Chương 1: Sơ lược Diệp gia
Marry
05/07/2014
Ai sống ở khu phố XX thì chắc chắn đều biết Diệp gia. Không phải nổi tiếng vì điều gì to tát mà lại nổi tiếng vì độ biến thái, thật khiến người ta phát ghê. Nhưng, đối với những người bên ngoài không biết thì mọi sự thực đều bị che dấu dưới một tấm màn vô cùng đẹp đẽ. Còn những người đã biết thì tìm mọi cách tránh xa.
Mở màn là hai vợ chồng Diệp Quang Thành và Lâm Tử Y. Họ đã lấy nhau gần được 30 năm nhưng tình cảm không giảm mà ngày càng thăng hoa. Ba Diệp là một võ sư, mở võ quán Diệp gia tại đầu phố rất nổi tiếng. Ông có nhiều đệ tử thành công trên con đường võ học nên cũng goi là có chút tiếng tăm. Còn má Lâm trước đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sau khi lấy Quang Thành thì chỉ làm nội trợ tại gia.
Cuộc sống hôn nhân 30 năm của họ phải nói là tuyệt vời. Không có một trận cãi vã hay động chân động tay nào. Theo như lời Nhược Tuyết nói thì chỉ suốt ngày âu yếm quên làm nhưng không quên ăn. Bà Tử Y và ông Diệp diễn những màn ngọt ngào sến chảy nước suốt trước mặt cô con gái cưng khiến Nhược Tuyết thực sự muốn ra ngoài ở riêng cho xong. Họ nghĩ rằng mình vẫn còn như mấy đôi vợ chồng son mới cưới hay sao ? Thật muốn ói mà.
Hệ quả của cuộc hôn nhân biến thái này chính là ba anh em Diệp GiangNam, Diệp Nhược Tuyết và Diệp Nhược Phong. Mỗi người đều thừa hưởng dòng gen biến thái quý hiếm của ba mẹ truyền cho, nhưng lại biểu hiện mỗi khác.
Anh cả Diệp GiangNamđược biết đến là một thiên tài về máy tính. Vẻ đẹp lãng tử mê hồn với tính cách ôn hòa của anh khiến bao nhiêu cô gái phải ngã khụy. Nhưng ông trời vốn công bằng, ai mà biết chàng trai tuyệt vời như thế mà lại mắc căn bệnh biến thái “yêu em gái.“ Và kẻ bị hại là Diệp Nhược Tuyết đây. Lão ca ca biến thái đó luôn bám theo cô suốt ngày, khiến ta thực sự phát điên mà. May mà khi hắn đi học đại học ở Thượng Hải xa xôi đã khiến Nhược Tuyết thóat được kiếp nạn ngàn năm có một này.
Còn tên đệ đệ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô, Diệp Nhược Phong thì đúng là một tên bại hoại thứ thiệt. Không biết tên đó ăn cái gì mà chỉ suốt ngày đi chung với mấy đứa con gái ẻo lả trông phát tởm. Hắn tự lập kỉ lục cho riêng mình là đã quan hệ với mấy nàng bạn gái từ hồi mới 10 tuổi. Không hiểu rằng tên này bị mắc bệnh phát dục sớm không nữa mà lúc nào cũng chỉ chăm chăm dính lấy bọn con gái. Một ngày không biết là hắn đi chung với bao nhiêu cô nữa.
Đã vậy lại Nhược Phong còn được mệnh danh là lãng tử phong lưu đa tình. Nhưng thực chất chỉ là tên tiểu dâm ô biến thái. Có đánh chết, Nhược Tuyết cũng không thừa nhận tên này là em trai sinh đôi của mình. Chỉ cần nhìn thấy tên này là cô đã muốn đập cho mấy trận rồi.
Và ra mắt cuối cùng chính là Diệp Nhược Tuyết – con người may mắn thóat được dòng gen quý hiếm đặc biệt kia. ( Theo ta nghĩ thì tòan là cô nàng tự sướng. ). Nhược Tuyết là một cô gái xinh đẹp, nhưng tính tình vốn không thích chơi nổi nên vẻ đẹp ấy đã bị che giấu đi phần nào. Vì má Lâm thích con gái yểu điệu, thục nữ nên cô bị bắt để tóc dài, ăn mặc đoan trang, lịch sự. Mái tóc dài đen nhánh kia luôn được cột cao chot vót, để lộ khuân mặt xinh đẹp của cô. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao gọng gàng, làn da trắng mịn không cần trang điểm khiến Nhược Tuyết được nhiều người chú ý.
Nhưng căn bản vì tính cách đơn giản nên ít khi cô để lộ vẻ đẹp tự nhiên của mình. Mọi người chỉ biết đến một Diệp Nhược Tuyết bình thường mà thôi. Nhưng, sâu bên trong vẻ bề ngoài xinh đẹp đó là một ác quỷ hàng thật giá thật. Cô là người duy nhất thừa kế võ quán Diệp gia, trước đây, ba Diệp chỉ muốn cô học mấy bài võ để phòng thân nhưng cô càng học càng mê nên trở thành đệ tử số một của Diệp Quang Thành. Đương nhiên là họ phải giấu má Lâm chuyện đó vì, bà rất muốn coi gái mình trở thành một cô gái hòan hảo chứ không phải là một đứa con gái suốt ngày chỉ biết động chân động tay.
Nhưng giấy không gói được lửa, khi má Lâm biết chuyện thì hậu quả mà hai ba con Diệp Quang Thành và Diệp Nhược Tuyết nhân được là không hề nhỏ. Ba Diệp bị cấm không được lại gần má Lâm trong vòng một tuần, nên suốt ngày khóc lóc, than thở với con gái như một kẻ bị thất tình. Còn cô thì bị cắt 1 tháng tiền tiêu vặt và ăn kẹo chanh. Tiền tuy quý nhưng không lại gì với món kẹo chanh thượng hạng kia. Má Lâm của thật độc ác, biết cô bị nghiện món đó nên cố tình làm vậy.
Kẹo chanh đó không bán ở bên ngoài mà là món ăn do bà Tử Y tự làm. Vị chua chua ngọt ngọt đặc biệt của nó khiến Nhược Tuyết phát mê mà không rời được. Cô còn nghi ngờ rằng không biết má Lâm có cho chất gây nghiện như cocain hay mooc phin vào trong đó không mà khiến cô như một kẻ nghiện kẹo chanh vậy. Một tuần chỉ được một hộp nên cô phải ăn dè, hôm nào có lỡ ăn quá tiêu chuẩn thì đến cuối tuần sẽ day dứt đến chết mất. Nói tóm lại, kẹo chanh là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô.
Ở nhà và võ quán thì Tiểu Tuyết hiện nguyên hình một tay du côn chính hiệu. Còn khi đi học thì lại trở thành một cô gái bình thường không chút tiền án tiền sự nào cả. Nhưng, nổi bật ở cô là tính thù dai, cái tính đó đã ăn thẳng sâu vào bên trong máu của cô. Mặc dù có thể kiềm chế tốt nhưng kẻ nào dám đắc tội với Nhược Tuyết thì sẽ bị ăn trả lại gấp mười lần, còn có thế hơn hoặc kém tùy thuộc vào tâm tình lúc đó tốt hay xấu.
Nhưng, sống lâu thì lộ bản chất. Tuy lúc nào cũng cố diễn bài học sinh ngoan ngõan nhưng ai cũng biết rằng, Diệp Nhược Tuyết là kẻ không nên dây vào. Cô có hai đứa bạn thân là Hoàng Lam Nhi và Hoắc Đình Giang. Cô nàng Lam Nhi thì vô cùng nhí nhảnh, suốt ngày chỉ ngây thơ mơ tưởng đến tên tiểu dâm ô Nhược Phong mặc lời khuyên can của Tiểu Tuyết. Còn tên nhóc họ Hoắc kia thì suốt ngày chỉ biết đến tiền là tiền, Đình Giang đi làm thêm suốt ngày để kiếm tiền mặc dù nhà không không thiếu của. Tất cả là vì bệnh mê tiền đó nên trong số cả ba người, Đình Giang là kẻ rủng rỉnh nhất.
Dù vậy thì Nhược Tuyết vẫn không che giấu được thói du côn của mình nên lâu dần cô chán nản với cái bàn diễn mệt người đó. Ác ma thì sao ? Mà thiên thần thì sao ? Ai nói là cô không thể được làm ác ma, ai nói là cô bắt buộc phải thánh thiện như thiên thần. Tiểu Tuyết thích cả hai thứ đó nên không ai ngăn cản được, chỉ mong rằng nhìn kĩ mà không bị mắc lừa thôi.
Mở màn là hai vợ chồng Diệp Quang Thành và Lâm Tử Y. Họ đã lấy nhau gần được 30 năm nhưng tình cảm không giảm mà ngày càng thăng hoa. Ba Diệp là một võ sư, mở võ quán Diệp gia tại đầu phố rất nổi tiếng. Ông có nhiều đệ tử thành công trên con đường võ học nên cũng goi là có chút tiếng tăm. Còn má Lâm trước đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sau khi lấy Quang Thành thì chỉ làm nội trợ tại gia.
Cuộc sống hôn nhân 30 năm của họ phải nói là tuyệt vời. Không có một trận cãi vã hay động chân động tay nào. Theo như lời Nhược Tuyết nói thì chỉ suốt ngày âu yếm quên làm nhưng không quên ăn. Bà Tử Y và ông Diệp diễn những màn ngọt ngào sến chảy nước suốt trước mặt cô con gái cưng khiến Nhược Tuyết thực sự muốn ra ngoài ở riêng cho xong. Họ nghĩ rằng mình vẫn còn như mấy đôi vợ chồng son mới cưới hay sao ? Thật muốn ói mà.
Hệ quả của cuộc hôn nhân biến thái này chính là ba anh em Diệp GiangNam, Diệp Nhược Tuyết và Diệp Nhược Phong. Mỗi người đều thừa hưởng dòng gen biến thái quý hiếm của ba mẹ truyền cho, nhưng lại biểu hiện mỗi khác.
Anh cả Diệp GiangNamđược biết đến là một thiên tài về máy tính. Vẻ đẹp lãng tử mê hồn với tính cách ôn hòa của anh khiến bao nhiêu cô gái phải ngã khụy. Nhưng ông trời vốn công bằng, ai mà biết chàng trai tuyệt vời như thế mà lại mắc căn bệnh biến thái “yêu em gái.“ Và kẻ bị hại là Diệp Nhược Tuyết đây. Lão ca ca biến thái đó luôn bám theo cô suốt ngày, khiến ta thực sự phát điên mà. May mà khi hắn đi học đại học ở Thượng Hải xa xôi đã khiến Nhược Tuyết thóat được kiếp nạn ngàn năm có một này.
Còn tên đệ đệ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô, Diệp Nhược Phong thì đúng là một tên bại hoại thứ thiệt. Không biết tên đó ăn cái gì mà chỉ suốt ngày đi chung với mấy đứa con gái ẻo lả trông phát tởm. Hắn tự lập kỉ lục cho riêng mình là đã quan hệ với mấy nàng bạn gái từ hồi mới 10 tuổi. Không hiểu rằng tên này bị mắc bệnh phát dục sớm không nữa mà lúc nào cũng chỉ chăm chăm dính lấy bọn con gái. Một ngày không biết là hắn đi chung với bao nhiêu cô nữa.
Đã vậy lại Nhược Phong còn được mệnh danh là lãng tử phong lưu đa tình. Nhưng thực chất chỉ là tên tiểu dâm ô biến thái. Có đánh chết, Nhược Tuyết cũng không thừa nhận tên này là em trai sinh đôi của mình. Chỉ cần nhìn thấy tên này là cô đã muốn đập cho mấy trận rồi.
Và ra mắt cuối cùng chính là Diệp Nhược Tuyết – con người may mắn thóat được dòng gen quý hiếm đặc biệt kia. ( Theo ta nghĩ thì tòan là cô nàng tự sướng. ). Nhược Tuyết là một cô gái xinh đẹp, nhưng tính tình vốn không thích chơi nổi nên vẻ đẹp ấy đã bị che giấu đi phần nào. Vì má Lâm thích con gái yểu điệu, thục nữ nên cô bị bắt để tóc dài, ăn mặc đoan trang, lịch sự. Mái tóc dài đen nhánh kia luôn được cột cao chot vót, để lộ khuân mặt xinh đẹp của cô. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao gọng gàng, làn da trắng mịn không cần trang điểm khiến Nhược Tuyết được nhiều người chú ý.
Nhưng căn bản vì tính cách đơn giản nên ít khi cô để lộ vẻ đẹp tự nhiên của mình. Mọi người chỉ biết đến một Diệp Nhược Tuyết bình thường mà thôi. Nhưng, sâu bên trong vẻ bề ngoài xinh đẹp đó là một ác quỷ hàng thật giá thật. Cô là người duy nhất thừa kế võ quán Diệp gia, trước đây, ba Diệp chỉ muốn cô học mấy bài võ để phòng thân nhưng cô càng học càng mê nên trở thành đệ tử số một của Diệp Quang Thành. Đương nhiên là họ phải giấu má Lâm chuyện đó vì, bà rất muốn coi gái mình trở thành một cô gái hòan hảo chứ không phải là một đứa con gái suốt ngày chỉ biết động chân động tay.
Nhưng giấy không gói được lửa, khi má Lâm biết chuyện thì hậu quả mà hai ba con Diệp Quang Thành và Diệp Nhược Tuyết nhân được là không hề nhỏ. Ba Diệp bị cấm không được lại gần má Lâm trong vòng một tuần, nên suốt ngày khóc lóc, than thở với con gái như một kẻ bị thất tình. Còn cô thì bị cắt 1 tháng tiền tiêu vặt và ăn kẹo chanh. Tiền tuy quý nhưng không lại gì với món kẹo chanh thượng hạng kia. Má Lâm của thật độc ác, biết cô bị nghiện món đó nên cố tình làm vậy.
Kẹo chanh đó không bán ở bên ngoài mà là món ăn do bà Tử Y tự làm. Vị chua chua ngọt ngọt đặc biệt của nó khiến Nhược Tuyết phát mê mà không rời được. Cô còn nghi ngờ rằng không biết má Lâm có cho chất gây nghiện như cocain hay mooc phin vào trong đó không mà khiến cô như một kẻ nghiện kẹo chanh vậy. Một tuần chỉ được một hộp nên cô phải ăn dè, hôm nào có lỡ ăn quá tiêu chuẩn thì đến cuối tuần sẽ day dứt đến chết mất. Nói tóm lại, kẹo chanh là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô.
Ở nhà và võ quán thì Tiểu Tuyết hiện nguyên hình một tay du côn chính hiệu. Còn khi đi học thì lại trở thành một cô gái bình thường không chút tiền án tiền sự nào cả. Nhưng, nổi bật ở cô là tính thù dai, cái tính đó đã ăn thẳng sâu vào bên trong máu của cô. Mặc dù có thể kiềm chế tốt nhưng kẻ nào dám đắc tội với Nhược Tuyết thì sẽ bị ăn trả lại gấp mười lần, còn có thế hơn hoặc kém tùy thuộc vào tâm tình lúc đó tốt hay xấu.
Nhưng, sống lâu thì lộ bản chất. Tuy lúc nào cũng cố diễn bài học sinh ngoan ngõan nhưng ai cũng biết rằng, Diệp Nhược Tuyết là kẻ không nên dây vào. Cô có hai đứa bạn thân là Hoàng Lam Nhi và Hoắc Đình Giang. Cô nàng Lam Nhi thì vô cùng nhí nhảnh, suốt ngày chỉ ngây thơ mơ tưởng đến tên tiểu dâm ô Nhược Phong mặc lời khuyên can của Tiểu Tuyết. Còn tên nhóc họ Hoắc kia thì suốt ngày chỉ biết đến tiền là tiền, Đình Giang đi làm thêm suốt ngày để kiếm tiền mặc dù nhà không không thiếu của. Tất cả là vì bệnh mê tiền đó nên trong số cả ba người, Đình Giang là kẻ rủng rỉnh nhất.
Dù vậy thì Nhược Tuyết vẫn không che giấu được thói du côn của mình nên lâu dần cô chán nản với cái bàn diễn mệt người đó. Ác ma thì sao ? Mà thiên thần thì sao ? Ai nói là cô không thể được làm ác ma, ai nói là cô bắt buộc phải thánh thiện như thiên thần. Tiểu Tuyết thích cả hai thứ đó nên không ai ngăn cản được, chỉ mong rằng nhìn kĩ mà không bị mắc lừa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.