Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 62: Phó đạo diễn đẹp quá không dám nhìn

Đả Cương Thi

07/11/2022

Lúc này trong phòng khách của đạo diễn Thạch rất náo nhiệt, có đến 3 diễn viên mà Mai Như Ngọc có thể kể tên đều đang ngồi trong phòng khách. Chưa nói đến một vài người khác cậu không biết tên nhưng cảm thấy có chút quen mặt.

Rất rõ ràng tất cả bọn họ đến đây để tìm đạo diễn Thạch nói về việc casting phim 《 Mặt nạ da người 》. Khi những người đến trước nhìn thấy Mai Như Ngọc đứng ở cửa, mặc dù không biểu lộ rõ ràng suy nghĩ và ngạc nhiên của mình sỗ sàng như Lỗ Minh Hạ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của họ trở nên miễn cưỡng hơn vài phần.

Vốn dĩ lúc Mai Như Ngọc chưa tới, vì có sự hiện diện của Tư Không Tịch và Lỗ Minh Hạ tại đây nên bọn họ cảm thấy mình hết hy vọng với vai chính, nhưng vẫn cố ngồi lại vì nghĩ còn có thể tranh thủ vai nam phụ số 2 hoặc nam phụ số 3. Chỉ cần được xuất hiện trong bộ phim của đạo diễn giỏi như đạo diễn Thạch là tốt lắm rồi.

Kết quả bọn họ vừa mới chuẩn bị tâm lý xong xuôi thì Mai Như Ngọc "lấp la lấp lánh" đi tới. Ngay lập tức khiến những người đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi lúc nãy đau xót một trận.

Ngay cả Mai Như Ngọc đến đây rồi, quả nhiên là tác phẩm lớn của đạo diễn Thạch mà.

Hai ảnh đế có lực cạnh tranh nhau nhất trong nước đều đã tìm đến cửa rồi, đoán chừng bọn họ phải toàn lực phát huy bản lĩnh mới có thể gây ấn tượng mạnh được với tất cả người coi phim.

Lúc này, phỏng chừng ngay cả đến Lỗ Minh Hạ cũng chỉ có thể giáng cấp xuống làm nam phụ thứ 3 mà thôi. Nếu là đạo diễn Thạch vẫn thích dùng người mới giống như trước đây thì Lỗ Minh Hạ có khả năng chẳng còn cơ hội nào tham gia bộ phim 《 Mặt nạ da người 》 này nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất kể là Tư Không Tịch hay Mai Như Ngọc quả thực đều là lựa chọn phù hợp nhất cho vai nam chính kia. Xét cho cùng, nam chính là một người đàn ông có ngoại hình đẹp đến mức không ai nghi ngờ nhân cách của hắn ta.

Lúc này, phải coi coi đạo diễn Thạch quyết định như nào mà thôi.

Dù sao thì, sau khi Mai Như Ngọc xuất hiện, những người ngồi trong phòng khách đều có chút nản lòng, nhưng thật ra cũng khiến bọn họ bớt căng thẳng hơn lúc trước.

Nói sao thì hiện thực chính là như vậy, vừa khiến cho người ta nóng lòng lại càng khiến người ta tuyệt vọng. Có một số người không chỉ có kỹ thuật diễn tốt hơn bạn, ngay cả địa vị cũng lớn hơn bạn thì có làm cách nào cũng không thể vãn hồi lại được tôn nghiêm. Chỉ có thể nói là cá lớn nuốt cá bé, đều đã đến trình độ này rồi, còn vùng vẫy làm gì nữa? Nằm yên chấp nhận số phận là được rồi.

Hiển nhiên Lỗ Minh Hạ hiển cũng hiểu được điểm này, nên mới có hành vi sỗ sàng như vậy.

Đạo diễn Thạch là một trong những đạo diễn hàng đầu trong nước, cho dù mấy năm gần đây sức khỏe của ông không còn như trước, nhưng ánh mắt vẫn hiểm đến cùng cực. Đương nhiên, có thể thấy bầu không khí trong hội trường không ổn ngay sau khi Mai Như Ngọc đến rồi.

Ông lập tức hừ khẽ một tiếng, hơi hất cằm nói với Lỗ Minh Hạ đang cầm giấy lau bàn: "Được rồi cái thằng nhóc này. Đừng ở đây tỏ ra thân thiết với tôi. Cậu đừng mơ tưởng vai nam chính nữa. Thằng nhóc nhà cậu không đẹp trai, diễn không được cái vai mặt nạ da người tinh xảo kia đâu."

"Nhưng nếu cậu muốn vào vai khách mời đóng mấy nạn nhân bị sát hại hay vai cảnh sát trưởng thì vẫn được. Với kỹ thuật diễn của cậu thì cậu có thể chọn bất kỳ vai nào trong mấy vai đó."

