Chương 18
Thất Tiểu Hoàng Thúc
15/05/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Bành Hướng Chi đã nhìn ra, Kỷ Minh Tranh thật ra cũng không muốn đồng ý với kế hoạch sống chung của nàng.
Bởi vì lúc cô trải giường thậm chí còn chẳng nhìn Bành Hướng Chi, lúc đi ngang qua cô, muốn đi ra khỏi cửa phòng ngủ, cô thậm chí còn nhìn nàng như muốn chặn cửa.
Đây chính là gái thẳng à, chẳng có chút tình thú nào, hoài nghi mình cùng một cô gái khác đã xảy ra quan hệ, ánh mắt thế mà lại là “Cậu cản trở tôi“.
Nếu là Tô Xướng nhà các nàng, Hướng Vãn Vãn nhà các nàng......
Cũng không thể nào là Tô Xướng nhà các nàng, Hướng Vãn Vãn nhà các nàng.
Bành Hướng Chi nhìn Kỷ Minh Tranh đơn giản dọn dẹp giường ngủ, sau đó đi tới tủ quần áo phòng ngủ chính, mở ra, ngồi xổm xuống, tìm chăn cho nàng. Trước tiên lấy ra một bộ trông có vẻ hơi cũ, cô sờ soạng một chút, lại đặt trở lại, từ phía dưới tìm ra một bộ đồ chỉ mặc qua một lần.
“Được rồi, cũng không cần khách khí như vậy, tôi không chê cậu đâu.” Bành Hướng Chi đứng ở cạnh cửa, nhìn cô ngồi xổm như vậy, đột nhiên có chút không đành lòng.
Kỷ Minh Tranh chưa từng yêu đương, đối với phương diện này cũng không quá thông suốt, nếu không cũng sẽ không cho phép loại đàn ông dầu mỡ này gửi “tiểu tỷ tỷ” cho cô, nên nói cô như thế nào nhỉ, giống như là kiểu đặc biệt nghe lời cha mẹ, nếu mẹ cô gọi điện thoại cho cô, nói người nào không tệ, sau khi tan làm cô sẽ chạy tới gặp mặt.
Hẳn là được dạy dỗ tốt, dịu dàng nhỏ nhẹ ăn xong một bữa cơm.
Người như cô, lái xe cũng sẽ không vượt quá 30 dặm, chờ đèn đỏ cũng không nhanh không chậm, mắt thấy đèn xanh sắp chuyển đỏ, đã sớm bắt đầu giảm tốc độ.
Cô hẳn là cực kỳ cẩn thận, cũng cực kỳ không thích cuộc sống của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên lúc trước Bành Hướng Chi không thích chơi với cô gái như vậy, là cuộc sống an ổn được mọi người khen ngợi, cũng là cuộc sống an ổn liếc mắt một cái đã có được đầu.
Giống như nước đọng, hồ nước không có bất kỳ lỗ hổng nào, vĩnh viễn là nước đọng.
Dựa vào nước mưa từ trên trời rơi xuống tích lũy nhiệt tình chậm chạp, lại dùng năm tháng dài đằng đẵng chờ đợi khô cạn.
Giờ phút này một cô gái như vậy, đã từng là bác sĩ ít khi nói cười, nhưng ngồi xổm trước tủ quần áo, bởi vì Bành Hướng Chi mà chần chừ sờ soạng xem chất liệu của chăn, động tác nhỏ bé nói rõ, cô có chút căng thẳng.
Trong cuộc đời cô, hẳn là rất ít khi có lúc luống cuống như vậy.
Cho dù cô thường xuyên biểu hiện bình tĩnh mà ôn hòa.
Kỷ Minh Tranh giơ tay vén tóc ra phía sau tai, ôm chăn đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn mịn màng lộ ra khuôn mặt cô rất đơn bạc, sau đó cô mở đôi mắt có con ngươi đen nhánh, ngẩng đầu nhìn lên, từ trong ô vuông phía trên tìm ra một bộ áo ngủ được xếp ngay ngắn.
“Kỷ Minh Tranh......” Bành Hướng Chi đột nhiên mềm lòng.
Mềm lòng đến rối mù. Úi, cũng không biết mình vừa mới làm gì.
