủ.
Hồi cấp ba, Chu Dật thường đến nhà Diệp Luân chơi, hai người chơi game với nhau nên từng thấy, cũng có hỏi thăm về quá khứ của Thiên Lang.
Với một Diệp Luân thiếu thốn tình yêu của bố và có một người mẹ bận rộn, bé sói con không chỉ là một cái gối ôm mà hơn nữa, nó mang ý nghĩa của lòng ỷ lại và sự vỗ về.
Nên…
Chu Dật kể chuyện xong, chống hai tay lên cằm hỏi với giọng tò mò: “Sao cậu biết, A Luân gọi cậu như vậy à?”
Kình Phong không giấu giếm, thật thà gật đầu: “Đúng vậy.”
Cục cưng Chu vừa nghe tức thì híp mắt lại, như một chú mèo đã rình bắt chuột cả ngày trời rồi:
“Còn bảo không làm gì, A Luân đã gọi cậu như vậy rồi, chắc chắn xem cậu như gối ôm, ôm ngủ chung!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.