Chương 89: Hợp tung
Lâm Gia Thành
19/06/2014
Dịch+biên: Zasw
Âu Dương Vũ không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Hi Thú vẫn hăng hái nói. Chỉ là khóe miệng của nàng lại kín đáo không ai nhận ra được mà khẽ nhếch lên.
Tiểu bạch hồ bị chủ tử mắng, nó nghiêng đầu đi, chà chà lên mái tóc Âu Dương Vũ, hai mắt nhắm lại khoan khoái hít ngửi hương thơm tỏa ra. Mắt to chớp chớp, nó lại kêu lên: “Chủ tử thật lợi hại. Nhưng là, chủ tử đã nghĩ được biện pháp gì để đối phó với ba vị đại nhân kia chưa? Nói không chừng, Liễu hiện tại đã đuổi tới rồi.”
Lời này của nó cũng không phải là vô nghĩa, tiểu bạch hồ mặc dù thi triển pháp thuật khiến cho hai người thành công rời đi. Nhưng là, pháp thuật của nó có hạn, trên thực tế chỉ đi được chưa đầy một trăm dặm. Trăm dặm, đối với cái loại tuyệt đỉnh cao thủ mà nói, chỉ tốn gần nửa canh giờ a.
Hi Thú chắp tay lại, cười lạnh nói: “Không có.”
Sau khi nói xong, Hi Thú bước đi, chốc lát liền biến mất khỏi tầm mắt Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ. Tiểu bạch hồ lại đem lỗ mũi chôn trên mái tóc của nàng, hít sâu một hơi, gương mặt đầy thỏa mãn, tiểu hồ ly hướng về phía Âu Dương Vũ mà vỗ vỗ bộ ngực của mình, giọng nói sục sôi reo lên: “Đừng hoảng sợ, tiểu chủ tử đã đi bày trận. Hì hì, ngươi yên tâm đi, có ta vô địch và tiểu chủ tử cùng nhau bảo vệ ngươi, ai cũng không đoạt được ngươi.”
Âu Dương Vũ có chút buồn cười, nàng thản nhiên nói: “Phải không? Nhưng ta không rõ, mới vừa rồi các ngươi cũng không phải bày một cái kết giới để đối phó với Liễu sao? Hiện tại thật vất vả mới chạy ra được, tại sao còn muốn thủ tại chỗ này để bày trận?”
Tiểu bạch hồ ngẩn ra, một hồi lâu mới lầm bầm nói: “Đúng vậy, đúng vậy a, tại sao vậy chứ?” Lầm bầm một hồi, nó từ trên bả vai Âu Dương Vũ nhảy dựng lên, ở giữa không trung vẽ nên một đường sáng màu bạch ngân vội vàng chạy về hướng Hi Thú.
Nhưng mới qua mấy phút đồng hồ, nó lại vèo một tiếng bắn về bả vai Âu Dương Vũ. Buồn nản đem móng vuốt che hai mắt của mình, tiểu bạch hồ buồn bực nói: “Ta quên mất, tiểu chủ tử có một loại pháp thuật có thể đem chúng ta che dấu, có thể khiến cho người khác không dễ dàng tìm được như vậy. Nếu như mà động vào thì sẽ phát hiện được hơi thở của đối phương. Hừ, nhân gia chỉ là nhất thời quên mất, ta còn là tiểu hài tử nha, tiểu chủ tử lại mắng ta đần độn.”
Không để ý tới tiểu bạch hồ còn đang buồn bực, Âu Dương Vũ nhìn về sương trắng mịt mờ phía trước, Hi Thú đang ở hướng đó chuẩn bị. Mà Liễu, có thể sẽ từ phía nào đó tiến đến.
Qua một khắc đồng hồ sau, Hi Thú từ trong sương mù bước ra. Nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng, rất hiển nhiên, đã bố trí mọi thứ thỏa đáng.
Hi Thú bước đến trước mặt Âu Dương Vũ, hai mắt hắn trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, hết sức chuyên chú, hết sức nhập thần.
Âu Dương Vũ bị hắn nhìn thế cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng cố nén suy nghĩ muốn cúi đầu xuống, lông mi hơi nheo lên, nàng lấy hết sức bình tĩnh mà thấp giọng hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hi Thú cũng không đáp lại.
Âu Dương Vũ thấy ánh mắt hắn sáng quắc như đang suy nghĩ điều gì, không nhịn được lại hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Hi Thú chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Bọn họ tới.”
A? Nhanh như vậy?
Sự kinh ngạc của Âu Dương Vũ hiện rõ trên nét mặt, khóe miệng Hi Thú khẽ nhếch lên, trên mặt đầy tiếu ý: “Đúng thế, bọn họ tới. Hơn nữa, là Liễu đi cùng Thiên.”
Hắn nghiêng đầu, mục quang (ánh mắt) nhìn về phía lối vào sơn cốc, lẩm bẩm nói: “Liễu nhanh như vậy đã tới rồi, điều này không ngoài dự liệu của ta, nhưng là, ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hắn lại tới cùng với Thiên.”
Chứng kiến Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn mình không nói một lời, Hi Thú lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Liễu có bố trí pháp trận ở trên người của nàng, chúng ta bất kể đi tới chỗ nào thì hắn cũng có thể tìm ra được. Thiên có đôi mắt có thể khám phá hết thảy, hai người bọn họ hợp lại cùng một chỗ, ta cũng không có biện pháp tốt để đối phó.”
Hi Thú chắp tay lại, u ám nói: “Nhưng là, Thiên cho tới bây giờ cũng không dễ dàng xuất hiện. Liễu có thể cùng hắn kết phường, hẳn là giữa hai người đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Hiệp nghị kia chắc chắn là có liên quan đến yêu nữ. Âu Dương Vũ, nàng thích Liễu, chỉ sợ là hắn sẽ đem nàng bán với một cái giá tốt rồi.”
Lời này giống như là một cái chùy sắt lớn mạnh mẽ đập vào bộ ngực Âu Dương Vũ. Trong nháy mắt, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trong lòng Âu Dương Vũ, Hi Thú cực kỳ tự phụ, hắn cũng không phải là cái loại nói dối để ám hại người khác. Chẳng lẽ, ôn nhu như Liễu, người nói nữ nhân của mình chỉ có thể là của một người nam nhân, hắn lại có thể cùng Thiên đạt thành hiệp nghị, bán đứng ta ư?
Dùng sức lắc đầu, Âu Dương Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại: bất kể như thế nào, đây chỉ là lời nói một bên của Hi Thú. Hắn nói Liễu cùng Thiên đã đuổi tới, nhưng phía ngoài rõ ràng không có động tĩnh a.
Nàng vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng chim gáy vang: “U~~ u~~”, dẫn tới dãy núi tràn đầy tiếng vọng. Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu, một con chim khổng lồ như hạc lại như ưng đang giương hai cánh ước chừng bốn thước bay qua.
Ngay khi Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, con chim kia phảng phất cảm giác được cái gì, nó nhanh chóng cúi đầu, một đôi mắt màu lam cùng đôi mắt của nàng bình tĩnh nhìn nhau!
Nó đang nhìn ta! Súc sinh này đang nhìn ta!
Âu Dương Vũ kinh hãi, nàng rõ ràng cảm giác được, con chim đang ở trên bầu trời này đang đánh giá chính mình, nàng còn có một loại cảm giác, con chim này tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Quả nhiên, con chim kia nhìn nàng mấy lần sau, cánh khẽ vỗ, đầu lại ngẩng lên, “U~~ u~~” “U~~ u~~” không dứt.
“Nó đang thông báo vị trí của nàng. “Thanh âm của Hi Thú từ phía sau truyền đến, trong thanh âm còn mang theo vài phần sát khí: “Con chim này tên là Tầm, là sủng vật của Thiên.”
Thanh âm của Hi Thú vừa dứt, một tiếng tay áo phá không rõ ràng truyền đến. Thanh âm kia nhanh chóng hướng tới gần nơi này. Âu Dương Vũ lắng nghe một chút là có thể nghe ra đây là thanh âm hai người đang vội vàng tiến đến.
Đúng lúc ấy, tiếng tay áo phất trong gió vừa vang lên, màn sương trắng lúc này đã bị ánh nắng ngày mới tách ra. Âu Dương Vũ mơ hồ có thể thấy, ở cửa cốc cách đó hai ba dặm là hai thân ảnh thon dài. Trong đó có một thân ảnh chính là Liễu mà nàng cực kỳ quen thuộc, một thân ảnh khác thì mặc bạch y, phảng phất tùy thời có thể tan trong cơn gió, không phải là Thiên thì là ai?
Thì ra là Liễu thật sự cùng Thiên ở chung một chỗ, gương mặt tuyệt mỹ của Âu Dương Vũ trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Môi nàng giật giật, không nhịn được nhìn về phía Hi Thú đang ở một bên nhíu lông mày không nói, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… ngươi có biện pháp gì?”
Hi Thú thấy nàng đặt câu hỏi, hiển nhiên tâm tình đã khá hơn nhiều, hắn ôn nhu nhìn Âu Dương Vũ, mỉm cười nói: “Yên tâm đi.” Hắn đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ, ngưng mắt nhìn cặp mắt của nàng, thấp giọng nói: “Những thứ ta làm để chào đón nàng trở về đã chuẩn bị xong từ lâu. Nàng hãy yên tâm.”
Âu Dương Vũ không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Hi Thú vẫn hăng hái nói. Chỉ là khóe miệng của nàng lại kín đáo không ai nhận ra được mà khẽ nhếch lên.
Tiểu bạch hồ bị chủ tử mắng, nó nghiêng đầu đi, chà chà lên mái tóc Âu Dương Vũ, hai mắt nhắm lại khoan khoái hít ngửi hương thơm tỏa ra. Mắt to chớp chớp, nó lại kêu lên: “Chủ tử thật lợi hại. Nhưng là, chủ tử đã nghĩ được biện pháp gì để đối phó với ba vị đại nhân kia chưa? Nói không chừng, Liễu hiện tại đã đuổi tới rồi.”
Lời này của nó cũng không phải là vô nghĩa, tiểu bạch hồ mặc dù thi triển pháp thuật khiến cho hai người thành công rời đi. Nhưng là, pháp thuật của nó có hạn, trên thực tế chỉ đi được chưa đầy một trăm dặm. Trăm dặm, đối với cái loại tuyệt đỉnh cao thủ mà nói, chỉ tốn gần nửa canh giờ a.
Hi Thú chắp tay lại, cười lạnh nói: “Không có.”
Sau khi nói xong, Hi Thú bước đi, chốc lát liền biến mất khỏi tầm mắt Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ. Tiểu bạch hồ lại đem lỗ mũi chôn trên mái tóc của nàng, hít sâu một hơi, gương mặt đầy thỏa mãn, tiểu hồ ly hướng về phía Âu Dương Vũ mà vỗ vỗ bộ ngực của mình, giọng nói sục sôi reo lên: “Đừng hoảng sợ, tiểu chủ tử đã đi bày trận. Hì hì, ngươi yên tâm đi, có ta vô địch và tiểu chủ tử cùng nhau bảo vệ ngươi, ai cũng không đoạt được ngươi.”
Âu Dương Vũ có chút buồn cười, nàng thản nhiên nói: “Phải không? Nhưng ta không rõ, mới vừa rồi các ngươi cũng không phải bày một cái kết giới để đối phó với Liễu sao? Hiện tại thật vất vả mới chạy ra được, tại sao còn muốn thủ tại chỗ này để bày trận?”
Tiểu bạch hồ ngẩn ra, một hồi lâu mới lầm bầm nói: “Đúng vậy, đúng vậy a, tại sao vậy chứ?” Lầm bầm một hồi, nó từ trên bả vai Âu Dương Vũ nhảy dựng lên, ở giữa không trung vẽ nên một đường sáng màu bạch ngân vội vàng chạy về hướng Hi Thú.
Nhưng mới qua mấy phút đồng hồ, nó lại vèo một tiếng bắn về bả vai Âu Dương Vũ. Buồn nản đem móng vuốt che hai mắt của mình, tiểu bạch hồ buồn bực nói: “Ta quên mất, tiểu chủ tử có một loại pháp thuật có thể đem chúng ta che dấu, có thể khiến cho người khác không dễ dàng tìm được như vậy. Nếu như mà động vào thì sẽ phát hiện được hơi thở của đối phương. Hừ, nhân gia chỉ là nhất thời quên mất, ta còn là tiểu hài tử nha, tiểu chủ tử lại mắng ta đần độn.”
Không để ý tới tiểu bạch hồ còn đang buồn bực, Âu Dương Vũ nhìn về sương trắng mịt mờ phía trước, Hi Thú đang ở hướng đó chuẩn bị. Mà Liễu, có thể sẽ từ phía nào đó tiến đến.
Qua một khắc đồng hồ sau, Hi Thú từ trong sương mù bước ra. Nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng, rất hiển nhiên, đã bố trí mọi thứ thỏa đáng.
Hi Thú bước đến trước mặt Âu Dương Vũ, hai mắt hắn trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, hết sức chuyên chú, hết sức nhập thần.
Âu Dương Vũ bị hắn nhìn thế cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng cố nén suy nghĩ muốn cúi đầu xuống, lông mi hơi nheo lên, nàng lấy hết sức bình tĩnh mà thấp giọng hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hi Thú cũng không đáp lại.
Âu Dương Vũ thấy ánh mắt hắn sáng quắc như đang suy nghĩ điều gì, không nhịn được lại hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Hi Thú chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Bọn họ tới.”
A? Nhanh như vậy?
Sự kinh ngạc của Âu Dương Vũ hiện rõ trên nét mặt, khóe miệng Hi Thú khẽ nhếch lên, trên mặt đầy tiếu ý: “Đúng thế, bọn họ tới. Hơn nữa, là Liễu đi cùng Thiên.”
Hắn nghiêng đầu, mục quang (ánh mắt) nhìn về phía lối vào sơn cốc, lẩm bẩm nói: “Liễu nhanh như vậy đã tới rồi, điều này không ngoài dự liệu của ta, nhưng là, ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hắn lại tới cùng với Thiên.”
Chứng kiến Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn mình không nói một lời, Hi Thú lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Liễu có bố trí pháp trận ở trên người của nàng, chúng ta bất kể đi tới chỗ nào thì hắn cũng có thể tìm ra được. Thiên có đôi mắt có thể khám phá hết thảy, hai người bọn họ hợp lại cùng một chỗ, ta cũng không có biện pháp tốt để đối phó.”
Hi Thú chắp tay lại, u ám nói: “Nhưng là, Thiên cho tới bây giờ cũng không dễ dàng xuất hiện. Liễu có thể cùng hắn kết phường, hẳn là giữa hai người đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Hiệp nghị kia chắc chắn là có liên quan đến yêu nữ. Âu Dương Vũ, nàng thích Liễu, chỉ sợ là hắn sẽ đem nàng bán với một cái giá tốt rồi.”
Lời này giống như là một cái chùy sắt lớn mạnh mẽ đập vào bộ ngực Âu Dương Vũ. Trong nháy mắt, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trong lòng Âu Dương Vũ, Hi Thú cực kỳ tự phụ, hắn cũng không phải là cái loại nói dối để ám hại người khác. Chẳng lẽ, ôn nhu như Liễu, người nói nữ nhân của mình chỉ có thể là của một người nam nhân, hắn lại có thể cùng Thiên đạt thành hiệp nghị, bán đứng ta ư?
Dùng sức lắc đầu, Âu Dương Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại: bất kể như thế nào, đây chỉ là lời nói một bên của Hi Thú. Hắn nói Liễu cùng Thiên đã đuổi tới, nhưng phía ngoài rõ ràng không có động tĩnh a.
Nàng vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng chim gáy vang: “U~~ u~~”, dẫn tới dãy núi tràn đầy tiếng vọng. Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu, một con chim khổng lồ như hạc lại như ưng đang giương hai cánh ước chừng bốn thước bay qua.
Ngay khi Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, con chim kia phảng phất cảm giác được cái gì, nó nhanh chóng cúi đầu, một đôi mắt màu lam cùng đôi mắt của nàng bình tĩnh nhìn nhau!
Nó đang nhìn ta! Súc sinh này đang nhìn ta!
Âu Dương Vũ kinh hãi, nàng rõ ràng cảm giác được, con chim đang ở trên bầu trời này đang đánh giá chính mình, nàng còn có một loại cảm giác, con chim này tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Quả nhiên, con chim kia nhìn nàng mấy lần sau, cánh khẽ vỗ, đầu lại ngẩng lên, “U~~ u~~” “U~~ u~~” không dứt.
“Nó đang thông báo vị trí của nàng. “Thanh âm của Hi Thú từ phía sau truyền đến, trong thanh âm còn mang theo vài phần sát khí: “Con chim này tên là Tầm, là sủng vật của Thiên.”
Thanh âm của Hi Thú vừa dứt, một tiếng tay áo phá không rõ ràng truyền đến. Thanh âm kia nhanh chóng hướng tới gần nơi này. Âu Dương Vũ lắng nghe một chút là có thể nghe ra đây là thanh âm hai người đang vội vàng tiến đến.
Đúng lúc ấy, tiếng tay áo phất trong gió vừa vang lên, màn sương trắng lúc này đã bị ánh nắng ngày mới tách ra. Âu Dương Vũ mơ hồ có thể thấy, ở cửa cốc cách đó hai ba dặm là hai thân ảnh thon dài. Trong đó có một thân ảnh chính là Liễu mà nàng cực kỳ quen thuộc, một thân ảnh khác thì mặc bạch y, phảng phất tùy thời có thể tan trong cơn gió, không phải là Thiên thì là ai?
Thì ra là Liễu thật sự cùng Thiên ở chung một chỗ, gương mặt tuyệt mỹ của Âu Dương Vũ trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Môi nàng giật giật, không nhịn được nhìn về phía Hi Thú đang ở một bên nhíu lông mày không nói, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… ngươi có biện pháp gì?”
Hi Thú thấy nàng đặt câu hỏi, hiển nhiên tâm tình đã khá hơn nhiều, hắn ôn nhu nhìn Âu Dương Vũ, mỉm cười nói: “Yên tâm đi.” Hắn đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ, ngưng mắt nhìn cặp mắt của nàng, thấp giọng nói: “Những thứ ta làm để chào đón nàng trở về đã chuẩn bị xong từ lâu. Nàng hãy yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.