Chương 6: Tài kinh doanh
Marry
05/07/2014
Võ quán Diệp gia. Nhược Tuyết ba chân bốn cẳng lao đến đó, còn không kịp thay võ phục. Phanh … Tiếng đạp cửa khiến cả đám người trong võ quán giật mình. “ Ah, đại tỷ đã tới … “ Một tên trong đám đó kêu lên, ngay tức khắc, bọn chúng xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề để đón Diệp Tuyết.
“ Không cần rườm rà. Đến rồi, đến rồi …” Cô vừa thở hồng hộc, vừa nói. “ Mệt chết ta rồi, nước đâu … “ Một cốc nước lạnh mát lịm được đưa tới ngay sau đó, cô uống hả hê không còn một giọt, trong miệng vẫn còn ngậm viên đá nhỏ.
“ Ông … a ới ưa ? “ ( Ông già tới chưa ? “ ) Tiểu Tuyết vừa ngậm đá vừa hỏi. Đương nhiên là bọn đệ tử trong võ quán đã quá quen với cái nói chuyện của Tuyết đại tỷ nên nhanh chóng đáp lại. “ Sư phụ chưa có qua. Nhưng sư mẫu có hỏi qua bọn đệ có thấy tỷ tới hay chưa. “ Vừa thấy nhắc tới má Lâm thì Nhược Tuyết bỗng hoảng sợ. “ Ế ác ươi … nói ế ào ? “ ( Thế các ngươi nói thế nào ? / Sợ mà vẫn còn ăn đá được ^^. )
“ Bọn đệ nói tỷ đi nhà xí chưa ra. Sư mẫu cũng không hỏi nữa. “ Tiểu Hổ đúng là tên đệ tử mà cô ưng ý nhất. Hắn luôn thông minh trong mấy trò xử lí tình huống giật gân này. Nếu má Lâm biết cô đến muộn chắc tối nay sẽ bị cắt mất phần kẹo chanh.
“ Thế các ngươi bàn nhau xong chưa. Hôm nay là trận của đứa nào ? “ Nhược Tuyết vô cùng khâm phục bản thân mình. Nếu như ai đó nói cô dốt môn tóan thì thật sai lầm, chỉ cần biết hết các số cũng như phép tính cũng đã có thể làm giàu được rồi. Ví dụ điển hình chính là cách kinh doanh ngầm ở võ quán này.
“ Thưa đại tỷ, là trận của Tiểu Mập và Lý Lùn. “ Diêp Tuyết trong lòng kinh hỷ. Cô không ngờ rằng hôm nay lại có sự góp mặt của Lùn đại gia. Lần này thì làm ăn lớn rồi. “Ok ! Các ngươi mau để tiền đặt cược lại. Màu đen là của Tiểu Mập, màu trắng là của Lý Lùn.” Diệp Tuyết nhanh chóng phân phó. Đây chính là kiểu kinh doanh ngầm mà cô đã nhắc đến. Trông võ quán có vẻ khang trang, trong sạch như vậy nhưng thực chất bên trong đã bị Diệp Nhược Tuyết làm ô uế tất cả.
Mang danh là đi học võ nhưng thực chất lại nhà những trận cá độ giữa các võ sinh trong võ quán. Nếu tên nào có khả năng giao chiến và muốn thu lợi nhuận từ mấy đòn võ của mình thì hãy đến gặp Diệp Tuyết. Việc kinh doanh này có lợi giữa cả hai bên, người thắng thì nhận được tiền cùng sự ngưỡng mộ của mọi người, còn kẻ thua thì sẽ có cơ hội nhìn nhận lại bản thân mình và tiếp tục tập luyện cho đến khi có thể đánh bại được kẻ thù. Mặc dù hơi phi nghĩa nhưng đòn đánh vào kinh tế này của võ quán Diệp gia đã giúp cho bao nhiêu nhân tài được nở rộ.
Đương nhiên mọi chuyện lại không đơn giản đến vậy. Tiểu Tuyết đóng vai trò vô cùng quan trọng trong những trận cá độ này. Vừa làm trọng tài, vừa là người thu hoa hồng, nên kẻ nào có ý định bùng tiền hoặc chày bửa không chịu trả thì sẽ được lãnh nguyên một quà tặng miễn phí từ đại tỷ Nhược Tuyết. Còn chuyện thu tiền hoa hồng thì thật ngại. Bất quá cô lấy danh nghĩa Diệp gia thu 3 phần tiền đánh cược, còn 7 phần thì dành cho người chiến thắng. Đó chính là cách kinh doanh ngầm mà cô đã nghĩ ra kể từ khi tới võ quán này tiếp nhận đệ tử. Suốt 5 năm trời, tiền thu lời của các trận cá độ lớn bé đã đem lại khỏan tiền khổng lồ 30 vạn cho Nhược Tuyết. Còn cộng thêm tiền tiêu vặt hằng tháng, tiền lãi khi cho vay ( cái này thì Phong ca của ta đã nếm mùi), mục tiêu cuối cùng của cô chính là mua được một căn nhà chung cư hạng trung, thóat khỏi cảnh sống biến thái hiện tại.
Nhưng cô đã điều tra khá kĩ, nếu bây giờ, muốn mua một căn nhà chung cư thì cần khoảng 60 vạn. Mà hiện tại tất cả các mó tiền của cô mới chỉ có 40 vạn, để tích góp được 20 vạn thì cô cần một công việc làm thêm ngoài giờ học. Nhưng, nếu để má Lâm biết chuyện thì chắc chắn sẽ không được rời nhà nửa bước, vậy nên, Tiểu Tuyết cần phải bí mật làm việc này. Mà đối tượng cô có thể tin tưởng nhất chính là Hoắc Đình Giang – con người của công việc. Mơ ước của cậu ta vô cùng xa xôi, chính là trở thành một trong những tỉ phú trẻ tuổi nhất Trung Quốc, tuy thuộc dạng gia đình khá giả nhưng vì ước mơ đó là cậu ta đã đi làm thêm từ lúc mới 6 tuổi. Tầm đó thì Đình Giang kiếm tiền bằng cách nhổ tóc bạc hay giúp bà nhặt rau, làm chân sai vặt cho mẹ trong khi những đứa trẻ khác vẫn còn đang mả miết chơi đùa. ( Ta thấy Hoắc ca đúng là chết vì tiền)
Sau đó, cậu ta tìm những công việc mới hơn, lương cao hơn. Đến giờ, trong tài khoản riêng của Đình Giang cũng đã có mấy trăm vạn. Chẳng sớm thì muộn, cái ước mơ mà mọi người cho là viển vông của câu ta sớm sẽ thành hiện thực. Trận đấu kết thúc, khi Tiểu Hổ hô vang tên người chiến thắng là Lý Lùn thì linh hồn của Nhược Tuyết mới bay trở về thân xác. Cô giả vờ chúc mừng Lùn đại gia, đồng thời tỉ tê cho hắn mấy điều. Đương nhiên, với phong cách sĩ hão của hắn đã mắc bẫy của cô.
Lý Lùn đưa tòan bộ số tiền mình thắng được cho Tiểu Tuyết và nhờ cô bao tất cả mọi người một chầu thật đã. Cô phi thường vui vẻ, hôm nay chẳng những vừa được tiền mà lại còn được ăn miễn phí, đâu còn gì bằng. Cả đám võ sinh tới quán rượu của bá Tâm trên đầu phố, đập phá một trận linh đình. Chẳng qua nói vậy cho oai chứ thực chất, mấy món nhắm rượu đều bị Tiểu Tuyết đánh tráo thành mấy món tẹp nhem vớ vẩn. Nên sau khi thanh tóan, số tiền còn dư ra là 100 ngàn. Thật quá đã mà.
Diệp Tuyết nhanh chóng rời khỏi đó và về nhà. Mới mở cửa cô đã bắt gặp ánh mắt như diều hâu gặp mồi của má Lâm. “ Về rồi sao ? Mau vào đây, má có quà cho con đây. “ Khuân mặt Nhược Tuyết ỉu xìu, cô phi thường ghét mấy món quà kinh điển kia của mama, chỉ tòan những bộ váy lòe xòe, điệu đà. Chạy không chạy nổi, đi gặp gió thì tung bay phấp phới, thật khiến người ta không thoải mái chút nào. Nhưng không may là cô lại trở thành một con manơcanh để má Lâm thử tài nghệ của mình. Bà Lâm Tử Y là một người khá có khiếu trong nghề may nên suốt ngày chỉ chăm chăm đi ra chợ mua vải về, cắt cắt, máy máy thành những bộ váy xinh đẹp cho Tiểu Tuyết.
Bất quá, cô thực sự ghét mấy cái váy đó mà. Vừa khó hoạt động lại vừa vướng víu. Có ai mặc váy để đi dạy ở võ quán hay đến trường đâu. Chỉ có cái luật rừng mà má Lâm đề ra là khiến Nhược Tuyết muốn tự tử : “ Chỉ cần ở nhà là phải mặc váy. “ Thật biến thái quá mức. Cái quan niệm điên khùng về nữ tính trong đầu má Lâm đã khiến mấy chiếc áo pull rộng hay chiếc quần soóc bò cô mới mua về trở thành đống vải vụn trong sọt rác. Vậy nên trong tủ quần áo của Tiểu Tuyết không thể tìm được một thứ đồ nào ngoài mấy chiếc váy xếp dài và một số bộ quần áo để giành riêng đi học.
Lần này bộ sưu tập của má Lâm dành cho cô có thêm một chiếc váy màu rêu đậm. Màu sắc không tệ, kiểu may cũng tạm chấp nhận, nói chung là dễ nhìn hơn mấy chiếc váy hoa hòe hoa sói lòe xòe của lần trước.
“ Ôi búp bê của ta, con thật xinh đẹp mà. “ Má Lâm hết lòng khen ngợi tác phẩm của mình. Diệp Tuyết liền tiếp ngay. “ Lần này thì của thật Lâm hoàng hậu thật cao tay, Tiểu Tuyết con xin nhận lấy thánh ân. “ Đương nhiên mấy lời nịnh nọt này luôn có cái giá của nó. Má Lâm thấy con gái vui vẻ mặc đồ của mình liền phi thường cao hứng. “ Được, ta chấp nhận thành ý của con. Mai sẽ thưởng thêm hai hộp kẹo chanh nữa. “
“ Hura ……..” Tiếng gào thét sung sướng của Tiểu Tuyết khiến người ta nghĩ rằng cô lại bị phát bệnh.
“ Không cần rườm rà. Đến rồi, đến rồi …” Cô vừa thở hồng hộc, vừa nói. “ Mệt chết ta rồi, nước đâu … “ Một cốc nước lạnh mát lịm được đưa tới ngay sau đó, cô uống hả hê không còn một giọt, trong miệng vẫn còn ngậm viên đá nhỏ.
“ Ông … a ới ưa ? “ ( Ông già tới chưa ? “ ) Tiểu Tuyết vừa ngậm đá vừa hỏi. Đương nhiên là bọn đệ tử trong võ quán đã quá quen với cái nói chuyện của Tuyết đại tỷ nên nhanh chóng đáp lại. “ Sư phụ chưa có qua. Nhưng sư mẫu có hỏi qua bọn đệ có thấy tỷ tới hay chưa. “ Vừa thấy nhắc tới má Lâm thì Nhược Tuyết bỗng hoảng sợ. “ Ế ác ươi … nói ế ào ? “ ( Thế các ngươi nói thế nào ? / Sợ mà vẫn còn ăn đá được ^^. )
“ Bọn đệ nói tỷ đi nhà xí chưa ra. Sư mẫu cũng không hỏi nữa. “ Tiểu Hổ đúng là tên đệ tử mà cô ưng ý nhất. Hắn luôn thông minh trong mấy trò xử lí tình huống giật gân này. Nếu má Lâm biết cô đến muộn chắc tối nay sẽ bị cắt mất phần kẹo chanh.
“ Thế các ngươi bàn nhau xong chưa. Hôm nay là trận của đứa nào ? “ Nhược Tuyết vô cùng khâm phục bản thân mình. Nếu như ai đó nói cô dốt môn tóan thì thật sai lầm, chỉ cần biết hết các số cũng như phép tính cũng đã có thể làm giàu được rồi. Ví dụ điển hình chính là cách kinh doanh ngầm ở võ quán này.
“ Thưa đại tỷ, là trận của Tiểu Mập và Lý Lùn. “ Diêp Tuyết trong lòng kinh hỷ. Cô không ngờ rằng hôm nay lại có sự góp mặt của Lùn đại gia. Lần này thì làm ăn lớn rồi. “Ok ! Các ngươi mau để tiền đặt cược lại. Màu đen là của Tiểu Mập, màu trắng là của Lý Lùn.” Diệp Tuyết nhanh chóng phân phó. Đây chính là kiểu kinh doanh ngầm mà cô đã nhắc đến. Trông võ quán có vẻ khang trang, trong sạch như vậy nhưng thực chất bên trong đã bị Diệp Nhược Tuyết làm ô uế tất cả.
Mang danh là đi học võ nhưng thực chất lại nhà những trận cá độ giữa các võ sinh trong võ quán. Nếu tên nào có khả năng giao chiến và muốn thu lợi nhuận từ mấy đòn võ của mình thì hãy đến gặp Diệp Tuyết. Việc kinh doanh này có lợi giữa cả hai bên, người thắng thì nhận được tiền cùng sự ngưỡng mộ của mọi người, còn kẻ thua thì sẽ có cơ hội nhìn nhận lại bản thân mình và tiếp tục tập luyện cho đến khi có thể đánh bại được kẻ thù. Mặc dù hơi phi nghĩa nhưng đòn đánh vào kinh tế này của võ quán Diệp gia đã giúp cho bao nhiêu nhân tài được nở rộ.
Đương nhiên mọi chuyện lại không đơn giản đến vậy. Tiểu Tuyết đóng vai trò vô cùng quan trọng trong những trận cá độ này. Vừa làm trọng tài, vừa là người thu hoa hồng, nên kẻ nào có ý định bùng tiền hoặc chày bửa không chịu trả thì sẽ được lãnh nguyên một quà tặng miễn phí từ đại tỷ Nhược Tuyết. Còn chuyện thu tiền hoa hồng thì thật ngại. Bất quá cô lấy danh nghĩa Diệp gia thu 3 phần tiền đánh cược, còn 7 phần thì dành cho người chiến thắng. Đó chính là cách kinh doanh ngầm mà cô đã nghĩ ra kể từ khi tới võ quán này tiếp nhận đệ tử. Suốt 5 năm trời, tiền thu lời của các trận cá độ lớn bé đã đem lại khỏan tiền khổng lồ 30 vạn cho Nhược Tuyết. Còn cộng thêm tiền tiêu vặt hằng tháng, tiền lãi khi cho vay ( cái này thì Phong ca của ta đã nếm mùi), mục tiêu cuối cùng của cô chính là mua được một căn nhà chung cư hạng trung, thóat khỏi cảnh sống biến thái hiện tại.
Nhưng cô đã điều tra khá kĩ, nếu bây giờ, muốn mua một căn nhà chung cư thì cần khoảng 60 vạn. Mà hiện tại tất cả các mó tiền của cô mới chỉ có 40 vạn, để tích góp được 20 vạn thì cô cần một công việc làm thêm ngoài giờ học. Nhưng, nếu để má Lâm biết chuyện thì chắc chắn sẽ không được rời nhà nửa bước, vậy nên, Tiểu Tuyết cần phải bí mật làm việc này. Mà đối tượng cô có thể tin tưởng nhất chính là Hoắc Đình Giang – con người của công việc. Mơ ước của cậu ta vô cùng xa xôi, chính là trở thành một trong những tỉ phú trẻ tuổi nhất Trung Quốc, tuy thuộc dạng gia đình khá giả nhưng vì ước mơ đó là cậu ta đã đi làm thêm từ lúc mới 6 tuổi. Tầm đó thì Đình Giang kiếm tiền bằng cách nhổ tóc bạc hay giúp bà nhặt rau, làm chân sai vặt cho mẹ trong khi những đứa trẻ khác vẫn còn đang mả miết chơi đùa. ( Ta thấy Hoắc ca đúng là chết vì tiền)
Sau đó, cậu ta tìm những công việc mới hơn, lương cao hơn. Đến giờ, trong tài khoản riêng của Đình Giang cũng đã có mấy trăm vạn. Chẳng sớm thì muộn, cái ước mơ mà mọi người cho là viển vông của câu ta sớm sẽ thành hiện thực. Trận đấu kết thúc, khi Tiểu Hổ hô vang tên người chiến thắng là Lý Lùn thì linh hồn của Nhược Tuyết mới bay trở về thân xác. Cô giả vờ chúc mừng Lùn đại gia, đồng thời tỉ tê cho hắn mấy điều. Đương nhiên, với phong cách sĩ hão của hắn đã mắc bẫy của cô.
Lý Lùn đưa tòan bộ số tiền mình thắng được cho Tiểu Tuyết và nhờ cô bao tất cả mọi người một chầu thật đã. Cô phi thường vui vẻ, hôm nay chẳng những vừa được tiền mà lại còn được ăn miễn phí, đâu còn gì bằng. Cả đám võ sinh tới quán rượu của bá Tâm trên đầu phố, đập phá một trận linh đình. Chẳng qua nói vậy cho oai chứ thực chất, mấy món nhắm rượu đều bị Tiểu Tuyết đánh tráo thành mấy món tẹp nhem vớ vẩn. Nên sau khi thanh tóan, số tiền còn dư ra là 100 ngàn. Thật quá đã mà.
Diệp Tuyết nhanh chóng rời khỏi đó và về nhà. Mới mở cửa cô đã bắt gặp ánh mắt như diều hâu gặp mồi của má Lâm. “ Về rồi sao ? Mau vào đây, má có quà cho con đây. “ Khuân mặt Nhược Tuyết ỉu xìu, cô phi thường ghét mấy món quà kinh điển kia của mama, chỉ tòan những bộ váy lòe xòe, điệu đà. Chạy không chạy nổi, đi gặp gió thì tung bay phấp phới, thật khiến người ta không thoải mái chút nào. Nhưng không may là cô lại trở thành một con manơcanh để má Lâm thử tài nghệ của mình. Bà Lâm Tử Y là một người khá có khiếu trong nghề may nên suốt ngày chỉ chăm chăm đi ra chợ mua vải về, cắt cắt, máy máy thành những bộ váy xinh đẹp cho Tiểu Tuyết.
Bất quá, cô thực sự ghét mấy cái váy đó mà. Vừa khó hoạt động lại vừa vướng víu. Có ai mặc váy để đi dạy ở võ quán hay đến trường đâu. Chỉ có cái luật rừng mà má Lâm đề ra là khiến Nhược Tuyết muốn tự tử : “ Chỉ cần ở nhà là phải mặc váy. “ Thật biến thái quá mức. Cái quan niệm điên khùng về nữ tính trong đầu má Lâm đã khiến mấy chiếc áo pull rộng hay chiếc quần soóc bò cô mới mua về trở thành đống vải vụn trong sọt rác. Vậy nên trong tủ quần áo của Tiểu Tuyết không thể tìm được một thứ đồ nào ngoài mấy chiếc váy xếp dài và một số bộ quần áo để giành riêng đi học.
Lần này bộ sưu tập của má Lâm dành cho cô có thêm một chiếc váy màu rêu đậm. Màu sắc không tệ, kiểu may cũng tạm chấp nhận, nói chung là dễ nhìn hơn mấy chiếc váy hoa hòe hoa sói lòe xòe của lần trước.
“ Ôi búp bê của ta, con thật xinh đẹp mà. “ Má Lâm hết lòng khen ngợi tác phẩm của mình. Diệp Tuyết liền tiếp ngay. “ Lần này thì của thật Lâm hoàng hậu thật cao tay, Tiểu Tuyết con xin nhận lấy thánh ân. “ Đương nhiên mấy lời nịnh nọt này luôn có cái giá của nó. Má Lâm thấy con gái vui vẻ mặc đồ của mình liền phi thường cao hứng. “ Được, ta chấp nhận thành ý của con. Mai sẽ thưởng thêm hai hộp kẹo chanh nữa. “
“ Hura ……..” Tiếng gào thét sung sướng của Tiểu Tuyết khiến người ta nghĩ rằng cô lại bị phát bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.