Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 96: Còn không chịu uống thuốc thì đừng trách ta

Y Nùng Dĩ Dực

06/04/2021

Lý Trường Thiên ngồi cạnh giường nghỉ ngơi chốc lát, sau đó chống đầu gối đứng dậy muốn xử lý vết thương cho mình, đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra.

Lý Thu Thủy một mình đi vào, trong tay còn xách theo một rương thuốc bằng gỗ.

"Ai nha, Trường Thiên, đệ làm sao......" Lý Thu Thủy trông thấy cái trán thê thảm của Lý Trường Thiên, nàng đặt rương thuốc lên bàn rồi vội vàng kéo Lý Trường Thiên tới, ấn đầu hắn thấp xuống để nhìn kỹ vết thương trên trán do bị gối gỗ nện vào. Chỗ kia chẳng những sưng vù mà còn ứ máu.

"Không sao, không sao!" Lý Trường Thiên luôn miệng nói.

"Bị thương nặng như vậy còn không sao gì chứ, nào, tỷ tỷ bôi thuốc cho đệ." Lý Thu Thủy đau lòng nói, nàng để Lý Trường Thiên ngồi lên ghế rồi mở rương thuốc ra.

"Đệ tự làm được rồi." Lý Trường Thiên không muốn làm phiền Lý Thu Thủy nên đưa tay lấy thuốc.

Lý Thu Thủy đẩy tay Lý Trường Thiên ra, ánh mắt hờn giận, ngữ khí oán trách: "Đệ làm cái gì mà làm? Chỉ biết cậy mình mạnh, thỉnh thoảng ỷ lại tỷ tỷ thì đã sao? Xem tỷ tỷ như người ngoài à? Còn muốn tỷ mắng đệ mới được sao?"

"Đệ, đệ, đệ......" Lý Trường Thiên ngơ ngẩn.

"Ngồi xuống." Lý Thu Thủy mặc dù tức giận nhưng khi bôi thuốc cho Lý Trường Thiên thì động tác lại rất nhẹ nhàng ôn nhu.

"Đau không?" Lý Thu Thủy hỏi.

"Không, không đau." Lý Trường Thiên vừa xuýt xoa vừa nói.

Lý Thu Thủy biết hắn lại cậy mạnh nên chỉ cười chứ không vạch trần, lấy từ rương thuốc ra một hộp cơm bằng gỗ thông lớn cỡ bàn tay, nhón lấy một quả mơ khô trong hộp rồi bảo Lý Trường Thiên: "Há miệng."

"Hả? Sao cơ? Há miệng?" Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì Lý Thu Thủy đã nhét quả mơ vào miệng hắn.

"Ưm?" Lý Trường Thiên sửng sốt ngậm quả mơ, chỉ thấy vị chua ngọt tràn ngập trong miệng, hương thơm quấn quanh.

"Đây, đệ tự ăn đi." Lý Thu Thủy đặt hộp cơm vào lòng bàn tay Lý Trường Thiên rồi tiếp tục bôi thuốc cho hắn.

Lý Trường Thiên cúi đầu kinh ngạc nhìn hộp cơm gỗ thông trong tay.

Hắn chợt nhớ lại khi còn bé có lần nghịch ngợm không hiểu chuyện, chạy xe đạp lao vun vút xuống con dốc dài trước nhà mà không cầm ghi-đông, kết quả gieo gió gặt bão, té ngã trên đất, đầu gối trầy một mảng lớn, mơ hồ có thể thấy được cả xương.

Khi đó đang là mùa hè chói chang, vết thương khép lại rất chậm, mỗi ngày đổi thuốc tiểu Trường Thiên đều gào toáng lên vì đau, chỉ hận không thể lăn ra đất.

Ba Lý chê cười hắn mấy ngày, sau đó mua một túi mơ khô về, mỗi lần bôi thuốc đều lấy mơ cho tiểu Trường Thiên ăn.

Tiểu Trường Thiên ngậm mơ trong miệng sẽ không gào khóc nữa.

Vì khoảng thời gian đó mà tiểu Trường Thiên bắt đầu thích ăn các món liên quan đến mơ hoặc có vị chua ngọt.

Nào là nước ô mai rồi kem cây mơ, sườn xào chua ngọt, vân vân.

Thích nhất vẫn là mơ khô.

Bởi vì khi ngậm mơ vào miệng, Lý Trường Thiên có thể ngửi thấy mùi cồn i-ốt, có thể cảm nhận được ngày mùa hè nóng bức, còn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ba Lý, cùng với......

Cùng với sự an tâm và ấm áp khó tả.

"Cám......Cám ơn......" Lý Trường Thiên không biết nói sao với Lý Thu Thủy, "Cám ơn tỷ."

"Với tỷ tỷ không cần phải nói cám ơn." Lý Thu Thủy xử lý xong vết thương cho Lý Trường Thiên, khẽ cười xoa tóc hắn, "Trường Thiên, chuyện liên quan tới nghĩa tử của Tần Quyết Minh......"

Trong nháy mắt toàn thân Lý Trường Thiên căng cứng, vẻ mặt khẩn trương nhìn Lý Thu Thủy.

"Tỷ đã bàn với người khác rồi, nhốt nghĩa tử của Tần Quyết Minh ở đâu cũng là nhốt, chi bằng cứ nhốt ở phòng đệ, cũng như nhau cả thôi." Lý Thu Thủy nói.

Lý Trường Thiên thở phào.

Tuy nói vẫn bị giam cầm nhưng ít ra ở đây Yến Thù sẽ không bị tra tấn, càng sẽ không chịu hình.

"Nhưng phòng của đệ từ nay sẽ có thị vệ gác cửa ra vào và cửa sổ." Lý Thu Thủy lấy từ rương thuốc ra một bình sứ trắng đưa cho Lý Trường Thiên, "Còn nữa, đây là Nhuyễn Cốt Hoàn, người uống vào sẽ cảm thấy toàn thân bất lực không có sức, mỗi ngày đệ nhất định phải cho y uống một viên phòng ngừa y chạy trốn."

"Nhưng cái này... không có tác dụng phụ hoặc di chứng gì chứ ạ? Nhất định phải uống mỗi ngày sao? Cái này...... Cái này......" Lý Trường Thiên lắp bắp hỏi.



"Ừ! Nhất định, nhất định." Lý Thu Thủy nhét thuốc vào tay Lý Trường Thiên nói chắc chắn.

"Nhưng...... Được, được thôi." Lý Trường Thiên gãi đầu do dự nói.

"Trường Thiên, nếu đệ mềm lòng không cho y uống Nhuyễn Cốt Hoàn này thì y sẽ bị A Vô nhốt lại chịu hết tra tấn." Lý Thu Thủy biết Lý Trường Thiên còn chần chừ chưa dứt khoát nên kéo tay hắn nói, "Đệ bây giờ xem như trả ơn cho y, Trường Thiên đệ phải hiểu rằng đệ và y cuối cùng cũng không phải người chung một đường đâu."

Lý Trường Thiên khẽ giật mình.

Hắn chợt nhớ tới hôm đó hắn hỏi Yến Thù.

"Nếu ta thật sự là người Hàn Nha hoặc có liên quan với Hàn Nha thì làm sao đây?"

Ai ngờ bây giờ lại thành sự thật, quả nhiên thế sự khó lường.

"Quận chúa." Bỗng nhiên có người gõ cửa, "Thẩm vương gia tìm ngài."

Lý Thu Thủy đáp lại rồi đứng dậy nói với Lý Trường Thiên: "Trường Thiên, tỷ tỷ có việc phải đi trước."

"Khoan khoan!" Lý Trường Thiên vội vàng gọi Lý Thu Thủy, "Tỷ, trong rương thuốc này có thuốc hạ sốt không ạ?"

-

Sau khi Lý Thu Thủy rời khỏi phòng, Lý Trường Thiên rót chén nước rồi hòa tan thuốc bột hạ sốt vào nước đem đến cạnh giường.

