Chương 92: Ly khai
Lâm Gia Thành
19/06/2014
Dịch+biên: Zasw
Những lời này của Thiên vừa mới ra, bỗng dưng, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy bên hông bị chạm vào, ngay sau đó, một lực lượng hùng hồn đem cả người nàng kéo mạnh về đằng sau!
Âu Dương Vũ mở cái miệng nhỏ nhắn ra muốn kinh hô, vừa mở miệng, nàng phát hiện mình căn bản không thể phát ra được một thanh âm nào.
Sau đó, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp, nguyên lai là Hi Thú đã đi ra. Âu Dương Vũ trong lòng đột nhiên nhảy lên, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì Hi Thú đã ôm nàng hướng trong sơn cốc nhảy sâu hơn mười thước.
Đi thẳng tới vị trí cũ, Hi Thú mới đem Âu Dương Vũ thả xuống, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ đang cúi đầu, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Âu Dương Vũ vẫn là cúi đầu như vậy. Hi Thú tự nhiên biết, nàng sở dĩ như vậy là do thẹn trong lòng. Nhưng vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rời đi, nàng liền không biết điều chút nào, hắn liền giận từ đó.
Nặng nề hừ một tiếng, Hi Thú lạnh lùng nói: “Rất vui vẻ sao? Lại cố gắng đi ra khỏi kết giới. Âu Dương Vũ, nàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?”
Nghe được giọng hắn tràn đầy tức giận, Âu Dương Vũ cũng không kìm được ủy khuất, lông mi dài trên đôi mắt to nháy nháy hai cái, Âu Dương Vũ rầu rĩ thầm nghĩ: ta có phải là tù binh của ngươi hay không? Cho dù là tù binh, hẳn cũng phải có một chút hành động phản kháng nha.
Nhưng những lời này của nàng chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ tuyệt đối không thể nói ra được. Nếu nói ra, không chừng Hi Thú trong cơn giận dữ sẽ bắt nàng làm tù binh thật.
Vì vậy, suy nghĩ lòng vòng một lúc, Âu Dương Vũ rầu rĩ nói: “Ngươi vừa rồi không có nói là không cho nhích tới gần bọn họ.”
“Điều này còn phải nói? Người trong thiên hạ ai ai cũng biết a “
Âu Dương Vũ lập tức tiếp lời nói: “Ta không biết.”
Hi Thú cứng họng, thấy nàng vẫn cúi đầu, mái tóc đen nhánh trên khuôn mặt tuyết trắng khẽ phất phất một cái, tim của hắn đột nhiên chững lại. Ngay lúc này, cỗ lửa giận đầy trong bụng bỗng dưng biến mất sạch sẽ không còn chút nào.
Thở dài một tiếng, Hi Thú giang đôi tay ra ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, ta hiện tại nói cho nàng biết, kết giới này càng đi dọc theo đường biên của nó thì càng yếu đi. Hơn nữa, kết giới của ta không làm những người có pháp thuật cao chú ý, nó chỉ bố trí một loại huyễn tượng (ảo ảnh) mà thế nhân không biết. Hiện tại, bất kể là Liễu hay là Thiên, trong con mắt của bọn họ, sơn cốc này chỉ là một bình nguyên nho nhỏ, thưa thớt rất bình thường. Nhưng mới vừa rồi, nàng thiếu chút nữa dẫn tới bọn họ hoài nghi a.”
Nguyên lai là như vậy, Âu Dương Vũ trong lòng hiểu một chút. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Hi Thú, thấy Hi Thú đang cau mày nhìn nơi cửa cốc, không khỏi cũng tò mò quay đầu sang, nhìn về phía hai người Liễu cùng Thiên.
Lúc này, hai người đã từ ngồi xếp bằng khôi lại tư thế phục đứng yên. Liễu nhìn mọi nơi mấy lần xong, chuyển sang Thiên hỏi: “Thiên đại nhân, ngươi vừa phát hiện cái gì?”
Hắn hỏi xong, Thiên vẫn trầm mặc không nói. Liễu liền ở một bên lẳng lặng chờ.
Thiên chầm chập đi mấy bước về hướng sơn cốc, hắn đi rất chậm, rất cẩn thận, chỉ chốc lát công phu, liền đã bước đi hai mươi bước. Mỗi một bước của hắn cũng không dài, Âu Dương Vũ xem ra hai mươi mấy bước này của hắn cũng phải đi được khoảng năm thước! Mỗi bước kia bước ra cũng chỉ là bước khoảng một bàn chân.
Thiên tiếp tục đi về phía trước, thẳng hướng sơn cốc đi được hai mươi thước, sáu bảy mươi bước sau, hắn mới quay đầu lại từ từ đi về phía Liễu. Đi thẳng đến bên người Liễu, Thiên giương mắt nhìn về phía vẻ mặt hỏi thăm của Liễu, lắc đầu, trầm thấp nói: “Quả thật có cái gì rất không đúng.”
Nói tới đây, Thiên không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên thanh âm dừng lại. Tiếp theo, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Đi thôi, chúng ta đến bên trái xem một chút còn có cái gì dị thường.”
Dứt lời, hắn và Liễu cùng nhau rời đi.
Bọn họ đi lần này, hai ba canh giờ sau, cho đến khi mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu, hai người cũng chưa trở về.
Hi Thú khẽ nhíu mày, thốt lên một tiếng ngạc nhiên, chỉ ra ngoài cốc nói với tiểu bạch hồ: “Tiểu Hoàng, ra đi xem tình huống một chút thế nào.”
Tiểu bạch hồ đứng ở trên bả vai Âu Dương Vũ đang đem khuôn mặt chôn vùi trong mái tóc của nàng, một bộ dạng ngủ ngon đầy hạnh phúc. Nghe được tiểu chủ tử quát lên, không khỏi ủy khuất mở to mắt. Nhưng sự ủy khuất của nó dưới cái trừng mắt của Hi Thú lập tức biến thành nịnh hót.
Nó tung người nhảy xuống mặt đất, cái đuôi liên tục vẫy mấy cái, cằm giương lên, mắt to cười híp lại: “Hảo, chờ ta về.” Hai tròng mắt chuyển tới trên người Âu Dương Vũ, nó hướng về phía Âu Dương Vũ vứt một cái mị nhãn, cũng không đợi Hi Thú tức giận, thân thể co rụt lại, chân trước bật lên, đảo mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Âu Dương Vũ.
Hi Thú thong thả đến bên người Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: “Nếu ta đoán không sai thì hẳn bọn chúng đã rời đi.”
Đi? Âu Dương Vũ có chút không dám tin nhìn Hi Thú, thầm suy nghĩ: làm sao có thể, Liễu cứ như vậy mà đi?
Hi Thú lạnh lùng cười một tiếng, chầm chập nói: “Trong phương viên mấy trăm dặm, ta bày ra không ít hơn ba mươi nơi có điểm nghi ngờ. Cái cửa cốc chỗ chúng ta chỉ là một trong số đó.”
Thu hồi vẻ mặt đắc ý, Hi Thú chuyển sang Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: “Nếu như bọn họ đi thật, Vũ, nàng hãy đi với ta tới địa phương khác, ta tin rằng nàng nhất định sẽ thích cuộc sống như vậy.”
Vẻ mặt hắn cười đầy thần bí, làm hại lòng hiếu kỳ của Âu Dương Vũ nổi lên. Nàng đang muốn hỏi cho rõ ràng, liền nghe được những tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, trong nháy mắt, một vật nhảy lên bả vai của nàng, đồng thời, thanh âm non nớt của tiểu bạch hồ truyền đến: “Đi rồi. Ta nhìn một chút, bọn họ hiện tại đã ra ngoài trăm dặm trên núi. Hì hì, hai tên khốn kiếp này, ở cửa cốc xuất hiện rất nhiều bẫy rập nha, nếu không phải Tiểu Bạch ta thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ nhất định sẽ rất đắc ý.” Đôi mắt nhỏ trong veo của nó nhìn hai người một cái, đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng: nếu như hai người các ngươi ngu ngốc đi ra ngoài, nhất định sẽ mắc mưu, hi, ta thật là một hảo hài tử thông minh.
Hi Thú ha ha cười một tiếng, nói: “Rất tốt, vậy chúng ta lên đường thôi.”
Đem gương mặt Âu Dương Vũ hóa trang một lần nữa, Hi Thú mang theo nàng ra khỏi sơn cốc. Đoạn đường này, Hi Thú còn nhanh hơn tuấn mã, chưa tới một canh giờ, liền đã ở ngoài hai trăm dặm.
Chẳng qua là cái loại nhanh chóng như vậy cũng không thể kéo dài, vừa ra khỏi phạm vi Á Tố quốc, Hi Thú liền thả Âu Dương Vũ đang ôm bên hông xuống, giống người bình thường ở trên quan đạo hướng về phía trước chậm rãi đi tới.
Lúc này, Âu Dương Vũ mang ngoại mạo một thiếu nữ bình thường, nước da vàng, có chút thô ráp cùng ngũ quan bình thường, cùng bất kỳ cô gái nào đi ngang qua cũng không khác gì mấy. Bất quá, tiểu tử này hiển nhiên có chút tự luyến, hắn đối với ngoại hình của mình một chút cũng không có xử lý, ngũ quan hoàn mỹ kia cùng thân hình thon thả như một đạo ánh dương chói mắt, hấp dẫn người đi đường liên tiếp quay sang nhìn chăm chú.
Những lời này của Thiên vừa mới ra, bỗng dưng, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy bên hông bị chạm vào, ngay sau đó, một lực lượng hùng hồn đem cả người nàng kéo mạnh về đằng sau!
Âu Dương Vũ mở cái miệng nhỏ nhắn ra muốn kinh hô, vừa mở miệng, nàng phát hiện mình căn bản không thể phát ra được một thanh âm nào.
Sau đó, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp, nguyên lai là Hi Thú đã đi ra. Âu Dương Vũ trong lòng đột nhiên nhảy lên, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì Hi Thú đã ôm nàng hướng trong sơn cốc nhảy sâu hơn mười thước.
Đi thẳng tới vị trí cũ, Hi Thú mới đem Âu Dương Vũ thả xuống, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ đang cúi đầu, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Âu Dương Vũ vẫn là cúi đầu như vậy. Hi Thú tự nhiên biết, nàng sở dĩ như vậy là do thẹn trong lòng. Nhưng vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rời đi, nàng liền không biết điều chút nào, hắn liền giận từ đó.
Nặng nề hừ một tiếng, Hi Thú lạnh lùng nói: “Rất vui vẻ sao? Lại cố gắng đi ra khỏi kết giới. Âu Dương Vũ, nàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?”
Nghe được giọng hắn tràn đầy tức giận, Âu Dương Vũ cũng không kìm được ủy khuất, lông mi dài trên đôi mắt to nháy nháy hai cái, Âu Dương Vũ rầu rĩ thầm nghĩ: ta có phải là tù binh của ngươi hay không? Cho dù là tù binh, hẳn cũng phải có một chút hành động phản kháng nha.
Nhưng những lời này của nàng chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ tuyệt đối không thể nói ra được. Nếu nói ra, không chừng Hi Thú trong cơn giận dữ sẽ bắt nàng làm tù binh thật.
Vì vậy, suy nghĩ lòng vòng một lúc, Âu Dương Vũ rầu rĩ nói: “Ngươi vừa rồi không có nói là không cho nhích tới gần bọn họ.”
“Điều này còn phải nói? Người trong thiên hạ ai ai cũng biết a “
Âu Dương Vũ lập tức tiếp lời nói: “Ta không biết.”
Hi Thú cứng họng, thấy nàng vẫn cúi đầu, mái tóc đen nhánh trên khuôn mặt tuyết trắng khẽ phất phất một cái, tim của hắn đột nhiên chững lại. Ngay lúc này, cỗ lửa giận đầy trong bụng bỗng dưng biến mất sạch sẽ không còn chút nào.
Thở dài một tiếng, Hi Thú giang đôi tay ra ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, ta hiện tại nói cho nàng biết, kết giới này càng đi dọc theo đường biên của nó thì càng yếu đi. Hơn nữa, kết giới của ta không làm những người có pháp thuật cao chú ý, nó chỉ bố trí một loại huyễn tượng (ảo ảnh) mà thế nhân không biết. Hiện tại, bất kể là Liễu hay là Thiên, trong con mắt của bọn họ, sơn cốc này chỉ là một bình nguyên nho nhỏ, thưa thớt rất bình thường. Nhưng mới vừa rồi, nàng thiếu chút nữa dẫn tới bọn họ hoài nghi a.”
Nguyên lai là như vậy, Âu Dương Vũ trong lòng hiểu một chút. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Hi Thú, thấy Hi Thú đang cau mày nhìn nơi cửa cốc, không khỏi cũng tò mò quay đầu sang, nhìn về phía hai người Liễu cùng Thiên.
Lúc này, hai người đã từ ngồi xếp bằng khôi lại tư thế phục đứng yên. Liễu nhìn mọi nơi mấy lần xong, chuyển sang Thiên hỏi: “Thiên đại nhân, ngươi vừa phát hiện cái gì?”
Hắn hỏi xong, Thiên vẫn trầm mặc không nói. Liễu liền ở một bên lẳng lặng chờ.
Thiên chầm chập đi mấy bước về hướng sơn cốc, hắn đi rất chậm, rất cẩn thận, chỉ chốc lát công phu, liền đã bước đi hai mươi bước. Mỗi một bước của hắn cũng không dài, Âu Dương Vũ xem ra hai mươi mấy bước này của hắn cũng phải đi được khoảng năm thước! Mỗi bước kia bước ra cũng chỉ là bước khoảng một bàn chân.
Thiên tiếp tục đi về phía trước, thẳng hướng sơn cốc đi được hai mươi thước, sáu bảy mươi bước sau, hắn mới quay đầu lại từ từ đi về phía Liễu. Đi thẳng đến bên người Liễu, Thiên giương mắt nhìn về phía vẻ mặt hỏi thăm của Liễu, lắc đầu, trầm thấp nói: “Quả thật có cái gì rất không đúng.”
Nói tới đây, Thiên không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên thanh âm dừng lại. Tiếp theo, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Đi thôi, chúng ta đến bên trái xem một chút còn có cái gì dị thường.”
Dứt lời, hắn và Liễu cùng nhau rời đi.
Bọn họ đi lần này, hai ba canh giờ sau, cho đến khi mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu, hai người cũng chưa trở về.
Hi Thú khẽ nhíu mày, thốt lên một tiếng ngạc nhiên, chỉ ra ngoài cốc nói với tiểu bạch hồ: “Tiểu Hoàng, ra đi xem tình huống một chút thế nào.”
Tiểu bạch hồ đứng ở trên bả vai Âu Dương Vũ đang đem khuôn mặt chôn vùi trong mái tóc của nàng, một bộ dạng ngủ ngon đầy hạnh phúc. Nghe được tiểu chủ tử quát lên, không khỏi ủy khuất mở to mắt. Nhưng sự ủy khuất của nó dưới cái trừng mắt của Hi Thú lập tức biến thành nịnh hót.
Nó tung người nhảy xuống mặt đất, cái đuôi liên tục vẫy mấy cái, cằm giương lên, mắt to cười híp lại: “Hảo, chờ ta về.” Hai tròng mắt chuyển tới trên người Âu Dương Vũ, nó hướng về phía Âu Dương Vũ vứt một cái mị nhãn, cũng không đợi Hi Thú tức giận, thân thể co rụt lại, chân trước bật lên, đảo mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Âu Dương Vũ.
Hi Thú thong thả đến bên người Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: “Nếu ta đoán không sai thì hẳn bọn chúng đã rời đi.”
Đi? Âu Dương Vũ có chút không dám tin nhìn Hi Thú, thầm suy nghĩ: làm sao có thể, Liễu cứ như vậy mà đi?
Hi Thú lạnh lùng cười một tiếng, chầm chập nói: “Trong phương viên mấy trăm dặm, ta bày ra không ít hơn ba mươi nơi có điểm nghi ngờ. Cái cửa cốc chỗ chúng ta chỉ là một trong số đó.”
Thu hồi vẻ mặt đắc ý, Hi Thú chuyển sang Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: “Nếu như bọn họ đi thật, Vũ, nàng hãy đi với ta tới địa phương khác, ta tin rằng nàng nhất định sẽ thích cuộc sống như vậy.”
Vẻ mặt hắn cười đầy thần bí, làm hại lòng hiếu kỳ của Âu Dương Vũ nổi lên. Nàng đang muốn hỏi cho rõ ràng, liền nghe được những tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, trong nháy mắt, một vật nhảy lên bả vai của nàng, đồng thời, thanh âm non nớt của tiểu bạch hồ truyền đến: “Đi rồi. Ta nhìn một chút, bọn họ hiện tại đã ra ngoài trăm dặm trên núi. Hì hì, hai tên khốn kiếp này, ở cửa cốc xuất hiện rất nhiều bẫy rập nha, nếu không phải Tiểu Bạch ta thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ nhất định sẽ rất đắc ý.” Đôi mắt nhỏ trong veo của nó nhìn hai người một cái, đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng: nếu như hai người các ngươi ngu ngốc đi ra ngoài, nhất định sẽ mắc mưu, hi, ta thật là một hảo hài tử thông minh.
Hi Thú ha ha cười một tiếng, nói: “Rất tốt, vậy chúng ta lên đường thôi.”
Đem gương mặt Âu Dương Vũ hóa trang một lần nữa, Hi Thú mang theo nàng ra khỏi sơn cốc. Đoạn đường này, Hi Thú còn nhanh hơn tuấn mã, chưa tới một canh giờ, liền đã ở ngoài hai trăm dặm.
Chẳng qua là cái loại nhanh chóng như vậy cũng không thể kéo dài, vừa ra khỏi phạm vi Á Tố quốc, Hi Thú liền thả Âu Dương Vũ đang ôm bên hông xuống, giống người bình thường ở trên quan đạo hướng về phía trước chậm rãi đi tới.
Lúc này, Âu Dương Vũ mang ngoại mạo một thiếu nữ bình thường, nước da vàng, có chút thô ráp cùng ngũ quan bình thường, cùng bất kỳ cô gái nào đi ngang qua cũng không khác gì mấy. Bất quá, tiểu tử này hiển nhiên có chút tự luyến, hắn đối với ngoại hình của mình một chút cũng không có xử lý, ngũ quan hoàn mỹ kia cùng thân hình thon thả như một đạo ánh dương chói mắt, hấp dẫn người đi đường liên tiếp quay sang nhìn chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.