Chương 108:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Bởi vì chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi nhập học của giám sinh, Ân Duyệt dù là có chút thành tựu nhưng cũng vẫn có chút căng thẳng. Ân Ly cùng Tuân Du đều quyết định ngày hôm sau dẫn cậu đến Quốc Tử Giám dự thính.
Người là do Tuân Du dắt tới, quan Tế Tửu đương nhiên sẽ thay họ sắp xếp một vị trí tốt, cũng đồng ý để Ân Duyệt mấy ngày sau tiếp tục đến đây dự thính.
Ân Duyệt ngồi ở gian phòng kế bên thư án, hai vợ chồng bọn họ cũng ngồi bên cạnh, không quấy rầy đến cậu. Ban đầu Ân Duyệt còn có chút căng thẳng nhưng cũng dần dần nhập tâm vào bài giảng của phu tử, đắm chìm trong đó. Đến lúc tan học cậu vẫn chưa hồi thần.
Ân Ly đi lên gọi cậu, trước khi về Ân Duyệt vẫn cứ lưu luyến không thôi. Tuân Du đứng cạnh thấy thế, cười hỏi cậu:
“Đệ có muốn gặp mặt phu tử vừa rồi không?”
Ân Duyệt nghe thế hai mắt sáng bừng lên, do do dự dự hỏi: “Có được không ạ?”
Tuân Du cười cười, sai người đi mời. Không bao lâu sau, một nam tử mặc nho phục màu trắng đi theo người hầu tiến đến, đúng là vị phu tử mới vừa giảng bài kia. Phu tử nhìn thấy Tuân Du liền cúi người hành lễ, thái độ không kiêu ngạo, không nịnh bợ, thậm chí có thể nói là thong dong, Tuân Du cũng đáp lễ lại, đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Tử Quyết, đã lâu không gặp, bổn vương còn cho rằng ngươi không còn ở Quốc Tử Giám nữa.”
Vị nam tử nọ cười cười: “Ta thích công việc này, đối với những chuyện khác không có hứng thú, không ở đây thì có thể đi đâu? Chỉ là dạo gần đây đi qua đất Thục du học, không thể đến uống rượu cưới của ngươi, còn mong ngươi đừng trách tội.”
Ân Ly cùng Ân Duyệt đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, bây giờ mới biết vị phu tử này thì ra là bạn cũ của Tuân Du. Đúng là ngạc nhiên, Tuân Du nhìn nhìn hai người, nói với Từ Văn Tân: “Đây là nội tử, vị này chính là thê đệ. Hôm nay là vì thê đệ ngưỡng mộ tài học của Tử Quyết mới đặc biệt lại đây nghe ngươi dạy học.”
Hai người giờ mới hồi thần, vội vàng hành lễ với Từ Văn Tân, Từ Văn Tân cũng đáp lễ lại, cười nói: “tại hạ tài thô học thiển, để các vị chê cười rồi.”
Vừa rồi Ân Ly cũng ngồi bên trong nghe nửa ngày, tất nhiên biết hắn đang khiêm tốn, liền nói: “Tiên sinh quá khiêm nhường rồi, tiên sinh tài học xuất chúng, gia đệ bởi vì mấy ngày nữa sắp thi nhập học, vương gia cố ý mang thần thiếp và gia đệ lại đây nghe tiên sinh giảng bài. Hôm nay được nghe tiên sinh chỉ dạy, được rất nhiều lợi ích.” Ân Ly cũng cung kính hành đại lễ với nam tử kia.
Từ Văn Tân thấy thế cũng không nói gì nhưng lại chuyển hướng nhìn về phía Ân Duyệt đang đứng bên cạnh, hỏi: “Vì sao muốn thi Giám sinh?”
Ân Duyệt nhìn hắn một hồi, do dự đáp: “Vì muốn làm quan.” Ân Ly đứng bên cạnh lại sợ hết hồn, chưa thấy ai nói chuyện thẳng thắn như vậy, vừa định kéo áo cậu nhắc nhở, lại bị Tuân Du ngăn cản. Tuân Du lắc lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng vội, đừng quấy rầy hai người trò chuyện.
Vẻ mặt Từ Văn Tân lại chẳng biến đổi gì, tiếp tục hỏi: “Vì sao muốn làm quan?”
Lúc này Ân Duyệt lại không do dự đáp: “Vì bách tính.”
Từ Văn Tân cười cười: “Lời này ai cũng sẽ nói được, vậy ngươi thử nói xem, làm thế nào mới được gọi là làm vì bách tính.”
“....Phải đặt dân lên trên hết, lo nỗi lo của dân, nghĩ cho dân, giải quyết khó khăn cho dân. Nước lấy dân làm gốc, chỉ có dân an thì đất nước mới thịnh, chỉ khi không có nội chiến mới có thể chống lại ngoại quốc nhòm ngó.” Giọng nói có chút trẻ con của Ân Duyệt lại nói là một tràng dài đạo lý như vậy, Ân Ly đứng nghe bên cạnh cũng phải sững sờ, không ngờ mới có một năm không gặp, đệ đệ mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Từ Văn Tân trầm ngâm một lại, quay đầu cười nói với Tuân Du: “Kính Thừa, thê đệ này của ngươi hợp khẩu vị của ta, các ngươi nếu đồng ý, mấy ngày tới để hắn tới chỗ ta đi.”
Ân Duyệt vừa nghe trong lòng vui mừng không thôi, quỳ xuống hành lễ. Từ Văn Tân vội ngăn cậu lại: “Cũng không phải muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ là lại đây cùng luận đạo thôi, không cần hành đại lễ như vậy.”
Ân Ly đứng bên cạnh kéo cánh tay Tuân Du , lắc lắc: “Sao ngài biết chuyện này có thể?” Tuân Du cười cười, híp mắt ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Bí mật.” Ân Ly liền trợn mắt lên nhìn hắn một cái.
Đến lúc ban đêm hai người nằm trên giường ngủ, Tuân Du mới kể cho nàng về vị phu tử gặp ban ngày kia. Nam tử đó là đại công tử Quốc công gia, trên người có tước vị, từ nhỏ đã chuyên tâm học hành, không màng thế sự. Cả đời chỉ yêu thích việc dạy học, cùng người ta truyền dạy đạo học, cứ thế vào Quốc Tử Giám làm một vị phu tử.
Tuân Du còn nhắc Ân Ly đừng đem thân phận của vị phu tử này nói cho Ân Duyệt biết. Mà vị phu tử này cũng không thích thân phận là người nhà Quốc công của mình, nhiều năm nay vẫn ở cùng trong kinh thành nhưng chẳng về Quốc công phủ được mấy lần.
Ân Ly rúc đầu vào lồng ngực hắn gật gật, bị hắn ôm vào trong ngực, vòng tay xoa xoa phía sau lưng nàng, toàn thân lại nóng bừng lên. Nàng mơ mơ màng màng ngủ nhưng vẫn còn nhớ mãi một chuyện phải làm, thế là lại rúc vào lòng hắn nỉ non:
“Cảm ơn người..”
Người là do Tuân Du dắt tới, quan Tế Tửu đương nhiên sẽ thay họ sắp xếp một vị trí tốt, cũng đồng ý để Ân Duyệt mấy ngày sau tiếp tục đến đây dự thính.
Ân Duyệt ngồi ở gian phòng kế bên thư án, hai vợ chồng bọn họ cũng ngồi bên cạnh, không quấy rầy đến cậu. Ban đầu Ân Duyệt còn có chút căng thẳng nhưng cũng dần dần nhập tâm vào bài giảng của phu tử, đắm chìm trong đó. Đến lúc tan học cậu vẫn chưa hồi thần.
Ân Ly đi lên gọi cậu, trước khi về Ân Duyệt vẫn cứ lưu luyến không thôi. Tuân Du đứng cạnh thấy thế, cười hỏi cậu:
“Đệ có muốn gặp mặt phu tử vừa rồi không?”
Ân Duyệt nghe thế hai mắt sáng bừng lên, do do dự dự hỏi: “Có được không ạ?”
Tuân Du cười cười, sai người đi mời. Không bao lâu sau, một nam tử mặc nho phục màu trắng đi theo người hầu tiến đến, đúng là vị phu tử mới vừa giảng bài kia. Phu tử nhìn thấy Tuân Du liền cúi người hành lễ, thái độ không kiêu ngạo, không nịnh bợ, thậm chí có thể nói là thong dong, Tuân Du cũng đáp lễ lại, đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Tử Quyết, đã lâu không gặp, bổn vương còn cho rằng ngươi không còn ở Quốc Tử Giám nữa.”
Vị nam tử nọ cười cười: “Ta thích công việc này, đối với những chuyện khác không có hứng thú, không ở đây thì có thể đi đâu? Chỉ là dạo gần đây đi qua đất Thục du học, không thể đến uống rượu cưới của ngươi, còn mong ngươi đừng trách tội.”
Ân Ly cùng Ân Duyệt đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, bây giờ mới biết vị phu tử này thì ra là bạn cũ của Tuân Du. Đúng là ngạc nhiên, Tuân Du nhìn nhìn hai người, nói với Từ Văn Tân: “Đây là nội tử, vị này chính là thê đệ. Hôm nay là vì thê đệ ngưỡng mộ tài học của Tử Quyết mới đặc biệt lại đây nghe ngươi dạy học.”
Hai người giờ mới hồi thần, vội vàng hành lễ với Từ Văn Tân, Từ Văn Tân cũng đáp lễ lại, cười nói: “tại hạ tài thô học thiển, để các vị chê cười rồi.”
Vừa rồi Ân Ly cũng ngồi bên trong nghe nửa ngày, tất nhiên biết hắn đang khiêm tốn, liền nói: “Tiên sinh quá khiêm nhường rồi, tiên sinh tài học xuất chúng, gia đệ bởi vì mấy ngày nữa sắp thi nhập học, vương gia cố ý mang thần thiếp và gia đệ lại đây nghe tiên sinh giảng bài. Hôm nay được nghe tiên sinh chỉ dạy, được rất nhiều lợi ích.” Ân Ly cũng cung kính hành đại lễ với nam tử kia.
Từ Văn Tân thấy thế cũng không nói gì nhưng lại chuyển hướng nhìn về phía Ân Duyệt đang đứng bên cạnh, hỏi: “Vì sao muốn thi Giám sinh?”
Ân Duyệt nhìn hắn một hồi, do dự đáp: “Vì muốn làm quan.” Ân Ly đứng bên cạnh lại sợ hết hồn, chưa thấy ai nói chuyện thẳng thắn như vậy, vừa định kéo áo cậu nhắc nhở, lại bị Tuân Du ngăn cản. Tuân Du lắc lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng vội, đừng quấy rầy hai người trò chuyện.
Vẻ mặt Từ Văn Tân lại chẳng biến đổi gì, tiếp tục hỏi: “Vì sao muốn làm quan?”
Lúc này Ân Duyệt lại không do dự đáp: “Vì bách tính.”
Từ Văn Tân cười cười: “Lời này ai cũng sẽ nói được, vậy ngươi thử nói xem, làm thế nào mới được gọi là làm vì bách tính.”
“....Phải đặt dân lên trên hết, lo nỗi lo của dân, nghĩ cho dân, giải quyết khó khăn cho dân. Nước lấy dân làm gốc, chỉ có dân an thì đất nước mới thịnh, chỉ khi không có nội chiến mới có thể chống lại ngoại quốc nhòm ngó.” Giọng nói có chút trẻ con của Ân Duyệt lại nói là một tràng dài đạo lý như vậy, Ân Ly đứng nghe bên cạnh cũng phải sững sờ, không ngờ mới có một năm không gặp, đệ đệ mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Từ Văn Tân trầm ngâm một lại, quay đầu cười nói với Tuân Du: “Kính Thừa, thê đệ này của ngươi hợp khẩu vị của ta, các ngươi nếu đồng ý, mấy ngày tới để hắn tới chỗ ta đi.”
Ân Duyệt vừa nghe trong lòng vui mừng không thôi, quỳ xuống hành lễ. Từ Văn Tân vội ngăn cậu lại: “Cũng không phải muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ là lại đây cùng luận đạo thôi, không cần hành đại lễ như vậy.”
Ân Ly đứng bên cạnh kéo cánh tay Tuân Du , lắc lắc: “Sao ngài biết chuyện này có thể?” Tuân Du cười cười, híp mắt ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Bí mật.” Ân Ly liền trợn mắt lên nhìn hắn một cái.
Đến lúc ban đêm hai người nằm trên giường ngủ, Tuân Du mới kể cho nàng về vị phu tử gặp ban ngày kia. Nam tử đó là đại công tử Quốc công gia, trên người có tước vị, từ nhỏ đã chuyên tâm học hành, không màng thế sự. Cả đời chỉ yêu thích việc dạy học, cùng người ta truyền dạy đạo học, cứ thế vào Quốc Tử Giám làm một vị phu tử.
Tuân Du còn nhắc Ân Ly đừng đem thân phận của vị phu tử này nói cho Ân Duyệt biết. Mà vị phu tử này cũng không thích thân phận là người nhà Quốc công của mình, nhiều năm nay vẫn ở cùng trong kinh thành nhưng chẳng về Quốc công phủ được mấy lần.
Ân Ly rúc đầu vào lồng ngực hắn gật gật, bị hắn ôm vào trong ngực, vòng tay xoa xoa phía sau lưng nàng, toàn thân lại nóng bừng lên. Nàng mơ mơ màng màng ngủ nhưng vẫn còn nhớ mãi một chuyện phải làm, thế là lại rúc vào lòng hắn nỉ non:
“Cảm ơn người..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.