Đạo diễn Thạch nói trắng ra như vậy khiến Lỗ Minh Hạ nghẹn họng. Hắn vô cùng muốn phản bác một câu: Tại sao hắn không thể nhận vai nam chính?! Hắn cũng được công nhận là người đàn ông anh tuấn, đẹp trai. Chẳng qua mức độ đẹp trai của hắn trên tiêu chuẩn người bình thường một chút mà thôi, không giống như Mai Như Ngọc với Tư Không Tịch - hai cái tên không giống người chút nào!

Nhưng đối mặt với đạo diễn Thạch hắn cũng không dám cự cãi gì thêm, chỉ có thể dồn hết mọi hận thù, đố kị, ghen ghét lên đầu Mai Như Ngọc. Giống như nếu Mai Như Ngọc không tới, nam chính bộ phim này chắc chắn thuộc về hắn vậy.

Mai Như Ngọc chịu không nổi cái ánh nhìn đổ hết mọi nguyên nhân thất bại lên đầu mình của Lỗ Minh Hạ, lập tức đáp trả bằng một ánh mắt mỹ lệ coi thường: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ à?"

"Tôi không giống cậu. Tôi là được đạo diễn Thạch trực tiếp điểm danh mới đến. Có thể thấy chú ấy cảm thấy tôi rất thích hợp với vai diễn này." Mai Như Ngọc nói xong quay đầu nhìn về phía đạo diễn Thạch, hiếm khi ngoan ngoãn nịnh nọt một câu: "Mắt nhìn người của chú trước nay vẫn sáng như đuốc vậy ~"

Đạo diễn Thạch từng chỉ nhìn thấy Mai Như Ngọc trợn mắt với ông, còn nói sau lưng ông là người xấu xa, lần đầu được thằng nhóc tâm địa đen thùi lùi này nịnh nọt thì không kịp thích ứng. Nhưng ông thì vẫn độc mồm độc miệng như cũ:

"Hừ! Cậu cũng đừng có dát vàng lên mặt mình. Thằng nhóc nhà cậu chẳng qua cũng là lựa chọn thứ hai của tôi mà thôi. Nếu không phải thằng nhóc Tư Không này dạo gần đây mải chuẩn bị phim riêng của mình, không chịu nhận vai mới thì cậu cho rằng tôi sẽ tìm thằng nhóc điên khùng cậu chắc? Chê tôi sống không đủ lâu đấy hả?"

Mai Như Ngọc: "......"



Lão già nhà ông cũng có kém tôi miếng nào đâu.

Nhưng đạo diễn Thạch nói vậy khiến mấy người còn lại trong phòng khách cũng mới biết được Tư Không Tịch đến đây không phải để tranh vai diễn. Lỗ Minh Hạ vốn định dùng Tư Không Tịch đả kích Mai Như Ngọc ngây ngẩn tại chỗ, trực tiếp hỏi thay nghi vấn trong lòng mọi người: "Vậy Tư Không ảnh đế đến đây để.... tán dóc ạ?"

Mai Như Ngọc nhìn tên ngố Lỗ Minh Hạ bằng ánh mắt giống như nhìn Tần Lãng: "Động não chút đi! Không phải Tịch Mịch ca về nước để làm đạo diễn sao, anh ấy sắp tự làm một bộ phim của riêng mình, cho nên nhất định là đến tìm đạo diễn Thạch để học hỏi kinh nghiệm rồi."

Vừa dứt lời, Mai Như Ngọc híp mắt nhìn về phía Tư Không Tịch đầy ẩn ý: "Không đúng! Không phải anh đến đây làm phó đạo diễn đấy chứ?"

Tư Không Tịch nở nụ cười: "Cũng không được coi là phó đạo diễn chính thức, chỉ là loanh quanh cạnh đạo diễn học hỏi một chút, giúp chú ấy vài việc lặt vặt mà thôi."

Mai Như Ngọc: "....."

Nhìn nụ cười của cái tên Tịch Mịch ngứa đòn trong ngoài bất nhất này, đột nhiên cậu không muốn diễn bộ phim này nữa.

Đáng tiếc Mai Như Ngọc đã tự dâng mình đến cửa, nên không có lý do gì để chạy trốn cả. Hơn nữa ông già kia đã trực tiếp phủ định Lỗ Minh Hạ nhận vai chính, còn mấy diễn viên còn lại kia... không phải Mai Như Ngọc khoe khoang nhưng thật sự không có ai có đủ khả năng đánh bại cậu về cả nhan sắc lẫn kỹ thuật diễn.

