Đều Trọng Sinh Rồi, Ai Làm Xã Hội Đen!
Chương 30: Sự Bình Tĩnh Của Tần Giang, Nhiều Phe Đối Đầu, Vững Vàng Như Bàn Thạch 2
Vô Liêu Tiểu Bạch A
15/12/2024
Vù...
Cái đĩa thậm chí còn phát ra tiếng gió rít.
Xoẹt!
May mà Mặt Sẹo phản ứng nhanh, theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, cái đĩa đập vào bức tường phía sau lưng hắn ta.
Choang...
Cái đĩa vỡ tan tành!
Mặc dù không trúng Mặt Sẹo, nhưng thức ăn và nước sốt trên đĩa bắn tung tóe lên người hắn ta, mùi vị kỳ lạ xộc thẳng vào mũi:
"Mẹ kiếp, quần áo của tao!"
"Đây là hàng hiệu, hãng Banni đấy!!!"
Mặt Sẹo tức giận chỉ vào Tần Giang: "Tao đã nể mặt mày lắm rồi! Vốn định bắt mày quỳ xuống hát bài Chinh Phục, đánh gãy một chân, bây giờ tao quyết định đánh gãy cả năm cái chân của mày."
"Lên cho tao! Đánh cho tàn nhẫn vào!"
Hơn mười tên đàn em phía sau vừa định rút vũ khí ra tấn công thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ phía dưới vọng lên:
Uỵch... uỵch...
"Mày báo cảnh sát." Mặt Sẹo biến sắc nhìn Tần Giang: "Mày không hiểu quy tắc trong giới giang hồ à?"
Hừ... Ha...
Tần Giang ăn xong, uống một ngụm trà, nhìn Mặt Sẹo đang tức giận, cười nói: "Thứ nhất, tôi không phải dân anh chị, thứ hai, không phải tôi báo cảnh sát."
Mặt Sẹo nghi ngờ nhìn Tần Giang, nói đúng ra thì hắn ta cũng không nghĩ rằng Tần Giang sẽ báo cảnh sát, làm như vậy chỉ khiến hai bên hoàn toàn trở mặt, đối với ai cũng không có lợi, chỉ có thể cùng nhau chịu thiệt, làm như vậy chẳng phải còn tệ hơn là ở trên con đường bên ngoài học viện sao.
"Đi!"
Mặt Sẹo ra hiệu bằng mắt cho đàn em.
Rất nhanh, đám đàn em đã hiểu ý, gom tất cả đồ đạc trong người lại cho một tên đàn em rồi bảo hắn ta rời đi.
Mặt Sẹo bình tĩnh lại.
Hôm nay, thứ nhất là không có thương vong, thứ hai là không có hung khí, cho dù ai đến thì hắn ta cũng chỉ nói rằng mình đến đây để ăn cơm.
Một lúc sau.
Lưu Dũng dẫn theo một vài cảnh sát đi lên, nhìn thấy Mặt Sẹo, sắc mặt ông ta lạnh lùng: "Mặt Sẹo, lại là mày gây rối."
"Sao vậy, cơm tù chưa ăn đủ à!!!"
Mặt Sẹo cười giả lả: "Anh Lưu nói đùa, ở địa bàn của anh, làm sao tôi dám gây rối, tôi chỉ dẫn theo mấy anh em đến ăn cơm thôi."
"Đội trưởng Lưu, sao anh lại đến đây..."
"Có người báo cáo..."
Ông ta cố ý liếc nhìn Tần Giang.
"Hừ!"
Lưu Dũng hừ lạnh, ông ta căn bản không tin Mặt Sẹo dẫn theo nhiều người như vậy đến nhà hàng chỉ để ăn cơm, huống hồ ông ta vừa nhận được báo cáo chính xác rằng có người tụ tập đánh nhau.
Ông ta phẩy tay: "Tất cả tránh ra, mấy cậu vào kiểm tra xem có ai bị thương không, đều là ai!"
"Tránh ra!"
Mặt Sẹo đương nhiên không dám cản trở, ra hiệu cho đàn em tránh đường.
Ngay lập tức.
Vài cảnh sát xông vào phòng riêng.
Đồng thời, Lưu Dũng cũng đi theo con đường vừa được mở ra, nhìn vào phòng riêng, không thấy cảnh tượng hỗn loạn như ông ta dự đoán, ngược lại, mọi thứ rất bình thường, nhiều nhất là có một vài mảnh vỡ trên sàn nhà.
Phù...
Lưu Dũng thở phào nhẹ nhõm: "Không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất, dạo này ngày nào cũng có nhiều chuyện."
Ngay sau đó.
Đôi mắt ông ta đột nhiên co lại, bởi vì ông ta nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang ngồi giữa bàn ăn:
"Tần Giang!"
"Còn có hai tên đàn em của cậu ta..."
Đừng nói là Tần Giang, ngay cả Chu Chính và Vệ Tiêu (Tứ Cửu) cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta, quá đặc biệt.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng lướt qua Tần Giang và Mặt Sẹo, trong lòng đã đoán được tình hình.
Tần Giang và Mặt Sẹo có thù oán!
Mặt Sẹo phái Tiết Tứ đi báo thù!
Nhưng không ngờ lại bị đánh thảm hại và bị bắt giam!
Hôm nay hắn ta đến đây để trả thù!
...
Nguyên nhân sự việc nhanh chóng được suy luận ra trong lòng ông ta, ông ta cũng coi như một trong những người trong cuộc, Tiết Tứ là do ông bắt, Mặt Sẹo chắc chắn không dám tìm anôngh gây phiền phức mà chỉ có thể tìm kẻ chủ mưu gây tội là Tần Giang.
Lưu Dũng nhìn Mặt Sẹo lạnh lùng nói: "Hiện tại là xã hội pháp trị, tôi nhắc nhở anh, phàm là kẻ dám làm ra chuyện khác người thì hậu quả anh rõ ràng, đừng tưởng rằng quen biết một chút người là có thể chạy trốn chế tài của pháp luật."
"Đi, xem trên người bọn họ có vật phẩm cấm hay không."
Mặt Sẹo âm thầm bĩu môi khinh thường.
Nhưng ngoài mặt lại cười hề hề nói: "Lưu sở thật biết nói đùa, chúng tôi đến ăn cơm mang theo vật phẩm cấm gì chứ, tất cả đừng phản kháng, để mấy anh em đội trị an lục soát!"
Chưa đợi đội viên trị an kiểm tra thì đã thấy trong phòng bao truyền đến tiếng chế giễu: "Hú còi cảnh sát đến cho dù có hung khí cũng đã sớm chuyển đi rồi..."
Lưu Dũng nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, vốn có chút tức giận, biểu cảm biến thành kinh ngạc, ngơ ngác thốt lên:
"Đội trưởng Bạch, sao anh lại ở đây!"
Lời này vừa nói ra!
Cả hội trường đều im lặng.
Mấy đội viên trị an cũng nhìn về phía phòng bao, lúc này mới phát hiện trừ ba người Tần Giang ra còn có hai người ở một bên.
Trước đó bởi vì ba người Tần Giang quá nổi bật, ngồi ở đó ăn uống thoải mái, khí thế hào hùng khiến người ta vô thức nhìn về phía ba người bọn họ, cho rằng hai người này là đàn em nên không để ý.
Bây giờ khi chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người này mới phát hiện ra sự bất phàm, đặc biệt là người có dáng người to khỏe kia, sắc mặt cương nghị, ánh mắt vô cùng sắc bén có một loại khí tức rất quen thuộc.
Cái đĩa thậm chí còn phát ra tiếng gió rít.
Xoẹt!
May mà Mặt Sẹo phản ứng nhanh, theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, cái đĩa đập vào bức tường phía sau lưng hắn ta.
Choang...
Cái đĩa vỡ tan tành!
Mặc dù không trúng Mặt Sẹo, nhưng thức ăn và nước sốt trên đĩa bắn tung tóe lên người hắn ta, mùi vị kỳ lạ xộc thẳng vào mũi:
"Mẹ kiếp, quần áo của tao!"
"Đây là hàng hiệu, hãng Banni đấy!!!"
Mặt Sẹo tức giận chỉ vào Tần Giang: "Tao đã nể mặt mày lắm rồi! Vốn định bắt mày quỳ xuống hát bài Chinh Phục, đánh gãy một chân, bây giờ tao quyết định đánh gãy cả năm cái chân của mày."
"Lên cho tao! Đánh cho tàn nhẫn vào!"
Hơn mười tên đàn em phía sau vừa định rút vũ khí ra tấn công thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ phía dưới vọng lên:
Uỵch... uỵch...
"Mày báo cảnh sát." Mặt Sẹo biến sắc nhìn Tần Giang: "Mày không hiểu quy tắc trong giới giang hồ à?"
Hừ... Ha...
Tần Giang ăn xong, uống một ngụm trà, nhìn Mặt Sẹo đang tức giận, cười nói: "Thứ nhất, tôi không phải dân anh chị, thứ hai, không phải tôi báo cảnh sát."
Mặt Sẹo nghi ngờ nhìn Tần Giang, nói đúng ra thì hắn ta cũng không nghĩ rằng Tần Giang sẽ báo cảnh sát, làm như vậy chỉ khiến hai bên hoàn toàn trở mặt, đối với ai cũng không có lợi, chỉ có thể cùng nhau chịu thiệt, làm như vậy chẳng phải còn tệ hơn là ở trên con đường bên ngoài học viện sao.
"Đi!"
Mặt Sẹo ra hiệu bằng mắt cho đàn em.
Rất nhanh, đám đàn em đã hiểu ý, gom tất cả đồ đạc trong người lại cho một tên đàn em rồi bảo hắn ta rời đi.
Mặt Sẹo bình tĩnh lại.
Hôm nay, thứ nhất là không có thương vong, thứ hai là không có hung khí, cho dù ai đến thì hắn ta cũng chỉ nói rằng mình đến đây để ăn cơm.
Một lúc sau.
Lưu Dũng dẫn theo một vài cảnh sát đi lên, nhìn thấy Mặt Sẹo, sắc mặt ông ta lạnh lùng: "Mặt Sẹo, lại là mày gây rối."
"Sao vậy, cơm tù chưa ăn đủ à!!!"
Mặt Sẹo cười giả lả: "Anh Lưu nói đùa, ở địa bàn của anh, làm sao tôi dám gây rối, tôi chỉ dẫn theo mấy anh em đến ăn cơm thôi."
"Đội trưởng Lưu, sao anh lại đến đây..."
"Có người báo cáo..."
Ông ta cố ý liếc nhìn Tần Giang.
"Hừ!"
Lưu Dũng hừ lạnh, ông ta căn bản không tin Mặt Sẹo dẫn theo nhiều người như vậy đến nhà hàng chỉ để ăn cơm, huống hồ ông ta vừa nhận được báo cáo chính xác rằng có người tụ tập đánh nhau.
Ông ta phẩy tay: "Tất cả tránh ra, mấy cậu vào kiểm tra xem có ai bị thương không, đều là ai!"
"Tránh ra!"
Mặt Sẹo đương nhiên không dám cản trở, ra hiệu cho đàn em tránh đường.
Ngay lập tức.
Vài cảnh sát xông vào phòng riêng.
Đồng thời, Lưu Dũng cũng đi theo con đường vừa được mở ra, nhìn vào phòng riêng, không thấy cảnh tượng hỗn loạn như ông ta dự đoán, ngược lại, mọi thứ rất bình thường, nhiều nhất là có một vài mảnh vỡ trên sàn nhà.
Phù...
Lưu Dũng thở phào nhẹ nhõm: "Không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất, dạo này ngày nào cũng có nhiều chuyện."
Ngay sau đó.
Đôi mắt ông ta đột nhiên co lại, bởi vì ông ta nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang ngồi giữa bàn ăn:
"Tần Giang!"
"Còn có hai tên đàn em của cậu ta..."
Đừng nói là Tần Giang, ngay cả Chu Chính và Vệ Tiêu (Tứ Cửu) cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta, quá đặc biệt.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng lướt qua Tần Giang và Mặt Sẹo, trong lòng đã đoán được tình hình.
Tần Giang và Mặt Sẹo có thù oán!
Mặt Sẹo phái Tiết Tứ đi báo thù!
Nhưng không ngờ lại bị đánh thảm hại và bị bắt giam!
Hôm nay hắn ta đến đây để trả thù!
...
Nguyên nhân sự việc nhanh chóng được suy luận ra trong lòng ông ta, ông ta cũng coi như một trong những người trong cuộc, Tiết Tứ là do ông bắt, Mặt Sẹo chắc chắn không dám tìm anôngh gây phiền phức mà chỉ có thể tìm kẻ chủ mưu gây tội là Tần Giang.
Lưu Dũng nhìn Mặt Sẹo lạnh lùng nói: "Hiện tại là xã hội pháp trị, tôi nhắc nhở anh, phàm là kẻ dám làm ra chuyện khác người thì hậu quả anh rõ ràng, đừng tưởng rằng quen biết một chút người là có thể chạy trốn chế tài của pháp luật."
"Đi, xem trên người bọn họ có vật phẩm cấm hay không."
Mặt Sẹo âm thầm bĩu môi khinh thường.
Nhưng ngoài mặt lại cười hề hề nói: "Lưu sở thật biết nói đùa, chúng tôi đến ăn cơm mang theo vật phẩm cấm gì chứ, tất cả đừng phản kháng, để mấy anh em đội trị an lục soát!"
Chưa đợi đội viên trị an kiểm tra thì đã thấy trong phòng bao truyền đến tiếng chế giễu: "Hú còi cảnh sát đến cho dù có hung khí cũng đã sớm chuyển đi rồi..."
Lưu Dũng nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, vốn có chút tức giận, biểu cảm biến thành kinh ngạc, ngơ ngác thốt lên:
"Đội trưởng Bạch, sao anh lại ở đây!"
Lời này vừa nói ra!
Cả hội trường đều im lặng.
Mấy đội viên trị an cũng nhìn về phía phòng bao, lúc này mới phát hiện trừ ba người Tần Giang ra còn có hai người ở một bên.
Trước đó bởi vì ba người Tần Giang quá nổi bật, ngồi ở đó ăn uống thoải mái, khí thế hào hùng khiến người ta vô thức nhìn về phía ba người bọn họ, cho rằng hai người này là đàn em nên không để ý.
Bây giờ khi chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người này mới phát hiện ra sự bất phàm, đặc biệt là người có dáng người to khỏe kia, sắc mặt cương nghị, ánh mắt vô cùng sắc bén có một loại khí tức rất quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.