Trên giường Yến Thù đã hạ sốt nhưng vẫn mê man chưa tỉnh.

Lý Trường Thiên đưa tay ôm Yến Thù lên, để đầu y tựa vào vai mình, cẩn thận từng li từng tí đút thuốc vào miệng hắn.

Yến Thù ngậm chặt răng, thuốc đút vào đều tràn ra khóe miệng rơi xuống vạt áo.

"Ai nha." Lý Trường Thiên luống cuống đặt chén sứ xuống rồi kéo tay áo mình lau thuốc trên áo Yến Thù.

Thấy cách này không thể đút thuốc, Lý Trường Thiên đành phải đổi tư thế, cánh tay vòng qua gáy Yến Thù để y ngẩng đầu lên, sau đó đặt miệng chén trên môi Yến Thù.

"Yến Thù, há miệng ra." Lý Trường Thiên nhẹ giọng dỗ y.

Có lẽ vì chén sứ quá lạnh, cũng có thể vì chén sứ cấn đến răng nên Yến Thù khẽ nhíu mày, miệng hơi hé ra.

Lý Trường Thiên vui mừng đổ thuốc vào thật cẩn thận.

Ai ngờ vui quá hóa buồn, thuốc kia chẳng những không được Yến Thù nuốt xuống mà còn lọt vào khí quản làm Yến Thù nghiêng đầu ho khan, thuốc khó khăn lắm mới uống vào lại phun ra toàn bộ.

Thấy Yến Thù ho sặc sụa, Lý Trường Thiên giật mình kêu lên, hận không thể tát mình một cái vì tay chân vụng về, hắn vội vàng vỗ lưng Yến Thù, sau đó lấy khăn sạch lau khóe miệng và vạt áo Yến Thù.

Lý Trường Thiên nghĩ vẫn nên đổi lại tư thế ban đầu, để Yến Thù tựa lên vai mình rồi từng chút từng chút mớm thuốc.

Chắc vì mới bị sặc nên dù Lý Trường Thiên có dùng cách gì mớm thuốc cho Yến Thù thì y đều cắn chặt răng không chịu nhả.

Giày vò gần nửa ngày mà thuốc đều không đút được, Lý Trường Thiên có chút nóng nảy, hắn vừa âm thầm trách mình không biết chăm sóc người khác vừa nghĩ làm thế nào mới có thể thuận lợi để Yến Thù uống hết thuốc.

"Yến Thù, Yến Thù." Lý Trường Thiên bưng chén thuốc gọi Yến Thù muốn đánh thức y.

Yến Thù khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt thống khổ, thì thào như mê sảng: "Ngươi không phải hắn, ngươi...... Không phải hắn......"

"Là ta, Lý Trường Thiên, nào, ngươi uống thuốc trước đi." Lý Trường Thiên đỡ Yến Thù ngồi tựa vào cột giường rồi nhẹ nhàng bóp mặt y, muốn bắt y há miệng ra, một tay bưng chén mớm thuốc cho Yến Thù.

Yến Thù mơ màng quay đầu đi, chẳng những suýt chút nữa làm đổ chén thuốc trong tay Lý Trường Thiên mà ngay cả chút thuốc cũng không uống vào.

Lý Trường Thiên gấp đến độ trơ mắt nhìn.

Bỗng dưng một ý nghĩ khiến Lý Trường Thiên cảm thấy kỳ quái nhưng nói không chừng sẽ hữu ích hiện ra trong đầu hắn.

Lý Trường Thiên do dự một chút rồi kéo vai Yến Thù nói: "Yến Thù, nếu ngươi lại không uống thuốc thì ta sẽ dùng miệng cho ngươi uống, ngươi cũng đừng trách ta đấy."

Thần chí Yến Thù không còn rõ ràng, sao có thể trả lời hắn.



