Chương 51
Thất Tiểu Hoàng Thúc
05/08/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Muốn chết muốn chết muốn chết.
Bành Hướng Chi nở nụ cười thật tươi, nhìn Kỷ Minh Tranh hai tay đút túi, an tĩnh đi tới, nụ cười cứng đờ trên mặt, Tiểu Chi Chi trong lòng lại bắt đầu chạy vòng vòng.
Mắc cỡ ghê...... sao cô ấy không chào? Cũng không cười, thậm chí còn chậm rãi nhìn rốn mình nữa.
Sao vậy? Cái rốn hình quả trứng, rất đẹp, ngày hôm qua chưa thấy qua sao!
Úi...... Loại miêu tả tâm lý này không cần thiết.
Buổi sáng thức dậy không gặp mặt, Bành Hướng Chi nhịn buổi trưa không tìm cô ăn cơm, suy nghĩ gửi Wechat trước phá giải chút xấu hổ, nhưng Kỷ Minh Tranh trả lời không mặn không nhạt. Khó khăn lắm mới nhịn được đến giờ tan làm, Bành Hướng Chi ra vẻ tiêu sái chờ ở cửa, chọn biểu cảm thoải mái hoàn hảo đối mặt với cô.
Nhưng người ta căn bản cũng không có biểu cảm gì.
Bành Hướng Chi còn tưởng tượng qua, có nên nhảy lên vắt chân lên lưng cô hay không, tiểu yêu tinh này nói không chừng là loại lão cán bộ ngoài lạnh trong nóng cam chịu nhất, cân nhắc đến gặp nhau ở cửa bệnh viện, không quá thích hợp.
Bành Hướng Chi tắt nụ cười, hoạt động môi, liếc cô một cái: "Kỷ Minh Tranh, hôm qua cậu không phải như thế này."
Úi... Lời thoại này không đúng lắm, còn chặn ở cửa đơn vị người ta, như là muốn la lối khóc lóc om sòm.
Kỷ Minh Tranh cũng hoảng sợ: "Hả?"
Không ngờ câu nói đầu tiên của nàng là như vậy, tai dần dần đỏ lên.
Đối diện đỏ mặt, Bành Hướng Chi liền vui vẻ, hoá ra bề ngoài của cô cũng không phải không thèm để ý, hơn nữa Bành Hướng Chi phát hiện ra cô rất thú vị, đèn vừa tắt, bất luận là mở đường giảng bài hay là luyện tập thể dục thực tế đều một kiểu, nhưng trời quang nắng gắt, nàng vẫn không quen chính mình ở bên ngoài nói lời thô tục, ồ, trên giường càng chịu không nổi.
"Cậu để ý tôi đi mà." Bành Hướng Chi lắc lắc bả vai, áo khoác trượt xuống dưới.
Kỷ Minh Tranh nhìn một cái, đứng trước mặt nàng, rũ mi xuống: "Để ý cậu."
Khụ ừ, đột nhiên lại xấu hổ, Bành Hướng Chi quay đầu, mím môi, hít hít mũi. Kỷ Minh Tranh cũng quay đầu về hướng ngược lại, nhìn cây cối xung quanh.
Đáy mắt liếc nhìn hành động của cô, Bành Hướng Chi kéo áo khoác trượt xuống lên, nàng từ trước đến nay là như vậy, sợ nhất người khác cảm thấy nàng kém cỏi, nhưng chỉ cần đối phương sợ hãi, thì nàng cảm thấy mình lợi hại vô cùng. Huống chi, nàng đã trải qua sa trường, ít nhiều cũng phải có chút ý thức trách nhiệm của người từng trải chứ.
Thế là nàng quay đầu lại, đưa tay chọc vào vai Kỷ Minh Tranh: "Cái này gọi là để ý à?"
"Cười cũng không cười."
Kỷ Minh Tranh có chút hối hận vì không đeo kính, bởi vì vốn định đẩy một cái, nhưng đưa tay chỉ cọ xương gò má của mình: "Cậu tới rồi à."
"?" Bành Hướng Chi nở nụ cười: "Ê bạn, chúng ta đã gặp mặt mười phút rồi, cậu mới phát hiện tôi là người sống hả?"
"Sao da mặt mỏng dữ vậy, ngày hôm qua lúc cậu dỗ dành tôi, cậu cực kỳ, cực kỳ A, cực kỳ khiến người ta mắt sáng như sao." Bành Hướng Chi lại chọc bả vai cô.
Kỷ Minh Tranh muốn nói lại thôi, lập tức ngước mắt nhìn nàng: "Đang ở bên ngoài."
Cô ấy không thích nói những điều này ở bên ngoài sao?
"Ồ, vậy lên xe? Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Bành Hướng Chi đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Kỷ Minh Tranh theo nàng lên xe, ngồi ở phía sau, vừa đội mũ bảo hiểm, vừa nói: "Hôm nay đồng nghiệp của tôi giới thiệu cho tôi một nhà hàng Nhật, nghe nói cơm nhím biển rất ngon, có muốn đi thử không?"
Bành Hướng Chi chờ tay cô ôm eo mình: "Hả? Nhím biển? Tại sao lại muốn đi ăn cái đó?"
Kỷ Minh Tranh im lặng, sau đó lại cười, hóa ra nàng đã quên.
Bành Hướng Chi dường như thường xuyên như vậy, lời từng nói, Weibo, những trạng thái từng đăng qua trên Weibo và vòng bạn bè, cũng chỉ tồn tại ở một giây đó, trôi qua rồi thì một chút ấn tượng cũng không có.
Bệnh hay quên.
"Cậu ôm chặt một chút," Bành Hướng Chi quay đầu, híp mắt, lặng lẽ nói với cô, "Tôi sẽ."
Chặt như hôm qua.
Kỷ Minh Tranh rút hai tay lại, áp mặt lên lưng nàng.
Bành Hướng Chi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, có phải lúc trên lưng ấm áp vui vẻ và hạnh phúc nhất hay không?
Hơn nữa nàng làm ra một quyết định anh minh thần võ, chính là mặc trang phục hở rốn, Kỷ Minh Tranh giống như muốn giúp nàng chắn gió, vững vàng ôm lấy, da thịt hai người dán vào nhau, chỉ cách một tầng ống tay áo mỏng manh.
Bành Hướng Chi chạy rất chậm, như là dẫn cô đi dạo trong thành phố, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, hai người phóng khoáng trong hoàng hôn.
Trong mũ bảo hiểm của Bành Hướng Chi có tai nghe bluetooth, khoảng thời gian trước cũng kết nối cho Kỷ Minh Tranh, nàng suy nghĩ một chút, ấn nút trò chuyện trên giá đỡ điện thoại, đợi vài giây, quả nhiên cảm nhận được tay phải Kỷ Minh Tranh co rụt lại, nhận điện thoại, ngẩn người, sau đó đỡ tay vào đuôi xe máy.
"Tranh Tử." Bành Hướng Chi ở bên ngoài gọi cô qua tai nghe bluetooth.
"Hả?"
"Cậu vừa rồi có phải hơi xấu hổ không?"
Kỷ Minh Tranh hít thở hai giây: "Ừ."
"Tôi cũng có chút." Bành Hướng Chi nhẹ nhàng nói, từ trong tai nghe của mũ bảo hiểm truyền ra, như là nói bên tai Kỷ Minh Tranh, rất mềm mại, rất lỏng lẻo, có một chút nũng nịu, cùng một chút chát.
Kỷ Minh Tranh liền cười, hơi thở truyền qua tai nghe, cũng cười bên tai Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi hưởng thụ nụ cười này xong, mới mở miệng: "Vậy cậu sẽ không hối hận chứ?"
"Hối hận?"
"Hôm nay tôi vẫn luôn tìm cậu, cậu cũng không để ý đến tôi, tôi hơi sợ có phải hôm qua cậu ở trên hay không, hoặc là cảm thấy tôi đáng thương gì đó, hôm nay tỉnh lại cảm thấy không đúng, lại ở dưới."
Ở trên? Ở dưới? Nàng nói có chút thú vị, Kỷ Minh Tranh tiêu hóa một chút.
"Sợ cậu giữ khoảng cách với tôi." Bành Hướng Chi chần chừ, vì không nhìn thấy mặt Kỷ Minh Tranh nên mới dám nói ra những lời này.
Lúc nói, nàng nhìn thanh niên đi lại vội vàng, nhìn cha mẹ dắt con cái, nhìn ông bà lão nắm tay nhau tản bộ, nàng cảm thấy những lời này của mình có thể dung nhập vào trong người đi đường, không thu hút đến vậy.
Kỷ Minh Tranh không trả lời nàng ngay, nghiêng người về phía trước, rút tay từ phía sau về, tiếp tục ôm nàng, vẫn nghiêng mặt dán lên sống lưng khớp xương rõ ràng của nàng.
Ngày hôm qua Bành Hướng Chi trấn an cô như vậy, dùng tay, hôm nay cô cũng trấn an Bành Hướng Chi như vậy, cách cái mũ bảo hiểm cứng rắn.
"Nếu muốn giữ khoảng cách, tôi sẽ không lên xe của cậu." Kỷ Minh Tranh dùng giọng nói như đang tự nói.
Cổ tay có thể cảm nhận được Bành Hướng Chi đang run lên vì cười: "Vậy còn chơi không?"
Như một kẻ xấu xa dụ dỗ học sinh ngoan.
"Lời tôi nói hôm qua, không có thiết lập thời hạn có hiệu lực." Kỷ Minh Tranh chớp chớp mắt, trả lời.
Bành Hướng Chi cực kỳ an tâm, cười tươi lại bừa bãi, nàng nói: "Hôm qua cậu nói, để tôi dẫn cậu đi chơi, nghe có vẻ rất dâm dãng, cậu biết không?"
Kỷ Minh Tranh hình như không thích ứng lắm với mức độ này trên đường, nhưng cuộc đối thoại của hai người đều ở trong mũ bảo hiểm, giống như một không gian nho nhỏ, lại giống như hai con đà điểu vùi đầu vào cát, người khác không thể nghe thấy họ trao đổi, giống như có điện sóng não riêng.
Phương thức này khiến Kỷ Minh Tranh cũng cảm thấy rất kích thích, nó là ẩn ngữ giữa ban ngày ban mặt, nó là tội trạng thẳng thắn vô tư.
Cô đáp: "Dâm đãng?"
"Đúng vậy, tôi đã nghĩ, trong những bộ phim đó, giống như đang nói, để tôi dạy dỗ cậu vậy."
Bành Hướng Chi tà ác cười rộ lên.
Nàng cảm thấy Kỷ Minh Tranh sẽ không nói nữa, nhưng trong tai nghe truyền đến một câu: "Vậy cậu dạy dỗ tôi đi."
Bành Hướng Chi ngẩn cả người, vững vàng cầm tay lái xe, phải dùng kinh nghiệm chơi motor nhiều năm của nàng mới có thể duy trì cân bằng cho xe. Nàng nghĩ sai rồi, thì ra nói như vậy cũng không phải là một cách tốt, nàng không nghĩ tới, sẽ bị Kỷ Minh Tranh trêu chọc đến khó có thể chống đỡ như vậy.
Thật ra nàng cảm thấy Kỷ Minh Tranh mới giống như đang "dạy dỗ" nàng, bản thân nàng không thích từ này lắm, nhưng không biết còn cách nào chính xác hơn không.
Cô giúp nàng điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, hướng dẫn nàng hoá giải khúc mắc, dạy dỗ cuộc sống và cảm xúc của nàng.
Bành Hướng Chi liếm liếm môi, sau đó nói đùa: "Lời này của cậu quá mãnh liệt, nếu không phải tôi còn có móng tay, chỉ sợ đêm nay cậu sẽ bị nổ tung."
Người sau lưng không nói gì, Bành Hướng Chi rất vui khi chính mình chiếm được thế thượng phong, cúi đầu nhìn ngón tay đang vặn tay lái, tạm thời thay đổi chủ ý: "Thời gian còn sớm, cậu cùng tôi đi tháo nail đi."
Đến giao lộ, quẹo cua, motor bỏ lại khí thải nghênh ngang rời đi.
________________
Muốn chết muốn chết muốn chết.
Bành Hướng Chi nở nụ cười thật tươi, nhìn Kỷ Minh Tranh hai tay đút túi, an tĩnh đi tới, nụ cười cứng đờ trên mặt, Tiểu Chi Chi trong lòng lại bắt đầu chạy vòng vòng.
Mắc cỡ ghê...... sao cô ấy không chào? Cũng không cười, thậm chí còn chậm rãi nhìn rốn mình nữa.
Sao vậy? Cái rốn hình quả trứng, rất đẹp, ngày hôm qua chưa thấy qua sao!
Úi...... Loại miêu tả tâm lý này không cần thiết.
Buổi sáng thức dậy không gặp mặt, Bành Hướng Chi nhịn buổi trưa không tìm cô ăn cơm, suy nghĩ gửi Wechat trước phá giải chút xấu hổ, nhưng Kỷ Minh Tranh trả lời không mặn không nhạt. Khó khăn lắm mới nhịn được đến giờ tan làm, Bành Hướng Chi ra vẻ tiêu sái chờ ở cửa, chọn biểu cảm thoải mái hoàn hảo đối mặt với cô.
Nhưng người ta căn bản cũng không có biểu cảm gì.
Bành Hướng Chi còn tưởng tượng qua, có nên nhảy lên vắt chân lên lưng cô hay không, tiểu yêu tinh này nói không chừng là loại lão cán bộ ngoài lạnh trong nóng cam chịu nhất, cân nhắc đến gặp nhau ở cửa bệnh viện, không quá thích hợp.
Bành Hướng Chi tắt nụ cười, hoạt động môi, liếc cô một cái: "Kỷ Minh Tranh, hôm qua cậu không phải như thế này."
Úi... Lời thoại này không đúng lắm, còn chặn ở cửa đơn vị người ta, như là muốn la lối khóc lóc om sòm.
Kỷ Minh Tranh cũng hoảng sợ: "Hả?"
Không ngờ câu nói đầu tiên của nàng là như vậy, tai dần dần đỏ lên.
Đối diện đỏ mặt, Bành Hướng Chi liền vui vẻ, hoá ra bề ngoài của cô cũng không phải không thèm để ý, hơn nữa Bành Hướng Chi phát hiện ra cô rất thú vị, đèn vừa tắt, bất luận là mở đường giảng bài hay là luyện tập thể dục thực tế đều một kiểu, nhưng trời quang nắng gắt, nàng vẫn không quen chính mình ở bên ngoài nói lời thô tục, ồ, trên giường càng chịu không nổi.
"Cậu để ý tôi đi mà." Bành Hướng Chi lắc lắc bả vai, áo khoác trượt xuống dưới.
Kỷ Minh Tranh nhìn một cái, đứng trước mặt nàng, rũ mi xuống: "Để ý cậu."
Khụ ừ, đột nhiên lại xấu hổ, Bành Hướng Chi quay đầu, mím môi, hít hít mũi. Kỷ Minh Tranh cũng quay đầu về hướng ngược lại, nhìn cây cối xung quanh.
Đáy mắt liếc nhìn hành động của cô, Bành Hướng Chi kéo áo khoác trượt xuống lên, nàng từ trước đến nay là như vậy, sợ nhất người khác cảm thấy nàng kém cỏi, nhưng chỉ cần đối phương sợ hãi, thì nàng cảm thấy mình lợi hại vô cùng. Huống chi, nàng đã trải qua sa trường, ít nhiều cũng phải có chút ý thức trách nhiệm của người từng trải chứ.
Thế là nàng quay đầu lại, đưa tay chọc vào vai Kỷ Minh Tranh: "Cái này gọi là để ý à?"
"Cười cũng không cười."
Kỷ Minh Tranh có chút hối hận vì không đeo kính, bởi vì vốn định đẩy một cái, nhưng đưa tay chỉ cọ xương gò má của mình: "Cậu tới rồi à."
"?" Bành Hướng Chi nở nụ cười: "Ê bạn, chúng ta đã gặp mặt mười phút rồi, cậu mới phát hiện tôi là người sống hả?"
"Sao da mặt mỏng dữ vậy, ngày hôm qua lúc cậu dỗ dành tôi, cậu cực kỳ, cực kỳ A, cực kỳ khiến người ta mắt sáng như sao." Bành Hướng Chi lại chọc bả vai cô.
Kỷ Minh Tranh muốn nói lại thôi, lập tức ngước mắt nhìn nàng: "Đang ở bên ngoài."
Cô ấy không thích nói những điều này ở bên ngoài sao?
"Ồ, vậy lên xe? Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Bành Hướng Chi đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Kỷ Minh Tranh theo nàng lên xe, ngồi ở phía sau, vừa đội mũ bảo hiểm, vừa nói: "Hôm nay đồng nghiệp của tôi giới thiệu cho tôi một nhà hàng Nhật, nghe nói cơm nhím biển rất ngon, có muốn đi thử không?"
Bành Hướng Chi chờ tay cô ôm eo mình: "Hả? Nhím biển? Tại sao lại muốn đi ăn cái đó?"
Kỷ Minh Tranh im lặng, sau đó lại cười, hóa ra nàng đã quên.
Bành Hướng Chi dường như thường xuyên như vậy, lời từng nói, Weibo, những trạng thái từng đăng qua trên Weibo và vòng bạn bè, cũng chỉ tồn tại ở một giây đó, trôi qua rồi thì một chút ấn tượng cũng không có.
Bệnh hay quên.
"Cậu ôm chặt một chút," Bành Hướng Chi quay đầu, híp mắt, lặng lẽ nói với cô, "Tôi sẽ."
Chặt như hôm qua.
Kỷ Minh Tranh rút hai tay lại, áp mặt lên lưng nàng.
Bành Hướng Chi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, có phải lúc trên lưng ấm áp vui vẻ và hạnh phúc nhất hay không?
Hơn nữa nàng làm ra một quyết định anh minh thần võ, chính là mặc trang phục hở rốn, Kỷ Minh Tranh giống như muốn giúp nàng chắn gió, vững vàng ôm lấy, da thịt hai người dán vào nhau, chỉ cách một tầng ống tay áo mỏng manh.
Bành Hướng Chi chạy rất chậm, như là dẫn cô đi dạo trong thành phố, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, hai người phóng khoáng trong hoàng hôn.
Trong mũ bảo hiểm của Bành Hướng Chi có tai nghe bluetooth, khoảng thời gian trước cũng kết nối cho Kỷ Minh Tranh, nàng suy nghĩ một chút, ấn nút trò chuyện trên giá đỡ điện thoại, đợi vài giây, quả nhiên cảm nhận được tay phải Kỷ Minh Tranh co rụt lại, nhận điện thoại, ngẩn người, sau đó đỡ tay vào đuôi xe máy.
"Tranh Tử." Bành Hướng Chi ở bên ngoài gọi cô qua tai nghe bluetooth.
"Hả?"
"Cậu vừa rồi có phải hơi xấu hổ không?"
Kỷ Minh Tranh hít thở hai giây: "Ừ."
"Tôi cũng có chút." Bành Hướng Chi nhẹ nhàng nói, từ trong tai nghe của mũ bảo hiểm truyền ra, như là nói bên tai Kỷ Minh Tranh, rất mềm mại, rất lỏng lẻo, có một chút nũng nịu, cùng một chút chát.
Kỷ Minh Tranh liền cười, hơi thở truyền qua tai nghe, cũng cười bên tai Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi hưởng thụ nụ cười này xong, mới mở miệng: "Vậy cậu sẽ không hối hận chứ?"
"Hối hận?"
"Hôm nay tôi vẫn luôn tìm cậu, cậu cũng không để ý đến tôi, tôi hơi sợ có phải hôm qua cậu ở trên hay không, hoặc là cảm thấy tôi đáng thương gì đó, hôm nay tỉnh lại cảm thấy không đúng, lại ở dưới."
Ở trên? Ở dưới? Nàng nói có chút thú vị, Kỷ Minh Tranh tiêu hóa một chút.
"Sợ cậu giữ khoảng cách với tôi." Bành Hướng Chi chần chừ, vì không nhìn thấy mặt Kỷ Minh Tranh nên mới dám nói ra những lời này.
Lúc nói, nàng nhìn thanh niên đi lại vội vàng, nhìn cha mẹ dắt con cái, nhìn ông bà lão nắm tay nhau tản bộ, nàng cảm thấy những lời này của mình có thể dung nhập vào trong người đi đường, không thu hút đến vậy.
Kỷ Minh Tranh không trả lời nàng ngay, nghiêng người về phía trước, rút tay từ phía sau về, tiếp tục ôm nàng, vẫn nghiêng mặt dán lên sống lưng khớp xương rõ ràng của nàng.
Ngày hôm qua Bành Hướng Chi trấn an cô như vậy, dùng tay, hôm nay cô cũng trấn an Bành Hướng Chi như vậy, cách cái mũ bảo hiểm cứng rắn.
"Nếu muốn giữ khoảng cách, tôi sẽ không lên xe của cậu." Kỷ Minh Tranh dùng giọng nói như đang tự nói.
Cổ tay có thể cảm nhận được Bành Hướng Chi đang run lên vì cười: "Vậy còn chơi không?"
Như một kẻ xấu xa dụ dỗ học sinh ngoan.
"Lời tôi nói hôm qua, không có thiết lập thời hạn có hiệu lực." Kỷ Minh Tranh chớp chớp mắt, trả lời.
Bành Hướng Chi cực kỳ an tâm, cười tươi lại bừa bãi, nàng nói: "Hôm qua cậu nói, để tôi dẫn cậu đi chơi, nghe có vẻ rất dâm dãng, cậu biết không?"
Kỷ Minh Tranh hình như không thích ứng lắm với mức độ này trên đường, nhưng cuộc đối thoại của hai người đều ở trong mũ bảo hiểm, giống như một không gian nho nhỏ, lại giống như hai con đà điểu vùi đầu vào cát, người khác không thể nghe thấy họ trao đổi, giống như có điện sóng não riêng.
Phương thức này khiến Kỷ Minh Tranh cũng cảm thấy rất kích thích, nó là ẩn ngữ giữa ban ngày ban mặt, nó là tội trạng thẳng thắn vô tư.
Cô đáp: "Dâm đãng?"
"Đúng vậy, tôi đã nghĩ, trong những bộ phim đó, giống như đang nói, để tôi dạy dỗ cậu vậy."
Bành Hướng Chi tà ác cười rộ lên.
Nàng cảm thấy Kỷ Minh Tranh sẽ không nói nữa, nhưng trong tai nghe truyền đến một câu: "Vậy cậu dạy dỗ tôi đi."
Bành Hướng Chi ngẩn cả người, vững vàng cầm tay lái xe, phải dùng kinh nghiệm chơi motor nhiều năm của nàng mới có thể duy trì cân bằng cho xe. Nàng nghĩ sai rồi, thì ra nói như vậy cũng không phải là một cách tốt, nàng không nghĩ tới, sẽ bị Kỷ Minh Tranh trêu chọc đến khó có thể chống đỡ như vậy.
Thật ra nàng cảm thấy Kỷ Minh Tranh mới giống như đang "dạy dỗ" nàng, bản thân nàng không thích từ này lắm, nhưng không biết còn cách nào chính xác hơn không.
Cô giúp nàng điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, hướng dẫn nàng hoá giải khúc mắc, dạy dỗ cuộc sống và cảm xúc của nàng.
Bành Hướng Chi liếm liếm môi, sau đó nói đùa: "Lời này của cậu quá mãnh liệt, nếu không phải tôi còn có móng tay, chỉ sợ đêm nay cậu sẽ bị nổ tung."
Người sau lưng không nói gì, Bành Hướng Chi rất vui khi chính mình chiếm được thế thượng phong, cúi đầu nhìn ngón tay đang vặn tay lái, tạm thời thay đổi chủ ý: "Thời gian còn sớm, cậu cùng tôi đi tháo nail đi."
Đến giao lộ, quẹo cua, motor bỏ lại khí thải nghênh ngang rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.