Chương 42
Lục Mang Tinh
25/07/2017
Bình luận bùng nổ, cuộc live stream công ích của Tô Căng Bắc đại khái cũng không duy trì tiếp được.
Tô Căng Bắc cười nói:
- Mọi người kích động như thế, tôi còn quay nữa không đây, mọi người rốt cuộc muốn ngắm tôi hay ngắm anh ấy?
Tiểu Oai xem bình luận, nói:
- Fan bảo muốn ngắm nữ thần, càng muốn ngắm bạn trai của nữ thần, yêu cầu anh ấy xuất hiện.
Tô Căng Bắc:
- Khụ khụ, anh chàng vừa nãy tương đối xấu hổ, cho nên nói…
- Tô Căng Bắc, em thế này là đang làm việc à?
Fan nghe thấy bên kia màn hình vang lên giọng nam lành lạnh quyến rũ, anh nói:
- Cho em thêm mười phút đủ không?
Fan thấy Tô Căng Bắc nhìn sang hướng anh, ánh nhìn ấy đúng là đong đầy tình cảm, yêu thương muôn vàn…
- Anh xác định anh vẫn muốn lên tiếng ư, mọi người đều nghe đấy.
- Oh - Chu Thời Uẩn dừng lại, hình như hơi nghi hoặc – Vậy thì sao?
Tô Căng Bắc nở nụ cười xinh đẹp:
- Không sao không sao cả, anh không ngại thì em yên tâm rồi.
Chu Thời Uẩn nhìn cô, để ý gì chứ, họ vốn dĩ đúng là quan hệ mà mọi người nghĩ kia mà, càng nhiều người biết không phải càng tốt sao, đỡ cho có người ngấp nghé có ý đồ với cô.
Hơn nữa, với sự nhiệt tình của cô dành cho nhan sắc, Chu Thời Uẩn khó đảm bảo cô có thể an phận trong tình huống có một gã đàn ông nào đó có ngoại hình xuất chúng hợp khẩu vị theo đuổi cô. Cho nên… sớm gắn nhãn mác cho cô thì hơn.
Fan còn đang bình luận, Tô Căng Bắc chuẩn bị đến giai đoạn cuối để kết thúc live stream.
- Họ nhìn em qua điện thoại di động?
Chu Thời Uẩn không biết đi đến cạnh cô từ khi nào, hơn nữa không chút để ý vẻ mặt sững sờ của cô và Tiểu Oai, nhìn các bình luận nhanh chóng trôi qua màn hình.
Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:
- Đúng, đúng.
Chu Thời Uẩn ồ lên, tựa như có thêm tri thức mới về nghề nghiệp của ngôi sao.
- Những bình luận này, là đang nói anh?
Chu Thời Uẩn hiếm khi có lòng hiếu kỳ.
Bình luận lúc này:
“Cmn bạn trai!”
“Đẹp trai!!!”
“Bỗng dưng ngọt ngào là chuyện gì thế?”
“Bạn trai đã quá! Cao hơn Căng Bắc một đoạn, nhìn cũng là 1m8+”
……
Ánh mắt Chu Thời Uẩn khẽ lướt qua, lành lạnh nói:
- 1m83.
Mọi người bên kia màn hình: “!!!”
Tô Căng Bắc:
- …
- Còn nữa.
Chu Thời Uẩn lại bổ sung:
- Là vị hôn phu, không phải bạn trai.
Tối hôm đó, Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn ở nhà ăn cơm.
Tô Doãn Đông lướt điện thoại nói:
- Mấy đứa chơi chiêu trò gì thế?
Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn, trong lòng đã đoán được vụ live stream hôm nay sẽ gây ra vấn đề:
- Cũng không có gì, chỉ là Chu bảo bối nhà chúng ta lên hình thôi.
Tô Doãn Đông cười:
- Đúng là không có gì, chỉ là weibo bạo nổ thôi.
Bởi vì Chu Thời Uẩn đột nhiên xuất hiện, số người xem live stream của Tô Căng Bắc tăng đột biến gấp mấy lần, người đến sau hầu như vừa vào là kéo đến đoạn 30 phút 10 giây.
Bởi vì đó là thời gian tốt nhất, gương mặt đẹp trai nghiêng nghiêng của anh xuất hiện, mà giọng nói lành lạnh quyến rũ của anh cũng vang lên: “Bảo hơn sáu giờ tới đón em mà, em đang làm gì đó?”
Cư dân mạng bày tỏ trái tim thiếu nữ bùng cháy, ngược FA thế này xưa nay chưa từng có!!!
Trong thời gian ngắn, weibo, tiêu đề, hầu như toàn bộ các trang giải trí đều do hai người họ chiếm. Khi về phòng, Tô Căng Bắc lặng lẽ hỏi Chu Thời Uẩn:
- Cái đó không cần xóa à?
- Ừ.
Cô khó hiểu:
- Em còn tưởng anh sẽ đè hết các tin tức giống lần trước chứ.
- Không cần thiết.
- Tại sao?
Chu Thời Uẩn nghiêng mắt nhìn cô:
- Em cảm thấy anh không đủ ăn ảnh?
- Hả?
- Hay hoàn toàn không ăn ảnh?
Tô Căng Bắc lắc đầu:
- Không phải, anh đẹp trai thế này đương nhiên vô cùng ăn ảnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Chu Thời Uẩn dào dạt ý cười…
- Vậy được rồi.
Chu Thời Uẩn mở cửa đi vào:
- Ngủ đi, ngủ ngon.
Tô Căng Bắc:
- …Ngủ ngon.
Người này, nhất định là uống lộn thuốc…
Lúc này, trong phòng, Chu Thời Uẩn đưa tay xoa xoa giữa trán, bên môi cong lên ý cười nhẹ, không ngờ có một ngày anh lại cố ý đi làm chuyện như vậy.
Hôm sau, anh về lo chuyện của bệnh viện. Còn Tô Căng Bắc đi quay quảng cáo.
Quãng thời gian này cô rất bận, quay xong hai quảng cáo rồi còn phải bay khắp cả nước vì những hoạt động quay phim chụp hình khác, mà trong những hoạt động này, lần nào cô cũng sẽ bị hỏi về vị hôn phu. Ngay cả những người bạn trong giới showbiz cũng nhắn tin chúc phúc cô…
Hôm nay, cô bay đến Quảng Châu tham dự một buổi tụ hội thương mại châu báu, vốn nghĩ chỉ cần ló mặt là được, không ngờ khi cô định rời đi thì thấy bóng dáng Hạ Lộ. Từ sau lần chia tay trước ở nhà hàng, hai người không còn liên lạc nữa.
Dù vậy, Tô Căng Bắc vẫn biết tin tức về cô ấy. Trước đó cô ấy đã đổi công ty quản lý, cũng nhận được mấy kịch bản tốt.
Hạ Lộ cũng chú ý tới cô, hai người nhìn nhau xa xa cách đám đông ăn mặc hoa lệ, hồi lâu, Hạ Lộ gật đầu với cô, há miệng, nói mấy chữ.
Khoảng cách quá xa, Tô Căng Bắc không nghe cô ấy nói gì, nhưng từ khẩu hình cô biết, cô ấy nói, xin lỗi.
Tô Căng Bắc mỉm cười, lắc đầu.
- Nè, chị cười ngốc gì với không khí thế?
Đột nhiên, bên cạnh có người vỗ vai cô.
Tô Căng Bắc giật mình, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tố Oánh đứng bên cạnh.
- Sao em lại ở đây?
Thiệu Tố Oánh hừ khẽ:
- Đây là sản nghiệp nhà tụi em.
Tô Căng Bắc:
- Hèn gì có thể đi lung tung ở đây, sao, anh trai cho ra ngoài chơi rồi à?
Thiệu Tố Oánh trừng cô:
- Chị còn nhắc chuyện này?
Tô Căng Bắc cười khẽ:
- Về nhà sớm chút, trẻ con đừng ở bên ngoài muộn quá.
- Này này này, không có ai quản người khác như chị đâu.
- Đó là nể tình em là em gái của Chu bảo bối nhà chị đấy.
Thiệu Tố Oánh run lên:
- Chu bảo bối… thực không biết làm sao anh hai tiêu hóa được cách xưng hô này nữa.
- Tiêu hóa?
Tô Căng Bắc nói như lẽ đương nhiên:
- Anh ấy rất thích cách xưng hô này.
Thiệu Tố Oánh cười nhạo:
- Nè, công việc hôm nay xong chị có về tìm anh hai không nhỉ?
- Không, ngày mai ngày mốt bận.
Thiệu Tố Oánh híp mắt, nói:
- Còn nói yêu anh hai nhiều, thế mà ngay cả sinh nhật cũng không ở cùng anh ấy.
- Sinh, sinh nhật?Tô Căng Bắc sững sờ:
- Sinh nhật khi nào?
Thiệu Tố Oánh nói với giọng chẳng mấy thiện cảm:
- Ngày mốt!
Lời vừa dứt, Tô Căng Bắc đưa tay xoa đầu cô, còn dùng ngữ khí đầy từ ái nói:
- Chà chà, trẻ ngoan, thật hiểu chuyện.
Nói xong, không đợi Thiệu Tố Oánh phản ứng, cô đã vội vội vàng vàng xách váy lễ phục rời đi.
Thiệu Tố Oánh sững sờ hồi lâu:
- Tô Căng Bắc!!!
Tô Căng Bắc thực sự không biết ngày sinh nhật của Chu Thời Uẩn, điều này cũng vì cô không quá nhạy cảm với ngày tháng, trong đầu cô chẳng nhớ rõ được ngày sinh nhật của mấy người. Vả lại, dạo này hai người đều rất bận, điện thoại còn không gọi được mấy cuộc nữa là.
Tối đó, Tô Căng Bắc bảo Hà Địch mua vé máy bay ngày hôm sau cho cô.
- Căng Bắc, ngày mốt em phải đến gặp đạo diễn Dương bàn chuyện kịch bản, ngày mai em đi thì định chừng nào về?
Tô Căng Bắc thở dài, vỗ vai Hà Địch nói lời sâu xa:
- Địch Địch, chị cho rằng công việc và người yêu, cái nào quan trọng?
Hà Địch liếc cô:
- Em bớt khoe tình cảm đi.
Tô Căng Bắc cười trả lời giúp cô ấy:
- Là người yêu, không sai.
Hà Địch:
- Cho nên?
Tô Căng Bắc túm mớ tóc dài lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rạng ngời:
- Cho nên em không đi, em muốn hiến thân cho ái tình.
- Đừng kiếm nhiều cớ lười công việc thế!
Cớ? Sao là cớ chứ?
Tô Căng Bắc vui hớn hở bay đến thành phố chỗ Chu Thời Uẩn.
Lòng cô ngập tràn thành ý.
Sau khi đến nhà, cô lấy chìa khóa mà anh cho cô để mở cửa nhưng khi vào lại thấy nhà cửa vắng hoe.
Tô Căng Bắc đặt hành lý xuống gọi điện thoại cho anh nhưng kỳ lạ là gọi mấy cuộc vẫn không được. Cô tưởng anh đang ở phòng phẫu thuật, thế là gọi điện thoại cho Lâm Thanh Duy.
- Tiểu Duy, đang bận à?
Lâm Thanh Duy ngớ người hồi lâu:
- Căng Bắc?! Tô Căng Bắc?
- Là tôi.
- Sao cô có số điện thoại của tôi?
- Ờm, đương nhiên là nhìn lén ở chỗ Chu Thời Uẩn rồi.
Tô Căng Bắc nói:
- Chu Thời Uẩn đâu?
- Hả?
Giọng Lâm Thanh Duy đầu bên kia rất vui vẻ:
- Sư huynh không nói cô biết à, anh ấy đi Quý Châu rồi.
- Quý Châu???
- Ừ, bệnh viện chúng tôi mấy năm qua luôn có hoạt động khám bệnh từ thiện đến vùng sâu vùng xa, chỗ năm nay là do sư huynh đề nghị, cho nên anh ấy đi tiên phong.
Tô Căng Bắc sững sờ chốc lát, Chu Thời Uẩn đề nghị? Quý Châu… không phải là cái sơn thôn nhỏ anh từng nhắc, nơi có một người bạn ảnh hưởng đến anh đồng thời khiến anh muốn làm bác sĩ chứ?
- Căng Bắc? Căng Bắc?
- A, tôi đây.
Cô nói:
- Tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy, sao anh ấy không bắt máy?
Lâm Thanh Duy:
- Bên kia tín hiệu không tốt lắm. Ngày mai tôi cũng đi, cô có lời gì muốn nhắn không? Tôi gửi giúp cho.
- Không có lời muốn gửi, nhưng… có người muốn gửi.
Lâm Thanh Duy:
-?
Đội của Lâm Thanh Duy là đội đến sau, chủ yếu mang thuốc đi.
Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe chuyên dụng đến đón họ.
Mọi người lên xe hướng đến nơi cần đến. Mà lúc này, trên xe có năm người: hai bác sĩ, một y tá, một tài xế, và một… Tô Căng Bắc.
- Ơ, cô đúng là Tô Căng Bắc ư?
Y tá ngồi ghế trước cuối cùng không nhịn được, quay đầu lại hỏi.
Tô Căng Bắc gỡ khẩu trang xuống, gật đầu thân thiện với cô ấy.
- Thật trăm phần trăm.
Lâm Thanh Duy nói:
- Lai Lai, cô mới tới nên không biết, Căng Bắc còn từng ở bệnh viện chúng ta đấy.
Y tá tên Lai Lai cười e thẹn:
- Ơ, Tô Căng Bắc và bác sĩ Chu là thật ư?
Lâm Thanh Duy:
- Không xem tin tức à, đương nhiên là thật rồi.
Dứt lời, cậu quay đầu nói với Tô Căng Bắc:
- Căng Bắc, cô không biết đâu, từ sau khi sư huynh xuất hiện trên live stream của cô, có không ít bệnh nhân trong bệnh viện nhận ra đấy.
- Có ảnh hưởng lắm đến công việc của anh ấy không?
- Vẫn ổn, cô cũng biết mà, cái mặt thối kia của sư huynh, ai mà dám tùy tiện đến gần chứ.
Tô Căng Bắc chống cằm nhìn ngoài cửa sổ:
- Cũng đúng ha.
Y tá thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn cô, dọc đường, cô vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu với Lâm Thanh Duy, thời gian trôi qua rất nhanh. Hơn ba giờ chiều, cuối cùng xe lái đến dưới khu núi.
Một bác sĩ khác nói:
- Vì hôm qua trời mưa nên đường khó đi, lái xe rất nguy hiểm, chúng ta đi bộ thì tốt hơn.
Y tá Lai Lai nhìn mặt đất lầy lội:
- Thế, thế phải đi bao lâu?
- Không xa đâu, nửa tiếng là đến thôi.
- Vậy được, chúng ta vác đồ lên.
Dứt lời, Lâm Thanh Duy nhìn Tô Căng Bắc:
- Căng Bắc, cô được không?
Tô Căng Bắc xuống xe:
- Được mà, Tiểu Duy, để tôi giúp mọi người xách ít đồ.
- Không cần không cần, chúng tôi mang theo lượng đồ cho ba người xách mà.
Tô Căng Bắc nhìn Lai Lai nhỏ con nhưng đeo một túi to lại còn xách thêm một túi, thế là cô đón lấy cái túi trên tay Lai Lai:
- Đi thôi.
Lai Lai có chút được chiều mà sợ:
- Tô, Tô… Căng Bắc, cứ để tôi làm cho.
- Tôi giúp cô xách chút, cô đeo nhiều thế cơ mà.
Lai Lai vội vã cám ơn:
- Ôi đúng rồi, đôi giày này của cô…
Mọi người nhìn đôi giày của Tô Căng Bắc, giày cao gót, 10 cm.
Cô ho khan, vì đi vội nên cô mang giày cao gót theo thói quen.
Không ngờ, con đường này lại tệ hại dữ thần như vậy.
- Không sao, cẩn thận chút.
Nói rồi, Tô Căng Bắc đi về phía trước, giày cao gót giẫm vào đất bùn, chớp mắt đã thay hình đổi dạng.
- …
Đám người Lâm Thanh Duy nhìn đại minh tinh Tô Căng Bắc gọn gàng xinh đẹp cẩn thận bước từng li từng tí trên đất bùn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút hài hòa không nói rõ nên lời.
Lai Lai nói nhỏ:
- Bác sĩ Lâm, anh nói xem cảnh này có khiến anh nhớ tới một chương trình không?
Lâm Thanh Duy:
- Chương trình gì?
- Biến hình ký…
Tô Căng Bắc cười nói:
- Mọi người kích động như thế, tôi còn quay nữa không đây, mọi người rốt cuộc muốn ngắm tôi hay ngắm anh ấy?
Tiểu Oai xem bình luận, nói:
- Fan bảo muốn ngắm nữ thần, càng muốn ngắm bạn trai của nữ thần, yêu cầu anh ấy xuất hiện.
Tô Căng Bắc:
- Khụ khụ, anh chàng vừa nãy tương đối xấu hổ, cho nên nói…
- Tô Căng Bắc, em thế này là đang làm việc à?
Fan nghe thấy bên kia màn hình vang lên giọng nam lành lạnh quyến rũ, anh nói:
- Cho em thêm mười phút đủ không?
Fan thấy Tô Căng Bắc nhìn sang hướng anh, ánh nhìn ấy đúng là đong đầy tình cảm, yêu thương muôn vàn…
- Anh xác định anh vẫn muốn lên tiếng ư, mọi người đều nghe đấy.
- Oh - Chu Thời Uẩn dừng lại, hình như hơi nghi hoặc – Vậy thì sao?
Tô Căng Bắc nở nụ cười xinh đẹp:
- Không sao không sao cả, anh không ngại thì em yên tâm rồi.
Chu Thời Uẩn nhìn cô, để ý gì chứ, họ vốn dĩ đúng là quan hệ mà mọi người nghĩ kia mà, càng nhiều người biết không phải càng tốt sao, đỡ cho có người ngấp nghé có ý đồ với cô.
Hơn nữa, với sự nhiệt tình của cô dành cho nhan sắc, Chu Thời Uẩn khó đảm bảo cô có thể an phận trong tình huống có một gã đàn ông nào đó có ngoại hình xuất chúng hợp khẩu vị theo đuổi cô. Cho nên… sớm gắn nhãn mác cho cô thì hơn.
Fan còn đang bình luận, Tô Căng Bắc chuẩn bị đến giai đoạn cuối để kết thúc live stream.
- Họ nhìn em qua điện thoại di động?
Chu Thời Uẩn không biết đi đến cạnh cô từ khi nào, hơn nữa không chút để ý vẻ mặt sững sờ của cô và Tiểu Oai, nhìn các bình luận nhanh chóng trôi qua màn hình.
Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:
- Đúng, đúng.
Chu Thời Uẩn ồ lên, tựa như có thêm tri thức mới về nghề nghiệp của ngôi sao.
- Những bình luận này, là đang nói anh?
Chu Thời Uẩn hiếm khi có lòng hiếu kỳ.
Bình luận lúc này:
“Cmn bạn trai!”
“Đẹp trai!!!”
“Bỗng dưng ngọt ngào là chuyện gì thế?”
“Bạn trai đã quá! Cao hơn Căng Bắc một đoạn, nhìn cũng là 1m8+”
……
Ánh mắt Chu Thời Uẩn khẽ lướt qua, lành lạnh nói:
- 1m83.
Mọi người bên kia màn hình: “!!!”
Tô Căng Bắc:
- …
- Còn nữa.
Chu Thời Uẩn lại bổ sung:
- Là vị hôn phu, không phải bạn trai.
Tối hôm đó, Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn ở nhà ăn cơm.
Tô Doãn Đông lướt điện thoại nói:
- Mấy đứa chơi chiêu trò gì thế?
Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn, trong lòng đã đoán được vụ live stream hôm nay sẽ gây ra vấn đề:
- Cũng không có gì, chỉ là Chu bảo bối nhà chúng ta lên hình thôi.
Tô Doãn Đông cười:
- Đúng là không có gì, chỉ là weibo bạo nổ thôi.
Bởi vì Chu Thời Uẩn đột nhiên xuất hiện, số người xem live stream của Tô Căng Bắc tăng đột biến gấp mấy lần, người đến sau hầu như vừa vào là kéo đến đoạn 30 phút 10 giây.
Bởi vì đó là thời gian tốt nhất, gương mặt đẹp trai nghiêng nghiêng của anh xuất hiện, mà giọng nói lành lạnh quyến rũ của anh cũng vang lên: “Bảo hơn sáu giờ tới đón em mà, em đang làm gì đó?”
Cư dân mạng bày tỏ trái tim thiếu nữ bùng cháy, ngược FA thế này xưa nay chưa từng có!!!
Trong thời gian ngắn, weibo, tiêu đề, hầu như toàn bộ các trang giải trí đều do hai người họ chiếm. Khi về phòng, Tô Căng Bắc lặng lẽ hỏi Chu Thời Uẩn:
- Cái đó không cần xóa à?
- Ừ.
Cô khó hiểu:
- Em còn tưởng anh sẽ đè hết các tin tức giống lần trước chứ.
- Không cần thiết.
- Tại sao?
Chu Thời Uẩn nghiêng mắt nhìn cô:
- Em cảm thấy anh không đủ ăn ảnh?
- Hả?
- Hay hoàn toàn không ăn ảnh?
Tô Căng Bắc lắc đầu:
- Không phải, anh đẹp trai thế này đương nhiên vô cùng ăn ảnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Chu Thời Uẩn dào dạt ý cười…
- Vậy được rồi.
Chu Thời Uẩn mở cửa đi vào:
- Ngủ đi, ngủ ngon.
Tô Căng Bắc:
- …Ngủ ngon.
Người này, nhất định là uống lộn thuốc…
Lúc này, trong phòng, Chu Thời Uẩn đưa tay xoa xoa giữa trán, bên môi cong lên ý cười nhẹ, không ngờ có một ngày anh lại cố ý đi làm chuyện như vậy.
Hôm sau, anh về lo chuyện của bệnh viện. Còn Tô Căng Bắc đi quay quảng cáo.
Quãng thời gian này cô rất bận, quay xong hai quảng cáo rồi còn phải bay khắp cả nước vì những hoạt động quay phim chụp hình khác, mà trong những hoạt động này, lần nào cô cũng sẽ bị hỏi về vị hôn phu. Ngay cả những người bạn trong giới showbiz cũng nhắn tin chúc phúc cô…
Hôm nay, cô bay đến Quảng Châu tham dự một buổi tụ hội thương mại châu báu, vốn nghĩ chỉ cần ló mặt là được, không ngờ khi cô định rời đi thì thấy bóng dáng Hạ Lộ. Từ sau lần chia tay trước ở nhà hàng, hai người không còn liên lạc nữa.
Dù vậy, Tô Căng Bắc vẫn biết tin tức về cô ấy. Trước đó cô ấy đã đổi công ty quản lý, cũng nhận được mấy kịch bản tốt.
Hạ Lộ cũng chú ý tới cô, hai người nhìn nhau xa xa cách đám đông ăn mặc hoa lệ, hồi lâu, Hạ Lộ gật đầu với cô, há miệng, nói mấy chữ.
Khoảng cách quá xa, Tô Căng Bắc không nghe cô ấy nói gì, nhưng từ khẩu hình cô biết, cô ấy nói, xin lỗi.
Tô Căng Bắc mỉm cười, lắc đầu.
- Nè, chị cười ngốc gì với không khí thế?
Đột nhiên, bên cạnh có người vỗ vai cô.
Tô Căng Bắc giật mình, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tố Oánh đứng bên cạnh.
- Sao em lại ở đây?
Thiệu Tố Oánh hừ khẽ:
- Đây là sản nghiệp nhà tụi em.
Tô Căng Bắc:
- Hèn gì có thể đi lung tung ở đây, sao, anh trai cho ra ngoài chơi rồi à?
Thiệu Tố Oánh trừng cô:
- Chị còn nhắc chuyện này?
Tô Căng Bắc cười khẽ:
- Về nhà sớm chút, trẻ con đừng ở bên ngoài muộn quá.
- Này này này, không có ai quản người khác như chị đâu.
- Đó là nể tình em là em gái của Chu bảo bối nhà chị đấy.
Thiệu Tố Oánh run lên:
- Chu bảo bối… thực không biết làm sao anh hai tiêu hóa được cách xưng hô này nữa.
- Tiêu hóa?
Tô Căng Bắc nói như lẽ đương nhiên:
- Anh ấy rất thích cách xưng hô này.
Thiệu Tố Oánh cười nhạo:
- Nè, công việc hôm nay xong chị có về tìm anh hai không nhỉ?
