Chương 14
Thất Tiểu Hoàng Thúc
16/04/2024
Edit: phuong_bchii
___________
Tội ác tày trời của Bành Hướng Chi.
Lúc cõng Kỷ Minh Tranh về nhà, trong lòng chỉ có một câu này.
Kỷ Minh Tranh vừa nói ra, nghe thế nào cũng kỳ lạ, giống như mình là một cô gái cặn bã, nhưng trời đất chứng giám, Bành Hướng Chi là thẳng, kiếp sống tình cảm của nàng cho tới bây giờ chưa từng đi qua đường vòng, ngay cả kết giao với đàn ông, cũng phấn khởi theo đuổi, thổ lộ, yêu nhau, chia tay, ngay cả tình tay ba gì cũng chưa từng có.
Chứ đừng nói đến loại “đường vòng” này.
Bành Hướng Chi là cung Bạch Dương, ít nhiều có một chút cảm xúc với chủ nghĩa anh hùng, người không thích theo đuổi thế nào nàng cũng sẽ không liếc mắt một cái, thích thì mắt phượng híp lại ken két xông lên.
Nhưng tình yêu của nàng đều không lâu, nàng cảm thấy trong tình cảm mình có chỗ thiếu hụt, đó chính là phải ôm lấy cảm giác sùng bái mãnh liệt đối phương, mới thích được. Nhưng thời gian giữ cảm giác tươi mới của sùng bái thường rất ngắn, bởi vì dopamine của nàng luôn tiết ra không đủ.
Từ trước đến nay là oanh oanh liệt liệt mở màn, quen biết ngày hôm sau đã muốn cùng người ta kết hôn sau đó tự hy sinh giúp chồng dạy con, ngày thứ ba thì cho rằng có thể ở chung, sau đó tiến vào thời kỳ mài hợp dài dằng dặc mà nhàm chán. Nàng luôn cảm thấy, cái gọi là thời kỳ mài hợp đối với nàng mà nói, không có “hợp”, chỉ có “mài”, chỉ là cứng rắn mài mòn tình cảm của nàng.
Tất cả tình yêu nàng đưa ra trước, gần như đều là như vậy, chán ghét, mệt mỏi, phiền.
Mà tình huống đối phương đá nàng, cũng rất thống nhất, nguyên nhân cụ thể nàng còn không muốn nói.
Bành Hướng Chi có tất cả những đặc tính điển hình của cung Bạch Dương, ví dụ như trượng nghĩa, xúc động, cảm xúc hóa. Bề ngoài nhìn trưởng thành đáng tin cậy, trên thực tế là ngốc bạch ngọt* thuần chủng, trí nhớ rất kém, thường xuyên chập mạch, hơn nữa miệng hùm gan thỏ, nhát gan muốn chết.
*Ngốc bạch ngọt: người phụ nữ trẻ ngọt ngào, ngây thơ.
Thích xem náo nhiệt, thường xuyên nhiệt huyết, nhưng vừa đến buổi tối cũng dễ dàng rơi lệ trước cửa sổ, nghĩ lại vì sao không thể mỗi người lùi một bước, bảo vệ hòa bình thế giới.
Cứ như vậy phân tách mà sống, đều hong khô tất cả cảnh tượng cuộc sống thành từng mảnh nhỏ, leng keng leng keng ném vào sâu trong trí nhớ, giống như ném vào ống heo tiết kiệm, phải đợi đến khi đập nát nó, mới biết được bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Cho nên sống tùy tiện, sống không tim không phổi, thế cho nên nụ hôn Kỷ Minh Tranh lên án, hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, một chút dấu vết cũng không để lại.
Nhưng mà chỉ 30 giây này, trong cuộc sống của đối phương nổi lên phản ứng dây chuyền giống như hiệu ứng cánh bướm, là sóng to gió lớn trong những năm tháng êm đềm của cô.
Bành Hướng Chi rất áy náy, bởi vậy khi sắp xếp Kỷ Minh Tranh bất tỉnh nhân sự lên sô pha, hành động càng nhẹ nhàng một chút.
