Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 93: Chuẩn bị tâm lý chịu tra tấn
Y Nùng Dĩ Dực
06/04/2021
Lý Trường Thiên nín thở nghiêng người áp sát vào trên cửa, đưa tay cẩn thận từng li từng tí đẩy khe cửa ra một chút.
Cửa gỗ vang lên một tiếng "két", Lý Trường Thiên cứng đờ tại chỗ.
Cũng may trong phòng không có người, dù phát ra tiếng động lạ nhưng chẳng ai tới xem xét.
Lý Trường Thiên thử nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ.
Ngoại trừ mùi tanh hôi, trong phòng còn vọng ra một tiếng vang quỷ dị của kim loại, giống như thứ gì đó đang giãy dụa trong lồng sắt.
Lý Trường Thiên do dự một lát rồi hóp lưng lẻn vào như mèo.
Hắn dán người vào vách tường, thấy phía trước cách đó không xa có một cánh cửa sổ, mặc dù bị vải dày che lại nhưng vẫn để lọt chút ánh sáng lờ mờ.
Lý Trường Thiên nhón chân đi tới xốc lên một góc vải để ánh sáng có thể xuyên qua cửa sổ.
Lần này Lý Trường Thiên đã thấy rõ mọi thứ trong phòng, hắn chớp mắt ngạc nhiên.
Giữa phòng có một chiếc bàn dài, trên bàn gỗ đặt rất nhiều chai lọ, chày giã thuốc, dụng cụ, bên trong chứa thuốc bột gì đó, mặt bàn cực kỳ bề bộn.
Hai bên bàn gỗ là mấy dãy lồng sắt, trong mỗi lồng có một con khỉ!
Nhiều lồng sắt còn loang lổ vết máu khô đỏ sậm, nhìn rất doạ người.
Những con khỉ kia co quắp trong lồng không chút sức sống, có con thì vô cùng táo bạo, không ngừng nhảy lên nhảy xuống.
Chắc hẳn tiếng rên lúc nãy là do những con khỉ này phát ra.
Lý Trường Thiên còn đang kinh ngạc thì chợt nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân!
Hắn vội vàng buông vải xuống rồi xoay người nấp sau một cái lồng sắt ở góc phòng.
Cửa gỗ bị đẩy ra, bên ngoài có hai người đi vào.
Một tên có giọng nói the thé khó nghe, hắn cười khặc khặc: "Thẩm vương gia, thuốc ngài cần ta đã nghiên cứu chế tạo thành công, ngài nhìn đi, chính là viên thuốc này, người thường uống vào trong thời gian ngắn sẽ có sức mạnh to lớn vô cùng, lấy một địch mười."
Thẩm vương gia?
Nghe thấy cách xưng hô này, trong lòng Lý Trường Thiên lộp bộp một tiếng.
Người còn lại được gọi là "Thẩm vương gia" hỏi: "Có hại cho thân thể không?"
"Đương nhiên là có, mặc dù không chí mạng nhưng người uống thuốc này sau khi dược hiệu qua đi gân cốt sẽ rối loạn, toàn thân đau đớn dữ dội, mặc dù không đến mức mất mạng nhưng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng gần một tháng mới có thể từ từ khôi phục lại." Người có giọng nói the thé trả lời, "Chẳng phải lầu ba đang giam nghĩa tử của Tần Quyết Minh sao, chi bằng bắt y thử thuốc đi?"
Người còn lại nói: "Không được, ta sẽ tìm người cho ngươi thử thuốc."
"Vậy thì đa tạ Vương gia."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đến khi hai người kia rời đi đã lâu mà Lý Trường Thiên vẫn còn cứng đờ núp trong góc, hô hấp dồn dập, trong đầu ong ong.
Fuck!!!
Nghĩa tử của Tần Quyết Minh!!
Tần đại nhân hẳn là chỉ có một nghĩa tử đi!!
Đó không phải Yến Thù sao?!
Chuyện gì xảy ra? Cái gì gọi là giam giữ?
Chẳng lẽ Yến Thù không hề rời khỏi Bạch Đế Thành mà trước khi lên đường về kinh đã bị Hàn Nha bắt lại?
"Fuck!" Lý Trường Thiên quýnh quáng đến độ mắng một câu thô tục, hắn nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người kia. Bọn họ có nói người bị giam trên tầng ba.
Mà đây là tầng hai của lầu các.
Lý Trường Thiên cẩn thận thò đầu ra, sau khi chắc chắn trong phòng không có người mới vội vàng lao ra ngoài.
Hắn bước nhanh tới cầu thang, dò xét chung quanh rồi chạy lên lầu.
Ở góc rẽ trên lầu có ánh sáng, xem ra lầu ba không tối om như lầu hai và lầu một.
Đúng lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, ở góc rẽ xuất hiện một cái bóng.
Lý Trường Thiên vội vàng chống tay lộn xuống từ trên bậc thang của lầu ba, hắn khẽ khàng nhảy xuống lầu hai rồi vội vàng nấp sau một cột gỗ sơn son.