- Không, ngày mai ngày mốt bận.
Thiệu Tố Oánh híp mắt, nói:
- Còn nói yêu anh hai nhiều, thế mà ngay cả sinh nhật cũng không ở cùng anh ấy.
- Sinh, sinh nhật?Tô Căng Bắc sững sờ:
- Sinh nhật khi nào?
Thiệu Tố Oánh nói với giọng chẳng mấy thiện cảm:
- Ngày mốt!
Lời vừa dứt, Tô Căng Bắc đưa tay xoa đầu cô, còn dùng ngữ khí đầy từ ái nói:
- Chà chà, trẻ ngoan, thật hiểu chuyện.
Nói xong, không đợi Thiệu Tố Oánh phản ứng, cô đã vội vội vàng vàng xách váy lễ phục rời đi.
Thiệu Tố Oánh sững sờ hồi lâu:
- Tô Căng Bắc!!!
Tô Căng Bắc thực sự không biết ngày sinh nhật của Chu Thời Uẩn, điều này cũng vì cô không quá nhạy cảm với ngày tháng, trong đầu cô chẳng nhớ rõ được ngày sinh nhật của mấy người. Vả lại, dạo này hai người đều rất bận, điện thoại còn không gọi được mấy cuộc nữa là.
Tối đó, Tô Căng Bắc bảo Hà Địch mua vé máy bay ngày hôm sau cho cô.
- Căng Bắc, ngày mốt em phải đến gặp đạo diễn Dương bàn chuyện kịch bản, ngày mai em đi thì định chừng nào về?
Tô Căng Bắc thở dài, vỗ vai Hà Địch nói lời sâu xa:
- Địch Địch, chị cho rằng công việc và người yêu, cái nào quan trọng?
Hà Địch liếc cô:
- Em bớt khoe tình cảm đi.
Tô Căng Bắc cười trả lời giúp cô ấy:
- Là người yêu, không sai.
Hà Địch:
- Cho nên?
Tô Căng Bắc túm mớ tóc dài lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rạng ngời:
- Cho nên em không đi, em muốn hiến thân cho ái tình.
- Đừng kiếm nhiều cớ lười công việc thế!
Cớ? Sao là cớ chứ?
Tô Căng Bắc vui hớn hở bay đến thành phố chỗ Chu Thời Uẩn.
Lòng cô ngập tràn thành ý.
Sau khi đến nhà, cô lấy chìa khóa mà anh cho cô để mở cửa nhưng khi vào lại thấy nhà cửa vắng hoe.
Tô Căng Bắc đặt hành lý xuống gọi điện thoại cho anh nhưng kỳ lạ là gọi mấy cuộc vẫn không được. Cô tưởng anh đang ở phòng phẫu thuật, thế là gọi điện thoại cho Lâm Thanh Duy.
- Tiểu Duy, đang bận à?
Lâm Thanh Duy ngớ người hồi lâu:
- Căng Bắc?! Tô Căng Bắc?
- Là tôi.
- Sao cô có số điện thoại của tôi?
- Ờm, đương nhiên là nhìn lén ở chỗ Chu Thời Uẩn rồi.
Tô Căng Bắc nói:
- Chu Thời Uẩn đâu?
- Hả?
Giọng Lâm Thanh Duy đầu bên kia rất vui vẻ:
- Sư huynh không nói cô biết à, anh ấy đi Quý Châu rồi.
- Quý Châu???
- Ừ, bệnh viện chúng tôi mấy năm qua luôn có hoạt động khám bệnh từ thiện đến vùng sâu vùng xa, chỗ năm nay là do sư huynh đề nghị, cho nên anh ấy đi tiên phong.
Tô Căng Bắc sững sờ chốc lát, Chu Thời Uẩn đề nghị? Quý Châu… không phải là cái sơn thôn nhỏ anh từng nhắc, nơi có một người bạn ảnh hưởng đến anh đồng thời khiến anh muốn làm bác sĩ chứ?
- Căng Bắc? Căng Bắc?
- A, tôi đây.
Cô nói:
- Tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy, sao anh ấy không bắt máy?
Lâm Thanh Duy:
- Bên kia tín hiệu không tốt lắm. Ngày mai tôi cũng đi, cô có lời gì muốn nhắn không? Tôi gửi giúp cho.
- Không có lời muốn gửi, nhưng… có người muốn gửi.
Lâm Thanh Duy:
-?
Đội của Lâm Thanh Duy là đội đến sau, chủ yếu mang thuốc đi.
Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe chuyên dụng đến đón họ.
Mọi người lên xe hướng đến nơi cần đến. Mà lúc này, trên xe có năm người: hai bác sĩ, một y tá, một tài xế, và một… Tô Căng Bắc.
- Ơ, cô đúng là Tô Căng Bắc ư?
Y tá ngồi ghế trước cuối cùng không nhịn được, quay đầu lại hỏi.
Tô Căng Bắc gỡ khẩu trang xuống, gật đầu thân thiện với cô ấy.
- Thật trăm phần trăm.
Lâm Thanh Duy nói:
- Lai Lai, cô mới tới nên không biết, Căng Bắc còn từng ở bệnh viện chúng ta đấy.
Y tá tên Lai Lai cười e thẹn:
- Ơ, Tô Căng Bắc và bác sĩ Chu là thật ư?
Lâm Thanh Duy:
- Không xem tin tức à, đương nhiên là thật rồi.
Dứt lời, cậu quay đầu nói với Tô Căng Bắc:
- Căng Bắc, cô không biết đâu, từ sau khi sư huynh xuất hiện trên live stream của cô, có không ít bệnh nhân trong bệnh viện nhận ra đấy.
- Có ảnh hưởng lắm đến công việc của anh ấy không?
- Vẫn ổn, cô cũng biết mà, cái mặt thối kia của sư huynh, ai mà dám tùy tiện đến gần chứ.
Tô Căng Bắc chống cằm nhìn ngoài cửa sổ:
- Cũng đúng ha.
Y tá thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn cô, dọc đường, cô vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu với Lâm Thanh Duy, thời gian trôi qua rất nhanh. Hơn ba giờ chiều, cuối cùng xe lái đến dưới khu núi.
Một bác sĩ khác nói:
- Vì hôm qua trời mưa nên đường khó đi, lái xe rất nguy hiểm, chúng ta đi bộ thì tốt hơn.
Y tá Lai Lai nhìn mặt đất lầy lội:
- Thế, thế phải đi bao lâu?
- Không xa đâu, nửa tiếng là đến thôi.
- Vậy được, chúng ta vác đồ lên.
Dứt lời, Lâm Thanh Duy nhìn Tô Căng Bắc:
- Căng Bắc, cô được không?
Tô Căng Bắc xuống xe:
- Được mà, Tiểu Duy, để tôi giúp mọi người xách ít đồ.
- Không cần không cần, chúng tôi mang theo lượng đồ cho ba người xách mà.
Tô Căng Bắc nhìn Lai Lai nhỏ con nhưng đeo một túi to lại còn xách thêm một túi, thế là cô đón lấy cái túi trên tay Lai Lai:
- Đi thôi.
Lai Lai có chút được chiều mà sợ:
- Tô, Tô… Căng Bắc, cứ để tôi làm cho.
- Tôi giúp cô xách chút, cô đeo nhiều thế cơ mà.
Lai Lai vội vã cám ơn:
- Ôi đúng rồi, đôi giày này của cô…
Mọi người nhìn đôi giày của Tô Căng Bắc, giày cao gót, 10 cm.
Cô ho khan, vì đi vội nên cô mang giày cao gót theo thói quen.
Không ngờ, con đường này lại tệ hại dữ thần như vậy.
- Không sao, cẩn thận chút.
Nói rồi, Tô Căng Bắc đi về phía trước, giày cao gót giẫm vào đất bùn, chớp mắt đã thay hình đổi dạng.
- …
Đám người Lâm Thanh Duy nhìn đại minh tinh Tô Căng Bắc gọn gàng xinh đẹp cẩn thận bước từng li từng tí trên đất bùn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút hài hòa không nói rõ nên lời.
Lai Lai nói nhỏ:
- Bác sĩ Lâm, anh nói xem cảnh này có khiến anh nhớ tới một chương trình không?
Lâm Thanh Duy:
- Chương trình gì?
- Biến hình ký…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.