“Kỷ Minh Tranh.” Bành Hướng Chi để cô nửa nằm trên sô pha, ngồi xổm xuống trước mặt, vỗ nhẹ mặt cô, “Cậu có khá hơn chút nào không?”
Không có, một chút phản ứng cũng không có, giống như ngủ như chết rồi.
Bành Hướng Chi xoa xoa cánh tay và thắt lưng già cõi mỏi muốn chết, rên rỉ thở dài.
Nàng muốn qua đêm với Kỷ Minh Tranh, nhưng cũng không phải loại tình huống này, ngã xuống quán bar, giống như hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh, hết cách rồi chỉ có thể đưa cô về nhà mình.
Nhìn bộ dạng như vậy, nước cũng uống không vào, chờ cô tỉnh lại cũng không quá thực tế, Bành Hướng Chi rất buồn rầu, cô gái này là cho tới bây giờ chưa từng uống rượu sao? Làm sao có thể một ly trà đá Long Island lại say thành như vậy, ngay cả Bành Hướng Chi cũng phải nghi ngờ, có phải thật sự hạ thuốc mê gì đó cho cô hay không.
“Cậu đừng co lại, cậu như vậy sẽ nôn đó.”
Biết cô không nghe thấy, Bành Hướng Chi “chậc” một tiếng, vẫn cau mày dặn dò cô.
Người trên sô pha khẽ ưm ư một tiếng.
Bành Hướng Chi hết cách, cầm lấy điện thoại xem thời gian, lại nhìn về phía phòng ngủ.
Được, nhường cho cô đi, ai bảo mình có thẹn trong lòng chứ.
Bành Hướng Chi là người địa phương, lúc trước vẫn ở cùng người nhà, sau đó cùng bà Từ mãn kinh như chó gặp dê, dăm ba lại bữa ầm ĩ, liền dọn ra ngoài tự mình thuê một căn phòng nhỏ, bởi vì độc thân có vài năm, chỉ thuê một phòng ngủ một phòng khách, một người rất đủ dùng.
Đương nhiên, không nghĩ tới tình huống hiện tại.
Nàng lại đưa Kỷ Minh Tranh lên giường như rùa già, đã sắp mệt mỏi đến tê liệt, cố gắng cởi áo khoác và hở cổ áo cho cô, sợ cô nghẹn đến nôn, cúc áo sơ mi cũng cởi được một nửa, suy nghĩ một chút, lại đưa tay đi vào, gỡ khuy áo lót cho cô. Không cởi, cũng không nhìn, cũng chỉ để cho cô thả lỏng.
Quần vẫn là quần jean, Bành Hướng Chi có chút do dự có nên cởi cho cô hay không, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi, dù sao cũng quá cợt nhả người ta đi, vì thế chỉ cởi cúc áo ra, miễn cho cô cả đêm, sau đó cởi giày tất, nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Nếu là tình huống bình thường, Bành Hướng Chi tuyệt đối không chịu người khác mặc áo sơ mi quần jean đã nằm trên giường của mình.
Tự làm bậy, hết cách rồi, chờ cô tỉnh lại rồi giặt ga giường đi.
Bành Hướng Chi cầm lấy áo ngủ, thở dài một hơi rồi đi tắm.
Một thân thoải mái mà đi ra, đã là hơn 12 giờ, Bành Hướng Chi nằm ở trên sô pha, tay kê ra sau đầu, lại bắt đầu mất ngủ, bên ngoài tiếng gió vù vù, nhưng cũng không lớn bằng tiếng điện lưu yếu ớt trong phòng, đạo diễn lồng tiếng đều có hai cái tai tốt, nhưng đến mỗi buổi tối, bị mất ngủ tra tấn thính giác Bành Hướng Chi càng mẫn cảm, nàng thậm chí có thể nghe được âm thanh đường ống trong tường, thỉnh thoảng trên tầng truyền đến âm thanh của viên bi, còn có tiếng chuông trong đầu chính mình.
Không xác định là ù tai hay ù não, tóm lại là có, giống như tiếng điện cực kỳ cao tần, lại giống như TV không có tín hiệu khi còn bé, “Két——” tìm kiếm kênh như vậy.
Đi bệnh viện khám qua, kiểm tra thính lực không bị tổn hại, bác sĩ cũng tìm không ra nguyên nhân, nói là ù tai thần kinh, hoặc gọi là ù não thần kinh, nguyên nhân bệnh cũng không rõ, cũng không có phương pháp trị liệu gì, chỉ có thể tự mình thích ứng.
Bành Hướng Chi dùng một đêm rất dài cùng sống với âm thanh như vậy.
Về sau cùng sống không được, càng để ý càng rõ ràng, nàng liền che giấu. Ca hát cũng được, uống rượu cũng được, mở đêm diễn cũng được, thanh sắc khuyển mã nóng bỏng náo nhiệt, làm cho khuyết điểm cố chấp này dần dần bị xem nhẹ.
Nhưng điều trị luôn có tác dụng phụ, biểu hiện sau mỗi lần ồn ào, và âm thanh như vậy thậm chí còn rõ ràng hơn, thoát ra như một con rắn giữa tiếng vang ù ù và rít lên như một lá thư.
Có lúc làm cho nàng sợ hãi, sợ cái gì chứ? Nàng chưa nghĩ ra.
Có lẽ là sợ cô độc.
Chính là bạn phát hiện trên thế giới này, có một loại âm thanh chỉ có chính bạn mới có thể nghe được, bạn không thể miêu tả nó với người khác, cũng không thể khiến người ta thông cảm với bạn, các bạn không thể giống như nghe nhạc, xem phim, thậm chí đi trên đường, đưa ra phản hồi đối với cùng một âm thanh, bạn không có cách nào nói ha ha cười chết hoặc là lăn lộn phiền chết với bất luận kẻ nào, bạn chỉ có thể tự mình lắng nghe.
Lắng nghe một loại thanh âm chỉ hướng về phía mình, là cô độc nhất.
Bành Hướng Chi lại bắt đầu khó chịu, hệ thống sưởi ấm mở rất đủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, ngồi trên ghế treo bên cạnh cửa sổ sát đất một lát, lướt Weibo, chờ huyệt Thái Dương quen thuộc gõ đến, nàng biết đã đến 2 giờ.
Đi đến phòng ngủ, muốn ôm một cái chăn đi ra nằm một lát, nhưng trong khoảng thời gian tiếng bước chân dừng lại, nghe được hơi thở rất nhỏ của Kỷ Minh Tranh.
Bành Hướng Chi chịu đựng hai mắt đỏ bừng nhìn cô, thất hồn lạc phách, như là đối mặt với một mê hoặc.
Như là đối mặt với một túi thuốc Đông y có thể thuốc đến trừ bệnh.
Nàng rón rén đi vào, mở tủ quần áo, kiễng chân muốn lấy cái chăn trên cùng, vươn tay, dừng lại, lại nhìn Kỷ Minh Tranh một cái.
Thật ra, lặng lẽ ở bên cạnh ngủ một lát...... chắc không sao đâu nhỉ?
Ngày mai thức dậy, là nhất định phải thành khẩn xin lỗi Kỷ Minh Tranh, vậy, hai người chỉ có một cái giường, thật ra cùng nhau ngủ cũng rất hợp lý, cùng lắm thì lúc xin lỗi lại thêm một hạng, hơn nữa, bản thân phí nhiều sức lực như vậy đưa cô trở về, không có công lao cũng có khổ lao, nói như thế nào, ngủ bên mép giường cũng không tính là quá đáng.
Hơn nữa hơn nữa hơn nữa, lúc trước lúc Kỷ Minh Tranh tỉnh táo, cũng đã đồng ý chen chúc trong chăn với nàng, trông cũng không bài xích lắm.
Bành Hướng Chi liên tục dùng ba chữ “hơn nữa”, thật sự đang rất cố gắng thuyết phục chính mình.
Rất có hiệu quả, nàng ngồi bên mép giường, nằm nghiêng, cẩn thận gối lên một góc gối, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.
Kỷ Minh Tranh là bác sĩ, nên chữa bệnh, đúng không?
___________
Tội ác tày trời của Bành Hướng Chi.
Lúc cõng Kỷ Minh Tranh về nhà, trong lòng chỉ có một câu này.
Kỷ Minh Tranh vừa nói ra, nghe thế nào cũng kỳ lạ, giống như mình là một cô gái cặn bã, nhưng trời đất chứng giám, Bành Hướng Chi là thẳng, kiếp sống tình cảm của nàng cho tới bây giờ chưa từng đi qua đường vòng, ngay cả kết giao với đàn ông, cũng phấn khởi theo đuổi, thổ lộ, yêu nhau, chia tay, ngay cả tình tay ba gì cũng chưa từng có.
Chứ đừng nói đến loại “đường vòng” này.
Bành Hướng Chi là cung Bạch Dương, ít nhiều có một chút cảm xúc với chủ nghĩa anh hùng, người không thích theo đuổi thế nào nàng cũng sẽ không liếc mắt một cái, thích thì mắt phượng híp lại ken két xông lên.
Nhưng tình yêu của nàng đều không lâu, nàng cảm thấy trong tình cảm mình có chỗ thiếu hụt, đó chính là phải ôm lấy cảm giác sùng bái mãnh liệt đối phương, mới thích được. Nhưng thời gian giữ cảm giác tươi mới của sùng bái thường rất ngắn, bởi vì dopamine của nàng luôn tiết ra không đủ.
Từ trước đến nay là oanh oanh liệt liệt mở màn, quen biết ngày hôm sau đã muốn cùng người ta kết hôn sau đó tự hy sinh giúp chồng dạy con, ngày thứ ba thì cho rằng có thể ở chung, sau đó tiến vào thời kỳ mài hợp dài dằng dặc mà nhàm chán. Nàng luôn cảm thấy, cái gọi là thời kỳ mài hợp đối với nàng mà nói, không có “hợp”, chỉ có “mài”, chỉ là cứng rắn mài mòn tình cảm của nàng.
Tất cả tình yêu nàng đưa ra trước, gần như đều là như vậy, chán ghét, mệt mỏi, phiền.
Mà tình huống đối phương đá nàng, cũng rất thống nhất, nguyên nhân cụ thể nàng còn không muốn nói.
Bành Hướng Chi có tất cả những đặc tính điển hình của cung Bạch Dương, ví dụ như trượng nghĩa, xúc động, cảm xúc hóa. Bề ngoài nhìn trưởng thành đáng tin cậy, trên thực tế là ngốc bạch ngọt* thuần chủng, trí nhớ rất kém, thường xuyên chập mạch, hơn nữa miệng hùm gan thỏ, nhát gan muốn chết.
*Ngốc bạch ngọt: người phụ nữ trẻ ngọt ngào, ngây thơ.
Thích xem náo nhiệt, thường xuyên nhiệt huyết, nhưng vừa đến buổi tối cũng dễ dàng rơi lệ trước cửa sổ, nghĩ lại vì sao không thể mỗi người lùi một bước, bảo vệ hòa bình thế giới.
Cứ như vậy phân tách mà sống, đều hong khô tất cả cảnh tượng cuộc sống thành từng mảnh nhỏ, leng keng leng keng ném vào sâu trong trí nhớ, giống như ném vào ống heo tiết kiệm, phải đợi đến khi đập nát nó, mới biết được bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Cho nên sống tùy tiện, sống không tim không phổi, thế cho nên nụ hôn Kỷ Minh Tranh lên án, hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, một chút dấu vết cũng không để lại.
Nhưng mà chỉ 30 giây này, trong cuộc sống của đối phương nổi lên phản ứng dây chuyền giống như hiệu ứng cánh bướm, là sóng to gió lớn trong những năm tháng êm đềm của cô.
Bành Hướng Chi rất áy náy, bởi vậy khi sắp xếp Kỷ Minh Tranh bất tỉnh nhân sự lên sô pha, hành động càng nhẹ nhàng một chút.
“Kỷ Minh Tranh.” Bành Hướng Chi để cô nửa nằm trên sô pha, ngồi xổm xuống trước mặt, vỗ nhẹ mặt cô, “Cậu có khá hơn chút nào không?”
Không có, một chút phản ứng cũng không có, giống như ngủ như chết rồi.
Bành Hướng Chi xoa xoa cánh tay và thắt lưng già cõi mỏi muốn chết, rên rỉ thở dài.
Nàng muốn qua đêm với Kỷ Minh Tranh, nhưng cũng không phải loại tình huống này, ngã xuống quán bar, giống như hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh, hết cách rồi chỉ có thể đưa cô về nhà mình.
Nhìn bộ dạng như vậy, nước cũng uống không vào, chờ cô tỉnh lại cũng không quá thực tế, Bành Hướng Chi rất buồn rầu, cô gái này là cho tới bây giờ chưa từng uống rượu sao? Làm sao có thể một ly trà đá Long Island lại say thành như vậy, ngay cả Bành Hướng Chi cũng phải nghi ngờ, có phải thật sự hạ thuốc mê gì đó cho cô hay không.
“Cậu đừng co lại, cậu như vậy sẽ nôn đó.”
Biết cô không nghe thấy, Bành Hướng Chi “chậc” một tiếng, vẫn cau mày dặn dò cô.
Người trên sô pha khẽ ưm ư một tiếng.
Bành Hướng Chi hết cách, cầm lấy điện thoại xem thời gian, lại nhìn về phía phòng ngủ.
Được, nhường cho cô đi, ai bảo mình có thẹn trong lòng chứ.
Bành Hướng Chi là người địa phương, lúc trước vẫn ở cùng người nhà, sau đó cùng bà Từ mãn kinh như chó gặp dê, dăm ba lại bữa ầm ĩ, liền dọn ra ngoài tự mình thuê một căn phòng nhỏ, bởi vì độc thân có vài năm, chỉ thuê một phòng ngủ một phòng khách, một người rất đủ dùng.
Đương nhiên, không nghĩ tới tình huống hiện tại.
Nàng lại đưa Kỷ Minh Tranh lên giường như rùa già, đã sắp mệt mỏi đến tê liệt, cố gắng cởi áo khoác và hở cổ áo cho cô, sợ cô nghẹn đến nôn, cúc áo sơ mi cũng cởi được một nửa, suy nghĩ một chút, lại đưa tay đi vào, gỡ khuy áo lót cho cô. Không cởi, cũng không nhìn, cũng chỉ để cho cô thả lỏng.
Quần vẫn là quần jean, Bành Hướng Chi có chút do dự có nên cởi cho cô hay không, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi, dù sao cũng quá cợt nhả người ta đi, vì thế chỉ cởi cúc áo ra, miễn cho cô cả đêm, sau đó cởi giày tất, nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Nếu là tình huống bình thường, Bành Hướng Chi tuyệt đối không chịu người khác mặc áo sơ mi quần jean đã nằm trên giường của mình.
Tự làm bậy, hết cách rồi, chờ cô tỉnh lại rồi giặt ga giường đi.
Bành Hướng Chi cầm lấy áo ngủ, thở dài một hơi rồi đi tắm.
Một thân thoải mái mà đi ra, đã là hơn 12 giờ, Bành Hướng Chi nằm ở trên sô pha, tay kê ra sau đầu, lại bắt đầu mất ngủ, bên ngoài tiếng gió vù vù, nhưng cũng không lớn bằng tiếng điện lưu yếu ớt trong phòng, đạo diễn lồng tiếng đều có hai cái tai tốt, nhưng đến mỗi buổi tối, bị mất ngủ tra tấn thính giác Bành Hướng Chi càng mẫn cảm, nàng thậm chí có thể nghe được âm thanh đường ống trong tường, thỉnh thoảng trên tầng truyền đến âm thanh của viên bi, còn có tiếng chuông trong đầu chính mình.
Không xác định là ù tai hay ù não, tóm lại là có, giống như tiếng điện cực kỳ cao tần, lại giống như TV không có tín hiệu khi còn bé, “Két——” tìm kiếm kênh như vậy.
Đi bệnh viện khám qua, kiểm tra thính lực không bị tổn hại, bác sĩ cũng tìm không ra nguyên nhân, nói là ù tai thần kinh, hoặc gọi là ù não thần kinh, nguyên nhân bệnh cũng không rõ, cũng không có phương pháp trị liệu gì, chỉ có thể tự mình thích ứng.
Bành Hướng Chi dùng một đêm rất dài cùng sống với âm thanh như vậy.
Về sau cùng sống không được, càng để ý càng rõ ràng, nàng liền che giấu. Ca hát cũng được, uống rượu cũng được, mở đêm diễn cũng được, thanh sắc khuyển mã nóng bỏng náo nhiệt, làm cho khuyết điểm cố chấp này dần dần bị xem nhẹ.
Nhưng điều trị luôn có tác dụng phụ, biểu hiện sau mỗi lần ồn ào, và âm thanh như vậy thậm chí còn rõ ràng hơn, thoát ra như một con rắn giữa tiếng vang ù ù và rít lên như một lá thư.
Có lúc làm cho nàng sợ hãi, sợ cái gì chứ? Nàng chưa nghĩ ra.
Có lẽ là sợ cô độc.
Chính là bạn phát hiện trên thế giới này, có một loại âm thanh chỉ có chính bạn mới có thể nghe được, bạn không thể miêu tả nó với người khác, cũng không thể khiến người ta thông cảm với bạn, các bạn không thể giống như nghe nhạc, xem phim, thậm chí đi trên đường, đưa ra phản hồi đối với cùng một âm thanh, bạn không có cách nào nói ha ha cười chết hoặc là lăn lộn phiền chết với bất luận kẻ nào, bạn chỉ có thể tự mình lắng nghe.
Lắng nghe một loại thanh âm chỉ hướng về phía mình, là cô độc nhất.
Bành Hướng Chi lại bắt đầu khó chịu, hệ thống sưởi ấm mở rất đủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, ngồi trên ghế treo bên cạnh cửa sổ sát đất một lát, lướt Weibo, chờ huyệt Thái Dương quen thuộc gõ đến, nàng biết đã đến 2 giờ.
Đi đến phòng ngủ, muốn ôm một cái chăn đi ra nằm một lát, nhưng trong khoảng thời gian tiếng bước chân dừng lại, nghe được hơi thở rất nhỏ của Kỷ Minh Tranh.
Bành Hướng Chi chịu đựng hai mắt đỏ bừng nhìn cô, thất hồn lạc phách, như là đối mặt với một mê hoặc.
Như là đối mặt với một túi thuốc Đông y có thể thuốc đến trừ bệnh.
Nàng rón rén đi vào, mở tủ quần áo, kiễng chân muốn lấy cái chăn trên cùng, vươn tay, dừng lại, lại nhìn Kỷ Minh Tranh một cái.
Thật ra, lặng lẽ ở bên cạnh ngủ một lát...... chắc không sao đâu nhỉ?
Ngày mai thức dậy, là nhất định phải thành khẩn xin lỗi Kỷ Minh Tranh, vậy, hai người chỉ có một cái giường, thật ra cùng nhau ngủ cũng rất hợp lý, cùng lắm thì lúc xin lỗi lại thêm một hạng, hơn nữa, bản thân phí nhiều sức lực như vậy đưa cô trở về, không có công lao cũng có khổ lao, nói như thế nào, ngủ bên mép giường cũng không tính là quá đáng.
Hơn nữa hơn nữa hơn nữa, lúc trước lúc Kỷ Minh Tranh tỉnh táo, cũng đã đồng ý chen chúc trong chăn với nàng, trông cũng không bài xích lắm.
Bành Hướng Chi liên tục dùng ba chữ “hơn nữa”, thật sự đang rất cố gắng thuyết phục chính mình.
Rất có hiệu quả, nàng ngồi bên mép giường, nằm nghiêng, cẩn thận gối lên một góc gối, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.
Kỷ Minh Tranh là bác sĩ, nên chữa bệnh, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.