Lý Trường Thiên cũng không có ý muốn Yến Thù trả lời, hắn bưng chén thuốc lên lần nữa rồi cẩn thận đút tới bên môi Yến Thù.

Yến Thù vẫn ngậm chặt răng, chén thuốc lại tràn ra khóe miệng y.

"Được thôi, là do ngươi không chịu uống thuốc, tỉnh lại cũng đừng giận ta, tình huống đặc biệt nên phải xử lý đặc biệt." Lý Trường Thiên lầm bầm một tiếng, ngậm một ngụm thuốc trong miệng rồi đè đầu Yến Thù hôn lên.

Răng môi chạm nhau, môi Yến Thù khô nóng do phát sốt, bị Lý Trường Thiên chặn miệng thì theo bản năng nghiêng đầu giãy dụa.

Lý Trường Thiên đương nhiên sẽ không để y náo loạn, một tay bóp cằm y, tay kia giữ đầu y lại, cạy mở hàm răng của y đổ thuốc vào.

Cho uống xong một ngụm thuốc, Lý Trường Thiên lui lại, hai tay nắm vai Yến Thù khẩn trương nhìn y.

Tuy Yến Thù có ho khan nhưng may là thuốc kia không bị y phun ra mà nuốt xuống toàn bộ.

Hắc! Hữu dụng!

Lý Trường Thiên lộ vẻ mừng rỡ, đem thuốc còn thừa trong chén rót vào miệng rồi bắt chước động tác lúc nãy hôn lên lần nữa.

Lần này Yến Thù giãy dụa cự tuyệt lợi hại hơn, Lý Trường Thiên phải dùng hai tay giữ chặt y để tránh cử động lung tung.

Khoảng cách hai người gần như thế nên tất nhiên Lý Trường Thiên ngại ngùng nhắm mắt.

Vì vậy hắn không nhìn thấy Yến Thù trong lúc mê man mở mắt ra.

Chén thuốc thứ hai sắp uống xong, Yến Thù nuốt cũng rất thuận lợi, tảng đá lớn trong lòng Lý Trường Thiên đã có thể buông xuống, hắn đang muốn lui ra thì ai ngờ xảy ra một chuyện không tưởng tượng được.

Yến Thù bỗng nhiên vươn tay níu cổ Lý Trường Thiên không cho hắn rời đi.

Hai người răng môi lần nữa chạm nhau.

"Ưm?!"

Lý Trường Thiên sững sờ, cảm thấy đầu lưỡi Yến Thù nhẹ nhàng liếm trên vành môi hắn, sau đó luồn vào trong miệng.

Đầu lưỡi ấm áp, mềm mại của Yến Thù quấn lên đầu lưỡi Lý Trường Thiên, giống như đang thưởng thức mùi thuốc đắng chát trong miệng hắn, mang theo khát khao, khát vọng, mong mỏi, cẩn thận mút vào.

"Á!!!"

Lý Trường Thiên giật mình kêu lên rồi đột ngột đẩy Yến Thù, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Yến Thù bị hắn đẩy thì ngã ngửa ra sau, đầu gần va vào cột giường.

Lý Trường Thiên lanh tay lẹ mắt ôm người che chở trong ngực.

Gian phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ còn tiếng thở hào hển của Lý Trường Thiên.

"Aizzz......" Lý Trường Thiên đỏ bừng mặt, hai tay ôm Yến Thù, có chút phản ứng không kịp.

Yến Thù đây là......

Khát?

Là khát nước sao?

Chắc chắn là khát rồi, chỉ là người bị bệnh vô thức tìm nước thôi.

Lý Trường Thiên càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, hắn cẩn thận đỡ Yến Thù nằm xuống giường rồi tới bàn rót nước.

Hắn mới đi hai bước thì chợt cảm thấy choáng đầu, bước chân hơi lảo đảo.

Chỗ lúc nãy bị gối gỗ nện vào lại âm ỉ đau đến mức choáng váng, hơi thở hỗn loạn.

Nhưng kỳ quái là tại sao......

Tại sao tim lại đập nhanh như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook