Chương 32
Phiên Qua Tiểu Long Bao
18/11/2016
CHƯƠNG 32
Người trong đoàn phim vừa kết thúc công việc, đang thu dọn đồ đạc, Quý Gia Hoành đùng đùng tức giận trở về, túm trợ lý công ty mình kéo sang một bên.
Quý Gia Hoành oán hận nói: “Cậu đi bảo trưởng thôn đuổi Vương Hạo và Vương Tiểu Mai kia đi!”
Trợ lý bị dọa sợ: “Chuyện này sao làm được chứ?”
“Sao lại không làm được?” Quý Gia Hoành nổi giận, “Đoàn phim không phải muốn quyên tiền cho thôn bọn họ sao? Cậu đi bảo nội trong tuần này ít nhất phải đuổi một người, bằng không không quyên tiền cho bọn họ nữa.”
“Nhưng…” Trợ lý nói, “Chuyện của đoàn phim chúng ta không nhúng tay vào được, tiền là của bọn họ không phải của công ty chúng ta, lỡ như bị phát hiện thì sao.”
“Cậu không nói trưởng thôn không nói làm sao có người phát hiện được.” Quý Gia Hoành nói, “Bị phát hiện thì nói chỉ đùa thôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, đi mau đi.”
Có chuyện gì anh chịu trách nhiệm vậy sao anh không đi nói đi, trợ lý cảm thấy chuyện này quá thiếu đạo đức, chần chừ tại chỗ không chịu nhúc nhích.
Quý Gia Hoành đẩy lưng trợ lý: “Mau đi, bằng không tôi sa thải cậu!”
Trợ lý đắn đo chạy đi.
Vương Hạo hôm sau đến đoàn phim thì không thấy Quý Gia Hoành.
“Quý Gia Hoành trong đoàn phim các vị đâu?” Vương Hạo kéo một người lại hỏi.
“Ở a… a, không biết.” Người kia nói nửa chừng, dường như chợt nhớ gì đó, nhanh chóng chối bỏ lời muốn nói, xoay đầu bỏ đi.
Vương Hạo cảm thấy có chút kỳ lạ, lại thấy Thái Minh Minh tay cầm chai nước suối đi về phía này, nhìn thấy Vương Hạo, mỉm cười chào: “Anh Vương, xin chào.”
Vương Hạo hỏi: “Quý Gia Hoành đâu?”
“Quý tiên sinh a, anh ấy về trước rồi.”
“Về rồi?” Vương Hạo vô cùng kinh ngạc, tại sao không nói một tiếng đã quay về, “Phim của mấy người không phải còn chưa quay xong sao?”
“Ban đầu quay phim không cần Quý tiên sinh đi cùng, là anh ấy khăng khăng muốn đến đây.” Thái Minh Minh nói, “Bởi vì đến đây làm không ít công việc, trước đó gầy đi rất nhiều.”
Người đứng bên nghe lén thấp giọng hỏi trợ lý của công ty Quý Gia Hoành: “Hắn gầy sao?”
“Tuyệt đối không có,” Tiểu trợ lý nói rất quả quyết, “Hắn nói phải dùng thân thể khỏe mạnh khiêu chiến cao nguyên, trước đó còn béo lên một vòng.”
Vương Hạo đáy lòng có chút đau xót, lại hỏi: “Vậy tại sao đột ngột quay về?”
“Cái này thì…” Thái Minh Minh mỉm cười nhìn Vương Hạo, “Tôi cũng không rõ.”
Vương Hạo luôn cảm thấy nụ cười của Thái Minh Minh có phần thâm ý. Vương Hạo đến khách sạn, nhân viên lễ tân cũng nói Quý Gia Hoành đã trả phòng.
Nhưng tại sao ngay cả một lời tạm biệt cũng không có, chẳng hiểu mô tê gì đã bỏ đi.
Hơn nữa hôm qua còn một bộ biểu tình khó hiểu như vậy.
Vương Hạo cách một khoảng thời gian gọi cho Quý Gia Hoành một lần, di dộng luôn không ai bắt máy.
Hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ.
Vương Hạo gọi điện đến nhà Quý Gia Hoành, Quý mama bắt máy: “Gia Hoành nhà chúng ta đến nơi khác quay phim rồi, quay về thành phố B? Không thể nào, nếu nó về nó sẽ báo cho dì biết.”
Vì vậy Vương Hạo hỏi Quý mama điện thoại của công ty Quý Gia Hoành, gọi điện tới. Cô gái bắt máy dùng giọng nói ngọt đến phát ngấy đáp: “Quý tiên sinh ra ngoài quay phim vẫn chưa về.”
