Chương 50: Tìm lại kí ức
Marry
05/07/2014
Tiểu Tuyết đã ở lại Lãnh gia được một tuần. Đây là lần đầu tiên cô biết nhà của Red lại thuộc vào dạng khủng đến vậy. Lãnh lão gia kia chính là bộ trưởng an ninh, quân sự của Trung Quốc, trong tay nắm quyền điều hành quân đội hùng mạnh kia. Vậy nên đứa con gái Lãnh Sam kia mới luôn bá đạo, ngông cuồng, coi thường pháp luật đến vậy. Cô nhớ lại những lần trước kia khi cô càng Lãnh Sam đi trên đường, những viên chức cảnh sát khi nhìn thấy biển số xe Porsche kia đều thất kinh liền không dám cản lại. Thật đúng như Tiểu Sam thường nói, cảnh sát sẽ không bao giờ làm gì được cô, vì chiếc ô dù quá lớn phía sau đã khiến bọn họ không thể động vào Lãnh tiểu thư cao cao tự tại kia được.
“ Tiểu Tuyết, có hai người bạn đến tìm cô.” Lyna đứng ngoài cửa thông báo. Vẻ mặt lạnh lùng, khó gần của cô nàng thường khiến Nhược Tuyết không có thiện cảm cho lắm. Nhưng khi tiếp xúc một thời gian, thì cô mới hiểu, cô gái lạnh lùng này thực chất chỉ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn mà còn rất hay xúc động.
“ Là ai vậy?” Nhược Tuyết vẫn không ròi mắt khỏi màn hình máy tính của mình, những ngõn tay thon dài, hơi gầy kia vẫn đang khua loạn xạ trên bàn phím.
“ Là Hoắc Đình Giang và Hoàng Lam Nhi.” Lyna cười khi nhắc tới hai người bạn ồn ào của Nhược Tuyết đang chờ dưới phòng khách. Họ luôn miệng chửi rủa Tiểu Tuyết và bày bộ mặt khó coi khi Lyna muốn lên hỏi ý kiến xem cô có muốn gặp hay không.
“ Được, mau mời họ vào.” Nhược Tuyết gấp máy lại, ánh mắt có chút tia sáng len lỏi. Họ là hai người bạn thân nhất của cô từ nhỏ đến giờ, cô làm sao lại có thể từ chối gặp mặt cho được. Cop cười nhẹ một cách thoải mái, Đình Giang và Lam Nhi là hai người khách duy nhất cô chịu gặp mặt khi chuyển tới Lãnh gia.
“ Tìm ngươi thật khó nha. Có chuyện gì mà khiến ác ma của bọn ta ra nông nỗi này hả? Dù có thất tình cũng không nên hành hạ mình như vậy chứ.” Lam Nhi chưa bước vào trong phòng đã tuôn ra một tràng trách móc. Đình Gaing hiểu ý liền huých mạnh Tiểu Lam một phát, khuân mặt như chưa có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Tiểu Tuyết một cách thân thiết.
“ Ngươi đã tốt hơn chưa? Hai bác ở nhà cũng lo lắng cho ngươi lắm đó.” Nhược Tuyết biết tất cả mọi người đều rất lo lắng cho mình, nhưng cô lại không muốn trở lại, vì còn rất nhiều chuyện mà cô đang muốn biết. Cô đang cố gắng tìm ra những bí mật mà họ đã cố sức giấu cô. Nhưng lời khuyên nhủ của Tiểu Lam và Tiểu Giang cô đều không để vào tai chút nào.
“ Ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết !” Giọng nói mang vẻ hình sự của Hoắc Đình Giang khiến Nhược Tuyết dần chú tâm hơn. “ Trước cái hôm ngươi nhập viện, ta thấy Lăng Hạo Thiên và Tử Hạ Lâm gặp mặt nhau ở Diamong. Trông hai người họ có vẻ rất căng thẳng, ta không biết có chuyện gì vì lúc đó đang bận phục vụ khách.” Những lời của Đình Giang nói như một đòn đánh mạnh vào tâm trí cô.
Cái đêm hôm đó, chính là đêm Hạ Lâm phản bội cô và tới nhà của cô nàng có tên Sarah kia. Cô thực sự không hiểu có chuyện gì đang diễn ra nữa. Cô biết rằng có điều khó hiểu ở đây, nhưng lại không thể giải thích được nó. Cô và anh chỉ mới ngọt ngào ở bên nhau chưa lâu, mà chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, anh đã lại đến bên người con gái khác. Quãng thời gian cô biết anh không phải là dài nhưng cũng đủ để hiểu bản chất của anh, Tử Hạ Lâm không phải là loại người có thể làm như vậy với cô. Chắc chắn anh có điều gì bất đắc dĩ, và cô luôn luôn muốn nghe một lời thanh minh từ anh. Nhưng, từ đó đến giờ, anh như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô. Thực sự khiến cô sống trong địa ngục.
“ Lăng Hạo Thiên, là hắn.” Cô lẩm bẩm trong miệng rồi lao như vũ bão ra khỏi cửa. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm gặp được tên đó, chắc chắn giữa hai người họ có bí mật gì.
***********************************
“ Nói đi, cậu với Tử Hạ Lâm có chuyện gì giấu tôi.” Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Lăng Hạo Thiên. Vẻ mặt sốt ruột của cô trái ngược haern với vẻ nhàn hạ của hắn.
“ Không có chuyện gì cả. Cậu đừng nghĩ nhiều.” Hắn vẫn giữ khẩu ngữ mềm mại để trò chuyện với cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô.
“ Đừng nghĩ tôi không biết, nếu cậu còn không nói ra, thì đừng trách tôi không khách khí. Nếu một ngày các người phát hiện, không còn ai tên là Diệp Nhược Tuyết xuất hiện nữa, thì không biết, các người sẽ cảm thấy như thế nào?” Tiểu Tuyết hiểu được, mình chính là người quan trọng nhất trong lòng hắn, nên chỉ có lấy chính mình ra để đe dọa Lăng Hạo Thiên, mới có tác dụng.
“ Được, vậy chào tạm biệt. Đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp lại nhau.” Nhược Tuyết không chút lưu luyến bước ra cửa, ánh mắt kiên định của cô quét qua mặt hắn muốn khẳng định một điều, cô sẽ làm như vậy thực sự.
Lăng Hạo Thiên vội vàng chạy ra cửa, cánh tay bá đạo của hắn ôn chặt lấy cô. Hắn không thể chịu nổi, nếu một ngày nào đó, cô không còn xuất hiện trong cuộc đời hắn nữa. Hắn không thể để cô làm vậy, hắn sẽ không bao giờ để cô biến mất một lần nữa. Nhược Tuyết không phản kháng mà để mặc hắn ôm mình như vậy. Cô nở một nụ cười xảo quyệt, lần này, cô đã thắng.
Trong căn phòng nhỏ màu trắng tinh khiết, Hạ Lâm đang nằm vật dưới đất, ở cùng anh là hàng loạt những chai rượu lớn nhỏ nằm la liệt phía dưới. Bộ dạng thảm hại của anh thực khiến người ta thương tâm. Khuân mặt non nớt, ngây thơ kia dường như đang chịu đựng một nỗi đau không tả xiết. Râu mọc lún phún dưới căm kia, đôi mắt màu hổ phách đang đờ đẫn vì men rượu. Dù anh đã dùng rượu để khiến mình có thể quên đi tất cả nhưng hoàn toàn không được, hình ảnh Tuyết Nhi tức giận, điên cuồng ra tay một cách tàn độc với Sarah vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.
“ Em nghĩ nên gọi cô gái đáng sợ đó quay lại.” Sarah bước vào trong căn phòng nhỏ, ẩm thấp và nồng nặc mùi rượu kia. Cô chun mũi vì những mùi khó ngửi kia.
“ Anh xin lỗi, anh không nghĩ cô ấy lại ra tay với em.” Hạ Lâm dù đang nằm dướt đất nhưng tâm trí hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người của cô được băng bó cẩn thận, khuân mặt xinh đẹp của cô xuất hiện những vết bầm dập khó coi. Ngoài lời xin lỗi này anh không biết còn có thể nói gì.
“ Không sao, coi như đây là một lần học hỏi đi. Nếu có cơ hội em cũng phải đi học võ, nếu lần sau ai có nhờ đóng giả bạn gái thì còn có thể phòng thân mà chạy được.” Sarah cười nhẹ, kì thực cô không thể cười mạnh vì vết thương ở khóe môi sẽ toác ra. Bây giờ chỉ cần Diệp Nhược Tuyết xuất hiện trước mặt cô thig cô sẽ sợ đến mất mật.
“ Anh nên chăm sóc mình nhiều hơn. Nếu cô ấy nhìn thấy anh như vậy thì chắc sẽ rất đau lòng. Em đi đây, anh nhớ bảo trọng.” Sarah muốn quay lại đá cho Hạ Lâm một phát, coi như trả thù vụ bị bạn gái anh hiểu lầm và hành hung dã man kia, nhưng đã bị anh phát giác.
“ Em đá mau đi để anh còn ngủ.” Hạ Lâm cười lớn khi thấy bóng dáng bực tức của Sarah biến mất sau cánh cửa. Anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô, nhưng anh không thể làm gì để bù đắp lại cho cô được.
Hạ Lâm bấm số máy, liên lạc với Tử Hạ Linh.
“ Chị … em phải làm sao đây.” Chỉ với người chị thân thiết này thì anh mới có thể nói hết được tâm sự trong lòng mình. Anh không thể chịu đựng được nỗi đau đang gặm nhấm tâm hồn mình như vậy.
“ Đừng nói nữa. Mau trở về đi. Chị không muốn nghe giọng nói đáng thương đó của em đâu.” Hạ Linh lạnh lùng cắt đứt câu chuyện. Cô hiểu hiện giờ chỉ có cách này mới vực được cậu em đa cảm của mình dậy. Cô chỉ tức giận một điều, tại sao quá khứ lại trở thành tội lỗi của Hạ Lâm. Cô chỉ hận một điều là không thể trực tiếp tiêu diệt sạch toàn bộ Lăng gia, trả thù cho cô cô Đinh Nhu và em trai của mình. Họ đã chịu khổ quá nhiều, cô không thể tiếp tục đứng nhìn bọn họ lần lượt bị Lăng gia phá hủy như vậy được.
Black túm lấy chiếc áo choàng mặc lên người, cô bước tới giường, đôi mắt âu yếm nhìn người đàn ông đang ngủ một cách thoải mái kia.
“ Em đi đâu vậy ?” Diệp Giang Nam nhìn dáng vẻ kì lạ của Hạ Linh liền hỏi. Ban nãy anh nghe thấy được cô đang rất bực tức khi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“ Không có gì. Anh cứ ngủ đi. Em giải quyết chút việc rồi quay trở lại ngay.” Black hôn nhẹ lên trán anh, bàn tay thon nhỏ, xinh đẹp của cô vuốt trên đôi mắt đang ngái ngủ của Giang Nam khiến nó nhắm lại.
********************************
Red hoảng loạn, chạy dọc phía cầu thang trong bệnh viện. Cô dường như không tin vào mắt mình, hay nói cách khác, có lẽ cô thực sự phát điên rồi. Cô bấm số, liên lạc trực tiếp với toàn bộ các thành trong HELL, giọng nói khẩn trương, mang theo chút hoảng loạn của cô vang khắp trong điện thoại.
“ Các ngươi mau tới đây! Sliver xảy ra chuyện rồi …”
Hạ Lâm như chìm vào quên lãng trong căn phòng nồng nặc mùi rượu kia, toàn thân thể anh bốc lên những mùi khó chị, khuân mặt đẹp đẽ như thiên thần ia đã bị men rượu làm hủy hoại tàn bộ.
Rầm … Tử Hạ Linh đạp tung cửa, ra lệnh cho hai tên mặc bộ âu phục màu đen chờ sẵn ngoài cửa tiến vào.
“ Tử Hạ Lâm, nếu em không muốn Tiểu Tuyết chìm vào điên loạn thì hay mau tỉnh dậy.”
Tiếng nói của cô như đánh mạnh vào tâm trí anh, giống như một đòn thanh tỉnh. Hạ Lâm bật dậy, anh không thể để Nhược Tuyết xảy ra chuyện gì.
“ Tiểu Tuyết, có hai người bạn đến tìm cô.” Lyna đứng ngoài cửa thông báo. Vẻ mặt lạnh lùng, khó gần của cô nàng thường khiến Nhược Tuyết không có thiện cảm cho lắm. Nhưng khi tiếp xúc một thời gian, thì cô mới hiểu, cô gái lạnh lùng này thực chất chỉ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn mà còn rất hay xúc động.
“ Là ai vậy?” Nhược Tuyết vẫn không ròi mắt khỏi màn hình máy tính của mình, những ngõn tay thon dài, hơi gầy kia vẫn đang khua loạn xạ trên bàn phím.
“ Là Hoắc Đình Giang và Hoàng Lam Nhi.” Lyna cười khi nhắc tới hai người bạn ồn ào của Nhược Tuyết đang chờ dưới phòng khách. Họ luôn miệng chửi rủa Tiểu Tuyết và bày bộ mặt khó coi khi Lyna muốn lên hỏi ý kiến xem cô có muốn gặp hay không.
“ Được, mau mời họ vào.” Nhược Tuyết gấp máy lại, ánh mắt có chút tia sáng len lỏi. Họ là hai người bạn thân nhất của cô từ nhỏ đến giờ, cô làm sao lại có thể từ chối gặp mặt cho được. Cop cười nhẹ một cách thoải mái, Đình Giang và Lam Nhi là hai người khách duy nhất cô chịu gặp mặt khi chuyển tới Lãnh gia.
“ Tìm ngươi thật khó nha. Có chuyện gì mà khiến ác ma của bọn ta ra nông nỗi này hả? Dù có thất tình cũng không nên hành hạ mình như vậy chứ.” Lam Nhi chưa bước vào trong phòng đã tuôn ra một tràng trách móc. Đình Gaing hiểu ý liền huých mạnh Tiểu Lam một phát, khuân mặt như chưa có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Tiểu Tuyết một cách thân thiết.
“ Ngươi đã tốt hơn chưa? Hai bác ở nhà cũng lo lắng cho ngươi lắm đó.” Nhược Tuyết biết tất cả mọi người đều rất lo lắng cho mình, nhưng cô lại không muốn trở lại, vì còn rất nhiều chuyện mà cô đang muốn biết. Cô đang cố gắng tìm ra những bí mật mà họ đã cố sức giấu cô. Nhưng lời khuyên nhủ của Tiểu Lam và Tiểu Giang cô đều không để vào tai chút nào.
“ Ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết !” Giọng nói mang vẻ hình sự của Hoắc Đình Giang khiến Nhược Tuyết dần chú tâm hơn. “ Trước cái hôm ngươi nhập viện, ta thấy Lăng Hạo Thiên và Tử Hạ Lâm gặp mặt nhau ở Diamong. Trông hai người họ có vẻ rất căng thẳng, ta không biết có chuyện gì vì lúc đó đang bận phục vụ khách.” Những lời của Đình Giang nói như một đòn đánh mạnh vào tâm trí cô.
Cái đêm hôm đó, chính là đêm Hạ Lâm phản bội cô và tới nhà của cô nàng có tên Sarah kia. Cô thực sự không hiểu có chuyện gì đang diễn ra nữa. Cô biết rằng có điều khó hiểu ở đây, nhưng lại không thể giải thích được nó. Cô và anh chỉ mới ngọt ngào ở bên nhau chưa lâu, mà chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, anh đã lại đến bên người con gái khác. Quãng thời gian cô biết anh không phải là dài nhưng cũng đủ để hiểu bản chất của anh, Tử Hạ Lâm không phải là loại người có thể làm như vậy với cô. Chắc chắn anh có điều gì bất đắc dĩ, và cô luôn luôn muốn nghe một lời thanh minh từ anh. Nhưng, từ đó đến giờ, anh như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô. Thực sự khiến cô sống trong địa ngục.
“ Lăng Hạo Thiên, là hắn.” Cô lẩm bẩm trong miệng rồi lao như vũ bão ra khỏi cửa. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm gặp được tên đó, chắc chắn giữa hai người họ có bí mật gì.
***********************************
“ Nói đi, cậu với Tử Hạ Lâm có chuyện gì giấu tôi.” Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Lăng Hạo Thiên. Vẻ mặt sốt ruột của cô trái ngược haern với vẻ nhàn hạ của hắn.
“ Không có chuyện gì cả. Cậu đừng nghĩ nhiều.” Hắn vẫn giữ khẩu ngữ mềm mại để trò chuyện với cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô.
“ Đừng nghĩ tôi không biết, nếu cậu còn không nói ra, thì đừng trách tôi không khách khí. Nếu một ngày các người phát hiện, không còn ai tên là Diệp Nhược Tuyết xuất hiện nữa, thì không biết, các người sẽ cảm thấy như thế nào?” Tiểu Tuyết hiểu được, mình chính là người quan trọng nhất trong lòng hắn, nên chỉ có lấy chính mình ra để đe dọa Lăng Hạo Thiên, mới có tác dụng.
“ Được, vậy chào tạm biệt. Đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp lại nhau.” Nhược Tuyết không chút lưu luyến bước ra cửa, ánh mắt kiên định của cô quét qua mặt hắn muốn khẳng định một điều, cô sẽ làm như vậy thực sự.
Lăng Hạo Thiên vội vàng chạy ra cửa, cánh tay bá đạo của hắn ôn chặt lấy cô. Hắn không thể chịu nổi, nếu một ngày nào đó, cô không còn xuất hiện trong cuộc đời hắn nữa. Hắn không thể để cô làm vậy, hắn sẽ không bao giờ để cô biến mất một lần nữa. Nhược Tuyết không phản kháng mà để mặc hắn ôm mình như vậy. Cô nở một nụ cười xảo quyệt, lần này, cô đã thắng.
Trong căn phòng nhỏ màu trắng tinh khiết, Hạ Lâm đang nằm vật dưới đất, ở cùng anh là hàng loạt những chai rượu lớn nhỏ nằm la liệt phía dưới. Bộ dạng thảm hại của anh thực khiến người ta thương tâm. Khuân mặt non nớt, ngây thơ kia dường như đang chịu đựng một nỗi đau không tả xiết. Râu mọc lún phún dưới căm kia, đôi mắt màu hổ phách đang đờ đẫn vì men rượu. Dù anh đã dùng rượu để khiến mình có thể quên đi tất cả nhưng hoàn toàn không được, hình ảnh Tuyết Nhi tức giận, điên cuồng ra tay một cách tàn độc với Sarah vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.
“ Em nghĩ nên gọi cô gái đáng sợ đó quay lại.” Sarah bước vào trong căn phòng nhỏ, ẩm thấp và nồng nặc mùi rượu kia. Cô chun mũi vì những mùi khó ngửi kia.
“ Anh xin lỗi, anh không nghĩ cô ấy lại ra tay với em.” Hạ Lâm dù đang nằm dướt đất nhưng tâm trí hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người của cô được băng bó cẩn thận, khuân mặt xinh đẹp của cô xuất hiện những vết bầm dập khó coi. Ngoài lời xin lỗi này anh không biết còn có thể nói gì.
“ Không sao, coi như đây là một lần học hỏi đi. Nếu có cơ hội em cũng phải đi học võ, nếu lần sau ai có nhờ đóng giả bạn gái thì còn có thể phòng thân mà chạy được.” Sarah cười nhẹ, kì thực cô không thể cười mạnh vì vết thương ở khóe môi sẽ toác ra. Bây giờ chỉ cần Diệp Nhược Tuyết xuất hiện trước mặt cô thig cô sẽ sợ đến mất mật.
“ Anh nên chăm sóc mình nhiều hơn. Nếu cô ấy nhìn thấy anh như vậy thì chắc sẽ rất đau lòng. Em đi đây, anh nhớ bảo trọng.” Sarah muốn quay lại đá cho Hạ Lâm một phát, coi như trả thù vụ bị bạn gái anh hiểu lầm và hành hung dã man kia, nhưng đã bị anh phát giác.
“ Em đá mau đi để anh còn ngủ.” Hạ Lâm cười lớn khi thấy bóng dáng bực tức của Sarah biến mất sau cánh cửa. Anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô, nhưng anh không thể làm gì để bù đắp lại cho cô được.
Hạ Lâm bấm số máy, liên lạc với Tử Hạ Linh.
“ Chị … em phải làm sao đây.” Chỉ với người chị thân thiết này thì anh mới có thể nói hết được tâm sự trong lòng mình. Anh không thể chịu đựng được nỗi đau đang gặm nhấm tâm hồn mình như vậy.
“ Đừng nói nữa. Mau trở về đi. Chị không muốn nghe giọng nói đáng thương đó của em đâu.” Hạ Linh lạnh lùng cắt đứt câu chuyện. Cô hiểu hiện giờ chỉ có cách này mới vực được cậu em đa cảm của mình dậy. Cô chỉ tức giận một điều, tại sao quá khứ lại trở thành tội lỗi của Hạ Lâm. Cô chỉ hận một điều là không thể trực tiếp tiêu diệt sạch toàn bộ Lăng gia, trả thù cho cô cô Đinh Nhu và em trai của mình. Họ đã chịu khổ quá nhiều, cô không thể tiếp tục đứng nhìn bọn họ lần lượt bị Lăng gia phá hủy như vậy được.
Black túm lấy chiếc áo choàng mặc lên người, cô bước tới giường, đôi mắt âu yếm nhìn người đàn ông đang ngủ một cách thoải mái kia.
“ Em đi đâu vậy ?” Diệp Giang Nam nhìn dáng vẻ kì lạ của Hạ Linh liền hỏi. Ban nãy anh nghe thấy được cô đang rất bực tức khi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“ Không có gì. Anh cứ ngủ đi. Em giải quyết chút việc rồi quay trở lại ngay.” Black hôn nhẹ lên trán anh, bàn tay thon nhỏ, xinh đẹp của cô vuốt trên đôi mắt đang ngái ngủ của Giang Nam khiến nó nhắm lại.
********************************
Red hoảng loạn, chạy dọc phía cầu thang trong bệnh viện. Cô dường như không tin vào mắt mình, hay nói cách khác, có lẽ cô thực sự phát điên rồi. Cô bấm số, liên lạc trực tiếp với toàn bộ các thành trong HELL, giọng nói khẩn trương, mang theo chút hoảng loạn của cô vang khắp trong điện thoại.
“ Các ngươi mau tới đây! Sliver xảy ra chuyện rồi …”
Hạ Lâm như chìm vào quên lãng trong căn phòng nồng nặc mùi rượu kia, toàn thân thể anh bốc lên những mùi khó chị, khuân mặt đẹp đẽ như thiên thần ia đã bị men rượu làm hủy hoại tàn bộ.
Rầm … Tử Hạ Linh đạp tung cửa, ra lệnh cho hai tên mặc bộ âu phục màu đen chờ sẵn ngoài cửa tiến vào.
“ Tử Hạ Lâm, nếu em không muốn Tiểu Tuyết chìm vào điên loạn thì hay mau tỉnh dậy.”
Tiếng nói của cô như đánh mạnh vào tâm trí anh, giống như một đòn thanh tỉnh. Hạ Lâm bật dậy, anh không thể để Nhược Tuyết xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.