Chương 54: Có ngốc không
Dư Trình
26/01/2024
Nhìn Lê Đường đi vào khách sạn, Tưởng Lâu chờ tại chỗ một lát mới đánh vô lăng quay đầu xe.
Trên đường Tôn Vũ Tường gọi điện cho hắn, kiên trì hỏi: "Ông không đến thật à?"
Tưởng Lâu đáp "ừ".
Tôn Vũ Tường lại thở dài: "Tội gì phải thế, theo tôi thấy chẳng thà nói chuyện năm đó cho cậu ấy..."
"Đừng nhắc đến tôi trước mặt em ấy." Tưởng Lâu nói: "Sắp vào tiệc rồi, ông nhanh chuẩn bị đi."
Thấy thật sự không khuyên được, Tôn Vũ Tường đành cúp điện thoại.
Tưởng Lâu lái xe về công ty, đỗ xe trước cửa rồi đi vào con ngõ bên phải, băng qua nhà máy phân bón Phúc Hâm xuống cầu thang sắt rỉ sét loang lổ.
Mấy năm nay hắn không bận học thì cũng bận làm, dù ở rất gần nhưng hiếm khi rảnh rỗi đến phòng tập quyền anh.
Hôm nay lão Trương ở phòng tập, nhìn thấy Tưởng Lâu thì vừa vui vừa cảnh giác: "Câu lạc bộ chuyển đổi mô hình rồi, đừng mơ chú xếp cho mày thi đấu kiểu chơi đùa mạng sống nữa."
Vài ba năm trước phòng tập quyền anh bị báo cáo nặc danh, cảnh sát từng đến kiểm tra mấy lần, phạt tiền không nói nhưng suýt bị niêm phong. Để đảm bảo ngày sau có thể tiếp tục phát triển, lão Trương quyết định chuyển hướng câu lạc bộ sang loại hình biểu diễn, gặp hạt giống tốt cũng tiến hành bồi dưỡng rồi dẫn đi thi đấu boxing chuyên nghiệp.
Việc làm ăn của phòng tập quyền anh cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm, thu nhập chỉ đủ duy trì vận hành bình thường. Nhưng lão Trương đã lớn tuổi, muốn ổn định chứ không muốn tiếp tục lăn qua lộn lại, giữ câu lạc bộ chỉ để có cái nhớ nhung, chú còn nói: "Nếu lũ chúng mày gặp khó khăn thì cũng có chỗ che mưa chắn gió."
Tưởng Lâu không có ý định này, lúc khó khăn nhất hắn cũng chưa từng ngỏ lời với lão Trương.
Hắn đi về phòng nghỉ: "Không chơi liều mạng, cháu thư giãn chút thôi."
Tối thứ bảy là thời gian lưu lượng khách đông nhất, thi đấu boxing mang tính chất biểu diễn không sôi nổi như trước nhưng cũng reo hò ngút trời, sức nóng sục sôi ngập tràn không khí.
Lâu rồi Tưởng Lâu mới đeo găng tay đấm bốc, đánh một trận cùng người mới của câu lạc bộ.
Người mới tiếp xúc với boxing luôn lỗ mãng, chỉ biết dùng lực quá mạnh mà không quan tâm kỹ thuật. Tưởng Lâu tránh đòn là chính tấn công là phụ, sẵn tiện giúp lão Trương huấn luyện người mới nên không dốc hết sức, cuối cùng xem như chiến thắng sít sao.
Xuống sân quay lại phòng nghỉ, lão Trương nhìn băng vải quấn trên tay Tưởng Lâu mà cảm khái: "Chắc già thật rồi, cứ cảm thấy lần đầu nhìn mày thi đấu mới là chuyện hôm qua."
Tưởng Lâu mở tủ đồ, liếc mắt là thấy thuốc bôi vết thương ở ngăn dưới cùng. Lọ thuốc tròn tròn này được Lê Đường cất ở đây từ bảy năm trước.
Từ ngày Lê Đường đi nó chưa bao giờ được mở ra dùng, chắc hẳn đã hết hạn rồi.
Tưởng Lâu nhìn chằm chằm lọ thuốc một chốc cũng không động vào nó, thay quần áo xong bèn đóng cửa tủ.
Chuyện Lê Đường bôi thuốc cho hắn, đau lòng đến mức đỏ hoe mắt hệt như mới xảy ra ngày hôm qua.
Lúc lên cầu thang điện thoại trong túi quần rung, Tưởng Lâu lấy ra xem, Bùi Hạo gọi điện đến.
Hắn bắt máy, chưa kịp lên tiếng Bùi Hạo đã sốt sắng nói: "Sao mày không nghe điện thoại!"
"Vừa nãy không cầm điện thoại theo người." Tưởng Lâu hỏi: "Làm sao?"
"Bé cáo của mày đi tìm mày đấy, đồ ăn chưa lên đã chạy mất rồi, mày mau gọi..."
Tưởng Lâu vội vàng cúp máy rồi mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Hắn vừa bước nhanh lên cầu thang vừa gọi lại, bên tai vang tiếng "tút" thì cũng lên tới mặt đất.
Cũng đúng lúc nhìn thấy ở vị trí cách hắn chưa đầy mười mét về phía trước, Lê Đường mặc áo bành tô phong phanh đứng trong màn đêm, tay cầm điện thoại vừa mới nối máy.
Năm phút sau đến ROJA, Tưởng Lâu vào phòng mở chế độ nóng trên điều hoà.
Lê Đường đi vào theo, phòng Nghiên cứu và Phát triển nằm ở góc trong công ty, Tưởng Lâu bật đèn trần, kéo ghế làm việc của mình tỏ ý Lê Đường ngồi, sau đó hắn đi rót nước.
Trà nóng vừa phải, thích hợp ủ ấm tay.
Lê Đường ôm cốc, hơi nóng lượn lờ phả lên mặt khiến cậu mông lung như được rã đông từ từ.
Sao lại chạy đến đây?
Vì sao phải đến đây?
Lê Đường ngẩng đầu, trông thấy Tưởng Lâu nghiêng người đứng trước bàn làm việc đeo máy trợ thính lên tai trái, bấy giờ mạch suy nghĩ đông cứng như mới bắt đầu hoạt động, ngay cả thời gian đình trệ cũng tiếp tục trôi.
Cậu nhớ ra rồi, vừa nãy trên bàn tiệc cậu đã biết được một chuyện.
Chuyện Lý Tử Sơ không muốn cho cậu biết, chuyện Hoắc Hi Thần không dám kể, chuyện Tô Thấm Hàm tưởng cậu biết rồi... Chuyện mà cả người trước mặt lẫn người xung quanh cùng giấu không muốn nói cho cậu.
Kẹp xong bộ thu nhận âm thanh ra sau tai, Tưởng Lâu quay người dừng cách Lê Đường vài ba mét, quan sát nét mặt cậu: "Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa?"
Hắn chưa quên sắc mặt tái mét của Lê Đường khi ngồi xe mình lần trước, lại không dám tuỳ tiện đưa cậu đi bệnh viện nên đành dẫn về công ty.
Nhưng Lê Đường không nói cũng không phản ứng, chỉ nhìn từ mặt xuống cổ rồi bàn tay buông thõng của hắn, cất tiếng hỏi: "Đau không?"
Trận đấu ban nãy không mấy ác liệt nhưng cũng làm Tưởng Lâu dính vài vết thương ngoài da. Nhận thức được Lê Đường nhìn chỗ nào, Tưởng Lâu ngơ ngác giây lát rồi đáp trong vô thức: "Không đau."
"Em muốn hỏi là, bị mười mấy người đánh tới nỗi bị thương nặng phải vào viện, đau không?"
Lê Đường lại ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tưởng Lâu, bởi thế dễ dàng nhận ra con ngươi đen láy như màu mực của hắn thoáng dao động.
Hắn không trả lời, Lê Đường bèn hỏi tiếp: "Cảm giác bị trường đuổi học thế nào, cảm giác từ một người được ủng hộ trở thành con chuột qua đường như thế nào?"
"Có phải không khác gì rơi từ thiên đường xuống địa ngục không?"
Hơn một tiếng trước Tô Thấm Hàm nói cho cậu biết, năm đó khi cậu vừa được bố mẹ đưa về nhà, Tưởng Lâu đã đến phòng giáo vụ "tự thú".
"Tôi tưởng cậu biết hết." Tô Thấm Hàm ngạc nhiên: "Hoá ra không ai nói cho cậu sao?"
Bảy năm trước khi trưởng phòng giáo vụ biết audio do ai phát, định truy cứu người trong đó là ai thì Tưởng Lâu đứng ra cật lực ngăn cản, nói người bị ghi âm là người bị hại hoàn toàn không hay biết, người ghi âm mới là đầu sỏ.
Đồng thời hắn thừa nhận mình là người ghi âm, cũng là người còn lại bị xóa giọng trong audio.
Đối với trường Trung học Số 1 nổi tiếng tại Tự Thành, chuyện này nghiêm trọng đến mức có thể gọi là cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ ngày thành lập trường.
Dù chưa kết luận người trong audio là ai nhưng có rất nhiều học sinh chứng kiến tình hình trong phòng phát thanh khi ấy, cộng thêm sau đó Lê Đường ngất được đưa xuống phòng y tế... Lời đồn đại lan nhanh như bệnh cúm, chưa đầy nửa ngày "sự cố phát thanh" bí ẩn và ướt át đã truyền khắp trường.
Mà Tưởng Lâu là người sắp xếp chuyện này, vốn có thể đứng ngoài cuộc nhưng không biết làm sao lại chọn tự công khai, nói bạn nam trong audio bị hắn ép, audio cũng do hắn lén lút ghi âm, cậu ấy hoàn toàn không biết gì.
Ban đầu những việc này được chặn lại trong khuôn khổ phòng giáo vụ, người bên ngoài không biết mảy may.
Tối hôm ấy lãnh đạo nhà trường họp khẩn, liên lạc với hiệu trưởng đang đi công tác ở vùng khác và được đồng ý, quyết định ém "sự cố ngoài ý muốn" này xuống. Có hai nguyên nhân, một là ảnh hưởng của dư luận không tốt, xử lý công bằng sẽ gây hại cho danh tiếng trường, không thể kiểm soát chiều hướng phát triển của sự việc; hai là học sinh liên quan đều có thành tích xuất sắc, nhất là Tưởng Lâu xếp hạng ba khối, các giáo viên đứng lớp đều khẳng định hắn còn tiềm năng tiến bộ, có hy vọng trở thành "hắc mã" trong kỳ thi đại học sang năm, cạnh tranh vị trí thủ khoa khối tự nhiên cũng không phải không có khả năng.
Trường Trung học Số 1 Tự Thành đã hai năm liên tiếp chia ngôi đầu với trường cấp ba huyện về số lượng học sinh đỗ đại học, nếu tiếp tục không đạt thành tích vượt trội thì sẽ ảnh hưởng xấu đến nguồn học sinh nhận vào sau này.
Vì vậy trưởng phòng giáo vụ dặn tất cả người có mặt nghiêm cấm tiết lộ nội tình, quyết định phải để sự việc lắng xuống.
Trần Chính Dương ở bệnh viện nghe nói không cần chịu phạt thì mừng húm. Nhà trường còn gặp bố mẹ nó để dàn xếp, bảo họ đừng tiếp tục truy cứu vụ việc "lỡ tay đánh người" của Tưởng Lâu.
Như thế mọi người có thể quay về vị trí vốn có, xem như ai nấy đều vui.
Tuy nhiên Tưởng Lâu khăng khăng làm ngược lại, hắn bất mãn cách xử lý của trường, nhất định bắt những người liên quan phải chịu phạt, bao gồm cả bản thân hắn.
Trong một tiết sinh hoạt dưới cờ ngày thứ hai, hắn đi lên đài phát thanh cướp micro của hiệu trưởng, nói rành rọt từng chữ: "Audio phát trên loa lần trước do em ghi âm, chính em bắt ép một bạn nam trường mình nảy sinh quan hệ với em, lén ghi âm lại trong khi bạn ấy không biết gì. Mà Trần Chính Dương lấy trộm audio phát trong phòng phát thanh cũng có tội không thể tha thứ, mong nhà trường nhất thiết phải xử phạt nghiêm khắc đối với người có liên quan để răn đe."
Hắn nói như thế lập tức chọc thủng bức màn khó khăn lắm mới che đậy nổi, chẳng cách nào vá lại được nữa.
Trước con mắt của biết bao người, sự việc phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát. Trần Chính Dương giả vờ trước khi phát ghi âm không hề biết nội dung của nó nhưng vẫn bị ghi vào học bạ; còn Tưởng Lâu thú thật mọi chuyện không thanh minh lấy một câu, vì vậy phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất là đuổi học.
Quá khứ phủ bụi bị vén mở như thể mưa to gió lớn lại ập đến lần nữa.
Nhưng Tưởng Lâu vẫn điềm tĩnh, chỉ hoảng loạn trong thoáng chốc vì không ngờ Lê Đường biết chuyện nhanh tới vậy, mặc dù hắn đã có dự cảm từ giây phút nhìn thấy Lê Đường ban nãy rồi.
Đã thế thì thành thật luôn vậy.
"Không, như nhau thôi." Cách ba bước chân, Tưởng Lâu nhìn Lê Đường chăm chú và cất giọng nặng nề: "Anh vốn đã là con chuột trong cống ngầm, tất nhiên đến từ đâu thì phải quay về đó."
"Chính anh tự chuốc lấy. Em thì khác, nếu không gặp anh, em đã không phải chịu những chuyện này."
Nếu không gặp hắn, có lẽ Lê Đường vẫn sợ đám đông, vẫn thích yên tĩnh, vẫn buồn bã vì không có được một tình yêu hết lòng hết dạ, song chí ít cậu sẽ không bị dằn vặt, bị ép tới nỗi không thiết sống, một lòng muốn chết.
Nhưng Lê Đường lại chậm chạp lắc đầu, nói với Tưởng Lâu không phải thế này.
Em rời trường Trung học Số 1 Tự Thành, rời Tự Thành, rời bỏ thế giới này không phải để anh hối hận, càng không phải vì bắt anh tự trừng phạt mình.
Lúc ngồi xuống Lê Đường trông thấy bút ghi âm màu đen nằm trên bàn, nó vẫn sáng bóng như mới, nhưng có thể nhìn ra dấu vết sử dụng lâu ngày từ nút bấm bị mài mòn.
Ỷ vào khoảng cách gần, Lê Đường nhanh chóng cầm lên trước khi Tưởng Lâu kịp đưa tay ra.
Tay cậu run run, song không hề sợ hãi hay nghi ngờ sẽ nghe thấy âm thanh khiến mình ám ảnh.
Cậu nhấn nút phát, bút ghi âm phát tiếp từ phần tạm dừng trước đó...
"Desensitization, giải mẫn cảm." Lê Đường của bảy năm trước cười rộ lên trong ghi âm: "Từ này em từng dạy anh rồi, nếu không nhớ thì lần sau em sẽ dạy anh trực tiếp."
Bút ghi âm là quà Valentine Lê Đường tặng Tưởng Lâu, cậu ghi âm toàn bộ từ vựng thuộc chương trình học để cậu người yêu có tai trái không nghe được học tiếng Anh.
Lúc chọn bút ghi âm cậu đã tốn rất nhiều công sức, phải có màu đen Tưởng Lâu thích, phải có kiểu dáng mới lạ để không nhìn ra công dụng ban đầu. Thế nên lựa chọn dành cho cậu cực kỳ ít, cuối cùng đành chốt hạ một cây đẹp hơn bút ghi âm thông thường nhưng lại thiếu chức năng.
Ví dụ như cây bút này một khi bấm hai lần để ghi âm thì sẽ ghi đè lên phần ghi âm cũ. Lê Đường từng giải thích kỹ điều này với Tưởng Lâu, khi ấy còn cười nói: "Cẩn thận nhanh tay bấm thành ghi âm đấy nhé, em không muốn tốn năm buổi tối ghi âm lại cho anh đâu."
Ai ngờ Tưởng Lâu coi là thật, bảy năm ròng chưa từng bấm nhầm lấy một lần.
Đoạn ghi âm đó cũng không được ghi bằng cây bút này.
"Anh không nỡ sao?" Lê Đường hỏi.
Cậu nhớ, không chỉ một lần Tưởng Lâu từng bộc lộ cảm xúc không nỡ với mình.
Có một dạo cậu cho rằng hắn diễn y như thật, về sau mới biết đấy là dao động, dù có mục tiêu rõ ràng nhưng thật ra hắn không hề kiên định.
Tưởng Lâu không trả lời.
Hắn đứng sừng sững dưới bóng đèn trắng lạnh như đang đón nhận phán quyết.
Hắn biết rõ nói thế nào để kết quả có lợi cho mình, nhưng hắn không muốn tranh thủ. Bởi hắn cho rằng mình không xứng được thông cảm, không xứng được tha thứ, càng không xứng được Lê Đường nhìn bằng ánh mắt này.
Thậm chí hắn còn hy vọng Lê Đường giữ thái độ dửng dưng hoặc chẳng thèm đếm xỉa, chứ không phải đỏ hoe mắt như hiện giờ, chừng như sẽ dâng trào nước mắt ngay lập tức.
Lê Đường ngẩng mặt hít sâu: "Lúc anh ở trường cấp ba huyện, sao lại bị... bị mười mấy người quây đánh tới nỗi bị thương nặng?"
Sau vụ việc chấn động, dù tất cả đã hoang tàn đổ nát thì câu chuyện vẫn phải tiếp diễn, tàn nhẫn đến mức không chừa khe hở cho người trong cuộc tạm nghỉ ngơi.
Về sau, trường cấp ba huyện gánh áp lực nhận Tưởng Lâu vào học cũng là để làm đẹp thành tích thi đại học sang năm.
Khi ấy Lê Đường đang ở nơi đất khách, Tưởng Lâu sa sút chán chường, vùi đầu vào sách vở trở thành lối ra duy nhất của hắn, cũng là cách hắn giải tỏa cảm xúc.
Tuy nhiên hắn quá tài giỏi lại quá đơn độc, dù không cố ý cũng bị xuyên tạc là ngạo mạn, bị bịa đặt thành "học sinh giỏi chuyển tới từ Trung học Số 1 không vừa mắt lũ học sinh nghèo hèn trường cấp ba huyện".
Hơn nữa sự việc phát thanh ở trường Trung học Số 1 Tự Thành đã truyền đến trường cấp ba huyện.
Việc này đủ để Tưởng Lâu gắn mãi với cái danh "đạo đức bỉ ổi" và bị nhấn chìm trong ánh mắt coi thường, cũng đủ để trở thành cái cớ cho người có ý đồ làm xằng làm bậy.
Những học sinh ngứa mắt Tưởng Lâu từ lâu lấy danh nghĩa "trừ hại cho dân" năm lần bảy lượt gây sự với hắn, hắn không muốn nảy sinh xung đột với chúng nó nên không quan tâm, như thế lại càng chứng thực hắn kiêu căng tự mãn, khiến người ta ghen ghét.
Vậy là chúng nó ngày càng táo tợn, chụp cho hắn đủ loại tội danh vô căn cứ.
Có lần có một bạn nữ lớp bên nghi là thích Tưởng Lâu, trong tiết thể dục thằng con trai thích bạn nữ ấy cố tình đập quả bóng rổ vào người hắn khi hắn đang thu dọn dụng cụ cạnh sân bóng, đập một lần hắn không phản ứng bèn đập lần hai, một người không đủ thì gọi thêm vài người.
Chúng nó coi Tưởng Lâu thành cái rổ, đập bóng vào vai, lưng hay thậm chí là đầu hắn. Tưởng Lâu vô cảm nghiêng người né, lại bị tụi con trai cho là hắn đang ra vẻ, chúng nó tức quá gọi thêm anh em tới quây Tưởng Lâu trên sân thể dục.
Tưởng Lâu tập quyền anh nhiều năm, chưa chắc đã không thể an toàn thoát thân. Nhưng khi ấy hắn như cái xác không hồn, cảm thấy bất kể gặp phải chuyện gì cũng là hắn đáng đời, hắn đều phải chấp nhận, cho nên để mặc chúng nó thượng cẳng chân hạ cẳng tay, coi như hình phạt ông trời dành cho mình.
Coi như quả báo vì hắn đã tổn thương một người, giẫm đạp một trái tim.
"Anh tưởng anh không nói thì em không biết sao?"
Thế mà Lê Đường lại bật cười, dù rằng nụ cười ấy ngập nước mắt như sắp nát vụn tới nơi: "Anh cảm thấy có lỗi với em, thế nên anh tự trừng phạt mình, đoạn ghi âm ấy anh không hề xóa giọng mình đi, anh chưa bao giờ muốn em... chưa bao giờ muốn em phải một mình..."
Lê Đường mấp máy môi nhưng không sao nói tiếp.
Sao có thể quên trong rạp chiếu phim chỉ có hai đứa, khi bàn luận thế nào là lãng mạn, Lê Đường cảm thấy sống tiếp vì người đã chết là biển cạn đá mòn theo một nghĩa khác, song Tưởng Lâu lại đưa ra đáp án khác hẳn.
Hắn nói: "Nếu là anh, anh sẽ cùng chết với anh ta."
"Chết cùng nhau với là lãng mạn."
Hóa ra Tưởng Lâu chưa từng muốn cậu chết một mình.
Cho dù không thể buông bỏ thù hận, cho dù phải tự tay đưa cậu vào địa ngục thì Tưởng Lâu cũng chưa bao giờ có ý định sống một mình.
Hắn phải cùng chết với cậu, cùng nhau xuống địa ngục.
Cuối cùng nước mắt cũng chảy dài.
Lê Đường cảm thấy đây là chuyện khôi hài nhất, hoang đường nhất mình từng nghe trong hai mươi lăm năm cuộc đời. Sao lại có người chẳng những không trả thù thành công mà còn làm bản thân sống dở chết dở, suýt kéo cả mạng mình vào?
Cậu muốn cười, muốn tiếp tục cười người trong câu chuyện là ngốc, nhưng nỗi đau quặn thắt lan tràn từ lồng ngực khiến cậu cuộn trào nước mắt.
"Có ngốc không..." Cậu vừa khóc vừa cười: "Anh có ngốc không hả."
Trong tầm mắt chỉ còn một bóng người, người này từng bảo vệ cậu, hôn cậu, tặng cậu hoa hồng, thủ thỉ những lời dịu dàng bên tai cậu.
Người này cũng từng lạnh nhạt với cậu, tổn thương cậu, hận cậu nên trả thù cậu, ép cậu đến bước đường cùng.
Bây giờ hắn lại là người đầu tiên ôm lấy cậu, dường như còn sợ cậu giẫm lên vết xe đổ hơn cả bản thân cậu, đến nỗi giọng cũng run rẩy: "Đã nói là anh tự chuốc lấy, anh đáng đời, cho nên không cần thương xót anh... Mặc kệ ra sao cũng không cần đau lòng cho anh nữa."
Đúng nhỉ, cậu đã từng đau lòng cho hắn nhưng đổi lại là lún sâu vào trò lừa bịp, lòng nguội lạnh như tro tàn.
Nhưng cậu những tưởng Tưởng Lâu trả thù xong phải vui sướng tràn trề, Tưởng Lâu rũ bỏ được cậu phải tinh thần phấn chấn, từ đó cuộc đời thuận lợi, chẳng còn tối tăm.
"Vì sao, vì sao... Anh có ngốc không hả." Lê Đường túm chặt vạt áo của Tưởng Lâu, vùi đầu vào ngực hắn khóc không thành tiếng.
Ông trời cho anh cơ hội tiếp cận em là để anh trả thù, vì sao đã đưa dao đến tận tay anh mà anh lại đổi ý?
Vì sao lại quên mục tiêu của anh là muốn em đền mạng chứ không phải ôm lấy em, để con dao đâm vào người em cũng đâm thủng trái tim anh, sau đó đợi trời xanh tuyên án, em chết anh cũng chết, em sống anh mới có thể sống?
Em đau chẳng thiết sống, anh cũng như em, đau đến mức như sắp chết tới nơi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đông chí vui vẻ!
Định nghĩa của Tưởng Lâu về "lãng mạn" có thể đọc lại chương 35.
Rào trước: Không có ý tẩy trắng, không định tẩy trắng cho bất cứ ai, càng không nói Tưởng iLâu làm vậy là đúng nên đáng được "tha thứ", trên thực tế vốn dĩ giữa hai đứa cũng không thể nói là ai "tha thứ" cho ai. Và không phải bất kỳ ai hay bất kỳ cuộc tình nào cũng rõ ràng không đen thì là trắng, không khuyến khích định nghĩa người ta bằng "người tốt" hoặc "người xấu" một cách đơn giản, đồng thời không khuyến khích nhận định toàn bộ sự việc là đúng sai phải trái một cách qua quýt. Hơn nữa xin đừng nâng tam quan trong truyện thành tam quan của tác giả, viết ra một hành vi nào đó không có nghĩa tác giả cũng sẽ làm như vậy, cảm ơn cảm ơn cảm ơn đã hiểu!
Trên đường Tôn Vũ Tường gọi điện cho hắn, kiên trì hỏi: "Ông không đến thật à?"
Tưởng Lâu đáp "ừ".
Tôn Vũ Tường lại thở dài: "Tội gì phải thế, theo tôi thấy chẳng thà nói chuyện năm đó cho cậu ấy..."
"Đừng nhắc đến tôi trước mặt em ấy." Tưởng Lâu nói: "Sắp vào tiệc rồi, ông nhanh chuẩn bị đi."
Thấy thật sự không khuyên được, Tôn Vũ Tường đành cúp điện thoại.
Tưởng Lâu lái xe về công ty, đỗ xe trước cửa rồi đi vào con ngõ bên phải, băng qua nhà máy phân bón Phúc Hâm xuống cầu thang sắt rỉ sét loang lổ.
Mấy năm nay hắn không bận học thì cũng bận làm, dù ở rất gần nhưng hiếm khi rảnh rỗi đến phòng tập quyền anh.
Hôm nay lão Trương ở phòng tập, nhìn thấy Tưởng Lâu thì vừa vui vừa cảnh giác: "Câu lạc bộ chuyển đổi mô hình rồi, đừng mơ chú xếp cho mày thi đấu kiểu chơi đùa mạng sống nữa."
Vài ba năm trước phòng tập quyền anh bị báo cáo nặc danh, cảnh sát từng đến kiểm tra mấy lần, phạt tiền không nói nhưng suýt bị niêm phong. Để đảm bảo ngày sau có thể tiếp tục phát triển, lão Trương quyết định chuyển hướng câu lạc bộ sang loại hình biểu diễn, gặp hạt giống tốt cũng tiến hành bồi dưỡng rồi dẫn đi thi đấu boxing chuyên nghiệp.
Việc làm ăn của phòng tập quyền anh cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm, thu nhập chỉ đủ duy trì vận hành bình thường. Nhưng lão Trương đã lớn tuổi, muốn ổn định chứ không muốn tiếp tục lăn qua lộn lại, giữ câu lạc bộ chỉ để có cái nhớ nhung, chú còn nói: "Nếu lũ chúng mày gặp khó khăn thì cũng có chỗ che mưa chắn gió."
Tưởng Lâu không có ý định này, lúc khó khăn nhất hắn cũng chưa từng ngỏ lời với lão Trương.
Hắn đi về phòng nghỉ: "Không chơi liều mạng, cháu thư giãn chút thôi."
Tối thứ bảy là thời gian lưu lượng khách đông nhất, thi đấu boxing mang tính chất biểu diễn không sôi nổi như trước nhưng cũng reo hò ngút trời, sức nóng sục sôi ngập tràn không khí.
Lâu rồi Tưởng Lâu mới đeo găng tay đấm bốc, đánh một trận cùng người mới của câu lạc bộ.
Người mới tiếp xúc với boxing luôn lỗ mãng, chỉ biết dùng lực quá mạnh mà không quan tâm kỹ thuật. Tưởng Lâu tránh đòn là chính tấn công là phụ, sẵn tiện giúp lão Trương huấn luyện người mới nên không dốc hết sức, cuối cùng xem như chiến thắng sít sao.
Xuống sân quay lại phòng nghỉ, lão Trương nhìn băng vải quấn trên tay Tưởng Lâu mà cảm khái: "Chắc già thật rồi, cứ cảm thấy lần đầu nhìn mày thi đấu mới là chuyện hôm qua."
Tưởng Lâu mở tủ đồ, liếc mắt là thấy thuốc bôi vết thương ở ngăn dưới cùng. Lọ thuốc tròn tròn này được Lê Đường cất ở đây từ bảy năm trước.
Từ ngày Lê Đường đi nó chưa bao giờ được mở ra dùng, chắc hẳn đã hết hạn rồi.
Tưởng Lâu nhìn chằm chằm lọ thuốc một chốc cũng không động vào nó, thay quần áo xong bèn đóng cửa tủ.
Chuyện Lê Đường bôi thuốc cho hắn, đau lòng đến mức đỏ hoe mắt hệt như mới xảy ra ngày hôm qua.
Lúc lên cầu thang điện thoại trong túi quần rung, Tưởng Lâu lấy ra xem, Bùi Hạo gọi điện đến.
Hắn bắt máy, chưa kịp lên tiếng Bùi Hạo đã sốt sắng nói: "Sao mày không nghe điện thoại!"
"Vừa nãy không cầm điện thoại theo người." Tưởng Lâu hỏi: "Làm sao?"
"Bé cáo của mày đi tìm mày đấy, đồ ăn chưa lên đã chạy mất rồi, mày mau gọi..."
Tưởng Lâu vội vàng cúp máy rồi mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Hắn vừa bước nhanh lên cầu thang vừa gọi lại, bên tai vang tiếng "tút" thì cũng lên tới mặt đất.
Cũng đúng lúc nhìn thấy ở vị trí cách hắn chưa đầy mười mét về phía trước, Lê Đường mặc áo bành tô phong phanh đứng trong màn đêm, tay cầm điện thoại vừa mới nối máy.
Năm phút sau đến ROJA, Tưởng Lâu vào phòng mở chế độ nóng trên điều hoà.
Lê Đường đi vào theo, phòng Nghiên cứu và Phát triển nằm ở góc trong công ty, Tưởng Lâu bật đèn trần, kéo ghế làm việc của mình tỏ ý Lê Đường ngồi, sau đó hắn đi rót nước.
Trà nóng vừa phải, thích hợp ủ ấm tay.
Lê Đường ôm cốc, hơi nóng lượn lờ phả lên mặt khiến cậu mông lung như được rã đông từ từ.
Sao lại chạy đến đây?
Vì sao phải đến đây?
Lê Đường ngẩng đầu, trông thấy Tưởng Lâu nghiêng người đứng trước bàn làm việc đeo máy trợ thính lên tai trái, bấy giờ mạch suy nghĩ đông cứng như mới bắt đầu hoạt động, ngay cả thời gian đình trệ cũng tiếp tục trôi.
Cậu nhớ ra rồi, vừa nãy trên bàn tiệc cậu đã biết được một chuyện.
Chuyện Lý Tử Sơ không muốn cho cậu biết, chuyện Hoắc Hi Thần không dám kể, chuyện Tô Thấm Hàm tưởng cậu biết rồi... Chuyện mà cả người trước mặt lẫn người xung quanh cùng giấu không muốn nói cho cậu.
Kẹp xong bộ thu nhận âm thanh ra sau tai, Tưởng Lâu quay người dừng cách Lê Đường vài ba mét, quan sát nét mặt cậu: "Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa?"
Hắn chưa quên sắc mặt tái mét của Lê Đường khi ngồi xe mình lần trước, lại không dám tuỳ tiện đưa cậu đi bệnh viện nên đành dẫn về công ty.
Nhưng Lê Đường không nói cũng không phản ứng, chỉ nhìn từ mặt xuống cổ rồi bàn tay buông thõng của hắn, cất tiếng hỏi: "Đau không?"
Trận đấu ban nãy không mấy ác liệt nhưng cũng làm Tưởng Lâu dính vài vết thương ngoài da. Nhận thức được Lê Đường nhìn chỗ nào, Tưởng Lâu ngơ ngác giây lát rồi đáp trong vô thức: "Không đau."
"Em muốn hỏi là, bị mười mấy người đánh tới nỗi bị thương nặng phải vào viện, đau không?"
Lê Đường lại ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tưởng Lâu, bởi thế dễ dàng nhận ra con ngươi đen láy như màu mực của hắn thoáng dao động.
Hắn không trả lời, Lê Đường bèn hỏi tiếp: "Cảm giác bị trường đuổi học thế nào, cảm giác từ một người được ủng hộ trở thành con chuột qua đường như thế nào?"
"Có phải không khác gì rơi từ thiên đường xuống địa ngục không?"
Hơn một tiếng trước Tô Thấm Hàm nói cho cậu biết, năm đó khi cậu vừa được bố mẹ đưa về nhà, Tưởng Lâu đã đến phòng giáo vụ "tự thú".
"Tôi tưởng cậu biết hết." Tô Thấm Hàm ngạc nhiên: "Hoá ra không ai nói cho cậu sao?"
Bảy năm trước khi trưởng phòng giáo vụ biết audio do ai phát, định truy cứu người trong đó là ai thì Tưởng Lâu đứng ra cật lực ngăn cản, nói người bị ghi âm là người bị hại hoàn toàn không hay biết, người ghi âm mới là đầu sỏ.
Đồng thời hắn thừa nhận mình là người ghi âm, cũng là người còn lại bị xóa giọng trong audio.
Đối với trường Trung học Số 1 nổi tiếng tại Tự Thành, chuyện này nghiêm trọng đến mức có thể gọi là cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ ngày thành lập trường.
Dù chưa kết luận người trong audio là ai nhưng có rất nhiều học sinh chứng kiến tình hình trong phòng phát thanh khi ấy, cộng thêm sau đó Lê Đường ngất được đưa xuống phòng y tế... Lời đồn đại lan nhanh như bệnh cúm, chưa đầy nửa ngày "sự cố phát thanh" bí ẩn và ướt át đã truyền khắp trường.
Mà Tưởng Lâu là người sắp xếp chuyện này, vốn có thể đứng ngoài cuộc nhưng không biết làm sao lại chọn tự công khai, nói bạn nam trong audio bị hắn ép, audio cũng do hắn lén lút ghi âm, cậu ấy hoàn toàn không biết gì.
Ban đầu những việc này được chặn lại trong khuôn khổ phòng giáo vụ, người bên ngoài không biết mảy may.
Tối hôm ấy lãnh đạo nhà trường họp khẩn, liên lạc với hiệu trưởng đang đi công tác ở vùng khác và được đồng ý, quyết định ém "sự cố ngoài ý muốn" này xuống. Có hai nguyên nhân, một là ảnh hưởng của dư luận không tốt, xử lý công bằng sẽ gây hại cho danh tiếng trường, không thể kiểm soát chiều hướng phát triển của sự việc; hai là học sinh liên quan đều có thành tích xuất sắc, nhất là Tưởng Lâu xếp hạng ba khối, các giáo viên đứng lớp đều khẳng định hắn còn tiềm năng tiến bộ, có hy vọng trở thành "hắc mã" trong kỳ thi đại học sang năm, cạnh tranh vị trí thủ khoa khối tự nhiên cũng không phải không có khả năng.
Trường Trung học Số 1 Tự Thành đã hai năm liên tiếp chia ngôi đầu với trường cấp ba huyện về số lượng học sinh đỗ đại học, nếu tiếp tục không đạt thành tích vượt trội thì sẽ ảnh hưởng xấu đến nguồn học sinh nhận vào sau này.
Vì vậy trưởng phòng giáo vụ dặn tất cả người có mặt nghiêm cấm tiết lộ nội tình, quyết định phải để sự việc lắng xuống.
Trần Chính Dương ở bệnh viện nghe nói không cần chịu phạt thì mừng húm. Nhà trường còn gặp bố mẹ nó để dàn xếp, bảo họ đừng tiếp tục truy cứu vụ việc "lỡ tay đánh người" của Tưởng Lâu.
Như thế mọi người có thể quay về vị trí vốn có, xem như ai nấy đều vui.
Tuy nhiên Tưởng Lâu khăng khăng làm ngược lại, hắn bất mãn cách xử lý của trường, nhất định bắt những người liên quan phải chịu phạt, bao gồm cả bản thân hắn.
Trong một tiết sinh hoạt dưới cờ ngày thứ hai, hắn đi lên đài phát thanh cướp micro của hiệu trưởng, nói rành rọt từng chữ: "Audio phát trên loa lần trước do em ghi âm, chính em bắt ép một bạn nam trường mình nảy sinh quan hệ với em, lén ghi âm lại trong khi bạn ấy không biết gì. Mà Trần Chính Dương lấy trộm audio phát trong phòng phát thanh cũng có tội không thể tha thứ, mong nhà trường nhất thiết phải xử phạt nghiêm khắc đối với người có liên quan để răn đe."
Hắn nói như thế lập tức chọc thủng bức màn khó khăn lắm mới che đậy nổi, chẳng cách nào vá lại được nữa.
Trước con mắt của biết bao người, sự việc phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát. Trần Chính Dương giả vờ trước khi phát ghi âm không hề biết nội dung của nó nhưng vẫn bị ghi vào học bạ; còn Tưởng Lâu thú thật mọi chuyện không thanh minh lấy một câu, vì vậy phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất là đuổi học.
Quá khứ phủ bụi bị vén mở như thể mưa to gió lớn lại ập đến lần nữa.
Nhưng Tưởng Lâu vẫn điềm tĩnh, chỉ hoảng loạn trong thoáng chốc vì không ngờ Lê Đường biết chuyện nhanh tới vậy, mặc dù hắn đã có dự cảm từ giây phút nhìn thấy Lê Đường ban nãy rồi.
Đã thế thì thành thật luôn vậy.
"Không, như nhau thôi." Cách ba bước chân, Tưởng Lâu nhìn Lê Đường chăm chú và cất giọng nặng nề: "Anh vốn đã là con chuột trong cống ngầm, tất nhiên đến từ đâu thì phải quay về đó."
"Chính anh tự chuốc lấy. Em thì khác, nếu không gặp anh, em đã không phải chịu những chuyện này."
Nếu không gặp hắn, có lẽ Lê Đường vẫn sợ đám đông, vẫn thích yên tĩnh, vẫn buồn bã vì không có được một tình yêu hết lòng hết dạ, song chí ít cậu sẽ không bị dằn vặt, bị ép tới nỗi không thiết sống, một lòng muốn chết.
Nhưng Lê Đường lại chậm chạp lắc đầu, nói với Tưởng Lâu không phải thế này.
Em rời trường Trung học Số 1 Tự Thành, rời Tự Thành, rời bỏ thế giới này không phải để anh hối hận, càng không phải vì bắt anh tự trừng phạt mình.
Lúc ngồi xuống Lê Đường trông thấy bút ghi âm màu đen nằm trên bàn, nó vẫn sáng bóng như mới, nhưng có thể nhìn ra dấu vết sử dụng lâu ngày từ nút bấm bị mài mòn.
Ỷ vào khoảng cách gần, Lê Đường nhanh chóng cầm lên trước khi Tưởng Lâu kịp đưa tay ra.
Tay cậu run run, song không hề sợ hãi hay nghi ngờ sẽ nghe thấy âm thanh khiến mình ám ảnh.
Cậu nhấn nút phát, bút ghi âm phát tiếp từ phần tạm dừng trước đó...
"Desensitization, giải mẫn cảm." Lê Đường của bảy năm trước cười rộ lên trong ghi âm: "Từ này em từng dạy anh rồi, nếu không nhớ thì lần sau em sẽ dạy anh trực tiếp."
Bút ghi âm là quà Valentine Lê Đường tặng Tưởng Lâu, cậu ghi âm toàn bộ từ vựng thuộc chương trình học để cậu người yêu có tai trái không nghe được học tiếng Anh.
Lúc chọn bút ghi âm cậu đã tốn rất nhiều công sức, phải có màu đen Tưởng Lâu thích, phải có kiểu dáng mới lạ để không nhìn ra công dụng ban đầu. Thế nên lựa chọn dành cho cậu cực kỳ ít, cuối cùng đành chốt hạ một cây đẹp hơn bút ghi âm thông thường nhưng lại thiếu chức năng.
Ví dụ như cây bút này một khi bấm hai lần để ghi âm thì sẽ ghi đè lên phần ghi âm cũ. Lê Đường từng giải thích kỹ điều này với Tưởng Lâu, khi ấy còn cười nói: "Cẩn thận nhanh tay bấm thành ghi âm đấy nhé, em không muốn tốn năm buổi tối ghi âm lại cho anh đâu."
Ai ngờ Tưởng Lâu coi là thật, bảy năm ròng chưa từng bấm nhầm lấy một lần.
Đoạn ghi âm đó cũng không được ghi bằng cây bút này.
"Anh không nỡ sao?" Lê Đường hỏi.
Cậu nhớ, không chỉ một lần Tưởng Lâu từng bộc lộ cảm xúc không nỡ với mình.
Có một dạo cậu cho rằng hắn diễn y như thật, về sau mới biết đấy là dao động, dù có mục tiêu rõ ràng nhưng thật ra hắn không hề kiên định.
Tưởng Lâu không trả lời.
Hắn đứng sừng sững dưới bóng đèn trắng lạnh như đang đón nhận phán quyết.
Hắn biết rõ nói thế nào để kết quả có lợi cho mình, nhưng hắn không muốn tranh thủ. Bởi hắn cho rằng mình không xứng được thông cảm, không xứng được tha thứ, càng không xứng được Lê Đường nhìn bằng ánh mắt này.
Thậm chí hắn còn hy vọng Lê Đường giữ thái độ dửng dưng hoặc chẳng thèm đếm xỉa, chứ không phải đỏ hoe mắt như hiện giờ, chừng như sẽ dâng trào nước mắt ngay lập tức.
Lê Đường ngẩng mặt hít sâu: "Lúc anh ở trường cấp ba huyện, sao lại bị... bị mười mấy người quây đánh tới nỗi bị thương nặng?"
Sau vụ việc chấn động, dù tất cả đã hoang tàn đổ nát thì câu chuyện vẫn phải tiếp diễn, tàn nhẫn đến mức không chừa khe hở cho người trong cuộc tạm nghỉ ngơi.
Về sau, trường cấp ba huyện gánh áp lực nhận Tưởng Lâu vào học cũng là để làm đẹp thành tích thi đại học sang năm.
Khi ấy Lê Đường đang ở nơi đất khách, Tưởng Lâu sa sút chán chường, vùi đầu vào sách vở trở thành lối ra duy nhất của hắn, cũng là cách hắn giải tỏa cảm xúc.
Tuy nhiên hắn quá tài giỏi lại quá đơn độc, dù không cố ý cũng bị xuyên tạc là ngạo mạn, bị bịa đặt thành "học sinh giỏi chuyển tới từ Trung học Số 1 không vừa mắt lũ học sinh nghèo hèn trường cấp ba huyện".
Hơn nữa sự việc phát thanh ở trường Trung học Số 1 Tự Thành đã truyền đến trường cấp ba huyện.
Việc này đủ để Tưởng Lâu gắn mãi với cái danh "đạo đức bỉ ổi" và bị nhấn chìm trong ánh mắt coi thường, cũng đủ để trở thành cái cớ cho người có ý đồ làm xằng làm bậy.
Những học sinh ngứa mắt Tưởng Lâu từ lâu lấy danh nghĩa "trừ hại cho dân" năm lần bảy lượt gây sự với hắn, hắn không muốn nảy sinh xung đột với chúng nó nên không quan tâm, như thế lại càng chứng thực hắn kiêu căng tự mãn, khiến người ta ghen ghét.
Vậy là chúng nó ngày càng táo tợn, chụp cho hắn đủ loại tội danh vô căn cứ.
Có lần có một bạn nữ lớp bên nghi là thích Tưởng Lâu, trong tiết thể dục thằng con trai thích bạn nữ ấy cố tình đập quả bóng rổ vào người hắn khi hắn đang thu dọn dụng cụ cạnh sân bóng, đập một lần hắn không phản ứng bèn đập lần hai, một người không đủ thì gọi thêm vài người.
Chúng nó coi Tưởng Lâu thành cái rổ, đập bóng vào vai, lưng hay thậm chí là đầu hắn. Tưởng Lâu vô cảm nghiêng người né, lại bị tụi con trai cho là hắn đang ra vẻ, chúng nó tức quá gọi thêm anh em tới quây Tưởng Lâu trên sân thể dục.
Tưởng Lâu tập quyền anh nhiều năm, chưa chắc đã không thể an toàn thoát thân. Nhưng khi ấy hắn như cái xác không hồn, cảm thấy bất kể gặp phải chuyện gì cũng là hắn đáng đời, hắn đều phải chấp nhận, cho nên để mặc chúng nó thượng cẳng chân hạ cẳng tay, coi như hình phạt ông trời dành cho mình.
Coi như quả báo vì hắn đã tổn thương một người, giẫm đạp một trái tim.
"Anh tưởng anh không nói thì em không biết sao?"
Thế mà Lê Đường lại bật cười, dù rằng nụ cười ấy ngập nước mắt như sắp nát vụn tới nơi: "Anh cảm thấy có lỗi với em, thế nên anh tự trừng phạt mình, đoạn ghi âm ấy anh không hề xóa giọng mình đi, anh chưa bao giờ muốn em... chưa bao giờ muốn em phải một mình..."
Lê Đường mấp máy môi nhưng không sao nói tiếp.
Sao có thể quên trong rạp chiếu phim chỉ có hai đứa, khi bàn luận thế nào là lãng mạn, Lê Đường cảm thấy sống tiếp vì người đã chết là biển cạn đá mòn theo một nghĩa khác, song Tưởng Lâu lại đưa ra đáp án khác hẳn.
Hắn nói: "Nếu là anh, anh sẽ cùng chết với anh ta."
"Chết cùng nhau với là lãng mạn."
Hóa ra Tưởng Lâu chưa từng muốn cậu chết một mình.
Cho dù không thể buông bỏ thù hận, cho dù phải tự tay đưa cậu vào địa ngục thì Tưởng Lâu cũng chưa bao giờ có ý định sống một mình.
Hắn phải cùng chết với cậu, cùng nhau xuống địa ngục.
Cuối cùng nước mắt cũng chảy dài.
Lê Đường cảm thấy đây là chuyện khôi hài nhất, hoang đường nhất mình từng nghe trong hai mươi lăm năm cuộc đời. Sao lại có người chẳng những không trả thù thành công mà còn làm bản thân sống dở chết dở, suýt kéo cả mạng mình vào?
Cậu muốn cười, muốn tiếp tục cười người trong câu chuyện là ngốc, nhưng nỗi đau quặn thắt lan tràn từ lồng ngực khiến cậu cuộn trào nước mắt.
"Có ngốc không..." Cậu vừa khóc vừa cười: "Anh có ngốc không hả."
Trong tầm mắt chỉ còn một bóng người, người này từng bảo vệ cậu, hôn cậu, tặng cậu hoa hồng, thủ thỉ những lời dịu dàng bên tai cậu.
Người này cũng từng lạnh nhạt với cậu, tổn thương cậu, hận cậu nên trả thù cậu, ép cậu đến bước đường cùng.
Bây giờ hắn lại là người đầu tiên ôm lấy cậu, dường như còn sợ cậu giẫm lên vết xe đổ hơn cả bản thân cậu, đến nỗi giọng cũng run rẩy: "Đã nói là anh tự chuốc lấy, anh đáng đời, cho nên không cần thương xót anh... Mặc kệ ra sao cũng không cần đau lòng cho anh nữa."
Đúng nhỉ, cậu đã từng đau lòng cho hắn nhưng đổi lại là lún sâu vào trò lừa bịp, lòng nguội lạnh như tro tàn.
Nhưng cậu những tưởng Tưởng Lâu trả thù xong phải vui sướng tràn trề, Tưởng Lâu rũ bỏ được cậu phải tinh thần phấn chấn, từ đó cuộc đời thuận lợi, chẳng còn tối tăm.
"Vì sao, vì sao... Anh có ngốc không hả." Lê Đường túm chặt vạt áo của Tưởng Lâu, vùi đầu vào ngực hắn khóc không thành tiếng.
Ông trời cho anh cơ hội tiếp cận em là để anh trả thù, vì sao đã đưa dao đến tận tay anh mà anh lại đổi ý?
Vì sao lại quên mục tiêu của anh là muốn em đền mạng chứ không phải ôm lấy em, để con dao đâm vào người em cũng đâm thủng trái tim anh, sau đó đợi trời xanh tuyên án, em chết anh cũng chết, em sống anh mới có thể sống?
Em đau chẳng thiết sống, anh cũng như em, đau đến mức như sắp chết tới nơi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đông chí vui vẻ!
Định nghĩa của Tưởng Lâu về "lãng mạn" có thể đọc lại chương 35.
Rào trước: Không có ý tẩy trắng, không định tẩy trắng cho bất cứ ai, càng không nói Tưởng iLâu làm vậy là đúng nên đáng được "tha thứ", trên thực tế vốn dĩ giữa hai đứa cũng không thể nói là ai "tha thứ" cho ai. Và không phải bất kỳ ai hay bất kỳ cuộc tình nào cũng rõ ràng không đen thì là trắng, không khuyến khích định nghĩa người ta bằng "người tốt" hoặc "người xấu" một cách đơn giản, đồng thời không khuyến khích nhận định toàn bộ sự việc là đúng sai phải trái một cách qua quýt. Hơn nữa xin đừng nâng tam quan trong truyện thành tam quan của tác giả, viết ra một hành vi nào đó không có nghĩa tác giả cũng sẽ làm như vậy, cảm ơn cảm ơn cảm ơn đã hiểu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.