Người từ lầu ba đi xuống chính là tên thị vệ giống Lý Trường Thiên y như đúc.
Không hiểu sao y phục của A Vô bị ướt hơn phân nửa, vẻ mặt hắn không vui, tựa như mới đụng độ với ai đó nên có vẻ bực bội, cho nên bước nhanh xuống lầu cũng không chú ý tới vẻ dị thường trong góc.
Lý Trường Thiên lẳng lặng chờ hắn đi xa mới từ sau cột gỗ đi thẳng lên lầu ba.
Hắn đi tới góc rẽ lầu hai đến lầu ba, vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua đã lập tức rụt lại.
Đầu cầu thang lầu ba có thủ vệ mặc áo đen!
Chuyện này làm sao xử lý đây?
Đầu cầu thang nhỏ hẹp như vậy không thể đi vòng qua bên cạnh.
Lý Trường Thiên bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, hắn hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, sau đó sải bước đường hoàng đi lên.
Thủ vệ nghe được tiếng bước chân liền quay sang nhìn, thấy Lý Trường Thiên thì lộ vẻ kinh ngạc.
"Đại nhân, không phải ngài mới rời khỏi à? Sao lại trở về?"
"Ừm, có việc." Lý Trường Thiên gật đầu nói lấp lửng, sợ mình nói nhiều sai nhiều.
Hắn đảo mắt nhìn cấu trúc tầng ba của lầu các, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Vì sao tầng ba cũng có nhiều phòng vậy chứ!!!
Yến Thù ngươi bị giam ở đâu a!!!
Trên mặt Lý Trường Thiên bất động thanh sắc, ra vẻ thâm trầm chỉ vào một tên thị vệ nói: "Ngươi theo ta đi gặp nghĩa tử của Tần Quyết Minh."
Nói xong trái tim Lý Trường Thiên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu thị vệ cũng không biết Yến Thù nhốt ở đâu thì chuyện hắn không phải là A Vô sẽ bại lộ.
May mà thị vệ lập tức ôm quyền hành lễ đáp: "Vâng! Đại nhân."
Nói rồi thị vệ đi đến hướng đông, Lý Trường Thiên vội vàng đuổi theo, cố ý đi chậm hơn hắn nửa bước.
Thị vệ đến trước một gian phòng thì dừng lại, Lý Trường Thiên biết chính là chỗ này nên tỉnh táo đẩy cửa ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý Yến Thù bị tra tấn nhưng khi Lý Trường Thiên nhìn thấy cảnh tượng trong phòng vẫn bàng hoàng mở to mắt.
Cửa gỗ vang lên một tiếng "két", Lý Trường Thiên cứng đờ tại chỗ.
Cũng may trong phòng không có người, dù phát ra tiếng động lạ nhưng chẳng ai tới xem xét.
Lý Trường Thiên thử nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ.
Ngoại trừ mùi tanh hôi, trong phòng còn vọng ra một tiếng vang quỷ dị của kim loại, giống như thứ gì đó đang giãy dụa trong lồng sắt.
Lý Trường Thiên do dự một lát rồi hóp lưng lẻn vào như mèo.
Hắn dán người vào vách tường, thấy phía trước cách đó không xa có một cánh cửa sổ, mặc dù bị vải dày che lại nhưng vẫn để lọt chút ánh sáng lờ mờ.
Lý Trường Thiên nhón chân đi tới xốc lên một góc vải để ánh sáng có thể xuyên qua cửa sổ.
Lần này Lý Trường Thiên đã thấy rõ mọi thứ trong phòng, hắn chớp mắt ngạc nhiên.
Giữa phòng có một chiếc bàn dài, trên bàn gỗ đặt rất nhiều chai lọ, chày giã thuốc, dụng cụ, bên trong chứa thuốc bột gì đó, mặt bàn cực kỳ bề bộn.
Hai bên bàn gỗ là mấy dãy lồng sắt, trong mỗi lồng có một con khỉ!
Nhiều lồng sắt còn loang lổ vết máu khô đỏ sậm, nhìn rất doạ người.
Những con khỉ kia co quắp trong lồng không chút sức sống, có con thì vô cùng táo bạo, không ngừng nhảy lên nhảy xuống.
Chắc hẳn tiếng rên lúc nãy là do những con khỉ này phát ra.
Lý Trường Thiên còn đang kinh ngạc thì chợt nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân!
Hắn vội vàng buông vải xuống rồi xoay người nấp sau một cái lồng sắt ở góc phòng.
Cửa gỗ bị đẩy ra, bên ngoài có hai người đi vào.
Một tên có giọng nói the thé khó nghe, hắn cười khặc khặc: "Thẩm vương gia, thuốc ngài cần ta đã nghiên cứu chế tạo thành công, ngài nhìn đi, chính là viên thuốc này, người thường uống vào trong thời gian ngắn sẽ có sức mạnh to lớn vô cùng, lấy một địch mười."
Thẩm vương gia?
Nghe thấy cách xưng hô này, trong lòng Lý Trường Thiên lộp bộp một tiếng.
Người còn lại được gọi là "Thẩm vương gia" hỏi: "Có hại cho thân thể không?"
"Đương nhiên là có, mặc dù không chí mạng nhưng người uống thuốc này sau khi dược hiệu qua đi gân cốt sẽ rối loạn, toàn thân đau đớn dữ dội, mặc dù không đến mức mất mạng nhưng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng gần một tháng mới có thể từ từ khôi phục lại." Người có giọng nói the thé trả lời, "Chẳng phải lầu ba đang giam nghĩa tử của Tần Quyết Minh sao, chi bằng bắt y thử thuốc đi?"
Người còn lại nói: "Không được, ta sẽ tìm người cho ngươi thử thuốc."
"Vậy thì đa tạ Vương gia."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đến khi hai người kia rời đi đã lâu mà Lý Trường Thiên vẫn còn cứng đờ núp trong góc, hô hấp dồn dập, trong đầu ong ong.
Fuck!!!
Nghĩa tử của Tần Quyết Minh!!
Tần đại nhân hẳn là chỉ có một nghĩa tử đi!!
Đó không phải Yến Thù sao?!
Chuyện gì xảy ra? Cái gì gọi là giam giữ?
Chẳng lẽ Yến Thù không hề rời khỏi Bạch Đế Thành mà trước khi lên đường về kinh đã bị Hàn Nha bắt lại?
"Fuck!" Lý Trường Thiên quýnh quáng đến độ mắng một câu thô tục, hắn nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người kia. Bọn họ có nói người bị giam trên tầng ba.
Mà đây là tầng hai của lầu các.
Lý Trường Thiên cẩn thận thò đầu ra, sau khi chắc chắn trong phòng không có người mới vội vàng lao ra ngoài.
Hắn bước nhanh tới cầu thang, dò xét chung quanh rồi chạy lên lầu.
Ở góc rẽ trên lầu có ánh sáng, xem ra lầu ba không tối om như lầu hai và lầu một.
Đúng lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, ở góc rẽ xuất hiện một cái bóng.
Lý Trường Thiên vội vàng chống tay lộn xuống từ trên bậc thang của lầu ba, hắn khẽ khàng nhảy xuống lầu hai rồi vội vàng nấp sau một cột gỗ sơn son.
Người từ lầu ba đi xuống chính là tên thị vệ giống Lý Trường Thiên y như đúc.
Không hiểu sao y phục của A Vô bị ướt hơn phân nửa, vẻ mặt hắn không vui, tựa như mới đụng độ với ai đó nên có vẻ bực bội, cho nên bước nhanh xuống lầu cũng không chú ý tới vẻ dị thường trong góc.
Lý Trường Thiên lẳng lặng chờ hắn đi xa mới từ sau cột gỗ đi thẳng lên lầu ba.
Hắn đi tới góc rẽ lầu hai đến lầu ba, vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua đã lập tức rụt lại.
Đầu cầu thang lầu ba có thủ vệ mặc áo đen!
Chuyện này làm sao xử lý đây?
Đầu cầu thang nhỏ hẹp như vậy không thể đi vòng qua bên cạnh.
Lý Trường Thiên bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, hắn hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, sau đó sải bước đường hoàng đi lên.
Thủ vệ nghe được tiếng bước chân liền quay sang nhìn, thấy Lý Trường Thiên thì lộ vẻ kinh ngạc.
"Đại nhân, không phải ngài mới rời khỏi à? Sao lại trở về?"
"Ừm, có việc." Lý Trường Thiên gật đầu nói lấp lửng, sợ mình nói nhiều sai nhiều.
Hắn đảo mắt nhìn cấu trúc tầng ba của lầu các, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Vì sao tầng ba cũng có nhiều phòng vậy chứ!!!
Yến Thù ngươi bị giam ở đâu a!!!
Trên mặt Lý Trường Thiên bất động thanh sắc, ra vẻ thâm trầm chỉ vào một tên thị vệ nói: "Ngươi theo ta đi gặp nghĩa tử của Tần Quyết Minh."
Nói xong trái tim Lý Trường Thiên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu thị vệ cũng không biết Yến Thù nhốt ở đâu thì chuyện hắn không phải là A Vô sẽ bại lộ.
May mà thị vệ lập tức ôm quyền hành lễ đáp: "Vâng! Đại nhân."
Nói rồi thị vệ đi đến hướng đông, Lý Trường Thiên vội vàng đuổi theo, cố ý đi chậm hơn hắn nửa bước.
Thị vệ đến trước một gian phòng thì dừng lại, Lý Trường Thiên biết chính là chỗ này nên tỉnh táo đẩy cửa ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý Yến Thù bị tra tấn nhưng khi Lý Trường Thiên nhìn thấy cảnh tượng trong phòng vẫn bàng hoàng mở to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.