Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 45

Thất Tiểu Hoàng Thúc

24/07/2024

Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi trong lòng khẽ động, hơi thở ấm áp phà ra cổ Kỷ Minh Tranh.

Môi lui đến cằm Kỷ Minh Tranh, hôn lên má và cổ cô.

"Làm gì?" Kỷ Minh Tranh thấp giọng hỏi nàng, giọng có chút yếu ớt.

"Bọn họ nói, tới cũng tới rồi, để cho tôi hôn cậu một cái." Bành Hướng Chi thì thào bên tai cô, thích kiểu thân mật này kinh khủng.

"Bọn họ là ai, lại là độc giả sao?"

Kỷ Minh Tranh rũ mi mắt, buông lỏng ôm Bành Hướng Chi, không chút hưng phấn nói: "Vừa rồi cậu khóc vì bạn trai cũ."

"So?"

Hành vi hiện tại, rất dễ bị người ta cho rằng là tìm an ủi.

Bành Hướng Chi kéo dài khoảng cách, nhìn cô: "Nếu cậu cảm thấy như vậy, vậy cậu trả lại cái hôn vừa rồi cho tôi."

"Trả thế nào?"

Bành Hướng Chi đưa mặt mình qua.

Vừa lạnh, vừa mềm, môi Kỷ Minh Tranh ấn tới, dừng ở bên má nàng.

Bành Hướng Chi cười: "Được, lần này hai bên không ai nợ ai."

Khóa cửa vang lên, có người muốn đi vào, Kỷ Minh Tranh buông nàng ra, đi tới bồn rửa tay rửa tay, Bành Hướng Chi cũng làm như thật ghé sát vào gương, trang điểm lại một chút, sau đó kéo Kỷ Minh Tranh ra ngoài.

Trở lại chỗ ngồi, trên sân khấu còn đang đọc diễn văn, Vu Chu chờ đến buồn ngủ, hai mắt đẫm lệ khịt khịt mũi, thấy hai người đã trở về, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Minh Tranh vuốt vuốt áo sơ mi quần tây ngồi xuống, giơ tay vén tóc ra sau tai, Vu Chu lại nhỏ giọng gọi cô: "Cô Kỷ."

"Hả?" Kỷ Minh Tranh ngước mắt nhìn cô nàng.

Vu Chu bất động thanh sắc chạm vào phía dưới tai mình, sau đó xấu hổ quay đầu nói chuyện với Tô Xướng.

Bành Hướng Chi nhìn, vui vẻ, dấu môi của mình mơ hồ dừng lại trên da thịt Kỷ Minh Tranh, giống như dấu hôn.

Vì thế rút ra một tờ khăn giấy, xoay người nhẹ nhàng lau cho cô.

Càng lau càng đỏ, toàn bộ cổ Kỷ Minh Tranh đều đỏ lên. Cúi đầu loay hoay giả bộ ăn, giống như con mồi bị Bành Hướng Chi tính toán nuốt chửng.

Di động rung lên, nhận được tin nhắn, Bành Hướng Chi lười biếng mở ra, là Vu Chu gửi tới.

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, em đẩy thuyền rồi."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha cái gì?" Bành Hướng Chi cười nâng điện thoại lên, muốn cô nàng mở ra nói một chút.

"Không biết nên nói hay không, hai người có chút xứng đôi. Theo đuổi chị ấy đi." Vu Chu tựa vào vai Tô Xướng, quay lưng về phía Bành Hướng Chi gõ chữ.

"Có chút thôi à?" Bành Hướng Chi không hài lòng.

"Chuyển em 50, em kiểm tra nhân duyên cho hai người."

"Cút."

"Em buồn ngủ rồi, hôn lễ này khi nào mới kết thúc thế?"

"Sớm không đi được, lát nữa tan tiệc, trong giới còn phải chụp ảnh chung uống rượu tán gẫu." Bành Hướng Chi cũng khóc mệt mỏi, ngáp dài.

Rốt cuộc cũng xong nghi thức khai tiệc, bụng Bành Hướng Chi đã bị hạt dưa lấp đầy, động nhẹ hai miếng, dựa vào Kỷ Minh Tranh chơi điện thoại, Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu thấp giọng hỏi nàng: "Ăn hàu sống không?"

Bành Hướng Chi rất thích.

"Ừ ~" Bành Hướng Chi lắc đầu, đầu cọ xát trên vai cô.

Hai người đồng hành vừa chạm mặt vừa nhìn qua, Tô Xướng ở dưới bàn xoa bóp tay Vu Chu, Vu Chu ngầm hiểu, lấy điện thoại ra nói với Bành Hướng Chi: "Chị làm nũng có dám lớn tiếng hơn nữa không."

"Đậu má," Bành Hướng Chi lập tức đứng thẳng lên, "Tôi tưởng đang ở nhà không á."

Nàng đeo tai nghe bluetooth bắt đầu lướt video ngắn.

Con mắt hung hăng nhìn chằm chằm mấy lỗ thủng đồ ăn trên bàn, bữa tiệc dài dằng dặc mà nhàm chán mới gần kết thúc, các quan khách tốp năm tốp ba kết bạn tan đi, giẫm lên giấy pháo mừng đỏ đỏ xanh xanh trên mặt đất, cảm giác nghi thức tan cuộc cũng làm trọn vẹn.

Canh thừa thịt nguội chất đống dưới đèn pha lê, đối lập rõ ràng với đóa hoa rực rỡ, phù dâu ngồi xuống cạnh bàn chính đấm chân, chỉ còn lại hoa đồng còn đang hi hi ha ha nhặt bong bóng. Bành Hướng Chi đột nhiên đa sầu đa cảm, nàng muốn nói, cậu xem cái này giống tình yêu biết bao.

Mở màn oanh oanh liệt liệt, đều chà đạp tất cả ngăn nắp xinh đẹp một phen, lại mệt mỏi không chịu nổi mà tản ra bốn phía.

Cô dâu được nuông chiều từ bé, giống như búp bê Barbie bị trói trong trang phục lộng lẫy nửa ngày, sớm đã chịu không nổi, cùng các chị em trở về phòng cô dâu ở khách sạn.

Lý Kiều thì không giống vậy, luyến tiếc phong cảnh ngàn năm có một, thế nào cũng phải kiếm thể diện cho tận hứng, ở gần bàn chính cùng nhóm bạn thân làm mấy ly, rồi đến hai bàn này, hắng giọng ở cách vách ùng ục uống mấy ly, khen cô dâu xinh đẹp các kiểu nghe đủ vốn, say khướt đi đến bàn Bành Hướng Chi bên này.



Một thân mùi rượu sắc mặt ửng hồng, bên cạnh còn đi theo hai ba người bạn xấu, mắt thấy hắn nâng lên ly đế cao, Tô Xướng bọn họ liền đứng lên, muốn lấy lại rượu.

Lý Kiều nhìn thấy Tô Xướng, ngược lại rất khách khí: "Chị Xướng."

Nhóm người này, không thiếu người có địa vị lý lịch cao hơn Tô Xướng, nhưng Lý Kiều chỉ một mình đi tới trước mặt Tô Xướng, dùng ngữ khí rất quen thuộc gọi cô ấy.

Bành Hướng Chi cười nhạt một tiếng, tên cháu trai này nàng lại chẳng hiểu quá, Tô Xướng có tiền, fan lại nhiều, Lý Kiều thích nhất nịnh bợ như vậy.

Nếu không phải đuổi không kịp, nói không chừng hắn đã sớm hạ thấp Tô Xướng.

"Tân hôn vui vẻ." Tô Xướng mỉm cười nhẹ giọng nói, thoáng dựa người vào mép bàn, trở tay đặt lên mặt bàn, đầu ngón tay không dùng sức thay phiên gõ mấy cái.

Tô Xướng không thích hắn, Vu Chu từ trong động tác nhỏ này hoàn toàn hiểu rõ.

Lý Kiều mặt mày hồng hào chào hỏi mọi người, ánh mắt quay lại, như là mới phát hiện Bành Hướng Chi: "Ái chà, chị Bành của chúng ta."

Hắn dùng giọng khoa trương mà quen thuộc, giống như chỉ là anh em tốt với Bành Hướng Chi vài năm, cười ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt híp híp nhìn nàng: "Đạo diễn Bành tới rồi, nể tình rồi."

Bành Hướng Chi nhìn hắn, trong lòng rất châm chọc, Lý Kiều nhỏ hơn nàng và Tô Xướng, lúc ấy cũng là thiếu niên lịch sự, cười rộ lên rất rạng rỡ, đặc biệt là lúc mặc áo thun trắng.

Hoàn toàn không giống người đàn ông bây giờ uống đến đỏ bừng cả mặt, cồn tràn vào não này.

"Bành Hướng Chi," một bàn khác Đại Ngô không biết lúc nào ngồi lại đây, cổ chân gác ở trên đùi, giơ điếu thuốc run chân, "Hai người cao thấp uống một chén đi?"

Tàn cục lại tiếp tục, mọi người đều tự trò chuyện đến náo nhiệt, không có bao nhiêu người chú ý đầu này sóng ngầm bắt đầu kích động, Tiền Chi Nam chạy tới vỗ Đại Ngô một cái: "Ngứa đòn à, anh uống nhiều rồi đấy!"

Sau đó liền bám vào bả vai Đại Ngô kéo hắn trở về.

Lòng bàn chân Đại Ngô lảo đảo, lưu luyến không rời mà quay đầu lại, lỗ m ãng nói: "Làm sao chứ! Là không nên uống à Tiểu Bành, là không nên uống à Kiểu Tử!"

Kỷ Minh Tranh đứng một bên, cúi cổ đặt dao nĩa bát đũa trước mặt mình.

Tô Xướng nhìn Bành Hướng Chi, lại nhìn Hướng Vãn.

Bành Hướng Chi không nhìn bất kỳ kẻ nào, chỉ túm được 258 vạn ngồi trở lại ghế, bắt chéo chân, từng đợt từng đợt đá mũi chân, ung dung nhìn Lý Kiều.

—— Tôi cứ chờ xem tên cháu trai này hôm nay có dám khuyên rượu của tôi hay không.

Nàng nhướng mày, khóe miệng nhếch lên rất ngông cuồng.

Lý Kiều đút tay vào túi quần, ngả ngớn đi lòng vòng: "Đi một mình?"

"Đi cái gì? Đi bộ ngàn dặm? Vì yêu đi dây thép à?" Bành Hướng Chi nghe không hiểu.

Lý Kiều cười một tiếng, cầm lấy bầu rượu trắng trên bàn, rót một ly, đưa cho Bành Hướng Chi: "Cô cũng tới rồi, uống một ly đi."

"Uống gì? Gió Tây Bắc hả?" Bành Hướng Chi cười.

Vu Chu liếc trái một cái, liếc phải một cái, vươn một chân nhảy vào giữa Lý Kiều và Bành Hướng Chi, ngộ nhỡ muốn đánh nhau, cô nàng liền thừa cơ đạp Lý Kiều một cước.

Lý Kiều quả nhiên mất kiên nhẫn: "Có cô nói như vậy sao? Tôi đây làm hỉ sự đó?"

"Ơ, anh không nói tôi thật không nhìn ra, hoa trắng vải trắng này." Bành Hướng Chi nhíu mày, nhìn quanh bốn phía.

"Cô!" Phù rể phía sau cũng nhịn không được, xắn tay áo muốn xông lên.

"Sao, muốn đánh người à? Người ta vừa nói làm hỉ sự mà, cũng không hứng thấy máu à." Bành Hướng Chi vịn lưng ghế khuyên hắn.

"Tôi nghe nói thấy máu xui xẻo tám năm."

"Bành Hướng Chi." Lý Kiều cau mày, đặt rượu lên bàn, nhỏ vài giọt lên mặt bàn.

Tô Xướng nhìn tay cầm ly rượu của hắn, cúi đầu gửi Wechat.

Tay áo Lý Kiều bị kéo, Tiền Chi Nam lại chui ra, khuyên hắn: "Uống nhiều rồi, không đến mức không đến mức."

"Lên bên kia tôi hỏi cô một chuyện."

Lý Kiều buông tay anh ấy ra, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bành Hướng Chi: "Hôm nay với lời xúi quẩy của cô, ly này cô uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống."

Bành Hướng Chi chớp chớp mắt: "Một ly làm sao đủ, tôi phải uống ba đến năm ly, sau đó sẽ nói với anh sớm sinh quý tử gì đó, anh coi tôi là Bồ Tát miệng vàng ngọc, tôi không chúc anh kết hôn tốt, sợ sau này anh không sinh được, lại oán tôi."

"Chi Chi." Tiền Chi Nam ho khan một tiếng, nháy mắt với nàng.

Lý Kiều đã tức giận đến nói không ra lời, gân xanh huyệt thái dương nhảy dựng lên.

Mấy người vốn đang nói chuyện cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, nhao nhao nhìn qua, nhỏ giọng nói thầm.

"Tôi giúp cô ấy uống." Một bên truyền đến một giọng lười biếng, Triều Tân khoanh tay từ bên cạnh bàn đứng thẳng dậy, lông mi lãnh đạm rủ xuống.

"Tôi một ly, cậu một ly, uống bao nhiêu cậu quyết định, uống không được thì đi." Nốt ruồi lệ trước mắt cô ấy cũng hiện ra chút bực bội.

Không dự đoán được Triều Tân sẽ nói, Tiền Chi Nam có chút bị dọa, lúng túng tại chỗ, kêu một tiếng: "Cô Triều."



Bầu không khí càng đông cứng lại, Lý Kiều càng không xuống đài được, đã tức đến choáng váng đầu.

"Chị uống cùng người như vậy làm gì?" Hướng Vãn không vui, dịu dàng hỏi cô ấy.

"Cô có ý gì?" Lý Kiều quay đầu lớn tiếng hỏi cô nàng, kết phường phá hoại phải không? "Tôi là người thế nào hả?"

Triều Tân nhíu mày: "Nói chuyện kiểu gì đấy?"

Lý Kiều "Đằng" một tiếng đứng lên: "Tôi nói như thế nào?! Các người nói như thế nào? Từng người, a, cố ý náo loạn hôn lễ của tôi đúng không, tìm xui xẻo cho tôi đúng không?"

Hắn tức giận đến cả người phát run, dựng cổ áo lên, lật ghế, "Rầm" một tiếng nện xuống đất.

Người bên cạnh vây lại, mỗi người một câu hòa giải.

"Bành Hướng Chi, con mẹ nó cô vẫn như năm đó," Lý Kiều thẹn quá hóa giận, trừng mắt nói, "Mấy năm nay sau lưng nói xấu tôi không ít, thiệt thòi tôi còn muốn cùng cô làm một ly cười xóa bỏ ân oán, cmn cô vẫn là cái đức tính đó!"

"Tôi nói xấu anh? Lời tôi nói rất đắt, anh thật đúng là không xứng." Bành Hướng Chi cười nói.

"Cô không nói? Cô không nói bọn họ có thể có thái độ này?" Lý Kiều run rẩy ngón tay chỉ Triều Tân và Hướng Vãn.

"Ê tên kia, anh chỉ ai đấy......" Vu Chu không am hiểu cãi nhau, hoảng đến một đám, ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Bành Hướng Chi cười muốn chết: "Chính anh năm đó vừa đối tốt với tôi, nương tôi lên diễn, lại vừa không cam lòng trêu chọc người phụ nữ khác, trong giới này ai không biết hả, cần tôi nói chắc?"

"Không chừng các chị em bị anh trêu chọc kéo thành một nhóm, tạo thành một liên minh báo thù, cũng không chừng ha."

"Cô!" Lý Kiều giơ tay muốn đẩy nàng.

Bị mấy người phía sau giữ chặt, lúc này Kỷ Minh Tranh lên tiếng, chạm vào vai Bành Hướng Chi: "Khi nào chúng ta về?"

Cô chỉ nhìn về phía Bành Hướng Chi, vẫn là bộ dáng yên tĩnh đến không có bất kỳ gió lốc nào, giống như cô chưa bao giờ nghe thấy hỗn loạn bên ngoài, chỉ hưởng thụ sau khi dùng xong một bữa cơm trưa, muốn đưa Bành Hướng Chi về nhà.

Bành Hướng Chi ngơ ngác chớp mắt, thật ra lòng bàn tay nàng cũng đổ mồ hôi, thật ra miệng lưỡi nàng cũng khô khốc, thật ra nàng cũng không thích cảm giác không kiềm chế được mình như vậy.

Kỷ Minh Tranh nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt như một dòng suối trong veo thấy đáy.

"Bây giờ đi." Bành Hướng Chi kéo cổ tay cô, Kỷ Minh Tranh nắm tay nàng đứng lên, lại bất động thanh sắc trượt tay, bao bọc lấy năm ngón tay nàng.

Lý Kiều nhìn cuộc đối thoại của hai người vào mắt, ngược lại dừng lại động tác kích động, thân thể thoáng nằm về phía sau, mở cổ áo thở hổn hển: "Đi về?"

Hai người họ?

Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

Lý Kiều cười: "Hai người sống cùng nhau?"

"Ừ." Kỷ Minh Tranh nói.

"Cmn cô ——" Hắn kéo dài giọng nói nhìn Bành Hướng Chi, "Đổi tính?"

Một nụ cười tuỳ tiện lại hàm chứa thâm ý, hắn giống như nghe xong chuyện cười khó lường, mặt mày đều phấn khích lên: "Tôi nói gần đây sao không nghe nói cô có bạn trai."

"À......" Hắn ngậm cười, quan sát Kỷ Minh Tranh từ trên xuống dưới.

"Bà đây có bạn trai hay không còn báo cáo với cháu à?" Bành Hướng Chi cười khinh miệt, quay đầu muốn chạy.

Lý Kiều lại đến gần, mang theo mùi rượu nồng nặc, lặng lẽ nói với nàng: "Cô không làm được với đàn ông nên làm với Kỷ Minh Tranh à?"

Tóc gáy Bành Hướng Chi dựng ngược, trừng đến đỏ mắt lên.

Lý Kiều nghiêng đầu nhìn nàng: "Tôi không đê tiện như miệng cô, chút chuyện của cô, tôi một chữ cũng không nói."

Bành Hướng Chi bị ghê tởm, thân thể run lên, muốn xông lên đánh chết hắn.

Vu Chu và Hướng Vãn cũng đứng lên, trong không khí giương cung bạt kiếm hô hấp có thể nghe thấy, như thể chỉ dùng một động tác, liền không thể cứu vãn.

Hết sức căng thẳng, lại nghe thấy đầu kia có tiếng bước chân mới mẻ, từ chỗ thông đạo đi tới.

Phù rể quay đầu lại nhìn, kéo quần áo Lý Kiều lại, lại ngồi xổm xuống nâng ghế dậy.

Lúc đứng lên mới chạm vào lưng Lý Kiều, nói: "Dao Dao tới rồi."

Lý Kiều sửng sốt, quay đầu nhìn cô dâu.

Cô dâu thay chiếc váy màu sâm banh, bước tới chào mọi người, rồi đến kéo tay Tô Xướng: "Hôm nay em cũng không thấy chị."

"Biết em bận, tôi cũng chỉ nói với em một tiếng, chuẩn bị đi rồi." Tô Xướng đứng lên, nhẹ nhàng cười.

"Tiếp đón không chu toàn, hôm nay loạn quá, rảnh rỗi chúng ta hẹn lại." Dao Dao nói.

Thật ra cũng chỉ có người trong nhà quen biết, từng ăn cơm vài lần, cho nên Tô Xướng vừa gửi tin nhắn cho cô ấy nói tân hôn vui vẻ, không có thời gian ôn chuyện thật đáng tiếc, lần sau hẹn lại, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, Dao Dao theo bản năng liền cảm thấy không đúng, vì thế tới xem một chút.

"Được." Tô Xướng gật đầu.

"Đi thôi." Nhìn về phía Bành Hướng Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đều Thời Đại Nào Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook