Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 32

Thất Tiểu Hoàng Thúc

10/07/2024

Edit: phuong_bchii

________________

Cuộc họp này của Bành Hướng Chi có tên là “Đại hội nghiên cứu và thảo luận xu hướng tình dục của Bành Hướng Chi“.

Người tham dự có một đương sự cùng với bốn vị quân sư quạt mo mọi người đều biết kia: Vu Chu, Tô Xướng, Hướng Vãn, Triều Tân (xếp hạng không phân biệt trước sau, sắp xếp theo địa vị trong gia đình CP).

Địa điểm là thánh địa nơi từng phá vỡ cà thơi mập mờ Hướng Vãn và Triều Tân —— Lẩu thịt bò Triều Sán.

“Tình huống chính là như vậy,“ Bành Hướng Chi mở to đôi mắt cá chết chịu đựng cả đêm, “Nhanh chóng trình lên đối sách.”

“Hoàng thượng cần giải quyết vấn đề gì?” Vu Chu vén mái tóc xoăn dài của mình, hỏi nàng.

“Trẫm, làm cong hay không làm cong.” Bành Hướng Chi rất tang thương hít một hơi.

Nhìn điếu long, thìa nhân, thịt non và thịt bò viên: “Chúng ta thả viên xuống trước đi.”

“Dạ được.” Vu Chu nịnh bợ thả từng viên xuống, trong lòng cô nàng tràn ngập cảm kích đối với Bành Hướng Chi, tục ngữ nói có sữa đó là mẹ, có hóng hớt chính là cha, Bành Hướng Chi hiện tại chính là cha của cô nàng.

“Mọi người ai nói trước mấy câu?” Ăn xong, nàng đặt đũa xuống, nhìn quanh một vòng.

“Thông thường, người nói chuyện không có trọng lượng thì nói trước,“ Hướng Vãn nói, “Không bằng chị nói. Thả con tép bắt con tôm.”

? Vu Chu trừng cô nàng.

Hướng Vãn hơi mỉm cười, Vu Chu nhìn một vòng, nhận túng, quả thật nên tự mình nói trước.

“Vậy, để em ném gạch,“ Vu Chu cầm tay Tô Xướng nghịch, suy nghĩ một chút, “Chị xác định chị đối với chị ấy là tình yêu sao? Không phải ỷ lại sống cùng nhau?”

Hướng Vãn nhìn cô nàng, Tô Xướng nhìn cô nàng, Triều Tân nhìn về phía Hướng Vãn.

Vu Chu mãnh liệt ho lên, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi nói lại.

Cũng may Bành Hướng Chi đắm chìm trong thế giới của mình, bất chấp những sóng ngầm này bắt đầu nổi lên, thẳng thắn thành khẩn nói: “Vấn đề chính là ở đây, tôi mơ thấy mộng xuân.”

Vu Chu khoa trương che miệng, Bành Hướng Chi bây giờ không phải là cha của cô nàng nữa mà là ông nội của cô nàng luôn rồi, còn có thể nghe được loại hóng hớt chừng mực này?

“Nói rõ ra một chút.” Cô nàng ghé sát vào bàn, nhướng nhướng mày.

Tô Xướng xách cổ áo sau gáy cô nàng, nhẹ nhàng dùng sức, xách cô nàng trở về.

“Cái kia, không phải tôi nói, tôi đến quán bar uống rất nhiều nước cam sao?” Bành Hướng Chi có chút nhăn nhó, “Sau đó trở về, thì tôi mơ thấy mình uống nước cam.”

“Uống nước cam mà cũng coi là mộng xuân à?” Vu Chu khó hiểu.

Tô Xướng giơ tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô nàng, tay kia cong ngón trỏ lên thoáng để lên chóp mũi, nghiêng đầu nhìn nồi.

Hướng Vãn mím môi, đối mặt với Triều Tân, Triều Tân vén tóc, nốt ruồi lệ trước mắt khẽ động.

Vu Chu nhìn vẻ mặt bọn họ, hiểu rồi, khó có thể tin nhỏ giọng nói với Tô Xướng: “Trời ạ, chị nháy mắt đã hiểu.”

“Chị dâm ghê á Tô Xướng!” Những lời này ép xuống rất nhỏ, tay dưới bàn ngược lại đánh nhẹ Tô Xướng một cái.

“Hai người có thể quan tâm tôi một chút được không?” Lời của Bành Hướng Chi đều khó coi, khóc không ra nước mắt.

Vu Chu lập tức xin lỗi: “Ồ, xin lỗi nha.”

“Vậy xem ra chị cong thiệt rồi,“ Vu Chu vươn tay trái, mở ra, tay phải bẻ cong từng ngón tay trái, “Rung động, có, muốn hôn, nhịn xuống, nước cam, uống trong mơ, chị cong rồi.”

“Vậy sao?” Bành Hướng Chi mắt chó, yếu ớt nhìn cô nàng.



Lại nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dò hỏi chư quân.

Tô Xướng gật đầu, Hướng Vãn gật đầu, Triều Tân cũng gật đầu.

“Có điều, em có một kiến nghị.” Hướng Vãn nói.

“Em nói.” Bành Hướng Chi dùng giọng Kỷ Minh Tranh, phục hồi tinh thần có chút ngọt ngào lại, nàng giống như thiếu nữ hé miệng cười.

“Em kiến nghị, nếu chị muốn cong, xin làm T*, không nên làm P*.”

*T: Tức là người đóng vai nam giới trong đồng tính nữ, chính là “chồng“. Là thông qua chữ viết tắt của tomboy, nguyên ý của tomboy thật ra là chỉ nữ sinh nam tính, nhưng từ này trước hết là được les Đài Loan (chữ viết tắt của lesbian) dùng để chỉ những nữ đồng tính nam tính hóa, hoặc là đóng vai nam tính, về sau liền kéo dài đến toàn bộ Trung Quốc.

P: Đối lập với T, chính là người làm vợ trong nhóm đồng tính nữ, hoặc là nói thông thường T thích con gái. Chữ cái này cũng bắt nguồn từ Đài Loan, Đài Loan les trước đây gọi loại này là “婆(pó)”, sau đó thì biến thành P. Cũng có một câu nói bắt nguồn từ chữ viết tắt của “pretty girl“.

“? Tại sao?”

Hướng Vãn thành khẩn nói: “Nếu chị làm P, trước đây em lại cùng một cô gái P du lịch, cùng ở, cùng chung chăn gối thậm chí còn thấy nhau khoả thân, nếu truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến sự trong sạch của em.”

Bành Hướng Chi sợ ngây người, “Em nói tiếng người à? Khi đó tôi đã cong đâu, hơn nữa nhìn tôi khoả thân chính là em, em lại nói tổn hại sự trong sạch của em?”

“Trong sạch là thứ yếu, em sợ cô Triều không vui.”

Triều Tân gắp cho Hướng Vãn một đũa thịt bò đã chín, cười.

“Em có phiền không vậy!” Bành Hướng Chi cũng bị tức cười, “Em có thể mặc kệ T đức của tôi trước được không! Tôi cấp bách lắm đây nè chị hai.”

“Quản tốt tiểu cổ nhân của chị đi!” Bành Hướng Chi trừng Triều Tân.

“Được.” Triều Tân mím môi cười, ngoắc ngoắc tay Hướng Vãn.

Bành Hướng Chi rất tuyệt vọng, cái gì mà “Đại hội nghiên cứu và thảo luận xu hướng tình dục của Bành Hướng Chi” chứ, đây là cmn “Hiện trường phanh thây cẩu độc thân Bành Hướng Chi” thì có.

Đột nhiên muốn châm điếu thuốc: “Mọi người cho chút ý kiến mang tính xây dựng đi, cong có thể, cũng có thể cong, nhưng cong rồi thì phải làm sao?”

Hướng Vãn không rõ, “Chị thích chị ấy, nói cho chị ấy biết, muốn ở bên cạnh chị ấy, không phải được rồi sao?”

“Nhưng tôi không nhìn thấu cô ấy, thật sự, con người cô ấy rất khó đoán. Tôi không biết cô ấy có thích tôi hay không, nếu nói không thích, nhưng cô ấy rất dung túng tôi, nếu nói thích, thì lại không giống chuyện lần đó.”

“Hơn nữa, tôi cũng không biết xu hướng tính dục hiện tại của cô ấy là thẳng hay cong.”

“Tôi nói cho mọi người biết, tối hôm qua tôi muốn hôn cô ấy, cô ấy cũng không trốn.” Bành Hướng Chi nhỏ giọng nói.

“Vậy sao chị không hôn?” Vu Chu gắp cho nàng một miếng ngô.

“Cô ấy không trốn, tôi ngược lại không dám.”

“Nếu chị ấy trốn, có phải chị sẽ xông lên cưỡng hôn không?” Vu Chu tò mò.

“Khó nói, cái nết Bạch Dương nó vậy á.” Bành Hướng Chi nhìn cô nàng.

Hiểu, Vu Chu gật gật đầu.

“Hơn nữa, tôi cảm thấy lần này khí thế của mình cũng quá hung hăng, bên nhau cô ấy một ngày tôi cảm giác giống như mấy tháng vậy, cứ cái loại này, mấy tiếng trước tôi vẫn cảm thấy tôi tuyệt đối không có khả năng là cong, tôi còn suy nghĩ đến việc lên giường với cô ấy, nhưng căn bản nghĩ không được, mấy tiếng sau thì muốn hôn cô ấy, sau đó liền mơ thấy mộng xuân.”

“Hơn nữa còn có chừng mực lớn như vậy, không giấu gì mọi người, tôi còn chưa từng làm chừng mực lớn như vậy đâu.” Bành Hướng Chi thẹn thùng, buông đũa xuống, ngón trỏ moi móc khăn trải bàn.

Quan trọng nhất là, nàng ướt đẫm, điều này không nói ra khỏi miệng.

“Trong mơ chị nghĩ gì vậy? Chị là 1 à.” Vu Chu lau miệng.

“Cảm giác khá tốt.” Bành Hướng Chi không ngẩng đầu, lại nhìn khăn trải bàn cười.

Vu Chu đưa cho Tô Xướng một cái biểu cảm “Chị ấy trổ mã rồi“.



“Em vẫn còn nghi vấn.” Hướng Vãn dịu dàng nói.

“Em nói.”

“Sao lại có người một hồi ý dâm, liền dùng miệng chứ? Thông thường, chúng ta sẽ dùng tay trước.”

“Tôi có móng tay.” Ngón cái Bành Hướng Chi vuốt ve mép móng ngón giữa của mình, đâm đâm.

“Em nằm mơ cũng logic như vậy sao?” Triều Tân có chút kinh ngạc, chống thái dương lười biếng hỏi.

Bành Hướng Chi rất tự hào: “Em không dễ nằm mơ, trong mơ đều rất nghiêm túc.”

“Lạc đề rồi, quay lại đi,“ Vu Chu gõ gõ bàn, “Em bàn với chị một chút, bây giờ là chị thích chị ấy, rất rõ ràng, thật ra có cong hay không đối với chị mà nói cũng không tính là gì, em nhớ mấy năm trước, lúc hai ta vừa gặp nhau, chị còn nói xu hướng tính dục của chị chỉ có một loại, chính là 'niệm tưởng ở nhân gian' của chị, nhưng không biết tại sao, vài năm sau chị lại kỳ thị đồng tính như vậy.”

“Tôi kỳ thị đồng tính,“ Bành Hướng Chi tức giận nở nụ cười, “Còn không phải do em và Tô Xướng làm loạn sao? Khi đó tôi luôn ở cùng Vãn Vãn, hai người luôn hoài nghi tôi nhớ thương em ấy, tôi nghĩ xem thường ai vậy chứ, tôi nhất định phải thẳng thành cột điện.”

“Nói chị nhớ thương em, là xem thường chị?” Hướng Vãn cười ngọt ngào nói.

“Ý tôi là, nói tôi mượn cớ theo đuổi người khác, thừa dịp hư mà vào, là xem thường tôi, đừng ngắt lời.” Bành Hướng Chi rất cạn lời.

“Cho nên chị giữ thể diện ở trước mặt bọn em, còn chưa tính, người ta hỏi chị có thích người ta hay không, sao chị lại phải nói chị là thẳng cơ chứ?” Vu Chu tiếp tục hỏi.

Bành Hướng Chi chớp mắt: “Thứ nhất, khi đó tôi cũng không hiểu lắm, thứ hai, tôi còn muốn điều trị giấc ngủ ở chỗ cô ấy, tôi sợ dọa cô ấy chạy mất, tôi phải sống tạm bợ.”

“Đối với thẳng nữ, lòng phòng bị sẽ không lớn như vậy phải không? Hai tôi còn có thể ngủ cùng nhau.”

Lý do rất đầy đủ, thuyết phục được Vu Chu, Tô Xướng, Hướng Vãn, Triều Tân.

“Vậy chị mượn ưu thế thẳng nữ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.” Hướng Vãn chỉ điểm nói.

Bành Hướng Chi hăng hái: “Sao lại nói thế?”

“Chị và chị ấy tạo ra tiếp xúc da thịt, trước tiên làm chị ấy nghiện giường, ý loạn tắc tình mê, lại từ từ tính mưu.” Hướng Vãn đáp.

Triều Tân nhìn cô nàng, Vu Chu kính nể nhìn cô nàng, Tô Xướng như có điều suy nghĩ nhìn sang Triều Tân.

“Tuy rằng cách này của Hướng Vãn rất tuyệt, nhưng hai thẳng nữ sao có thể mở miệng nói làm bạn tình chứ? Chẳng lẽ làm cái gì 'giúp đỡ lẫn nhau' à? Em nghe chị nói, bác sĩ Kỷ không biết nấu cơm, em cảm thấy vẫn là giặt quần áo nấu cơm cho chị ấy đi, như vậy đến khi chị dọn đi, chị ấy khẳng định không quen, sẽ cầu xin chị ở lại.” Vu Chu nói.

Tô Xướng nhìn cô nàng, Hướng Vãn thụ giáo nhìn cô nàng, Triều Tân như có điều suy nghĩ nhìn cô nàng và Tô Xướng.

Bành Hướng Chi nhìn trái nhìn phải, hai bên đều nói rất có lý, rốt cuộc nên xông lên ken két cưỡng hôn, hay là nước ấm nấu ếch? Vì thế nàng quyết định hỏi trung gian: “Xướng à, cậu nói một câu đi.”

“Cậu cảm thấy thế nào mới có hiệu quả?”

“Hay là, cậu hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm,“ giọng Tô Xướng vang lên, “Tìm một nơi có hoàn cảnh tốt một chút.”

“Sau đó thì sao?” Bành Hướng Chi thành kính ghi tạc trong lòng.

“Cậu tỏ tình với cô ấy, sau đó mở thực đơn ra, nói với cô ấy cậu có mười phút gọi món, hỏi cô ấy có muốn chấp nhận cậu hay không.” Tô Xướng thờ ơ nói.

Mặt Vu Chu đột nhiên đỏ lên.

Hướng Vãn nhìn cô ấy, Triều Tân bừng tỉnh đại ngộ nhìn cô ấy và Vu Chu.

Bành Hướng Chi dựa lưng vào ghế, khóe miệng bình tĩnh, ánh mắt cũng bình tĩnh, đột nhiên phản ứng lại, tất cả đều là đến show ân ái đúng không?

Chơi trò “xem lại cốt truyện” phải không?

Nghiệp chướng a, nàng rưng rưng ăn ngô.

“Bữa cơm này mấy người thích ai trả thì trả đi, tôi không muốn mời khách nữa.” Nàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đều Thời Đại Nào Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook