Chương 101:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Thiếu đi mùi thơm trên cơ thể của Ân Ly, Tuân Du cả đêm khó mà ngủ ngon được, năm lần bảy lượt trở mình đến khi trời hừng sáng, liền cho Phúc bá chuẩn bị xe đón Vương phi.
Trời tờ mờ sáng đã cho người tới cửa Ân gia. Người gác cửa vẫn còn đang ngái ngủ, liền bị đập cho tỉnh dậy, mở cửa liền thấy Thất Vương Gia, vội vàng chạy vào bẩm báo với lão phu nhân.
May mà lão phu nhân tỉnh dậy sớm, cũng vừa rửa mặt xong, liền thấy người gác cổng lo lắng chạy vào, nói ra mới biết Thất Vương Gia sáng sớm đã qua đón Vương phi,
Lão phu nhân ngừng lại một chút, không nghĩ Thất Vương Gia này lại kề cận với cháu gái mình như vậy, mới có một đêm không ở bên mà đã luyến tiếc, bà mỉm cười. Liền cho người qua phòng đánh thức Ân Ly.
Ân Ly đêm qua quá phấn khích, buổi tối cứ kề cận với tổ mẫu tới khuya mới chịu đi ngủ, trời chưa sáng đã bị hạ nhân gọi dậy, có chút khó chịu. Vừa nghe Thất Vương Gia đến đón nàng hồi phủ, lại càng không nỡ. Xoay người nũng nịu không muốn đứng dậy.
Tuân Du ngồi ở đại sảnh chờ một hồi lâu, lại nghe nha hoàn chạy về bẩm báo Vương phi không muốn thức dậy, làm cho hắn tức giận vô cùng. Lão phu nhân nghe thấy cũng cảm thấy không thỏa đáng, liền nói với Tuân Du: “Vương gia chờ một chút, để bà lão này đi gọi nó dậy.”
Tuân Du lễ phép tiếp lời, khuôn mặt tươi cười, nói: “Sao dám để lão phu nhân đi gọi nàng ấy dậy, cứ để tiểu tế qua gọi là được.”
Lão phu nhân thấy hắn cứ khăng khăng như vậy, liền gọi nha hoàn dẫn đường cho hắn.
Đi không bao lâu đã tới sân nhỏ trước phòng của Ân Ly, nghe được tiếng nha hoàn gọi nàng tỉnh dậy nhưng nàng lại vẫn cứ lẩm bẩm vài tiếng.
Ân Ly cuộn tròn chăn bông trên người, lũ nha hoàn huyên náo thực sự làm nàng nhức đầu. Đương lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh nhạt, trong phòng im thin thít, nàng mới lò đầu khỏi chăn, phát hiện Tuân Du đã đứng trước cửa, lũ nha hoàn trong phòng sớm đã không thấy bóng dáng.
Hắn lãnh đạm đứng bên giường, nhìn thẳng vào nàng làm nàng hoảng hốt. Ân Ly mếu máo, chui ra khỏi chăn. Nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ…Ngài sao lại tới đây.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Bổn vương nếu không tới, Vương Phi sợ là đã quên luôn bổn vương rồi chứ gì?” Nhìn một cái, nói cái gì vậy, chẳng qua là mới chưa gặp một buổi tối thôi mà, làm sao lại có thể nói như kiểu trầm luân thế kia.
Ân Ly oán giận nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra, nàng đứng dậy, ôm chặt lấy thắt lưng của hắn: “Điện hạ hiểu nhầm rồi. Ta chỉ là đã lâu không gặp người nhà, thực sự không nỡ, A Di tất nhiên là muốn ở bên điện hạ, nhưng mà tổ mẫu tuổi tác đã cao, vất vả lắm mới đến Kinh thành một lần, ta chỉ là muốn được ở bên tổ mẫu, tận tâm hiếu đạo.”
Nói xong còn buông hai hàng lệ, mắt thấm đẫm nhìn Tuân Du.
Tuân Du có thể chịu được nàng cố ý gây sự, nhẫn nhịn khi nàng giả ngu, nhưng lại không chịu được cảnh nàng khóc lóc thảm thương. Liền mềm lòng, sắc mặt cũng dịu đi không ít.
Hắn ôm chặt nàng, giúp nàng lau nước mắt, nói: “Có chuyện gì? Không thể cùng bổn vương nói chuyện sao? Không nên đụng một cái là lại rơi lệ?” Nói rồi ôm nàng, đặt lên đùi.
Quả nhiên là cứ nhỏ bé nằm tựa vào ngực hắn là lúc tâm tình tốt nhất, Tuân Du âm thầm thở dài.
Ân Ly được dịp làm nũng vào cổ hắn, nói: “Điện hạ không thể cho ta thư thả vài hôm sao? Ta sau này chắc chắn sẽ dụng tâm hầu hạ Ngài”
Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, ngầm bực bội: nàng nếu thực sự dụng tâm, sẽ không mỗi lần phục vụ lại đẩy ba đẩy bốn với hắn (ý nói không chuyên tâm). Hắn chỉ nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn hỏi: “Vậy A Di muốn bổn vương cho nàng thư thả mấy ngày?”
Ân Ly vừa thấy có chút hy vọng, ánh mắt sáng lên như phát quang. “Nửa…” Mới nói một chữ, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn vẫn là sửa lại ngay: “Mười ngày đi.”
Sắc mặt Tuân Du không hề khá lên, hắn trầm giọng: “Năm ngày, không thêm.”
Ân Ly hít một hơi thật sâu, số ngày bị hắn cắt làm đôi, đang muốn mở miệng kháng nghị, nhưng Tuân Du liền tiếp lời: “Nếu như không vừa lòng, giảm lại còn hai ngày, A Di nàng tự chọn đi!”
Ân Ly còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể rụt cổ gật đầu đồng ý.
Tuân Du lúc đến vui vẻ lúc về lại thất vọng, đừng nói buồn đến bao nhiêu. Quay về Vương Phủ, mỗi giây phút đều cảm thấy bị dày vò.
Do lúc trước hắn bị trọng thương, Hoàng Đế cũng miễn cho hắn vào triều, lại thêm trong cung không xảy ra việc gì lớn, hắn chính là bị nhàn rỗi dọa cho phát sợ.
Lúc trước chưa có cảm giác gì, bởi có Ân Ly bầu bạn bên cạnh, cãi nhau ầm ĩ, hoặc là trêu nàng hoặc là cùng nàng chơi đánh cờ, hai người ngồi cùng nhau đọc sách cũng thấy thú vị.
Hiện giờ hắn một mình ở trong phòng thực sự quá buồn chán. Ngồi một hồi, vẫn là đứng lên đi ra khỏi phủ, ở trên đường lượn qua lượn lại hai vòng, thoáng chốc cửa Ân gia đã ngay bên cạnh.
Tìm một góc không ai phát hiện, trèo tường leo vào. Phủ này là do hắn mua, trong nhà bố trí thế nào cũng theo ý của hắn, vị trí nào ít người canh chừng hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Né qua vài người ở dọc lối đi nhỏ liền tới ngay sân trước phòng Ân Ly. Hắn từ cửa sổ nhìn vào, trong phòng không có ai, đại khái chắc qua phòng khác rồi.
Tuân Du trở mình leo vào trong, buông rèm trên giường nàng xuống, tự mình nằm ở bên trong. Thoải mái hít một hơi dài: vẫn là nằm giường của phu nhân mới ngủ ngon được.
Đang định chợp mắt một chút, bên ngoài lại truyền đến tiếng động. Hình như Ân Ly đã trở về.
Trước đó Ân Ly quả thật có qua bên viện của tổ mẫu, nhưng lại bị tổ mẫu răn dạy một hồi.
Lão phu nhân nói với nàng nếu đã xuất giá, phải luôn lấy phu quân làm đầu, làm gì có chuyện hành xử giống như mấy cô nương tầm thường như vậy được. Thất Vương Gia sáng sớm đã đến tìm người, có thể thấy rất coi trọng nàng, nàng lại ngang ngược, tìm đủ cớ không chịu quay về, làm cho người nổi giận quay về. Cứ như vậy mà dạy dỗ nàng cả một buổi sáng.
Ân Ly cũng cảm thấy bản thân như đã trở thành người họ Nhậm rồi, từ khi thành thân đến nay, Tuân Du đối với nàng đều nhất mực nghe lời, còn thay đổi cả quy tắc để nàng vui. Mấy chuyện này lâu ngày, làm nàng được sủng quá thành kiêu căng.
Ân Ly ngồi ở trảng kỷ hồi lâu, trong lần ngẩn ngơ có chút hối hận, nhưng quả thật bản thân đã lâu không gặp người nhà, vất vả lắm mới gặp được ở Kinh thành, trong lòng vẫn chính là không nỡ rời xa.
Lại do trong lòng phiền muộn, sáng sớm cũng không được ngủ yên, vừa qua thăm tổ mẫu lại bị mắng cho một trận, liền nghĩ thôi chợp mắt một chút, mấy chuyện này để nói sau.
Liền cho bọn nha hoàn lui xuống, tự mình đóng cửa. Vừa vén màn đã bị người ở trong lôi vào…
Trời tờ mờ sáng đã cho người tới cửa Ân gia. Người gác cửa vẫn còn đang ngái ngủ, liền bị đập cho tỉnh dậy, mở cửa liền thấy Thất Vương Gia, vội vàng chạy vào bẩm báo với lão phu nhân.
May mà lão phu nhân tỉnh dậy sớm, cũng vừa rửa mặt xong, liền thấy người gác cổng lo lắng chạy vào, nói ra mới biết Thất Vương Gia sáng sớm đã qua đón Vương phi,
Lão phu nhân ngừng lại một chút, không nghĩ Thất Vương Gia này lại kề cận với cháu gái mình như vậy, mới có một đêm không ở bên mà đã luyến tiếc, bà mỉm cười. Liền cho người qua phòng đánh thức Ân Ly.
Ân Ly đêm qua quá phấn khích, buổi tối cứ kề cận với tổ mẫu tới khuya mới chịu đi ngủ, trời chưa sáng đã bị hạ nhân gọi dậy, có chút khó chịu. Vừa nghe Thất Vương Gia đến đón nàng hồi phủ, lại càng không nỡ. Xoay người nũng nịu không muốn đứng dậy.
Tuân Du ngồi ở đại sảnh chờ một hồi lâu, lại nghe nha hoàn chạy về bẩm báo Vương phi không muốn thức dậy, làm cho hắn tức giận vô cùng. Lão phu nhân nghe thấy cũng cảm thấy không thỏa đáng, liền nói với Tuân Du: “Vương gia chờ một chút, để bà lão này đi gọi nó dậy.”
Tuân Du lễ phép tiếp lời, khuôn mặt tươi cười, nói: “Sao dám để lão phu nhân đi gọi nàng ấy dậy, cứ để tiểu tế qua gọi là được.”
Lão phu nhân thấy hắn cứ khăng khăng như vậy, liền gọi nha hoàn dẫn đường cho hắn.
Đi không bao lâu đã tới sân nhỏ trước phòng của Ân Ly, nghe được tiếng nha hoàn gọi nàng tỉnh dậy nhưng nàng lại vẫn cứ lẩm bẩm vài tiếng.
Ân Ly cuộn tròn chăn bông trên người, lũ nha hoàn huyên náo thực sự làm nàng nhức đầu. Đương lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh nhạt, trong phòng im thin thít, nàng mới lò đầu khỏi chăn, phát hiện Tuân Du đã đứng trước cửa, lũ nha hoàn trong phòng sớm đã không thấy bóng dáng.
Hắn lãnh đạm đứng bên giường, nhìn thẳng vào nàng làm nàng hoảng hốt. Ân Ly mếu máo, chui ra khỏi chăn. Nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ…Ngài sao lại tới đây.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Bổn vương nếu không tới, Vương Phi sợ là đã quên luôn bổn vương rồi chứ gì?” Nhìn một cái, nói cái gì vậy, chẳng qua là mới chưa gặp một buổi tối thôi mà, làm sao lại có thể nói như kiểu trầm luân thế kia.
Ân Ly oán giận nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra, nàng đứng dậy, ôm chặt lấy thắt lưng của hắn: “Điện hạ hiểu nhầm rồi. Ta chỉ là đã lâu không gặp người nhà, thực sự không nỡ, A Di tất nhiên là muốn ở bên điện hạ, nhưng mà tổ mẫu tuổi tác đã cao, vất vả lắm mới đến Kinh thành một lần, ta chỉ là muốn được ở bên tổ mẫu, tận tâm hiếu đạo.”
Nói xong còn buông hai hàng lệ, mắt thấm đẫm nhìn Tuân Du.
Tuân Du có thể chịu được nàng cố ý gây sự, nhẫn nhịn khi nàng giả ngu, nhưng lại không chịu được cảnh nàng khóc lóc thảm thương. Liền mềm lòng, sắc mặt cũng dịu đi không ít.
Hắn ôm chặt nàng, giúp nàng lau nước mắt, nói: “Có chuyện gì? Không thể cùng bổn vương nói chuyện sao? Không nên đụng một cái là lại rơi lệ?” Nói rồi ôm nàng, đặt lên đùi.
Quả nhiên là cứ nhỏ bé nằm tựa vào ngực hắn là lúc tâm tình tốt nhất, Tuân Du âm thầm thở dài.
Ân Ly được dịp làm nũng vào cổ hắn, nói: “Điện hạ không thể cho ta thư thả vài hôm sao? Ta sau này chắc chắn sẽ dụng tâm hầu hạ Ngài”
Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, ngầm bực bội: nàng nếu thực sự dụng tâm, sẽ không mỗi lần phục vụ lại đẩy ba đẩy bốn với hắn (ý nói không chuyên tâm). Hắn chỉ nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn hỏi: “Vậy A Di muốn bổn vương cho nàng thư thả mấy ngày?”
Ân Ly vừa thấy có chút hy vọng, ánh mắt sáng lên như phát quang. “Nửa…” Mới nói một chữ, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn vẫn là sửa lại ngay: “Mười ngày đi.”
Sắc mặt Tuân Du không hề khá lên, hắn trầm giọng: “Năm ngày, không thêm.”
Ân Ly hít một hơi thật sâu, số ngày bị hắn cắt làm đôi, đang muốn mở miệng kháng nghị, nhưng Tuân Du liền tiếp lời: “Nếu như không vừa lòng, giảm lại còn hai ngày, A Di nàng tự chọn đi!”
Ân Ly còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể rụt cổ gật đầu đồng ý.
Tuân Du lúc đến vui vẻ lúc về lại thất vọng, đừng nói buồn đến bao nhiêu. Quay về Vương Phủ, mỗi giây phút đều cảm thấy bị dày vò.
Do lúc trước hắn bị trọng thương, Hoàng Đế cũng miễn cho hắn vào triều, lại thêm trong cung không xảy ra việc gì lớn, hắn chính là bị nhàn rỗi dọa cho phát sợ.
Lúc trước chưa có cảm giác gì, bởi có Ân Ly bầu bạn bên cạnh, cãi nhau ầm ĩ, hoặc là trêu nàng hoặc là cùng nàng chơi đánh cờ, hai người ngồi cùng nhau đọc sách cũng thấy thú vị.
Hiện giờ hắn một mình ở trong phòng thực sự quá buồn chán. Ngồi một hồi, vẫn là đứng lên đi ra khỏi phủ, ở trên đường lượn qua lượn lại hai vòng, thoáng chốc cửa Ân gia đã ngay bên cạnh.
Tìm một góc không ai phát hiện, trèo tường leo vào. Phủ này là do hắn mua, trong nhà bố trí thế nào cũng theo ý của hắn, vị trí nào ít người canh chừng hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Né qua vài người ở dọc lối đi nhỏ liền tới ngay sân trước phòng Ân Ly. Hắn từ cửa sổ nhìn vào, trong phòng không có ai, đại khái chắc qua phòng khác rồi.
Tuân Du trở mình leo vào trong, buông rèm trên giường nàng xuống, tự mình nằm ở bên trong. Thoải mái hít một hơi dài: vẫn là nằm giường của phu nhân mới ngủ ngon được.
Đang định chợp mắt một chút, bên ngoài lại truyền đến tiếng động. Hình như Ân Ly đã trở về.
Trước đó Ân Ly quả thật có qua bên viện của tổ mẫu, nhưng lại bị tổ mẫu răn dạy một hồi.
Lão phu nhân nói với nàng nếu đã xuất giá, phải luôn lấy phu quân làm đầu, làm gì có chuyện hành xử giống như mấy cô nương tầm thường như vậy được. Thất Vương Gia sáng sớm đã đến tìm người, có thể thấy rất coi trọng nàng, nàng lại ngang ngược, tìm đủ cớ không chịu quay về, làm cho người nổi giận quay về. Cứ như vậy mà dạy dỗ nàng cả một buổi sáng.
Ân Ly cũng cảm thấy bản thân như đã trở thành người họ Nhậm rồi, từ khi thành thân đến nay, Tuân Du đối với nàng đều nhất mực nghe lời, còn thay đổi cả quy tắc để nàng vui. Mấy chuyện này lâu ngày, làm nàng được sủng quá thành kiêu căng.
Ân Ly ngồi ở trảng kỷ hồi lâu, trong lần ngẩn ngơ có chút hối hận, nhưng quả thật bản thân đã lâu không gặp người nhà, vất vả lắm mới gặp được ở Kinh thành, trong lòng vẫn chính là không nỡ rời xa.
Lại do trong lòng phiền muộn, sáng sớm cũng không được ngủ yên, vừa qua thăm tổ mẫu lại bị mắng cho một trận, liền nghĩ thôi chợp mắt một chút, mấy chuyện này để nói sau.
Liền cho bọn nha hoàn lui xuống, tự mình đóng cửa. Vừa vén màn đã bị người ở trong lôi vào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.