Vương Hạo rốt cuộc đã hiểu. Quý Gia Hoành đang trốn tránh mình.
Cho dù là trốn, cũng nên có một lý do, cớ gì có thể như vậy một câu không nói liền biến mất?
Đối với kiểu người có chuyện tất thẳng thắn nói ra như Vương Hạo, Quý Gia Hoành im hơi lặng tiếng biến mất quả thật chính là ngọn lửa nén nhịn nơi ***g ngực.
Mấy hôm trước còn nghĩ trước khi hắn đi xin nghỉ phép cùng hắn đi Cảnh Điểm vui chơi hai ngày, nháy mắt người đã không thấy đâu.
Tìm không được Quý Gia Hoành, lại không biết hắn tại sao trốn tránh mình, Vương Hạo gấp đến mức gần như phát rồ.
Nếu không về công ty không về thành phố B, như vậy vẫn còn ở đây.
Quý Gia Hoành trốn trong xe đạo cụ hóa trang nhìn ra ngoài, đã là ngày thứ năm rồi, Vương Hạo hằng ngày đều chạy đến đoàn phim, so với lúc trước còn đều đặn hơn.
Người kia tinh thần rõ ràng không tốt, sắc mặt tiều tụy, trên trán bởi vì tức giận mà nổi vài cục mụn, mất ngủ quá độ khiến quầng mắt và vành mắt thâm đen đặc biệt rõ ràng.
Quý Gia Hoành vừa nghĩ đáng đời ngươi, lại vừa có chút khó chịu.
Vương Hạo đã ở đây cả buổi trưa: “Bảo hắn ra gặp tôi.”
Thái Minh Minh đeo nụ cười chiêu bài lần thứ một ngàn lẻ một giải thích với Vương Hạo: “Quý tiên sinh anh ấy về rồi.”
Vương Hạo ánh mắt đột nhiên quét qua, Quý Gia Hoành trong lòng cả kinh, tránh đi không dám nhìn tiếp, trong lòng bắt đầu do dự có nên ra ngoài gặp mặt hắn không, đang suy tính, chợt nghe tiếng “brừ brừ brừ brừ” quen thuộc.
Tiểu Mai lái mô tô đến, ném túi đồ cho Vương Hạo: “Vương Hạo, mời người trong đoàn phim ăn kẹo cưới đi.”
Quý Gia Hoành phẫn nộ tiểu vũ trụ triệt để thiêu trụi.
Năm ngày rồi, thế quái nào bọn họ vẫn chưa bị đuổi!
Đợi Vương Hạo trở về trường lên lớp, Quý Gia Hoành vọt ra, túm trợ lý.
“Đặt vé máy bay cho tôi, ngày mai về!” Quý Gia Hoành nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ở nơi này trừ việc xoi mói đâm chọt với giúp Thái Minh Minh cản thêm vài phóng viên cũng chẳng còn tác dụng nào khác. Trợ lý đáp vâng.
Quý Gia Hoành lại nói với Thái Minh Minh: “Minh Minh, buổi tối gọi thêm nhiều người tới, tôi mời.”
Thái Minh Minh hỏi: “Muốn ăn cơm?”
“Ăn cơm có gì vui.” Quý Gia Hoành oán hận nói, “Chúng ta vào thành phố uống rượu mua vui!”
Quý Gia Hoành ở vài nơi có chỗ lợi hại hơn xa người thường.
Trong phòng VIP KTV ngồi đầy oanh oanh yến yến không rõ tìm từ đâu, thậm chí còn có vài nam nhân.
Ở thành phố xa lạ cũng có thể làm đến trình độ này, đám người tới góp vui đối với kỹ năng đặc biệt này của Quý Gia Hoành tâm phục khẩu phục.
Quý Gia Hoành tâm tình rất không vui, cầm ly rượu nốc từng ngụm lớn, uống xong quẳng cái ly không xuống bàn thật mạnh, tiếng động át cả tiếng nhạc, đám người đang ca múa tưng bừng liền im bặt, ánh mắt lần lượt nhìn về hắn.
Đôi mắt dưới gọng kính vàng mang theo tơ máu, quét cả phòng một lượt, cuối cùng dừng trên một cậu trai: “Cậu, lại đây!”
Người kia vóc dáng và tướng mạo có năm phần tương tự Vương Hạo, là kỹ thuật viên Quý Gia Hoành liếc mắt nhìn trúng ở trang web câu lạc bộ mát xa trên mạng mà gọi tới.