“Đi tắm trước đi, có đồ lót dùng một lần, ở dưới bồn rửa tay tự lấy đi. Quần áo này qua nước, tôi còn chưa mặc qua.” Kỷ Minh Tranh đưa cho nàng.
Sau đó ôm chăn chuẩn bị đi trải giường.
Bành Hướng Chi giữ chặt cổ tay cô: “Tôi có thể lấy áo ngủ cậu mặc không?”
“?”
“Cậu đừng dùng ánh mắt biến thái nhìn tôi được chứ?” Bành Hướng Chi khóc không ra nước mắt, “Không phải tôi đã nói với cậu, tôi mất ngủ sao, nhưng rất kỳ lạ, hai lần tôi ở bên cạnh cậu lại ngủ rất ngon, tôi cảm giác mùi sữa tắm của cậu, đặc biệt an thần, tôi nghĩ, mặc áo ngủ của cậu có phải cũng có chút hiệu quả không?”
Nàng nhẫn nại giải thích.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng kéo cổ tay mình, ý bảo nàng buông ra.
Bành Hướng Chi rụt tay lại, mới nghe Kỷ Minh Tranh hỏi ngược lại: “Ý cậu là, mùi sữa tắm của tôi, giúp ngủ ngon?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu dùng sữa tắm của tôi không phải được rồi sao?”
À...... Đúng nhỉ.
Bành Hướng Chi ngượng ngùng đi vào phòng tắm, coi như nàng chưa nói.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, giọng nữ diễm lệ từ trong không gian phong bế truyền đến: “Kỷ Minh Tranh!”
“Sao vậy?” Bàn tay đang trải giường dừng lại.
“Cái đó của tôi hình như sắp tới rồi, bụng hơi đau, cậu có băng vệ sinh không, cho tôi dùng một chút, tôi sợ làm bẩn quần áo của cậu.”
“Cũng ở dưới bồn rửa tay, có một bịch trong túi nilon.”
“À, vậy tôi tùy ý dùng nhé.”
Kỷ Minh Tranh không trả lời, chuyên tâm trải giường cho nàng.
Chờ Bành Hướng Chi tắm rửa xong đi ra, Kỷ Minh Tranh đã ở trong phòng ngủ chính đóng kỹ cửa phòng, Bành Hướng Chi thò đầu nói với cô: “Tôi tắm xong rồi, cậu vào đi, tôi ngủ đây.”
“Ừ.” Bên trong đáp một tiếng.
“Ngủ ngon.” Bành Hướng Chi kéo dài giọng gọi.
Kỷ Minh Tranh không trả lời.
Haizz, Bành Hướng Chi thở dài, vẫn là để cho cô tiêu hóa một chút đi.
Nằm lên giường, Bành Hướng Chi mới phát hiện đó không phải mùi sữa tắm của Kỷ Minh Tranh, nàng còn mở dầu gội ra ngửi, cũng không phải. Loại sữa tắm kia mình đã dùng qua, dầu gội đầu cũng chính là Sa Tuyên, cũng không có mùi vị hoa nhài và vỏ cam mà nàng từng ngửi qua.
Nàng rất khó nói ra từ mùi cơ thể này, cảm thấy rất quê lại hèn mọn, nhưng giờ phút này nàng nhìn ngọn đèn nhỏ kiểu Mỹ treo xuống giữa trần nhà, lại có chút mất ngủ.
Cũng may gối đầu là Kỷ Minh Tranh đã dùng qua, còn lưu lại một chút mùi hương, cho nên Bành Hướng Chi không chịu đựng quá lâu, đang suy tư đây rốt cuộc là có nguyên lý khoa học hay là bàn tay vận mệnh treo lên, từ từ ngủ say.
Ngày hôm sau Kỷ Minh Tranh đi làm ca chiều, vừa vặn Bành Hướng Chi cũng chỉ thu mấy đoạn xem trước, có thể đến muộn một chút.
Vì vậy nàng cho phép mình ngủ đến 11 giờ mới thức dậy, nhưng có một tai nạn, nàng đã thức dậy lúc 10 giờ.
Lý do là, ở dưới chỗ đó có hơi ngứa.
Úi......
Muốn đưa tay gãi, lại cảm thấy mất vệ sinh, cứng rắn nhịn xuống, cọ hai cái, sau đó đứng lên, đến nhà vệ sinh đi toilet xong, cẩn thận kiểm tra có phải cái kia tới hay không, cũng không có.
Vì thế nàng rửa tay rồi lại rửa mặt, đi ra ngoài, nhìn thấy Kỷ Minh Tranh đang ăn sáng.
“Trong nồi còn có một quả trứng.” Kỷ Minh Tranh vừa bóc trứng vừa nói.
“Sữa ở trên bàn bên cạnh tủ lạnh, cậu muốn uống thì tự lấy một hộp.”
Bành Hướng Chi dùng ngón tay làm lược, vén mái tóc xoăn dài ra phía sau, gật gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.
“Chờ một chút.”
Phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Minh Tranh.
“Sao vậy?” Bành Hướng Chi quay đầu lại.
“Cậu,“ Kỷ Minh Tranh nghiêng mặt nhìn nàng, “Sao cậu đi lạ thế? Không thoải mái sao?”
“Đâu đó đâu.” Bành Hướng Chi bình thản nhìn cô một cái, vào phòng bếp lấy trứng ra bóc.
Nhưng ánh mắt chuyên chú chi tiết của Kỷ Minh Tranh không buông tha nàng, khi nàng nhăn nhó đi ra, ngồi xuống đối diện, sau đó bắt chéo chân bốn lần, vẫn khó nhịn nhíu mày như cũ, Kỷ Minh Tranh buông sữa trong tay xuống, nghiêm túc hỏi nàng: “Rốt cuộc bị làm sao?”
“Cậu ở nhà tôi, nếu không thoải mái thì nên nói với tôi.”
Hơn nữa, cô còn là bác sĩ.
Bành Hướng Chi hơi phồng má, mắt phượng khẽ động: “Cái đó của tôi, phía dưới hơi ngứa.”
Nàng nhìn thấy yết hầu Kỷ Minh Tranh trượt, ánh mắt không tự chủ được quét qua bụng dưới của nàng, lại nhanh chóng dời đi, nhếch khóe miệng, xác nhận với nàng: “Trước đây có triệu chứng này không?”
“Không có.”
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút: “Buổi chiều mấy giờ cậu đi thu âm?”
“4 giờ rưỡi.”
Gật đầu, Kỷ Minh Tranh lấy điện thoại ra gửi Wechat.
“Cậu, làm gì?” Bành Hướng Chi còn giơ nửa quả trứng gà.
“Tìm đồng nghiệp phụ khoa của bệnh viện chúng tôi lấy số cho cậu, kiểm tra một chút.” Kỷ Minh cũng không ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, sao tôi lại đi khám phụ khoa chứ?” Bành Hướng Chi không kịp phản ứng, hơn nữa, việc này đã hỏi qua nàng chưa? Sao lại giống như thông báo vậy.
“Ừ.” Bác sĩ Kỷ không có ý giải thích.
“Không phải,“ Bành Hướng Chi duỗi tay, đè màn hình điện thoại di động của cô lại, “Cậu có ý gì? Có khám bác sĩ hay không, tự tôi không biết? Tôi dùng sữa tắm đặc thù gì đó tắm một chút rồi lai xem sao.”
Ngón tay Kỷ Minh Tranh bị Bành Hướng Chi ấn, cũng không phản kháng nữa, mà nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Bành Hướng Chi, lành lạnh.
Cô suy tư một chút, liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Lần trước không dùng bao ngón tay.”
Nhẹ nhàng nói qua một câu, cô còn nói: “Cấu tạo sinh lý của phụ nữ, rất dễ bị nhiễm trùng.”
Bành Hướng Chi chớp mắt hai cái, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cậu, cậu lo lắng cho tôi à?”
Trời ạ, sao lại có trách nhiệm như vậy, tại sao người có trách nhiệm như vậy lại là một cô gái chứ?
“Tôi không lo lắng cho cậu, chỉ là, tôi là một bác sĩ.”
Kỷ Minh Tranh rút tay ra khỏi lòng Bành Hướng Chi: “Mau ăn đi.”
“Ăn xong chúng ta cùng qua đó.”
________________
Bành Hướng Chi đã nhìn ra, Kỷ Minh Tranh thật ra cũng không muốn đồng ý với kế hoạch sống chung của nàng.
Bởi vì lúc cô trải giường thậm chí còn chẳng nhìn Bành Hướng Chi, lúc đi ngang qua cô, muốn đi ra khỏi cửa phòng ngủ, cô thậm chí còn nhìn nàng như muốn chặn cửa.
Đây chính là gái thẳng à, chẳng có chút tình thú nào, hoài nghi mình cùng một cô gái khác đã xảy ra quan hệ, ánh mắt thế mà lại là “Cậu cản trở tôi“.
Nếu là Tô Xướng nhà các nàng, Hướng Vãn Vãn nhà các nàng......
Cũng không thể nào là Tô Xướng nhà các nàng, Hướng Vãn Vãn nhà các nàng.
Bành Hướng Chi nhìn Kỷ Minh Tranh đơn giản dọn dẹp giường ngủ, sau đó đi tới tủ quần áo phòng ngủ chính, mở ra, ngồi xổm xuống, tìm chăn cho nàng. Trước tiên lấy ra một bộ trông có vẻ hơi cũ, cô sờ soạng một chút, lại đặt trở lại, từ phía dưới tìm ra một bộ đồ chỉ mặc qua một lần.
“Được rồi, cũng không cần khách khí như vậy, tôi không chê cậu đâu.” Bành Hướng Chi đứng ở cạnh cửa, nhìn cô ngồi xổm như vậy, đột nhiên có chút không đành lòng.
Kỷ Minh Tranh chưa từng yêu đương, đối với phương diện này cũng không quá thông suốt, nếu không cũng sẽ không cho phép loại đàn ông dầu mỡ này gửi “tiểu tỷ tỷ” cho cô, nên nói cô như thế nào nhỉ, giống như là kiểu đặc biệt nghe lời cha mẹ, nếu mẹ cô gọi điện thoại cho cô, nói người nào không tệ, sau khi tan làm cô sẽ chạy tới gặp mặt.
Hẳn là được dạy dỗ tốt, dịu dàng nhỏ nhẹ ăn xong một bữa cơm.
Người như cô, lái xe cũng sẽ không vượt quá 30 dặm, chờ đèn đỏ cũng không nhanh không chậm, mắt thấy đèn xanh sắp chuyển đỏ, đã sớm bắt đầu giảm tốc độ.
Cô hẳn là cực kỳ cẩn thận, cũng cực kỳ không thích cuộc sống của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên lúc trước Bành Hướng Chi không thích chơi với cô gái như vậy, là cuộc sống an ổn được mọi người khen ngợi, cũng là cuộc sống an ổn liếc mắt một cái đã có được đầu.
Giống như nước đọng, hồ nước không có bất kỳ lỗ hổng nào, vĩnh viễn là nước đọng.
Dựa vào nước mưa từ trên trời rơi xuống tích lũy nhiệt tình chậm chạp, lại dùng năm tháng dài đằng đẵng chờ đợi khô cạn.
Giờ phút này một cô gái như vậy, đã từng là bác sĩ ít khi nói cười, nhưng ngồi xổm trước tủ quần áo, bởi vì Bành Hướng Chi mà chần chừ sờ soạng xem chất liệu của chăn, động tác nhỏ bé nói rõ, cô có chút căng thẳng.
Trong cuộc đời cô, hẳn là rất ít khi có lúc luống cuống như vậy.
Cho dù cô thường xuyên biểu hiện bình tĩnh mà ôn hòa.
Kỷ Minh Tranh giơ tay vén tóc ra phía sau tai, ôm chăn đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn mịn màng lộ ra khuôn mặt cô rất đơn bạc, sau đó cô mở đôi mắt có con ngươi đen nhánh, ngẩng đầu nhìn lên, từ trong ô vuông phía trên tìm ra một bộ áo ngủ được xếp ngay ngắn.
“Kỷ Minh Tranh......” Bành Hướng Chi đột nhiên mềm lòng.
Mềm lòng đến rối mù. Úi, cũng không biết mình vừa mới làm gì.
“Đi tắm trước đi, có đồ lót dùng một lần, ở dưới bồn rửa tay tự lấy đi. Quần áo này qua nước, tôi còn chưa mặc qua.” Kỷ Minh Tranh đưa cho nàng.
Sau đó ôm chăn chuẩn bị đi trải giường.
Bành Hướng Chi giữ chặt cổ tay cô: “Tôi có thể lấy áo ngủ cậu mặc không?”
“?”
“Cậu đừng dùng ánh mắt biến thái nhìn tôi được chứ?” Bành Hướng Chi khóc không ra nước mắt, “Không phải tôi đã nói với cậu, tôi mất ngủ sao, nhưng rất kỳ lạ, hai lần tôi ở bên cạnh cậu lại ngủ rất ngon, tôi cảm giác mùi sữa tắm của cậu, đặc biệt an thần, tôi nghĩ, mặc áo ngủ của cậu có phải cũng có chút hiệu quả không?”
Nàng nhẫn nại giải thích.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng kéo cổ tay mình, ý bảo nàng buông ra.
Bành Hướng Chi rụt tay lại, mới nghe Kỷ Minh Tranh hỏi ngược lại: “Ý cậu là, mùi sữa tắm của tôi, giúp ngủ ngon?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu dùng sữa tắm của tôi không phải được rồi sao?”
À...... Đúng nhỉ.
Bành Hướng Chi ngượng ngùng đi vào phòng tắm, coi như nàng chưa nói.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, giọng nữ diễm lệ từ trong không gian phong bế truyền đến: “Kỷ Minh Tranh!”
“Sao vậy?” Bàn tay đang trải giường dừng lại.
“Cái đó của tôi hình như sắp tới rồi, bụng hơi đau, cậu có băng vệ sinh không, cho tôi dùng một chút, tôi sợ làm bẩn quần áo của cậu.”
“Cũng ở dưới bồn rửa tay, có một bịch trong túi nilon.”
“À, vậy tôi tùy ý dùng nhé.”
Kỷ Minh Tranh không trả lời, chuyên tâm trải giường cho nàng.
Chờ Bành Hướng Chi tắm rửa xong đi ra, Kỷ Minh Tranh đã ở trong phòng ngủ chính đóng kỹ cửa phòng, Bành Hướng Chi thò đầu nói với cô: “Tôi tắm xong rồi, cậu vào đi, tôi ngủ đây.”
“Ừ.” Bên trong đáp một tiếng.
“Ngủ ngon.” Bành Hướng Chi kéo dài giọng gọi.
Kỷ Minh Tranh không trả lời.
Haizz, Bành Hướng Chi thở dài, vẫn là để cho cô tiêu hóa một chút đi.
Nằm lên giường, Bành Hướng Chi mới phát hiện đó không phải mùi sữa tắm của Kỷ Minh Tranh, nàng còn mở dầu gội ra ngửi, cũng không phải. Loại sữa tắm kia mình đã dùng qua, dầu gội đầu cũng chính là Sa Tuyên, cũng không có mùi vị hoa nhài và vỏ cam mà nàng từng ngửi qua.
Nàng rất khó nói ra từ mùi cơ thể này, cảm thấy rất quê lại hèn mọn, nhưng giờ phút này nàng nhìn ngọn đèn nhỏ kiểu Mỹ treo xuống giữa trần nhà, lại có chút mất ngủ.
Cũng may gối đầu là Kỷ Minh Tranh đã dùng qua, còn lưu lại một chút mùi hương, cho nên Bành Hướng Chi không chịu đựng quá lâu, đang suy tư đây rốt cuộc là có nguyên lý khoa học hay là bàn tay vận mệnh treo lên, từ từ ngủ say.
Ngày hôm sau Kỷ Minh Tranh đi làm ca chiều, vừa vặn Bành Hướng Chi cũng chỉ thu mấy đoạn xem trước, có thể đến muộn một chút.
Vì vậy nàng cho phép mình ngủ đến 11 giờ mới thức dậy, nhưng có một tai nạn, nàng đã thức dậy lúc 10 giờ.
Lý do là, ở dưới chỗ đó có hơi ngứa.
Úi......
Muốn đưa tay gãi, lại cảm thấy mất vệ sinh, cứng rắn nhịn xuống, cọ hai cái, sau đó đứng lên, đến nhà vệ sinh đi toilet xong, cẩn thận kiểm tra có phải cái kia tới hay không, cũng không có.
Vì thế nàng rửa tay rồi lại rửa mặt, đi ra ngoài, nhìn thấy Kỷ Minh Tranh đang ăn sáng.
“Trong nồi còn có một quả trứng.” Kỷ Minh Tranh vừa bóc trứng vừa nói.
“Sữa ở trên bàn bên cạnh tủ lạnh, cậu muốn uống thì tự lấy một hộp.”
Bành Hướng Chi dùng ngón tay làm lược, vén mái tóc xoăn dài ra phía sau, gật gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.
“Chờ một chút.”
Phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Minh Tranh.
“Sao vậy?” Bành Hướng Chi quay đầu lại.
“Cậu,“ Kỷ Minh Tranh nghiêng mặt nhìn nàng, “Sao cậu đi lạ thế? Không thoải mái sao?”
“Đâu đó đâu.” Bành Hướng Chi bình thản nhìn cô một cái, vào phòng bếp lấy trứng ra bóc.
Nhưng ánh mắt chuyên chú chi tiết của Kỷ Minh Tranh không buông tha nàng, khi nàng nhăn nhó đi ra, ngồi xuống đối diện, sau đó bắt chéo chân bốn lần, vẫn khó nhịn nhíu mày như cũ, Kỷ Minh Tranh buông sữa trong tay xuống, nghiêm túc hỏi nàng: “Rốt cuộc bị làm sao?”
“Cậu ở nhà tôi, nếu không thoải mái thì nên nói với tôi.”
Hơn nữa, cô còn là bác sĩ.
Bành Hướng Chi hơi phồng má, mắt phượng khẽ động: “Cái đó của tôi, phía dưới hơi ngứa.”
Nàng nhìn thấy yết hầu Kỷ Minh Tranh trượt, ánh mắt không tự chủ được quét qua bụng dưới của nàng, lại nhanh chóng dời đi, nhếch khóe miệng, xác nhận với nàng: “Trước đây có triệu chứng này không?”
“Không có.”
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút: “Buổi chiều mấy giờ cậu đi thu âm?”
“4 giờ rưỡi.”
Gật đầu, Kỷ Minh Tranh lấy điện thoại ra gửi Wechat.
“Cậu, làm gì?” Bành Hướng Chi còn giơ nửa quả trứng gà.
“Tìm đồng nghiệp phụ khoa của bệnh viện chúng tôi lấy số cho cậu, kiểm tra một chút.” Kỷ Minh cũng không ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, sao tôi lại đi khám phụ khoa chứ?” Bành Hướng Chi không kịp phản ứng, hơn nữa, việc này đã hỏi qua nàng chưa? Sao lại giống như thông báo vậy.
“Ừ.” Bác sĩ Kỷ không có ý giải thích.
“Không phải,“ Bành Hướng Chi duỗi tay, đè màn hình điện thoại di động của cô lại, “Cậu có ý gì? Có khám bác sĩ hay không, tự tôi không biết? Tôi dùng sữa tắm đặc thù gì đó tắm một chút rồi lai xem sao.”
Ngón tay Kỷ Minh Tranh bị Bành Hướng Chi ấn, cũng không phản kháng nữa, mà nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Bành Hướng Chi, lành lạnh.
Cô suy tư một chút, liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Lần trước không dùng bao ngón tay.”
Nhẹ nhàng nói qua một câu, cô còn nói: “Cấu tạo sinh lý của phụ nữ, rất dễ bị nhiễm trùng.”
Bành Hướng Chi chớp mắt hai cái, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cậu, cậu lo lắng cho tôi à?”
Trời ạ, sao lại có trách nhiệm như vậy, tại sao người có trách nhiệm như vậy lại là một cô gái chứ?
“Tôi không lo lắng cho cậu, chỉ là, tôi là một bác sĩ.”
Kỷ Minh Tranh rút tay ra khỏi lòng Bành Hướng Chi: “Mau ăn đi.”
“Ăn xong chúng ta cùng qua đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.