"Hừ! Con nói coi, cái thằng nhóc nhà con mới 30 tuổi thôi sao đã bắt đầu muốn trở thành đạo diễn rồi cơ chứ? Ngoan ngoãn làm ảnh đế diễn thêm vài bộ phim nữa không được hay sao?" Sau khi Tư Không Tịch nói xong, đạo diễn Thạch lại không khỏi phàn nàn

"Bây giờ, phái thực lực càng ngày càng ít diễn viên giỏi không ngại lăn xả, người nào người đấy cũng chỉ được cái mặt không thì rặt một lũ làm lố. Đặc biệt là những nhóm nít ranh kia, chỉ được mỗi cái đông fan với hot trên mạng, đến lúc đóng phim tự cảm thấy mình là ông hoàng bà chúa

Vẻ mặt đạo diễn Thạch đau đớn chỉ vào Mai Như Ngọc: "Đến cả thằng nhóc Như Ý này khiến chú đau đầu năm ấy cũng không đến mức không biết trời cao đất rộng như bọn chúng! Tuy Mai Như Ngọc kiêu ngạo lại còn thích cãi tay đôi với chú, nhưng nói sao thì cũng rất có năng khiếu, lại không ngại khó ngại khổ học hỏi! Nhưng cái đám diễn viên trẻ đó thì sao? Đã không đẹp bằng thằng nhóc này thì thôi đi, đến diễn cũng khiếu diễn xuất luôn, lại còn khổ một chút thì không chịu được!"

"Như vậy mà còn đến tìm chú đòi đóng phim chú làm? Chú bị bọn chúng làm tức đến độ không muốn làm phim nữa đấy!"

Đạo diễn Thạch nhìn sang Tư Không Tịch, "Càng chưa nói đến chuyện có thể xuất hiện một người ngoan ngoãn như cháu, nói một phát là hiểu, lễ phép, hiểu chuyện, chỗ nào cũng tốt. Ai ~ đời này của chú chắc cũng chỉ gặp được một người duy nhất như cháu thôi."

"Cháu làm phó đạo diễn cũng tốt, giúp chú dạy dỗ mấy đứa nhóc đó diễn xuất, chú đỡ phải phí nước bọt mắng bọn họ. Dù sao bọn họ cũng sợ lão già thối này, nếu cháu là người hướng dẫn hay đối diễn với bọn họ, phỏng chừng bọn họ phấn khích đến nỗi ngủ không nổi đấy."

Mấy câu cuối của đạo diễn Thạch còn vương chút giận dỗi không muốn bằng lòng với thời gian.

Tư Không Tịch nghe hiểu đang định nói chuyện thì Mai Như Ngọc đã cười hì hì đi đến đằng sau ông, giả bộ bóp vai:

"Lời này của chú không đúng rồi! Cháu đâu có sợ chú đâu, đúng không? Ngày trước chú chỉ thẳng mặt cháu mắng mỏ cháu còn dám ngẩng đầu cãi lại. Bây giờ cháu thành ảnh đế rồi lại càng không sợ chú."

"Cháu với Tư Không Tịch đều là ảnh đế, cháu chê ảnh nha. Anh ấy không hướng dẫn được cháu, nhưng lúc mấu chốt vẫn phải cần đến chú chỉ đạo diễn xuất mà."

Dù đạo diễn Thạch nghiêm túc đến đâu đi chăng nữa những nghe được những lời này cũng không nhịn nổi phì cười mắng lại: "Cậu đừng ở đây có kiếm chuyện nữa đi, vừa mới được làm ảnh đế đã sung sướng đến ngu luôn rồi à? Cậu còn cách thằng nhóc Tư Không cả một đoạn đường đấy, ngoan ngoãn lắng nghe người ta hướng dẫn đi!"

"Đi ra, đi ra, đi ra! Đừng có đứng đây giả bộ bóp vai cho tôi. Đi rót cho Tư Không đại ca của cậu một ly trà đi. Nhờ cậu nó hướng dẫn cậu những lúc mất mặt đi."

Đương nhiên đạo diễn Thạch không biết giữa Mai Như Ngọc với Tư Không Tịch có gì đó mờ ám, cho nên những lời này chính là muốn nhắc Mai Như Ngọc chủ động tạo ra mối quan hệ tốt đẹp với Tư Không Tịch. Cũng trá hình muốn bảo Tư Không Tịch chú ý quan tâm Mai Như Ngọc hơn.



Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch không phải là người ngốc, đều nghe hiểu ý tốt của đạo diễn Thạch. Cho nên tuy Mai Như Ngọc có chút không vui, vẫn đi rót cho Tư Không Tịch một ly trà.

"Nào, Tịch Mịch ca, kính anh một ly. Đến tháng sau khi quay phim rồi anh đừng nhìn chằm chằm vào em mọi lúc mọi nơi, anh nên tập trung hướng dẫn các hậu bối khác thì hơn."