“Cậu tên gì?” Quý Gia Hoành hỏi.
Cậu trai kia đáp: “Em là Tiểu Phi.”
“Nói bậy!” Quý Gia Hoành vỗ bàn đứng dậy, “Cậu là Vương… Cậu, cậu mẹ nó là Tiểu Hạo!”
Kỹ thuật viên kia rất thức thời: “Không sai không sai, em là Tiểu Hạo.”
Quý Gia Hoành đôi mắt đỏ ửng ngồi xuống, khưu một chai bia, đưa cho người kia: “Một hơi uống hết cho tôi.”
Tiểu Hạo một hơi uống sạch.
Quý Gia Hoành lại khưu một chai nữa.
Tiểu Hạo có chút khó xử.
Quý Gia Hoành nói: “Uống hết tôi cho cậu hai trăm.”
Tiểu Hạo lại uống sạch.
Quý Gia Hoành khưu chai thứ ba, Tiểu Hạo có chút chống đỡ không nổi: “Anh à, em thật không uống nổi nữa.”
Quý Gia Hoành xoay đầu nói: “Cậu gọi tôi là gì?”
Tiểu Hạo cảm thấy người này thần kinh có chút vấn đề, sợ làm phật ý hắn, thấp giọng lặp lại: “Anh?”
Quý Gia Hoành sống mũi chợt cay xè, giọng rất ủy khuất: “Cậu không phải hắn, hắn chưa bao giờ gọi như vậy.”
Nói xong lại uống một ngụm bia, nắm cánh tay người kia vẻ mặt hung hăng áp sát, hỏi: “Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt! Hả? Quý Gia Hoành ta trước nay chưa từng hạ mình với người khác như thế! Ngươi ức hiếp ta thế nào ta đều quên hết! Ta đối với ngươi không tốt sao! Ta con mẹ nó không phải thích ngươi! Cần gì phải bị ngươi dày vò chứ! Ngươi đừng quá đáng! Ta sao lại không tự trọng như thế! Trái lại còn bám dính bên cạnh ngươi!”
Tiểu Hạo bị hắn dọa sợ, vừa tránh về sau vừa gọi: “Anh à anh uống say rồi.”
Quý Gia Hoành trước nay luôn chú ý phong độ, làm loạn thế này trái lại là lần đầu.
Thái Minh Minh vẫn luôn quan sát bước tới, đưa mắt ra hiệu với trợ lý, hai người liền vừa nói vừa khuyên mang Quý Gia Hoành ra khỏi phòng VIP: “Gia Hoành, anh say rồi.”
“Ai nói ta say!” Quý Gia Hoành quát, “Ta rất tỉnh táo, ngươi muốn kết hôn, ngươi dám kết hôn thử xem! Ta khiến ngươi tan nhà nát cửa!”
Lời nói hết lại không còn khí lực, ngồi xuống lau nước mắt.
Người trong phòng thò đầu ra nhìn, Thái Minh Minh mò túi tiền trên người Quý Gia Hoành, quay vào phòng, nói với đám người trong đoàn phim: “Ngày mai còn làm việc, về sớm nghỉ ngơi chút đi.” Lại cho vài người nam nữ không biết tìm từ đâu kia chút tiền đuổi về.
Làm xong mọi việc, quay đầu nhìn, trợ lý rất khó xử đứng sau lưng hắn: “Minh Minh, Quý tiên sinh nói không được để Tiểu Hạo về.”
Tiểu Hạo kia vừa vặn đi sau cùng, nghe thấy liền giật mình, dừng chân nhìn về bên này.
Trợ lý càng khó xử, ghé bên tai Thái Minh Minh thấp giọng nói: “Anh ấy còn muốn tôi mua nguyên bộ đạo cụ SM, nói tôi không làm thì sẽ xử lý tôi.”
SM? Thái Minh Minh trước mắt tối sầm, sau đó mỉm cười đưa ví tiền Quý Gia Hoành cho hắn: “Anh ấy muốn thì anh mua giúp anh ấy đi.”
“Nhưng cậu xem bộ dạng anh ấy như thế, đùa thế liệu xảy ra chuyện gì không?”
“Vậy anh đợi hai tiếng nữa, sau khi anh ấy tỉnh rượu mang Tiểu Hạo tới. A…” Thái Minh Minh nheo mắt cười, “Đúng rồi, trước khi mua đồ anh dùng điện thoại của anh ấy gọi cho thầy giáo tên Vương Hạo kia đã.”
Người trong đoàn phim vừa kết thúc công việc, đang thu dọn đồ đạc, Quý Gia Hoành đùng đùng tức giận trở về, túm trợ lý công ty mình kéo sang một bên.
Quý Gia Hoành oán hận nói: “Cậu đi bảo trưởng thôn đuổi Vương Hạo và Vương Tiểu Mai kia đi!”
Trợ lý bị dọa sợ: “Chuyện này sao làm được chứ?”
“Sao lại không làm được?” Quý Gia Hoành nổi giận, “Đoàn phim không phải muốn quyên tiền cho thôn bọn họ sao? Cậu đi bảo nội trong tuần này ít nhất phải đuổi một người, bằng không không quyên tiền cho bọn họ nữa.”
“Nhưng…” Trợ lý nói, “Chuyện của đoàn phim chúng ta không nhúng tay vào được, tiền là của bọn họ không phải của công ty chúng ta, lỡ như bị phát hiện thì sao.”
“Cậu không nói trưởng thôn không nói làm sao có người phát hiện được.” Quý Gia Hoành nói, “Bị phát hiện thì nói chỉ đùa thôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, đi mau đi.”
Có chuyện gì anh chịu trách nhiệm vậy sao anh không đi nói đi, trợ lý cảm thấy chuyện này quá thiếu đạo đức, chần chừ tại chỗ không chịu nhúc nhích.
Quý Gia Hoành đẩy lưng trợ lý: “Mau đi, bằng không tôi sa thải cậu!”
Trợ lý đắn đo chạy đi.
Vương Hạo hôm sau đến đoàn phim thì không thấy Quý Gia Hoành.
“Quý Gia Hoành trong đoàn phim các vị đâu?” Vương Hạo kéo một người lại hỏi.
“Ở a… a, không biết.” Người kia nói nửa chừng, dường như chợt nhớ gì đó, nhanh chóng chối bỏ lời muốn nói, xoay đầu bỏ đi.
Vương Hạo cảm thấy có chút kỳ lạ, lại thấy Thái Minh Minh tay cầm chai nước suối đi về phía này, nhìn thấy Vương Hạo, mỉm cười chào: “Anh Vương, xin chào.”
Vương Hạo hỏi: “Quý Gia Hoành đâu?”
“Quý tiên sinh a, anh ấy về trước rồi.”
“Về rồi?” Vương Hạo vô cùng kinh ngạc, tại sao không nói một tiếng đã quay về, “Phim của mấy người không phải còn chưa quay xong sao?”
“Ban đầu quay phim không cần Quý tiên sinh đi cùng, là anh ấy khăng khăng muốn đến đây.” Thái Minh Minh nói, “Bởi vì đến đây làm không ít công việc, trước đó gầy đi rất nhiều.”
Người đứng bên nghe lén thấp giọng hỏi trợ lý của công ty Quý Gia Hoành: “Hắn gầy sao?”
“Tuyệt đối không có,” Tiểu trợ lý nói rất quả quyết, “Hắn nói phải dùng thân thể khỏe mạnh khiêu chiến cao nguyên, trước đó còn béo lên một vòng.”
Vương Hạo đáy lòng có chút đau xót, lại hỏi: “Vậy tại sao đột ngột quay về?”
“Cái này thì…” Thái Minh Minh mỉm cười nhìn Vương Hạo, “Tôi cũng không rõ.”
Vương Hạo luôn cảm thấy nụ cười của Thái Minh Minh có phần thâm ý. Vương Hạo đến khách sạn, nhân viên lễ tân cũng nói Quý Gia Hoành đã trả phòng.
Nhưng tại sao ngay cả một lời tạm biệt cũng không có, chẳng hiểu mô tê gì đã bỏ đi.
Hơn nữa hôm qua còn một bộ biểu tình khó hiểu như vậy.
Vương Hạo cách một khoảng thời gian gọi cho Quý Gia Hoành một lần, di dộng luôn không ai bắt máy.
Hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ.
Vương Hạo gọi điện đến nhà Quý Gia Hoành, Quý mama bắt máy: “Gia Hoành nhà chúng ta đến nơi khác quay phim rồi, quay về thành phố B? Không thể nào, nếu nó về nó sẽ báo cho dì biết.”
Vì vậy Vương Hạo hỏi Quý mama điện thoại của công ty Quý Gia Hoành, gọi điện tới. Cô gái bắt máy dùng giọng nói ngọt đến phát ngấy đáp: “Quý tiên sinh ra ngoài quay phim vẫn chưa về.”
Vương Hạo rốt cuộc đã hiểu. Quý Gia Hoành đang trốn tránh mình.
Cho dù là trốn, cũng nên có một lý do, cớ gì có thể như vậy một câu không nói liền biến mất?
Đối với kiểu người có chuyện tất thẳng thắn nói ra như Vương Hạo, Quý Gia Hoành im hơi lặng tiếng biến mất quả thật chính là ngọn lửa nén nhịn nơi ***g ngực.
Mấy hôm trước còn nghĩ trước khi hắn đi xin nghỉ phép cùng hắn đi Cảnh Điểm vui chơi hai ngày, nháy mắt người đã không thấy đâu.
Tìm không được Quý Gia Hoành, lại không biết hắn tại sao trốn tránh mình, Vương Hạo gấp đến mức gần như phát rồ.
Nếu không về công ty không về thành phố B, như vậy vẫn còn ở đây.
Quý Gia Hoành trốn trong xe đạo cụ hóa trang nhìn ra ngoài, đã là ngày thứ năm rồi, Vương Hạo hằng ngày đều chạy đến đoàn phim, so với lúc trước còn đều đặn hơn.
Người kia tinh thần rõ ràng không tốt, sắc mặt tiều tụy, trên trán bởi vì tức giận mà nổi vài cục mụn, mất ngủ quá độ khiến quầng mắt và vành mắt thâm đen đặc biệt rõ ràng.
Quý Gia Hoành vừa nghĩ đáng đời ngươi, lại vừa có chút khó chịu.
Vương Hạo đã ở đây cả buổi trưa: “Bảo hắn ra gặp tôi.”
Thái Minh Minh đeo nụ cười chiêu bài lần thứ một ngàn lẻ một giải thích với Vương Hạo: “Quý tiên sinh anh ấy về rồi.”
Vương Hạo ánh mắt đột nhiên quét qua, Quý Gia Hoành trong lòng cả kinh, tránh đi không dám nhìn tiếp, trong lòng bắt đầu do dự có nên ra ngoài gặp mặt hắn không, đang suy tính, chợt nghe tiếng “brừ brừ brừ brừ” quen thuộc.
Tiểu Mai lái mô tô đến, ném túi đồ cho Vương Hạo: “Vương Hạo, mời người trong đoàn phim ăn kẹo cưới đi.”
Quý Gia Hoành phẫn nộ tiểu vũ trụ triệt để thiêu trụi.
Năm ngày rồi, thế quái nào bọn họ vẫn chưa bị đuổi!
Đợi Vương Hạo trở về trường lên lớp, Quý Gia Hoành vọt ra, túm trợ lý.
“Đặt vé máy bay cho tôi, ngày mai về!” Quý Gia Hoành nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ở nơi này trừ việc xoi mói đâm chọt với giúp Thái Minh Minh cản thêm vài phóng viên cũng chẳng còn tác dụng nào khác. Trợ lý đáp vâng.
Quý Gia Hoành lại nói với Thái Minh Minh: “Minh Minh, buổi tối gọi thêm nhiều người tới, tôi mời.”
Thái Minh Minh hỏi: “Muốn ăn cơm?”
“Ăn cơm có gì vui.” Quý Gia Hoành oán hận nói, “Chúng ta vào thành phố uống rượu mua vui!”
Quý Gia Hoành ở vài nơi có chỗ lợi hại hơn xa người thường.
Trong phòng VIP KTV ngồi đầy oanh oanh yến yến không rõ tìm từ đâu, thậm chí còn có vài nam nhân.
Ở thành phố xa lạ cũng có thể làm đến trình độ này, đám người tới góp vui đối với kỹ năng đặc biệt này của Quý Gia Hoành tâm phục khẩu phục.
Quý Gia Hoành tâm tình rất không vui, cầm ly rượu nốc từng ngụm lớn, uống xong quẳng cái ly không xuống bàn thật mạnh, tiếng động át cả tiếng nhạc, đám người đang ca múa tưng bừng liền im bặt, ánh mắt lần lượt nhìn về hắn.
Đôi mắt dưới gọng kính vàng mang theo tơ máu, quét cả phòng một lượt, cuối cùng dừng trên một cậu trai: “Cậu, lại đây!”
Người kia vóc dáng và tướng mạo có năm phần tương tự Vương Hạo, là kỹ thuật viên Quý Gia Hoành liếc mắt nhìn trúng ở trang web câu lạc bộ mát xa trên mạng mà gọi tới.
“Cậu tên gì?” Quý Gia Hoành hỏi.
Cậu trai kia đáp: “Em là Tiểu Phi.”
“Nói bậy!” Quý Gia Hoành vỗ bàn đứng dậy, “Cậu là Vương… Cậu, cậu mẹ nó là Tiểu Hạo!”
Kỹ thuật viên kia rất thức thời: “Không sai không sai, em là Tiểu Hạo.”
Quý Gia Hoành đôi mắt đỏ ửng ngồi xuống, khưu một chai bia, đưa cho người kia: “Một hơi uống hết cho tôi.”
Tiểu Hạo một hơi uống sạch.
Quý Gia Hoành lại khưu một chai nữa.
Tiểu Hạo có chút khó xử.
Quý Gia Hoành nói: “Uống hết tôi cho cậu hai trăm.”
Tiểu Hạo lại uống sạch.
Quý Gia Hoành khưu chai thứ ba, Tiểu Hạo có chút chống đỡ không nổi: “Anh à, em thật không uống nổi nữa.”
Quý Gia Hoành xoay đầu nói: “Cậu gọi tôi là gì?”
Tiểu Hạo cảm thấy người này thần kinh có chút vấn đề, sợ làm phật ý hắn, thấp giọng lặp lại: “Anh?”
Quý Gia Hoành sống mũi chợt cay xè, giọng rất ủy khuất: “Cậu không phải hắn, hắn chưa bao giờ gọi như vậy.”
Nói xong lại uống một ngụm bia, nắm cánh tay người kia vẻ mặt hung hăng áp sát, hỏi: “Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt! Hả? Quý Gia Hoành ta trước nay chưa từng hạ mình với người khác như thế! Ngươi ức hiếp ta thế nào ta đều quên hết! Ta đối với ngươi không tốt sao! Ta con mẹ nó không phải thích ngươi! Cần gì phải bị ngươi dày vò chứ! Ngươi đừng quá đáng! Ta sao lại không tự trọng như thế! Trái lại còn bám dính bên cạnh ngươi!”
Tiểu Hạo bị hắn dọa sợ, vừa tránh về sau vừa gọi: “Anh à anh uống say rồi.”
Quý Gia Hoành trước nay luôn chú ý phong độ, làm loạn thế này trái lại là lần đầu.
Thái Minh Minh vẫn luôn quan sát bước tới, đưa mắt ra hiệu với trợ lý, hai người liền vừa nói vừa khuyên mang Quý Gia Hoành ra khỏi phòng VIP: “Gia Hoành, anh say rồi.”
“Ai nói ta say!” Quý Gia Hoành quát, “Ta rất tỉnh táo, ngươi muốn kết hôn, ngươi dám kết hôn thử xem! Ta khiến ngươi tan nhà nát cửa!”
Lời nói hết lại không còn khí lực, ngồi xuống lau nước mắt.
Người trong phòng thò đầu ra nhìn, Thái Minh Minh mò túi tiền trên người Quý Gia Hoành, quay vào phòng, nói với đám người trong đoàn phim: “Ngày mai còn làm việc, về sớm nghỉ ngơi chút đi.” Lại cho vài người nam nữ không biết tìm từ đâu kia chút tiền đuổi về.
Làm xong mọi việc, quay đầu nhìn, trợ lý rất khó xử đứng sau lưng hắn: “Minh Minh, Quý tiên sinh nói không được để Tiểu Hạo về.”
Tiểu Hạo kia vừa vặn đi sau cùng, nghe thấy liền giật mình, dừng chân nhìn về bên này.
Trợ lý càng khó xử, ghé bên tai Thái Minh Minh thấp giọng nói: “Anh ấy còn muốn tôi mua nguyên bộ đạo cụ SM, nói tôi không làm thì sẽ xử lý tôi.”
SM? Thái Minh Minh trước mắt tối sầm, sau đó mỉm cười đưa ví tiền Quý Gia Hoành cho hắn: “Anh ấy muốn thì anh mua giúp anh ấy đi.”
“Nhưng cậu xem bộ dạng anh ấy như thế, đùa thế liệu xảy ra chuyện gì không?”
“Vậy anh đợi hai tiếng nữa, sau khi anh ấy tỉnh rượu mang Tiểu Hạo tới. A…” Thái Minh Minh nheo mắt cười, “Đúng rồi, trước khi mua đồ anh dùng điện thoại của anh ấy gọi cho thầy giáo tên Vương Hạo kia đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.