Chương 65
Thâm Hải Tiên Sinh
26/08/2022
Mưa rơi càng lớn, con hẻm nhỏ hẹp tràn ngập hơi nước trở nên rắc rối phức tạp, khiến tôi giống như lạc vào mê cung, cho dù tốc độ bơi của tôi siêu việt hơn so với người bình thường rất nhiều, thì vẫn không thể đuổi kịp con thuyền kia trong nước. Mắt thấy bóng dáng hư hư thực thực của Agaras cách tôi ngày càng xa, trong lòng tôi giống như lửa đốt lập tức hô lớn lên: “Agaras, Agaras, tôi biết là anh, dừng lại đi!”
Tôi kêu đến khàn cả giọng, thế nhưng tốc độ biến mất của bóng dáng xa xa trong sương mù kia vẫn không vì vậy mà chậm lại chút nào, đợi đến khi tôi dựa vào trí nhớ đuổi tới trước một cửa vào đường nước ngầm, tôi nhìn thấy chiếc “Gondola” kia trôi nổi trên mặt nước, nhưng bên trên lại trống rỗng, thậm chí nó vẫn còn theo quán tính mà lắc lư, nhưng bóng dáng kia thì không còn tồn tại tựa như một quỷ ảnh.
Mà đang chắn ở con đường trước mặt tôi là một cánh cửa bằng sắt nặng nề đóng kín, bên trong tối tăm âm u, bên trái có một lối rẽ, không biết là đi thông đến nơi nào, có thể nhìn thấy được trên vách đá của lối đi có bóng dáng được điêu khắc, nơi này hẳn là một phong cảnh bị bỏ hoang, vì một nguyên nào đó mà đóng kín. Tôi chú ý tới khe hở nhỏ hẹp giữa cửa sắt, bơi tới gần, nghiêng người định chui qua, nhưng lại phát hiện đó là chuyện không thể.
Hình thể của tôi thuộc loại trung bình hơi thiên gầy, hàm lượng cơ bắp không nhiều, Agaras dáng người cường tráng như vậy thì càng không thể nào làm được, huống chi hắn còn kéo theo một cái đuôi to vừa thô vừa dài. Cho dù hắn có thể thông qua biện pháp nào đó biến thành con người, cũng không chen nổi qua lối vào nhỏ hẹp như vậy. Sao hắn lại đột nhiên biến mất ở trong này? Chẳng lẽ hắn ẩn vào trong nước? Tôi hoang mang bơi một vòng xung quanh, nước nơi này vừa vặn sâu bằng một người, con đường lại hẹp như vậy, hắn có thể trốn ở chỗ nào?
Lẽ nào thật sự là ảo giác của tôi?
Tôi lại không khỏi cảm thấy hoài nghi với ánh mắt của mình, nhìn nhìn quán rượu xung quanh, lại nhìn đường nước ngầm kia, tôi xoay người ngồi lên Gondola, vịn tay lên thân thuyền ẩm ướt, lớp sơn bong thô ráp khiến tôi không tự chủ được vuốt ve lên, thật giống như đuôi cá thô dài hữu lực kia đang lướt qua lòng bàn tay tôi.
Giọt mưa quất lên trên người, ý lạnh thấm tận xương tủy, lúc này tôi mới đột nhiên cảm thấy lạnh, lạnh đến mức ngay cả trái tim cũng ngưng tụ thành một khối băng. Tôi biết tôi nên rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng lại có một thanh âm mơ hồ đang phản bác: Không, hắn ở nơi này, hắn đang nhìn mày!
Tôi nhắm mắt lại, dùng sức ngửi mùi trong không khí, nhưng ngoại trừ vị mưa ẩm ướt, trong xoang mũi không còn bắt giữ được bất cứ thứ gì. Không có cỗ dị hương quen thuộc kia, tôi biết có lẽ tôi chỉ đang lừa mình dối người không muốn buông tha một tia hy vọng cuối cùng mà thôi. Nếu Agaras trở lại từ Atlantis, tại sao hắn lại không xuất hiện sớm một chút chứ? Có lẽ hắn căn bản chưa hề trở về, cũng hoàn toàn bỏ qua việc tìm kiếm tôi.
Cái này cũng khó trách, lúc ấy là chính tôi lựa chọn rời khỏi hắn, trong lòng tôi quả thật không muốn biến thành nhân ngư đi đến một thế giới khác.
Mối liên hệ giữa tôi và hắn kỳ thật đã nên đoạn tuyệt từ lúc đó, chết tiệt, tại sao tôi còn cố chấp truy đuổi sự tồn tại mà tôi vẫn muốn trốn thoát, không chịu buông tay bắt lấy thứ ảo giác kia chứ… Đây là chuyện đáng cười đến cỡ nào, Dessaro!
Agaras, anh ở chỗ này sao, đang nhìn tôi sao? Nếu ở đây, rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới bằng lòng đi ra gặp tôi? Chết tiệt!
Dùng tay áo lau nước mưa trên mí mắt, tôi siết chặt nắm tay nện vào thân thuyền, dựa lên đuôi thuyền cong cong sau lưng từ từ nằm ngửa xuống, nhìn bầu trời mờ mịt trên đầu hạ xuống những giọt mưa, lông mi phảng phất cũng trở nên nặng nề, dính liền vào mí mắt dưới của tôi, ngay vào thời điểm tôi sắp không mở được mắt ra nữa, dư quang lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng bị bao phủ trong làn mưa bụi lướt qua, thân thuyền cũng bắt đầu lay động.
Tôi bật dậy như tia chớp, nhảy vào trong nước, tầm mắt nhanh chóng nhìn quét dòng nước quanh mình, nhưng tôi chỉ nhìn thấy bóng ngọn đèn tan vỡ dưới kích thích của mưa gợi lên từng cuộn sóng thật nhỏ, lại không tìm ra bất cứu dấu vết nào có thể là do đuôi cá bơi qua tạo nên.
Sau niềm hi vọng chợt lóe rồi vỡ tan chỉ còn lại uể oải vô cùng, tôi vung tay xoay qua xoay lại trong dòng nước, ngó lơ ánh mắt kinh ngạc như nhìn một kẻ điên của người qua đường đi ngang, tuần tra bốn phía gầm nhẹ: “Agaras, anh đi ra đây, tên khốn kiếp đáng chết! Tôi biết anh đang ở đây, tôi biết mà! Anh chỉ là muốn nhìn thử xem, tôi muốn gặp anh đến thế nào phải không! Anh thắng rồi, anh hoàn toàn thắng rồi! Tôi mẹ nó tìm anh một năm, tôi mẹ nó chính là muốn gặp anh, muốn đến sắp điên rồi……”
Tôi gục đầu xuống, siết chặt nắm tay, dùng thanh âm chỉ có tôi mới có thể nghe thấy, thì thào thấp giọng nói một câu cuối cùng, ngực buồn bực ngột ngạt, bị thứ cảm xúc nặng trĩu nào đó chèn đầy, giống như bọt biển bị ngâm dưới mưa.
Ma xui quỷ khiến, một ý niệm không thể khống chế nhảy lên từ đáy lòng. Tôi cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, lại bò lên Gondola, đẩy nó đến gần cái cửa sắt kia, để phòng ngừa có người thấy hành vi kỳ quái sau đó của tôi. Thật là đủ kỳ quái, tôi nghĩ, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy tôi có đam mê hạ lưu nào đó.
Sau khi giấu kín mình trong bóng tối, tôi nằm thẳng trên Gondola, kéo mở khuy áo tây trang của mình, từng viên từng viên.
Tôi cởi cực kỳ chậm, cứ như vậy đem áo và quần thoát hết xuống dưới, lột trần chính mình không sót lại chút gì, lẳng lặng nằm ở kia, chờ đợi, cũng dùng tay vuốt ve lên lồng ngực của bản thân, tư thế ngẩng cổ giống như hiến tế. Trái tim tôi đập thình thịch thật nhanh, xấu hổ đến cả người run lên, trời mới biết có phải tôi thật sự điên rồi hay không, thế nhưng tôi vẫn muốn dùng bất cứ giá nào đánh cược một phen, bởi vì tôi biết cái tên già Agaras kia sắc đến thế nào!
Tôi sẽ chờ, xem xem sức nhẫn nại của anh tốt được đến đâu, khối thân thể này đã hai năm anh cũng chưa chạm qua, có mất đi hứng thú sao?
Tôi mở to đôi mắt ẩm ướt, ánh mắt giống như lưỡi dao, cẩn thận đánh chiếm mỗi một góc trong bóng đêm, thế nhưng chung quanh không có xuất hiện bất cứ động tĩnh khác thường nào. Chỉ có trống trải và tối tăm yên lặng giằng co với tôi, không tiếng động cười nhạo hành vi vớ vẩn của tôi. Tôi ủ rũ nhắm mắt lại, đầu lệch qua một bên, đại não trống rỗng, thân trần ngồi dậy, chôn đầu trên hai đầu gối, thất thần nhìn chằm chằm hai chân.
Bỗng nhiên, tôi ngửi được một cỗ hơi thở không tầm thường theo gió truyền tới từ đường ngầm. Đó là dị hương tôi quen thuộc, Trong phút chốc, tôi ngẩng phắt đầu lên giống như một kẻ nghiện bỗng nhiên ngửi được mùi thuốc phiện, đại não ong một tiếng nổ vang.
Tôi thấy được một thân ảnh bên kia cửa sắt, nổi lên từ một góc trong đường ngầm, giống như lúc trước lần đầu tiên tôi tiếp xúc trực tiếp với hắn ở trong phòng thí nghiệm dưới biển vậy, thong thả lộ đầu ra, sợi tóc màu xám bạc rũ xuống theo thân thể.
Hắn không lõa nửa người trên giống như ở trong biển, áo gió màu đen ướt đẫm rộng mở, lộ ra lồng ngực phập phồng rắn chắc như đá, màu da tái nhợt khiến hắn thoạt nhìn tựa như một huyết tộc thần bí đến từ tòa thành thị cổ xưa này. Hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi, một tấm mặt nạ Venice che khuất cả nửa gương mặt, khiến tôi không nhìn thấy được ánh mắt hắn, nhưng tôi có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực phát ra từ nơi đó, chứa đầy dục vọng thưởng thức bộ dáng tôi lõa thể trước mặt hắn.
Rốt cuộc tôi cũng bức được tên khốn kiếp này đi ra!
Nhiều loại cảm xúc thoáng chốc hỗn độn trong trái tim tôi, bốc lên trong lồng ngực giống như sóng to gió lớn, hóa thành một cỗ nhiệt lưu dồn lên trán. Tôi gần như đỏ mắt trong phút chốc, gương mặt lại không chút thay đổi ngửa đầu lên, dùng biểu tình của người chiến thắng nhìn hắn từ trên xuống dưới, cho dù tôi vẫn đang trần truồng không mặc gì.
“Agaras, tên khốn kiếp này……”
Tôi thấp giọng mắng, hốc mắt ướt át, ánh mắt bất giác đảo qua thân hình cao lớn của hắn, không kìm lòng được nuốt một ngụm nước miếng, hơi thở gấp gáp.
Tuy rằng hai năm nay tôi không bị kỳ động dục quấy nhiễu, biến dị của tôi dường như vì Agaras biến mất mà ngừng lại, tôi vốn tưởng rằng khát vọng của tôi đối với hắn cũng nên ngừng lại như vậy, thế nhưng tôi phát hiện suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Bởi vì trong vô số đêm khuya khi tôi tỉnh lại từ giấc mộng liên quan đến Agaras, tôi đều phát hiện trong quần dính ướt một mảng. Tôi vẫn luôn nhớ đến hắn, khát vọng hắn. Thật là gặp quỷ mà!
Mà hắn thì sao? Tôi gắt gao nhìn chằm chằm Agaras, hầu kết của hắn đang trượt động lên xuống, hô hấp vô cùng nặng nhọc, huyết mạch rõ ràng đang sôi sục, nhưng cũng không biết vì sao, hắn lại cứ chờ tại chỗ như vậy, vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, dường như không có ý định đi tới.
Đáng giận…
“Anh lại đây…… Bằng không, tôi đi luôn đó!” Tôi không thể nhịn được nữa ngồi dậy, siết chặt song sắt, dùng sức rung rung vài cái, ánh mắt ngưng tụ trên mặt hắn, hít sâu một hơi, “Vì sao anh lại giả trang thành bộ dạng này, Agaras, tại sao anh không nói lời nào?”
Hắn vẫn tiếp tục trầm mặc, một âm tiết cũng không phun ra. Hoang mang dàu đặc tựa như mây đen ngưng tụ trong lòng tôi, bàn tay nắm lấy song sắt của tôi không khỏi lơi lỏng một chút, đặt đầu trên cửa sắt kia, cũng trầm mặc nhìn hắn. Ngay sau đó, hắn rốt cuộc động đậy, ở trong nước bơi đến gần tôi, tiếng trái tim đập mãnh liệt của tôi vang vọng trong đầu, vào thời điểm hắn chỉ cách tôi có một cánh tay, tôi đã cứng đờ không thể nhúc nhích được, chỉ biết kinh ngạc nhìn hắn lộ ra cánh tay từ sau cửa, bàn tay đặt ở trên gáy tôi, ấn tôi áp lên đôi môi lạnh lẽo ướt át của hắn. Sau đó, hung ác hôn cắn tôi.
Tôi run rẩy cả người, bị thế công đột ngột của hắn khiến bất ngờ không kịp phòng bị, nước mắt hòa lẫn nước mưa cùng nhau rơi xuống. Bị hắn hôn một lúc lâu tôi mới hồi phục tinh thần, bàn tay qua song sắt cũng hung hăng túm lấy tóc hắn, vụng về mà hốt hoảng mút vào hương vị nước biển mặn chát trên môi hắn. Răng nanh của hắn cọ xát qua môi tôi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc xông tới, gắn bó cùng tôi quấn quýt. Lồng ngực ở trong nước của tôi kề sát thân thể trơn láng dưới áo gió của hắn, song sắt phảng phất cũng sắp bị chúng tôi ép đến gấp khúc, giống như giới hạn giữa chúng tôi, đè nén khiến cả người đều đau, nhưng tôi không thèm để ý, trong khoảnh khắc toàn bộ tâm trí đều lún xuống nơi đây, thời gian dường như cũng trở nên yên lặng.
Bất tri bất giác, toàn bộ khoang miệng của tôi đều là mùi máu tươi, cánh tay hắn khóa kín tôi, siết lấy tôi càng chặt, môi để trên cằm tôi làm càn mà dã man liếm láp, mút vào, tôi run cầm cập túm áo hắn, muốn dán lấy hắn chặt hơn, muốn chạm đến hắn, lại bị đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực của hắn nắm lấy cổ tay, áp ở sau lưng không cho lộn xộn. Cửa sắt vướng bận ngăn chặn cơ thể của tôi, tôi chỉ có thể ngửa cổ thừa nhận sự tàn sát của hắn. Xen lẫn trong mưa, đại não của tôi trở nên mê muội, khiến tôi thậm chí hoài nghi đây chỉ là một giấc mộng, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào: “Này, mở cái cửa sắt chết tiệt này ra, để tôi nhìn anh…”
Eo của tôi bỗng nhiên bị siết càng chặt. Hắn kề sát hôn từ cổ của tôi đi lên, cách song sắt kia cùng tôi trán kề trán, hít vào thật sâu khí tức của tôi, mà bàn tay thì xê dịch lên trên đầu tôi, ôn nhu sờ sờ tóc tôi giống như khi tôi còn bé, tinh tế vuốt từ đuôi mắt đến sau thái dương.
“Agaras…” Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt sâu u ám sau chiếc mặt nạ kia, theo bản năng muốn vuốt ve hai má hắn, lại bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng một người phụ nữ: “Này, hai người ở đây làm gì?”
Tôi sợ tới mức giật thót cả mình, nhìn lại, phát hiện là một cô gái đang ngồi bên bờ định giặt quần áo, cô ta hình như vô cùng giật mình khi nhìn thấy tôi và Agaras ở đường nước ngầm, lại nghe thấy bên cạnh ùm một tiếng, tôi còn chưa kịp phản ứng trở lại, Agaras đã lập tức biến mất không còn bóng dáng.
“Này, anh đi đâu?!” Tôi kinh ngạc và phẫn nộ không kìm nén được nện vào cửa sắt, nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng vang dội lại từ vách tường của chính tôi.
Tôi kêu đến khàn cả giọng, thế nhưng tốc độ biến mất của bóng dáng xa xa trong sương mù kia vẫn không vì vậy mà chậm lại chút nào, đợi đến khi tôi dựa vào trí nhớ đuổi tới trước một cửa vào đường nước ngầm, tôi nhìn thấy chiếc “Gondola” kia trôi nổi trên mặt nước, nhưng bên trên lại trống rỗng, thậm chí nó vẫn còn theo quán tính mà lắc lư, nhưng bóng dáng kia thì không còn tồn tại tựa như một quỷ ảnh.
Mà đang chắn ở con đường trước mặt tôi là một cánh cửa bằng sắt nặng nề đóng kín, bên trong tối tăm âm u, bên trái có một lối rẽ, không biết là đi thông đến nơi nào, có thể nhìn thấy được trên vách đá của lối đi có bóng dáng được điêu khắc, nơi này hẳn là một phong cảnh bị bỏ hoang, vì một nguyên nào đó mà đóng kín. Tôi chú ý tới khe hở nhỏ hẹp giữa cửa sắt, bơi tới gần, nghiêng người định chui qua, nhưng lại phát hiện đó là chuyện không thể.
Hình thể của tôi thuộc loại trung bình hơi thiên gầy, hàm lượng cơ bắp không nhiều, Agaras dáng người cường tráng như vậy thì càng không thể nào làm được, huống chi hắn còn kéo theo một cái đuôi to vừa thô vừa dài. Cho dù hắn có thể thông qua biện pháp nào đó biến thành con người, cũng không chen nổi qua lối vào nhỏ hẹp như vậy. Sao hắn lại đột nhiên biến mất ở trong này? Chẳng lẽ hắn ẩn vào trong nước? Tôi hoang mang bơi một vòng xung quanh, nước nơi này vừa vặn sâu bằng một người, con đường lại hẹp như vậy, hắn có thể trốn ở chỗ nào?
Lẽ nào thật sự là ảo giác của tôi?
Tôi lại không khỏi cảm thấy hoài nghi với ánh mắt của mình, nhìn nhìn quán rượu xung quanh, lại nhìn đường nước ngầm kia, tôi xoay người ngồi lên Gondola, vịn tay lên thân thuyền ẩm ướt, lớp sơn bong thô ráp khiến tôi không tự chủ được vuốt ve lên, thật giống như đuôi cá thô dài hữu lực kia đang lướt qua lòng bàn tay tôi.
Giọt mưa quất lên trên người, ý lạnh thấm tận xương tủy, lúc này tôi mới đột nhiên cảm thấy lạnh, lạnh đến mức ngay cả trái tim cũng ngưng tụ thành một khối băng. Tôi biết tôi nên rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng lại có một thanh âm mơ hồ đang phản bác: Không, hắn ở nơi này, hắn đang nhìn mày!
Tôi nhắm mắt lại, dùng sức ngửi mùi trong không khí, nhưng ngoại trừ vị mưa ẩm ướt, trong xoang mũi không còn bắt giữ được bất cứ thứ gì. Không có cỗ dị hương quen thuộc kia, tôi biết có lẽ tôi chỉ đang lừa mình dối người không muốn buông tha một tia hy vọng cuối cùng mà thôi. Nếu Agaras trở lại từ Atlantis, tại sao hắn lại không xuất hiện sớm một chút chứ? Có lẽ hắn căn bản chưa hề trở về, cũng hoàn toàn bỏ qua việc tìm kiếm tôi.
Cái này cũng khó trách, lúc ấy là chính tôi lựa chọn rời khỏi hắn, trong lòng tôi quả thật không muốn biến thành nhân ngư đi đến một thế giới khác.
Mối liên hệ giữa tôi và hắn kỳ thật đã nên đoạn tuyệt từ lúc đó, chết tiệt, tại sao tôi còn cố chấp truy đuổi sự tồn tại mà tôi vẫn muốn trốn thoát, không chịu buông tay bắt lấy thứ ảo giác kia chứ… Đây là chuyện đáng cười đến cỡ nào, Dessaro!
Agaras, anh ở chỗ này sao, đang nhìn tôi sao? Nếu ở đây, rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới bằng lòng đi ra gặp tôi? Chết tiệt!
Dùng tay áo lau nước mưa trên mí mắt, tôi siết chặt nắm tay nện vào thân thuyền, dựa lên đuôi thuyền cong cong sau lưng từ từ nằm ngửa xuống, nhìn bầu trời mờ mịt trên đầu hạ xuống những giọt mưa, lông mi phảng phất cũng trở nên nặng nề, dính liền vào mí mắt dưới của tôi, ngay vào thời điểm tôi sắp không mở được mắt ra nữa, dư quang lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng bị bao phủ trong làn mưa bụi lướt qua, thân thuyền cũng bắt đầu lay động.
Tôi bật dậy như tia chớp, nhảy vào trong nước, tầm mắt nhanh chóng nhìn quét dòng nước quanh mình, nhưng tôi chỉ nhìn thấy bóng ngọn đèn tan vỡ dưới kích thích của mưa gợi lên từng cuộn sóng thật nhỏ, lại không tìm ra bất cứu dấu vết nào có thể là do đuôi cá bơi qua tạo nên.
Sau niềm hi vọng chợt lóe rồi vỡ tan chỉ còn lại uể oải vô cùng, tôi vung tay xoay qua xoay lại trong dòng nước, ngó lơ ánh mắt kinh ngạc như nhìn một kẻ điên của người qua đường đi ngang, tuần tra bốn phía gầm nhẹ: “Agaras, anh đi ra đây, tên khốn kiếp đáng chết! Tôi biết anh đang ở đây, tôi biết mà! Anh chỉ là muốn nhìn thử xem, tôi muốn gặp anh đến thế nào phải không! Anh thắng rồi, anh hoàn toàn thắng rồi! Tôi mẹ nó tìm anh một năm, tôi mẹ nó chính là muốn gặp anh, muốn đến sắp điên rồi……”
Tôi gục đầu xuống, siết chặt nắm tay, dùng thanh âm chỉ có tôi mới có thể nghe thấy, thì thào thấp giọng nói một câu cuối cùng, ngực buồn bực ngột ngạt, bị thứ cảm xúc nặng trĩu nào đó chèn đầy, giống như bọt biển bị ngâm dưới mưa.
Ma xui quỷ khiến, một ý niệm không thể khống chế nhảy lên từ đáy lòng. Tôi cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, lại bò lên Gondola, đẩy nó đến gần cái cửa sắt kia, để phòng ngừa có người thấy hành vi kỳ quái sau đó của tôi. Thật là đủ kỳ quái, tôi nghĩ, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy tôi có đam mê hạ lưu nào đó.
Sau khi giấu kín mình trong bóng tối, tôi nằm thẳng trên Gondola, kéo mở khuy áo tây trang của mình, từng viên từng viên.
Tôi cởi cực kỳ chậm, cứ như vậy đem áo và quần thoát hết xuống dưới, lột trần chính mình không sót lại chút gì, lẳng lặng nằm ở kia, chờ đợi, cũng dùng tay vuốt ve lên lồng ngực của bản thân, tư thế ngẩng cổ giống như hiến tế. Trái tim tôi đập thình thịch thật nhanh, xấu hổ đến cả người run lên, trời mới biết có phải tôi thật sự điên rồi hay không, thế nhưng tôi vẫn muốn dùng bất cứ giá nào đánh cược một phen, bởi vì tôi biết cái tên già Agaras kia sắc đến thế nào!
Tôi sẽ chờ, xem xem sức nhẫn nại của anh tốt được đến đâu, khối thân thể này đã hai năm anh cũng chưa chạm qua, có mất đi hứng thú sao?
Tôi mở to đôi mắt ẩm ướt, ánh mắt giống như lưỡi dao, cẩn thận đánh chiếm mỗi một góc trong bóng đêm, thế nhưng chung quanh không có xuất hiện bất cứ động tĩnh khác thường nào. Chỉ có trống trải và tối tăm yên lặng giằng co với tôi, không tiếng động cười nhạo hành vi vớ vẩn của tôi. Tôi ủ rũ nhắm mắt lại, đầu lệch qua một bên, đại não trống rỗng, thân trần ngồi dậy, chôn đầu trên hai đầu gối, thất thần nhìn chằm chằm hai chân.
Bỗng nhiên, tôi ngửi được một cỗ hơi thở không tầm thường theo gió truyền tới từ đường ngầm. Đó là dị hương tôi quen thuộc, Trong phút chốc, tôi ngẩng phắt đầu lên giống như một kẻ nghiện bỗng nhiên ngửi được mùi thuốc phiện, đại não ong một tiếng nổ vang.
Tôi thấy được một thân ảnh bên kia cửa sắt, nổi lên từ một góc trong đường ngầm, giống như lúc trước lần đầu tiên tôi tiếp xúc trực tiếp với hắn ở trong phòng thí nghiệm dưới biển vậy, thong thả lộ đầu ra, sợi tóc màu xám bạc rũ xuống theo thân thể.
Hắn không lõa nửa người trên giống như ở trong biển, áo gió màu đen ướt đẫm rộng mở, lộ ra lồng ngực phập phồng rắn chắc như đá, màu da tái nhợt khiến hắn thoạt nhìn tựa như một huyết tộc thần bí đến từ tòa thành thị cổ xưa này. Hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi, một tấm mặt nạ Venice che khuất cả nửa gương mặt, khiến tôi không nhìn thấy được ánh mắt hắn, nhưng tôi có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực phát ra từ nơi đó, chứa đầy dục vọng thưởng thức bộ dáng tôi lõa thể trước mặt hắn.
Rốt cuộc tôi cũng bức được tên khốn kiếp này đi ra!
Nhiều loại cảm xúc thoáng chốc hỗn độn trong trái tim tôi, bốc lên trong lồng ngực giống như sóng to gió lớn, hóa thành một cỗ nhiệt lưu dồn lên trán. Tôi gần như đỏ mắt trong phút chốc, gương mặt lại không chút thay đổi ngửa đầu lên, dùng biểu tình của người chiến thắng nhìn hắn từ trên xuống dưới, cho dù tôi vẫn đang trần truồng không mặc gì.
“Agaras, tên khốn kiếp này……”
Tôi thấp giọng mắng, hốc mắt ướt át, ánh mắt bất giác đảo qua thân hình cao lớn của hắn, không kìm lòng được nuốt một ngụm nước miếng, hơi thở gấp gáp.
Tuy rằng hai năm nay tôi không bị kỳ động dục quấy nhiễu, biến dị của tôi dường như vì Agaras biến mất mà ngừng lại, tôi vốn tưởng rằng khát vọng của tôi đối với hắn cũng nên ngừng lại như vậy, thế nhưng tôi phát hiện suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Bởi vì trong vô số đêm khuya khi tôi tỉnh lại từ giấc mộng liên quan đến Agaras, tôi đều phát hiện trong quần dính ướt một mảng. Tôi vẫn luôn nhớ đến hắn, khát vọng hắn. Thật là gặp quỷ mà!
Mà hắn thì sao? Tôi gắt gao nhìn chằm chằm Agaras, hầu kết của hắn đang trượt động lên xuống, hô hấp vô cùng nặng nhọc, huyết mạch rõ ràng đang sôi sục, nhưng cũng không biết vì sao, hắn lại cứ chờ tại chỗ như vậy, vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, dường như không có ý định đi tới.
Đáng giận…
“Anh lại đây…… Bằng không, tôi đi luôn đó!” Tôi không thể nhịn được nữa ngồi dậy, siết chặt song sắt, dùng sức rung rung vài cái, ánh mắt ngưng tụ trên mặt hắn, hít sâu một hơi, “Vì sao anh lại giả trang thành bộ dạng này, Agaras, tại sao anh không nói lời nào?”
Hắn vẫn tiếp tục trầm mặc, một âm tiết cũng không phun ra. Hoang mang dàu đặc tựa như mây đen ngưng tụ trong lòng tôi, bàn tay nắm lấy song sắt của tôi không khỏi lơi lỏng một chút, đặt đầu trên cửa sắt kia, cũng trầm mặc nhìn hắn. Ngay sau đó, hắn rốt cuộc động đậy, ở trong nước bơi đến gần tôi, tiếng trái tim đập mãnh liệt của tôi vang vọng trong đầu, vào thời điểm hắn chỉ cách tôi có một cánh tay, tôi đã cứng đờ không thể nhúc nhích được, chỉ biết kinh ngạc nhìn hắn lộ ra cánh tay từ sau cửa, bàn tay đặt ở trên gáy tôi, ấn tôi áp lên đôi môi lạnh lẽo ướt át của hắn. Sau đó, hung ác hôn cắn tôi.
Tôi run rẩy cả người, bị thế công đột ngột của hắn khiến bất ngờ không kịp phòng bị, nước mắt hòa lẫn nước mưa cùng nhau rơi xuống. Bị hắn hôn một lúc lâu tôi mới hồi phục tinh thần, bàn tay qua song sắt cũng hung hăng túm lấy tóc hắn, vụng về mà hốt hoảng mút vào hương vị nước biển mặn chát trên môi hắn. Răng nanh của hắn cọ xát qua môi tôi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc xông tới, gắn bó cùng tôi quấn quýt. Lồng ngực ở trong nước của tôi kề sát thân thể trơn láng dưới áo gió của hắn, song sắt phảng phất cũng sắp bị chúng tôi ép đến gấp khúc, giống như giới hạn giữa chúng tôi, đè nén khiến cả người đều đau, nhưng tôi không thèm để ý, trong khoảnh khắc toàn bộ tâm trí đều lún xuống nơi đây, thời gian dường như cũng trở nên yên lặng.
Bất tri bất giác, toàn bộ khoang miệng của tôi đều là mùi máu tươi, cánh tay hắn khóa kín tôi, siết lấy tôi càng chặt, môi để trên cằm tôi làm càn mà dã man liếm láp, mút vào, tôi run cầm cập túm áo hắn, muốn dán lấy hắn chặt hơn, muốn chạm đến hắn, lại bị đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực của hắn nắm lấy cổ tay, áp ở sau lưng không cho lộn xộn. Cửa sắt vướng bận ngăn chặn cơ thể của tôi, tôi chỉ có thể ngửa cổ thừa nhận sự tàn sát của hắn. Xen lẫn trong mưa, đại não của tôi trở nên mê muội, khiến tôi thậm chí hoài nghi đây chỉ là một giấc mộng, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào: “Này, mở cái cửa sắt chết tiệt này ra, để tôi nhìn anh…”
Eo của tôi bỗng nhiên bị siết càng chặt. Hắn kề sát hôn từ cổ của tôi đi lên, cách song sắt kia cùng tôi trán kề trán, hít vào thật sâu khí tức của tôi, mà bàn tay thì xê dịch lên trên đầu tôi, ôn nhu sờ sờ tóc tôi giống như khi tôi còn bé, tinh tế vuốt từ đuôi mắt đến sau thái dương.
“Agaras…” Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt sâu u ám sau chiếc mặt nạ kia, theo bản năng muốn vuốt ve hai má hắn, lại bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng một người phụ nữ: “Này, hai người ở đây làm gì?”
Tôi sợ tới mức giật thót cả mình, nhìn lại, phát hiện là một cô gái đang ngồi bên bờ định giặt quần áo, cô ta hình như vô cùng giật mình khi nhìn thấy tôi và Agaras ở đường nước ngầm, lại nghe thấy bên cạnh ùm một tiếng, tôi còn chưa kịp phản ứng trở lại, Agaras đã lập tức biến mất không còn bóng dáng.
“Này, anh đi đâu?!” Tôi kinh ngạc và phẫn nộ không kìm nén được nện vào cửa sắt, nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng vang dội lại từ vách tường của chính tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.