Chương 21: Cuộc Chạm Mặt Của Sự Đối Lập
Kawi
21/10/2015
Làm bài trong tình trạng không mấy khỏe mạnh khiến Nim gặp nhiều trở ngại. Chưa được 15 phút thì cô bé đã thấy nhức đầu. mắt hơi mờ đi, nhưng Nim lắc nhẹ đầu để cố tập trung. Đây là kết quả của một quá trình học tập và cố gắng của Nim, cô bé không thể bỏ qua được.
45 phút nặng nề trôi qua, Nim hoàn thành bài kiểm tra với khuôn mặt bạc nhợt và người đầy mồ hôi. Cô bé xin phép cô giáo xuống phòng y tế rồi mệt nhọc lê từng bước trên hành lang. Bây giờ lại là lúc ra chơi, sân trường đông như kiến cỏ, Nim nhìn mà thấy chóng mặt.
Nhưng chỉ mới đến ngang chân cầu thang tầng 1, Nim đã gục xuống…
Đám học sinh xung quanh la lên, mọi người chạy lại xem càng đông, nhưng chẳng có ai tới đỡ Nim dậy, không biết là vì quá ngạc nhiên hay là quá vô tình nữa…
……………………………..
Lần thứ 2 cô bé mở mắt, lại căn phòng trắng và sợi dây chuyền nước biển. Nhưng lần này Nim không phải ở một mình, một dáng người mặc áo sơ mi đen, quần hộp màu xám đang ngồi bên cạnh. Không ai khác đó chính là Devil.
Nim giật mình khi thấy cậu nhóc…
– Đừng có nhìn! Ngủ đi! – Devil vẫn giữ thái độ nóng nảy như từ trước đến nay vẫn thế.
Nhưng làm sao mà ngủ được khi có người ngồi bên cạnh, mà lại là Devil. Nim hơi nhăn nhăn nhưng cũng nhắm mắt lại với một đống thắc mắc. Tốt nhất là không chọc giận cậu ấy vào lúc này!
Một lúc sau.
– Bạn ấy không sao chứ? – một giọng nói cất lên khiến Devil quay lại nhìn.
Và đó là người chẳng bao giờ Devil muốn gặp……….
………………………….
Quay lại thời điểm khi Nim bị ngất ở cầu thang tầng 1 của trường.
Thật ra người bế Nim lên và đưa vào bệnh viện chính là Angle. Khỏi nói thì tất cả cũng có thể tưởng tượng lũ học sinh trong trường đã ngạc nhiên đến mức nào. Cậu nhóc hốt hoảng, vừa bế Nim trên tay vừa gọi tên cô bé.
Nhưng vừa đến cổng bệnh viện, Angle đã nhìn thấy Devil cùng đám người thuộc hạ đang tất tả chạy ngược chạy xuôi đi tìm Nim.
Không hiểu suy nghĩ như thế nào, Angle lại kêu lớn:
– Trình Kha!
Nghe ai đó gọi tên mình, Devil quay lại, cậu nhóc bất ngờ khi thấy Angle đang bế Nim trên tay.
Angle chạy lại và đưa cô bé cho Devil:
– Tôi có việc phải đi gấp! Gửi bạn ấy cho cậu! Tôi thấy bạn ấy bị ngất ở trường nên bế tới đây!
Xong xuôi đâu đấy, Angle trở vào trong xe ô tô rồi đi thẳng.
Và việc Nim có mặt được ở bệnh viện là do đó mà ra…
…………………………….
– Cậu tới đây làm gì? – Devil hỏi.
– Tôi muốn coi bạn ấy như thế nào? Lúc nãy thấy Nim bất tỉnh, tôi đã rất sợ!
– Sợ ư? Chỉ sau mấy năm không gặp, sao trông cậu mềm yếu hẳn đi thế! – Devil cười cười.
– Đời thay đổi khi người thay đổi mà! Với lại, cô ấy là bạn tôi!
– Bạn ư?
– Uh! Không phải cô ấy cũng là bạn cậu sao?
– Bạn tôi??? Ha ha! Nực cười! Devil này không hề có bạn, mà chỉ có kẻ thù.
– Thế chả nhẽ, trong mắt cậu, cô ấy không phải là bạn mà là kẻ thù?
– Cậu không cần biết điều đó!
– 3 năm không gặp, cậu vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như thế! – Angle mỉm cười.
Rồi cậu nhóc tiến lại phía Nim, đưa tay lên sờ trán và hôn một cái thật nhẹ lên má cô bé.
Devil dù không tỏ thái độ nhưng trong lòng thấy ngạc nhiên vô cùng.
– Có lẽ cậu thấy lạ! Nhưng tôi sống ở nước ngoài lâu rồi, tôi quen với cách thể hiện tình cảm với bạn bè như vậy. Không khiến cậu thấy khó chịu chứ?
– Khó chịu? Vì sao?
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi! Tôi về nhé! Nhờ cậu chăm sóc bạn ấy, tôi sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa ở bệnh viện đâu nên cậu không cần lo lắng đến việc Nim biết đến sự có mặt của tôi. Chào nhé! – Angle vẫy tay chào, gương mặt thoáng nét kiêu ngạo rồi mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Devil không phản ứng gì, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế.
Nhưng Nim đã nghe hết tất cả…
Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mk , nhưng có lẽ 2 ngày nữa tớ ms ra chapter ms đk sorry thật longf nha !! >-<
45 phút nặng nề trôi qua, Nim hoàn thành bài kiểm tra với khuôn mặt bạc nhợt và người đầy mồ hôi. Cô bé xin phép cô giáo xuống phòng y tế rồi mệt nhọc lê từng bước trên hành lang. Bây giờ lại là lúc ra chơi, sân trường đông như kiến cỏ, Nim nhìn mà thấy chóng mặt.
Nhưng chỉ mới đến ngang chân cầu thang tầng 1, Nim đã gục xuống…
Đám học sinh xung quanh la lên, mọi người chạy lại xem càng đông, nhưng chẳng có ai tới đỡ Nim dậy, không biết là vì quá ngạc nhiên hay là quá vô tình nữa…
……………………………..
Lần thứ 2 cô bé mở mắt, lại căn phòng trắng và sợi dây chuyền nước biển. Nhưng lần này Nim không phải ở một mình, một dáng người mặc áo sơ mi đen, quần hộp màu xám đang ngồi bên cạnh. Không ai khác đó chính là Devil.
Nim giật mình khi thấy cậu nhóc…
– Đừng có nhìn! Ngủ đi! – Devil vẫn giữ thái độ nóng nảy như từ trước đến nay vẫn thế.
Nhưng làm sao mà ngủ được khi có người ngồi bên cạnh, mà lại là Devil. Nim hơi nhăn nhăn nhưng cũng nhắm mắt lại với một đống thắc mắc. Tốt nhất là không chọc giận cậu ấy vào lúc này!
Một lúc sau.
– Bạn ấy không sao chứ? – một giọng nói cất lên khiến Devil quay lại nhìn.
Và đó là người chẳng bao giờ Devil muốn gặp……….
………………………….
Quay lại thời điểm khi Nim bị ngất ở cầu thang tầng 1 của trường.
Thật ra người bế Nim lên và đưa vào bệnh viện chính là Angle. Khỏi nói thì tất cả cũng có thể tưởng tượng lũ học sinh trong trường đã ngạc nhiên đến mức nào. Cậu nhóc hốt hoảng, vừa bế Nim trên tay vừa gọi tên cô bé.
Nhưng vừa đến cổng bệnh viện, Angle đã nhìn thấy Devil cùng đám người thuộc hạ đang tất tả chạy ngược chạy xuôi đi tìm Nim.
Không hiểu suy nghĩ như thế nào, Angle lại kêu lớn:
– Trình Kha!
Nghe ai đó gọi tên mình, Devil quay lại, cậu nhóc bất ngờ khi thấy Angle đang bế Nim trên tay.
Angle chạy lại và đưa cô bé cho Devil:
– Tôi có việc phải đi gấp! Gửi bạn ấy cho cậu! Tôi thấy bạn ấy bị ngất ở trường nên bế tới đây!
Xong xuôi đâu đấy, Angle trở vào trong xe ô tô rồi đi thẳng.
Và việc Nim có mặt được ở bệnh viện là do đó mà ra…
…………………………….
– Cậu tới đây làm gì? – Devil hỏi.
– Tôi muốn coi bạn ấy như thế nào? Lúc nãy thấy Nim bất tỉnh, tôi đã rất sợ!
– Sợ ư? Chỉ sau mấy năm không gặp, sao trông cậu mềm yếu hẳn đi thế! – Devil cười cười.
– Đời thay đổi khi người thay đổi mà! Với lại, cô ấy là bạn tôi!
– Bạn ư?
– Uh! Không phải cô ấy cũng là bạn cậu sao?
– Bạn tôi??? Ha ha! Nực cười! Devil này không hề có bạn, mà chỉ có kẻ thù.
– Thế chả nhẽ, trong mắt cậu, cô ấy không phải là bạn mà là kẻ thù?
– Cậu không cần biết điều đó!
– 3 năm không gặp, cậu vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như thế! – Angle mỉm cười.
Rồi cậu nhóc tiến lại phía Nim, đưa tay lên sờ trán và hôn một cái thật nhẹ lên má cô bé.
Devil dù không tỏ thái độ nhưng trong lòng thấy ngạc nhiên vô cùng.
– Có lẽ cậu thấy lạ! Nhưng tôi sống ở nước ngoài lâu rồi, tôi quen với cách thể hiện tình cảm với bạn bè như vậy. Không khiến cậu thấy khó chịu chứ?
– Khó chịu? Vì sao?
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi! Tôi về nhé! Nhờ cậu chăm sóc bạn ấy, tôi sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa ở bệnh viện đâu nên cậu không cần lo lắng đến việc Nim biết đến sự có mặt của tôi. Chào nhé! – Angle vẫy tay chào, gương mặt thoáng nét kiêu ngạo rồi mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Devil không phản ứng gì, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế.
Nhưng Nim đã nghe hết tất cả…
Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mk , nhưng có lẽ 2 ngày nữa tớ ms ra chapter ms đk sorry thật longf nha !! >-<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.