Chương 38
Thất Tiểu Hoàng Thúc
16/07/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Vãi chưởng, Bành Hướng Chi muốn cắn móng tay, đây là...... ghen sao?
Trời ạ trời ạ trời ạ, tiểu nhân trong lòng lại bắt đầu xoay vòng, lần thứ N nhìn thấy nó, Bành Hướng Chi đặt tên cho tiểu nhân này là Chi Chi.
Nàng rất muốn trực tiếp xông vào, theo như trên TV diễn, ôm cô bắt đầu điên cuồng giải thích, nhưng bởi vì vừa rồi không có đầu óc, nàng sợ biểu hiện không tốt, lại biến cam ngọt thành cam chua, vì thế nàng quyết định chậm rãi, thận trọng, đi qua.
Tới gần cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì, nhưng cửa không đóng, chỉ khép hờ.
Cánh tay Bành Hướng Chi vạch ra độ cong Tango, không tiếng động mở cửa, thấy Kỷ Minh Tranh đưa lưng về phía nàng ngồi ở bên giường, đang muốn mở miệng thì truyền đến một giọng nữ: “Thật á, vừa khít vừa sắc.”
Từ điện thoại của Kỷ Minh Tranh truyền ra.
Bành Hướng Chi sửng sốt, dùng từ này...... Kỷ Minh Tranh thế mà lại nói giọng sắc tình với người phụ nữ khác sau lưng nàng?
Khiếp sợ, buồn bã, nghi hoặc, bi thảm, thất tình thượng đầu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không có thời gian suy nghĩ nữa, nàng xông lên, đi tới trước mặt Kỷ Minh Tranh: “Cậu làm gì?!”
Kỷ Minh Tranh ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng, sau đó lui về phía sau, đặt điện thoại lên giường, đỡ đỡ mắt kính: “Cái gì làm gì?”
Bành Hướng Chi nhíu mày tới gần cô: “Cậu còn đeo kính lên, cậu đang xem cái gì?”
Chắc không phải là bộ phim ngày hôm qua kia xem vẫn chưa đủ ghiền đấy chứ?
Cái này không thể được nha bác sĩ Tiểu Kỷ, ngày hôm qua xem phim, hôm nay đã đi làm muộn, nếu như còn sa vào bể dục, vậy thì tiêu luôn. Vậy cái tên bại hoại hủy hoại tiền đồ của người ta, sẽ đặt lên đầu Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo từng bước hướng dẫn: “Cậu biết《Hồng Lâu Mộng》kia không?”
Kỷ Minh Tranh hơi bất ngờ: “Cậu cũng xem à?”
“Ừ.”
Bản Trình Giáp hay bản Trình Ất?” Kỷ Minh Tranh rất thích 《Hồng Lâu Mộng》.
“Bản 87.”
Kỷ Minh Tranh muốn nói lại thôi.
Sao thế, không đủ kinh điển sao? Bành Hướng Chi vỗ vỗ tay cô, mặc kệ những thứ kia: “Bên trong có một đoạn, tôi ấn tượng rất sâu sắc, chính là người đàn ông kia bị bệnh, được một cái gương, thần tiên nói với ông ta, soi mặt trái, bệnh liền khỏi, ngàn vạn lần đừng soi mặt chính diện, nhưng người đàn ông kia thì tò mò mà, có một ngày liền soi mặt chính diện, mẹ nó, cậu đoán xem thế nào?”
“...... Tôi đã xem rồi.” Kỷ Minh Tranh nói.
“Ồ đúng, chính diện là mỹ nữ, vô cùng xinh đẹp vô cùng hút hồn, ông ta liền đi vào cùng mỹ nữ kia mây mưa, sau đó ngày càng tiều tụy, không bao lâu thì chết.” Giọng Bành Hướng Chi động tình cũng thuật lại nội dung.
Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nhìn nàng.
“Tôi cảm thấy rất có ý nghĩa giáo dục, hơn nữa rất có tiến bộ, thật ra loại trang web này của chúng ta hiện tại cũng có chút thú vị đó, không phải nói không tốt, nhưng cậu muốn xem mãi, xem mãi, rất có thể sẽ cái gì đó tinh tẫn nhân vong*.”
* Tinh tẫn nhân vong: hao tổn tất cả sức lực dẫn tới suy kiệt mà chết.
“Bành Hướng Chi,“ Kỷ Minh Tranh nhíu mày, “Đây là lần thứ ba tôi nói với cậu, tôi là nữ.”
“Tôi rút lại......” Bành Hướng Chi đếm, “Chữ thứ ba và chữ thứ tư đếm ngược.”
“Rút lại cái gì? Nhân vương?” Kỷ Minh Tranh bỗng nhiên cười.
Bành Hướng Chi nhìn cô, cũng cười: “Đúng vậy, nhân vương.”
“Nhân vương là vua gì?” Giọng Kỷ Minh Tranh yếu đi, nụ cười cũng rất nhỏ, nhưng như vậy trông cô rất dịu dàng.
Trong nháy mắt trong lòng Bành Hướng Chi liền mềm nhũn, cô vui vẻ, phải không?
“Nhân vương, chính là vua của nhân loại đó.” Không có đầu óc nói lung tung một hồi.
Kỷ Minh Tranh quay đầu đi, tiếp tục cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
“Sao cậu còn nói chuyện nữa?” Bành Hướng Chi vỗ nhẹ giường một cái, sao lại không chịu nghe dạy dỗ vậy chứ?
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Kỷ Minh Tranh không hiểu nhìn nàng.
Bành Hướng Chi nóng nảy: “Cậu muốn tán gẫu kiểu này, tán gẫu với tôi, sao lại tán gẫu với người khác?”
“Tán gẫu với cậu?” Kỷ Minh Tranh hơi cao giọng, mày nhíu chặt hơn, “Cậu biết cái này?”
“Tôi......” Có biết hay không đây? Nếu nàng nói mình biết, Kỷ Minh Tranh có tức giận không?
“Cậu cảm thấy,“ nàng thử hỏi, “Tôi có nên biết hay không?”
Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu, giơ tay lên đặt lên môi cười nhẹ hai cái, sau đó tay kia đưa di động cho Bành Hướng Chi: “Vậy cậu giúp tôi trả lời đi.”
Bành Hướng Chi cầm lên, kiên nhẫn chuyển giọng nói trước đó thành văn tự.
Ui...... Người này là có khẩu âm sao? Vì sao chuyển đổi lộn xộn, một chữ cũng xem không hiểu.
Cầm đến bên tai phát ra giọng nói, ánh mắt dần dần mê mang.
“Có ý gì vậy?” Nàng không ngại hỏi kẻ dưới.
“Xơ vữa động mạch vành. Ca bệnh của đồng nghiệp tôi.”
“Không phải,“ Bành Hướng Chi nhìn điện thoại, lại nhìn cô, “Vừa rồi không phải cậu nói, cái gì rất khít, rất sắc sao.”
Có chút đỏ mặt, thanh âm dần dần nhỏ đi.
Kỷ Minh Tranh lại cười, lắc đầu: “Bệnh tim xơ vữa động mạch vành. Muốn chụp ảnh động mạch vành, đi vào động mạch cổ tay, lúc dây dẫn vào không dễ vào, cô ấy nói với tôi, vừa khít vừa sáp.”
A cái này......
“Đi quá giới hạn rồi.” Bành Hướng Chi giơ hai tay lên, cúi đầu.
Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng xách lên, tiếp tục vùi đầu vào Wechat.
Bành Hướng Chi nhìn chằm chằm sườn mặt cô không chớp mắt, một lát sau mới mở miệng: “Kỷ Bảo.”
“Ai?” Kỷ Minh Tranh giật giật cái mũi, có chút kinh ngạc.
“Cậu, bọn họ đều gọi cậu như vậy.”
“Ai gọi như vậy?”
Ơ...... Bành Hướng Chi nghẹn lời, vẫn luôn thúc giục cô đến dỗ dành độc giả phải không?
“Không quan trọng, cậu còn giận sao?”
“Tôi không có giận.”
“Thế cậu không ăn trứng gà sao?”
“Không muốn ăn.”
“Cực cực khổ khổ nấu, không ăn không tốt biết bao. Tôi bóc cho cậu một quả?” Bành Hướng Chi đứng lên, khom lưng chống đầu gối hỏi cô, thấy cô không chống đối, liền bạch bạch chạy ra ngoài, rửa tay, cầm một quả trứng gà vào, ngồi xổm trước mặt Kỷ Minh Tranh, rút khăn giấy lót đến đầu giường, bóc rất cẩn thận.
“Nè.” Một quả trứng gà trắng nõn mịn màng đưa tới trước mặt Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh nhìn mũi trứng gà, nhìn ba bốn giây.
“Kỹ thuật bóc trứng của tôi......” Bành Hướng Chi im lặng, thè lưỡi, tự mình cắn một cái.
Sau đó đưa mắt cún con nhìn Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh cười, thấp giọng hỏi nàng: “Có ý gì?”
“Nâng trứng thỉnh tội.” Bành Hướng Chi lại giơ trứng gà lên qua đỉnh đầu, cúi đầu hiến cho đại vương.
“Tôi không bao giờ khoe khoang nữa, tôi thề.” Thấy Kỷ Minh Tranh cầm lấy, nàng mới nói.
“Thật ra những gì tôi nói với cậu là sự thật, tôi không hôn nhiều người.” Nàng thành khẩn nói.
“Không phải cậu nói có tám ngàn bạn trai sao?” Kỷ Minh Tranh chậm rãi cắn trứng gà, còn mang theo mùi thơm của ngón tay Bành Hướng Chi.
“Khoác lác mà cậu cũng tin?”
Bạn trai nàng nhiều, đó là tính luôn cái thời học sinh quen nhau nửa ngày cũng tính vào. Nghiêm túc kết giao đến giai đoạn hôn môi, thì cũng tạm.
Hơn nữa, đó là nàng nổ lúc đầu hai mươi tuổi, tại sao người này lại trí nhớ tốt thế? Lấy lịch sử đen tối để bóp cổ nàng.
“Nếu cậu không có nhiều kinh nghiệm, vậy khoe kỹ thuật của mình là muốn nói gì?” Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
“Muốn nói, có khả năng tôi rất có thiên phú hay không?”
Bành Hướng Chi nhỏ giọng hỏi cô.
“Muốn nói, có khả năng cậu cũng rất thích hay không?”
Nàng đưa tay cào cào tấm chăn, không nhìn Kỷ Minh Tranh nữa.
“Tôi thích thì thế nào, không thích thì thế nào? Gái thẳng chơi một chút cũng cần đối phương thích sao?”
Bành Hướng Chi hoàn toàn tỉnh ngộ, thật ra nếu Kỷ Minh Tranh không thèm để ý một chuyện, căn bản sẽ không nói ra lần thứ hai, nhưng cô nhiều lần lặp lại hỏi mình ba lần, đến cuối cùng có phải là gái thẳng hay không.
Sợ là cô để ý nhỉ? Nói không chừng rất để ý.
Thật ra Bành Hướng Chi không biết các bạn của nàng là như thế nào tự nhiên mà lăn giường đơn phương sau đó triển khai quan hệ thân thể, nhưng nàng hiện tại đối mặt với Kỷ Minh Tranh lương thiện lại trong sáng, liền tuỳ tiện không nổi.
Vì thế nàng nói: “Thật ra, hình như tôi có hơi cong một chút.”
Còn có một sợi dây câu vững chắc nhất, đang gắt gao kéo đầu lưỡi của nàng, không thể nói thích, ít nhất hiện tại không thể nói, rất thích.
—— Bành Hướng Chi cô cmn chính là một tên lừa đảo!
Đột nhiên nhớ tới những lời này, khiến nàng sởn gai ốc.
“Tôi đã nghĩ, nếu như cậu cũng có một chút cong, chúng ta có phải......”
Nàng bắt chéo tay, dán sát vào bụng, ngồi xổm như chim cút.
“Không nói nữa.” Kỷ Minh Tranh vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng, muốn kéo nàng lên.
“Vì sao không nói nữa?”
“Có ai từng nói với cậu, suy nghĩ của cậu thay đổi rất nhanh không?” Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
“Nhanh đến mức tôi không xác định được, cậu nói câu nào là thật, câu nào là giả.”
Bành Hướng Chi không đứng lên, chỉ để Kỷ Minh Tranh kéo đầu ngón tay nàng.
“Nếu như cậu không sốt ruột, về sau thử, chậm một chút hẵng mở miệng.” Thanh âm rất chậm, vừa lạnh vừa mềm, giống như kem Bành Hướng Chi ăn đêm khuya, lạnh đến mức khiến nàng tỉnh táo, nhưng cũng ngọt đến rất dịu dàng.
“Ồ.” Bành Hướng Chi nói.
Sau đó đứng lên: “Ui...... Chân tê rồi.”
Kỷ Minh Tranh cúi người xuống, xoa đầu gối nàng.
Ngứa ngáy từng cơn từng cơn, giống như bị điện giật, Bành Hướng Chi cúi đầu hỏi cô: “Mấy giờ cậu đi làm thế?”
“Hai giờ chiều.”
“Vậy để tôi đưa cậu đi.”
“Tôi lái xe đi, nếu không buổi tối trở về không tiện.”
“Tôi...... lái xe cậu đưa cậu đi?” Bành Hướng Chi nhìn đỉnh đầu Kỷ Minh Tranh, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt, chất tóc rất tốt, từ sau đầu xoè ra vai, rồi đến sống lưng thon gầy của cô, giống như một cái quạt, khiến người ta nhìn thấy liền muốn sờ.
Nhẹ nhàng vuốt ve.
Ba tiếng sau, Bành Hướng Chi bắt đầu hối hận đề nghị này của mình, nàng vịn tay nắm xe máy điện chậm chạp, áo chắn gió không tháo ra che khuất cách ăn mặc vẫn lấy làm kiêu ngạo, làm nổi bật tuổi thanh xuân người phụ nữ xinh đẹp như là từ trong bão cát cuộc đời chui ra, tốc độ chậm đến mức nàng thậm chí còn cảm thấy thân xe lắc trái lắc phải, ông chú bán bánh rán giò cháo quẩy bên cạnh ngó nàng một cái, kéo quầy hàng về phía sau.
Cũng may có Kỷ Minh Tranh ôm chặt lấy nàng, nàng lại cảm thấy, chậm một chút cũng tốt.
Dừng xe, nàng vén tóc, tiêu sái đứng sang một bên, nghiêng đầu: “Vào đi.”
Kỷ Minh Tranh lại khẽ cười, xoay người đi vào phòng khám.
Bành Hướng Chi cũng cười, ôm túi quay đầu trở về.
Đệch, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, Kỷ Minh Tranh chỉ nói lo mình trở về không tiện, không quan tâm Bành Hướng Chi trở về như thế nào. Đi tới cửa lớn, nụ cười của nàng chợt biến mất.
Quên đi, một đường đá hòn đá nhỏ, nàng quyết định đi bộ về, thuận tiện suy nghĩ thái độ của Kỷ Minh Tranh một chút. Nhưng rất nhanh đầu óc lại rối nùi, bởi vì nàng có vuốt như thế nào, cũng vuốt không rõ logic này.
Đêm qua, Kỷ Minh Tranh muốn hôn nàng, lại từ bỏ, bởi vì cô nói mình không biết, vì thế Bành Hướng Chi xung phong nhận việc, cũng nhu tình định ra vào sáng sớm hôm sau, hiệu quả rất tốt, nhưng hay cho nàng không biết giữ mồm giữ miệng, Kỷ Bảo tức giận rồi, Bành Hướng Chi muốn đi theo con đường chân tình, Kỷ Bảo lại không cho nàng nói. Vậy...... nụ hôn này tính là cái gì đây?
Sắc mặt Bành Hướng Chi nghiêm trọng, không muốn kìm nén, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỷ Minh Tranh.
“A lô.”
“?”
“Không phải cậu nói, tỉnh táo hôn một lần thì sau đó có thể dẫn cậu đi chơi cái khác sao?”
“Ừ.”
“Vậy cậu mới vừa nói, bảo tôi đừng nhắc tới chuyện giữa hai ta!”
“Đúng vậy.”
Thật là một người kỳ lạ cổ quái, Bành Hướng Chi khiếp sợ, dùng từ vài lần, đều gõ không xong chữ.
Đang rối rắm thì Kỷ Minh Tranh gửi tới hai tin nhắn.
“Tôi bảo cậu đừng nói, không bảo cậu đừng làm.”
“Có chơi hay không, tùy ý cậu, nhưng phải nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Ồ quao, Bành Hướng Chi xem thế là đủ rồi, lão cán bộ này, có chút đông tây.
________________
Vãi chưởng, Bành Hướng Chi muốn cắn móng tay, đây là...... ghen sao?
Trời ạ trời ạ trời ạ, tiểu nhân trong lòng lại bắt đầu xoay vòng, lần thứ N nhìn thấy nó, Bành Hướng Chi đặt tên cho tiểu nhân này là Chi Chi.
Nàng rất muốn trực tiếp xông vào, theo như trên TV diễn, ôm cô bắt đầu điên cuồng giải thích, nhưng bởi vì vừa rồi không có đầu óc, nàng sợ biểu hiện không tốt, lại biến cam ngọt thành cam chua, vì thế nàng quyết định chậm rãi, thận trọng, đi qua.
Tới gần cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì, nhưng cửa không đóng, chỉ khép hờ.
Cánh tay Bành Hướng Chi vạch ra độ cong Tango, không tiếng động mở cửa, thấy Kỷ Minh Tranh đưa lưng về phía nàng ngồi ở bên giường, đang muốn mở miệng thì truyền đến một giọng nữ: “Thật á, vừa khít vừa sắc.”
Từ điện thoại của Kỷ Minh Tranh truyền ra.
Bành Hướng Chi sửng sốt, dùng từ này...... Kỷ Minh Tranh thế mà lại nói giọng sắc tình với người phụ nữ khác sau lưng nàng?
Khiếp sợ, buồn bã, nghi hoặc, bi thảm, thất tình thượng đầu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không có thời gian suy nghĩ nữa, nàng xông lên, đi tới trước mặt Kỷ Minh Tranh: “Cậu làm gì?!”
Kỷ Minh Tranh ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng, sau đó lui về phía sau, đặt điện thoại lên giường, đỡ đỡ mắt kính: “Cái gì làm gì?”
Bành Hướng Chi nhíu mày tới gần cô: “Cậu còn đeo kính lên, cậu đang xem cái gì?”
Chắc không phải là bộ phim ngày hôm qua kia xem vẫn chưa đủ ghiền đấy chứ?
Cái này không thể được nha bác sĩ Tiểu Kỷ, ngày hôm qua xem phim, hôm nay đã đi làm muộn, nếu như còn sa vào bể dục, vậy thì tiêu luôn. Vậy cái tên bại hoại hủy hoại tiền đồ của người ta, sẽ đặt lên đầu Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo từng bước hướng dẫn: “Cậu biết《Hồng Lâu Mộng》kia không?”
Kỷ Minh Tranh hơi bất ngờ: “Cậu cũng xem à?”
“Ừ.”
Bản Trình Giáp hay bản Trình Ất?” Kỷ Minh Tranh rất thích 《Hồng Lâu Mộng》.
“Bản 87.”
Kỷ Minh Tranh muốn nói lại thôi.
Sao thế, không đủ kinh điển sao? Bành Hướng Chi vỗ vỗ tay cô, mặc kệ những thứ kia: “Bên trong có một đoạn, tôi ấn tượng rất sâu sắc, chính là người đàn ông kia bị bệnh, được một cái gương, thần tiên nói với ông ta, soi mặt trái, bệnh liền khỏi, ngàn vạn lần đừng soi mặt chính diện, nhưng người đàn ông kia thì tò mò mà, có một ngày liền soi mặt chính diện, mẹ nó, cậu đoán xem thế nào?”
“...... Tôi đã xem rồi.” Kỷ Minh Tranh nói.
“Ồ đúng, chính diện là mỹ nữ, vô cùng xinh đẹp vô cùng hút hồn, ông ta liền đi vào cùng mỹ nữ kia mây mưa, sau đó ngày càng tiều tụy, không bao lâu thì chết.” Giọng Bành Hướng Chi động tình cũng thuật lại nội dung.
Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nhìn nàng.
“Tôi cảm thấy rất có ý nghĩa giáo dục, hơn nữa rất có tiến bộ, thật ra loại trang web này của chúng ta hiện tại cũng có chút thú vị đó, không phải nói không tốt, nhưng cậu muốn xem mãi, xem mãi, rất có thể sẽ cái gì đó tinh tẫn nhân vong*.”
* Tinh tẫn nhân vong: hao tổn tất cả sức lực dẫn tới suy kiệt mà chết.
“Bành Hướng Chi,“ Kỷ Minh Tranh nhíu mày, “Đây là lần thứ ba tôi nói với cậu, tôi là nữ.”
“Tôi rút lại......” Bành Hướng Chi đếm, “Chữ thứ ba và chữ thứ tư đếm ngược.”
“Rút lại cái gì? Nhân vương?” Kỷ Minh Tranh bỗng nhiên cười.
Bành Hướng Chi nhìn cô, cũng cười: “Đúng vậy, nhân vương.”
“Nhân vương là vua gì?” Giọng Kỷ Minh Tranh yếu đi, nụ cười cũng rất nhỏ, nhưng như vậy trông cô rất dịu dàng.
Trong nháy mắt trong lòng Bành Hướng Chi liền mềm nhũn, cô vui vẻ, phải không?
“Nhân vương, chính là vua của nhân loại đó.” Không có đầu óc nói lung tung một hồi.
Kỷ Minh Tranh quay đầu đi, tiếp tục cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
“Sao cậu còn nói chuyện nữa?” Bành Hướng Chi vỗ nhẹ giường một cái, sao lại không chịu nghe dạy dỗ vậy chứ?
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Kỷ Minh Tranh không hiểu nhìn nàng.
Bành Hướng Chi nóng nảy: “Cậu muốn tán gẫu kiểu này, tán gẫu với tôi, sao lại tán gẫu với người khác?”
“Tán gẫu với cậu?” Kỷ Minh Tranh hơi cao giọng, mày nhíu chặt hơn, “Cậu biết cái này?”
“Tôi......” Có biết hay không đây? Nếu nàng nói mình biết, Kỷ Minh Tranh có tức giận không?
“Cậu cảm thấy,“ nàng thử hỏi, “Tôi có nên biết hay không?”
Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu, giơ tay lên đặt lên môi cười nhẹ hai cái, sau đó tay kia đưa di động cho Bành Hướng Chi: “Vậy cậu giúp tôi trả lời đi.”
Bành Hướng Chi cầm lên, kiên nhẫn chuyển giọng nói trước đó thành văn tự.
Ui...... Người này là có khẩu âm sao? Vì sao chuyển đổi lộn xộn, một chữ cũng xem không hiểu.
Cầm đến bên tai phát ra giọng nói, ánh mắt dần dần mê mang.
“Có ý gì vậy?” Nàng không ngại hỏi kẻ dưới.
“Xơ vữa động mạch vành. Ca bệnh của đồng nghiệp tôi.”
“Không phải,“ Bành Hướng Chi nhìn điện thoại, lại nhìn cô, “Vừa rồi không phải cậu nói, cái gì rất khít, rất sắc sao.”
Có chút đỏ mặt, thanh âm dần dần nhỏ đi.
Kỷ Minh Tranh lại cười, lắc đầu: “Bệnh tim xơ vữa động mạch vành. Muốn chụp ảnh động mạch vành, đi vào động mạch cổ tay, lúc dây dẫn vào không dễ vào, cô ấy nói với tôi, vừa khít vừa sáp.”
A cái này......
“Đi quá giới hạn rồi.” Bành Hướng Chi giơ hai tay lên, cúi đầu.
Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng xách lên, tiếp tục vùi đầu vào Wechat.
Bành Hướng Chi nhìn chằm chằm sườn mặt cô không chớp mắt, một lát sau mới mở miệng: “Kỷ Bảo.”
“Ai?” Kỷ Minh Tranh giật giật cái mũi, có chút kinh ngạc.
“Cậu, bọn họ đều gọi cậu như vậy.”
“Ai gọi như vậy?”
Ơ...... Bành Hướng Chi nghẹn lời, vẫn luôn thúc giục cô đến dỗ dành độc giả phải không?
“Không quan trọng, cậu còn giận sao?”
“Tôi không có giận.”
“Thế cậu không ăn trứng gà sao?”
“Không muốn ăn.”
“Cực cực khổ khổ nấu, không ăn không tốt biết bao. Tôi bóc cho cậu một quả?” Bành Hướng Chi đứng lên, khom lưng chống đầu gối hỏi cô, thấy cô không chống đối, liền bạch bạch chạy ra ngoài, rửa tay, cầm một quả trứng gà vào, ngồi xổm trước mặt Kỷ Minh Tranh, rút khăn giấy lót đến đầu giường, bóc rất cẩn thận.
“Nè.” Một quả trứng gà trắng nõn mịn màng đưa tới trước mặt Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh nhìn mũi trứng gà, nhìn ba bốn giây.
“Kỹ thuật bóc trứng của tôi......” Bành Hướng Chi im lặng, thè lưỡi, tự mình cắn một cái.
Sau đó đưa mắt cún con nhìn Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh cười, thấp giọng hỏi nàng: “Có ý gì?”
“Nâng trứng thỉnh tội.” Bành Hướng Chi lại giơ trứng gà lên qua đỉnh đầu, cúi đầu hiến cho đại vương.
“Tôi không bao giờ khoe khoang nữa, tôi thề.” Thấy Kỷ Minh Tranh cầm lấy, nàng mới nói.
“Thật ra những gì tôi nói với cậu là sự thật, tôi không hôn nhiều người.” Nàng thành khẩn nói.
“Không phải cậu nói có tám ngàn bạn trai sao?” Kỷ Minh Tranh chậm rãi cắn trứng gà, còn mang theo mùi thơm của ngón tay Bành Hướng Chi.
“Khoác lác mà cậu cũng tin?”
Bạn trai nàng nhiều, đó là tính luôn cái thời học sinh quen nhau nửa ngày cũng tính vào. Nghiêm túc kết giao đến giai đoạn hôn môi, thì cũng tạm.
Hơn nữa, đó là nàng nổ lúc đầu hai mươi tuổi, tại sao người này lại trí nhớ tốt thế? Lấy lịch sử đen tối để bóp cổ nàng.
“Nếu cậu không có nhiều kinh nghiệm, vậy khoe kỹ thuật của mình là muốn nói gì?” Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
“Muốn nói, có khả năng tôi rất có thiên phú hay không?”
Bành Hướng Chi nhỏ giọng hỏi cô.
“Muốn nói, có khả năng cậu cũng rất thích hay không?”
Nàng đưa tay cào cào tấm chăn, không nhìn Kỷ Minh Tranh nữa.
“Tôi thích thì thế nào, không thích thì thế nào? Gái thẳng chơi một chút cũng cần đối phương thích sao?”
Bành Hướng Chi hoàn toàn tỉnh ngộ, thật ra nếu Kỷ Minh Tranh không thèm để ý một chuyện, căn bản sẽ không nói ra lần thứ hai, nhưng cô nhiều lần lặp lại hỏi mình ba lần, đến cuối cùng có phải là gái thẳng hay không.
Sợ là cô để ý nhỉ? Nói không chừng rất để ý.
Thật ra Bành Hướng Chi không biết các bạn của nàng là như thế nào tự nhiên mà lăn giường đơn phương sau đó triển khai quan hệ thân thể, nhưng nàng hiện tại đối mặt với Kỷ Minh Tranh lương thiện lại trong sáng, liền tuỳ tiện không nổi.
Vì thế nàng nói: “Thật ra, hình như tôi có hơi cong một chút.”
Còn có một sợi dây câu vững chắc nhất, đang gắt gao kéo đầu lưỡi của nàng, không thể nói thích, ít nhất hiện tại không thể nói, rất thích.
—— Bành Hướng Chi cô cmn chính là một tên lừa đảo!
Đột nhiên nhớ tới những lời này, khiến nàng sởn gai ốc.
“Tôi đã nghĩ, nếu như cậu cũng có một chút cong, chúng ta có phải......”
Nàng bắt chéo tay, dán sát vào bụng, ngồi xổm như chim cút.
“Không nói nữa.” Kỷ Minh Tranh vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng, muốn kéo nàng lên.
“Vì sao không nói nữa?”
“Có ai từng nói với cậu, suy nghĩ của cậu thay đổi rất nhanh không?” Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
“Nhanh đến mức tôi không xác định được, cậu nói câu nào là thật, câu nào là giả.”
Bành Hướng Chi không đứng lên, chỉ để Kỷ Minh Tranh kéo đầu ngón tay nàng.
“Nếu như cậu không sốt ruột, về sau thử, chậm một chút hẵng mở miệng.” Thanh âm rất chậm, vừa lạnh vừa mềm, giống như kem Bành Hướng Chi ăn đêm khuya, lạnh đến mức khiến nàng tỉnh táo, nhưng cũng ngọt đến rất dịu dàng.
“Ồ.” Bành Hướng Chi nói.
Sau đó đứng lên: “Ui...... Chân tê rồi.”
Kỷ Minh Tranh cúi người xuống, xoa đầu gối nàng.
Ngứa ngáy từng cơn từng cơn, giống như bị điện giật, Bành Hướng Chi cúi đầu hỏi cô: “Mấy giờ cậu đi làm thế?”
“Hai giờ chiều.”
“Vậy để tôi đưa cậu đi.”
“Tôi lái xe đi, nếu không buổi tối trở về không tiện.”
“Tôi...... lái xe cậu đưa cậu đi?” Bành Hướng Chi nhìn đỉnh đầu Kỷ Minh Tranh, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt, chất tóc rất tốt, từ sau đầu xoè ra vai, rồi đến sống lưng thon gầy của cô, giống như một cái quạt, khiến người ta nhìn thấy liền muốn sờ.
Nhẹ nhàng vuốt ve.
Ba tiếng sau, Bành Hướng Chi bắt đầu hối hận đề nghị này của mình, nàng vịn tay nắm xe máy điện chậm chạp, áo chắn gió không tháo ra che khuất cách ăn mặc vẫn lấy làm kiêu ngạo, làm nổi bật tuổi thanh xuân người phụ nữ xinh đẹp như là từ trong bão cát cuộc đời chui ra, tốc độ chậm đến mức nàng thậm chí còn cảm thấy thân xe lắc trái lắc phải, ông chú bán bánh rán giò cháo quẩy bên cạnh ngó nàng một cái, kéo quầy hàng về phía sau.
Cũng may có Kỷ Minh Tranh ôm chặt lấy nàng, nàng lại cảm thấy, chậm một chút cũng tốt.
Dừng xe, nàng vén tóc, tiêu sái đứng sang một bên, nghiêng đầu: “Vào đi.”
Kỷ Minh Tranh lại khẽ cười, xoay người đi vào phòng khám.
Bành Hướng Chi cũng cười, ôm túi quay đầu trở về.
Đệch, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, Kỷ Minh Tranh chỉ nói lo mình trở về không tiện, không quan tâm Bành Hướng Chi trở về như thế nào. Đi tới cửa lớn, nụ cười của nàng chợt biến mất.
Quên đi, một đường đá hòn đá nhỏ, nàng quyết định đi bộ về, thuận tiện suy nghĩ thái độ của Kỷ Minh Tranh một chút. Nhưng rất nhanh đầu óc lại rối nùi, bởi vì nàng có vuốt như thế nào, cũng vuốt không rõ logic này.
Đêm qua, Kỷ Minh Tranh muốn hôn nàng, lại từ bỏ, bởi vì cô nói mình không biết, vì thế Bành Hướng Chi xung phong nhận việc, cũng nhu tình định ra vào sáng sớm hôm sau, hiệu quả rất tốt, nhưng hay cho nàng không biết giữ mồm giữ miệng, Kỷ Bảo tức giận rồi, Bành Hướng Chi muốn đi theo con đường chân tình, Kỷ Bảo lại không cho nàng nói. Vậy...... nụ hôn này tính là cái gì đây?
Sắc mặt Bành Hướng Chi nghiêm trọng, không muốn kìm nén, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỷ Minh Tranh.
“A lô.”
“?”
“Không phải cậu nói, tỉnh táo hôn một lần thì sau đó có thể dẫn cậu đi chơi cái khác sao?”
“Ừ.”
“Vậy cậu mới vừa nói, bảo tôi đừng nhắc tới chuyện giữa hai ta!”
“Đúng vậy.”
Thật là một người kỳ lạ cổ quái, Bành Hướng Chi khiếp sợ, dùng từ vài lần, đều gõ không xong chữ.
Đang rối rắm thì Kỷ Minh Tranh gửi tới hai tin nhắn.
“Tôi bảo cậu đừng nói, không bảo cậu đừng làm.”
“Có chơi hay không, tùy ý cậu, nhưng phải nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Ồ quao, Bành Hướng Chi xem thế là đủ rồi, lão cán bộ này, có chút đông tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.