Chương 23: Vô đề
Lâm Gia Thành
21/04/2013
Tim của Âu Dương Vũ bang bang nhảy loạn lên, nếu trả lời không tốt thì điều này sẽ rất tệ. Thiếu niên này một lời đã nói rằng nàng đặc biệt, hơn nữa có vẻ hơi có hứng thú với bộ dạng của nàng. Nhìn thần thái của hắn là nàng muốn lập tức rời khỏi đây. Nhưng mà nàng cũng tự tin rằng không ai có khả năng nhìn xuyên qua lớp hóa trang của mình, rồi còn nói, hắn nói là sẽ đến Á Tố quốc. Chẳng lẽ, mình vì quá cẩn thận mà lại buông tha cho cơ hội này sao?
Suy nghĩ một chút, Âu Dương Vũ nghiêng đầu nhìn thiếu niên, nàng mỉm cười nói: "Người hầu của ngươi? Là nô bộc sao? Ta không làm nô bộc."
Tại thời điểm nàng mỉm cười, thiếu niên rõ ràng cảm giác được tim của mình bang bang nhảy mạnh lên, khuôn mặt bình thường còn sưng vù này trong nháy mắt biến thành hoa mỹ tới cực điểm. Hắn kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, rất có phong độ nói: "Không, chẳng qua là thuộc hạ. Tin tưởng ta, trở thành người hầu của ta là vinh dự của ngươi."
Âu Dương Vũ nhìn những thiếu niên nam nữ bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Tốt, nếu như ta còn có quyền tự do thì ta nguyện ý thành người hầu của ngươi." Dừng lại một chút, nàng nói: "Ta gọi là Âu Dương."
Thiếu niên mỉm cười, còn thiếu nữ thanh tú bên cạnh khẽ kêu lên: "Ngươi còn chưa biết hết đâu. Bất quá sau này ngươi sẽ biết lựa chọn của mình may mắn thế nào". Vừa nói nàng vừa ngả đầu vào một bên vai của Na Tư.
Âu Dương Vũ đeo cái sọt lên lưng, đi theo phía sau Na Tư, hợp với cả đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước. Na Tư vẫn như cũ, đi tuốt ở đằng trước, hứng thú của hắn với Âu Dương Vũ tựa hồ từ lúc nàng đáp ứng thành người hầu của hắn đã nhạt xuống. Điều này cũng làm cho Âu Dương Vũ trong lòng bình ổn.
Âu Dương Vũ cúi đầu đi, không nói tiếng nào. Còn những thiếu niên thì nhìn mọi nơi xung quanh, nghị luận không ngừng. Trong rừng cây cối cực kì sum xuê, thỉnh thoảng lại có động vật nhảy ra. Bất quá những thiếu niên này thân thủ rất nhanh nhẹn, hơn nữa lại còn có một kẻ có tài bắn cung tương đối, trong nháy mắt đã thu hoạch được năm con gà rừng.
Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn kia hình như cảm thấy có hứng thú với Âu Dương Vũ, nàng tung tăng nhảy đến bên cạnh Âu Dương Vũ đang đi trước, ngửa đầu nhìn nàng, hưng phấn hỏi: "Ngươi trông gầy quá, ngươi rất nghèo sao? Có phải là do quá nghèo nên mới gầy như vậy?"
Âu Dương Vũ cúi gằm mặt xuống, nhẹ nhàng ân một tiếng.
Thiếu nữ đi một vòng quanh nàng, đột nhiên tiến lại gần, cầm lấy tay áo của Âu Dương Vũ khẽ ngửi. Khi nàng cầm lấy tay áo của mình, Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh. Toàn thân nàng đột nhiên căng thẳng, cổ tay theo phản xạ đưa lên, chuẩn bị chế trụ thiếu nữ này. Rồi rất nhanh nàng ý thức được phản ứng của mình không được như thế.
Mặc dù động tác của nàng rất kín đáo mà nhanh chóng, nhưng chỗ này, mọi người đối với việc công kích cùng giết chóc đều có bản năng trực giác trong người. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Âu Dương Vũ.
Thiếu nữ nhỏ nhắn nắm lấy tay áo của Âu Dương Vũ, ngửi ngửi một chút liền cau mày lắc đầu, luống cuống hất ra. Phải biết rằng, những phần cơ thể Âu Dương Vũ lộ diện ra ngoài đều có một lớp sơn, lớp sơn này mùi vị rất nặng nên tự nhiên là khó ngửi.
Bỏ tay áo của Âu Dương Vũ ra, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Uy, Âu Dương, ngươi rất là kì quái nha. Làm sao ta ngửi thấy có lúc ngươi rất thơm, đến sát vào ngửi thì lại ra mùi xú uế?"
Thân thể của Âu Dương Vũ cứng đờ, nàng không dám nhìn vẻ mặt của Na Tư. Lại không biết ảo giác thế nào mà nàng rõ ràng cảm giác được, hai mắt của Na Tư trong nháy mắt bỗng sáng ngời, ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng.
Ánh mắt của đám thiếu niên cũng trở nên tò mò, Âu Dương Vũ cười cười, khàn giọng nói: "Không biết, chưa có ai nói với ta chuyện này". Câu trả lời này tương đối thành công, ánh mắt Na Tư nhìn nàng cũng thu lại.
Âu Dương Vũ thầm nghĩ: ta đã quá khẩn trương rồi, sao lại làm ra hành động thiếu cân nhắc vậy? Đây chỉ là những thiếu niên, chẳng lẽ Âu Dương Vũ ta ngay cả loại người dã man còn chưa trưởng thành này cũng không đối phó được?"
Vừa nghĩ thế, gương mặt nàng liền trở nên buông lỏng. Từ từ khiến mình buông lỏng xuống, Âu Dương Vũ nhìn thiếu nữ đang đi vòng tròn quanh mình, hỏi: "Nàng... nàng tên là gì?"
Thiếu nữ nhỏ nhắn hì hì cười, nói: "Ta gọi là Thiền Tử." Thiền Tử cầm lấy tay áo Âu Dương Vũ, nói: "Âu Dương, để ta dẫn ngươi đi". Thiếu nữ nói nhẹ nhàng, bàn tay đã nắm chặt lấy tay Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cười khổ một tiếng, cứ một câu lại một câu đối đáp với Thiền Tử. Nàng biết được bọn họ vốn là người của đế quốc Á Tố, lần này là đến bốn quốc gia để chơi đùa.
Trong tiếng nói cười, mọi người đã ra khỏi rừng rậm, tiến về đường lớn phía trước. Âu Dương Vũ thỉnh thoảng lại cảm giác được Na Tư đang nhìn chăm chú, nàng không dám hỏi Thiền Tử quá nhiều. Phần lớn thời gian nàng trầm mặc không nói, tính toán xem sẽ sống chung với những người này kiểu nào.
Âu Dương Vũ nhìn con đường xa lạ trước mắt, không khỏi khàn giọng hỏi: "Đường này sẽ đi tới đâu?"
"Thành Duyên Bình a." Thiền Tử vui vẻ đáp. Trên gương mặt hơi chút thô ráp của nàng, đôi mắt to tròn đen láy lộ ra vẻ cực kì khả ái: "Đúng rồi, Âu Dương, nghe nói thành Duyên Bình xuất hiện yêu nữ nha. Nhìn trông là rất rất xinh đẹp."
Âu Dương Vũ tim đập bang bang nhảy mạnh. Nàng nói hàm hồ: "Ta không biết nữa, yêu nữ kia ở đâu, chúng ta sẽ đi nhìn sao?"
Na Tư quay đầu lại về hướng nàng khẽ mỉm cười, hắn chậm rãi đi chậm lại, cho đến khi đến bên cạnh Âu Dương Vũ mới thở dài nói: "Vốn là muốn đi, nếu không phải vì tiết kiệm thời gian thì chúng ta cũng không xuyên qua khu rừng rậm kia. Nhưng là mới nghe được có thợ săn nói rằng yêu nữ kia đã đến Lang thành. Chúng ta còn chưa kịp cao hứng thì đã nghe tin nàng đã chạy trốn. Hiện tại có bốn quốc gia đang khua chuông gõ mõ rùm beng lục soát tìm nàng."
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn Âu Dương Vũ rồi ôn nhu cười.
Thiếu nữ thanh tú kia nhìn hắn cười, tức giận nói: "Chẳng lẽ, nếu nàng đã đào tẩu thì chúng ta còn muốn đi đến thành Duyên Bình để nhìn mỹ nhân sao?"
Na Tư cười một tiếng, nói: "Dĩ nhiên là không, chẳng qua là chúng ta mượn đường ở đó để trực tiếp về Á Tố quốc". Nói tới đây, hắn nói rất tự nhiên: "Ta tin tưởng rằng yêu nữ kia cuối cùng sẽ rơi vào trong tay của ta."
Âu Dương Vũ sợ hết hồn, không khỏi nhìn về phía Na Tư mới vừa rồi còn lộ ra vẻ nhung nhớ ngây thơ trên gương mặt tuấn tú, hỏi: "Ngài muốn lấy yêu nữ kia?"
Na Tư ha ha cười, đưa tay ra ôm thiếu nữ thanh tú vào trong ngực, hôn lên mặt nàng mấy cái, giọng nói khí phách: "Dĩ nhiên, nghe nói nữ nhân kia cũng là tóc đen mắt đen, vốn là con dân của ta. Con dân của ta thì quy về ta, điều này có gì lạ sao."
Nói với đây, hắn thấy thiếu nữ tức giận giãy giụa trong lòng liền đưa tay lên véo nhẹ mặt nàng, cười hì hì nói: "Tri Thần, nàng lại ghen tỵ rồi. Cho dù nữ nhân kia là yêu nữ thì lúc ấy cũng sẽ xếp dưới nàng mà."
Tri Thần nhoẻn miệng cười, nhưng lắc người không vui nói: "Mọi người đều nói nàng là yêu nữ, chính là xinh đẹp vô cùng. Nữ nhân như vậy, ngươi chiếm được còn có thể để nàng làm một tiểu thiếp bình thường sao?"
Na Tư lại cười lên sang sảng, hắn hăng hái nói: "Dĩ nhiên, dù nữ nhân đó là yêu nữ thì thế nào? Ta mới là chủ nhân của nàng!" Âu Dương Vũ vừa nghe được tuyên ngôn của Na Tư, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, nghĩ: cái loại con heo này, ngươi cho rằng ngươi là ai nha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.