Tư Không Tịch nhướn mày nhận ly trà: "Anh sẽ cố gắng hết sức. Dù sao thì anh cũng chỉ luôn nhìn cái tốt nhất thôi." Và... thật ra anh muốn được bóp vai hơn là kính trà cơ.

Mai Như Ngọc: "....."

Xí!

Đạo diễn Thạch tận mắt nhìn thấy hai hậu bối mình tâm đắc nhất chung đụng với nhau rất tốt, nét tươi cười trên mặt lại càng lộ rõ. Sau đó ông quay người nói với những nam diễn viên chủ đích chạy tới tìm ông đang ngồi trong phòng khách: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bộ phim này là bộ cuối cùng của tôi. Các cậu đi được đến bây giờ cũng đều là nhưng diễn viên rất khá rồi, nhưng chỉ nhận vai phụ trong phim của tôi thì hơi xót. Hơn nữa quá nhiều gương mặt quen thuộc cũng sẽ ảnh hưởng đến tình tiết chung của bộ phim. Như vậy đi, Tiểu Uông ở lại đảm nhận vai nạn nhân bị sát hại đầu tiên, còn những người khác thì về đi thôi."

"Ngoài ra tôi cũng có mấy cái kịch bản của mấy đồ đệ, nếu các cậu đã tới, tôi cũng không muốn các cậu vất vả đi một chuyến lại trở về tay không. Có thể thử đọc mấy kịch bản này, nếu cảm thấy cái kịch bản tốt, có thể trực tiếp thảo luận với bọn họ."

"Đây đều là những kịch bản đã chuẩn bị quay nhưng vẫn chưa chọn được diễn viên. Tôi cho các cậu cơ hội này, nhưng có thể tự mình lấy được vai diễn hay không đều là chuyện của các cậu."

Vốn dĩ Lỗ Minh Hạ và mấy người không được giữ lại trong lòng còn khó chịu, kết quả bọn họ còn cảm nhận được vận mệnh tàn khốc thì ông già này lại vẽ cho một hắn một con đường mới khiến bọn hắn lập tức vui vẻ.

Cho dù đồ đệ của ông không nổi danh bằng ông, về mặt kịch bản và đoàn làm phim chắc chắn vẫn có nhiều khiếm khuyết, nhưng kịch bản có thể khiến đạo diễn Thạch khẳng định, nói không chừng có thể là một con hắc mã đấy.

(*hắc mã: đại khái để chỉ một thí sinh, một vật, một việc trong cuộc thi hoặc đường đua nào đấy không được kỳ vọng sẽ làm nên chuyện nhưng lại lội ngược dòng ngoạn mục)

Vì thế bao gồm cả người dễ dàng đau lòng nhất - Lỗ Minh Hạ, trong lòng cũng không còn cảm thấy không cam lòng nhiều nữa. Chẳng qua lúc ra về, Lỗ Minh Hạ liếc nhìn Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch vài lần.

Là ảo giác của hắn sao? Sao lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có gì đó không đúng cho lắm.

Nói không chừng có thể tìm ra được một tin để bôi đen cũng nên.

Sau đó, đạo diễn Thạch thống nhất thời gian vào đoàn làm phim với Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch và Tiểu Uông.

Lịch trình của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch giống nhau đến kinh người. Ngoài trừ chương trình 《 Minh tinh biểu diễn 》và《 Nhật ký phấn đấu từ không đến có của mỹ nam 》ra thì trên cơ bản hai người bọn họ cũng không có công việc gì khác.

Mà 《 Minh tinh biểu diễn 》đã bước đến vòng bán kết rồi, chỉ quay hai kỳ nữa tương đương với một tháng nữa là kết thúc, nhưng《 Nhật ký phấn đấu từ không đến có của mỹ nam 》thực ra lại là một chương trình khá dài hơi nhưng cũng chỉ quay hai tuần một lần. Nếu chỉ có hai chương trình này tính ra cũng không làm chậm trễ tiến trình quay phim của 《 Mặt nạ da người 》.

"Vậy chờ đến 20/7 đi. Sau khi 《 Minh tinh biểu diễn 》kết thúc lập tức vào đoàn!"

"Vừa hay vai nạn nhân với vai cảnh sát tôi chưa tìm được diễn viên. Coi coi có hạt giống nào tốt trong 《 Minh tinh biểu diễn 》không đưa đến đây để dùng."

Nghe thế, ánh mắt Mai Như Ngọc lập tức sáng lấp lánh, cậu cảm thấy chất dinh dưỡng đổ cho cái cây rụng tiền đầu tiên của mình đã sắp khai hoa kết quả rồi.

Ừhm ~ Nhưng không biết cái cây rụng tiền số hai của mình có phát triển tốt trong tuần này không nữa? Hay là không thể cứu nổi nữa đây?

Hy vọng là vế trước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook