Chương 9
Trịnh Nghiên
22/07/2013
“ Hắn nhất định sẽ trở về , bởi vì nơi này còn có cô , không phải
sao?” Khang Hoằng kéo Hoán Thanh ngồi xuống . “ Cô cứ đi tới đi lui như vậy cũng không phải là biện pháp , trước hết ngồi xuống nghỉ ngơi đã!”
Hắn đau lòng khi mỗi ngày nhìn đến tiệm vải Hoán Thanh chờ Gia Cát Diệp
về. Một tháng qua đối với Hoán Thanh là chuỗi ngày lo âu . Hắn lo lắng Gia Cát Diệp không trở về sớm , nàng sẽ ngã bệnh mất. “ Cảm ơn.” Phương Hoán Thanh uống một ngụm nước trà do Khang Hoằng
đưa cho :” Đã là 4 trăng rằm rồi , rõ ràng hắn nói ba tháng sẽ trở về . Hay là trên đường xảy ra chuyện gì rồi? Đúng rôi!” Bỗng nhiên nàng
đứng dậy , lớn tiếng la hét :” Nhất định là gặp cướp ! Khang Hoằng ,
chúng ta đi tìm hắn , nói không chừng bây giờ hắn đang cần chúng ta giúp !” “ Hoán Thanh , cô suy nghĩ nhiều quá rồi!” Khang Hoằng không biết
nên khóc hay cười nhìn nàng :” Cô quên là Diệp huynh có võ công sao? Hắn có năng lực tự bảo vệ mình , nói không chừng sau này một đường hắn đi
đều là quan đạo , không lo cướp đâu?” “ Nhưng …..” “ Không nhưng nhị gì hết , bởi vì cô cứ lo lắng mới suy nghĩ như
thế.” Khang Hoằng an ủi nói :” Có khi hôm nay Diệp huynh sẽ trở lại , cô nghe đi!” Hiện tại bên ngoài không phải có tiếng vó ngựa sao ? Hay là
hắn đấy ! Mau đi xem đi!” Phương Hoán Thanh chậm rãi đi ra hướng cổngt . Mỗi lần có tiếng
vó ngựa vang lên , nàng đều tưởng Gia Cát Diệp đã trở về nhưng đều thất vọng , lần này cũng là thế …… Nàng vừa mới bước ra cửa , đã bị hai cánh tay cường tráng ôm lấy . “ Hoán Thanh , ta đã trở về !” “ Diệp!” Nàng không thể tin được nhìn người đang ôm nàng. “ Nàng gầy hơn ……” Làn da rám nắng bao phủ lấy thân thể nàng , Gia Cát Diệp vạn phần trìu mếm chăm chú nhìn nàng . “ Diệp ….” Nàng giương con mắt nhìn hắn , không nói nên lời. “ Xin lỗi , ta về trễ! Tại nghĩa phụ ta vẫn không chịu đồng ý .
Mất nhiều thời gian ta mới thuyết phục được người . Cho nên mới có thể
trở về gặp nàng . Ta xin lỗi , đã để nàng đợi lâu!” Hắn nhẹ nhàng vuốt
mặt nàng. Phương Hoán Thanh si ngốc nhìn hắn , trong mắt xuất hiện giọt lệ. “ Hoán Thanh , làm sao vậy?” Nhìn hốc mắt nàng đột nhiên phiếm hồng , hắn vội vàng ôm nàng vào lòng. “ Ta rất vui …” Nàng một mặt khóc một mặt nói:” Ta nghĩ đến người
bị thuyết phục là ngươi , ta nghĩ ngươi không cần ta , ngươi bị nghĩa
phụ bắt lấy Lã Oanh làm vợ …” “ Nàng suy nghĩ vớ vẩn gì thế?” Gia Cát Diệp không biết nên tức
giận hay nên cười :” Sao ta có thể làm như vậy? Không phải ta nói nàng phải tin tưởng ta sao? Đây gọi là ‘tin tưởng’ của nàng à?” “ Ta ……” Cảm giác bị ủy khuất sâu sắc khiến Phương Hoán Thanh rơi lệ không ngừng :” Ta tin tưởng ngươi nhưng bọn họ đều là ân nhân của
ngươi , mà ngươi là người có ân tất báo nhân , ai biết được ngươi có bị họ thuyết phục hay không? Ta lại không ở bên cạnh ngươi , ta sợ hãi
thôi!” Gia Cát Diệp trong lòng căng thẳng , trìu mến ôm lấy nàng :” Đừng
sợ , không phải là ta đã trở về rồi sao? Đừng khóc , nàng cứ khóc như
vậy , ta đau lòng lắm …” Hắn lau nước mắt trên mặt nàng , hôn trên môi nàng một cái thật sâu. Phương Hoán Thanh thẹn thùng liếc hắn một cái , sau đó vùi mặt vào trong lòng hắn :” Vậy Lã Oanh đâu? Nàng có đồng ý không?” Gia Cát Diệp không nề hà nói :” Nàng ta vẫn không chịu đồng ý ,
nhưng ta không quản nhiều như vậy . Ta đã nói rất rõ ràng rồi , nếu
nàng ta muốn ở trong lòng ta thì cũng hết cách , đây là do nàng không
chịu tiếp nhận sự thật..” “ Vậy , ngươi muốn đem tiệm này trả lại cho nghĩa phụ của ngươi sao?” Phương Hoán Thanh lại hỏi . Gia Cát Diệp gật đầu :” Tuy rằng nghĩ phụ ta không cần , nhưng
tiệm này do người bỏ tiền ra . Ta không thể báo đáp ân huệ của người chỉ có thể đem tiệm này trả lại cho người …” “ Vậy ngươi không phải …” “ Đúng vậy , ta trở về tiểu tử như trước kia!” Gia Cát Diệp không hối hận , ôm lấy người yêu , trên mặt hắn còn lộ vẻ hạnh phúc :” Bây
giờ , nàng còn muốn tiểu tử ta không?” Hắn cười hỏi nàng . “ Hỏi thừa ! Ta không cần ngươi thì cần ai?” Phương Hoán Thanh cười đến vui vẻ , đây là kết quả nàng hi vọng nhất. “ Xem ra nàng có vẻ rất cao hứng nha , nàng thích ta nghèo kiết
xác sao?” Gia Cát Diệp không hiểu tâm tư của Phương Hoán Thanh.
Gả cho kẻ có tiền mà xấu so với gả cho người nghèo tốt , người bình thường đều nghĩ như vậy , không phải sao? Phương Hoán Thanh trước kia chính là như vậy , như thế nào hiện tại cũng thế? “ Là ngươi nói đấy?” Phương Hóan Thanh nhìn Gia Cát Diệp , cười vui vẻ . Sở dĩ nàng cao hứng là vì Gia Cát Diệp hiện tại có thể làm việc ở Phương Gia , còn Khang Hoằng , chắc hắn cũng đi theo Gia Cát Diệp đến Phương gia làm việc . Chỉ cần có hai người bọn họ , nhất định Phương gia sẽ làm ăn phát đạt , kết cục thật sự đẹp đẽ.HẾT
Gả cho kẻ có tiền mà xấu so với gả cho người nghèo tốt , người bình thường đều nghĩ như vậy , không phải sao? Phương Hoán Thanh trước kia chính là như vậy , như thế nào hiện tại cũng thế? “ Là ngươi nói đấy?” Phương Hóan Thanh nhìn Gia Cát Diệp , cười vui vẻ . Sở dĩ nàng cao hứng là vì Gia Cát Diệp hiện tại có thể làm việc ở Phương Gia , còn Khang Hoằng , chắc hắn cũng đi theo Gia Cát Diệp đến Phương gia làm việc . Chỉ cần có hai người bọn họ , nhất định Phương gia sẽ làm ăn phát đạt , kết cục thật sự đẹp đẽ.HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.