Chương 103: Pháo hoa năm ngoái 3
Thất Tiểu Hoàng Thúc
05/09/2024
Edit: phuong_bchii
________________
"Ơ...... Tình Tình của mình sao lại ngã." Bành Hướng Chi kêu lên.
Tình Tình của mình? Kỷ Minh Tranh liếc nhìn nàng một cái.
Bành Hướng Chi phẩy lông mi: "Sao?"
Kỷ Minh Tranh rũ mắt xuống, không chút dao động: "Trông cậu rất quen thuộc với cô ấy."
Ôi, bánh trôi vừng nhỏ chấm dấm, cũng quá buồn cười đi, dấm của người trên giấy mà cũng ăn.
"Không phải mình thay cậu vào sao?" Bành Hướng Chi vội vàng nói, "Cho dù là đồng nghiệp, cũng không ngã thật, mình cũng rất đau lòng."
"Bình thường cậu đi làm xuống lầu gì đó, phải cẩn thận một chút nhé, nếu không chân bị trẹo, mình sẽ rất khó chịu." Nàng mắt cún chớp chớp.
Ra vẻ. Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nhìn nàng, nhưng động tác khép mi chậm lại, dịu dàng hơn.
Xì, cô nhóc, ai mà không biết cô âm thầm ai oán chính mình chứ, nhưng Kỷ Minh Tranh chính là như vậy, Bành Hướng Chi chỉ cần khen cô, yêu cô, thương cô, cho dù là bốc phét, cô cũng vui vẻ, âm thầm vui vẻ.
"Họ sắp về nhà rồi." Kỷ Minh Tranh nói.
"Sao đâu?"
"Có hơi nhanh."
"Không đâu, mình cảm thấy em ấy viết rất hay, hai ta vừa gặp nhau, mình đã muốn lừa cậu về nhà." Tiến độ nhanh là ưu điểm của Bát Đại Cần Thái, Bành Hướng Chi nhất định phải thừa nhận.
"Vậy sao?" Kỷ Minh Tranh ung dung hỏi lại, luôn muốn rẽ về nhà?
Hi hi. Bành Hướng Chi chỉ cười không nói.
"Thôi nào, tiếp tục xem đi, mình cảm thấy, chậc, có thể có phát triển." Nàng cười híp mắt nói.
......
Nhà của Bành Vân ở một tòa nhà kiểu cũ bên cạnh khu chung cư cao cấp, còn là nàng tự mình mua trước khi nàng kết hôn, không có thang máy, chỉ có bốn tầng, dưới lầu là mặt tiền, tầng hai đi lên có một sân thượng nhỏ, sân thượng tầng cao nhất phơi quần áo, có người già thích lên trên trồng rau và cho gà ăn.
Bành Vân ở tầng bốn, nàng dẫn Kỷ Tình Tình leo lên, hành lang rất tối, đèn điều khiển bằng giọng nói cũng không sáng, nàng thuần thục lấy chìa khóa ra, cũng không cần soi đèn, trực tiếp đưa vào ổ khóa, tay vặn một cái, cửa mở.
Bên trong có mùi đồ gia dụng kiểu cũ, ngửi không tính là vật liệu gỗ rất tốt, còn có một chút mùi cơm còn sót lại.
Bành Vân bật đèn, đơn giản một phòng ngủ một phòng khách, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy kết cấu, phòng ăn và phòng khách không có tách ra, bên trên dùng cái lồng đậy thức ăn thừa với cơm thừa, trước cửa giày chất đống vài đôi, lung tung lộn xộn, nhưng dép lê cũng chỉ có một đôi.
Nàng mở tủ giày, tìm cho Kỷ Tình Tình một đôi dép nam, làm nổi bật đôi chân vô cùng nhỏ của cô, đi lên xoạch xoạch xoạch.
Bành Vân ném chiếc túi lên sô pha, nói với Kỷ Tình Tình: "Ngồi đi."
Sau đó đi vào phòng ngủ, lục lọi trong tủ đầu giường, cồn i-ốt và tăm bông đều còn thừa một chút, nàng suy nghĩ một chút, lại từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần đùi, đi ra ngoài đưa cho Kỷ Tình Tình: "Em thay quần jean ra trước đi, quần jean chật quá, đầu gối không cuộn lên nổi."
"Em chưa tắm, nướng đồ cả ngày rồi," Kỷ Tình Tình rất do dự, suy nghĩ một chút, còn nói, "Em có thể cởi quần ra, không mặc của chị, sẽ bị bẩn."
"Hả?" Mắt thấy cô đã muốn hành động, Bành Vân có chút sửng sốt.
Cô gái này thật không xem là người ngoài.
"Cái đó......" Bành Vân nhìn động tác của cô, quần lót màu trắng cũng đã lộ ra.
"Không sao đâu chị," Kỷ Tình Tình cười," Đều là nữ, em không sợ xấu hổ, lúc em đi học, bạn cùng phòng mùa hè còn khoả thân."
Nói là không sợ xấu hổ, nhưng Bành Vân thì không giống, bạn cùng phòng của Kỷ Tình Tình không có phong tình như Bành Vân, chỉ cầm cồn i-ốt đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, ngay cả bóng dáng của nàng cũng giống như hồn ma trong phim cũ. Lại giống như phim âm bản, đen trắng, rửa trong tầng hầm âm u, không thể lộ ra ánh sáng, riêng tư.
Không biết sẽ rửa ra cái gì, có lẽ là dục vọng, có lẽ là khinh miệt.
Tay Kỷ Tình Tình dừng lại, đột nhiên đỏ mặt, đối mặt với thiếu niên thanh xuân chừng 20 tuổi và phụ nữ trưởng thành hơn 30 tuổi sao có thể giống nhau chứ? Người trước là không phân biệt được tôi và bạn nhìn thẳng, người sau là quan sát.
Ví dụ như, quần lót đối với bạn cùng phòng của Kỷ Tình Tình mà nói, chỉ là quần lót, mà đối với Bành Vân mà nói, nó rất dễ dàng liên tưởng đến tình dục.
Tuổi tác và kinh nghiệm xếp thành bậc thang, làm cho chị gái hơn 30 tuổi nhìn xuống những năm tuổi trẻ, khóe miệng hơi cong lại, ánh mắt hơi kinh ngạc một chút, có vẻ có chút ẩn ý.
Bành Vân cười, đưa quần đùi cho Kỷ Tình Tình: "Cứ đi thay đi, đây là quần bông, giặt bẩn cũng không phiền, nếu em băn khoăn thì giặt cho chị cũng được."
Kỷ Tình Tình đỏ mặt nói được, cầm lấy quần đùi khập khiễng đi vào phòng ngủ.
Bành Vân ngồi ở trên sô pha, vừa rồi được Kỷ Tình Tình ngồi qua, nóng hổi, còn có một chút mùi xà phòng trên người cô, phòng ngủ không che cửa, có thể nhìn thấy bóng dáng Kỷ Tình Tình thay quần áo, kéo một đôi chân của cô vô cùng dài, thon thả, thẳng tắp, lúc cởi quần jean, giống như yêu quái gì đó vừa tu luyện thành người, đang lột da.
Nàng có thể nhìn thấy đầu gối Kỷ Tình Tình hơi cong, lúc nâng một chân mặc quần lên, chân kia lung lay lắc lư, đứng không vững lắm, xê dịch một chút, mắt cá chân trắng như đậu hủ liền lộ ra.
Thật là trẻ tuổi, Bành Vân nghĩ.
Thật là đẹp.
Quần đùi màu trắng sữa rộng thùng thình, vừa mới đến đầu gối Kỷ Tình Tình, cô đi ra, Bành Vân vỗ vỗ sô pha, nhìn cô ngồi xuống, cúi người từ trên bàn cầm một túi khăn giấy ướt, mở ra ý bảo Kỷ Tình Tình rửa sạch vết thương, khăn giấy ướt này trong nhà nàng có rất nhiều, bởi vì nhập hàng nhiều, không có ai mua, thấy cũng sắp hết hạn, còn thừa một thùng chất đống ở nhà nàng.
Kỷ Tình Tình cúi đầu xử lý, Bành Vân cũng nhìn theo, làn da thật nhẵn nhụi, giống như không có lỗ chân lông, cũng không có tóc gáy, đường cong bắp chân vô cùng tinh xảo, gân chân rất dài, kiễng chân cực kỳ xinh đẹp, không biết có phải có liên quan đến việc cô đạp xe ba bánh rèn luyện hay không.
Xử lý xong, Bành Vân lại đưa cồn i-ốt và tăm bông cho cô, còn mình thì đứng một bên xem.
Nhưng nàng phát hiện tay Kỷ Tình Tình dừng một chút, sau đó cắn môi, mặt lại đỏ.
Có thể là chuyện vừa rồi khiến Kỷ Tình Tình bại trận, bây giờ cô rất dễ đỏ mặt.
"Tình Tình." Bành Vân bỗng nhiên gọi cô như vậy.
"Chị Vân." Kỷ Tình Tình nghiêng mặt, nhìn qua.
"Em có vội trở về không? Nói chuyện với chị một lát đi." Bành Vân nhìn đầu gối cô, nói.
Nàng chỉ là đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, đồ ăn trên bàn làm sao cũng ăn không hết, một mình cũng không dễ nấu ăn, TV cũng lâu rồi không mở, bình thường nàng về đến nhà, tắm rửa xong liền nghịch điện thoại, có lúc gọi điện thoại cho mấy chị em trước kia, cũng nói không được vài câu, nói phải trông con cũng liền vội vàng cúp máy.
Vừa rồi Kỷ Tình Tình ở trong phòng ngủ của nàng, nàng nghe thấy động tĩnh sột soạt, cảm thấy trong nhà có cảm giác người sống, rất tốt.
Kỷ Tình Tình có chút do dự: "Muộn thì không tiện trở về, em không thể đạp xe, phải đẩy xe ba bánh đi, nhà em là khu cũ tự xây nhà, lạc hậu, trở về đoán chừng phải hơn nửa tiếng."
"Gần 11 giờ rồi."
"Vậy em ở chỗ chị đi, hai ta nói chuyện một chút," Bành Vân nói, "Em về như vậy gây sức ép nhiều hơn, em ở nhà chị nghỉ ngơi, ngày mai còn có thể bày sạp sớm một chút."
Kỷ Tình Tình nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn phòng ngủ: "Có thể ngủ không?"
"Có thể." Bành Vân híp mắt cười nói.
"Trước khi chị kết hôn, có mấy chị em đến ở, có lần chơi mạt chược, bốn người bọn chị một giường, không cảm thấy chật chội chút nào."
"Được, em gọi điện thoại cho ông ngoại, 9 giờ gọi một lần, còn nói tối nay về." Kỷ Tình Tình lấy di động ra, gọi điện thoại cho ông ngoại của cô.
Rất nhiều người trong trấn đều biết, ông ngoại Kỷ Tình Tình cũng từng nghe nói qua, hỏi tình huống mấy câu, lại nghe Bành Vân đáp mấy câu, để cho cô ở lại.
Vì thế Bành Vân lại tìm áo ngủ cho Kỷ Tình Tình, bảo cô đi tắm, còn cố ý dặn dò cô lúc dùng vòi hoa sen chú ý một chút, vết thương trên chân phải đừng dính nước, sau đó tự mình bỏ đồ ăn thừa cơm thừa vào tủ lạnh, vốn định về nhà ăn chút cơm tất niên, nhưng lăn qua lăn lại hơi muộn, nàng phải giữ dáng.
Kỷ Tình Tình rất ngoan, tắm rửa cũng rất quy củ, sau khi tắm xong đều đậy dầu gội đầu sữa tắm thật kỹ, đặt vào trong góc, Bành Vân không thích đậy nắp, luôn mở miệng, còn tự an ủi nói như vậy lúc tắm nước có thể nhảy vào, pha loãng dầu gội đầu sữa tắm một chút, có thể dùng lâu hơn một chút.
Bành Vân lau đầu đi ra, thấy Kỷ Tình Tình đã giặt quần đùi, vắt khô cầm trong tay, hỏi Bành Vân phơi quần áo ở đâu.
Bành Vân chỉ chỉ ban công, sau đó nhìn cô vuốt phẳng quần đùi treo lên. Cô gái này làm việc rất lưu loát, phơi lên sau đó kiễng chân vuốt vuốt ống quần, eo thon trắng nõn lộ ra một đoạn nhỏ.
Bành Vân đột nhiên phát hiện cái gì không đúng.
"Em tắm xong, vẫn còn mặc áo lót à?" Lúc giơ tay lên, dấu trên lưng rất rõ ràng.
"Ừ."
"Em đều mặc vậy ngủ?"
"Không phải, vừa tắm xong, thuận tay mặc vào, lát nữa cởi."
"Bây giờ cởi ra đi, em không khó chịu à?"
Kỷ Tình Tình nghĩ cũng đúng, vì thế vươn tay ra sau lưng, cởi khuy áo, áo lót lỏng ra, cô kéo hai sợi dây lưng từ trong ống tay áo ra, cánh tay rút ra, sau đó từ vạt áo lấy áo lót ra, cầm ở trong tay.
Phương pháp cởi quần áo lười biếng như vậy khiến Bành Vân vui vẻ, lại liếc mắt nhìn áo lót của cô: "Em bao nhiêu tuổi rồi còn mặc loại áo ba lỗ này?"
Kỷ Tình Tình cũng nhìn xem, kiểu dáng mắt kính, không tính là áo ba lỗ chứ?
"Em không có định hình à? Cái này của em cố định vòng thép cũng không có, tăng lên đệm lót cũng không có, em chỉ bọc sữa vậy thôi đó hả?" Bành Vân chú ý nhất với cái này, nhìn không nổi.
Kỷ Tình Tình lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Có thể che được không phải được rồi sao?"
"Em xem, có hơi phóng đại ra ngoài rồi." Nàng cách áo ngủ, nhìn kỹ hình dạng Kỷ Tình Tình, hơi nhô lên có chút không thích gặp nhau, giống như đường ai nấy đi.
"Vậy sao?" Kỷ Tình Tình cúi đầu nhìn mình một cái, luống cuống.
Muốn xách cổ áo lên nhìn kỹ lại, lại ngượng ngùng.
Bành Vân vui vẻ: "Em xấu hổ cái gì, ai mà không có, em lại đây, em lại đây."
Nàng để cho Kỷ Tình Tình cùng nàng đi vào, đến trong phòng ngủ, không có bật đèn, nhưng nàng kéo tủ quần áo ra, quay lưng về phía Kỷ Tình Tình, ba lần năm trừ hai liền cởi áo ngủ của mình ra, tấm lưng xinh đẹp bóng loáng theo động tác hơi hơi vặn vẹo, dường như đang hô hấp, dường như có sức sống.
Kỷ Tình Tình nhìn đến ngây người.
Bành Vân lấy ra một chiếc váy lụa màu đen mình thích nhất, cúi người xuống, mềm mại rủ xuống, nàng mặc xong, trở tay cài nút áo, lại đưa tay mân mê một chút, đứng thẳng người lên nhìn, hài lòng, xoay người, để Kỷ Tình Tình nhìn: "Em xem, không giống nhau phải không?"
Rốt cuộc không phải chính nàng thưởng thức, nàng nhìn sắc mặt vừa tò mò vừa kinh ngạc của Kỷ Tình Tình, cảm thấy rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh.
Kỷ Tình Tình ngồi ở bên giường nhìn nàng, không bật đèn nhìn mông lung, nhưng làn da của nàng giống như đang thắp đèn cho mình, phần lộ ra là điểm nhấn, một nửa chìm ở trong bóng tối màu đen, lại lộ ra bộ phận càng thêm sinh động.
Một khe rãnh thật sâu là ranh giới Chu Hán, dãy núi hai bên muốn khuynh đảo địa giới của đối phương, không ai nhường ai, thế lực ngang nhau.
Còn có bụng dưới của nàng, đường cong thon thả giống như hai con rắn nhỏ làm ổ, đi về phía dãy núi, muốn bò đi.
Tim Kỷ Tình Tình đập như sấm, cô xem qua rất nhiều lần thân thể bạn cùng phòng, nhưng các cô ngây ngô, non nớt, ngay cả chỗ đổ bóng cũng giống nụ hoa chớm nở, không có một ai là một bộ như vậy, bao hàm dục vọng, non sông gấm vóc.
Hướng tới, lại không hướng tới. Không hướng tới, lại hướng tới.
Cô căng thẳng nói: "Chị Vân, như vậy, em cũng có thể mặc sao?"
Bành Vân phì cười, hất tóc sang một bên: "Sao lại không thể? Là nữ là được, chị thấy em kém chị không nhiều lắm, chị tìm cho em một cái, em mặc thử xem."
Kỷ Tình Tình cầm một bộ màu cam nàng đưa tới, cũng quay lưng lại, thẳng người mặc vào, xoay người lại, tự mình nhìn một cái.
Không giống nhau, rất khác nhau.
Bành Vân thở dài: "Mẹ em không dạy em mặc thế nào à?"
Kỷ Tình Tình lắc đầu.
Bành Vân cúi người xuống, ý bảo cô nhìn, sau đó duỗi tay, khảm vào da thịt và vải vóc, dùng một lực đẩy cái tròn trịa xung quanh, giống như là thu phục, đem phản loạn, không nghe lời, toàn bộ quy lại.
Kỷ Tình Tình nhìn đến mặt đỏ tới mang tai.
"Biết chưa, em thử xem?"
Kỷ Tình Tình nhìn nàng, cũng duỗi tay, xẹt qua đồi núi của mình, lúc đi ngang qua đỉnh núi, sau tai cô rụt lại một chút, ánh mắt nhìn Bành Vân cũng lay động một chút.
Bành Vân trong lòng biết rõ, biết cô sờ đến chỗ nào, mắt cong lên, cười.
Kỷ Tình Tình cắn môi, khoanh tay, nhìn nàng, mặt như bị nướng.
Bành Vân đối diện với ánh mắt của cô, rất đột nhiên, trong đầu bùm một cái, nàng cảm nhận được dục vọng.
Giống như pháo hoa.
________________
"Ơ...... Tình Tình của mình sao lại ngã." Bành Hướng Chi kêu lên.
Tình Tình của mình? Kỷ Minh Tranh liếc nhìn nàng một cái.
Bành Hướng Chi phẩy lông mi: "Sao?"
Kỷ Minh Tranh rũ mắt xuống, không chút dao động: "Trông cậu rất quen thuộc với cô ấy."
Ôi, bánh trôi vừng nhỏ chấm dấm, cũng quá buồn cười đi, dấm của người trên giấy mà cũng ăn.
"Không phải mình thay cậu vào sao?" Bành Hướng Chi vội vàng nói, "Cho dù là đồng nghiệp, cũng không ngã thật, mình cũng rất đau lòng."
"Bình thường cậu đi làm xuống lầu gì đó, phải cẩn thận một chút nhé, nếu không chân bị trẹo, mình sẽ rất khó chịu." Nàng mắt cún chớp chớp.
Ra vẻ. Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nhìn nàng, nhưng động tác khép mi chậm lại, dịu dàng hơn.
Xì, cô nhóc, ai mà không biết cô âm thầm ai oán chính mình chứ, nhưng Kỷ Minh Tranh chính là như vậy, Bành Hướng Chi chỉ cần khen cô, yêu cô, thương cô, cho dù là bốc phét, cô cũng vui vẻ, âm thầm vui vẻ.
"Họ sắp về nhà rồi." Kỷ Minh Tranh nói.
"Sao đâu?"
"Có hơi nhanh."
"Không đâu, mình cảm thấy em ấy viết rất hay, hai ta vừa gặp nhau, mình đã muốn lừa cậu về nhà." Tiến độ nhanh là ưu điểm của Bát Đại Cần Thái, Bành Hướng Chi nhất định phải thừa nhận.
"Vậy sao?" Kỷ Minh Tranh ung dung hỏi lại, luôn muốn rẽ về nhà?
Hi hi. Bành Hướng Chi chỉ cười không nói.
"Thôi nào, tiếp tục xem đi, mình cảm thấy, chậc, có thể có phát triển." Nàng cười híp mắt nói.
......
Nhà của Bành Vân ở một tòa nhà kiểu cũ bên cạnh khu chung cư cao cấp, còn là nàng tự mình mua trước khi nàng kết hôn, không có thang máy, chỉ có bốn tầng, dưới lầu là mặt tiền, tầng hai đi lên có một sân thượng nhỏ, sân thượng tầng cao nhất phơi quần áo, có người già thích lên trên trồng rau và cho gà ăn.
Bành Vân ở tầng bốn, nàng dẫn Kỷ Tình Tình leo lên, hành lang rất tối, đèn điều khiển bằng giọng nói cũng không sáng, nàng thuần thục lấy chìa khóa ra, cũng không cần soi đèn, trực tiếp đưa vào ổ khóa, tay vặn một cái, cửa mở.
Bên trong có mùi đồ gia dụng kiểu cũ, ngửi không tính là vật liệu gỗ rất tốt, còn có một chút mùi cơm còn sót lại.
Bành Vân bật đèn, đơn giản một phòng ngủ một phòng khách, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy kết cấu, phòng ăn và phòng khách không có tách ra, bên trên dùng cái lồng đậy thức ăn thừa với cơm thừa, trước cửa giày chất đống vài đôi, lung tung lộn xộn, nhưng dép lê cũng chỉ có một đôi.
Nàng mở tủ giày, tìm cho Kỷ Tình Tình một đôi dép nam, làm nổi bật đôi chân vô cùng nhỏ của cô, đi lên xoạch xoạch xoạch.
Bành Vân ném chiếc túi lên sô pha, nói với Kỷ Tình Tình: "Ngồi đi."
Sau đó đi vào phòng ngủ, lục lọi trong tủ đầu giường, cồn i-ốt và tăm bông đều còn thừa một chút, nàng suy nghĩ một chút, lại từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần đùi, đi ra ngoài đưa cho Kỷ Tình Tình: "Em thay quần jean ra trước đi, quần jean chật quá, đầu gối không cuộn lên nổi."
"Em chưa tắm, nướng đồ cả ngày rồi," Kỷ Tình Tình rất do dự, suy nghĩ một chút, còn nói, "Em có thể cởi quần ra, không mặc của chị, sẽ bị bẩn."
"Hả?" Mắt thấy cô đã muốn hành động, Bành Vân có chút sửng sốt.
Cô gái này thật không xem là người ngoài.
"Cái đó......" Bành Vân nhìn động tác của cô, quần lót màu trắng cũng đã lộ ra.
"Không sao đâu chị," Kỷ Tình Tình cười," Đều là nữ, em không sợ xấu hổ, lúc em đi học, bạn cùng phòng mùa hè còn khoả thân."
Nói là không sợ xấu hổ, nhưng Bành Vân thì không giống, bạn cùng phòng của Kỷ Tình Tình không có phong tình như Bành Vân, chỉ cầm cồn i-ốt đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, ngay cả bóng dáng của nàng cũng giống như hồn ma trong phim cũ. Lại giống như phim âm bản, đen trắng, rửa trong tầng hầm âm u, không thể lộ ra ánh sáng, riêng tư.
Không biết sẽ rửa ra cái gì, có lẽ là dục vọng, có lẽ là khinh miệt.
Tay Kỷ Tình Tình dừng lại, đột nhiên đỏ mặt, đối mặt với thiếu niên thanh xuân chừng 20 tuổi và phụ nữ trưởng thành hơn 30 tuổi sao có thể giống nhau chứ? Người trước là không phân biệt được tôi và bạn nhìn thẳng, người sau là quan sát.
Ví dụ như, quần lót đối với bạn cùng phòng của Kỷ Tình Tình mà nói, chỉ là quần lót, mà đối với Bành Vân mà nói, nó rất dễ dàng liên tưởng đến tình dục.
Tuổi tác và kinh nghiệm xếp thành bậc thang, làm cho chị gái hơn 30 tuổi nhìn xuống những năm tuổi trẻ, khóe miệng hơi cong lại, ánh mắt hơi kinh ngạc một chút, có vẻ có chút ẩn ý.
Bành Vân cười, đưa quần đùi cho Kỷ Tình Tình: "Cứ đi thay đi, đây là quần bông, giặt bẩn cũng không phiền, nếu em băn khoăn thì giặt cho chị cũng được."
Kỷ Tình Tình đỏ mặt nói được, cầm lấy quần đùi khập khiễng đi vào phòng ngủ.
Bành Vân ngồi ở trên sô pha, vừa rồi được Kỷ Tình Tình ngồi qua, nóng hổi, còn có một chút mùi xà phòng trên người cô, phòng ngủ không che cửa, có thể nhìn thấy bóng dáng Kỷ Tình Tình thay quần áo, kéo một đôi chân của cô vô cùng dài, thon thả, thẳng tắp, lúc cởi quần jean, giống như yêu quái gì đó vừa tu luyện thành người, đang lột da.
Nàng có thể nhìn thấy đầu gối Kỷ Tình Tình hơi cong, lúc nâng một chân mặc quần lên, chân kia lung lay lắc lư, đứng không vững lắm, xê dịch một chút, mắt cá chân trắng như đậu hủ liền lộ ra.
Thật là trẻ tuổi, Bành Vân nghĩ.
Thật là đẹp.
Quần đùi màu trắng sữa rộng thùng thình, vừa mới đến đầu gối Kỷ Tình Tình, cô đi ra, Bành Vân vỗ vỗ sô pha, nhìn cô ngồi xuống, cúi người từ trên bàn cầm một túi khăn giấy ướt, mở ra ý bảo Kỷ Tình Tình rửa sạch vết thương, khăn giấy ướt này trong nhà nàng có rất nhiều, bởi vì nhập hàng nhiều, không có ai mua, thấy cũng sắp hết hạn, còn thừa một thùng chất đống ở nhà nàng.
Kỷ Tình Tình cúi đầu xử lý, Bành Vân cũng nhìn theo, làn da thật nhẵn nhụi, giống như không có lỗ chân lông, cũng không có tóc gáy, đường cong bắp chân vô cùng tinh xảo, gân chân rất dài, kiễng chân cực kỳ xinh đẹp, không biết có phải có liên quan đến việc cô đạp xe ba bánh rèn luyện hay không.
Xử lý xong, Bành Vân lại đưa cồn i-ốt và tăm bông cho cô, còn mình thì đứng một bên xem.
Nhưng nàng phát hiện tay Kỷ Tình Tình dừng một chút, sau đó cắn môi, mặt lại đỏ.
Có thể là chuyện vừa rồi khiến Kỷ Tình Tình bại trận, bây giờ cô rất dễ đỏ mặt.
"Tình Tình." Bành Vân bỗng nhiên gọi cô như vậy.
"Chị Vân." Kỷ Tình Tình nghiêng mặt, nhìn qua.
"Em có vội trở về không? Nói chuyện với chị một lát đi." Bành Vân nhìn đầu gối cô, nói.
Nàng chỉ là đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, đồ ăn trên bàn làm sao cũng ăn không hết, một mình cũng không dễ nấu ăn, TV cũng lâu rồi không mở, bình thường nàng về đến nhà, tắm rửa xong liền nghịch điện thoại, có lúc gọi điện thoại cho mấy chị em trước kia, cũng nói không được vài câu, nói phải trông con cũng liền vội vàng cúp máy.
Vừa rồi Kỷ Tình Tình ở trong phòng ngủ của nàng, nàng nghe thấy động tĩnh sột soạt, cảm thấy trong nhà có cảm giác người sống, rất tốt.
Kỷ Tình Tình có chút do dự: "Muộn thì không tiện trở về, em không thể đạp xe, phải đẩy xe ba bánh đi, nhà em là khu cũ tự xây nhà, lạc hậu, trở về đoán chừng phải hơn nửa tiếng."
"Gần 11 giờ rồi."
"Vậy em ở chỗ chị đi, hai ta nói chuyện một chút," Bành Vân nói, "Em về như vậy gây sức ép nhiều hơn, em ở nhà chị nghỉ ngơi, ngày mai còn có thể bày sạp sớm một chút."
Kỷ Tình Tình nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn phòng ngủ: "Có thể ngủ không?"
"Có thể." Bành Vân híp mắt cười nói.
"Trước khi chị kết hôn, có mấy chị em đến ở, có lần chơi mạt chược, bốn người bọn chị một giường, không cảm thấy chật chội chút nào."
"Được, em gọi điện thoại cho ông ngoại, 9 giờ gọi một lần, còn nói tối nay về." Kỷ Tình Tình lấy di động ra, gọi điện thoại cho ông ngoại của cô.
Rất nhiều người trong trấn đều biết, ông ngoại Kỷ Tình Tình cũng từng nghe nói qua, hỏi tình huống mấy câu, lại nghe Bành Vân đáp mấy câu, để cho cô ở lại.
Vì thế Bành Vân lại tìm áo ngủ cho Kỷ Tình Tình, bảo cô đi tắm, còn cố ý dặn dò cô lúc dùng vòi hoa sen chú ý một chút, vết thương trên chân phải đừng dính nước, sau đó tự mình bỏ đồ ăn thừa cơm thừa vào tủ lạnh, vốn định về nhà ăn chút cơm tất niên, nhưng lăn qua lăn lại hơi muộn, nàng phải giữ dáng.
Kỷ Tình Tình rất ngoan, tắm rửa cũng rất quy củ, sau khi tắm xong đều đậy dầu gội đầu sữa tắm thật kỹ, đặt vào trong góc, Bành Vân không thích đậy nắp, luôn mở miệng, còn tự an ủi nói như vậy lúc tắm nước có thể nhảy vào, pha loãng dầu gội đầu sữa tắm một chút, có thể dùng lâu hơn một chút.
Bành Vân lau đầu đi ra, thấy Kỷ Tình Tình đã giặt quần đùi, vắt khô cầm trong tay, hỏi Bành Vân phơi quần áo ở đâu.
Bành Vân chỉ chỉ ban công, sau đó nhìn cô vuốt phẳng quần đùi treo lên. Cô gái này làm việc rất lưu loát, phơi lên sau đó kiễng chân vuốt vuốt ống quần, eo thon trắng nõn lộ ra một đoạn nhỏ.
Bành Vân đột nhiên phát hiện cái gì không đúng.
"Em tắm xong, vẫn còn mặc áo lót à?" Lúc giơ tay lên, dấu trên lưng rất rõ ràng.
"Ừ."
"Em đều mặc vậy ngủ?"
"Không phải, vừa tắm xong, thuận tay mặc vào, lát nữa cởi."
"Bây giờ cởi ra đi, em không khó chịu à?"
Kỷ Tình Tình nghĩ cũng đúng, vì thế vươn tay ra sau lưng, cởi khuy áo, áo lót lỏng ra, cô kéo hai sợi dây lưng từ trong ống tay áo ra, cánh tay rút ra, sau đó từ vạt áo lấy áo lót ra, cầm ở trong tay.
Phương pháp cởi quần áo lười biếng như vậy khiến Bành Vân vui vẻ, lại liếc mắt nhìn áo lót của cô: "Em bao nhiêu tuổi rồi còn mặc loại áo ba lỗ này?"
Kỷ Tình Tình cũng nhìn xem, kiểu dáng mắt kính, không tính là áo ba lỗ chứ?
"Em không có định hình à? Cái này của em cố định vòng thép cũng không có, tăng lên đệm lót cũng không có, em chỉ bọc sữa vậy thôi đó hả?" Bành Vân chú ý nhất với cái này, nhìn không nổi.
Kỷ Tình Tình lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Có thể che được không phải được rồi sao?"
"Em xem, có hơi phóng đại ra ngoài rồi." Nàng cách áo ngủ, nhìn kỹ hình dạng Kỷ Tình Tình, hơi nhô lên có chút không thích gặp nhau, giống như đường ai nấy đi.
"Vậy sao?" Kỷ Tình Tình cúi đầu nhìn mình một cái, luống cuống.
Muốn xách cổ áo lên nhìn kỹ lại, lại ngượng ngùng.
Bành Vân vui vẻ: "Em xấu hổ cái gì, ai mà không có, em lại đây, em lại đây."
Nàng để cho Kỷ Tình Tình cùng nàng đi vào, đến trong phòng ngủ, không có bật đèn, nhưng nàng kéo tủ quần áo ra, quay lưng về phía Kỷ Tình Tình, ba lần năm trừ hai liền cởi áo ngủ của mình ra, tấm lưng xinh đẹp bóng loáng theo động tác hơi hơi vặn vẹo, dường như đang hô hấp, dường như có sức sống.
Kỷ Tình Tình nhìn đến ngây người.
Bành Vân lấy ra một chiếc váy lụa màu đen mình thích nhất, cúi người xuống, mềm mại rủ xuống, nàng mặc xong, trở tay cài nút áo, lại đưa tay mân mê một chút, đứng thẳng người lên nhìn, hài lòng, xoay người, để Kỷ Tình Tình nhìn: "Em xem, không giống nhau phải không?"
Rốt cuộc không phải chính nàng thưởng thức, nàng nhìn sắc mặt vừa tò mò vừa kinh ngạc của Kỷ Tình Tình, cảm thấy rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh.
Kỷ Tình Tình ngồi ở bên giường nhìn nàng, không bật đèn nhìn mông lung, nhưng làn da của nàng giống như đang thắp đèn cho mình, phần lộ ra là điểm nhấn, một nửa chìm ở trong bóng tối màu đen, lại lộ ra bộ phận càng thêm sinh động.
Một khe rãnh thật sâu là ranh giới Chu Hán, dãy núi hai bên muốn khuynh đảo địa giới của đối phương, không ai nhường ai, thế lực ngang nhau.
Còn có bụng dưới của nàng, đường cong thon thả giống như hai con rắn nhỏ làm ổ, đi về phía dãy núi, muốn bò đi.
Tim Kỷ Tình Tình đập như sấm, cô xem qua rất nhiều lần thân thể bạn cùng phòng, nhưng các cô ngây ngô, non nớt, ngay cả chỗ đổ bóng cũng giống nụ hoa chớm nở, không có một ai là một bộ như vậy, bao hàm dục vọng, non sông gấm vóc.
Hướng tới, lại không hướng tới. Không hướng tới, lại hướng tới.
Cô căng thẳng nói: "Chị Vân, như vậy, em cũng có thể mặc sao?"
Bành Vân phì cười, hất tóc sang một bên: "Sao lại không thể? Là nữ là được, chị thấy em kém chị không nhiều lắm, chị tìm cho em một cái, em mặc thử xem."
Kỷ Tình Tình cầm một bộ màu cam nàng đưa tới, cũng quay lưng lại, thẳng người mặc vào, xoay người lại, tự mình nhìn một cái.
Không giống nhau, rất khác nhau.
Bành Vân thở dài: "Mẹ em không dạy em mặc thế nào à?"
Kỷ Tình Tình lắc đầu.
Bành Vân cúi người xuống, ý bảo cô nhìn, sau đó duỗi tay, khảm vào da thịt và vải vóc, dùng một lực đẩy cái tròn trịa xung quanh, giống như là thu phục, đem phản loạn, không nghe lời, toàn bộ quy lại.
Kỷ Tình Tình nhìn đến mặt đỏ tới mang tai.
"Biết chưa, em thử xem?"
Kỷ Tình Tình nhìn nàng, cũng duỗi tay, xẹt qua đồi núi của mình, lúc đi ngang qua đỉnh núi, sau tai cô rụt lại một chút, ánh mắt nhìn Bành Vân cũng lay động một chút.
Bành Vân trong lòng biết rõ, biết cô sờ đến chỗ nào, mắt cong lên, cười.
Kỷ Tình Tình cắn môi, khoanh tay, nhìn nàng, mặt như bị nướng.
Bành Vân đối diện với ánh mắt của cô, rất đột nhiên, trong đầu bùm một cái, nàng cảm nhận được dục vọng.
Giống như pháo hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.