Chương 106:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của nàng nắm lấy côn thịt của hắn đang chảy đầy mật dịch, Tuân Du lại càng hưng phấn. Đã làm đến mấy trăm lần, lại bị nàng giữ lại làm chậm tốc độ cảm thấy hơi khó chịu.
“Điện hạ…A…Đừng làm loạn nữa…một lát có người…A…” Ân Ly chịu hắn lộng hành ngày càng mạnh hơn liền chống đỡ cố gắng kéo huynh đệ của hắn ra. Nàng gắng nâng cơ thể lên, ngược lại càng làm cho hoa huyệt nàng khép chặt, khiến Tuân Du thở hổn hền.
Hắn trầm giọng nói: “Nàng buông tay trước, bổn vương liền có thể rút ra.” Ân Ly không nghi ngờ gì, theo lời hắn buông tay. Tuân Du liền nâng hai chân nàng đặt bên hông hắn, lập tức cắm mạnh vào, vẫn chưa vào được. Hắn áp sát hai viên cầu thịt màu đỏ tía ở bên ngoài, sát vào hoa huyệt của nàng giống như chúng mọc ra từ giữa hai chân nàng vậy.
“A…A…A…” Ân Ly bị hắn kích thích liên tục rên rỉ, vật to lớn kia liền lập tức đâm sâu vào hoa huyệt của nàng, còn chưa thích nghi kip thì lại làm cho nàng lên đỉnh rồi. Chạm tới chỗ sâu nhất rồi!
Đôi chân trắng nõn đặt lên hông hắn không ngừng lắc lư theo, bầu ngực trước mặt cũng nhảy lên phập phồng, đôi mắt Tuân Du đỏ hoe, cúi đầu gặm lấy từng chút một, eo và mông lại lắc mạnh hơn, làm cho khung cửa kêu lên từng tiếng một.
“Sướng không? Hả?” Tuân Du ghé sát bên tai nàng hỏi. Côn thịt to lớn của hắn đang siết chặt ở hoa huyệt của nàng, rút ra thụt vào rất nhanh. “Còn muốn bổn vương đi ra không?” Mỗi lần hỏi một câu, lại hung hăng thụt ra đút sâu vào bên trong hoa huyệt của nàng.
Ân Ly bị hắn làm cho mơ hồ, không còn sức lực để quan tâm hắn hỏi gì, chỉ biết thở hổn hển và không ngừng rên rỉ.
Tuân Du bỗng nhiên dừng lại, rút ra khỏi hoa huyệt rồi bế nàng từ trên cửa sổ xuống. Gấp cơ thể nàng lại, nâng mông của nàng gần lại phía hắn, dùng lực kéo hai cánh tay mảnh khảnh của nàng về phía sau.
Xương chậu của hắn đập mạnh vào bờ mông của nàng, cơ thể nàng ở phía trước trùng xuống, rồi lại kéo tay nàng trở lại, không cho thay đổi tư thế, nàng chỉ có thể nén chịu cảm giác chà xát mãnh liệt ở bên trong hoa huyệt.
Mật dịch bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ bờ mông của nàng, bắn cả lên hông của hắn, thậm chí trên mặt Tuân Du cũng có vài vệt.
Hai người toàn thân đều ướt đẫm, nước chảy dọc theo da thịt rơi xuống đất, một lúc sau dưới chỗ hai người là một vũng lầy, không phân biệt được là mồ hôi hay nước dịch nữa.
Ngoài cửa không bao lâu lại truyền đến tiếng nha hoàn: “Vương phi, người không khỏe sao ạ? Có cần nô tì vào trong giúp người thay xiêm y không?” Nha hoàn kia chắc là đứng ở cửa đợi khá lâu, không nghe Ân Ly đáp lại, có chút hoảng hốt, muốn vào xem thử.
Ân Ly ánh mắt mê mụi, bên tai còn sót lại âm thanh của phần thân dưới đang co bóp, làm sao có thể nghe được tiếng gọi khác. Vừa thở gấp vừa rên lên vài tiếng.
Nhưng lại bị nha hoàn bên ngoài nghe được, nha đầu này tuổi còn nhỏ, không hiểu sự tình, tất nhiên không hiểu bên trong truyền tới là tiếng động gì. Chỉ cảm thấy tiếng của Vương phi nghe rất đau đớn, liền lo sợ luống cuống cả lên.
Vội vàng muốn đẩy cửa bước vào nhưng lại nghe tiếng đóng sầm cửa từ bên trong. Nha hoàn vội cuống lên chạy lại đập cửa, gọi nàng: “Vương phi người không sao chứ?”
Tiếng đập cửa kia như lôi thần trí của Ân Ly trở về lại, Tuân Du ở dưới vẫn không chút kiêng dè, vừa thở hổn hển vừa dùng sức mạnh hơn.
“A…A…” Ân Ly không nhịn được, đột nhiên hắn tăng tốc làm cho toàn thân nàng run lên, nén không được tiếng rên rỉ.
Vài tiếng rên rỉ này lại dọa cho nha hoàn kia sợ chết khiếp, lúng ta lúng túng chạy đi bẩm báo lão phu nhân, mới xoay người, bên trong đã vang lên một giọng nam trầm thấp: “ Nói với lão phu nhân, bổn vương cùng phu nhân lát nữa sẽ qua.”
Nha hoàn kia ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại căn phòng đang khép kín cửa, bên trong ngoài tiếng rên rỉ của Vương phi, còn kèm theo mấy tiếng vật gì đánh vào nhau, lại có thêm tiếng khàn khàn rên rên.
Nha hoàn kia lúc này mới kịp phản ứng, a lên một tiếng rồi đỏ mặt, vội vàng chạy đi truyền lời.
“Điện hạ…A…Đừng làm loạn nữa…một lát có người…A…” Ân Ly chịu hắn lộng hành ngày càng mạnh hơn liền chống đỡ cố gắng kéo huynh đệ của hắn ra. Nàng gắng nâng cơ thể lên, ngược lại càng làm cho hoa huyệt nàng khép chặt, khiến Tuân Du thở hổn hền.
Hắn trầm giọng nói: “Nàng buông tay trước, bổn vương liền có thể rút ra.” Ân Ly không nghi ngờ gì, theo lời hắn buông tay. Tuân Du liền nâng hai chân nàng đặt bên hông hắn, lập tức cắm mạnh vào, vẫn chưa vào được. Hắn áp sát hai viên cầu thịt màu đỏ tía ở bên ngoài, sát vào hoa huyệt của nàng giống như chúng mọc ra từ giữa hai chân nàng vậy.
“A…A…A…” Ân Ly bị hắn kích thích liên tục rên rỉ, vật to lớn kia liền lập tức đâm sâu vào hoa huyệt của nàng, còn chưa thích nghi kip thì lại làm cho nàng lên đỉnh rồi. Chạm tới chỗ sâu nhất rồi!
Đôi chân trắng nõn đặt lên hông hắn không ngừng lắc lư theo, bầu ngực trước mặt cũng nhảy lên phập phồng, đôi mắt Tuân Du đỏ hoe, cúi đầu gặm lấy từng chút một, eo và mông lại lắc mạnh hơn, làm cho khung cửa kêu lên từng tiếng một.
“Sướng không? Hả?” Tuân Du ghé sát bên tai nàng hỏi. Côn thịt to lớn của hắn đang siết chặt ở hoa huyệt của nàng, rút ra thụt vào rất nhanh. “Còn muốn bổn vương đi ra không?” Mỗi lần hỏi một câu, lại hung hăng thụt ra đút sâu vào bên trong hoa huyệt của nàng.
Ân Ly bị hắn làm cho mơ hồ, không còn sức lực để quan tâm hắn hỏi gì, chỉ biết thở hổn hển và không ngừng rên rỉ.
Tuân Du bỗng nhiên dừng lại, rút ra khỏi hoa huyệt rồi bế nàng từ trên cửa sổ xuống. Gấp cơ thể nàng lại, nâng mông của nàng gần lại phía hắn, dùng lực kéo hai cánh tay mảnh khảnh của nàng về phía sau.
Xương chậu của hắn đập mạnh vào bờ mông của nàng, cơ thể nàng ở phía trước trùng xuống, rồi lại kéo tay nàng trở lại, không cho thay đổi tư thế, nàng chỉ có thể nén chịu cảm giác chà xát mãnh liệt ở bên trong hoa huyệt.
Mật dịch bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ bờ mông của nàng, bắn cả lên hông của hắn, thậm chí trên mặt Tuân Du cũng có vài vệt.
Hai người toàn thân đều ướt đẫm, nước chảy dọc theo da thịt rơi xuống đất, một lúc sau dưới chỗ hai người là một vũng lầy, không phân biệt được là mồ hôi hay nước dịch nữa.
Ngoài cửa không bao lâu lại truyền đến tiếng nha hoàn: “Vương phi, người không khỏe sao ạ? Có cần nô tì vào trong giúp người thay xiêm y không?” Nha hoàn kia chắc là đứng ở cửa đợi khá lâu, không nghe Ân Ly đáp lại, có chút hoảng hốt, muốn vào xem thử.
Ân Ly ánh mắt mê mụi, bên tai còn sót lại âm thanh của phần thân dưới đang co bóp, làm sao có thể nghe được tiếng gọi khác. Vừa thở gấp vừa rên lên vài tiếng.
Nhưng lại bị nha hoàn bên ngoài nghe được, nha đầu này tuổi còn nhỏ, không hiểu sự tình, tất nhiên không hiểu bên trong truyền tới là tiếng động gì. Chỉ cảm thấy tiếng của Vương phi nghe rất đau đớn, liền lo sợ luống cuống cả lên.
Vội vàng muốn đẩy cửa bước vào nhưng lại nghe tiếng đóng sầm cửa từ bên trong. Nha hoàn vội cuống lên chạy lại đập cửa, gọi nàng: “Vương phi người không sao chứ?”
Tiếng đập cửa kia như lôi thần trí của Ân Ly trở về lại, Tuân Du ở dưới vẫn không chút kiêng dè, vừa thở hổn hển vừa dùng sức mạnh hơn.
“A…A…” Ân Ly không nhịn được, đột nhiên hắn tăng tốc làm cho toàn thân nàng run lên, nén không được tiếng rên rỉ.
Vài tiếng rên rỉ này lại dọa cho nha hoàn kia sợ chết khiếp, lúng ta lúng túng chạy đi bẩm báo lão phu nhân, mới xoay người, bên trong đã vang lên một giọng nam trầm thấp: “ Nói với lão phu nhân, bổn vương cùng phu nhân lát nữa sẽ qua.”
Nha hoàn kia ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại căn phòng đang khép kín cửa, bên trong ngoài tiếng rên rỉ của Vương phi, còn kèm theo mấy tiếng vật gì đánh vào nhau, lại có thêm tiếng khàn khàn rên rên.
Nha hoàn kia lúc này mới kịp phản ứng, a lên một tiếng rồi đỏ mặt, vội vàng chạy đi truyền lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.